Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Bá vương trong biển VS vương giả bầu trời

"Hải xà kìa!" Lưu Tinh hưng phấn kéo tay áo của Alan la lớn: "Alan ngươi xem, hải xà thật là lớn!"

Alan nhàn nhạt nhìn Lưu Tinh một cái, rồi lại quay đầu nhìn vật khổng lồ trên biển, nó có khả năng chỉ lộ ra một phần ba cơ thể, lại đã cao hơn đài quan sát cao nhất trên thuyền, tỷ lệ thân thể có thể nói là "thon dài", nhưng khi bạn đối vào sinh vật có thân thể to gấp ba lần cột buồm chính của một cái thuyền lớn, bạn có khả năng không tài nào nói ra cái từ "thon dài" này.

Ngoại trừ cái này, càng đừng nói đến cái đầu dẹp dẹp kia, làn da trơn nhầy, có con ngươi thon dài và mắt vô cùng lớn, càng chết người chính là, răng nanh thon dài ở giữa miệng kia... hết thảy đều đủ khiến cho thủy thủ thâm niên của cả thuyền bắt đầu la hét và cuồng loạn.

Nhưng thiếu niên xem ra chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi bên cạnh lại còn đang hưng phấn la hét: "Có hải xà kìa!"

Như thể cậu nhìn thấy mỹ cảnh gì, đáng để mở hội chúc mừng không bằng.

Lúc này, hải xà to lớn chuyển động thân thể, ra sức đánh vào thân thuyền, thuyền lập tức lắc lư kinh khủng.

Những thủy thủ kinh hoảng chạy trốn trên boong tàu, nhưng vừa lại ngỡ ngàng không biết có thể chạy đi đâu, trên thuyền tức thì vô cùng hỗn loạn, chỉ có một thiếu niên sau khi bám chặt lấy Tinh Linh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bên cạnh, lộ ra tươi cười hưng phấn vui thích.

Trong lắc lư kinh khủng thế này, Alan lại trước sau bảo trì ngang bằng, nếu nhìn kỹ, liền có thể phát hiện lòng bàn chân của hắn căn bản không có tiếp xúc đến boong tàu, mà là lơ lửng trên không.

Ở trong ma pháp, chia làm phong hỏa thủy thổ kim, mà thuộc tính lôi điện cũng không một mình trở thành một hệ ma pháp, mà là dựa vào thuộc tính phong, cho nên trước khi học lôi điện ma pháp chắc chắn phải thành thạo ma pháp thuộc tính phong trước.

Alan chuyên tinh lôi điện ma pháp tự nhiên cũng biết phong ma pháp, mà ma pháp đặc sắc nhất trong phong ma pháp, đương nhiên là phi hành thuật có thể khiến người bay lượn rồi.

Hắn bây giờ chính là lợi dụng phi hành thuật để phiêu phù ở không trung, cũng bởi thế không bị thân thuyền nghiêng lệch làm ảnh hưởng, mà điều này cũng là nguyên nhân khiến cho Lưu Tinh ung dung tự tại, dù sao thuyền lật vẫn còn có Alan biết bay mà!

"Cho dù ta là Tinh Linh thiện trường ma pháp, cũng không thể mang theo ngươi và Bai Saya phi hành, cho dù chỉ có một mình ta, ở trong biển cả mênh mông này, trước khi ma lực cạn kiệt, cơ suất tìm được lục địa cũng không cao." Alan hình như hoàn toàn đoán được chủ ý của Lưu Tinh.

Lưu Tinh chớp chớp mắt, rốt cuộc hiểu rõ sự tình nghiêm trọng!

"Ngươi làm sao không nói sớm!" Cậu ngang nhiên đẩy trách nhiệm cho vật cưng.

Alan sau khi trừng cậu một cái, đột nhiên phát giác được nguy cơ, hắn theo phản xạ né sang bên cạnh, né qua đường lôi điện ma pháp trí mạng kia, ma pháp đánh ra một cái lỗ lớn trên thân thuyền.

Không ngờ, ma thú kia vậy mà cũng là lôi điện thuộc tính! Lần này phiền rồi, ma thú lôi điện thuộc tính sẽ có tính kháng rất mạnh đối với lôi điện ma pháp, đây đại biểu lôi điện ma pháp của hắn rất có khả năng vô hiệu đối với ma thú này.

Alan nghiêm túc mở miệng nói: "Lưu Tinh, ma thú này là lôi điện thuộc tính, ma pháp của ta đối với nó có khả năng không hiệu quả, ngươi..." Lạ quá! Lưu Tinh làm sao an tĩnh như thế?

Quay đầu nhìn...

"Oái!" Tinh Linh giật mình nhảy sang bên cạnh.

Một người cháy khét đen như quạ đang đứng ở bên cạnh hắn... Lưu Tinh? Alan ngạc nhiên không chắc trừng lớn mắt nhìn người cháy khét này.

"Phù~" Lưu Tinh đội kiểu tóc bị điện giật đến biến thành xù bung, mặt đen sì một mảng, cậu chớp chớp mắt to màu vàng, sau đó phun ra một ngụm khói đen, lẩm bẩm: "Thì ra nó không phải rắn, là lươn điện!"

Quay đầu nhìn, phát hiện Alan còn đang dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá mình, Lưu Tinh lập tức bực mình nói: "Ngươi lúc tránh ma pháp quên tránh luôn phần của ta, hại ta bị sét đánh trúng, nếu không phải ta lập tức dựng vòng bảo hộ, đã không phải chỉ biến đen thế này thôi không đâu!"

"Hết sức xin lỗi." Alan có chút xấu hổ xin lỗi.

"Quên đi!"

Lưu Tinh lại hết sức khác thường mà không so đo, bởi vì bây giờ có chuyện càng chết người hơn cần giải quyết! Mặc dù mấy ngày qua ở trên thuyền rất nhàm chán, nhưng cuộc sống vẫn là rất thoải mái, cậu thế nhưng không muốn bám vào một tấm ván gỗ, sau đó thể nghiệm lữ trình đầy kích thích ở trên biển phiêu lưu mười mấy ngày đến đại lục South!

Nhưng, rất bất hạnh, nếu như con rắn nghi là lươn điện này tiếp tục đánh vào thân thuyền, vậy lữ trình kích thích đó rất có khả năng triển khai sau mười phút nữa.

Cho nên, lười biếng đến xuất thần nhập hóa, thậm chí biên soạn ra lười biếng đại pháp như Lưu Tinh cũng phải đau đớn mà quyết định nghĩ biện pháp giải quyết con rắn biết phóng điện này, nhưng Alan vừa rồi mới nói ma pháp công kích của hắn không hữu dụng...

Argh! Con rắn kia ở trên biển đấy! Cậu vừa lại không thể đi trên biển, là muốn đánh làm sao? Chẳng lẽ muốn cậu dùng hỏa cầu thuật chuyên dùng nấu cơm để nướng con rắn này thành chuỗi thịt rắn sao?

"Um... không biết nó có ngon không?" Lưu Tinh thật có chút nổi lên thèm thuồng.

"Trừ phi răng của ngươi còn sắc bén hơn bảo kiếm, bằng không đừng hòng ăn nó." Ngón tay trắng xanh của Alan chỉ vào rắn nói: "Ngươi xem."

Lưu Tinh thuận theo nhìn, thì ra ở trong thời gian cậu đau đớn hạ quyết tâm phải nghĩ biện pháp, Đan đã phóng lên boong tàu, bắt đầu chỉ huy rồi. Đan không hổ là Ma Tộc đã sống một trăm năm mươi năm, cho dù là ma thú trong biển khổng lồ thế này cũng không thể khiến hắn hơi biến sắc.

"Lưu Tinh!"

Lúc này, Bai Saya cũng vội vàng phóng tới, đầu tiên là ngẩn ra nhìn xà ma thú to lớn một hồi, sau đó nhìn quanh bốn phía tìm Lưu Tinh, sau khi vừa tìm thấy, lập tức xông tới, vội vàng hỏi: "Con, con quái vật này không phải cậu làm ra chứ?"

Lưu Tinh bực mình lườm hắn một cái: "Làm sao làm ra hả? Anh cho rằng tôi là triệu hồi sư, hai là vương tử tộc lươn điện hả?"

"Đây..." Bai Saya ngượng ngùng cười cười, hắn thật là quá mức lo lắng Lưu Tinh sẽ chọc họa rồi, căn bản quên mất Lưu Tinh ngay cả ma pháp công kích cũng không biết, nào có loại bản lãnh có thể gọi ra ma thú lớn như thế.

"Lần này thì tốt rồi, không cần nghĩ biện pháp, vừa lại có một trận đại chiến kinh thiên địa quỷ thần khóc để xem." Lưu Tinh chừng như cười tít mắt: "Tiểu Bạch à, anh xem thử Đan lợi hại biết bao! Vậy mà còn là ma pháp kiếm sĩ hiếm thấy nữa."

"Ma pháp kiếm sĩ?" Bai Saya vẫn là lần đầu tiên nghe thấy chức nghiệp này, lập tức tò mò quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Đan đang vung múa kiếm, mặc dù giữa hắn và ma thú còn có cự ly không ngắn, nhưng đây cũng không trở ngại hắn chỉnh đốn con ma thú dám đến xâm phạm này. So với nói Đan là dùng kiếm đánh đấu, không bằng nói hắn dùng kiếm như ma pháp trượng, không ngừng bắn ra gai đất công kích, hoặc là đột nhiên từ trên boong tàu vươn ra một bức tường đất ngăn chặn va đập của xà ma thú.

"Là ma pháp kiếm sĩ thổ thuộc tính kìa, chẳng trách tính cách của hắn không giống Ma Tộc lắm, trái lại có cảm giác rất thành thật rất dễ bắt nạt." Nói xong, Lưu Tinh liếc Alan bên cạnh một cái, "Cũng khó trách tính cách của Tinh Linh nào đó không giống Tinh Linh lắm, luôn là nóng nảy dễ giận như lôi điện..."

Tinh Linh nóng nảy dễ giận nào đó dùng đuôi mắt trừng cậu một cái.

"Đây là kiếm khách sao? Hẳn là ma pháp sư đi?" Bai Saya hoàn toàn không cho rằng phương thức đánh đấu thế này là kiếm khách, kiếm khách đáng lẽ là vung vũ khí xông xáo, dùng thân pháp cao siêu xuất ra các loại chiêu thức, vật lộn ở trong máu và thịt...

"Đó là bởi vì đối thủ của hắn là một còn đại xà, cho nên hắn đành đánh như thế, nếu không lúc bình thường, ma pháp kiếm sĩ vẫn là lấy kiếm làm chủ, ma pháp làm phụ." Lưu Tinh chỉ vào Đan và con xà ma thú kia giải thích: "Anh xem, khoảng cách của Đan và con rắn kia xa như thế, hắn vừa lại không biết bay, chẳng lẽ muốn hắn nhảy xuống biển, vừa bơi vừa vung kiếm đánh đấu chắc?"

Sau khi trải qua giải thích của Lưu Tinh, Bai Saya thiết nghĩ nếu là mình đi đánh đấu... sợ rằng sớm đã để rắn ăn no một bữa rồi. Hắn căn bản không thể đánh được con rắn kia! Hắn vốn không thiện trường phóng đấu khí ra ngoài công kích, cộng thêm cự ly xa như thế... nếu hắn đánh ra mười phần đấu khí, có ba phần đến được thân rắn đã là không tệ rồi!

Nhưng hắn cũng không hi vọng xa vời ba phần đấu khí có thể làm gì được con rắn kia, nói không chừng nó còn không phát giác mình đã bị đánh đây!

Mà Đan lại có thể vừa thủ vừa công, thậm chí còn bảo vệ được con thuyền này, tường đất của hắn liên tiếp khiến cho công kích của con rắn kia thất bại, gai đất thì luôn khiến đại xà không rảnh phân tâm công kích con thuyền, chỉ có thể xoay người lại tự bảo vệ mình. Nếu không phải như thế, con thuyền này cũng không thể sống sót nổi ở trong trận đại chiến người và rắn này.

"Thật là lợi hại." Bai Saya từ đáy lòng tán thán, đồng thời cũng hào phóng thừa nhận sai lầm của mình.

"Thừa thãi!" Lưu Tinh kêu lớn: "Đan thế nhưng là Ma Tộc một trăm năm mươi tuổi đấy! Bây giờ anh biết cái tên Benchez mệnh danh ngàn tuổi kia là cường độ thế nào rồi chứ?"

Bai Saya càng thêm tán thán: "Thật là quá cường đại, quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."

"Đây nói làm sao cũng là nhân ngoại hữu ma đi."

"Xin lỗi, tôi nói nhầm..."

"Các ngươi... chẳng lẽ không đi giúp sao?"

Alan đột nhiên mở miệng nói chuyện, còn lộ ra ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn hai người thảnh thảnh thơi thơi, những thủy thủ bên cạnh ai nấy đều chạy đông chạy tây, bạt mạng muốn ổn định thân thuyền ở trong trận đại chiến này, chỉ có ba người bọn họ dị thường nhàn rỗi, đối chiếu với tình thế trước mắt, tỏ ra hết sức không ăn khớp.

"Này, ngươi chẳng lẽ có đi giúp sao?" Lưu Tinh khinh khỉnh nhìn Tinh Linh một cái.

"Lôi điện ma pháp của ta không giúp hắn được gì, hơn nữa ta cũng không phải chiến sĩ, không thể dùng vũ khí đánh đấu." Alan nghiêm túc giải thích nguyên nhân mình không đi giúp.

"Ngươi biết bắn tên đấy thôi! Loại vũ khí cự ly xa đó thích hợp trận chiến đấu này nhất rồi còn gì!" Lưu Tinh lẽ thẳng khí hùng nói.

"Đúng, đúng, trong truyền thuyết, Tinh Linh là thần tiễn thủ bẩm sinh!" Bai Saya cũng đột nhiên nhớ tới, dùng ánh mắt chờ mong có thể kiến thức được thần tiễn thủ mà nhìn Alan.

"Ta chưa từng có nói ta biết bắn tên! Ta là ma pháp sư!" Nộ khí của Alan lại dâng lên rồi. Lại nữa! Lại là thành kiến tự cho là đúng của loài người!

"Nhưng... mỗi một Tinh Linh đều biết bắn tên, không phải sao?" Bai Saya dùng ngữ khí chấn động hỏi.

Alan nổi nóng la lớn: "Nhãn lực và lực cảm thụ đối với tự nhiên của Tinh Linh tốt hơn những chủng tộc khác, cho nên nếu học cung tiễn, có thể trở thành thần tiễn thủ rất dễ dàng, nhưng đây cũng không đại biểu mỗi một Tinh Linh đều học tập cung tiễn, đều là cung tiễn thủ! Tinh Linh cũng thiện trường ma pháp, ta chính là một ma pháp sư, một ma pháp sư chuyên tinh lôi điện ma pháp!"

"Oh... vậy ngươi không biết bắn tên rồi?" Bai Saya vô cùng thất vọng, so với ma pháp mà hắn không hiểu rõ, hắn vẫn muốn nhìn thấy nghề nghiệp dùng vũ khí chân thực tác chiến như cung tiễn thủ này hơn.

"Không biết!" Alan hung hăng mà trả lời, sau đó nổi nóng bỏ đi.

Bai Saya giật mình, không hiểu Tinh Linh vì sao tức giận như thế!

Lưu Tinh ha ha cười ầm lên: "Tiểu Bạch à! Thật nhìn không ra, thủ đoạn anh chọc tức người... không đúng, là chọc tức Tinh Linh còn muốn lợi hại hơn tôi đó!"

"Cái gì? Tôi..." Bai Saya đang muốn làm sáng tỏ mình không có ý muốn chọc tức Alan, nhưng thân thuyền đột nhiên nghiêng lệch cắt ngang lời hắn, khiến cả người hắn té ở trên boong tàu, thậm chí trượt về phía mép thuyền.

"Nguyên tố của ánh sáng, đứa con của mặt trời, xin dùng ấm áp của các ngươi... vòng bảo hộ!"

Lưu Tinh dùng tốc độ gấp ba lần đọc xong chú ngữ, xuất ra vòng bảo hộ bảo vệ mình và Bai Saya té trên đất.

Bai Saya vốn đã bởi vì say sóng mà choáng đầu, bây giờ lại té một cái nặng như thế, khiến hắn choáng váng đầu óc một hồi mới có thể hồi thần lại, sau khi hắn hồi thần, ngẩng đầu nhìn, Lưu Tinh lại có thể há hốc miệng, cậu vốn ngay cả xà ma thú xuất hiện cũng vẫn còn có thể hưng phấn vỗ tay, bây giờ lại lộ ra thần tình "lần này xong hết rồi".

"Có xui như thế hay không hả... đầu tiên là rắn lươn điện (Lưu Tinh tự mình đặt tên cho nó), bây giờ lại có thể tới thêm..." Lưu Tinh ôm đầu lớn tiếng kêu rên: "Con thuyền này nhất định là bị nguyền rủa rồi! Không được! Ta muốn xuống thuyền, để ta xuống thuyền..."

Bai Saya ngẩn người, giơ đầu lên trên một chút, trên người xà ma thú vô cùng to lớn vậy mà bị một bóng đen bao trùm, có sinh vật gì lại có thể khiến bóng của mình bao trùm bá vương trong biển khổng lồ như thế?

Hai phiến cánh thịt to lớn không ngừng vỗ lên xuống, mỗi một cái đều khiến mặt biển nổi lên sóng lớn, cũng chính là sóng lớn này khiến cho thuyền của đám người Lưu Tinh cận kề vận mệnh bị lật đổ. Vẩy màu đỏ mỹ lệ bao phủ toàn thân của sinh vật này, dưới mặt trời chiếu rọi, lấp lánh phát sáng.

Nó phát ra tiếng rồng rống chấn động, rồng rống hàng thật giá thật!

Một con rồng, vương giả cường đại nhất trong bầu trời, bây giờ đang đối đầu với bá vương trong biển.

"Trời ơi! Bọn chúng không thể đi chỗ khác mà đánh sao?"

Lưu Tinh túm lấy tay của Bai Saya, kéo theo hắn phóng đến bên cạnh Alan, sau đó bám chặt lấy người sau. Alan không trách mắng cậu như bình thường, nếu nói Tinh Linh không thích người ta đụng chạm, hắn trái lại ôm chặt lấy hai người, sau đó thi triển ra phi hành thuật phiêu phù ở không trung cao khoảng chừng hai người.

Mặc dù trọng lượng của ba người có hơi vượt quá năng lực của hắn, nhưng hắn nghĩ chỉ cần thời gian đừng quá dài, hẳn là có thể dựa vào đây để né tránh nguy cơ... chỉ là, chiến tranh của ma thú rồng và rắn thật có thể kết thúc trong thời gian ngắn sao?

"Những thủy thủ..."

Bai Saya kinh hoảng mà nhìn từng thủy thủ vặn vẹo khuôn mặt, sau đó bị thân thuyền hung hăng hất ra. Hắn thậm chí vươn tay muốn túm lấy thủy thủ nào đó sượt qua bên cạnh hắn, nhưng lại chỉ xé rách một góc áo nhỏ của người đó, trơ mắt nhìn người kia trợn lớn đôi mắt tràn ngập gân máu, mang theo ánh mắt giống như đang hỏi "ngươi làm sao không túm lấy ta", sau đó biến mất ở trong sóng cuồn cuộn.

"A!" Trái tim của Bai Saya đột nhiên siết lại, bàn tay cầm mảnh áo nhỏ đó phát run lên.

"Đừng buông Alan ra! Hắn là Tinh Linh, không có đủ sức túm chặt anh đâu!" Lưu Tinh túm lấy cánh tay của Bai Saya, lớn tiếng nhắc nhở.

Bai Saya hoảng loạn mà túm lấy tay áo của Lưu Tinh, vội vàng nói: "Lưu Tinh, Lưu Tinh, những thủy thủ đó đều rớt xuống rồi, mau cứu bọn họ!"

"Thần kinh à! Ai quản bọn họ, bản thân chúng ta cũng sắp giữ không nổi rồi!" Lưu Tinh tức đến nghiến răng không thôi, Tiểu Bạch này là không nhìn thấy sắc mặt của Alan có bao nhiêu nghiêm túc hả! Có khi một giây sau bọn họ đều phải đi làm bạn với những thủy thủ kia rồi!

"Nhưng, những người đó... bọn họ đều là người giống chúng ta mà!" Bai Saya cũng không biết nên nói làm sao, nhưng hắn chính là không thể trơ mắt nhìn những sinh mệnh này biến mất như thế.

Trên thực tế, trong đó chẳng những có Ma Tộc, còn có Thú Nhân... Lưu Tinh lẩm bẩm, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Bạch thực sự quá khó coi, cậu đành khuyên nhủ: "Tiểu Bạch, đừng muốn cứu những người này nữa, nếu như có biện pháp, Alan nhất định cứu sớm hơn anh, anh không quên hắn là Tinh Linh tộc yêu thích sinh mệnh nhất sao?"

"Phi hành thuật của Alan đã không thể mang thêm nhiều người hơn rồi, anh kéo lên một người, chẳng những không cứu được hắn, còn sẽ bồi thường tính mạng của ba chúng ta."

Bai Saya nhìn Alan, người sau thì gật đầu, hắn thậm chí không muốn lãng phí sức lực để nói chuyện, có thể tiết kiệm được phần sức lực nào thì hay phần đó.

Lúc này, lại thêm một người sượt qua ở cự ly hết sức gần đám người Bai Saya...

Bai Saya vươn tay ra, lại bởi vì nhớ tới lời của Lưu Tinh mà đột ngột dừng tay, sau đó trơ mắt nhìn người kia rơi vào trong biển...

Xin lỗi! Bai Saya chậm rãi thu hồi tay, dứt khoát nhắm mắt không nhìn, nếu không nhìn thấy mới sẽ không cảm thấy trái tim co thắt từng cơn...

"Ugh!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên ở chỗ không xa, Bai Saya đột ngột mở mắt, chỉ thấy Đan toàn thân bị nước biển ướt đẫm đang cắm Ma Kiếm của hắn ở trên boong tàu, hai tay ôm chặt lấy thanh kiếm đó, cố gắng cầm cự không để mình rơi xuống biển.

"Đan!" Bai Saya không khỏi kinh hô.

Nghe thấy tiếng hô này, Đan quay đầu nhìn Bai Saya, hắn vốn đã lung lay sắp rớt vậy mà buông một tay ra, chỉ vào phương hướng nào đó hét to: "Cái hướng đó! Phi hành về cái hướng đó chính là đại lục phương nam."

Tiếng hô này không chỉ khiến Bai Saya ngẩn người, thậm chí ngay cả Tinh Linh Alan cực độ chán ghét Ma Tộc cũng quay đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo thương xót, trong lòng lần đầu tiên đánh giá kỹ Ma Tộc lần nữa. Theo một phương diện nào đó mà nói, có lẽ vô tình của Ma Tộc là bởi vì bọn họ chỉ đặt hết mọi cảm tình lên sự vật mà mình chân chính quan tâm?

Bai Saya ngơ ngác nhìn Đan hết sức chật vật, người sau hình như bất cứ lúc nào cũng có khả năng rớt xuống biển như những thủy thủ khác, sau đó biến mất không dấu vết.

Bất luận là chủng tộc nào, ở trong vùng biển này đều yếu đuối như nhau.

Bai Saya đột nhiên quay đầu nói: "Cứu Đan!"

Lưu Tinh ngẩn người, hét to: "Cái gì? Tôi không phải đã nói với anh..."

Bai Saya buông tay ôm lấy Alan, thậm chí kéo cánh tay Alan đang ôm ngược trở lại hai người bọn họ ra, bởi vì thể chất của ma pháp sư Tinh Linh quá gầy yếu, trên cơ bản không thể chống đỡ trọng lượng của một người nam, đừng nói đến người nam này là một chiến sĩ, còn chủ động kéo tay của hắn ra.

Bai Saya đáng lẽ sẽ rơi lên boong tàu, nhưng hắn lợi dụng thân pháp cao siêu xoay mấy vòng ở không trung, sau đó rơi ra ngoài thuyền, rơi vào một vùng biển rộng cuồn cuộn sóng.

Đan vô cùng kinh hoàng nhìn Bai Saya té xuống biển, chỉ nắm bắt được đôi mắt màu hổ phách trong phút chốc kia, ánh mắt hết sức thẳng thắn vô tư, không có lấy một chút sợ hãi trước khi chết, ý tứ lộ ra trong mắt cũng rất minh hiển.

Tôi nợ anh quá nhiều, hơn nữa cũng không thể đạt thành tâm nguyện chân chính của anh, đành trả anh như thế này vậy.

Không!

"Saya!"

"Tiểu Bạch!"

Đôi mắt ấm nhuận màu hổ phách bị một vùng sóng cuồn cuộn vô tình chôn lấp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top