Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Saisimili, vứt Thần

Đám người Lưu Tinh gió bụi vất vả chạy đến đại lục Nam, rồi lại một mạch dịch chuyển tức thời đến hoàng cung Bạch Vũ quốc, tuy nói Alan có lực lượng của Nguyên Tội bảo thạch, nhưng lăn lộn hết một ngày, tâm tình vừa lại cứ luôn phập phồng lên xuống bất định, đây khiến ma pháp sư Tinh Linh thể năng không tốt cũng thực sự mệt mỏi, Bai Saya thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng "nhổ" Aya từ trên người hắn ra, tự mình ôm Aya.

Alan cho Bai Saya một cái ánh mắt cảm kích, sau đó liền dựa vào vách tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này, Lưu Tinh đang bức hỏi đội trưởng Dực Nhân, cũng chính là Agito phiên bản Dực Nhân.

"Quốc vương nhà ngươi đâu? Hắn có trở về chứ?"

Đội trưởng Dực Nhân lộ ra thần sắc có chút lo lắng, nói: "Quốc vương bệ hạ chỉ trở về một lát, sau khi sơ tẩy ăn uống qua loa, liền rời khỏi rồi, nói là muốn đi hang Rồng, hơn nữa cự tuyệt chúng tôi cùng đi."

Lưu Tinh mang sắc mặt cổ quái lặp lại một lần vấn đề: "Quốc vương các ngươi chỉ trở về một lát, liền nói muốn đi hang Rồng?"

Đội trưởng Dực Nhân gật đầu.

Lưu Tinh nhìn mọi người, nghi hoặc hỏi: "Saimi đi hang Rồng làm cái gì nhỉ?"

"Có lẽ là dự ngôn bảo hắn đi chỗ đó." Alan lúc này cũng đã mở mắt, hắn vẫn đang suy đoán.

"Hắn muốn đi hang Rồng sao?" Bai Saya cũng là mù mờ.

"Tóm lại, chúng ta tốt hơn là đi qua xem thử trước." Lưu Tinh đắn đo suy nghĩ, vẫn là quyết định đi qua xem thử trước rồi tính, nói: "Đi thôi! Alan, dịch chuyển tức thời."

Bai Saya vội vàng nói: "Để Alan nghỉ ngơi một lát trước đi!"

Lưu Tinh đánh giá trên dưới Alan một phen, không khách khí hỏi: "Alan, ngươi không vấn đề chứ?"

Alan liếc cậu một cái, lắc đầu nói: "Không cần lo."

"Vậy thì đi thôi!"

"Lưu Tinh..." Bai Saya cảm thấy không thỏa đáng, đang muốn tranh thủ để cho Alan nghỉ ngơi thêm một hồi.

Nhưng, Lưu Tinh lại hết sức kiên trì nói: "Đi ngay bây giờ!"

"Nhưng..." Bai Saya ngân ngẩn, Lưu Tinh rốt cuộc là làm sao vậy? Trước kia lần nào cũng là Lưu Tinh phát hiện dị trạng của đồng bạn trước tiên đi? Vì sao cậu bây giờ lại không nhìn thấy mệt mỏi trên mặt Alan?

Alan cắt ngang đầu đề của hắn: "Bai Saya, qua trước rồi nói."

Nghe vậy, Bai Saya cũng chỉ có gật đầu.

Alan vốn dựa lưng vào vách tường cũng dựng thẳng thân thể, sau khi hít sâu một hơi, vừa lại thi triển dịch chuyển tức thời.

Bởi vì hắn không nhớ rõ vị trí của hang Rồng lắm, mọi người di động gần mười lần, mới chân chính đến được lối vào hang Rồng.

Khi bọn họ vừa tới nơi, liền cảm nhận được một luồng gió mạnh mẽ từ trong hang Rồng thổi ra.

"Aya! Ôm chặt ta!"

Mặt Bai Saya biến sắc, sau khi rống to để cho Aya tự ôm chặt, hắn vội vàng tay trái túm lấy Lưu Tinh, tay phải ôm Alan, liên tục nhảy ra xa mấy bước dài, lúc này, một luồng gió lớn mạnh đến có thể thổi bay kỵ sĩ mặc khôi giáp từ trong miệng hang gào rít mà ra, kèm theo đó là một bóng dáng đỏ lửa.

Bai Saya phủ lên mấy lớp vòng bảo hộ ở quanh thân, đồng thời nghiêng người để cho con vật khổng lồ đó sượt qua bên hông mình.

"Rồng!" Lưu Tinh trợn lớn mắt.

Vật khổng lồ cuốn lên cường phong đó quả nhiên chính là Rồng, chỉ thấy sau khi con Rồng đỏ đó từ trong hang cấp tốc bay ra, hình như cũng không có chú ý đến mấy hình người nho nhỏ bên hang động, vẫn bay lên không trung, phát ra tiếng rồng rống rung trời, sau đó bay đi xa.

Mọi người ngây ngẩn nhìn Rồng hình như có chút hưng phấn quá độ.

Lưu Tinh đột nhiên hồi thần, la lớn: "Thôi xong! Saimi không biết làm sao rồi!"

Mọi người lúc này mới hồi thần, vội vàng xông vào hang Rồng, chỉ thấy trên một đống vàng bạc châu báu, có một người đang đưa lưng vào bọn họ, trên lưng còn có đôi cánh to lớn trắng như tuyết.

"Saimi!" Lưu Tinh thở phào, bực mình la lớn: "Ta còn tưởng rằng ngươi biến thành phân rồng rồi! Kết quả là ở bên này làm dáng, còn không mau xuống!"

Saisimili xoay người qua, sắc mặt trống không mà nói: "Ta dần dần nhớ tới một chuyện, không, không đúng, là Rồng khiến ta nhớ tới."

Lưu Tinh ngẩn người, thốt lên: "Chuyện gì?"

"Phương pháp thắng..."

Saisimili nói đến đây, đột nhiên trở nên kích động, la to: "Lưu Tinh! Ta nhớ ra rồi, nếu như chúng ta muốn thắng, thì phải giết..."

"Saisimili!" Lưu Tinh đột nhiên rống to.

Saisimili đột ngột dừng lại, mọi người cũng đều sững sờ, Lưu Tinh nào từng dùng xưng hô và ngữ khí như thế để gọi đồng bạn?

Lúc này, Lưu Tinh lại giống như không nhìn thấy kinh ngạc trên mặt mọi người, chỉ là hạ mệnh lệnh: "Alan, Bai Saya, các người mang theo Aya ra ngoài trước, ta và Saisimili có một số lời muốn nói."

"Lưu Tinh?" Bai Saya có chút lúng túng, lắp ba lắp bắp hỏi: "Vì, vì sao muốn chúng tôi đi ra? Có chuyện gì là chúng tôi không thể biết sao?"

Alan cũng là mang theo biểu tình hết sức hoài nghi nhìn Lưu Tinh, Lưu Tinh thực sự quá bất thường rồi, từ sau khi cậu nói chuyện với Filost, thần sắc và hành động liền cứ luôn không bình thường.

"Các người ra ngoài trước là được rồi mà!" Lưu Tinh đột nhiên đẩy lưng của Bai Saya, ra vẻ cố muốn đẩy hắn ra.

"Lưu, Lưu Tinh..." Bai Saya có chút không biết nên phản ứng thế nào.

Nếu là dưới trạng huống bình thường, Bai Saya đương nhiên sẽ không bị đẩy đi, nhưng bây giờ người đẩy hắn lại là đồng bạn, là Lưu Tinh, cho nên hắn hoàn toàn không có ý định dùng lực chống đối, đương nhiên cũng liền thật sự bị đẩy đi.

Thấy vậy, Alan cũng đi theo, đồng thời ra hiệu với Bai Saya, cứ làm theo như Lưu Tinh muốn.

Hai người còn cõng một bé gái, liền chậm rãi đi ra hang rồng, trong lúc này, bước chân của Alan dừng lại, quay đầu nói với Lưu Tinh: "Hi vọng sau khi ngươi và Saisimili nói xong, cũng có thể nói chuyện với bọn ta."

Nghe vậy, mặt của Lưu Tinh căng cứng, thậm chí không có trả lời, Alan cũng chỉ có thở dài, lặng lẽ đi ra.

"Lưu Tinh..."

Nhìn thấy tình huống này, Saisimili có chút không hiểu gì cả, không biết giữa mọi người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Saimi..." Lưu Tinh xoay người lại, trợn lớn mắt, giống như hạ quyết tâm hỏi: "Ngươi nói cho ta, ta, ta rốt cuộc là ai?"

Saisimili giật mình, lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đã biết rồi?"

"Không biết!"

Lưu Tinh sau khi ra sức lắc đầu một hồi, dừng lại, có chút do dự nói: "Filost chỉ là hỏi ta, nếu, nếu như lực lượng của Tội Giả là lực lượng của Thần, vậy thân là Người Dẫn Đường quyết định sống chết của Thần, ta và hắn rốt cuộc là cái gì?"

Nói đến đây, Lưu Tinh nhìn Saisimili, trong mắt toàn là hoảng sợ, lại không chịu chuyển mắt đi, vẫn nhìn chằm chằm vào Saisimili.

Saisimili cũng nhìn thấy nỗi sợ hãi của Lưu Tinh, biểu tình rất sợ biết được chân tướng, nhưng lại cũng nhìn thấy tư thái kiên quyết muốn hỏi ra chân tướng của cậu, hai loại tư thái hoàn toàn khác nhau khiến hắn không biết có nên nói sự tình cho Lưu Tinh.

Hai người giằng co một hồi, cho đến khi Lưu Tinh nhắm mắt, che đậy hoảng sợ trong mắt, chậm rãi mở miệng hỏi: "Nói cho ta! Tinh Kiến của ta, ta rốt cuộc là cái gì?"

Nghe thấy hai chữ Tinh Kiến này, vùng vẫy tràn đầy của Saisimili biến mất, Người Dẫn Đường của hắn đang hỏi đây! Mà mình thân là Tinh Kiến, tự nhiên phải cho cậu đáp án.

Saisimili nhắm mắt, khi lần nữa mở ra, trên mặt hắn không hề có cảm tình, gần như là cái tượng gỗ biết nói chuyện.

"Lực lượng của GOD chia ra làm bảy, chính là Tội Giả, Thần thức của GOD chia ra làm hai, chính là Người Dẫn Đường, ngươi và Filost chính là GOD chia làm hai."

Nói xong đáp án, Saisimili dỡ bỏ thần sắc Tinh Kiến vô biểu tình, run rẩy nói: "Lưu Tinh, phương pháp ngươi muốn thắng, chính là phải dùng lực lượng của Tội Giả giết chết Filost, còn có... chính ngươi."

Nghe vậy, toàn thân Lưu Tinh cứng đờ.

Thì ra, Tận Thế, Tận Thế... vậy mà là Tận Thế của mình sao?

"Lưu Tinh, ngươi vẫn ổn chứ?"

Saisimili đợi một hồi, thấy Lưu Tinh vẫn là bộ dạng đờ đẫn, hắn có chút lo lắng, đành chủ động mở miệng hỏi.

Lưu Tinh quay đầu nhìn Saisimili, ở trên mặt người sau nhìn thấy lo lắng tràn đầy, không khỏi bực mình nói: "Ngươi lo lắng cái gì chứ? Phương pháp chiến thắng chẳng phải chính là phải giết ta sao? Ngươi lo lắng ta trái lại là sai rồi đi?"

Saisimili cố chấp nói: "Ta chỉ là Tinh Kiến, vừa lại không phải Tội Giả, lựa chọn sống hay là chết, thua hay là thắng, trước giờ không phải trách nhiệm của ta, ta chỉ là phụ trách nói cho ngươi con đường có thể lựa chọn có những cái nào mà thôi, ta thế nhưng không muốn giết ngươi."

Nghe vậy, Lưu Tinh không nói gì một hồi, có nhầm hay không hả! Thân là Tinh Kiến của Tận Thế, nói không muốn giết cậu một cách dứt khoát như thế, đó chẳng phải chính là nói không muốn thắng rồi à?

"Chẳng trách Filost trước sau không có ý định muốn hạ thủ giết ta, thì ra hắn căn bản không thể giết ta mà!" Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, lớn tiếng kêu rên: "Thì ra kẻ địch lớn nhất trận chiến dịch này không phải Filost... mà là Tội Giả của chính ta!"

Kêu rên xong, cậu có chút do dự hỏi Saisimili: "Ngươi cảm thấy Tiểu Bạch và Alan nghe thấy phương pháp chiến thắng là phải giết ta, bọn họ có giết ta không?"

"Không thể nào!" Saisimili một hơi bác bỏ.

Thật trực tiếp! Lưu Tinh không có lời nào để nói.

Saisimili nhún vai, không hề gì mà nói: "Ngươi có thể đợi giết Filost trước, rồi tính sau à! Lúc đó, Tội Giả Khởi Đầu nhất định sẽ muốn báo thù, để cho bọn họ giết ngươi, không phải là được sao?"

"Nói cũng phải ha..." Lưu Tinh như chuyện đương nhiên nói đến một nửa, đột nhiên nhảy dựng lên, la lớn: "Ngươi đồ cái gã không có lương tâm! Lại có thể còn dạy ta làm sao "tự sát"! Ngươi vừa rồi chẳng phải còn nói không muốn giết ta sao?"

Saisimili như chuyện đương nhiên nói: "Ta là không muốn giết ngươi, nhưng cũng sẽ không ngăn cản Tội Giả giết ngươi à! Nếu như ngươi muốn thắng, thì phải chết ở trên tay Tội Giả, bởi vì chỉ cần ngươi còn sống, cho dù Filost bị giết chết, GOD cũng vẫn là còn sống."

Nghe vậy, Lưu Tinh sửng sốt, rầu rĩ nói: "Nhưng ta không muốn chết..."

Saisimili lại lắc lắc đầu: "Filost mới là bên không muốn chết, ngươi là Tận Thế, ngươi là phần mà GOD muốn chết."

Thì ra là mình... muốn chết sao? Đây làm sao có thể chứ? Lưu Tinh hít sâu mấy hơi, mới có biện pháp mở miệng nói: "Chẳng qua điều ngươi vừa rồi nói là không được, Filost nhất định cũng sớm đã biết điều này rồi, hắn khẳng định sớm đã hạ lệnh, để cho Tội Giả Khởi Đầu bất luận thế nào cũng không thể giết ta."

Nghe vậy, Saisimili cũng nhíu mày.

"Ngươi nói, Saimi, nếu như ta giống như thay đổi con người, không phải Lưu Tinh ban đầu nữa." Lưu Tinh cười khổ nói: "Giống như bị Thần nhập vậy, bọn Tiểu Bạch có sẽ ghét ta, sau đó liền chịu giết ta?"

Kỳ thực, cậu vừa nghe thấy lời Filost nói, kỳ thực đã hiểu được tám chín phần mười rồi, cho nên sớm đã triển khai "kế hoạch khiến người ghét", không biết có hiệu quả hay không... Chẳng qua, cho tới bây giờ, bọn Tiểu Bạch hình như là nghi hoặc nhiều hơn là ghét.

"Ngươi không phải bị Thần nhập, ngươi vốn đã là Thần rồi, nếu như Người Dẫn Đường Khởi Đầu thắng, ngươi và hắn hợp thành một, trở thành Thần, hàng lâm thế gian..."

Lưu Tinh sửng sốt, sắc mặt cổ quái hỏi: "Khoan đã, ngươi là nói, ta và Filost sẽ biến thành "một" Thần sao?"

Saisimili ngẩn người, như chuyện đương nhiên nói: "Đương nhiên, Thần chỉ có một à!"

"Đùa cái gì vậy hả!" Lưu Tinh hét to: "Filost và ta hợp lại với nhau, vậy ta còn là ta sao?"

"Đây..." Saisimili cũng không thể trả lời cái vấn đề này.

"Bất luận là thắng hay là thua, ta đều chết chắc rồi mà!" Nghĩ đến đây, Lưu Tinh đột nhiên cảm thấy ngang dọc đều là một đao, dứt khoát thừa dịp dao còn chưa rơi xuống, tranh thủ đi chơi gì đó.

Chẳng qua, đám người Thiên Kiếm và Hàm Tiếu đều còn ở trong tay Filost đây! Lưu Tinh vừa nghĩ như thế, vai liền sụp xuống, ý tưởng đi chơi gì đó đều không còn.

"Đó cũng chưa chắc à, ngươi có thể không thắng không thua."

Lưu Tinh mắt trợn trắng, bực mình nói: "Cái gì gọi là không thua không thắng hả? Chẳng lẽ còn có hoà à?"

"Không có hoà, nhưng có lặp lại."

Khi nghe thấy câu này của Saisimili, đầu của Lưu Tinh đột nhiên loé qua bộ dạng Tiểu Hắc tuổi già đó, cậu có chút do dự lẩm bẩm: "Lặp lại? Để cho Tiểu Hắc cô độc mà chờ đợi ta đến già lần nữa, sau đó vừa lại phá trứng một lần nữa sao?"

Lúc cậu ngẩng đầu lên, Saisimili đang khó hiểu mà nhìn cậu.

Lưu Tinh cười khổ, hỏi: "Saimi ngươi nói, nếu như ta thay đổi, trở nên không giống ta trước kia nữa, bọn Tiểu Bạch có sẽ ghét ta không?"

Mặc dù cậu hỏi như thế, nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Bạch và Alan sẽ ghét cậu, cuối cùng còn sẽ giết cậu... chỉ nghĩ đến đã siêu cấp khó chịu à!

Saisimili thành thật nói: "Ta không biết, ngươi muốn ta dự ngôn một chút không?"

"Quên đi!" Lưu Tin bực mình nói: "Lời nói nhảm có nghe không có hiểu thì không cần nói!"

"Làm sao lại thế..." Vai Saisimili sụp xuống, rũ hai phiến cánh lớn, chậm rãi đi về phía góc của núi vàng bạc châu báu...

"Khoan!" Lưu Tinh la lớn: "Không được ngồi trong góc, ta còn có chuyện muốn ngươi làm!"

Saisimili quay đầu qua, trên mặt toàn là nghi vấn, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt nguy hiểm rõ ràng có ý đồ bất lương của Lưu Tinh.

Có lẽ giết chết nó mới là lựa chọn chính xác? Saisimili bắt đầu hối hận rồi.

◊◊◊◊

"Lưu Tinh có phải là quai quái?"

Bai Saya tích lũy đầy nghi hoặc, mặc dù biết Alan mệt rồi, nên để cho hắn nghỉ ngơi, nhưng nghi hoặc đầy bụng khiến hắn không nhịn được mở miệng.

Alan ngồi xếp bằng trên đất, lưng dựa vào vách đá bên hang rồng, lúc này mới cảm giác thoải mái một chút, sau khi nghe thấy vấn đề của Bai Saya, hắn cũng gật đầu, hồi ứng: "Uh, cậu ta đích xác bất thường, tôi nghĩ, có lẽ là Filost đã nói với cậu ta chuyện gì rất nghiêm trọng đi!"

"Lời của Filost nói làm sao có thể nghe đây? Lưu Tinh cũng nên biết điều này!" Bai Saya vô cùng kịch liệt phản bác.

"Có lẽ là lời gì khiến Lưu Tinh không thể không tin đi!" Alan quay đầu nhìn hang rồng sâu thẳm, có chút lo âu nói: "Hơn nữa Saisimili có lẽ còn đã nghiệm chứng Filost nói là thật."

Nghe vậy, Bai Saya sửng sốt, lẩm bẩm: "Thì ra là như thế."

"Nhưng, vì sao không thể để cho chúng ta biết đây?" Hắn vẫn là khó hiểu hỏi.

Alan lắc lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, suy đoán cũng vô dụng, chỉ có thể xem xem lát nữa Lưu Tinh có nói với chúng ta hay không đi!"

"Nếu như cậu ấy không chịu nói đây?" Bai Saya lo lắng hỏi.

"Vậy chúng ta cũng không có biện pháp." Alan nhàn nhạt trả lời: "Cứ tin tưởng phán đoán của Lưu Tinh đi, nếu cậu ta cho rằng chúng ta không nên biết, vậy thì đừng biết đi."

Bai Saya có chút bất đắc dĩ gật đầu.

"Alan, Bai Saya!"

Hai người sửng sốt, quay đầu nhìn, Saisimili xông ra, trên tay còn bế Lưu Tinh, bởi vì mặt của Lưu Tinh hướng vào bên trong, bọn họ nhìn không thấy cậu rốt cuộc có thần tình gì.

Bai Saya vội vàng tiến lên, vừa hô: "Đã xảy ra chuyện gì? Là Khởi Đầu đến công kích sao?"

Saisimili rưng rưng nước mắt nói: "Không phải! Là ta và Lưu Tinh nói chuyện, nhưng đang nói, Lưu Tinh đột nhiên ngất đi! Ta gọi làm sao cũng gọi không tỉnh..."

Nói đến về sau, hắn vậy mà bật khóc, nhưng tiếng khóc lại rất nhỏ bé, đột nhiên, hắn cảm giác thấy bên hông bị nhéo mạnh một cái, kêu thảm một tiếng, thật sự khóc rống lên.

Đau quá à! Nhất định là bầm rồi! Nước mắt của Saisimili rớt xuống từng viên to.

"Saimi cậu trước hết đừng khóc, Lưu Tinh sẽ không sao." Bản thân Bai Saya cũng rất lo lắng, nhưng nhìn thấy Saisimili khóc đến thế, vẫn là an ủi hắn trước.

Saisimili lại càng ra sức khóc.

Lúc này, Alan tiến lên kiểm tra trạng huống của Lưu Tinh, nhịp tim và hô hấp đều không có dị trạng, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, đang muốn vạch mắt Lưu Tinh ra xem thử, đôi mắt to màu vàng kia lại tự mở ra.

"Lưu Tinh, cậu tỉnh rồi."

Bai Saya thở phào, thậm chí nhẹ nhõm nói: "Có phải là mệt quá rồi không? Thật là, cậu dọa cho Saimi khóc luôn rồi."

Lưu Tinh lại lạnh nhạt nhìn Saisimili, lạnh lùng nói: "Tùy tùy tiện tiện là khóc lóc, chẳng có một chút dáng vẻ Tinh Kiến gì hết, có ngươi cũng như không!"

Saisimili càng ủy khuất, nỗ lực muốn nhẫn nhịn nước mắt, lại rơi xuống càng nhiều nước mắt. Hu hu, Lưu Tinh nói chuyện thật tàn nhẫn!

Nghe vậy, Bai Saya và Alan đều sững sờ, chỉ có Aya không hiểu đã xảy ra chuyện gì, còn cười hi hi đùa giỡn: "Saimi bị mắng rồi! Saimi là đồ ngốc, cực kỳ ngốc."

Aya càng tàn nhẫn, ta là chú của ngươi đó... Saisimili khóc đến đầy mặt đều là nước mắt.

"Bỏ ta xuống."

Lưu Tinh vùng vẫy muốn xuống, Saisimili cũng liền thả cậu xuống, tự mình trốn sang bên cạnh đi khóc.

"Lưu Tinh, cậu vẫn ổn chứ?" Bai Saya có chút do dự hỏi.

Lưu Tinh cho đến khi đứng vững, mới quay đầu qua nói: "Tôi không hề gì."

Thấy cậu lãnh đạm như thế, Bai Saya có chút không biết nên làm sao hồi ứng, chỉ là không nhịn được vừa lại quan tâm hỏi: "Vậy, vậy làm sao đột nhiên ngất xỉu?"

"Tôi cũng không biết, có lẽ thật sự là quá mệt rồi đi!" Ngữ khí của Lưu Tinh vẫn là hết sức lãnh đạm, hình như không muốn nói chuyện này thêm nữa.

"Vậy chúng ta trước hết trở về Bạch Vũ quốc nghỉ ngơi đi!"

Alan vẫn luôn trầm mặc không nói bây giờ mở miệng nói: "Tôi nghĩ, bất luận là tôi hay là Lưu Tinh, đều cần nghỉ ngơi thật tốt một lát rồi."

Bai Saya nhìn Alan, vừa lại quay đầu nhìn Lưu Tinh không biểu thị ý kiến, chỉ là mang vẻ mặt lạnh nhạt, tức thì cảm thấy một cỗ khó chịu cho dù có một thân lực lượng, nếu đánh ở trên bông vải, cũng không hề có tác dụng. Hắn cũng chỉ có gật đầu, đồng ý trở về Bạch Vũ quốc nghỉ ngơi trước.

◊◊◊◊

Hàm Tiếu đi theo đám người Khởi Đầu trở về đảo Ma Vương, hắn lập tức liền yêu cầu: "Thiên Kiếm, liệu thương."

Lúc này, Philo nhìn Filost điện hạ, chờ đợi chỉ thị.

Filost cười cười: "Các ngươi không phải có dược sư sao? Để cô ta bôi thuốc cho hắn đi!"

Lúc này, Hàm Tiếu nhìn hướng Philo, hắn biết người này có thể ở trong chớp mắt khiến Thiên Kiếm hồi phục như cũ, căn bản không cần bôi thuốc gì.

Nhưng, Philo không có nhận được cho phép của Filost, cho nên không có bất cứ phản ứng nào.

Lúc này, Filost tùy ý giải thích: "Bôi thuốc không thể khiến người này lập tức hồi phục như cũ, mà có kẻ trọng thương ở đây, bất luận ngươi muốn làm gì, đều phải băn khoăn đến hắn đi! Được rồi, bây giờ trước hết nghe xem, lực lượng của viên bảo thạch cuối cùng rốt cuộc là cái gì đi! Đợi sau khi nghe xong, chúng ta đưa người này đi bôi thuốc sau cũng không muộn."

Đây rất minh hiển là uy hiếp! Hàm Tiếu nhíu mày, vừa lại liếc Thiên Kiếm hôn mê bất tỉnh một cái, hắn chỉ vào hai đám tử hồn phía sau, nói: "Đem linh hồn, biến thành, cái này."

"Linh hồn của người sống hay linh hồn của người chết?" Filost tỉ mỉ hỏi.

Hàm Tiếu nhíu mày, trả lời: "Người chết, có thể, người sống, không biết."

Filost lập tức quay đầu nói với Philo: "Tìm người nào tới."

Hàm Tiếu tức thì biến sắc.

Filost cũng nhìn thấy thay đổi của sắc mặt hắn, nhàn nhạt bổ sung với Philo: "Tìm trong quân đội."

Philo gật đầu, lập tức xoay người đi tìm người, Hàm Tiếu do dự một chút, vẫn là không có nói nửa câu, nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của hắn chỉ là bảo vệ người trên đảo Ma Vương mà thôi, cũng lo không nổi cho người khác rồi.

Không bao lâu, Philo liền mang một người ăn mặc kiểu đạo tặc tiến vào, người sau vẫn không biết mình phải làm cái gì, còn cười tít mắt hành lễ với vương tử điện hạ.

Filost cười nhàn nhạt với hắn, nói: "Chờ một lát, để ta xử lý xong chuyện này trên tay trước."

Đạo tặc lớn tiếng hồi ứng một cách khoa trương: "Vâng, vương tử điện hạ."

Filost chuyển hướng Hàm Tiếu, nói: "Vậy thì, xin bắt đầu đi."

Khi chân chính nhìn thấy người sắp bị hi sinh, Hàm Tiếu vẫn là do dự, Filost lại cũng không vội, không nhanh không chậm mà nói: "Thiên Kiếm thế nhưng không chỉ bị thương ở gân tay chân, nội thương cũng không nhẹ, thương này kéo dài luôn là không tốt, chẳng qua, mặc dù nói như thể, nhưng chung quy cũng không chết được, kéo dài một chút cũng không sao."

Nghe vậy, Hàm Tiếu vươn ra hai tay với đạo tặc kia, lòng bàn tay bốc ra hào quang màu tím, chậm rãi bò lên thân thể của đạo tặc.

Thấy vậy, đạo tặc kinh hô, hoảng loạn la lớn: "Đây rốt cuộc là đang làm cái gì?"

La xong, hắn vậy mà muốn xoay người tông cửa ra, nhưng Philo thoáng cái đã túm được cánh tay của hắn, mặc cho hắn vùng vẫy làm sao cũng không thể vùng thoát khỏi đôi tay sắt đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn hào quang màu tím nhạt bao trùm toàn thân của mình, không biết mình tiếp theo rốt cuộc sẽ thế nào...

Thử một hồi, mặc dù đạo tặc kia vẫn là hoảng sợ trợn lớn mắt, nhưng lại không có chuyện gì tiếp theo xảy ra, hắn bắt đầu trở nên mù mờ, hơn nữa cũng không vùng vẫy nữa, lúc này, Hàm Tiếu rốt cuộc thu hồi hào quang, lắc lắc đầu nói: "Người sống, không được."

"Giết đi." Filost mở miệng nói.

Philo lập tức rút kiếm ra, lưu loát đâm vào ngực của đạo tặc, đạo tặc đau đến hít mạnh một hơi cuối cùng của đời hắn, ngã xuống đất, co giựt vài cái, sau đó từ loài Người biến thành thi thể.

Filost vô tình nhìn thi thể trên đất, mở miệng nói với Hàm Tiếu: "Thử lại cho ta xem."

Thấy kết cục của đạo tặc, Hàm Tiếu cũng không có bao nhiêu thần sắc kinh ngạc, khi hắn còn là sát thủ, loại chuyện này thế nhưng cũng thấy nhiều, vừa nghe thấy Filost muốn hắn thử lại, hắn lần nữa từ lòng bàn tay phóng ra hào quang màu tím, bao trùm tử thi trên đất, tử thi giống như bị ánh sáng màu tím ăn mòn, dần dần biến mất, không bao lâu, một đám tử hồn đứng lên, gia nhập vào trong hai đám tử hồn phía sau Hàm Tiếu.

Filost bừng bừng hứng trí nhìn ba tử hồn đó, nói: "Bây giờ nói cho ta đi, những tử hồn này có lực lượng thế nào?"

Nghe vậy, Hàm Tiếu ngẩn người, thành thật nói: "Không biết."

"Không biết?" Filost có chút hoài nghi hỏi ngược lại.

"Không biết." Hàm Tiếu nhấn mạnh lần nữa.

Filost thấy thần sắc của hắn kiên định, bán tín bán nghi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, mới nhớ tới Dục Niệm Tội Giả này vừa mới sinh ra không bao lâu đây! Có thể học được làm sao biến thi thể thành tử hồn đã tính là không tệ rồi, hắn càng không có thời gian đi học làm thế nào vận dụng tử hồn này.

Filost nhíu mày suy nghĩ, liền lần nữa nói: "Ngươi ra lệnh tử hồn công kích Philo."

"Thiên Kiếm, liệu thương!" Hàm Tiếu có chút phát nộ rồi.

Thấy vậy, Filost cũng biết nên chừng mực, hắn quay đầu nói: "Belle, mang người trên đất đi tìm dược sư trên đảo, Philo, ngươi ở lại đối đánh với tử hồn."

Sau khi hạ xong mệnh lệnh, hắn nhìn hướng Hàm Tiếu, người sau gật đầu, đáp ứng an bài này.

"Tiểu Kim, Tiểu Vũ, Tiểu..." Hàm Tiếu tạm ngừng, vừa lại mở miệng nói: "Tiểu Tặc, công kích!"

Nghe vậy, Filost có chút dở khóc dở cười, theo hắn thấy, ba đám tử hồn này chừng như sắp giống nhau y như đúc rồi, hà tất gì đặt tên đây?

Lúc này, ba đám tử hồn đã hoạt động, mỗi đám tự sinh ra vũ khí hình dạng khác nhau, giơ vũ khí của mình tiến lên công kích Philo, Philo rút kiếm ra, mới đầu còn không biết nên làm sao đánh đấu với thứ bán trong suốt này, nhưng, hắn chớp mắt liền không còn nghi hoặc này nữa, hai đám tử hồn cầm kiếm tiến lên tấn công, gần như không có gì khác đánh đấu với người thật, hơn nữa hai tử hồn không chỉ công phu đều tốt, ngay cả sự ăn ý cũng tốt đến bất ngờ, mới đầu gần như khiến cho Philo không hề có lực đánh trả, chỉ là khi đấu khí của Philo vừa ra, tình thế liền nghịch chuyển.

Bởi vì, đấu khí của Philo tám chín phần mười đến từ chuyển hóa của Nguyên Tội bảo thạch, tất nhiên là mạnh đến kinh người, cũng chỉ có Tội Giả như hắn mới có thể đọ sức một phen với hắn.

Nhưng Philo cũng không có bạo phát đấu khí trong chớp mắt, phân ra thắng thua, hắn biết, Filost điện hạ muốn quan sát năng lực của ba đám tử hồn này, cho nên hắn áp dụng tư thái du đấu, không nhanh không chậm chiến đấu với ba đám tử hồn.

"Linh hồn của cường giả mạnh hơn của nhược giả, hơn nữa còn sở hữu năng lực khi còn sống, thật là đặc biệt."

Filost nhìn đến say sưa, hắn nhìn ra, lực lượng của Tiểu Tặc thua xa Tiểu Kim và Tiểu Vũ, mà Tiểu Kim và Tiểu Vũ mặc dù đều rất mạnh, nhưng, võ thuật sử dụng hiển hiên khác xa, thế là, hắn mẫn cảm phát giác ra, đây sợ rằng có liên quan với năng lực khi còn sống của "nguyên liệu" tử hồn, cũng chính là những thi thể bị chuyển hóa kia.

Sau khi nhìn một lúc, Filost mở miệng nói: "Philo, thử xem lực lượng của ngươi có thể hoàn nguyên mất một cái trong đó hay không."

"Vâng."

Nghe vậy, Hàm Tiếu biến sắc la lên: "Tiểu Kim không được!"

"Tiểu Kim không được?" Filost cảm thấy hứng thú nói: "Nói ra lý do đi, nếu không, để ngươi bảo lưu tử hồn mạnh như thế, đối với ta cũng không phải chuyện tốt."

Hàm Tiếu do dự một chút, vẫn là nói lý do ra: "Anh trai, Lưu Tinh."

"Tiểu Kim là anh trai của Lưu Tinh? Anh trai ruột?"

Hàm Tiếu gật đầu.

Filost có chút nhạ dị, hắn biết, Lưu Tinh thế nhưng là hoàng tử nhỏ tuổi nhất Ma tộc, cái gọi là anh trai ruột khẳng định cũng là một trong những hoàng tử, Tiểu Kim... tứ hoàng tử Phượng Kim của Ma tộc?

Sẽ không sai, Lưu Tinh chỉ có hai anh trai, đại hoàng tử Nhật Hướng thân là Ma Vương sắp kế nhiệm, tuyệt đối sẽ không tùy ý rời khỏi Ma cung, càng không khả năng bởi thế chết ở bên ngoài. Vậy chỉ còn lại tứ hoàng tử Phượng Kim rồi, huống chi, biệt danh Tiểu Kim này cũng đã nói rõ mọi thứ.

"Tứ hoàng tử vậy mà chết rồi? Rốt cuộc làm chuyện làm sao? Ngươi nói, ta sẽ không để cho Philo hoàn nguyên hắn." Sắc mặt của Filost có chút cổ quái, lại có thể khi ngay cả hắn cũng không biết tin tức, tứ hoàng tử Ma tộc cứ như thế vô thanh vô tức chết rồi.

Hàm Tiếu có chút cứng nhắc gật đầu, nói hết một lượt chuyện khắc tinh chân chính của Phượng Kim kỳ thực là Nhật Hướng đại hoàng tử, cho nên hắn muốn giết chết Lưu Tinh, để cho Nhật Hướng đăng lên vương vị.

"Thì ra là như thế." Filost cúi đầu suy nghĩ.

"Điện hạ?" Philo mở miệng dò hỏi.

Filost ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: "Philo, ngươi hãy thi triển lực lượng hoàn nguyên với Tiểu Tặc kia trước đi."

"Vâng."

Philo nhìn ba đám tử hồn kia, hai đám kia mặc dù thân hình giống nhau, khó có thể phán đoán ai là Tiểu Kim ai là Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Tặc trái lại rất dễ phân biệt, hắn lập tức bao trùm lực lượng "hoàn nguyên" lên thân Tiểu Tặc, đám tử hồn Tiểu Tặc đó càng ngày càng rõ rệt, cuối cùng, vừa lại từ tử hồn biến trở về một cỗ thi thể.

Đến đây, Philo cũng liền thu tay.

"Quá trình hoàn nguyên có khó khăn không?" Filost tỉ mỉ dò hỏi.

Philo lắc lắc đầu, nói: "Không, hết sức đơn giản."

Filost gật đầu, như có như không mà nhìn Hàm Tiếu, nói: "Xem ra, Dục Niệm vẫn chưa quen sử dụng lực lượng của hắn, chẳng qua không cần lo, hắn sẽ làm quen rất nhanh chóng, dù sao Dục Niệm bảo thạch cũng phải mau chóng chứa đầy mới được."

Nghe vậy, Hàm Tiếu cũng nhìn Filost, hiểu rõ dự định của hắn, chỉ là trừng vào hắn nói: "Không được động, người, đảo Ma Vương."

Filost mỉm cười: "Ngươi thật thẳng thắn, yên tâm đi! Ta nếu đã đáp ứng Tận Thế, chỉ cần ngươi ở trên đảo, sẽ tuyệt đối không động vào một cành cây cọng cỏ của đảo Ma Vương, ta nói được làm được, người cho ngươi làm hồn tuyệt đối sẽ không phải người trên đảo Ma Vương."

Hàm Tiếu gật đầu, không tranh biện gì thêm.

"Lực lượng này của ngươi thật không biết nên gọi làm sao."

Hàm Tiếu giương mắt nhìn Filost, trả lời: "Tiếc nuối."

"Tiếc nuối sao? Lực lượng tiếc nuối này hình như không cường đại lắm, cũng không phải loại hình công kích đây!" Filost trầm ngâm một hồi, cười thản nhiên: "May mà ta đòi ngươi tới rồi."

Hàm Tiếu trái lại có chút khó hiểu, Filost đòi được là một Tội Giả không mạnh, đây cũng không đáng để mừng rỡ đi?

Nhìn thấy thần sắc của Hàm Tiếu, Filost cười nhàn nhạt, không keo kiệt mà giải thích: "Phẫn Nộ và Kiêu Ngạo Tội Giả cường đại như thế, nếu ngươi ở bên cạnh bọn họ, căn bản không có chỗ ra tay, vậy thì, bảo thạch của ngươi lúc nào mới sẽ đầy đây?"

Hàm Tiếu lúc này mới gật đầu, biểu thị hiểu rõ.

"Ta, xem, Thiên Kiếm."

Filost gật đầu, nói: "Philo thời gian này sẽ đi theo bên cạnh ngươi không rời nửa bước, ngươi mỗi ngày tiến hành chuyển đổi tử hồn, sau đó để cho Philo tiêu tan, thời gian khác ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng rời khỏi đảo Ma Vương."

Hàm Tiếu gật đầu, liếc Filost một cái, sau đó đi ra khỏi phòng, đương nhiên, Philo cũng đi theo phía sau hắn.

Vừa đi ra khỏi phòng chỗ của Filost, Hàm Tiếu lại không biết nên đi đâu tìm Thiên Kiếm, Belle vừa rồi thế nhưng là dùng dịch chuyển tức thời để rời khỏi, hắn làm sao có thể biết cô đã mang Thiên Kiếm đi đâu.

"Đâu?" Hàm Tiếu quay đầu hỏi Philo.

"Ngươi đúng là vừa mới thành Tội Giả." Philo liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi cảm giác không được Tội Giả khác trên đảo sao?"

Hàm Tiếu sửng sốt, lúc này mới chân chính phát giác không bình thường, Philo trước mắt vậy mà giống như đang phát sáng, cho dù mình chuyển tầm mắt đi, lại vẫn minh hiển cảm giác được tồn tại của hắn, lúc này, hắn vừa lại cảm giác được hai chỗ không xa cũng có loại cảm giác "có thứ gì đó tồn tại" này.

Phương nam thậm chí còn có ba cái tồn tại ở xa hơn... Đó là nhóm Lưu Tinh đi?

Làm sao mình trước kia không có phát hiện không bình thường? Hàm Tiếu nhíu mày nghĩ, cũng liền hiểu rõ, có lẽ là hắn vừa trở thành Tội Giả, bên cạnh đã có những Tội Giả Bai Saya, Alan và Aya tồn tại, thậm chí còn có Người Dẫn Đường, trái lại không có mấy người bình thường, cho nên mới khiến mình trong bất tri bất giác không có phát giác cái gì không đúng.

"Tận Thế qua đại lục Nam rồi sao?" Philo nhíu mày, không biết bọn bọ qua đại lục Nam làm cái gì?

Khi hắn đang nghĩ phải quay đầu nói cho Filost điện hạ về hành tung của Tận Thế trước, lại cảm giác thấy một Tội Giả khác trên đảo đột nhiên di động vào trong phòng phía sau bọn họ.

Philo biết đó là Belle, xem ra cô cũng là vội nói cho điện hạ chuyện này rồi.

"Đi thôi! Ngươi chẳng phải muốn gặp Thiên Kiếm?"

Hàm Tiếu gật đầu, tự mình cất bước đi trước, hắn vừa rồi nếu đã có cảm giác được vị trí của Belle, cũng liền đại khái biết đó là đâu rồi, cứ như thế, hắn trái lại không cần Philo dẫn đường nữa, đối với đảo Ma Vương này, hắn thế nhưng quen thuộc hơn Philo nhiều.

◊◊◊◊

Nguyệt Hà ở bên giường xay thuốc, mày nhíu chặt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Thiên Kiếm trên giường, người sau vẫn nhắm chặt hai mắt, hôn mê bất tỉnh.

Yến Tử thì vừa khóc nức nở, vừa xoa thuốc lên vết xước trên cổ tay của Thiên Kiếm, vết thương này không lớn, chỉ là bị xích sắt lúc bị còng cọ thương, cho nên Nguyệt Hà cũng liền lấy thuốc cũ, để cho Yến Tử đi băng bó.

Nguyệt Hà xay thuốc xong, vừa lại quay đầu nhìn thuốc đang sắc trên lò ở một bên, đây là dùng để uống, chủ yếu trị liệu nội thương của Thiên Kiếm, nhưng nội thương không phải chuyện đáng ngại, chết người chân chính lại là gân tay chân bị cắt đứt...

Đó đã không phải thương thế mà Nguyệt Hà có thể cứu vãn, nếu như chỉ dựa vào thuốc men, Thiên Kiếm tuy có thể bảo mệnh, nhưng cũng từ nay không thể động võ nữa.

Cũng bởi vì điều này, Nguyệt Hà từ khi kiểm tra xong thương thế của Thiên Kiếm, tâm tình liền rất nặng nề.

Yến Tử còn không ngừng rơi nước mắt suốt.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, hai người đều là sửng sốt, kỳ thực bọn họ cũng căn bản không có quyền từ chối mở cửa, bọn họ mặc dù là ở phòng, mà không phải giam lao, nhưng đó cũng là bởi vì bọn họ là phụ nữ tương đối quan trọng trên đảo, cho nên mới bị nhốt ở đây, bên ngoài còn có vệ binh canh gác.

Nguyệt Hà lãnh đạm nói: "Mời vào."

Cửa được mở ra, hai người mặc dù muốn ra vẻ lạnh nhạt, lại vẫn là không nhịn được muốn xem người đến là ai, vừa quay đầu nhìn, vậy mà nhìn thấy người quen thuộc, đồng thời kinh hô ra tiếng: "Hàm Tiếu!"

Hàm Tiếu gật đầu, đi tới, nhìn Nguyệt Hà, hỏi: "Thiên Kiếm?"

Nguyệt Hà ngẩn người, theo phản xạ trả lời: "Tính mạng không có gì đáng ngại, nhưng gân tay chân đã bị đứt, tôi không thể nối lại."

Hàm Tiếu nhíu mày, quay đầu nhìn.

Nguyệt Hà và Yến Tử cũng nhìn theo, mới biết Hàm Tiếu là đang nhìn Philo.

"Trừ phi là Filost điện hạ hạ lệnh, nếu không ta sẽ không trị liệu hắn." Philo lại cũng dứt khoát trả lời.

Nghe vậy, Hàm Tiếu thu hồi ánh mắt, ngồi ở trước cái lò nhỏ đang sắc thuốc, giống như trước kia giúp Nguyệt Hà trông lò thuốc, thấy vậy, Nguyệt Hà cũng tiếp tục xay thuốc trên tay, Yến Tử tiếp tục bôi thuốc cho cổ tay của Thiên Kiếm.

"Cậu không phải đi theo bọn Lưu Tinh sao?" Nguyệt Hà vừa xay, vừa bình tĩnh hỏi.

"Tôi bị thương, Lưu Tinh, dùng bảo thạch, cứu." Hàm Tiếu nghiêm túc trả lời: "Tôi, thành, Dục Niệm Tội Giả."

Lời này thật khó có thể lý giải. Philo lắc lắc đầu, là hoàn cảnh gì mới có thể khiến một người học ngôn ngữ thành bộ dạng này.

Nguyệt Hà và Yến Tử đều sửng sốt, sau đó kinh hô: "Cậu biến thành Tội Giả rồi?"

Hàm Tiếu gật đầu, đồng thời kéo y phục ra, lộ ra vết sẹo phía dưới, và bảo thạch màu tím nhạt nạm ở giữa vết sẹo.

Philo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dục Niệm bảo thạch đã tìm được chủ nhân, hắn hết sức kinh ngạc thốt lên: "Vậy mà trực tiếp nạm ở trong thân thể?"

"Có đau không?" Yến Tử trợn lớn mắt.

Hàm Tiếu lắc lắc đầu.

Nguyệt Hà lại không chú ý đến bảo thạch, cô hít mạnh một hơi, kinh hô: "Vết sẹo này của cậu là do đâu?"

Nguyệt Hà trước giờ phụ trách liệu thương, có thể xác định trên người Hàm Tiếu trước kia tuyệt đối không có vết sẹo này, mà độ lớn của vết sẹo này cũng khiến cô hết sức hãi hùng, vết sẹo này chỉ cần chém sâu hơn một chút xíu nữa thôi, đã đủ khiến Hàm Tiếu đi tong một mạng rồi.

"Cứu Lưu Tinh, anh trai đả thương."

"Anh trai?" Yến Tử nghi hoặc hỏi, đoàn người bọn họ đều không cha không mẹ, anh trai đâu ra?

"Anh trai, Lưu Tinh."

"Khoan đã!" Yến Tử mù mờ hỏi: "Anh nói anh là vì cứu Lưu Tinh mới bị thương, sau đó vừa lại nói là bị anh trai của Lưu Tinh chém, đây rốt cuộc là chuyện làm sao?"

"Bởi vì anh trai của Lưu Tinh muốn giết Lưu Tinh ấy mà! Tôi nghĩ chỉ đơn giản như thế đi."

Mọi người sửng sốt, cúi đầu nhìn lên giường, lời này quả nhiên là của Thiên Kiếm nói, sắc mặt người sau trắng bệch, nhưng vẫn không thay đổi tư thái trời sập xuống cũng không biến sắc kia của hắn.

"Ngươi tỉnh rồi."

Lời này lại là của Philo nói ra, trong lời vậy mà còn mang theo ngữ khí thở phào, nghe vậy, Thiên Kiếm cười khổ: "Đúng vậy! Cảm tạ ngươi trước khi đả thương ta, còn đánh ngất ta trước, tránh cho ta khỏi chịu nỗi đau da thịt."

Nghe vậy, ba người Hàm Tiếu đều ngây ngẩn.

Philo quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Ta chỉ là không muốn nghe thấy ngươi kêu thảm."

Thiên Kiếm cười khổ, quay đầu hỏi: "Nguyệt Hà, thương thế của tôi làm sao rồi?"

Nguyệt Hà nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, người sau mặc dù ngữ khí rất tùy tính, nhưng cô lại biết, Thiên Kiếm luôn luôn dùng tư thái ung dung để che đậy mọi thứ, sau khi suy nghĩ một hồi, cô vẫn là dốc sức thả dịu ngữ khí nói: "Tính mạng không có gì đáng ngại, nội thương uống thêm mấy thang thuốc, nghỉ ngơi cho tốt một hồi là có thể khỏi hẳn."

Thiên Kiếm nhàn nhạt cười, hỏi: "Gân tay chân thì sao?"

Quả nhiên không giấu được cậu ta, Nguyệt Hà thầm than một tiếng, không che giấu nữa: "Đứt sạch toàn bộ, có thể lành, nhưng sợ rằng sau này cậu chỉ có thể làm những động tác thường ngày đơn giản, động võ là không được rồi."

Thiên Kiếm trầm mặc một hồi, hít sâu một hơi, bật cười: "Lần này thật sự trở thành anh em cùng cảnh ngộ với Lam thu rồi, oh, nói như thế, Lam Thu đâu?"

"Mọi người đều bị nhốt ở trong lao rồi, tôi, Yến Tử còn có Lam Tuyết, ba người ở trong cái phòng này, Lam Tuyết đi đun nước muốn lau sạch vết máu trên người cho cậu."

"Cái gì? Lam Tuyết muốn lau rửa cho tôi? Bị Lam Thu biết, không giết tôi mới lạ." Thiên Kiếm cười lắc lắc đầu: "Để cho Hàm Tiếu làm đi, tôi thế nhưng không muốn bị mấy cô gái các cô lật qua lật lại như miếng thịt heo, hơn nữa Hàm Tiếu cũng có thể thuận tiện tẩy rửa, cậu ta thoạt nhìn còn cần lau rửa hơn tôi đây!"

Thiên Kiếm vừa nói ra lời này, tầm nhìn của mọi người đều chuyển lên người Hàm Tiếu, thấy y phục trên người hắn là một mảng đen, nhìn kỹ, mới phát hiện đó vậy mà là vết máu khô.

"Hơn nữa tôi cũng rất tò mò, hai thứ người không giống người, quỷ không giống quỷ phía sau kia rốt cuộc là cái gì? Hàm Tiếu à, cậu vừa lau rửa cho tôi, vừa giải thích một chút đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top