Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Ánh nắng ấm áp rải vào trong nhà, chiếu sáng cả căn phòng.

Người đàn ông nằm trên giường vẫn còn nửa tỉnh nửa mê đưa tay lên tìm kiếm gì đó nhưng lại không tìm được hơi ấm quen thuộc.

"Nguyên Nguyên?"

Cảm giác Vương Nguyên không ở bên cạnh, Vương Tuấn Khải lập tức tỉnh táo lại. Thấy căn phòng trống không, lại nhìn đồng hồ trên di động: 7h00.

Hôm nay là cuối tuần, lần đầu tiên Vương Tuấn Khải nghỉ việc công ty ở nhà hẳn một ngày, phải biết rằng Vương Tuấn Khải chính là con người cuồng công việc, không ngừng yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, lại càng nghiêm khắc với cả nhân viên trong công ty. Nhân viên mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi? Có thể! Nhưng chỉ có thể luân phiên nhau nghỉ, hơn nữa một tháng chỉ có hai lần, tình huống cả công ty từ trên xuống dưới đều được nghỉ như thế này trước nay chưa từng có! Vương Tuấn Khải tìm thấy lương tâm rồi ư? Cứ coi như vậy đi. Chỉ là anh nhớ tới lúc trước mình và Vương Nguyên vì duyên phận mà hai lần cùng nghỉ chẳng có lý do, cho dù anh thân là lãnh đạo công ty cũng không thể làm như vậy, bởi vậy, anh quyết định cho toàn bộ nhân viên trong công ty một ngày nghỉ, nhằm xoa dịu sự phẫn nộ của quần chúng.

Cái gì? Hỏi Vương Tuấn Khải vì sao phải để ý đến ý kiến của những người đó ấy hả? Buồn cười! Đương nhiên anh không quan tâm rồi! Chẳng qua anh sợ mồm miệng Tả Hổ không kín lại đem chuyện công ty không cho phép vô cớ xin nghỉ nói với Vương Nguyên, nếu vậy thì sau này Vương Nguyên sẽ càng khiến anh muốn ăn mà không được. Vì tính phúc nửa đời sau, Vương Tuấn Khải cho rằng, hy sinh một ngày làm việc của công ty cũng là chuyện vô cùng tốt.

Chỉ có điều, theo Vương Tuấn Khải biết, thường ngày Vương Nguyên chính là một con sâu ngủ, nếu không phải đi làm thì nhất định sẽ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?

Vương Tuấn Khải rời giường, chuẩn bị đi xuống lầu tìm hiểu nguyên nhân. Vừa mới đi đến đầu cầu thang, Vương Tuấn Khải đã ngửi thấy một mùi sữa thơm ngào ngạt. Anh đi đến phòng bếp thì thấy Vương Nguyên đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu, Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, ấm đến tận hai cái răng khểnh của anh luôn. Rón ra rón rén tới gần Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải ôm chầm lấy cậu từ phía sau.

"Vương Tuấn Khải, đừng làm loạn!"

Vương Nguyên giãy dụa, muốn hất tay Vương Tuấn Khải đang ở trên người mình ra. Vương Nguyên không động tay còn không nói, vừa đưa tay lên người nào đó lại nổi thú tính. Cảm giác được có vật chọc vào người mình, mặt Vương Nguyên tái lại rồi quay đi.

"Vương Tuấn Khải! Mới sáng sớm ra anh đã động dục rồi! A~"

Vương Nguyên vừa quay mặt lại đã bị Vương Tuấn Khải "đột kích". Ai da! Vương Nguyên, cậu cũng biết rõ anh động dục còn dâng đôi môi mình lên...

Từ lúc bắt đầu Vương Nguyên đã không ngừng giãy dụa, sau đó mới từ từ yên tĩnh. Hai người đang hôn nhau nồng nhiệt, đột nhiên, Vương Nguyên ngửi thấy một mùi ~ cháy nồng đậm...

"Sữa!"

Vương Nguyên vừa đẩy Vương Tuấn Khải ra vừa nhấc cái nồi đang đun sữa xuống, bàn tay lập tức bị bỏng.

"A!"

Vương Tuấn Khải thấy thế liền xông lên trước tắt bếp ga đi, sau đó kéo tay Vương Nguyên lại đặt ở bên miệng thổi.

"Phù~ phù~"

Sau khi Vương Tuấn Khải thổi vài cái, đau lòng nhìn Vương Nguyên hỏi cậu có đau không lại thấy vẻ mặt có chút vặn vẹo của cậu, anh cảm thấy nhất định Vương Nguyên bị bỏng rồi!

"Rất đau phải không?"

"Vương Tuấn Khải, em bị bỏng tay phải, anh thổi tay trái để làm gì?!"

"..."

"Vương Tuấn Khải, cùng em đến một nơi nhé?"

"Được!"

Khó khăn lắm mới được một lần Vương Nguyên chủ động mở miệng, tất nhiên Vương Tuấn Khải sẽ không từ chối rồi.

Tám giờ, Vương Tuấn Khải lái xe cùng Vương Nguyên dừng trước một tòa nhà có chút cũ kỹ, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn, cô nhi viện XX. Đây là nguyên nhân sáng nay Vương Nguyên dậy sớm sao? Vương Tuấn Khải yên lặng liếc mắt nhìn Vương Nguyên, mà cậu dường như không phát hiện ra ánh mắt anh, lấy một cái hộp lớn từ trong xe ra rồi lập tức đi vào trong cô nhi viện. Vương Tuấn Khải vội vàng đuổi theo, thân thiết đỡ lấy cái hộp trong tay Vương Nguyên.

Vừa vào cửa, Vương Tuấn Khải bắt đầu quan sát nơi này. Cầu trượt, đu quay... Những thiết bị trong cô nhi viện này đều đã cũ cả rồi, nhưng bọn nhỏ tựa như không hề để ý, vẫn cứ vui vẻ chơi đùa.

Đây là nơi Vương Nguyên đã từng sống... Vương Tuấn Khải không khỏi thở dài.

"Anh Nguyên!"

Một âm thanh giòn tan vang lên, Vương Tuấn Khải thấy mấy cậu bé trên cầu trượt và đu quay đang đi chạy lại đây, bổ nhào vào trong lòng Vương Nguyên.

"Ngoan ~"

Vương Nguyên xoa xoa đầu bọn nhỏ, nở nụ cười so với ánh nắng hôm nay còn ấm áp hơn nhiều.

"Nguyên Nguyên, cái này..."

Vương Tuấn Khải nhắc tới cái hộp to trong tay, thản nhiên tách bọn nhỏ và Vương Nguyên ra.

Vương Tuấn Khải, anh là cái bình dấm chua!

Vương Nguyên thông minh như vậy sao lại không nhận ra tâm tư của Vương Tuấn Khải! Dấm chua của bọn trẻ con mà cũng muốn ăn, Vương Nguyên liếc mắt khinh bỉ, nhận cái hộp trong tay Vương Tuấn Khải đưa cho tụi trẻ.

"Anh Nguyên đem quà đến cho các em này, ở trên có viết tên, tự mấy đứa đến lấy đi!"

Bọn nhỏ nhìn thấy đống quà, nói câu cảm ơn với Vương Nguyên rồi hưng phấn mở ra xem. Vương Nguyên nhìn hình ảnh bọn nhỏ nhảy lên vui vẻ, vẻ mặt cười đầy dịu dàng.

Không dừng lại trong sân quá lâu, Vương Nguyên đi về phía một gian phòng nhỏ. Trong phòng, một cậu bé đang ngồi viết gì đó, vẻ mặt khổ đại cừu thâm(1).

"Thành Thành!"

"Anh Nguyên!"

Cậu bé nhìn thấy Vương Nguyên, lập tức trèo xuống khỏi ghế chạy thẳng vào lòng Vương Nguyên.

"Có nhớ anh không?"

"Có ạ! Nhớ anh đến hoa cũng đều rụng hết luôn a~"

Cậu bé nghịch ngợm mở to đôi mắt chớp chớp, khanh khách cười. Nếu cậu bé trêu đùa nở nụ cười với Vương Nguyên thì Vương Nguyên cũng chớp chớp mắt, nhéo mũi nó.

"Việc học sao rồi?"

"Dạ, khó lắm ạ!"

Nói đến bài tập, cậu bé cau mày lại.

Cơ hội để thể hiện đến rồi đây, Vương Tuấn Khải tình nguyện nhận, cầm lấy vở bài tập của cậu bé xem qua. Đây là một bài tập ngữ văn, điền danh từ thích hợp vào trong ngoặc: ( ) màu hồng nhạt, ( ) màu xanh lam, ( ) màu xanh phỉ thúy, ( ) màu vàng chanh, ( ) màu tím, ( ) màu đỏ.

Cái đề này... Vương Tuấn Khải mở bìa vở bài tập ra. Mẹ nó! Mới lớp hai mà đã ra cái loại đề như này!

Nhìn vẻ mặt rối rắm của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên có chút hoài nghi hỏi: "Này Vương Tuấn Khải! Rốt cuộc anh có làm được không vậy?!"

"Đương nhiên là làm được!"

Nhưng Vương Nguyên vẫn không tin tưởng vào Vương Tuấn Khải, quyết định tự mình cũng viết ra một câu trả lời. Vì thế, bài tập của Thành Thành có hai câu trả lời.

Của Vương Tuấn Khải: (quả bầu nhỏ) màu hồng nhạt, (quả bầu nhỏ) màu xanh lam, (quả bầu nhỏ) màu xanh phỉ thúy, (quả bầu nhỏ) màu vàng chanh, (quả bầu nhỏ) màu tím, (quả bầu nhỏ) màu đỏ.

...

Báo cáo Đại Vương, về cơ bản toàn bộ anh em bầu nhỏ đều đã bị bắt lại đây!

Lại đến đáp án của Vương Nguyên: (100 tệ(2)) màu hồng nhạt, (10 tệ) màu xanh lam, (50 tệ) màu xanh phỉ thúy, (20 tệ) màu vàng chanh, (5 tệ) màu tím, (5 tệ) màu đỏ.

...

Nguyên Nguyên, giao tiền ra đây chúng ta vẫn là bạn tốt.

=====

(1) Khổ đại cừu thâm (苦大仇深) ý nói mối thù sâu nặng, gần như câu thâm thù đại hận ấy.

(2) Tệ - Nhân dân tệ: đơn vị tiền của Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top