Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Lão gia vừa nói những lời này vừa phóng ánh mắt thâm tình nhìn về phía mẹ Khải một mực đứng bên cạnh xem kịch vui, thành công nhận được một ánh mắt tán dương của mẹ Khải.

Nhìn thấy ba mình như vậy, Vương Tuấn Khải không nhịn được phóng ánh mắt cầu xin về phía mẹ: mẹ, quản chồng mẹ cho tốt đi có được không, không có lát nữa dọa vợ con chạy mất bây giờ.

Cũng đúng, so sánh tầm quan trọng hạnh phúc cả đời của con trai mình, mẹ Khải tán thành với con trai, quyết định nhắc nhở ông xã mình trước đã.

"Trần, anh đừng dọa Nguyên Nguyên nữa."

Mẹ Khải tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Vương Nguyên.

"Nguyên Nguyên, bao lâu nay Khải nó mới lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, ba nó có hơi kích động, hy vọng không làm con sợ."

Vương Nguyên nhìn mẹ Khải trước mắt, ôn nhu đoan trang, nhìn qua thật bình dị gần gũi.

"Dì à, con không sao."

"Không sao là tốt rồi!"

Mẹ Khải mỉm cười dịu dàng với Vương Nguyên, sau đó quay đầu nói với ba Khải, "Trần, Khải và Nguyên Nguyên còn có công việc nữa, chúng ta về trước đi!"

Nghe được lãnh đạo nói phải đi về, ba Khải lập tức dặn dò Vương Tuấn Khải, "Tối nay nhớ mang Nguyên Nguyên về nhà ăn cơm, nhớ là quay về nhà, đừng có chạy đến cái biệt thự nhỏ của con đấy!"

"Con biết rồi."

Vương Tuấn Khải trả lời một cách thiếu kiên nhẫn, lão gia trước khi đi còn liếc anh một cái, sau đó mới mang theo bà xã đại nhân rời đi.

Thật sự là đến vội vã, đi cũng vội vàng.

Nhìn theo ba mẹ mình rời khỏi công ty, Vương Tuấn Khải lập tức chạy đến trước mặt Vương Nguyên định ân cần thăm hỏi một chút, còn chưa kịp nói gì, Vương Nguyên đã lên tiếng trước.

"Vương Tuấn Khải, anh hẳn là con rơi đi?"

"Hả?!"

"Nét mặt ba anh phong phú như vậy, sao có thể sinh ra anh mặt than thế này?"

Không hề để ý Vương Tuấn Khải đen mặt lại, Vương Nguyên tiếp tục nói, "Còn mẹ anh thì thật sự rất dịu dàng, sao anh lại không được di truyền chút nào vậy?"

"Bà ấy dịu dàng?!! Cứ chờ đến khi hiểu rõ về bà ấy rồi em sẽ không nói như vậy đâu."

Đùa gì vậy, mẹ anh dịu dàng á?! Nhớ lại năm đó mẹ anh nổi danh với nắm đấm thép đó! Mọi chuyện trước giờ đều dùng vũ lực để giải quyết, bại tướng dưới tay bà không biết đã bao nhiêu người, ngay cả ba mình cũng không phải là đối thủ của mẹ. Cái gì? Cậu ấy đang nói mẹ anh làm sao cơ? Để về sau Vương Tuấn Khải nói cho mọi người biết đi.

Buổi tối, Vương Tuấn Khải đúng hẹn mang theo Vương Nguyên về căn nhà đã lâu không về của mình.

Nhìn căn nhà so với biệt thự của Vương Tuấn Khải còn to hơn vài lần này, Vương Nguyên hơi nghi hoặc hỏi Vương Tuấn Khải, "Vì cớ gì mà anh phải dọn ra ngoài?"

"Lớn rồi tự nhiên muốn dọn ra ngoài ở!"

Vương Tuấn Khải không nói nhiều lời, Vương Nguyên cũng không hỏi lại. Buồn cười thật, không dọn ra ngoài mà được à? Hai vị kia suốt ngày ở nhà ân ái, lại còn luôn thúc giục Vương Tuấn Khải mau chóng kết hôn, anh không chịu được cái sự ngược đãi cả về thể xác lẫn tinh thần trong căn nhà này đâu!

"Con về rồi đây!"

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên một trước một sau tiêu sái đi vào đại sảnh, ba mẹ Khải nhiệt tình ra đón, trực tiếp bỏ qua Vương Tuấn Khải mà đi về phía Vương Nguyên.

"Nguyên Nguyên, con tới rồi, đến đây, mau ngồi xuống, đồ ăn đều chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn chờ con thôi!"

Mẹ Khải nói với vẻ mặt dịu dàng, nhìn thấy mẹ Khải như vậy, Vương Nguyên thật sự không nghĩ ra rốt cuộc Vương Tuấn Khải nói như thế là có ý gì.

"Nguyên Nguyên, đồ ăn hôm nay là do đích thân chú làm, con nhất định phải ăn nhiều một chút nha!"

"Chú thật sự là quá khách sáo rồi."

Vương Nguyên đã đi vào ngồi xuống trước bàn ăn theo sự nhiệt tình của ba mẹ Khải, để lại Vương Tuấn Khải bị gạt sang một bên đứng chôn chân ở cửa. Thấy chưa, thấy chưa, bình thường anh ở nhà chính là được đãi ngộ như vậy đấy, cho nên anh mới phải dọn ra ngoài ở mà!!

Vương Nguyên ngồi vào chỗ, nhìn thấy một bàn ăn toàn món ngon nhất thời càng thèm ăn hơn nhiều. Một bữa cơm này, ba mẹ Khải chuẩn bị đầy đủ như vậy, còn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Vương Nguyên, làm hại Vương Tuấn Khải không có cơ hội thể hiện... Tài nấu nướng của ba Khải so với đầu bếp ở nhà hàng năm sao còn có phần hơn, Vương Nguyên ăn thử rồi bật thẳng ngón tay cái lên, ba Khải cười toe toét. Trong suốt bữa cơm, Vương Nguyên càng thêm hoài nghi Vương Tuấn Khải có phải con đẻ của bọn họ hay không, có một người ba với tài nghệ nấu ăn cao siêu như vậy, thế mà ngay cả rau xào cũng không biết làm!

Thấy ánh mắt vừa hoài nghi vừa khinh bỉ của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải thật sự cảm thấy chắc là mình não tàn rồi mới có thể dẫn cậu về nhà, ba mẹ mình chẳng qua là muốn phá đám thôi! Dừng lại! Vương Tuấn Khải nhanh chóng cảm thấy buồn bực muốn chết đi được! Ngay khi anh một mình ngồi hờn dỗi, mẹ Khải tuyên bố một chuyện.

"Nguyên Nguyên, hôm nay ngủ lại đây được không?"

"Cái này... Được ạ!"

Thịnh tình không thể chối từ, nhìn vẻ mặt chờ mong của mẹ Khải, Vương Nguyên sao có thể nhẫn tâm từ chối chứ.

"Hôm nay phòng khách còn chưa dọn dẹp lại được, chỉ có thể để con chịu thiệt ngủ cùng phòng với Khải thôi. Nguyên Nguyên, con sẽ không để ý đâu, đúng không?"

Lời mẹ Khải vừa nói ra khỏi miệng, Vương Nguyên lập tức cảm giác như mình mắc bẫy rồi. Còn Vương Tuấn Khải vừa nghe mấy lời của mẹ, đột nhiên máu trong người sục sôi trở lại! Quả nhiên, vẫn là mẹ đẻ của mình!

Vương Tuấn Khải, nhà anh thật sự là được cả nhà cùng giúp luôn!

Buổi tối, trong phòng Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải vừa tắm rửa xong đi ra, Vương Nguyên đã ngủ rồi. Hàng lông mi vừa dài vừa cong hơi hơi rung động, vẻ mặt như thiên sứ kia khiến Vương Tuấn Khải nhìn mà ngây người. Ai có thể ngờ được một Vương Nguyên bình thường hết sức mạnh mẽ lại có vẻ mặt bình yên tĩnh lặng như này.

Bước tới gần hơn, Vương Tuấn Khải dựa vào giường, từ từ tiến đến sát Vương Nguyên, nghĩ đã có thể lập tức hôn lên gương mặt thiên sứ kia. Lúc này, Vương Nguyên đột nhiên mở mắt, một cước đá văng Vương Tuấn Khải xuống đất!

Đánh lén Vương Nguyên ư, Vương Tuấn Khải anh vẫn phải luyện thêm nữa đi.

Nghe được tiếng kêu thảm thiết của con trai mình, ba mẹ Khải nghe lén ngoài cửa nhìn nhau lắc đầu.

Ai da! Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top