Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Đặc huấn tuyệt đối không chết

Sau khi ném tên Bipshire ồn chết người vào sơn động sâu hơn bên trong rồi nhốt lại, Lưu Tinh nhàn nhã phủi phủi tay, vừa đi vừa nhảy trở về sơn động phía trước.

Ở đây là sơn động Lưu Tinh tình cờ phát hiện lúc đến đầm lầy cá sấu thép để bắt cá sấu sau khi tiếp nhận ủy thác "túi da cá sấu" của công hội mạo hiểm giả. Vị trí của sơn động ở phía sau thác nước, thác nước vừa dài vừa đầy rẫy dây leo, làm cho sơn động hết sức ẩn mật, nếu như không phải Xương Cốt thích chạy loạn lúc đang lêu lổng đu dây vào, sợ rằng Lưu Tinh cũng phát hiện không nổi.

"Tiểu Bạch."

Lưu Tinh trượt vào bên trong sơn động lớn nhất, Bai Saya đang ở đó cho Xương Cốt ăn, hắn hết sức tò mò lấy bánh quy trên bàn đút vào miệng... nên nói "lỗ hổng" của Xương Cốt, sau đó nhìn Xương Cốt phát ra mấy tiếng xương cọ sát kít kít, hơn nữa xương hàm dưới không ngừng di động lên xuống, rồi ực một tiếng nuốt xuống...

"Thật kỳ quái, rốt cuộc là nuốt đi đâu rồi?" Bai Saya ngây ngẩn nhìn bộ ngực chỉ có xương sườn của Xương Cốt, hoàn toàn không thể lý giải bánh quy rốt cuộc đi đâu rồi. Đút thêm lần nữa xem...

Lưu Tinh mắt trợn trắng, bực mình nói: "Anh thật là rảnh đấy! Thật không biết muốn báo thù là anh hay là tôi."

Nghe thấy lời này, Bai Saya đỏ mặt, cũng cảm thấy mình không nên, hắn vội vàng ngồi lên ngay ngắn.

"Tiểu Bạch, tôi hỏi anh nhé." Lưu Tinh đột nhiên đổi sang khuôn mặt "nghiêm túc", mặc dù thoạt nhìn giống bé trai đang làm mình làm mẩy hơn.

"Hả?"

"Mặc dù bây giờ quyết đấu một chọi một là đã xong, nhưng anh lần trước thực sự thua rất thảm, nếu cứ như thế đi quyết đấu, tôi thấy anh vẫn là sẽ thua thêm lần nữa." Lưu Tinh không hề nể mặt chỉ ra điểm này.

Bai Saya có chút chán nản nói: "Tôi, tôi sẽ càng cố gắng..."

"Cố gắng cái búa!" Lưu Tinh hét to: "Anh cho rằng chúng ta có thể giam giữ Bipshire bao lâu hả, năm năm hay mười năm? Chỉ là muốn luyện ra đấu khí, cho dù là anh, cũng phải ba năm đi?"

"Đấu khí?" Bai Saya có chút nghi hoặc hỏi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu là nói cái khí thế mà Manson phát ra sao?"

"Đúng thế! Có đấu khí và không đấu khí rất khác nhau đấy." Lưu Tinh rất phiền não, không luyện ra đấu khí, Bai Saya có khả năng đánh thắng Manson sao?

"Tôi biết cái đó... đấu khí?" Bai Saya đột nhiên nói, sau đó bổ sung thêm: "Chỉ là chúng tôi rất ít khi trực tiếp phóng nó ra bên ngoài, đều là để cho đấu khí lưu động trong thân thể."

"Để cho đấu khí lưu động trong thân thể?" Lưu Tinh suy nghĩ một chút: "Đây cũng không tệ, có thể dùng để gia tăng lực lượng, Manson hẳn là cũng có làm như thế."

"Không chỉ lực lượng, còn có thể gia tăng tốc độ, nếu đề khí còn có thể tạm thời ngưng ở không trung thời gian ngắn..."

Bai Saya như chuyện đương nhiên mà nói, nói nói, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy mặt của Lưu Tinh phóng đại ở trước mắt, còn dùng ánh mắt khủng bố trừng hắn. Hắn giật nảy mình, lắp ba lắp bắp hỏi: "Làm, làm sao vậy?"

"Làm – sao – vậy?" Lưu Tinh nói từng chữ từng chữ, tỏ ra càng đáng sợ, cậu trợn lớn đôi mắt to đáng yêu: "Nếu đã biết cách dùng đấu khí xảo diệu như thế, vì sao lại dễ dàng thua Manson như vậy? Tên Manson kia đúng là không yếu, nhưng anh cho dù đánh không lại cũng không nên thua tan tác vậy chứ? Nói đến đây, biết đâu kỳ thực anh rất mạnh, chỉ là quá dốt thôi!"

"Đúng rồi, anh về sau đánh quyền còn đánh rất ra dáng, một lần cùng Manson đánh bất phân cao thấp..." Lưu Tinh ra sức chọc vào ngực của Bai Saya: "Nếu đã thiện trường dùng nắm đấm hơn, mới đầu làm gì mà xách kiếm đi?"

Bai Saya cười khổ: "Tôi thiện trường dùng kiếm hơn, không phải nắm đấm."

"Phải không?" Lưu Tinh vô cùng hoài nghi: "Nhưng lúc anh dùng kiếm rõ ràng thua rất thảm."

Bai Saya lắc lắc đầu, thở dài: "Lúc đó nhìn thấy kẻ thù, nhất thời quá kích động, kiếm pháp sư phụ dạy hoàn toàn chưa xuất ra. Trái lại là sau đó lãnh tĩnh hơn, đánh quyền cũng đánh tốt hơn."

"Hơn nữa... kỳ thực, tôi và sư phụ đều ít khi tranh đấu với người, số lần động thủ trên thực tế rất ít." Hắn cúi thấp đầu: "Lúc chân chính động thủ, tôi, tôi luôn không thể thành thạo như lúc luyện tập bình thường."

"Nghĩa là nói, anh chính là không biết đánh nhau?" Lưu Tinh nói như chuyện hiển nhiên. Nếu như là thế, vậy vấn đề đã nhỏ đi nhiều, chỉ cần để cho Tiểu Bạch làm quen đánh nhau là được!

Bai Saya gật đầu.

Lưu Tinh đột nhiên nắm chặt tay, ngửa lên trời hét lớn: "Vậy cứ quyết định như thế đi!"

"Quyết định cái gì?" Bai Saya không hiểu gì cả.

"Đặc – huấn – đánh – nhau!"

"Đặc huấn thì tôi hiểu... nhưng đánh nhau cũng phải đặc huấn sao?" Bai Saya cười khổ.

"Nhảm nhí!" Lưu Tinh tay chống eo, ngón trỏ chỉ vào đầu mũi của Bai Saya một cách ngang nhiên.

"Đánh nhau mới là chân chính khó, điều tôi nói thế nhưng không phải đánh nhau bình thường, mà là đánh nhau vật lộn tính mạng, ngoại trừ thắng, tuyệt đối không có đường thứ hai để đi!"

"Anh muốn thắng không? Tiểu Bạch." Lưu Tinh nhướn nhướn mày.

"Tôi đương nhiên muốn thắng!" Bai Saya đứng lên, lớn tiếng nói.

"Bất luận dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng muốn thắng sao?" Lưu Tinh nâng cao âm lượng.

"Đây..." Bai Saya lại do dự.

Lưu Tinh quay ngoắt đầu đi: "Nếu như anh không có cách nghĩ bất luận làm sao cũng phải thắng, vậy anh vẫn là đừng đánh nữa, thậm chí cũng không cần ra ngoài mạo hiểm! Anh phải biết, quyết đấu giống như mạo hiểm, không phải chơi đùa trong nhà, chỉ cần thua sẽ mất mạng, mà anh phải biết mình chỉ có một mạng, nếu như mạng mất rồi, là mất tất cả. Cho nên nhất định phải thắng, nhất định không thể chết!"

"Kỳ thực anh hoàn toàn không có nhận thức được mình sẽ chết, cũng không có nhận thức được chết rồi sẽ mất hết tất cả, cho nên, anh có thể dễ dàng nói thua thì thua!"

Để lại một câu nặng nề cuối cùng, Lưu Tinh bỏ lại một mình Bai Saya, tự mình đi vào trong sơn động nhỏ hơn bên cạnh, sau đó, rầm một tiếng đóng cửa gỗ lại.

Bai Saya ngây ngẩn đứng ở tại chỗ, rất lâu... rất lâu...

Hắn cuối cùng cũng chuyển động, đi đến trước cánh cửa gỗ kia, nói với cánh cửa mỏng: "Cậu nói đúng, Lưu Tinh. Tôi thật sự không có nhận thức được cái chết... nếu như lần này không phải Manson thiếu nô lệ bán, có lẽ tôi đã chết rồi cũng không chừng."

Bai Saya nói xong, đột nhiên phát hiện mình vậy mà toàn thân mô hôi lạnh, lúc này, hắn mới chân chính nhận thức được mình đã đi một vòng quỷ môn quan trở về, suýt nữa đã chết... chết rồi thì không còn gì nữa, đừng nói đến báo thù!

Nhưng tiếp đến hắn còn phải tái quyết đấu một lần với Manson, nếu như thua rồi... lần này quyết không thể sống sót đi! Chết... hắn mới mười tám tuổi, đã phải chết rồi sao?

Chết rồi, thì không thể cầm kiếm nữa, không thể luyện võ, không thể lăng xăng khắp nơi, không bao giờ thấy được bầu trời xanh thẳm nữa, cũng không bao giờ ngửi được hương hoa cỏ xanh, không bao giờ cảm nhận được cảm giác thoải mái khi gió thổi tới... trên thế giới không còn cái người Bai Saya này nữa!

Mặc dù lúc sư phụ chết, hắn thật có loại cảm giác mất hết hi vọng, thậm chí cảm thấy mình chẳng còn gì cả. Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên phát giác thì ra hắn có thể cảm nhận được nhiều chuyện như thế, chính là bởi vì... hắn còn sống!

Bản thân "sống" chính là bảo vật quý giá nhất!

Nếu như thua rồi thì phải chết! Lại nghĩ đến câu này, trái tim hắn giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm rỉa phía trên, vừa đau vừa ngứa, vô cùng khó chịu, hắn không nhịn được gầm lên: "Không! Tôi không muốn chết!"

Lưu Tinh rầm một tiếng mở cửa gỗ ra, cười ầm lên.

"Chính là câu này!"

Bai Saya ngỡ ngàng nhìn Lưu Tinh.

Lưu Tinh hưng phấn nói: "Anh không muốn chết! Đúng chứ?"

Hắn vội vàng ra sức gật đầu.

Lưu Tinh hai tay chống eo, hét lớn như cái chuông: "Vậy được thôi! Chúng ta hãy tiến hành đặc huấn tuyệt đối không chết."

"Bất luận bao nhiêu vất vả, anh đều không được phàn nàn đâu đấy!"

"Tuyệt đối sẽ không!" Bai Saya tuyệt đối nghiêm túc nói.

"Bất luận bao nhiêu vô lý, tóm lại anh đều phải làm theo đấy."

Bai Saya như giác ngộ mà ra sức gật đầu: "Tôi biết, bất luận Lưu Tinh cậu nói cái gì, tôi đều sẽ làm theo."

"Tốt!" Lưu Tinh nâng cao đầu, trăm phần trăm tự tin phát nguyện: "Lưu Tinh tôi đảm bảo với anh, nhất định rèn luyện anh thành "cao thủ đánh nhau tuyệt đối không chết"."

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin như thế của Lưu Tinh, trong lòng Bai Saya thật sự dấy lên ngọn lửa hi vọng, có lẽ thật sự có thể báo thù cho sư phụ.

"Tốt!" Lưu Tinh quát một tiếng, lớn tiếng tuyên bố: "Bây giờ phải làm một chuyện rất quan trọng."

"Chuyện gì vậy?" Ánh mắt của Bai Saya lấp lánh phát sáng: "Bây giờ bắt đầu đặc huấn ngay sao?"

Lưu Tinh dựng một ngón trỏ, ra sức lắc lắc.

"Đó là chuyện gì vậy?" Bai Saya mù mờ hỏi, chẳng lẽ là chuẩn bị trước đặc huấn? Làm ấm người?

"Đó đương nhiên là..." Lưu Tinh ưỡn ngực: "Tắm rửa!"

Thân thể của Bai Saya trượt một cái, vội vàng kéo trở lại, nhìn dáng vẻ như chuyện hiển nhiên của Lưu Tinh, hắn cũng chỉ có bất đắc dĩ cười khổ.

"Này! Anh còn không xách nước, chặt củi còn đun nước nữa chứ." Lưu Tinh đẩy đẩy Bai Saya.

Hắn nhíu mày, hỏi: "Bên ngoài không phải chính là thác nước sao?"

"Tôi không thèm tắm loại nước đó." Lưu Tinh bĩu môi, "Tôi muốn suối nước nóng trên hòn núi phía đông, còn muốn củi từ cây vạn tuế chỉ sinh trưởng ở trung ương đầm lầy cá sấu thép."

"Đây..." Bai Saya ngẩn người.

"Đúng rồi đúng rồi, còn có sáng sớm mai tôi muốn ăn gan của cá sấu thép mắt đỏ chiên trứng của cá sấu thép mắt đỏ." Lưu Tinh nheo mắt, nguy hiểm hỏi: "Có vấn đề không?"

Bai Saya cúi đầu suy nghĩ một hồi, đầu tiên là gật đầu... nhưng lại đột nhiên nói: "Có! Có một vấn đề."

Âm lượng của Lưu Tinh cao lên quãng tám: "Còn có vấn đề? Anh không phải nói bất luận tôi muốn anh làm cái gì, đều sẽ làm theo sao?"

"Tôi..." Bai Saya sờ cái ót, có chút ngại ngùng nói: "Tôi, tôi không biết nấu cơm."

Biểu tình của Lưu Tinh ngay tại chỗ trở nên hết sức giống chữ "囧" này, cậu lẩm bẩm: "Nhìn bộ dạng hiền phu lương phụ của anh, vậy mà ngay cả chiên trứng ốp la cũng không biết... quên đi, anh mang nguyên liệu về, tôi vất vả một chút nấu cho anh là được."

Bai Saya mỉm cười gật đầu: "Vậy tôi đi chặt củi đây." Nói xong, liền muốn đi ra ngoài.

"Chờ một chút!" Lưu Tinh gọi hắn lại, giận đùng đùng hô lên: "Xương Cốt chết tiệt! Cút ra khỏi ngực Bai Saya cho ta!"

"Chi —" Xương Cốt uất ức từ trong vạt áo của Bai Saya ló đầu ra, sau đó lưu luyến nhảy khỏi.

"Đồ Xương Cốt háo sắc!" Lưu Tinh ra sức vỗ xuống đầu của Xương Cốt.

Lưu Tinh quay đầu qua căn dặn Bai Saya: "Nhớ đến bên cạnh thác nước lấy thanh vũ khí, bên đó bị Xương Cốt ném một đống thứ linh tinh, hẳn là có vũ khí đi..."

Bai Saya gật đầu, sau đó đi đến miệng sơn động, từ con đường nhỏ bên cạnh đi ra khỏi thác nước, vừa nhìn ra bên ngoài, đầy đất đều là đơn đao, vải gói đồ, quần áo và vân vân vật linh tinh, nhìn kỹ bên trong còn xen lẫn mấy khúc xương trắng đục. Hắn lắc lắc đầu với dáng vẻ bừa bộn này, ở bên trong nhặt một thanh đơn đao hơi dày nặng, sau đó tìm hướng rời khỏi.

Lưu Tinh từ phía sau thác nước ló đầu ra, vừa nhìn thấy Bai Saya đã lên đường, cậu lập tức từ phía sau thác nước đi ra, hai tay chống eo: "Nhìn dáng vẻ này của Tiểu Bạch, ta thấy nếu không đi theo hắn, lát nữa liền chỉ còn lại một đống xương cốt cho Xương Cốt nhặt rồi."

Mắt nhìn Bai Saya đã đi xa, Lưu Tinh vội vàng bám theo phía sau, dọc đường còn oán giận: "Bắt vật cưng thật vất vả, chẳng những phải cứu người, phải bắt cóc người, nửa đêm canh ba còn phải đi theo dõi... haiz! Ta thật xấu số..."

Xương Cốt an ủi kêu: "Chi chi, chi chi chi!"

"Haiz, hi vọng thật sự khổ tận cam lai! Nếu Tiểu Bạch đánh thua, vậy ta toi công một hồi sao?" Lưu nhíu mày, không được! Nhất định phải để hắn đánh thắng.

Lúc này, Bai Saya ở phía trước đột nhiên dừng lại, đang cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau khi phán đoán xong phương vị, rồi lại tiếp tục tiến về phía trung ương đầm lầy... nhưng chân còn chưa bước đi, hắn lại đột nhiên cứng đờ, bởi vì trước mặt hắn đang có mấy con cá sấu thép mắt đỏ bơi về phía hắn.

"He! Ngươi cho rằng ta bảo Xương Cốt trở về là vì cái gì?" Mắt vàng của Lưu Tinh lấp lánh hào quang: "Đương nhiên là sợ nó dọa cho cá sấu thép mắt đỏ chạy đi, ngươi thật cho rằng ta là bảo ngươi ra ngoài để chặt củi?"

Bai Saya hiển nhiên có chút hoảng loạn, nhưng sau khi hắn hít sâu một cái, đao trên tay nắm càng chặt, khi ba con cá sấu thép mắt đỏ nhào tới, hắn triển khai thân pháp nhanh chóng mạnh mẽ, không hề tốn sức mà né qua ba con cá sấu thép mắt đỏ.

"Oh oh! Đây chính là tốc độ mà lợi dụng đấu khí thi triển ra sao? Tốc độ này rất có lợi, phải tăng cường huấn luyện..." Lưu Tinh ở trên cây nhìn đến say sưa.

Sau khi né qua cá sấu thép mắt đỏ, Bai Saya xoay người lại, đơn đao trên tay chém lên cá sấu thép, lần này giống như lấy đao chém lên vách tường, làm tay hắn chấn động phát run, đơn đao suýt nữa trượt khỏi tay.

"Ngu quá! Ngươi cho rằng chữ thép của cá sấu thép là làm sao có? Chẳng lẽ là chất sắt của nó quá cao à?" Lưu Tinh che mặt, lắc đầu thở dài, Tiểu Bạch à! Ngươi thế này làm sao làm vật cưng nhỏ của ta, cùng nhau mạo hiểm với ta bắt thêm càng nhiều vật cưng đây?

Thế nhưng Bai Saya không biết Lưu Tinh thở dài, hắn chỉ là nỗ lực thi triển kiếm pháp... mặc dù đang cầm đao, đây khiến hắn càng không thuận tay, kiếm để đâm là nhiều, đao thì là chém, quen dùng kiếm như hắn mà sử dụng đao đúng là dở dở ương ương, đồng thời cũng giảm mạnh uy lực.

Nhưng, da của cá sấu thép cứng như thép khiến hắn bó tay hết cách, chém nhẹ đối với cá sấu thép mà nói thì không đau không ngứa, chém quá mạnh thì đao của mình cũng muốn trượt khỏi tay.

Lòng nóng như lửa đốt, dưới bất đắc dĩ, Bai Saya đành thi triển ưu thế duy nhất của mình, thân pháp thần tốc, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi thế lực của ba con cá sấu thép mắt đỏ.

"Được rồi!" Lưu Tinh thở dài, xòe hai tay: "Ít nhất còn biết chạy trốn, không ngu ngốc chờ chết." Sau đó, cậu cũng vội vàng đi theo.

Bai Saya một mạch thi triển thân pháp, cho dù có cá sấu thép công kích hắn, hắn cũng là tránh đi không đánh, không bao lâu, hắn liền... lạc đường!

"Nguy!" Bai Saya âm thầm kêu khổ: "Cây vạn tuế mà Lưu Tinh nói là cây nào?"

Ôi! Lưu Tinh hai tay che mặt không nỡ nhìn, cậu bắt đầu cân nhắc không gọi Bai Saya là vật cưng, mà đổi thành gọi là vật ngu rồi!

Sau khi đi loạn khắp nơi một hồi, Bai Saya thực sự không thể nghĩ ra cách nào, đành dẹp đường về nhà, vừa xoay người, Lưu Tinh liền từ trên cây nhảy xuống, dọa cho hắn giật nảy mình.

"Lưu Tinh? Cậu không phải ở trong sơn động chờ tôi sao?"

Lưu Tinh như phát điên cào túm đầu một hồi, cho đến khi tóc đỏ trên đầu loạn như bó lửa vô danh, cậu mới thở hổn hển dừng lại, ngón trỏ chỉ vào Bai Saya đang mang vẻ mặt mù mờ: "Cái tên siêu đần độn này! Anh tưởng não là để làm đậu hũ à? Dùng cái não anh xem!"

"Tôi... tôi đã làm sai cái gì sao?" Bai Saya ngây ngẩn hỏi ngược lại.

"Anh đã làm sai cái gì sao?" Âm lượng của Lưu Tinh nâng cao mười tám độ: "Sai của anh thế nhưng nghiêm trọng đấy!"

"Nói xem, anh vì sao phải phí sức lực một cách ngu xuẩn với cá sấu thép mắt đỏ da cứng như thép hả? Ngu xuẩn giống như lúc anh liều lực khí với Manson trước kia! Lấy điểm yếu của mình đi liều điểm mạnh của người ta, anh tưởng anh có cái thực lực để làm loại chuyện ngu xuẩn kia sao!"

"Còn có, còn có hả! Chỉ nghe thấy tin tức cây vạn tuế ở giữa đầm lầy, đã chạy loạn ra rồi, ngay cả cây vạn tuế trông làm sao cũng không nghe ngóng. Trung ương đầm lầy lớn bao nhiêu anh có biết không? Chiếu theo cách tìm ngu xuẩn này của anh, anh tìm đến khi thân thể tôi mốc meo cũng còn chưa tìm được cây vạn tuế!"

Lưu Tinh một hơi nói hết một chuỗi dài, suýt nữa mệt đến tắt thở mà chết, vội vàng hít lấy hít để.

Bai Saya càng nghe sắc mặt liền càng âm trầm, hơn nữa đầu càng cúi càng thấp, cuối cùng gần như song song với mặt đất.

"Đánh nhau không phải cứ đánh liều là xong! Phải dùng đầu óc!" Lưu Tinh dùng sức chọc chọc vào đầu của Bai Saya.

Bai Saya bị đả kích trọng đại, hít sâu mấy hơi, đột nhiên ngẩng đầu kiên quyết hỏi: "Tôi nên làm sao?"

Lưu Tinh nheo mắt. Rất tốt rất tốt, biết phải cải tiến.

"Tôi muốn anh hiểu rõ..."

"Hiểu rõ cái gì?" Bai Saya nghiêm túc chờ đợi đáp án quan trọng.

"Làm – biếng!"

"Làm, làm biếng...?" Bai Saya trợn lớn mắt hỏi.

Lưu Tinh cũng mở lớn đôi mắt to vô tội của mình, hỏi ngược lại: "Đúng thế! Có vấn đề không? Tiểu Bạch~"

Làm sao lại từ đạo sư nghiêm túc biến thành trẻ con nghịch ngợm rồi? Chênh lệch quá lớn khiến Bai Saya cứng đờ co giựt khóe miệng, miễn cưỡng nói ra: "Không..."

"Làm biếng đại pháp điều thứ nhất, tuyệt đối không đánh trận không có lợi ích."

Lưu Tinh mang theo Bai Saya nhảy khắp nơi trong đầm lầy một cách nhanh chóng, gặp phải cá sấu thép mắt đỏ tới công kích, hết thảy đều thần tốc né qua, không thèm ngó ngàng những con cá sấu này.

"Có thể tránh thì tránh, đừng lãng phí sức lực đi liều."

Bai Saya cũng né những con cá sấu, chạy tới chạy lui theo Lưu Tinh, số lượng cá sấu thép đi theo phía sau cũng càng ngày càng nhiều, từ chỉ có hai ba con cho tới một đại quân cá sấu đi theo phía sau.

"Lưu Tinh! Vì sao không chạy nhanh hơn cắt đuôi bọn chúng?" Bai Saya có chút mê hoặc, lấy tốc độ lúc trước của Lưu Tinh để xem, Lưu Tinh muốn cắt đuôi những con cá sấu này hẳn là rất đơn giản mới phải, nhưng cậu lại giống như cố ý, dẫn đến một đống cá sấu thép.

Lưu Tinh nhảy lên một thân cây lớn, Bai Saya cũng nhảy lên theo, mang theo nghi vấn nhìn người trước đột nhiên dừng lại bất động.

"Bởi vì tôi muốn làm thế này!"

Lưu Tinh một cước đá Bai Saya vào trong bầy cá sấu vạn con lúc nhúc dưới cây...

"A!"

Bai Saya kinh hô rớt xuống, bởi vì biết một khi lún vào đầm lầy, thì rất khó thoát thân, cho nên hắn bất đắc dĩ, đành thi triển thân pháp nhón lên lưng cá sấu lúc nhúc, sau đó mượn lực muốn nhảy trở lại cây... một bàn chân hung hăng đạp xuống, Bai Saya cả kinh, để né qua cước này, chỉ có thể lần nữa rơi xuống...

"Không được lên cây!" Lưu Tinh tàn nhẫn ra lệnh: "Anh ở dưới chơi trò trốn tìm với cá sấu cho tôi! Còn có, không được công kích cá sấu nhỏ đáng yêu của tôi, anh ra sức né cho tôi!"

Bai Saya ngay cả trả lời được hoặc vâng cũng chưa kịp nói, đã bắt đầu né tránh những con cá sấu đang điên cuồng nhào tới, muốn né tránh đại quân cá sấu này đã không đơn giản rồi, nhưng đây lại còn là đầm lầy, không thể rơi xuống mặt đất, nếu không chỉ có chờ lún vào bùn lầy, sau đó bị cá sấu gặm cho ngay cả xương cũng không còn.

"Tôi nói cho anh biết! Bai Saya." Lưu Tinh lần này vô cùng nghiêm túc: "Từ bây giờ trở đi, tôi tuyệt đối sẽ không cứu anh, tuyệt đối sẽ không!"

Bai Saya vừa né, vừa kinh hãi, chẳng lẽ hắn lại đã làm sai cái gì, chọc giận Lưu Tinh?

"Mạng của chính anh chỉ có thể dựa vào chính anh quý trọng, nếu anh chết, đó là đáng đời!"

Lưu Tinh nâng cao âm lượng: "Tôi đảm bảo với anh, nếu như anh chết rồi, tôi ngay cả mộ cũng sẽ không đào cho anh, thù của sư phụ anh cứ để cho nó chìm xuống đáy biển! Có hiểu không hả!"

Bai Saya lòng kiên quyết, khẽ quát: "Hiểu!"

◊◊◊◊

"Làm biếng đại pháp điều thứ hai, cho dù trận đánh này thật sự phải đánh, cũng không thể không tìm phương pháp làm biếng. Vì để làm biếng bớt động tay một chút, cho nên không tùy tiện công kích, nhưng một khi công kích là sẽ chết người!" Lưu Tinh ung dung ngồi ở trên vách đá vừa nhìn Tiểu Bạch đấu cá sấu phía dưới.

Trên tay Bai Saya cầm kiếm sắt rỉ sét, cảnh giác chờ cá sấu mắt đỏ trước mắt, hắn vừa né tránh, vừa tuân theo lời của Lưu Tinh nói, không tùy tiện công kích...

"Một khi công kích là sẽ chết người? Da cứng như thế, mình phải làm sao một kích là lấy mạng của nó?"

Bai Saya suy nghĩ, Lưu Tinh đánh bại cá sấu thép là dùng chiếu sáng, nhưng bây giờ mình không thể phát ra ánh sáng giống như Lưu Tinh, vậy mình nên làm sao một kích đánh bại nó?

Ở đâu... đánh ở đâu mới có thể khiến nó ngã xuống?

Bai Saya vừa né tránh công kích của cá sấu thép, vừa quẩn quanh người nó, thử tìm ra điểm nào có thể khiến cá sấu thép ngã xuống.

Oh! Biết phải tìm nhược điểm rồi, có tiến bộ, có tiến bộ! Lưu Tinh cười tít mắt ở trên vách đá.

"Giết!"

Bai Saya nhún một cái trên người cá sấu, nhảy lên đầu của cá sấu, kiếm sắt trên tay hung hăng cắm vào trong mắt màu đỏ của nó, tức thì, mắt đỏ của cá sấu tuôn ra máu màu đỏ, nó đau đớn vùng vẫy, nhưng Bai Saya hoàn toàn không bỏ qua cho nó, ấn mạnh một cái, kiếm sắt hoàn toàn chìm ngập...

Thân thể to lớn của cá sấu thép co giựt một chút, cuối cùng bịch một tiếng ngã xuống đất, không còn động nữa.

"Đánh thắng rồi!" Bai Saya không nhịn được hô to, cao hứng nhìn hướng Lưu Tinh trên vách đá.

Lưu Tinh nhảy xuống vách đá, hung hăng ký Bai Saya một cái, mắng: "Đồ ngu! Trước công kích còn hô tiếng giết, là muốn nhắc nhở kẻ địch của anh rằng anh sắp công kích hả?"

Bai Saya sám hối cúi thấp đầu, niềm vui chiến thắng bị quét sạch sẽ.

Lưu Tinh xoay người rời khỏi: "Nhưng nhìn chung là đã đánh ngã cá sấu thép, cũng coi như có tiến bộ, tạm được! Bắt đầu bước tiếp theo đi!"

Nghe vậy, Bai Saya ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nói: "Vâng."

◊◊◊◊

"Tôi đi lấy nguyên liệu cho bữa sáng đây." Bai Saya lên tiếng chào, liền đi ra ngoài.

"Hm." Lưu Tinh mắt nhập nhèm nhìn máy đo thời gian bên cửa sổ, hm, năm rưỡi sáng.

"Tôi về rồi."

Nhìn máy đo thời gian, bây giờ là tám giờ rưỡi. Lưu Tinh ngáp một cái, đẩy cửa phòng của mình, nhìn Bai Saya dính bùn hết nửa người, bực mình nói: "Đều tại anh! Đánh thức tôi sớm như thế làm chi, còn không lấy nguyên liệu về cho mau, hại tôi đói muốn chết."

"Xin lỗi, trứng khó tìm hơn, hơn nữa muốn rút ra gan từ trong thân thể cá sấu da rất cứng cũng hơi khó."

"Oh?" Lưu Tinh nhướn nhướn mày.

Bai Saya thầm giật mình, xin lỗi: "Xin lỗi, là tại tôi quá chậm, không có lý do khác."

Lưu Tinh hài lòng gật đầu, nói: "Nếu đã có trứng, vậy tôi lập tức làm bữa sáng thôi."

"Ở đây?" Bai Saya có chút mê hoặc hỏi: "Ở đây vừa không có nồi niêu xoong chảo, ngay cả quan trọng nhất là lò lửa cũng không có, phải nấu cơm làm sao?"

"Hừ!" Lưu Tinh hừ lạnh một tiếng: "Dùng lò lửa để nấu cơm đã xưa lắm rồi! Anh không biết ở trong tác phẩm trước của tác giả Yu Wo — "Bất Sát", đều là dùng đấu khí để nướng thịt sao? Chúng ta làm sao có thể thua một cuốn sách hả!"

"Bất sát" là cái gì hả? Mặt của Bai Saya càng mù mờ rồi.

"Đấu khí nướng thịt đã là gì! Xem Lưu Tinh tôi dùng ma pháp rán trứng ốp la... nguyên tố của ngọn lửa, đứa con của thần lửa Fire, hãy dùng uy lực bạo liệt của các ngươi đến trợ giúp ta, hỏa cầu thuật!"

Trong bàn tay phải của Lưu Tinh đột nhiên tuôn ra một khối cầu lửa, nói thì chậm làm thì nhanh, cậu dùng tay trái cầm lấy trứng cá sấu, thi triển "một tay đập trứng" mà không có bao nhiêu người biết, ném trứng cá sấu vào trong cầu lửa, dưới nhiệt độ cao, trứng cá sấu chín trong chớp mắt, tay phải của Lưu Tinh hất xuống dưới, một miếng trứng ốp la thơm ngào ngạt cứ như thế rơi vào trong dĩa đã chuẩn bị sẵn.

"Hừ! Đây chính là "trứng ma pháp" của Lưu Tinh đặc chế." Lưu Tinh dương dương đắc ý nói: "Thế nào? Ngay cả dầu ăn cũng không cần, hoàn toàn phù hợp khái niệm sức khỏe đấy nhé!"

"Oh..." Bai Saya vẫn là rất mù mờ.

"Mau ăn đi, ăn no phải luyện tập đối đánh." Lưu Tinh thúc giục.

"Vâng!" Bai Saya không nhịn được mắt tỏa sáng, cuối cùng cũng có thể đối đánh rồi.

Bên cạnh thác nước...

Lưu Tinh hỏi Bai Saya đang nóng lòng muốn thử: "Anh thiện trường nhất là cái gì?"

"Kiếm pháp, nhất là mười ba thức của Bạch Nguyệt kiếm pháp mà sư phụ dạy." Lúc Bai Saya nói tỏ ra hết sức tự tin.

"Oh? Vậy thì thử xem đi!" Lưu Tinh nhướn nhướn mày, nói xong, lập tức rút ra roi màu đỏ máu, chan chát một tiếng đánh lên mặt đất.

Bai Saya cũng nắm chặt kiếm sắt, sẵn sàng đón địch, nắm chặt kiếm sắt trong tay, hắn khẽ quát một tiếng, xông lên.

"Bạch Nguyệt kiếm pháp đệ nhất thức, Viên Nguyệt Hoạt Không."

Kiếm trên tay Bai Saya vẽ ra một hình trăng tròn mỹ lệ, sau đó vung về phía Lưu Tinh, Lưu Tinh lại không xung đột chính diện với hắn, cậu né qua từng cái vòng tròn mỹ lệ, roi trên tay cũng chậm chạp không ra tay.

Nhìn thấy đệ nhất thức mãi mà không thương tổn được Lưu Tinh, Bai Saya quyết định đổi chiêu: "Tân Nguyệt Hoành Sát!"

Đổi vẽ tròn thành bổ ngang hình trăng non, tốc độ của chiêu này nhanh, đồng thời uy lực cũng lớn hơn đệ nhất thức, mặc dù không có công thủ vẹn toàn như đệ nhất thức, nhưng dưới loại tình huống này, Bai Saya cho rằng sử dụng chiêu này để tấn công mạnh sẽ tốt hơn.

Lưu Tinh nhíu mày, nhảy ra sau khiến Bai Saya bổ vào khoảng không, ở lúc hắn mất thế, roi thuận thế quấn lên thân kiếm, sau đó thuận theo hướng chém của Bai Saya kéo một cái, kiếm sắt mà Bai Saya vốn nắm rất chắc liền bị Lưu Tinh kéo đi một cách dễ dàng.

Cả người Bai Saya ngã ngồi xuống đất, có chút không dám tin Lưu Tinh thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình vậy mà dễ dàng đánh ngã hắn như thế.

"Lực khí của tôi tuyệt đối không lớn bằng anh, nhưng lại có thể đoạt đi kiếm của anh." Nói xong, Lưu Tinh lẳng lặng nhìn Bai Saya, mà người sau cũng lặng lẽ cúi đầu không nói.

"Anh biết chỗ nào không đúng không?" Tiếng của Lưu Tinh nghe lên vừa lạnh vừa không cho biện bác.

"Tôi quá yếu..." Hắn dùng giọng yếu ớt trả lời.

Lưu Tinh hét lớn: "Không sai, anh là quá yếu, đầu của anh quá yếu."

"Đầu của tôi quá yếu?" Bai Saya ngẩng đầu lên.

"Kiếm pháp của anh cứ đâm ngang chém thẳng, đệ nhất thức là đệ nhất thức, đệ nhị thức là đệ nhị thức, chỉ nghe anh hô ra tên chiêu kiếm, tôi đã có thể né tránh rồi, chứ đừng nói sau khi nhìn thấy chiêu thức một lần."

"Anh đó! Hoàn toàn không biết biến hóa. Cái gọi là cao thủ đều sợ chiêu thức dùng lâu, một khi dùng lâu, liền dễ dàng để cho kẻ địch khám phá, nhưng mà trên đời làm gì có võ công có chiêu thức dùng không hết, chỉ có người biết phải lâm thời ứng biến, tùy cơ biến chiêu, sáng chiêu, thậm chí là vô chiêu, mới có thể không để cho kẻ địch khám phá, giống như có chiêu thức vô tận."

Lưu Tinh nói một hơi đến đây, cũng không nói nữa, mặc dù đuôi mắt vẫn không nhịn được nhìn lén Tiểu Bạch. Bây giờ chỉ có thể xem bản thân Bai Saya có thể lý giải hay không thôi.

Cuối cùng, Lưu Tinh thấm thía nói: "Chiêu thức có hạn, nhưng khả năng của người lại là vô tận!"

Nghe thấy lời này, Bai Saya giống như gặp phải trọng kích, không tự chủ lẩm bẩm: "Chiêu... thức có hạn, nhưng khả năng của người vô tận? Khả năng vô tận..."

Hắn cúi đầu suy nghĩ kỹ một hồi, đứng bật lên, nghiêm túc thỉnh cầu: "Lưu Tinh, xin đánh với tôi một lần nữa!"

Lưu Tinh gật đầu, như chuyện đương nhiên nói: "Đương nhiên là tiếp tục! Tôi còn chưa huấn luyện anh thành cao thủ đánh nhau tuyệt đối không chết đây! Tới đi."

Đôi mắt ấm nhuận màu hổ phách của Bai Saya bây giờ tràn ngập đấu chí, giơ kiếm xông lên: "Hây a!"

"Quá chậm, động tác vừa phải thôi, phải dùng động tác gọn gàng nhất, đừng chú trọng chiêu thức trông được nhưng không dùng được." Lưu Tinh vừa răn dạy, vừa ung dung né tránh trái phải, mà Bai Saya thì cầm kiếm mạnh mẽ tiến công Lưu Tinh, nhưng số lần đánh trúng Lưu Tinh vẫn là bằng không.

"Linh hoạt một chút, anh không phải chỉ có bàn tay cầm kiếm không thôi, nhớ rằng, tứ chi cũng phải dùng. Cứ như thế." Lưu Tinh sau khi cúi đầu né qua một phát kiếm, thuận thế dùng tay trái túm lấy cổ tay phải của Bai Saya, chân trái đạp mạnh vào bụng dưới của hắn, hắn rên một tiếng, nửa quỳ xuống đất.

Lưu Tinh không mang đồng tình nhìn bóng người trên đất, lúc đang định mở miệng chửi... Bai Saya đột nhiên ném kiếm sắt trên tay phải, đảo lại túm lấy cổ tay trái của Lưu Tinh, cậu liếc thấy đầu gối trái của Bai Saya cũng đang đá về phía bụng của mình, nghĩ cũng không nghĩ liền dùng tay phải ngăn chặn, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy một trận quyền phong ập tới mặt phải của mình, thì ra là Bai Saya tiếp đó xuất quyền trái, sau một cơn kinh hãi, cậu vẫn là ở trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nghiêng đầu đi, né qua kích này.

"Lại thất bại rồi..." Bai Saya buông tay trái của Lưu Tinh ra, chán nản ngồi xuống đất.

"Ai nói anh thất bại, làm rất tốt. Tôi đã lâu lắm không có né qua nắm tay của người một cách hiểm hóc như thế rồi." Không ngờ, cậu mới nói cho Bai Saya nên làm sao, Bai Saya lập tức đã xuất ra chiêu hiểm như thế. Mỹ ngọc, thật là một khối mỹ ngọc, Lưu Tinh không nhịn được hai mắt đều phát sáng.

Hiếm khi được Lưu Tinh khen ngợi, Bai Saya cao hứng như thể được sư phụ đã mất tán thưởng, hắn nhìn Lưu Tinh, bây giờ trong mắt hắn chỉ có tôn kính.

"Tôi cuối cùng đã hiểu, vì sao tôi khổ luyện kiếm pháp, lại rất lâu không có tiến bộ thêm."

Nói đến đây, Bai Saya đột nhiên quỳ xuống, đây đủ khiến cho Lưu Tinh hết hồn há hốc miệng.

"Mặc dù cậu không có dạy tôi chiêu thức võ công, nhưng lại dạy cho tôi đạo lý quan trọng hơn võ công, xin tiếp nhận khấu đầu của tôi, đây là lễ nghi tôn kính đối với sư phụ dạy dỗ mình trên đại lục phương đông."

Nói xong, Bai Saya liên tục khấu đầu ba cái, thần sắc nghiêm túc và tôn kính.

"Rột rột..."

Là ai... là bụng của ai đang kêu? Dưới tràng cảnh nghiêm túc như vậy, ngoại trừ Lưu Tinh thì còn có ai không biết điều như thế?

"Lưu Tinh... đói rồi sao? Tôi bây giờ đi kiếm nguyên liệu ngay." Bai Saya vừa rồi còn khấu đầu, buồn cười nhìn Lưu Tinh mặt đầy vẻ đói bụng.

"Uh... mau đi kiếm đi! Lưu Tinh tôi sắp đói dẹp lép rồi đây." Lưu Tinh vô cùng đáng thương giương đôi mắt to long lanh nước, nói với vật cưng tương lai của mình.

Bai Saya chỉ là gật đầu đáp ứng.

Ơ? Khoan khoan... Lưu Tinh giật mình nói: "Anh lần này đối với việc tôi trở mặt nhanh như lật sách, không có lấy một chút giật mình, cũng không ngẩn ra rồi kìa!"

"Có lẽ là... quen rồi đi." Bai Saya cũng không hiểu gãi gãi đầu.

Lưu Tinh không khỏi gật đầu: "Tốt lắm, tốt lắm, có tiến bộ, chẳng qua..." Lưu Tinh không mang hảo ý cười thầm, còn có rất nhiều việc phải làm quen đây.

Làm sao đột nhiên có hơi lạnh? Bai Saya lắc lắc đầu, xem ra âm khí ở đầm lầy quả nhiên quá nặng, mình phải khuyên Lưu Tinh dọn đến nơi khác ở thôi.

【Ba tháng ở dưới những ngày tác giả làm biếng không viết... A, không! Là dưới những ngày Lưu Tinh nghiêm khắc huấn luyện Bai Saya, len lén trôi đi...】

Một chàng trai, ngồi ở bên cạnh nam nhân vật chính của chúng ta — Lưu Tinh, đang lặng lẽ ăn cơm, chúng ta hãy kéo màn hình gần một chút...

Ơ? Không phải Bai Saya?

Chỉ thấy toàn thân hắn dơ dáy bẩn thỉu, tóc mặc dù cột thành đuôi ngựa, vẫn là lác đác rơi rớt, bụi bặm trên mặt, trên tay dày đến nhìn không ra màu da, về phần bộ quần áo kia lấy đi làm giẻ lau còn sợ làm bẩn sàn nhà, càng quái chính là, trên tay trên chân cho đến trên lưng đều treo một đống túi vải nặng nề... Người này rốt cuộc là ai, Lưu Tinh mọi khi thích thứ xinh đẹp chẳng lẽ đổi tính rồi sao?

"Mau ăn đi! Lát nữa còn phải đi quyết đấu với Manson đây." Lưu Tinh ăn no, còn ợ một cái, vỗ vỗ lưng chàng trai kia.

"Được..."

Giọng nói này hết sức quen tai... chẳng lẽ là Bai Saya?

"Căng thẳng sao?" Lưu Tinh trêu đùa nói. Không sai, chàng trai bẩn thỉu trước mắt chính là vật cưng yêu quý của cậu, Bai Saya.

"Không..." Tuy nói như thế, nhưng ngữ khí của hắn ngừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi sửa miệng nói: "Đúng vậy, rất căng thẳng."

Lưu Tinh vỗ vai Bai Saya, thản nhiên nói: "Có gì phải căng thẳng chứ? Anh thế nhưng là gã đã tiếp nhận ba tháng đặc huấn của Lưu Tinh tôi mà vẫn chưa bỏ mạng đấy! Làm sao có thể sẽ thua."

Đúng thế, ta lại có thể không bỏ mạng... Bai Saya dở khóc dở cười, lâm vào trong hồi tưởng, từ sau khi Lưu Tinh làm cho hắn hiểu đạo lý biến hóa linh hoạt, thực lực của hắn tăng mạnh, nhưng, độ khó của đặc huấn cũng bởi thế nhảy lên ba cấp.

(Hồi tưởng VCR)

"Nếu anh đã mạnh lên rồi, vậy thì làm cho nội dung đặc huấn khó hơn một chút đi!" Lưu Tinh cười một cách không thể ngây thơ vô tội hơn.

Bai Saya chỉ là lặng lẽ chờ đợi chỉ thị của Lưu Tinh.

"Tôi sau này chín giờ tối mỗi ngày sẽ muốn tắm rửa, đương nhiên, nước và củi trong đó anh đã biết rồi đi."

Bai Saya gật đầu.

"Còn có trước tám giờ ngày mai muốn ăn sáng, lần này không muốn gan và trứng của cá sấu thép nữa, tôi ăn chán rồi. Bây giờ phía đông bắc đầm lầy cá sấu thép, ở đó có khu rừng rậm, trong rừng rậm có cái hồ Hàn Tâm, tôi muốn ăn cá trong hồ, cho nên anh phải đến hồ Hàn Tâm bắt cá, cẩn thận nhé, nhiệt độ trong cái hồ đó không đến mười độ, hơn nữa trong hồ sinh vật gì cũng có, chính là không có sinh vật thể tích nhỏ hơn anh."

Nghe đến đây, sắc mặt của Bai Saya hơi tái nhợt.

"Về phần trứng, trong rừng rậm bên cạnh có nhiều ma thú, trứng của thú bay trên trời, bò dưới đất tôi đều ăn, chính là không ăn trứng gà." Lưu Tinh chớp chớp đôi mắt lấp lánh.

Sắc mặt của Bai Saya càng ngỡ ngàng, thoạt nhìn hình như không biết tương lai của mình ở đâu.

"Có điều ma thú trong khu rừng rậm đó đều rất hung ác! Nhớ phải mang theo mấy cây kiếm, tôi sợ kiếm của anh bị ma thú ở đó đánh gãy trong một kích."

Câu này giống như một kích cuối cùng, Bai Saya lập tức mặt không còn chút máu, môi phát tím, chỉ có lặng lẽ gật đầu với Lưu Tinh, rồi loạng choạng đi ra.

Trong những ngày tiếp đến, mỗi sáng sớm, liền phải đội khí lạnh buổi sáng, nhảy vào trong hồ Hàn Tâm vật lộn với từng con cá to hơn mình gấp N lần.

Sau đó chạy vào trong rừng rậm, vật lộn một đống thú lửa biết phun lửa, chó điện có thể giật cho mình thất điên bát đảo, và con chim gì đó mà móng vuốt của nó có thể bẻ kim phá ngọc, còn phải cướp trứng của bọn chúng.

Tiếp đến lại phải vác một trăm ký đứng tấn, chạy bộ, luyện kiếm pháp. Tới buổi chiều, lại phải đối đánh với Lưu Tinh có sở thích SM người khác, thường thường bị đánh cho đến hắn cũng sắp quên mất mình tên là gì rồi.

Sau đó, lại phải bịt mắt ngồi thiền dưới xung kích của thác nước, căn cứ lời Lưu Tinh nói, đây là để bồi dưỡng lực cảm nhận và lực nhẫn nại đối với hoàn cảnh xung quanh... cuối cùng là chạy ngược chạy xuôi giúp Lưu Tinh đun nước tắm, khóa buổi tối sau cùng thì là xem đủ loại sách vở có liên quan đến võ kỹ.

Đúng vậy, sẽ không thua, sau khi hồi tưởng ba tháng huấn luyện vất vả, Bai Saya càng có tự tin, hắn bỏ chén đũa xuống: "Đi thôi, Lưu Tinh, tôi chuẩn bị xong rồi."

Lưu Tinh nhìn ánh mắt long lanh có thần của Bai Saya, biết hắn đã tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ có một chuyện còn nghiêm trọng hơn quyết đấu...

Lưu Tinh đột nhiên đứng lên, hét lớn: "Không được!"

"Vẫn chưa thể đi, có chuyện nhất định phải làm."

"Chuyện gì?" Bai Saya không rõ nội tình mà hỏi.

"Tắm – rửa chứ gì!"

Chịu hết nổi rồi, Lưu Tinh không còn có thể chịu đựng Bai Saya bẩn đến ngay cả ăn xin bên đường cũng còn sạch hơn hắn. Đùa đấy à! Cậu nỗ lực giúp hắn như thế, chính là muốn thu thập thứ mỹ lệ để làm vật cưng, làm sao có thể để cho Bai Saya tiếp tục bẩn thỉu đây?

"... Oh, được."

Bai Saya cười khổ, ở chung với Lưu Tinh ba tháng, người dù có chậm tiêu cũng nên có phần hiểu rõ bản tính của Lưu Tinh. Tóm lại mà nói, Lưu Tinh ngoại trừ thích thứ mỹ lệ, lười đến cực điểm, ham đồ ăn ngon, lượng ăn lại siêu lớn, thích ra vẻ vô tội, không có lòng đồng cảm, mọi việc đều không nghiêm túc, ngoài những cái đó ra cũng không có khuyết điểm gì lớn mà hắn nhịn không nổi...

(Yu: Lực bao dung thật mạnh...)

Đợi sau khi Lưu Tinh nhìn thấy Bai Saya tắm rửa, thay quần áo xong, khôi phục hình tượng tuấn mỹ ban đầu, cậu không nhịn được nhìn đông nhìn tây, vô cùng hài lòng.

"Chà chà, so với ba tháng trước còn muốn xinh đẹp hơn rồi đấy! Thật không hổ là vật cưng đáng yêu của ta." A! Tiêu rồi, cậu làm sao đã buột miệng nói ra, vội vàng sửa chữa: "Là... người hầu đáng yêu! Nói nhầm, nói nhầm thôi! Đừng để ý nhé."

Nhìn thấy Lưu Tinh lại xuất ra nụ cười xán lạn mà cậu chuyên môn dùng để lừa chết người không đền mạng, Bai Saya chỉ có cười khổ, sớm đã nghe Lưu Tinh lẩm bẩm mình là vật cưng của cậu ta rồi... Haiz! Vừa rồi nói thiếu một cái khuyết điểm, tự dưng thích lấy người làm vật cưng.

"Đi thôi, Lưu Tinh." Bai Saya nhắc nhở, bây giờ quan trọng hơn vẫn là làm chính sự.

Lưu Tinh gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top