Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Lại nói, Vương Nguyên sau khi dùng hết thuốc liền nằng nặc đòi về, nói là chán ghét cái nơi đầy mùi thuốc khử trùng này, Vương Tuấn Khải vì lấy lòng người yêu bé nhỏ nên cũng thuận theo mà đưa cậu về nhà.

"Tiểu Kiệt, cậu ấy thật sự không sao chứ?"

Trước khi đi, Vương Tuấn Khải vẫn lo lắng hỏi Cao Tuấn Kiệt một câu.

"Đều không vấn đề gì nữa rồi, lúc về cậu nhớ rõ phải bôi thuốc là được. Cúi chào, đi thong thả, không tiễn!"

Cao Tuấn Kiệt tự nói một câu sau đó biến mất khỏi tầm mắt Vương Tuấn Khải như một làn khói, chỉ còn lại Vương Tuấn Khải đầu đầy hắc tuyến đứng ở nơi đó, mà Vương Nguyên lại đứng bên cạnh cười rất vui vẻ, cậu rất thích nhìn anh bị hạ đo ván, thật thú vị.

Trên đường trở về, sắc mặt Vương Tuấn Khải vẫn không được tốt lắm: Cao Tuấn Kiệt, để tôi tóm được thì cậu chết với tôi!

Cao Tuấn Kiệt: hắt xì! Ai lại đang nhắc tới mình rồi!

Nhìn sắc mặt Vương Tuấn Khải như vậy, Vương Nguyên không nhịn được cười trộm một tiếng, bị Vương Tuấn Khải hung dữ trừng mắt lườm cho một cái. Thấy mặt anh lại thêm đen thui vài phần, Vương Nguyên nghĩ nghĩ quyết định trước hết vẫn nên thôi cười, tránh cho lát nữa Vương Tuấn Khải lại phi lễ với mình.

"Này, anh với vị bác sĩ kia quen biết nhau lâu chưa?"

"Gọi anh là Khải!"

Vương Tuấn Khải sửa lại, Vương Nguyên bĩu môi không thèm nói chuyện nữa.

"Nhanh lên, gọi nghe thử một chút nào."

Vương Tuấn Khải một tay lái xe, một tay vươn ra nựng cằm Vương Nguyên, bị cậu dữ tợn vỗ cho một cái.

"Đồ chết tiệt Vương Tuấn Khải! Lái xe một tay nguy hiểm lắm đấy!"

Vương Nguyên nói rất nhiêm túc vậy mà vẻ mặt Vương Tuấn Khải như không hề để ý. Vương Nguyên hừ lạnh một tiếng, xoay người ra ngoài cửa sổ nhìn từng hàng cây đang lui dần về phía sau, không thèm nhìn gương mặt như muốn đòi nợ của Vương Tuấn Khải nữa.

Thấy Vương Nguyên quay người đi, cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng phải để lại hai tay lên vô lăng.

"Cậu ta là Cao Tuấn Kiệt, bác sĩ tư của anh, cũng coi như là anh em từ bé đến giờ. Cậu ta tính cách tinh quái, thích nghiên cứu về thuốc rồi lại thường xuyên lấy nó đi chỉnh người khác. Bọn Âu Dương đều từng bị cậu ta chỉnh qua, đến giờ vẫn còn sợ hãi. Cho nên, bình thường có hoạt động gì bọn họ cũng đều không thích gọi cho Tiểu Kiệt. Lúc mới đầu anh cũng rất không thích cậu ta, nhưng ngẫu nhiên có một lần, cậu ta trở thành bác sĩ tư của anh cho nên từ đó về sau, quan hệ giữa hai bọn anh cũng được cải thiện hơn rất nhiều. Anh cũng hiểu ra, cậu ấy cũng không phải quá đáng ghét như vậy."

Vương Nguyên phát hiện mỗi lần Vương Tuấn Khải nhắc tới anh em của mình, nét mặt đều sẽ dịu dàng hơn rất nhiều, đừng thấy Vương Tuấn Khải bình thường luôn làm mặt lạnh với bọn họ, cậu có thể nhìn ra, những người đó đối với Vương Tuấn Khải mà nói, chính là một sự tồn tại cực kỳ không giống những người khác.

Dọc đường đi, đa số thời gian Vương Nguyên đều trầm tư nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn Vương Tuấn Khải ở bên cạnh. Chú ý tới ánh mắt của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng không trêu chọc cậu, mà chỉ nhìn về phía trước nở nụ cười. Tuy rằng bình thường khi hai người ở chung cũng chẳng mấy khi có hòa bình, nhưng thi thoảng bình tĩnh lại một chút, yên lặng liếc nhìn người kia một cái thôi, có lẽ cũng không phải là tồi.

Trước cửa nhà Vương Nguyên, sau khi Vương Tuấn Khải dừng xe lại, cậu nói một câu "Tạm biệt!" rồi xuống xe đi về phía nhà mình. Còn chưa đi được hai bước cậu đã nghe thấy tiếng đóng cửa xe, quay đầu nhìn lại, Vương Tuấn Khải đang mỉm cười đi về phía mình.

"Anh xuống xe làm gì?"

Thấy Vương Tuấn Khải bước theo, Vương Nguyên tức giận hỏi.

"Hôm nay là ngày đầu tiên bọn mình chính thức yêu nhau, hơn nữa thân thể em lại không được khoẻ, làm bạn trai, anh đương nhiên phải chăm sóc em rồi."

"Hừ~"

Vương Nguyên cảm thấy da mặt Vương Tuấn Khải thật sự là rất dày mà, dày đến có đẳng cấp luôn. Vương Tuấn Khải mặc kệ Vương Nguyên nghĩ như thế nào, lập tức đi về phía cửa nhà cậu, mặc cho Vương Nguyên ở phía sau nghiến răng nghiến lợi. Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải đi đến trước cửa nhà mình, sau đó khom lưng cầm lấy một vật gì đó sáng sáng.

"Cạch cạch!"

Cửa mở ra, Vương Tuấn Khải đẩy cửa bước vào, để lại Vương Nguyên ở phía sau dậm chân ầm ầm.

"Anh bị nghiện phá khóa hả!"

Cơ thể Vương Nguyên còn chưa khỏe, chậm rãi đi theo vào nhà, vừa vào cửa lại choáng váng: Vương Tuấn Khải cởi áo khoác, đang thắt nút buộc tạp dề.

"Đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, trong tủ lạnh có đồ ăn không?"

"Có..."

Sau đó Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, rửa sạch rồi bắt đầu thái.

Thấy Vương Tuấn Khải để rau vào một cái hộp nhựa rồi mang thớt ra, đặt lên trên, sau đó hai tay cầm dao bắt đầu thái rau, lần thứ ba Vương Nguyên cố gắng muốn đoạt lấy con dao trong tay Vương Tuấn Khải lại bị anh ngăn cản.

"Từ hôm nay trở đi hãy cứ để anh chăm sóc cho em."

Vương Tuấn Khải còn nghiêm túc nhìn Vương Nguyên, sau đó cúi đầu tiếp tục thái rau, không thấy nước mắt lấp lánh trong mắt Vương Nguyên lóe ra. Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn một mình kiên cường, chưa từng có một ai nói muốn chăm sóc cho cậu, có thể nói, Vương Nguyên cũng hơi cảm động, bởi vì Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên không ngăn cản Vương Tuấn Khải nữa, một mình ngồi trên sô pha trong phòng khách. Trong bếp, một mình Vương Tuấn Khải bận rộn, thi thoảng lại truyền ra tiếng bát đĩa rơi loảng xoảng. Nửa giờ sau, Vương Tuấn Khải bưng hai đĩa đồ ăn đi ra.

Một đĩa đen tuyền, một đĩa khác nhìn qua có vẻ cũng tạm được.

"Nếm thử đi."

Vương Tuấn Khải đặt cái đĩa lên trước mặt Vương Nguyên, cậu hít sâu một hơi, xúc một miếng đen tuyền chẳng rõ là cái gì đưa lên miệng. Một giây tiếp theo, mặt Vương Nguyên liền biến thành quả mướp đắng... Nhìn vẻ mặt thống khổ của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng biết được tay nghề của mình, cuối cùng quyết định bỏ đi, đổi cái khác. Một đĩa không được thì vẫn còn một đĩa khác, Vương Tuấn Khải ý bảo Vương Nguyên lại nếm thử tiếp đĩa còn lại. Vương Nguyên nếm thử một chút rồi sau đó nói một câu.

"Cái này lại không có muối."

Vương Tuấn Khải còn chưa kịp vui mừng đã lại nghe Vương Nguyên nói tiếp, "Hình như còn chưa chín nữa."

"Xem ra thật sự là anh không có thiên phú nấu ăn rồi."

Vương Tuấn Khải thở dài, định đem vứt bỏ hết đống thức ăn này đi thì bị Vương Nguyên ngăn lại.

Vương Nguyên đẩy tay Vương Tuấn Khải ra, xúc từng thìa từng thìa một bỏ vào miệng ăn. Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, trên mặt có loại thỏa mãn nói không nên lời. Tuy rằng vì chuyện này mà Vương Nguyên bị đau bụng thêm vài ngày nữa, nhưng lại khiến cho anh cảm thấy ấm áp rất nhiều năm về sau. Thế cho nên sau này, khi tay nghề nấu ăn của Vương Tuấn Khải đã tốt hơn nhiều rồi, Vương Nguyên vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên anh nấu cơm cho mình, động tác còn chưa quen và thật vụng về. Cảm ơn anh, Vương Tuấn Khải! Cảm ơn anh đã để tâm tới em như vậy. Nếu lúc trước em còn chưa xác định được thì hiện tại, lúc này đây em bằng lòng cùng anh thử một lần, bắt đầu cuộc sống của hai chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top