Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Phẫn nộ bảo thạch Wrath

"Khốn kiếp!" Lưu Tinh tức đến nổi cơn tam bành, quay đầu rống với Alan: "Đi cứu Đan!"

Nghe thấy lời này, Alan ngây ngẩn, nhưng Lưu Tinh lại hoàn toàn không giải thích, lập tức nhảy lên boong tàu, bởi vì thuyền hết sức nghiêng dốc, cậu trượt một mạch đến mép thuyền, sau đó tùy cơ túm lấy một sợi thừng to đang tung bay theo gió, sau đó kéo dây thừng thuận thế đu đến mép thuyền.

"Xương Cốt! Ngươi chết đi đâu rồi? Mau ra cho ta!" Rống giận của Lưu Tinh ngay cả thanh thế của long xà đại chiến bên cạnh cũng che lấp không được.

"Chi chi —"

Một vật thể màu trắng xám nho nhỏ cấp tốc chạy qua chạy lại trên thuyền, không hề bị ảnh hưởng bởi thân thuyền lắc lư kịch liệt, chạy một mạch lên vai của Lưu Tinh.

Lưu Tinh chỉ vào nước biển cuồn cuộn, ra lệnh: "Tiểu Bạch rớt xuống rồi, đi tìm hắn, kéo hắn lên!"

"Chi!" Xương Cốt đáp lại, sau đó lập tức nhảy vào trong biển cả.

Lúc này, Alan mang theo Đan bay tới, hắn vươn tay kéo lấy Lưu Tinh đang dao động trong gió, lo lắng Lưu Tinh sẽ sơ sẩy một cái mà rơi xuống biển.

Ba người ở không trung lòng đầy mong đợi nhìn mặt biển, thậm chí không có chú ý đến trận đại chiến long xà bên cạnh đã có kết quả, dưới xung đột của vương giả bầu trời, xà ma thú gãy thành hai khúc, bá vương trong biển từ đây vĩnh viễn táng thân ở dưới đáy biển, cũng tính là chết đúng chỗ của nó đi.

Lúc này, dưới biển một bóng đen nho nhỏ chầm chậm nổi lên, khi ba người đều lo âu nhìn, cái đầu to trắng xám kia của Xương Cốt một hơi lao ra khỏi mặt biển, lòng ba người lần nữa trầm xuống...

"Chi chi!"

Xương Cốt dùng xương tay nho nhỏ của nó kéo ra một vật thể khác, chỉ thấy tóc màu đen bồng bềnh trên mặt nước, Bai Saya khó chịu ho mạnh mấy tiếng.

"Tiểu Bạch!" Lưu Tinh la lớn.

"Saya, may mà..." Đan cuối cùng cũng yên tâm.

Bai Saya ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lưu Tinh, Alan và Đan, việc ba người đều vẫn còn khiến hắn yên tâm, hắn lộ ra mỉm cười yếu ớt đối với bọn họ.

"Chi chi!" Xương Cốt lại đột nhiên la lớn.

"Cái gì?"

Lưu Tinh người duy nhất nghe hiểu Xương Cốt đang kêu cái gì, đột ngột quay đầu, cảnh tượng sau lưng khiến cậu kinh ngạc há hốc miệng, từ sau khi rời khỏi nhà, cậu lần đầu tiên có loại cảm giác xong đời hết đường chạy trốn.

Con rồng vừa rồi đánh bại xà ma thú kia lại có thể đang nhìn vào mấy người bọn họ.

"Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Lưu Tinh căng thẳng ngay cả lời cũng sắp nói không xong.

Con mắt còn to hơn đầu người trên đầu rồng chỉ có cấp tốc liếc Lưu Tinh một cái, sau đó chuyển tầm nhìn về hướng người trong biển, Bai Saya thì ngây ngẩn nhìn con rồng to lớn đó.

Rồng bay tới, lướt qua mặt biển, móng vuốt mạnh mẽ quắp lấy người trong biển, sau đó bay lên bầu trời.

Năng lực phi hành ưu việt của vương giả bầu trời khiến cả quá trình này hoàn thành trong chớp mắt. Ba người trên thuyền ngay cả phản ứng cũng không kịp, chỉ có ngơ ngác nhìn rồng mang Bai Saya đi, cuối cùng liếc mắt nhìn thấy thần sắc của Bai Saya, lại là dáng vẻ hắn vùng vẫy kinh hoảng mà vươn tay muốn với lấy đồng bạn ở xa xôi...

Thật là một đoàn người nhiều tai nhiều nạn.

Ở lúc Lưu Tinh và Đan đều còn sững sờ, Alan chậm rãi hạ xuống trên boong tàu không còn lắc lư nữa. Lúc này, trong lòng hắn không khỏi nổi lên ý nghĩ "nhiều tai nhiều nạn" này. Từ khi hắn gia nhập cái tổ hợp Lưu Tinh và Bai Saya đến nay, đầu tiên là gặp phải uy hiếp của Ma Tộc ngàn năm Benchez, tiếp đến gặp gỡ xà quái, sau đó là phi long đại chiến thủy quái, cuối cùng, Long tộc trước giờ không ngó ngàng loài người lại có thể chủ động bắt Bai Saya đi...

"Thật xui!"

Sau khi Alan thốt lên, tự mình cũng lộ ra thần sắc kỳ quái, hắn lại có thể dùng câu từ xấu xí thô tục, ngữ khí không hoàn chỉnh, càng đừng nói có tuân thủ ngữ pháp hay không này như thế... quả nhiên bị Lưu Tinh ảnh hưởng rồi!

"Rồng đáng ghét~~" Rống to phẫn nộ Lưu Tinh kéo lại suy nghĩ của Alan.

"Đồ khốn! Tiểu Bạch là vật cưng của ta, ngươi có biết không hả! Ai cũng không được cướp, cho dù là rồng cũng không được!" Mắt vàng của Lưu Tinh bắt đầu lóe tia sáng dị dạng.

Sau đó, cậu nhảy lên lưng của Alan, người sau ngay cả kháng nghị cũng không kịp, Lưu Tinh đã liên tục vỗ vai của hắn hét to: "Mau, mau! Bay lên đuổi theo đi chứ! Ta muốn lấy lại vật cưng của ta!"

Alan mắt trợn trắng, lần này hắn từ chó biến thành vật cưỡi rồi phải không? Hắn cam chịu mà thi triển ra phi hành thuật, cõng theo Lưu Tinh bay lên không trung.

"Chờ một chút! Mang ta theo." Lúc này, Đan vốn còn ngơ ngác đứng ở trên boong tàu đột nhiên hồi thần, vội vàng hô lên.

Lưu Tinh chỉ là làm mặt hề với hắn, nói: "Ngươi quá nặng, Alan mang ngươi không nổi, tự mình nghĩ cách đuổi theo đi."

Sau đó một người một Tinh Linh liền đuổi về hướng rồng rời khỏi.

...

"Hm! Rồng hình như chuyển hướng rồi." Lưu Tinh nhíu mày, tay không xác định lắm chỉ vào phương hướng nào đó.

"Hình như?" Alan thực sự không thích cái từ vô cùng không rõ ràng này, đây đại biểu hắn rất có khả năng phải lãng phí ma lực phi hành ở trên hướng sai lầm, hơn nữa không biết có còn ma lực để quay đầu bay một lần nữa hay không.

Bởi vì Xương Cốt cũng bị rồng mang đi cùng, Lưu Tinh thân là chủ nhân của nó, tự nhiên có thể cảm nhận được phương vị của nó, nhưng cự ly càng ngày càng xa, lực cảm thụ cũng càng ngày càng thấp, đây mới khiến cho Lưu Tinh chỉ có thể nhíu mày, cố gắng cảm thụ Xương Cốt nhà mình rốt cuộc ở đâu, sau đó chỉ bừa cái phương hướng cho Alan, cuối cùng bắt đầu cầu nguyện hướng vừa rồi chỉ tốt nhất không phải là hướng trái ngược.

Nếu như, Alan có nghe thấy những cầu nguyện này của Lưu Tinh, khẳng định sẽ tức đến làm cái bảy bảy bốn mươi chín phát lôi điện đánh cho cậu ngay cả tro cốt cũng không còn.

"Có lẽ... hẳn là, có thể, không, không, chính là cái phương hướng này!"

Nhìn thấy Alan sắp khai phá ra ma pháp hoàn toàn mới là dùng ánh mắt bắn sét, Lưu Tinh vội vàng bạt mạng gật đầu, mặc dù đáy lòng rất chột dạ.

Mặc dù có đầy hoài nghi đối với biểu tình của Lưu Tinh, nhưng Alan cho rằng, Bai Saya đã bị rồng bắt đi hơn nữa mạng đang một sớm một chiều, Lưu Tinh nhất định không thể nào làm ẩu như bình thường đi, thế là hắn liền bay về hướng Lưu Tinh chỉ.

Sau đó, hai người cứ như thế bay gần một ngày về phía khu vực nào đó vừa vặn lệch chín mươi độ với hướng rồng bay, nếu không phải Alan không hổ là Tinh Linh trời sinh thích hợp học tập ma pháp, thực lực ma pháp quả thật cao thâm, hai người sớm đã đổi phi hành sang bơi lội rồi.

Ở lúc Alan sắp mất đi tín nhiệm đối với Lưu Tinh, định dùng ma lực còn sót lại đánh chết cậu, tránh cho Ma Tinh này gieo hại nhân gian, hai người đã bay suốt một ngày này cuối cùng cũng nhìn thấy đất liền.

Bởi vì ma lực của Alan đã đến cực hạn, hai người gần như là trượt té vào lục địa, Lưu Tinh theo phản xạ lăn mấy vòng trên mặt đất, dùng lăn lộn để giảm nhẹ lực chạm đất... Đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên cậu làm tiếp xúc toàn thân với mặt đất rồi.

Alan cạn kiệt mọi ma lực thì té thẳng xuống mặt đất, ma pháp sư Tinh Linh với thân thể yếu đuối rên một tiếng, suýt nữa té ngất đi, hiển nhiên Tinh Linh thân thủ nhẹ nhàng tư thái ưu mỹ này là lần đầu tiên vồ ếch.

"Ha ha ha! Ta đã biết nhất định là cái hướng này mà!" Lưu Tinh đứng lên ha ha cười lớn, không cần bỏ một chút khí lực, chỉ phụ trách ở trên lưng Tinh Linh ngủ suốt một ngày, tinh thần cậu bây giờ khá tốt.

Alan nằm trên mặt đất chỉ có thể dùng sức trừng Lưu Tinh một cái, lồng ngực vẫn phập phồng kịch liệt, không chậm lại được hơi thở.

"Hừm!"

Lưu Tinh hai tay khoanh ngực ra sức nhìn hoàn cảnh xung quanh. Bởi vì là khu đất gần biển, xung quanh là một bãi cát, sâu hơn bên trong đất liền là một vùng lau sậy màu xanh vàng, cậu dùng tay che trán, nheo mắt nhìn ra xa, nơi xa nhất hình như cũng là một vùng đồng cỏ, hơn nữa là loại đồng cỏ tràn ngập bụi cây thấp lùn và cỏ khô ngả vàng.

Nhưng bất luận làm sao, đây hình như đều không giống nơi có rồng nhỉ?

Lần này bẽ mặt rồi!

Mày của Lưu Tinh nhíu thành một đống, kỳ thực vừa rồi khi ở trên không nhìn thấy lục địa từ đằng xa, cậu đã không còn cảm giác được phương vị của Xương Cốt nữa, vốn định chủ ý "chung quy cũng tốt hơn rơi xuống biển chết đuối" mà lên bờ, vừa lên bờ lập tức càng cảm thấy không thích hợp. Loại sinh vật như rồng này vì để trốn tránh sở thích đồ long của Nhân Tộc, cho nên phần lớn đều cư trú ở trong núi cao hoặc hang sâu nơi khó tới được mới đúng.

Nhưng ở đây lại là một vùng đồng cỏ, ngay cả dõi mắt nhìn ra xa cũng nhìn không thấy một ngọn núi, xem ra hướng của bọn họ không phải là sai lầm nghiêm trọng bình thường. Lưu Tinh không khỏi nổi lên chán nản... Tiểu Bạch, ta không cứu được ngươi, hi vọng lúc ta đến, ngươi không phải đã biến thành phân rồng rồi.

"Sai rồi?" Âm thanh của Alan vang lên, hắn đã hòa hoãn được hơi thở, chỉ là vẫn ngồi ở trên đất.

Yo! Alan lần này nói chuyện thật ngắn gọn! Lúc đang muốn khen ngợi hắn có tiến bộ, Lưu Tinh đột nhiên nhớ tới, Alan mỗi khi nói ngắn, đều là lúc hắn phẫn nộ đến không muốn nói chuyện, chỉ muốn lấy lôi điện bổ người!

Vừa quay đầu, Lưu Tinh nhìn thấy Alan vẫn ngồi ở trên đất, trên tay cũng không có ánh điện chớp nháy, lập tức thở phào nói: "Phù~ may mà, ta còn tưởng ngươi sẽ lấy sét đánh chết ta chứ!"

"Hết ma lực." Alan lạnh lùng nói.

Vậy nghĩa là nếu có ma lực, ngươi sẽ đánh sao? Lưu Tinh lộ ra biểu tình gần giống như chữ "囧".

"Đừng như thế mà, người ta cũng đâu phải cố ý, chuyện này liên quan đến việc vật cưng Tiểu Bạch của ta có thể cứu trở về được hay không đấy! Ta cũng đâu phải cố ý nói sai phương hướng chứ!" Bản thân Lưu Tinh cũng rất ủy khuất, rồng đó bay nhanh như thế, nếu cự ly quá xa, căn bản cảm giác không được Xương Cốt mà!

Alan miễn cưỡng đứng lên, hỏi: "Bây giờ nên làm sao? Nếu không đi mau, Bai Saya rất có khả năng sẽ bị rồng ăn mất."

"Không đâu, ta nghĩ sẽ không."

Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói, nhưng nhìn thấy thần sắc nghi vấn của Alan, cậu liền giải thích: "Làm ơn, Tiểu Bạch đối với rồng mà nói là rất nhỏ! Tỷ lệ đó xấp xỉ bằng chênh lệch giữa chúng ta và một con sâu đi, nếu là ngươi, ngươi sẽ đặc biệt bắt một con sâu về ăn sao? Hơn nữa con rồng đó rõ ràng vừa mới đánh chết rắn lươn điện to con như thế, ăn nó không phải tốt hơn à?"

Alan suy nghĩ lời của Lưu Tinh, không thể không thừa nhận Lưu Tinh nói có lý.

"Con rồng đó bắt Tiểu Bạch nhất định có nguyên nhân khác, nhưng chắc chắn không phải muốn ăn hắn hay giết hắn." Lưu Tinh nghiêm túc suy nghĩ. Vậy thì rồng bắt hắn để làm cái gì? Nhờ bắt bọ chét trên lưng rồng?

"Vậy thì chúng ta bây giờ nên làm sao đây? Cho dù biết Bai Saya tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, nhưng chúng ta vẫn không có biện pháp tìm được hắn."

Nhiều năm cư trú ở chỗ sâu trong rừng rậm, cho đến khi bị bắt mới rời khỏi rừng rậm, Alan biết mình thiếu kinh nghiệm ra ngoài, không thể tìm ra biện pháp gì cụ thể, chỉ có thể hỏi Lưu Tinh, mặc dù hắn biết biện pháp của Lưu Tinh trong mười cái có tám cái đều là chủ ý tệ hại!

"Đi nghe ngóng một chút. Nơi ở của một con rồng dù có ẩn mật làm sao, lúc ra vào vẫn là sẽ bị nhìn thấy, mọi người khẳng định đại khái biết được nơi nào có rồng ở, chỉ cần đến gần nơi rồng ở, ta nhất định có thể dựa vào cảm ứng với Xương Cốt tìm được Tiểu Bạch."

Nhưng, Lưu Tinh lần này rất nghiêm túc đưa ra chủ ý, chủ yếu là bởi vì vật cưng quan trọng nhất của cậu bị bắt đi rồi, mặc dù Alan cũng là vật cưng của cậu, nhưng tuyệt đối không có quan trọng bằng Tiểu Bạch!

Bởi vì Alan sẽ không giúp mình giặt quần lót, giặt vớ, đi săn, dọn phòng... Cứ thế này, cậu sẽ không có quần lót sạch để mặc, không có vớ sạch để xỏ, không có vật săn đã lột sẵn da lông để nướng, thậm chí không có phòng sạch sẽ để ở!

Cứ thế này, Lưu Tinh sẽ biến thành Lưu Tinh vừa xấu vừa đói rồi! Cậu tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện thế này xảy ra! Cho nên, ở trong thời gian ngắn nhất tìm Tiểu Bạch về là tuyệt đối cần thiết.

"Chúng ta bây giờ trước hết đi tìm nơi có người ở để nghe ngóng một chút đi." Lưu Tinh đề nghị.

"Được."

Alan gật đầu. Mặc dù cả ngày không ngủ vừa lại cạn kiệt ma lực, kỳ thực hắn cần nhất là nghỉ ngơi và ngủ, nhưng hắn lại không có nói ra nửa câu muốn nghỉ ngơi, dù sao Bai Saya cũng là ân nhân cứu hắn khỏi bị bán như nô lệ, bây giờ đổi lại mình đi cứu hắn cũng là nên làm.

Lưu Tinh mặc dù là một phần tử cứu hắn, nhưng Alan tự động lờ đi không tính. Chỉ là trước kia đáp ứng cùng Lưu Tinh mạo hiểm hai trăm năm, hắn đã cảm thấy mình lỗ to rồi, càng tệ chính là, mới kết bạn đồng hành mấy ngày, chẳng những gặp phải Ma Tộc ngàn năm, đồng bạn còn bị rồng, loại sinh vật cả đời cũng chưa chắc nhìn thấy này bắt đi... hắn thật hoài nghi mình có thể sống được đến hai trăm năm sau không?

"Alan! Alan vật cưng nhỏ, hồi thần nào!"

Tay của Lưu Tinh vẫy vẫy trước mặt Alan, mặc dù cậu rất cao hứng khi Alan đang ngẩn ra, bởi vì cậu có thể thừa dịp lúc Tinh Linh ngẩn ra, lén chải mái tóc vàng lấp lánh kia vài lần, chẳng qua, so với chải tóc, Tiểu Bạch vẫn là quan trọng hơn một chút.

Alan túm phắt lấy... không phải bàn tay vẫy trước mắt hắn, mà là một cái tay khác đang lén chải tóc hắn. Hắn thật hoài nghi nếu như mình biến thànhđầu trọc, Lưu Tinh có khả năng trực tiếp để hắn về nhà hay không?

"Ngươi làm gì vậy?"

Lưu Tinh không biến sắc rút tay cầm lược lại, nghiêm chỉnh nói: "Ngươi xem! Bên đó có cái bộ lạc, chúng ta đi nghe ngóng một chút đi."

Alan lạnh lùng gật đầu.

Hai người cứ như thế thản nhiên đi vào trong bộ lạc, dù sao chỉ là cái bộ lạc mà, Lưu Tinh cũng không cảm thấy có gì phải phòng bị. Chẳng qua, tiếp đến cậu liền hối hận sâu sắc... Shit! Quên mất Alan thế nhưng là Tinh Linh tộc đến đâu cũng rất hiếm lạ!

Thế là, chỉ chốc lát sau khi vào thôn, liền có cả một cái bộ lạc Người Đầu Trâu dùng đôi mắt lấp lánh tiền vàng truy sát hai người bọn họ... chính xác mà nói, là truy sát Lưu Tinh, sau đó mong ngóng muốn cướp Alan đi.

Nói đùa! Lưu Tinh ta trải qua trăm ngàn cay đắng mới thu thập được hai con vật cưng, bất hạnh thay, một con đã bị rồng bắt đi rồi, bây giờ các ngươi còn muốn cướp con kia... không có thiên lý!

Lưu Tinh vừa khóc cho vận mệnh long đong của mình, vừa vác theo vật cưng Tinh Linh đã cạn kiệt sức lực mà chạy trốn, sau lưng còn kéo theo một chuỗi Người Đầu Trâu.

Hai người tháo chạy điên cuồng một hồi, vất vả lắm mới thoát khỏi Người Đầu Trâu phía sau, Lưu Tinh thở hổn hển nói không ra hơi, mà Alan trên lưng cậu vốn đã suy yếu giờ đây không biết là ngủ hay là ngất đi rồi.

Chờ sau khi Lưu Tinh thở dốc một hồi, mới ngẩng đầu đánh giá tứ phía, lại phát hiện trước mắt vậy mà là một vùng biển xanh thẳm và bãi cát trắng tinh, nhìn cảnh tượng quen thuộc đến cực điểm này... Ặc, nói không chừng là cùng một chỗ với địa điểm bọn họ lên bờ?!

Khi Đan sốt ruột đến bất chấp tìm cái bến đậu thuyền, mà là tùy tiện để thuyền ở ngoài biển, sau đó chèo thuyền nhỏ lên bờ, nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái —- Lưu Tinh không có tìm người, trái lại ngồi ngẩn ngơ ở trên bãi cát, Tinh Linh thì ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

"Các ngươi làm sao còn ở đây? Saya đâu?" Hắn sốt ruột hỏi.

Lưu Tinh bực mình nhìn hắn một cái rồi nói: "Không biết! Alan đã mệt đến đi không nổi rồi, ta ngoại trừ ở đây chờ hắn tỉnh còn phải gác đêm... không đúng, bây giờ là ban ngày, ngoài "gác ngày" ra, ta còn có thể làm sao hả!"

Đan sốt ruột đi qua đi lại một hồi, nói với Lưu Tinh: "Ta đi nghe ngóng tung tích của rồng, nếu như cự ly không xa, ngươi hẳn là có thể cảm ứng được tử linh sinh vật của ngươi đi?"

Lưu Tinh tán thưởng nhìn Đan, đầu óc gã này không hỏng mà, lại có thể nghĩ được phương pháp giống cậu!

"Ngươi còn có thủy thủ?" Cậu đứng lên, kinh ngạc mà nhìn mười mấy người trên thuyền nhỏ, nếu có nhiều người như thế chia nhau nghe ngóng, khẳng định sẽ có tin tức rất nhanh.

Đan lắc đầu nói: "Không, thủy thủ gần như đều rơi xuống biển rồi, đây là những thủ hạ của ta ở thương hội, võ nghệ bọn họ khá tốt, cho nên không có rớt xuống biển."

"Thủ hạ ngươi? Vậy càng tốt, mau kêu bọn họ đi nghe ngóng rồng ở đâu đi! Bằng không vật cưng của ta nếu biến thành phân rồng thì làm sao!" Lưu Tinh không chút khách khí sai khiến.

Đan thì vì hai chữ "vật cưng" mà ngẩn ra, nhưng cũng chỉ có nhíu mày, liền lập tức quay đầu căn dặn những thủ hạ kia, trong chớp mắt, mười mấy thủ hạ liền thi triển thân pháp từng người, lao vọt về bốn phương tám hướng, vậy mà không có hướng người nào bị trùng.

"Hiệu suất thật là tốt."

Lưu Tinh tán thán, không khỏi lâm vào huyễn tưởng. Nếu như cậu có thể bắt được mười mấy vật cưng, đến lúc đó cậu sẽ la lớn một tiếng, "mọi người giúp ta đi bắt thiên sứ đi!", sau đó mười mấy vật cưng mỹ lệ liền đồng thanh hô vâng, sau đó bay vọt về bốn phương tám hướng... cảnh này thật là quá oai!

Chẳng qua, trở về hiện thực, Lưu Tinh uất ức phát hiện mình vẫn chỉ có hai con vật cưng, hơn nữa một con trong đó còn không rõ tung tích, cũng không biết đã biến thành phân rồng hay chưa...

Đáp án là không có.

Bai Saya vừa mở mắt, liền phát hiện mình đang nằm ở trên một đống vàng bạc châu báu, lúc này ý nghĩ lóe qua trong đầu hắn lại có thể là — thật tốt quá! Tiền cơm nước của Lưu Tinh rơi xuống rồi!

Không đúng à! Vừa nghĩ lại, hắn có chút dở khóc dở cười, bây giờ nên là suy nghĩ mình rốt cuộc ở đâu trước đi?

Nhớ ký ức cuối cùng là hắn rớt xuống biển, sau đó bị rồng quắp lấy bay lên trời, cuối cùng hôn mê.

Lúc này, Bai Saya phát hiện dây cột tóc vốn cột trên đầu không biết đã rớt lúc nào, gió không ngừng thổi tới thổi lui kéo xé tóc của hắn, khiến hắn cảm giác không thoải mái lắm... Không đúng à! Nào có gió thổi tới thổi lui?

Bai Saya chậm rãi quay đầu, chỉ thấy sau lưng là một cái đầu rồng còn lớn hơn cái nhà, hai con mắt còn lớn đầu người trên đầu rồng đang nhìn hắn chằm chằm.

Đầu rồng dựa gần như thế, Bai Saya gần như có thể ngửi thấy mùi tanh hôi do chưa từng đánh răng trong miệng rồng, hắn đột nhiên có loại cảm giác muốn té xỉu... kết cục của hắn hẳn sẽ không là trở thành đồ ăn của rồng đi?

"Đừng sợ hãi."

Bai Saya ngẩn người, bắt đầu nhìn quanh trái phải, nhìn kỹ xung quanh phải chăng là có "đồ ăn" khác của nó, nếu không làm sao có tiếng nói chuyện đây?

"Ta ở đây, ngay trước mắt ngươi."

Bai Saya lần nữa sửng sốt, ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn rồng hỏi: "Là ngươi đang nói chuyện?" Nhưng nói xong vừa lại cảm giác mình có hơi ngớ ngẩn, con rồng này cũng đâu phải người, làm sao biết nói chuyện đây.

"Phải."

Rồng chẳng những trả lời hắn, còn gật đầu, cái gật đầu này lại dẫn đến chấn động vàng bạc châu báu, khiến cho Bai Saya suýt nữa bị vàng chôn vùi.

"Ngươi có thể nói chuyện!" Hắn cả kinh nói.

Rồng hình như lại cảm thấy rất thú vị: "Ngươi không biết sao?"

Bai Saya ngỡ ngàng mà lắc lắc đầu.

Nếu như Lưu Tinh ở đây, khẳng định sẽ cho hắn một quyền vào đầu, sau đó nể tình là vật cưng nhà mình, lần nữa làm người thuyết minh. Rồng thế nhưng là chủng tộc vô cùng có trí tuệ đấy! Bọn chúng sở dĩ không có xếp vào hàng ngũ chủng tộc chủ yếu trên thế giới, chỉ là bởi vì số lượng quá ít, mà không phải bởi vì bọn chúng đần hơn loài người hoặc là Tinh Linh!

Mặc dù ở đây không có Lưu Tinh, chẳng qua rồng lại rất tỉ mỉ mà giải thích một phen cho Bai Saya.

"... Hơn nữa cấu tạo thanh quản của bọn ta còn muốn phức tạp hơn Tinh Linh, chẳng những có thể nói mọi ngôn ngữ trên thế giới, đồng thời cũng khiến cho bọn ta ở lúc thi triển ma pháp, tốc độ niệm chú nhanh đến giống như không có niệm, đây cũng khiến các ngươi hiểu lầm cho rằng Long tộc bọn ta thi triển ma pháp không cần đọc chú ngữ."

"Thì ra là như thế, thật là xin lỗi, tôi vậy mà coi ngài như động vật bình thường." Bai Saya đỏ mặt, mình thật sự cần phải nhồi nhét một chút thường thức rồi.

"Chẳng qua, có thể xin hỏi một chút, ngài vì sao muốn bắt tôi đây?"

Bai Saya có đần cũng biết rồng là sẽ không ăn mình, dù sao, không kẻ săn mồi nào lại giải thích cấu tạo thanh quản của mình cho đồ ăn đi?

Chẳng qua, cũng không thể loại trừ khả năng rồng này có tính cách nhàm chán giống như Lưu Tinh, hắn từng nhìn thấy Lưu Tinh vừa giết thỏ, trong miệng vừa giảng giải "con thỏ nhỏ, ta không phải cố ý muốn giết ngươi, nhưng ngươi cũng biết, chuyện bất công của thế gian này rất nhiều, ví dụ như ta chính là muốn ăn ngươi, ngươi chính là phải bị ta ăn..." vân vân và vân vân.

"Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp ta."

Cái gì? Rồng muốn nhờ hắn giúp? Bai Saya bị dọa ngây người, chuyện mà rồng cũng làm không được, hắn càng không thể làm được đi?

Nhìn thấy Bai Saya kinh ngạc, trong mắt của rồng vậy mà xuất hiện ý cười: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không bảo ngươi đi làm chuyện tương tự như đánh nhau với con xà ma thú kia hôm nay."

"Vậy thì tôi có thể giúp được chuyện gì sao?"

Bai Saya nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thái độ của con rồng này chừng như có thể dùng hiền lành để hình dung rồi, khác quá xa với bộ dạng khủng bố lúc đánh nhau với xà ma thú, đây cũng khiến lòng cảnh giác của hắn biến mất từng chút từng chút một, thậm chí có phần muốn hồi báo rồng đã đối đãi hắn hòa nhã như thế.

"Ta có một bằng hữu, hắn ngày trước bị con xà ma thú kia ăn mất, mà vợ của hắn vì giúp hắn báo thù, mang theo trọng thương trèo lên ngọn núi ta ở, xin nhờ ta giết chết con ma thú kia, sau đó vì trọng thương không trị, đã chết ở đây."

Bai Saya nghe vậy cũng cực kỳ cảm động, thật là một đôi vợ chồng đáng thương, thì ra nguyên nhân rồng đi giết xà ma thú, là vì báo thù cho bạn, đây thật là rất có nghĩa khí... nhưng, hắn không khỏi nhớ tới những thủy thủ rớt xuống biển kia, trong lòng xen lẫn đủ mọi cảm xúc, không biết là phải ca ngợi hay chỉ trích rồng.

"Ngươi có thể giúp ta an táng cô ta không? Cô ta ở ngay trong góc bên kia. Ta quá lớn, rất dễ làm hỏng thân thể của cô ta."

Bai Saya lặng lẽ gật đầu, đi đến chỗ rồng nói, quả thật có một cỗ nữ thi đã bắt đầu thối rữa, cái mùi đó chừng như khó có thể đến gần, nhưng hắn lại không chút để ý, sau khi đi qua, bắt đầu dùng vỏ kiếm của Thánh Bạch Chi Kiếm đào đất. Đây thế nhưng là một cô gái yêu chồng sâu sắc, vì báo thù cho chồng, lê thân thể trọng thương lên núi tìm kiếm trợ giúp, đáng cho hắn kính trọng.

Bai Saya dù sao cũng là kiếm khách thực lực không yếu, thoáng chốc đã đào xong hố, cung cung kính kính đặt thi thể vào trong hố, rồi cẩn thận chôn lấp.

Sau đó, hắn đào bới ở trong đống vàng bạc châu báu kia, tìm ra một khối tranh mỹ nữ do bảo thạch đủ màu nạm ra, sau khi hỏi rồng tên của cô gái, rồi dùng Thánh Bạch Chi Kiếm khắc tên lên, cắm thẳng ở trước đống đất nhỏ làm mộ bia.

Nếu như tên buôn đồ cổ nào đó nhìn thấy cảnh tượng này, tám phần sẽ ôm tim kêu lên đau đớn, bức tranh mỹ nữ bằng bảo thạch này thế nhưng là nghệ thuật phẩm do quốc vương XX vì mỹ nữ XX, đặc biệt mua bảo thạch quý báu nhất, tìm thợ thủ công XX nổi tiếng nhất mới làm ra được! Tóm lại, nghĩa là giá trị liên thành.

Nhưng đến tay của Bai Saya, nó lại biến thành một tấm mộ bia không thích hợp lắm, bảo thạch các màu lấp lánh khiến tên trở nên không rõ.

"Ta quả nhiên không có nhìn nhầm ngươi."

Rồng vẫn luôn lẳng lặng quan sát Bai Saya, khi người sau ở trong đống châu báu tìm mộ bia, nó rốt cuộc có thể khẳng định loài người này thật sự không rõ bất cứ đặc tính nào của rồng, rồng thích nhất thu thập các loại tài bảo, vậy mà hắn ở trước mặt rồng vươn tay lấy bảo vật của nó, còn dùng kiếm khắc lên trên, nếu Bai Saya không phải do chính rồng mang đến, mà là tự mình xông vào, sợ rằng rồng sớm đã phun lửa đốt chết tên loài người nhỏ bé trước mắt rồi.

Bai Saya xoay người qua, nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"

"Lúc ở trên biển, ta nghe thấy lời ngươi nói với loài người khác, ngươi muốn cứu những người đó, đúng không?"

Bai Saya nghe xong, lại nhớ tới những thủy thủ rơi xuống biển kia, không khỏi buồn bã nói: "Đúng vậy, nếu như ngài lúc đánh nhau với rắn, có thể cách xa một chút, những thủy thủ kia có lẽ sẽ không bỏ mạng."

"Rất xin lỗi, ta mấy lần muốn dẫn con rắn kia đi khỏi, nhưng nó quá giảo hoạt, trước sau không chịu đi theo, ta chỉ có thể cố gắng kết thúc chiến đấu cho mau.

Thì ra là thế! Bai Saya gật đầu, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn: "Ngài không giống tôi tưởng tượng lắm, trên cảm giác giống như là người mẹ hiền lành."

"Ngươi nói như thế cũng không sai, ta là rồng cái vô cùng lâu năm, từng sinh đẻ mấy con rồng."

"Hả?" Bai Saya ngẩn người, thì ra đây là rồng cái à... Hắn chưa từng nghĩ đến rồng này sẽ là cái, cảm giác động vật to lớn uy mãnh như thế này hình như hẳn đều là rồng đực. Chẳng qua ngẫm lại, rồng cũng không thể chỉ có đực, nếu không bọn chúng làm sao sinh đẻ đây?

"Ngươi thì sao? Loài người nhỏ bé, ngươi là đực hay là cái?"

Đực hay cái? Nghe lên thật quái gở, Bai Saya cười khổ trả lời: "Tôi là... nam, cũng có nghĩa là đực."

"Đực sao? Loài người hình như là do cái nuôi dưỡng con?"

"Đúng thế." Bai Saya gật đầu, chẳng qua sau đó lại nghĩ đến, mình giúp Lưu Tinh giặt quần lót, giặt quần áo, săn bắt thú, kiếm tiền mua đồ ăn cho cậu ăn... theo phương diện nào đó mà nói, hắn hình như đang nuôi Lưu Tinh.

"Vậy thì không còn cách nào rồi. Trên thực tế, cô gái ngươi vừa mai táng đã để lại trứng của cô ta, mặc dù ta rất sẵn lòng giúp cô ta chăm sóc, nhưng đối với ta mà nói, quả trứng đó quá nhỏ, đứa trẻ nở ra cũng quá nhỏ, ta không có biện pháp chăm sóc.

Oh, thì ra là như thế... chờ, chờ một chút! Cái gì gọi là để lại "trứng" của cô ta hả! Loài người là sẽ không đẻ trứng đi? Chẳng lẽ hắn vừa rồi là mai táng Tinh Linh sao? (Nhưng Tinh Linh là đẻ trứng à? Bai Saya vẫn thật không biết... hôm nào hỏi Alan xem.)

"Cô ta vì sao là đẻ trứng đây?" Bai Saya vô cùng nghi hoặc hỏi.

"Cô ta vì sao không đẻ trứng đây?" Rồng hình như còn nghi hoặc hơn hắn.

... Quên đi! Dù sao cũng hỏi Lưu Tinh sau, sinh vật nào sẽ đẻ trứng là biết thôi. (Anh coi tôi là bách khoa toàn thư à! Lưu Tinh lửa giận ngút trời rống lên: Mẹ anh chẳng phải đã sinh ra anh, cái quả trứng đần này!)

"Vậy thì quả trứng đó ở đâu đây?" Bai Saya bắt đầu tò mò trứng chứa người (hoặc là Tinh Linh hoặc là Ma Tộc) có dáng vẻ gì rồi.

Rồng hơi hơi giơ chân trước bên phải lên, một quả trứng to hơn đầu người một chút liền lộ ra phía dưới móng vuốt, Bai Saya không hề sợ hãi móng vuốt sắc mà đi qua, cẩn thận ôm quả trứng kia lên ngắm nghía.

"Thật là nặng." Hắn có chút nhạ dị cảm giác thấy sự nặng nề của quả trứng kia.

"Trứng này đã sắp nở rồi, nhưng nó thực sự quá nhỏ, ta không thể chăm sóc thứ nhỏ như thế." Rồng thở dài nói: "Loài người nhỏ bé, mặc dù ngươi là đực, không thể chăm sóc đứa trẻ này, nhưng ngươi có nguyện ý giúp ta tìm mẹ cho nó không?"

Nhìn quả trứng trong tay, mình vừa rồi lại đã mai táng mẹ của nó, trong lòng Bai Saya tràn ngập thương xót, giống như lời của Lưu Tinh, chính là hắn lại đang phát tán hào quang chính nghĩa khắp nơi rồi. Thế là, hắn không thể từ chối mà gật đầu nói: "Được, tôi sẽ cố hết sức tìm người mẹ tốt cho nó."

"Như vậy thì tốt." Rồng gật đầu: "Ngươi cứ tùy ý lấy mấy thứ ở đây, coi như thù lao đi."

"Đây làm sao có thể..."

Bai Saya vốn định lập tức từ chối, thuận tiện nói mấy câu vì người mẹ vĩ đại của đứa trẻ này, đây là chuyện nên làm vân vân, những lời chính nghĩa lẫm liệt mà kiếm khách hẳn sẽ nói.

Đáng tiếc, hắn đột nhiên nhớ tới lượng ăn khủng bố kia của Lưu Tinh, cộng thêm trong đội ngũ lại có thêm một miệng ăn, sau khi cân nhắc vấn đề kế sinh nhai, hắn chán nản từ bỏ diễn giảng mà kiếm khách sau khi cứu người nhất định phải nói, đỏ mặt nhỏ tiếng mà nói: "Vậy tôi sẽ lấy một chút xíu là được."

Sau khi rồng gật đầu, Bai Saya cẩn thận để xuống quả trứng trên tay, bắt đầu tìm kiếm trong đống vàng bạc châu báu.

Hm... viên bảo thạch này quá lớn, thoạt nhìn hình như rất quý trọng, tốt hơn là đừng lấy. Lúc đặt bảo thạch trở lại, sau lưng của Bai Saya đột nhiên nổi lên ớn lạnh, giống như Lưu Tinh đang ở sau lưng trừng hắn.

Hắn tiện tay mò, vừa lại mò được một sợi dây chuyền, cầm lên nhìn, phát hiện phía trên nạm đầy châu báu lấp lánh. Bai Saya lần nữa chán nản, thoạt nhìn rất quý, đổi cái khác, ta tiếp tục mò...

Đột nhiên, một thứ đâm tay hắn bị thương, rạch một vết cắt cỡ ba cm ở lòng bàn tay hắn, Bai Saya cũng không làm sao để ý vết thương nhỏ này, trái lại rút cái thứ kia ra, là một con dao rọc thư cỡ lòng bàn tay, nó đúng lúc trượt ra khỏi vỏ một chút, cho nên mới cắt vào tay của hắn.

Phong cách của cái thứ nhỏ này hết sức giản lược, tuy toàn thân là làm từ kim loại màu bạc lấp lánh, điêu khắc phía trên cũng hết sức tinh mỹ, chẳng qua ít nhất không có bảo thạch nạm phía trên, hẳn là sẽ không quý trọng lắm... vậy lấy cái này đi!

"Xin hỏi tôi lấy cái này đi được không?" Bai Saya hết sức cung kính mà dò hỏi chủ nhân của đồ vật.

Rồng gật đầu, thoạt nhìn cũng không làm sao để ý con dao rọc thư đó, đây khiến Bai Saya cảm thấy dễ chịu một chút.

Khi Bai Saya bỏ dao rọc thư vào trong lòng, lại có chút kỳ quái mà sờ được một thứ khác, lấy ra nhìn, mới đột nhiên nhớ tới: "A... Thì ra là viên bảo thạch lam này, trở về phải nhớ đưa cho Đan mới được."

Phía trên bảo thạch màu lam dính máu màu đỏ, thoạt nhìn hết sức yêu dị... khoan! Dính máu màu đỏ?

Bai Saya nhìn bảo thạch trong tay và vết thương nhỏ do bị dao rọc thư cắt ra. Ặc... nhớ lúc đó, Manson hình như là nhỏ máu lên trên bảo thạch, sau đó thực lực đại tăng, tiếp đến liền phát điên đến chết.

Lần này không hay rồi!

"Thứ đó là... Phẫn Nộ Bảo Thạch Wrath!" Rồng đột ngột mở mắt.

Bảo thạch gì? Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi mắt Bai Saya tối sầm, ngã xuống.

"Là Phẫn Nộ Bảo Thạch Wrath."

"Phẫn Nộ Bảo Thạch Wr... làm sao lại là Tinh Linh ngữ, ta không biết loại ngôn ngữ này chút nào cả." Bai Saya có chút chán nản năng lực ngoại ngữ của mình không tốt. (Lưu Tinh: Này này này! Ngoại ngữ gì hả! Tinh Linh và anh là chủng tộc cùng một đại lục đó, cùng lắm tính là tiếng địa phương thôi!)

"Vậy ngươi gọi ta là Phẫn Nộ Bảo Thạch được rồi."

"Oh, vậy cũng được." Bai Saya ngơ ngác nói.

"..."

Bai Saya ngồi ngớ ra một hồi, đột nhiên nhảy dựng lên kinh hô: "... Ta đang ở đâu?"

"Ta còn tưởng ngươi sẽ không hỏi. Đây là trong ý thức của ngươi."

Ý thức? Đây là chỉ đầu đi? Bai Saya nhíu mày, ta ở trong đầu của ta?

"Chờ một chút! Nếu như đây là ý thức của ta, vậy ngươi là ai?"

"Ta là Phẫn Nộ Bảo Thạch Wrath."

"Oh... Phẫn Nộ Bảo Thạch, vậy xin hỏi một chút, ngươi ở trong đầu ta làm cái gì vậy?"

"Bởi vì ngươi đã lập khế ước với ta, cho nên ta đã theo kêu gọi của ngươi, xuất hiện ở trong ý thức ngươi."

"Ta đâu có lập khế ước với ngươi chứ!" Bai Saya giật mình, từ sau khi cùng Lưu Tinh lập khế ước tự bán mình làm vật cưng, hắn thế nhưng đã đủ dị ứng với hai chữ khế ước này rồi, huống hồ hắn bây giờ không có gì cả, ngay cả mình cũng không phải của mình nữa. Không có thứ gì có thể ký khế ước với người khác đâu à.

"Ngươi nhỏ máu lên người ta, đây chính là nghi thức khế ước."

Bai Saya trợn lớn mắt, hoảng loạn giải thích: "Ta chỉ là bất cẩn bị đứt tay, vừa lại bất cẩn cầm ngươi lên mà thôi."

"... Bất luận thế nào, ngài trước khi chết đều sẽ là chủ nhân của ta, ta sẽ cho ngài lực lượng theo như mong muốn của ngài."

"Chờ một chút!" Bai Saya mặt như đưa đám nói: "Ta... có thể không cần làm chủ nhân của ngươi không?" Hắn thế nhưng không quên kết cục của Manson, hắn không muốn phát điên đâu à!

"Chủ nhân tiền nhiệm sở dĩ phát điên, là bởi vì hắn sử dụng lực lượng quá độ, nếu như ngài theo kiến nghị của ta từng bước từng bước sử dụng lực lượng của ta cho ngài, thì sẽ không có bất cứ vấn đề nào."

"Thật không?" Bai Saya lúc này mới yên tâm, chỉ cần mình sẽ không phát điên làm hại người lung tung là được.

"Nhưng, đổi lại, ta sẽ yêu cầu ngài thù lao nhất định."

"Ngươi muốn cái gì? Ta chẳng có cái gì hết á!" Phản ứng của Bai Saya hết sức thần tốc.

"... Xin yên tâm, ta sẽ không đòi ngài con dao rọc thư duy nhất mà ngài định đem bán để mua đồ ăn cho "Lưu Tinh" đâu."

"Ha ha ha... bị ngươi phát hiện ý định của ta rồi? Oh phải, đây là đầu của ta, cho nên ta nghĩ cái gì ngươi đều biết đi! Vậy Wre... Thụy Tư!" Bai Saya sờ sau ót cười ngây ngô. Sau đó chiếu theo phương pháp giúp Alan đặt tên, liền giúp bảo thạch Wrath đặt cái tên. (Từ Wrath bị Tiểu Bạch đọc thành "瑞斯"[ Ruì sī] là Thụy Tư)

"Xin gọi ta là Phẫn Nộ Bảo Thạch."

"Oh, vậy Thụy Tư, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Bai Saya cũng chiếu theo tục lệ lần trước, hoàn toàn lờ đi ý nguyện của người bị đặt tên bừa.

"... Ta cần phẫn nộ của ngài, nếu phẫn nộ ngài cho ta càng sung túc, ta liền có thể trả về cho ngài lực lượng càng cường đại."

Bai Saya lộ ra biểu tình mù mờ. Thì ra, ngoại trừ mình có thể bán, ngay cả cái thứ "phẫn nộ" này cũng có thể bán à.

"... Vâng."

Nếu như là phẫn nộ, vậy hắn hẳn là vẫn có để bán... (Lưu Tinh: anh xác định anh thật sự có lúc phẫn nộ?), Bai Saya thở dài: "Thụy Tư, ngươi có nhất định phải ký khế ước với ta không vậy?"

"Đã ký rồi. Lúc nhỏ máu đã ký rồi."

"Vậy cũng không còn cách nào nữa, ai bảo ta bất cẩn nhỏ máu lên người ngươi đây." Bai Saya mang theo tâm tình bất đắc dĩ mà thỏa hiệp.

(Lưu Tinh: Này! Thụy Tư, ngươi thật sự muốn hút phẫn nộ của gã này? Ngươi có khi sẽ chết đói đấy!)

"Vậy thì hi vọng ngài có thể cầm cự lâu một chút, tân chủ nhân."

Làm ơn đừng gọi ta là chủ nhân, nghe lên rất kỳ quái...

"Gọi ta là Bai Saya hoặc là Saya được rồi!" Bai Saya đột nhiên mở mắt, lập tức nhìn thấy ba cặp mắt, mắt màu vàng vừa tròn vừa lấp lánh, mắt màu xanh biển mang theo mệt mỏi, và mắt màu tím mang đậm lo lắng.

"Không muốn! Tôi chính là muốn gọi anh là Tiểu Bạch." Lưu Tinh lạnh lùng nói.

Bai Saya nhảy dựng lên la lớn: "Lưu Tinh, Alan, Đan!"

Lưu Tinh vội vàng bịt chặt miệng của vật cưng, nho nhỏ tiếng mà nói: "Kêu lớn tiếng như thế là muốn chết à! Lát nữa bị con rồng kia nghe thấy thì làm sao?"

Nghe thấy lời của Lưu Tinh, Bai Saya lúc này mới chú ý đến, rồng không biết từ lúc nào đã biến mất. Muốn giải thích tình hình với Lưu Tinh, nhưng tay của cậu lại bịt chặt như thế...

"Chẳng qua, he he he! Tôi lấy chút báu vật để đền bù mấy ngày mệt nhọc của tôi đi!" Trong mắt Lưu Tinh ánh lên ảnh phản chiếu của đủ loại vàng bạc châu báu.

Mấy ngày? Hắn không phải mới hôn mê một ngày sao?

Bai Saya mặc dù rất nghi hoặc, nhưng nhìn thấy Lưu Tinh thật sự vươn tay bốc tài bảo vào trong lòng, hắn lập tức la lớn: "Không được lấy những tài bảo này!"

Lưu Tinh ngẩn người, động tác lấy tài bảo vẫn thật dừng lại.

"Con rồng đó là rồng tốt, cậu làm ơn, Lưu Tinh, đừng lấy đồ của bà ấy." Bai Saya cầu khẩn.

Lúc này, Đan cũng mở miệng nói: "Đừng lấy những thứ này, rồng rất coi trọng tài bảo, nếu như nó phát hiện tài bảo ít đi, sẽ truy sát tới, chúng ta bây giờ thế nhưng không có năng lực chống đỡ truy sát của một con rồng."

Lưu Tinh nhìn những thứ có thể khiến cậu ăn no rất nhiều bữa trên tay, lưu luyến không nỡ mà ôm ôm chúng, nhưng vẫn là bỏ những bảo bối sáng lấp lánh này xuống, Hu hu hu! Tài bảo và ăn cơm mặc dù quan trọng, nhưng vẫn là không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình!

"Chẳng qua, cũng không phải đều không thể lấy." Bai Saya nhìn thấy bộ dạng thất vọng đến rưng rưng nước mắt của Lưu Tinh, lập tức mềm lòng ngay, muốn đưa cho Lưu Tinh con dao rọc thư mà rồng cho hắn...

"Trứng rồng!" Chưa nghe xong lời của Bai Saya, Lưu Tinh đột nhiên nhảy đến bên cạnh quả trứng to hơn đầu người một chút, la hét nói: "Có trứng rồng! Có trứng rồng! Mặc kệ, tôi nhất định phải lấy cái này đi, tôi muốn một con rồng nhỏ làm vật cưng số ba của tôi!"

"Không thể!" Đan biến sắc lên tiếng ngăn cản, phải biết rằng rồng mặc dù coi trọng tài bảo, nhưng tuyệt đối không coi trọng bằng đời sau, một khi lấy quả trứng này đi, bọn họ nhất định không thể thoát khỏi truy sát của rồng.

"Có thể!" Lưu Tinh liều mạng ôm lấy quả trứng kia, kiên quyết tuyệt đối không buông tay.

"Không thể mang con của người ta đi!" Lần này, ngay cả Alan cũng tức giận. Tinh Linh cũng là chủng tộc hết sức yêu quý trẻ con.

"Mặc kệ!"

Lưu Tinh giống như đứa trẻ ngang ngạnh ôm lấy quả trứng không buông, còn rất có quyết tâm "các ngươi dám tới, ta ôm trứng chạy đi ngay".

Không còn cách nào khác! Ai bảo con rồng kia xinh đẹp như thế, vẩy rồng sáng lấp lánh thật quá mỹ lệ, không bắt rồng tới làm vật cưng, ta làm sao cam tâm chứ!

"Vậy thì cậu cứ mang đi đi, nhưng không được động vào tài bảo khác đâu đấy." Bai Saya ung dung tự tại nói. Nói xong, lại bắt gặp hai ánh mắt không dám tin, hắn chỉ là cười cười.

Đan hiểu rõ tính tình của Bai Saya, Alan cũng vậy. Hắn tuyệt đối không thể nào để cho Lưu Tinh mang đi đứa con yêu dấu của một người mẹ. Nhưng hắn bây giờ lại chịu để cho Lưu Tinh mang quả trứng kia đi, vậy thì, chuyện này nhất định có nội tình! Nghĩ đến đây, Tinh Linh và bán Ma Tộc đều trầm mặc, không phản đối nữa.

"Tiểu Bạch!" Lưu Tinh cảm động nhìn vật cưng số một: "Tôi đã biết anh thương tôi nhất, không uổng công tôi ngàn dặm xa xôi chạy đến cứu anh!"

Bai Saya chỉ là cười ngây ngô. Tóm lại, bây giờ trước hết để cho Lưu Tinh hài lòng là được, tránh cho cậu chú ý đến tài bảo. Dù sao trứng này vốn đã là của rồng muốn gửi gắm cho hắn.

"Đúng rồi, các cậu là làm sao tìm được tôi?"

"Là Xương Cốt chạy đến tìm bọn ta, sau đó mang theo bọn ta đến." Alan bây giờ đã có thể bình tĩnh dùng ngữ khí gần như khen ngợi để nói về Xương Cốt tử linh sinh vật này rồi. Sau nhiều ngày chung sống, hắn bây giờ vô cùng hiểu rõ Xương Cốt mặc dù là tử linh sinh vật, nhưng tuyệt đối đáng tin hơn chủ nhân của nó rất nhiều, hơn nữa tính cách cũng rất đáng yêu.

"Chi chi —"

Nghe thấy mình được khen ngợi, Xương Cốt lập tức hí ha hí hửng từ trong áo choàng ngắn của Alan bò ra, cao hứng chi chi loạn cả lên. Xem ra ngoại trừ vai của Bai Saya, nó vừa lại tìm được nơi cư trú mới rồi.

"Được rồi, chúng ta mau đi thôi, vất vả lắm mới thừa lúc rồng không ở nhà cứu Tiểu Bạch ra, còn không đi, rồng nếu như muốn đem chúng ta làm thành đồ ăn, vậy thì xong đời thật rồi."

Lưu Tinh hai tay ôm chặt trứng, tuyệt đối giữ vững nguyên tắc "trộm đồ của người là phải chạy cho sớm, trộm đồ của rồng vậy càng phải bạt mạng mà chạy", thúc giục mọi người lên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top