Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Sáng sớm hôm sau, Vương Tuấn Khải đeo hai cái mắt gấu trúc to đùng đi theo sau Vương Nguyên vào công ty, vẻ mặt Vương Nguyên xuân phong đắc ý(1), còn vẻ mặt Vương Tuấn Khải là "dám chắn đường ta, mi chán sống rồi".

Thừa dịp Vương Nguyên đi ra ngoài pha cà phê cho Vương Tuấn Khải, Tả Hổ lẻn vào văn phòng.

"Khải, cậu sao vậy? Nghe nói cậu bị đè hả?"

Vương Tuấn Khải tung nắm đấm thẳng về phía trước, nhắm ngay khuôn mặt vui sướng khi người khác gặp nạn của Tả Hổ.

"Cậu mới bị đè ấy! Cả nhà cậu đều bị đè!"

Anh không trị được Vương Nguyên, sự thật này khiến cho anh nghẹn khuất, hiện tại Vương Tuấn Khải đang ôm một bụng oán khí không có chỗ phát tiết, Tả Hổ lại cố tình chọn lúc này để chĩa họng súng vào.

"Nếu không bị đè, vậy cậu bày ra cái vẻ mặt muốn ăn thịt người để làm cái gì?!!"

"Cậu nhìn kỹ lại xem tớ đây là vẻ mặt muốn ăn thịt người hả?"

"Đợi đã, sao tớ như nhìn thấy được bốn chữ 'muốn tìm bất mãn' vậy nhỉ!"

Tả Hổ vừa nói xong thì Vương Tuấn Khải ném cho hắn một ánh mắt 'rốt cuộc cậu cũng thông suốt rồi đấy'.

Nhìn Vương Tuấn Khải ủ rũ mặt mày, trong lòn Tả Hổ thầm cảm thấy dễ chịu: Vương Tuấn Khải, cậu cũng có ngày hôm nay! Tuy rằng trong lòng Tả Hổ rất vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ đầy quan tâm.

"Rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Đêm qua, tớ ôm Nguyên Nguyên ngủ cả một đêm!"

Vương Tuấn Khải nói xong liền trừng mắt với nét mặt phơi phới của Tả Hổ.

"Đừng nghĩ lung tung, chỉ đơn thuần là ngủ thôi, cái gì cũng không làm!"

"Chết tiệt! Khải, sao trước đây tớ lại không phát hiện hóa ra cậu vẫn còn là một quân tử?!"

"Quân tử cái đầu cậu ấy! Thật ra ông đây cũng muốn nổi thú tính! Nhưng Nguyên Nguyên còn dữ tợn hơn nhiều! Ngày hôm qua hơi kích động một chút, thiếu chút nữa đã bị cậu ấy một cước đá văng xuống giường! Cũng may là còn niệm tình tớ giúp cậu ấy chuẩn bị một sinh nhật đầy bất ngờ nên mới đặc biệt cho tớ ở lại trên giường, nhưng mà, cơn ác mộng từ đây mới bắt đầu! Cậu biết không? Mỹ nhân ôm trong ngực, muốn ăn lại không thể ăn được!"

Vương Tuấn Khải rối rắm vò đầu bứt tóc, vẻ mặt không thể lựa chọn yêu thương nổi.

"Khải, tớ cung kính tôn cậu là nam tử hán chân chính!"

Lúc này Tả Hổ còn không quên trêu chọc Vương Tuấn Khải, bật thẳng ngón cái lên với anh.

"Công phu của Vương Nguyên rất lợi hại, nếu không cậu vẫn nên xem xét chuyện nằm dưới đi!"

"Vậy cậu có nghĩ nằm dưới tớ không!"

Vương Tuấn Khải tức giận đến tái xanh mặt! Trong đầu Tả Hổ đang chứa cái gì vậy! Muốn anh thành thụ sao! Trừ phi phần mộ của anh bốc khói xanh nghi ngút!

"Cái gì mà ở nằm dưới anh vậy?"

Đúng lúc Vương Nguyên đẩy cửa bưng cà phê đi vào, vừa lúc nghe thấy câu này. Nét mặt Tả Hổ so với khóc còn khó coi hơn, nhìn Vương Nguyên gật gật đầu ý chào hỏi, sau đó nhanh chóng chuồn thoát thân. Khải, cậu tự cầu phúc cho mình đi!

Tả Hổ cắp đuôi chạy mất, Vương Nguyên nở một nụ cười đầy "dịu dàng" nhìn Vương Tuấn Khải.

"Sao hả?"

"Nguyên Nguyên, em nghe lầm rồi, là anh nói, anh có thể ở phía dưới em!"

"Vậy à... Vậy không bằng đêm nay hãy thử xem!"

Vương Nguyên cười đầy yêu nghiệt, đặt cà phê xuống bàn cho anh rồi trở về chỗ của mình, để lại một mình Vương Tuấn Khải ngồi hóa đá tại chỗ. Cái này thật sự là rất nên tự cầu phúc.

Vương Tuấn Khải, mày cũng liều lĩnh quá rồi đó.

Làm sao đây? Làm sao đây? Nhớ tới chuyện phát sinh lúc sáng nay, đầu óc Vương Tuấn Khải nhanh chóng muốn bùng nổ.

"Vương Tuấn Khải, đi thôi!"

Ngay khi Vương Tuấn Khải còn đang ngồi một mình vò đầu bứt tóc, bên tai chầm chậm truyền đến giọng nói bạc hà của Vương Nguyên, nhất thời hoa cúc Vương Tuấn Khải như thít chặt lại, cả người đều dựng đứng hết cả tóc gáy lên.

"Cái kia... Vừa rồi anh mới nhớ ra còn có việc chưa làm xong, nếu không thì..."

"Vương Tuấn Khải, không phải anh cố ý trốn tránh em đấy chứ?"

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, lộ ra một nụ cười xấu xa, cười đến mức da đầu Vương Tuấn Khải run lên.

"Làm sao có thể..."

"Thế thì đi thôi!"

Vương Nguyên mím môi cười, kéo cà vạt Vương Tuấn Khải bước đi. Vương Tuấn Khải khóc không thành tiếng đi theo sau, thầm nghĩ, cái này thật sự là chết chắc rồi!

Trong phòng ngủ của Vương Tuấn Khải, hai người Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nhìn nhau cách một chiếc giường. Vương Tuấn Khải vẻ mặt cảnh giác nhìn Vương Nguyên, Vương Nguyên vẻ mặt cười xấu xa nhìn lại Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải rõ ràng là cũng không dễ chịu gì, cả ngày hôm nay, tăng ca, đau bụng, đau gan, đau thận! Đủ mọi lý do dù kì quái Vương Tuấn Khải cũng đều đã dùng, nhưng Vương Nguyên không nói một câu nào đã trực tiếp kéo cà-vạt túm anh về nhà. Nếu đổi thành người khác, Vương Tuấn Khải đã sớm một cước đá bay, nhưng đây lại là Vương Nguyên, anh chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Căn cứ nguyên tắc "địch bất động, ta bất động", Vương Tuấn Khải cứ như vậy đối diện với Vương Nguyên, mãi cho đến khi cậu đi tắm rửa, bên miệng anh mới lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Vương Nguyên tắm rửa xong đi ra, đến lượt Vương Tuấn Khải, tắm rửa, tắm rửa, suốt cả một giờ liền mà Vương Tuấn Khải còn chưa đi ra. Vương Nguyên ngồi trên giường yên lặng chờ, Vương Tuấn Khải, em thật muốn chờ xem rốt cuộc anh có thể tắm rửa trong bao lâu!

Lại thêm một giờ nữa trôi qua mà Vương Tuấn Khải vẫn chưa đi ra! Cuối cùng Vương Nguyên cũng không ngồi yên được nữa, chạy đến trước phòng tắm gõ cửa.

"Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải!"

Không ai trả lời. Không phải là tắm lâu quá té xỉu rồi đấy chứ? Nghĩ đến khả năng này, Vương Nguyên trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Vương..."

Cửa vừa mở ra, cả người Vương Nguyên đã bị kéo lại, ngã vào một vòng ôm ấm áp.

Trơn trượt... trơn trượt... cảm giác này...

Vương Nguyên tập trung nhìn vào, Vương Tuấn Khải trần như nhộng... Vương Tuấn Khải trần như nhộng! Má ơi! Đau mắt đỏ rồi! Vương Nguyên nghĩ muốn rút tay ra che mắt lại nhưng tay đã bị Vương Tuấn Khải bắt được! Trúng kế rồi! Vương Nguyên phẫn nộ ngẩng đầu trừng mắt với Vương Tuấn Khải, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị chặn.

"A..."

Đồ khốn Vương Tuấn Khải! Vương Nguyên dùng sức nâng chân lên đá về phía Vương Tuấn Khải, nhưng lại bị anh bắt được kẹp dưới chân, tay kia sờ theo bắp đùi Vương Nguyên đi xuống, bàn tay còn tự do kia của Vương Nguyên nắm chặt cổ tay Vương Tuấn Khải. Trong phòng tắm hai người quấn lấy nhau.

Vương Nguyên phát hiện ra mình không đánh lại được Vương Tuấn Khải, xét về công lực, quả thật Vương Tuấn Khải cao hơn mình một bậc, trừ cái đó ra, Vương Tuấn Khải còn có một ưu thế chết người nữa là: anh không mặc quần áo!

Vật lộn một hồi trong phòng tắm, cuối cùng Vương Nguyên cũng không còn đủ sức, xét về vũ lực hay da mặt mà so với Vương Tuấn Khải thì đều không thể bằng được, quần áo cậu bị lột hết ra rồi ném lên trên giường.

Lúc Vương Tuấn Khải nằm đổ ập lên người mình, Vương Nguyên mắng, "Giả heo ăn thịt hổ! Vương Tuấn Khải, anh được lắm!"

"Cái này gọi là binh bất yếm trá (2)!"

Lại nói, buổi sáng Vương Tuấn Khải sau khi nói xong cái kia liền bày ra một loạt hoạt động, khiến Vương Nguyên hiểu lầm Vương Tuấn Khải thật sự sẽ để cho mình phản công. Sau đó lại cố ý tránh trong phòng tắm chờ cậu đến đẩy cửa, do đó mới bắt được cậu. Không thể không nói, Vương Tuấn Khải vì để ăn được Vương Nguyên mà tốn không ít công sức, cuối cùng công phu không phụ lòng người, anh thành công đẩy ngã Vương Nguyên lên giường.

Liên hoàn kế!

Kế hoạch của Vương Tuấn Khải có thể nói là rất chặt chẽ! Diễn xuất tốt đến mức còn có thể lấy được giải Oscar luôn! Đụng phải loại bạn trai như cáo già Vương Tuấn Khải này thì dù Vương Nguyên có thông minh cỡ nào cũng không trốn khỏi ma chưởng của anh được!

Hai người trong căn phòng cùng tấu lên một "bản giao hưởng". Sự phản công của Vương Đại Nguyên, tuyên bố thất bại!

=====

(1) Xuân phong đắc ý (春风得意): xuân phong là gió mùa xuân ấm áp, đắc ý là vừa lòng, hài lòng, như ý muốn. Ý cả câu có nghĩa là gió xuân ấm áp khiến lòng người vui thích. Nghĩa bóng là để miêu tả một ai đó làm việc thuận lợi, suôn sẻ, công việc thành công.

(2) Binh bất yếm trá (兵不厌诈): trong chiến tranh, khi đánh trận không thể bỏ qua mưu kế lừa dối, không từ mọi thủ đoạn nhằm đạt được thắng lợi (câu này trong Tam Quốc).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top