Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Bước ra khỏi cô nhi viện, Vương Nguyên nhận được điện thoại, vẻ mặt bối rối né tránh Vương Tuấn Khải, cậu che di động lại rồi chạy tới một góc để nghe. Nhìn Vương Nguyên đề phòng cả mình như thế, Vương Tuấn Khải mơ hồ cảm thấy có cái gì đó khác thường. Nhưng là cái gì? Không thể diễn tả được. Vương Nguyên có chuyện gì gạt mình ư, đây là sự thật không sai, nghĩ đến đây, Vương Tuấn Khải có chút phiền lòng, dù đối với em tốt như vậy, em cũng không thể hoàn toàn tin tưởng anh sao?

Vương Nguyên nghe điện thoại xong quay về nói một câu cậu có việc phải đi với Vương Tuấn Khải rồi vội vàng rời đi, nhìn bóng dáng Vương Nguyên, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng.

Vương Tuấn Khải một mình trở về nhà chờ Vương Nguyên, chờ một phát tới tận nửa đêm. Hơn mười một giờ đêm, Vương Nguyên mở cửa vào nhà, giật mình phát hiện ra Vương Tuấn Khải đang ngồi trên sô pha đợi cậu.

"Vương Tuấn Khải?"

"Em đi đâu vậy?"

"Em..."

Vương Nguyên lại còn ấp úng không nói nên lời nữa! Lần đầu tiên, Vương Tuấn Khải hỏi mà cậu không thể trả lời được nhưng lại hoàn toàn không hề vui vẻ gì.

"Em biến mất cả một ngày, rốt cuộc là đi đâu?!"

Giọng nói của Vương Tuấn Khải pha lẫn chút tức giận đã kiềm chế, nhưng Vương Nguyên nghe lại thấy hết sức chói tai.

"Em đi đâu có nhất thiết phải báo cáo với anh không? Anh cũng đừng dùng giọng điệu như thẩm vấn tội phạm để hỏi em nữa đi!"

Thái độ của Vương Nguyên đã hoàn toàn chọc giận Vương Tuấn Khải, chỉ thấy anh lập tức đứng thẳng dậy, đẩy Vương Nguyên đến bên tường.

"Đúng vậy, quả thật em đi đâu không cần phải báo cáo với anh, chỉ có anh giống như tên ngốc vẫn luôn chờ em về! Hôm nay được nghỉ, anh vốn định buổi chiều đưa em đi ăn vặt gì đó, buổi tối cũng định đưa em đến một nhà hàng, muốn đưa em đi nếm thử một chút bánh ngọt ở đó... Nhưng mà, em lại cứ thế biến mất cả một ngày, điện thoại cũng tắt máy, không để cho anh một cơ hội tìm thấy em. Vương Nguyên, rốt cuộc em coi Vương Tuấn Khải anh là cái gì!"

Vương Tuấn Khải nắm chặt bả vai Vương Nguyên, nhanh chóng bóp đến muốn vỡ vụn xương vai của cậu.

Nhưng Vương Nguyên lại hoàn toàn không thể hiện là mình đau, nghĩ đến Vương Tuấn Khải vì mình mà cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị tất cả, nghĩ đến tâm trạng khi anh đợi mình trở về, từ chờ mong đến mất mát. Vương Nguyên liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Cậu thật sự không ngờ sẽ như vậy, dáng vẻ đầy tổn thương của Vương Tuấn Khải khiến tim cậu đau đớn.

"Em xin lỗi..."

Vương Nguyên chỉ xin lỗi còn chuyện hôm nay cậu đã đi đâu thì không hề nhắc tới một chữ. Vương Tuấn Khải thả vai cậu ra, lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi quay người về phòng. Trong phòng khách trống không, Vương Nguyên một mình đứng dựa vào vách tường lặng lẽ khóc.

Đêm ấy, Vương Nguyên không trở về phòng, cậu nghĩ thời gian này hai người nên xa nhau một chút để bình tĩnh lại, nhưng không nghĩ rằng làm như vậy sẽ càng khiến Vương Tuấn Khải thêm tức giận, tàn sát bừa bãi tựa như cỏ dại.

Một đêm không ngủ, cho đến tận khi ánh mặt trời le lói đằng đông, Vương Nguyên mới hơi mơ màng. Ý thức vừa mới lơ mơ, Vương Nguyên chợt nghe tiếng cửa đóng "sầm" một tiếng. Vương Tuấn Khải đi rồi!

Vương Nguyên yên lặng ngồi dậy khỏi sô pha, đi đến phòng tắm để rửa mặt. Nhìn chính mình trong gương, đôi mắt thâm quầng, hai tròng mắt u ám, Vương Nguyên không khỏi tự giễu: Vương Nguyên à, lúc này ánh sao trong mắt mày đều chạy đi đâu hết cả rồi!

Thu dọn đồ đạc qua loa, Vương Nguyên mỏi mệt lê thân mình chạy tới công ty. Cố gắng xốc lại tinh thần, Vương Nguyên đẩy cửa đi vào văn phòng Vương Tuấn Khải. Vốn tưởng rằng Vương Tuấn Khải sẽ không thèm nhìn mình, nhưng không ngờ chưa đợi cậu ngồi vào chỗ anh đã lên tiếng.

"Ngày hôm qua rốt cuộc em đi đâu!"

Vương Tuấn Khải hỏi, giọng nói lạnh lùng tới cực điểm. Vương Tuấn Khải khát vọng, tha thiết mong Vương Nguyên có thể cho mình một câu trả lời, nhưng Vương Nguyên lại chỉ cắn môi, một chữ cũng không chịu nói.

Bức tường thành trong lòng Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng sụp đổ.

"Sáng nay công ty phát hiện đã bị mất một số tài liệu quan trọng."

Vương Nguyên khó hiểu nhìn Vương Tuấn Khải, tỏ vẻ không hiểu anh đang nói cái gì. Nhìn ánh mắt vô tội của cậu, Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, ném cho cậu một đống ảnh.

Vương Nguyên vừa nhìn thấy đống ảnh kia sắc mặt liền trở nên rất khó coi. Trên ảnh, Vương Nguyên cùng một người đàn ông không thấy mặt đang nói chuyện với nhau, nhưng có thể nhìn thấy người đàn ông kia cầm một tấm chi phiếu đưa cho Vương Nguyên, mà cậu thì cười cầm chi phiếu trong tay.

"Anh nghi ngờ em?!"

Vương Nguyên không thể tin nổi nhìn Vương Tuấn Khải, hy vọng anh có thể nói một đáp án phủ nhận, cũng không nghĩ đến Vương Tuấn Khải sẽ nói.

"Vương Nguyên, tôi thật không ngờ em lại vì một triệu kia mà bán đứng tôi!"

"Một triệu gì cơ? Anh đang nói cái gì vậy?!"

Vương Nguyên hoàn toàn không hiểu Vương Tuấn Khải đang nói cái gì, nhưng câu nói tiếp theo của anh lại trực tiếp quẳng cậu xuống địa ngục.

"Vậy chi phiếu một triệu trong túi em giải thích như thế nào đây!"

Một triệu? Trong túi mình có chi phiếu một triệu? Ha, buồn cười thật, nếu thật sự mình có nhiều tiền như vậy thì vì cớ gì còn muốn kiêm chức, vì cớ gì còn muốn liều mạng kiếm tiền như thế này. Vương Nguyên không nói lời nào, Vương Tuấn Khải lại nghĩ là cậu ngầm thừa nhận.

"Không giải thích được đúng không? Vương Nguyên, tôi thật không ngờ em lại là người như thế, tôi chỉ biết em thích tiền, nhưng không ngờ em có thể vì tiền mà bất chấp tất cả!"

"Vương Tuấn Khải, nói cho cùng vẫn là anh không tin tưởng em..."

Vương Tuấn Khải không nói gì, Vương Nguyên cười khổ một chút rồi nói tiếp.

"Nếu em nói em trong sạch, anh có tin không?"

"Vương Nguyên, dám làm không dám nhận như vậy không giống em chút nào!"

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, trên mặt tràn ngập sự châm biếm. Thấy Vương Tuấn Khải như vậy, Vương Nguyên biết, dù mình có giải thích thế nào cũng vô ích.

"Vương Tuấn Khải, vốn dĩ tôi nghĩ anh thật lòng với tôi, xem ra tôi thật sự quá ngây thơ rồi!"

Vương Nguyên không nhắc tới chuyện tình cảm còn may, nhắc tới rồi lại khiến Vương Tuấn Khải không thể kiềm chế được cơn giận.

"Lời này là tôi nói mới đúng! Giờ nhớ lại, căn bản ngay từ đầu em đối với tôi chính là muốn bắt thì phải thả(*)! Chuyện hạ thuốc gì đó cũng là do em tỉ mỉ sắp đặt đi!"

"Vương Tuấn Khải, anh nói cái gì?"

Vương Nguyên nghe mà không thể tin được vào tai mình, không thể tin được những lời này lại nói ra từ miệng Vương Tuấn Khải. Tức giận, một sự tức giận trước nay chưa từng có, trong sự tức giận còn lẫn một nỗi bi thương, thì ra đây là con người mình trong lòng Vương Tuấn Khải, thật đúng là tồi tệ. Trái tim Vương Nguyên vốn rỉ máu, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người cố tình xát muối vào tim cậu.

"Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Hơn nữa, ngày hôm qua em biến mất cả một ngày tới tận nửa đêm mới về, không phải là em đi bán mình cầu vinh sao!"

"Vương Tuấn Khải, tên khốn nạn!"

Vương Nguyên rốt cuộc không nhịn được nữa, xông lên định đánh Vương Tuấn Khải. Đáng tiếc cậu không phải đối thủ của anh, lại còn mấy bữa rồi chưa ăn cơm thể lực chống đỡ không nổi, trực tiếp bị Vương Tuấn Khải đè xuống bàn.

"Bị tôi nói trúng nên thẹn quá hóa giận sao?"

Vương Tuấn Khải dùng sức nắm chặt cằm Vương Nguyên, cười tựa như Diêm Vương dưới địa ngục. Vương Nguyên gắng sức quay đầu đi, không muốn nhìn anh. Hành động này của cậu lại lần nữa chọc giận Vương Tuấn Khải, anh quay mặt cậu lại rồi hét lên:

"Nhìn tôi!"

"Vương Tuấn Khải, tôi ghê tởm anh!"

"Được, được lắm, chê tôi ghê tởm, tôi sẽ cho em thấy tôi ghê tởm như nào!"

Vương Tuấn Khải cởi áo khoác của mình vứt xuống đất, sau đó dùng sức xé rách quần áo của Vương Nguyên.

"Vương Tuấn Khải, anh muốn gì?!"

Vương Nguyên hoảng sợ nhìn Vương Tuấn Khải, liều mạng giãy dụa.

"Muốn gì ư?! Đương nhiên là em rồi!"

Vốn dĩ Vương Nguyên cũng không có nhiều sức lực, trải qua một hồi giãy dụa đã tiêu hao đi rất nhiều. Cảm giác từng lớp quần áo của mình bị xé rách, lại nhìn thấy một Vương Tuấn Khải đầy xa lạ, Vương Nguyên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Nhìn Vương Nguyên như vậy, trong lòng Vương Tuấn Khải không có một chút vui vẻ khi trả thù mà ngược lại còn cảm thấy bực bội khó hiểu. Rời khỏi người Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng không liếc mắt nhìn cậu một cái đã bước ra khỏi cửa rời đi.

"Không được khóc! Vương Nguyên, không cho mày khóc!"

Vương Nguyên cố gắng tự nhủ, nhưng nước mắt vẫn không nghe lời, cứ từng giọt từng giọt rơi xuống. Cậu chưa từng biết bản thân lại có thể nhếch nhác đến như vậy. Thiếu chút nữa đã bị cưỡng bức rồi... A! Lần đầu tiên, Vương Nguyên có ý nghĩ muốn trốn chạy, bao nhiêu năm qua, cuộc sống dù có khó khăn vất vả đến đâu cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn chạy trốn, nhưng lần này, cậu thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi. Nhặt áo khoác của Vương Tuấn Khải trên sàn nhà lên, Vương Nguyên đi theo lối cầu thang thoát hiểm rời khỏi công ty.

Trên bờ biển, Vương Nguyên run rẩy lấy di động ra bấm số: "Nhị Văn, đưa anh đi... Đưa anh đi..."

=====

(*) Muốn bắt thì phải thả - Dục cầm cố túng (欲擒故縱) là kế thứ 16 trong 36 kế Binh pháp. Thời Tam Quốc, Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt, bảy lần thả (thất cầm thất túng, 七擒七纵) Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn mà không dám làm phản nữa. Tào Tháo muốn dùng Quan Vũ để làm dũng tướng cho mình đã cấp cho Quan Vũ ngựa Xích Thố để Quan Vũ lên đường tìm huynh đệ Lưu Bị và Trương Phi; nhưng Quan Vũ chỉ cỡi ngựa đi một đoạn bèn quay lại trở về với Tào Tháo để nguyện ra trận chiến đấu trả ơn cho Tào Tháo. (Theo wiki)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top