Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Nguyên tội bảo thạch

"Này! Tiểu Bạch!" Lưu Tinh quay đầu lại, không dám tin mà nhìn Bai Saya đang đi chậm rì rì ở phía sau: "Chúng ta là đang chạy trốn đấy! Anh coi như là đang dạo phố à?"

"Huh?" Bai Saya đích xác đi rất chậm, một mặt là biết rồng sẽ không truy sát bọn họ, mặt khác lại là... "Rột rột!"

"Tôi đói quá."

Cằm của Lưu Tinh rớt xuống. Cậu và Tiểu Bạch kết bạn lâu như thế, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy hắn nói câu này! (Bởi vì thông thường trước khi Tiểu Bạch đói bụng, bản thân cậu có thể đã nói bảy tám lần đói bụng, sau đó trước khi nói đến lần thứ chín, bọn họ đã đang ăn gì đó rồi.)

"Tôi sau khi bị rồng bắt đi, chưa có ăn cái gì cả." Bai Saya có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Cái gì?" Lưu Tinh cả kinh: "Anh đã mười mấy ngày không ăn gì, lại có thể vẫn còn sống sờ sờ như thế!"

"Mười mấy ngày?" Bai Saya ngỡ ngàng nhìn Lưu Tinh: "Cậu nói cái gì? Cùng lắm chỉ có hai ngày đi?" Đây vẫn là giả thiết hắn bị rồng bắt đi hôn mê một ngày, sau đó nhỏ máu lên người Thụy Tư vừa lại hôn mê một ngày, mới miễn cưỡng gộp lên hai ngày.

Hai người khác đều bắt đầu cảm thấy không thích hợp, Đan quan tâm lên tiếng giải thích: "Saya, hôm nay đã là ngày thứ mười ba từ sau khi cậu bị rồng bắt đi rồi."

Cái gì? Mười ba ngày? Bai Saya cả mặt ngỡ ngàng... làm sao có thể chứ!

"Làm ơn, anh cách chúng tôi xa như thế, vừa lại cộng thêm thời gian Xương Cốt chạy đến tìm chúng tôi, trong lúc chúng tôi chạy đến còn thường thường để Alan mang theo chúng tôi bay một đoạn, sau đó Đan lại cõng hắn, hai người chúng tôi vừa lại dùng chạy, mới có thể ở trong vòng mười ba ngày tìm được anh đó! Anh không nhìn thấy Alan mệt đến sắc mặt cũng trắng bệch rồi à? Chẳng qua nói thật, Tinh Linh vốn đã trắng như thế, vẫn thật nhìn không ra có trắng hơn hay không..."

Trong lúc Lưu Tinh nói, còn lộ ra biểu tình "mau cảm tạ tôi đi", cũng không ngẫm lại lúc đó rốt cuộc là ai hại Alan bay lệch chín mươi độ, mới dẫn đến kết cục hôm nay.

"Nhưng tôi thật sự cảm thấy chỉ có hai ngày à! Mặc dù tôi hôn mê suốt..." Bai Saya nói cho đến mình cũng không dám chắc. Chẳng lẽ mình thật sự đã hôn mê rất lâu?

"Hôn mê?" Vẫn là Đan quan tâm hắn nhất, lập tức lên tiếng hỏi.

"Đúng thế, lúc tôi bị rồng mang bay đi đã ngất một lần, về sau bất cẩn nhỏ máu lên bảo thạch, lại hôn mê lần nữa..." Hôn mê hết lần này đến lần khác, ngay cả chính Bai Saya cũng có chút ngượng ngùng.

"Bảo thạch? Bảo thạch gì?" Đan lại kích động rống lên.

"Là cái mà..."

Khi Bai Saya đang định nói chính là viên bảo thạch mà muốn trả cho anh, lại đột nhiên nhớ tới bảo thạch bây giờ đang ở đâu đây? Nhớ hắn lúc cầm bảo thạch, sau đó liền ngất đi, hẳn sẽ không...

"Nguy rồi! Tôi hình như để quên bảo thạch ở nhà của rồng rồi!"

Lưu Tinh lộ ra biểu tình kỳ quái, túm phắt lấy Thánh Bạch Chi Kiếm treo ở bên hông Bai Saya, trên bảo kiếm vốn hoàn toàn trắng tinh vô khuyết, vậy mà có thêm một viên bảo thạch lam cỡ quả trứng ngỗng xanh như biển, trắng thuần túy cộng thêm bảo thạch xanh thẳm khiến cả thanh kiếm càng thêm đẹp đẽ.

"Đây là cái lúc Manson phát điên..." Lưu Tinh lộ ra thần tình kinh hãi: "Thảm rồi! Ta đã biết Tiểu Bạch khẳng định sẽ không nói ra lời đại loại như đói bụng, hắn nhất định là giống như Manson lúc đó, phát điên mất rồi!"

Lưu Tinh... nếu như nói đói bụng chính là phát điên, vậy cậu thật sự chưa từng bình thường đấy! Bai Saya dở khóc dở cười nghĩ.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Alan lại rất không rõ nội tình, hắn cũng không biết cái người gọi là "Manson" kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo hắn thấy, Bai Saya rất bình thường... ngoại trừ mười ba ngày không ăn cơm vẫn còn đứng êm đẹp là tương đối dị thường mà thôi.

"Saya, cậu... cậu có thể nói rõ tường tận tình huống không?" Đan trầm mặc một hồi rồi nói.

"Được." Bai Saya lập tức gật đầu.

Lưu Tinh suy nghĩ một chút, cũng ngồi xếp bằng xuống, đặt quả trứng kia ở giữa chân, hai tay chống hàm, bộ dạng em bé ngoan muốn nghe kể chuyện.

Bai Saya liền kể lại chuyện mình tỉnh lại nhìn thấy rồng, rồng muốn hắn giúp mai táng thi thể... (Lúc này, hắn liếc trứng trong lòng của Lưu Tinh, quyết định bỏ bớt tình tiết rồng gửi gắm trứng cho hắn.)

Sau đó nói đến rồng muốn cho hắn thù lao... (Lưu Tinh lập tức hét lớn: "Dao rọc thư đâu? Dao rọc thư đâu?" Dưới nhíu mày và ánh trừng lạnh lùng của Alan và Đan, cậu mới lùi trở về chỗ, trong miệng còn lẩm bẩm: dù gì lát nữa đòi Tiểu Bạch sau là được.) sau đó là bất cẩn nhỏ máu lên bảo thạch, kết quả lâm vào hôn mê, ở trong ý thức của mình, xuất hiện một gã tên là Thụy Tư.

"Thụy Tư? Cái gã cổ quái như thế làm sao có cái tên bình dân hóa như vậy chứ!" Lưu Tinh khó có thể tin kêu lên. Thụy Tư, Thụy Tư, chừng như mỗi một quán bar đều sẽ có một viên phục vụ cũng tên là Thụy Tư.

"Uh, nó đã nói nó tên là "Phẫn Nộ Bảo Thạch Thụy Tư" mà!"

Thì ra là Phẫn Nộ Bảo Thạch Wrath... ba người đổ mồ hôi lạnh âm thầm sửa sai Bai Saya. Nhất là Alan, thân là kẻ bị hại do bị hắn đặt tên bậy trước đó, hắn đau đớn hạ quyết tâm, trong lữ trình sau này nhất định phải dạy Bai Saya biết Tinh Linh ngữ.

"... Cuối cùng, Thụy Tư nói nó sẽ cho tôi lực lượng, nhưng muốn lấy phẫn nộ của tôi để làm trao đổi, tiếp đến, tôi vừa mở mắt liền nhìn thấy các cậu." Bai Saya một hơi kể lại hết quá trình.

Lúc này, Lưu Tinh và Alan đều đầu đầy sương mù, lấy phẫn nộ để trao đổi lực lượng? Phẫn nộ có đáng giá như thế sao? Hm... phẫn nộ của Bai Saya có khả năng thật sự rất đáng giá.

Dù sao, Alan vẫn chưa từng thấy Bai Saya phẫn nộ bao giờ, Lưu Tinh thì ở lúc mới gặp Bai Saya đã thấy mấy lần, bởi vì lúc đó hắn còn đắm chìm trong nỗi đau mất thầy, nôn nóng muốn tìm kiếm kẻ thù báo thù, nhưng cho dù là lúc đó, Bai Saya cũng chỉ nhằm vào Manson mà phẫn nộ, chưa từng giận lây người khác, cho dù là con trai của Manson cũng chưa từng.

"Đan, bảo thạch nạm ở trên kiếm rồi... anh lấy luôn cả kiếm đi." Bai Saya mặc dù đau lòng Thánh Bạch Chi Kiếm, nhưng chuyện đã đáp ứng người ta, hắn sẽ không nuốt lời.

Đan trầm mặc một hồi, cuối cùng lộ ra thần sắc mệt mỏi: "Sự tình không có đơn giản như thế, Saya." Vì sao? Vì sao lại là Saya đây...

Bai Saya lộ ra thần sắc khó hiểu.

Thấy Đan trầm mặc rất lâu, Bai Saya mấy lần muốn nói với hắn: anh không muốn nói thì không cần nói, nhưng Lưu Tinh túm lấy ống quần của hắn, rất có cảm giác uy hiếp "anh dám xen miệng, tôi xé quần anh ngay", cho nên Bai Saya đành ngậm miệng.

Hình như là chuyện vô cùng khó mở miệng, mãi cho đến khi Bai Saya sắp đói xỉu, Đan mới mở miệng nói: "Alan hẳn là từng nghe thấy "Nguyên Tội Bảo Thạch" đi."

Lần này, tầm nhìn của hai người lập tức chuyển đến người Alan, người sau cũng không cảm thấy đây có gì không thể nói, thế là vô cùng trực tiếp giải thích: "Ở trong truyền thuyết xa xôi của Tinh Linh tộc, GOD sáng tạo ra bảy viên Nguyên Tội Bảo Thạch, dùng bảy viên bảo thạch đó để quyết định cái thế giới này phải chăng có tương lai, hay là sắp đón lấy ngày tàn."

"Chờ một chút, cái gì là GO... Ge-a-de đây?" Bai Saya giữ vững nguyên tắc em bé tò mò mà hỏi ngược lại.

"..." Là GOD!

"Là tên của Thần Linh đã sáng tạo thế giới này trong truyền thuyết." Alan trăm chiều bất đắc dĩ giải thích, không ngờ GOD lại có thể trở thành kẻ bị hại thứ ba do bị Bai Saya sửa tên bậy, hơn nữa sửa xong còn không phải khó nghe bình thường!

Em bé tò mò Bai Saya lần nữa đặt câu hỏi: "Nhưng Thụy Tư đâu có gọi là Nguyên Tội Bảo Thạch chứ, nó tên là Phẫn Nộ Bảo Thạch."

"Nguyên Tội Bảo Thạch có bảy viên, trong truyền thuyết, chúng đều có tên riêng, nhưng, Tinh Linh tộc chúng tôi đã bỏ quên những cái tên đó ở trong lịch sử rồi."

Đan tiếp lời: "Phẫn Nộ Bảo Thạch Wrath, Kiêu Ngạo Bảo Thạch Pride, Tham Lam Bảo Thạch Greed, Tham Thực Bảo Thạch Gluttony, Lười Biếng Bảo Thạch Sloth, Dâm Dục Bảo Thạch Lust, và Đố Kỵ Bảo Thạch Envy."

Alan kinh ngạc nhìn Đan, hắn không ngờ những cái tên mà ngay cả Tinh Linh tộc tuổi thọ lâu dài cũng quên lãng này, lại có thể sẽ xuất hiện từ trong miệng của Đan.

"Mặc kệ những bảo thạch kia tên là cái quỷ gì, bây giờ Bai Saya dính dáng quan hệ với Phẫn Nộ Bảo Thạch rồi, đây rốt cuộc đối với hắn có ảnh hưởng gì hả? Mau nói đi chứ!" Lưu Tinh không kiên nhẫn hỏi, cậu ngay từ đầu nghe truyện đã không làm sao quan tâm những truyền thuyết kia, so với truyền thuyết, cậu càng muốn biết viên bảo thạch chết tiệt kia có gì bất lợi đối với vật cưng của cậu hay không!

Đan chậm rãi mở miệng, ngâm xướng ra thi ca có ngữ điệu ưu mỹ, biết Bai Saya không giỏi Tinh Linh ngữ (Lưu Tinh và Alan: đó không phải gọi là không giỏi, mà là mù tịt!), cho nên hắn cố ý xen giải thích vào.

GOD, the creator.

GOD, kẻ sáng thế.

GOD, the destroyer.

GOD, cũng là kẻ diệt thế

The final test comes from Him.

Người đưa ra một cuộc kiểm tra cuối cùng.

A test about exist or doom.

Một cuộc kiểm tra về sống sót hoặc ngày tàn.

Wrath for the East.

Phẫn Nộ giáng xuống phương đông.

Greed and Sloth at the West.

Tham Lam cùng Lười Biếng định cư phương tây.

Pride and Gluttony choose the South.

Kiêu Ngạo và Tham Ăn lựa chọn phương nam.

Lust and Envy fall to the North.

Dâm Dục và Đố Kỵ rơi xuống phương bắc.

Seven original sins.

Bảy viên Nguyên Tội Bảo Thạch.

Seven evils.

Đại biểu bảy loại tội ác.

Seven decide the exist or doom.

Bảy viên Nguyên Tội Bảo Thạch sẽ quyết định sống sót hoặc ngày tàn.

"Nghe, nghe lên hình như rất nghiêm trọng à!" Bai Saya lộ ra biểu tình kinh hãi.

Lưu Tinh hoài nghi hỏi: "Anh làm sao biết có nghiêm trọng hay không hả?"

"Không biết nữa, nhưng chỉ là có hai từ ngày tàn và sống sót này, nghe lên đã rất nghiêm trọng." Bai Saya thành thật trả lời.

"Shit!" Lưu Tinh bực mình mắng: "Mười cái truyền thuyết có tám cái đều sẽ dính đến ngày tàn thế giới, nếu mỗi cái đều tin, thế giới sớm đã bị hủy diệt hơn tám trăm lần không ngớt rồi!"

"Lưu Tinh nói như thế, phần lớn không sai, ngày tàn thế giới tồn tại trong truyền thuyết không dưới trăm loại, ta không cho rằng loại này sẽ đặc biệt quan trọng." Alan nhìn Đan, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

Đan lắc lắc đầu: "Sự vật trong những truyền thuyết khác sẽ không xuất hiện ở thế giới chân thực, nhưng Nguyên Tội Bảo Thạch thật sự xuất hiện rồi, hơn nữa đang tìm kiếm chủ nhân khắp nơi."

"Ngươi là nói, Tiểu Bạch là chủ nhân của Wrath?" Lưu Tinh lộ ra mặt cười khổ, cậu ghét nhất là phiền phức! Vì sao vật cưng nhà mình lại dính cùng một chỗ với cái thứ ngày tàn thế giới phiền phức như thế hả!

"Không, vẫn không phải." Đan có chút lo lắng nhìn Bai Saya, giải thích: "Tình huống của cậu ấy khá giống Manson, chỉ là bị Phẫn Nộ Bảo Thạch ký túc mà thôi, mặc dù không biết tương lai có sẽ chân chính trở thành chủ nhân của Phẫn Nộ Bảo Thạch hay không, nhưng trước mắt, ngàn vạn lần đừng sử dụng lực lượng của bảo thạch, nếu sử dụng quá độ, liền sẽ phát điên đến chết như Manson."

"Vậy tôi đừng sử dụng lực lượng của bảo thạch là được." Suy nghĩ của Bai Saya vô cùng đơn thuần.

Đan thở dài nói: "Sự tình không có đơn giản như thế, có lúc, không phải bản thân cậu muốn dùng hay không, mà là... ví dụ như, nếu như đồng bạn của cậu gặp phải cường địch, chẳng lẽ cậu sẽ không muốn mượn bảo thạch lực lượng để cứu bọn họ sao?"

Bai Saya lại không tỏ ra phiền não, trái lại kỳ quái nói: "Nhưng tôi nếu như dùng lực lượng liền sẽ điên mất, điên rồi thì không thể cứu bọn họ nữa, vậy tôi vì sao phải dùng đây?"

"Đây..." Đan là người khuyên nhủ nhưng lại sửng sốt.

"Đầu óc Tiểu Bạch rất xơ cứng, không cần lo lắng đâu! Hắn nói hắn sẽ không dùng vậy chính là một chút cũng sẽ không dùng đâu!" Lưu Tinh rất không để ý mà chuyển đề tài: "Ngươi còn không bằng mau nói xem, thương hội Jinger các ngươi có phải là muốn Nguyên Tội Bảo Thạch không hả?"

Đan có chút kinh dị nhìn Lưu Tinh một cái: "Ngươi nghĩ đến rồi?"

"Trong thi ca nói Kiêu Ngạo Bảo Thạch và Hảo Thực Bảo Thạch lựa chọn phương nam. Cộng thêm các ngươi đại khái sớm đã biết viên bảo thạch kia của Manson là bị bọn ta lấy đi rồi, cho nên Benchez mới dứt khoát uy hiếp bọn ta theo ngươi đến đại lục phương nam, nếu như có thể một lần mang về ba viên bảo thạch, ngươi cũng coi như là lấy công chuộc tội đi?" Lưu Tinh hừ một tiếng, hay cho tên Benchez, hay cho cái kế một mũi tên trúng ba con chim!

Tiếp đến, cậu lại hoài nghi hỏi: "Có điều, các ngươi muốn bảo thạch này làm gì? Đừng nói với ta tâm nguyện cuối cùng của ông chủ đằng sau bức màn của các ngươi kỳ thực là hủy diệt thế giới nhá, lý do này quá thường rồi, không thuyết phục!"

Đan lắc lắc đầu nói: "Không biết, ta chỉ là bị phái tới đại lục phương nam tìm bảo thạch, trên thiệp của Benchez căn dặn, muốn ta lấy lại Phẫn Nộ Bảo Thạch, thuận tiện lấy hai người các ngươi kiểm tra thử xem, phải chăng các ngươi là chủ nhân của Phẫn Nộ Bảo Thạch."

"Oh? 'Hai người' bọn ta phải không?" Lưu Tinh vô cùng mỉa mai chỉ vào mình và Alan, rõ ràng tức đến nghiến răng lại ra vẻ thở dài nói: "Thật là không khéo! Phẫn Nộ Bảo Thạch lại chọn ngay cái người ngươi ngay từ đầu không muốn kiểm tra."

Nghe vậy, Đan trầm mặc.

"Lưu Tinh, cậu đừng bắt nạt Đan nữa." Bai Saya có chút nhìn tiếp không nổi, nói làm sao, Đan cũng đã giúp bọn họ rất nhiều chuyện, bây giờ còn nói chân tướng sự tình cho bọn họ.

"Không bắt nạt hắn, vậy anh cho tôi bắt nạt được rồi! Hành trình lười biếng đang êm đẹp, bây giờ biến thành chuyến du lịch ngày tàn thế giới xa hoa một đi không trở về rồi, làm sao đây!"

Lưu Tinh tức chết rồi, Tiểu Bạch căn bản không có hiểu rõ trạng huống mà. Bây giờ Phẫn Nộ Bảo Thạch cứ đi theo Bai Saya, bọn họ khác nào tranh đoạt thứ giống nhau với thương hội Jinger!

Bây giờ chỉ có hai con đường có thể đi thôi. Thứ nhất, giao Tiểu Bạch ra, có khi còn có thể đòi thương hội một cái phần thưởng không tệ... đùa cái gì vậy chứ! Tiểu Bạch thế nhưng là vật cưng nhà ta, không giao!

Thứ hai, không giao Tiểu Bạch, sau đó, bọn họ liền sẽ biến thành tội phạm truy nã có phần thưởng trên bảng truy nã khá cao.

Tóm lại một câu, chính là vận mệnh long đong, tiền đồ mù mịt...

Khi Đan vùng vẫy giữa khắc tinh và công việc của mình, Lưu Tinh khóc cho ngày tháng ăn no ngủ kỹ của mình một đi không trở lại, Bai Saya bắt đầu sám hối mình quá bất cẩn, lúc đó làm sao lại nhỏ máu lên người Thụy Tư, thì Tinh Linh Alan nãy giờ làm kẻ bàng quan lại không phải quan tâm lắm mà nói: "Trốn sang đại lục South hoặc là đến đại lục East đi. Nếu thế này, thương hội kia có lợi hại cũng sẽ không thần thông quảng đại đến mức có thể băng qua đại lục đuổi chúng ta chứ? Nhất là đại lục East, đó là quê nhà của Tinh Linh bọn ta, cho dù là Ma Tộc ngàn năm như Benchez cũng không dám tùy tiện bước lên đó."

A!

Trong mắt Lưu Tinh lóe lên ánh sáng hi vọng, nếu như đến đại lục East, đó nếu đã là cố hương của Tiểu Bạch, vậy ít nhất ở trên đồng bằng có tên loài người biết đường, ở trong rừng rậm có tên Tinh Linh biết đường, vậy thì chẳng phải có thể thoát khỏi hiện trạng ba tên mù đường lang thang chân trời rồi!

Hơn nữa lúc đó Tiểu Bạch và sư phụ hắn nhất định có nhà ở đi, nếu sư phụ hắn chết rồi, vậy căn nhà đó đương nhiên là của Tiểu Bạch, mà Tiểu Bạch bây giờ là vật cưng của Lưu Tinh cậu, nhà của vật cưng chính là nhà của chủ nhân, đây há chẳng phải Lưu Tinh cậu có ngôi nhà ở trên đại lục East! (Bai Saya: này... không phải thế này đi?)

"Các người đi đại lục East cũng tốt, thương hội đích xác không thể truy bắt các người ở đại lục East." Đan bình tĩnh nói.

"Bọn tôi? Vậy anh thì sao?" Bai Saya vội vàng hỏi.

Đan bình tĩnh nói: "Ta phải làm việc cho thương hội."

"Nhưng ngươi thả bọn ta đi, thương hội cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đi?" Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ nói: "Hay là Benchez che chở được ngươi?"

"Ta sẽ không sao." Biểu tình của Đan luôn luôn bình tĩnh như thế.

Lưu Tinh có chút hoài nghi mà nhìn biểu tình bình tĩnh của Đan, nhưng ngẫm lại, ở trong một cái thương hội, Ma Tộc ngàn năm hẳn là có thể leo được địa vị rất cao, hơn nữa Benchez thoạt nhìn cũng rất yêu thương Đan đứa cháu trai này, hẳn là sẽ che chở cho hắn! Như vậy xem ra vẫn là ném Đan đi, tự mình mang theo hai con vật cưng mau chạy trốn...

Không, Là ba con vật cưng! Quả trứng yêu quý, chủ nhân Lưu Tinh không quên ngươi đâu! Ngươi cũng phải mau nở ra đi! Lưu Tinh vô cùng dịu dàng xoa xoa mặt trứng trơn bóng.

Lương tâm không ngừng đau nhói, Bai Saya chuyển hướng Lưu Tinh, lộ ra ánh mắt "không thể biểu dương chính nghĩa, lương tâm của tôi rất đau", người sau vừa nhìn thấy ánh mắt này, liền biết chuyện không dễ giải quyết như thế, Tiểu Bạch mặc dù rất dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chẳng qua khi lương tâm của hắn đang kêu đau, tính khí đó chừng như còn muốn hôi cứng hơn hòn đá trong hầm phân!

"Lưu Tinh... có thể giúp Đan tìm được hai viên bảo thạch kia trước không? Đợi đến khi tìm được chúng ta hẵng đi cũng không muộn mà." Bai Saya dùng ngữ khí vô cùng vô cùng dịu dàng thương lượng với Lưu Tinh, nhưng trên mặt lại phát tán ánh sáng chính nghĩa không cho thương lượng.

Lưu Tinh với toàn thân nổi đầy da gà biết rất rõ, Bai Saya khi đang phát tán ánh sáng chính nghĩa, đó thế nhưng không phải đối tượng có thể thương lượng, chỉ có thỏa hiệp nói: "... Được, được thôi, chẳng qua, một khi tìm được hai viên bảo thạch kia, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi ngay!"

Bai Saya gật đầu.

Đan lại lắc đầu nói: "Saya, vì an toàn của cậu, cậu tốt hơn là bây giờ hãy trở về đại lục East đi."

"Không được!" Bai Saya hết sức kiên quyết bác bỏ: "Anh lần trước đã nói, chúng ta là bạn mà! Liên lụy bạn sau đó một mình bỏ chạy không phải hành vi của kiếm khách, cho nên tôi nhất định phải giúp anh tìm được bảo thạch!"

Đan nhìn Lưu Tinh, ánh mắt đó hình như đang hỏi: ngươi thật sự không ngăn cản sao? Nhưng, người sau đang bận chơi trứng rồng (tự cho là thế) của mình, sớm đã từ bỏ việc xua tan ánh sáng chính nghĩa của Bai Saya rồi. Đối với một gã có thể ngay tại chỗ nhảy xuống biển, vì để cứu một người khác, khuyên hắn làm "người xấu" đơn giản là lãng phí nước miếng!

Đan vừa lại nhìn Alan, Tinh Linh trừng lại hắn một cái: "Ngươi nhìn ta làm gì! Đừng cho rằng ngươi tạm thời chung đường với bọn ta, ta sẽ không ghét ngươi, bán Ma Tộc!"

Vì sao Bai Saya lại chọn phải những đồng bạn kỳ quái này đây? Đan thở dài nói: "Vậy thì, chúng ta trước hết đi về tụ họp với thủ hạ của ta, rồi sau đó đi tìm bảo thạch đi."

"Sai!" Lưu Tinh nhảy lên kêu la: "Là ăn cơm trước rồi nói!"

"Núi hoang dã ngoại, muốn đi đâu ăn cơm." Đan nhíu mày, trong lòng cảm thán, thật là đứa trẻ ương ngạnh.

Lưu Tinh, Bai Saya và Alan đều chậm rãi quay đầu đi, Bai Saya phụ trách săn bắt, nhìn vào nơi thâm sâu núi rừng, khi hắn nghe thấy tiếng kêu rú khiến người nghe thấy đã sợ mất mật của dã thú không biết tên, trái lại lộ ra nụ cười đầy hàm ý nói: "Đầy núi đều là thịt tươi!"

Alan cẩn thận xem xét cỏ dại vàng xanh đầy mặt đất, các loại nấm màu sắc lốm đốm dưới cây, cộng với hoa quả hình thù kỳ quái, lộ ra thần sắc như nghĩ đến cái gì, hình như cân nhắc bữa này phải ăn rau cỏ gì để cân bằng ẩm thực. Đồng thời, hắn đối với bán Ma Tộc lộ ra một nụ cười lạnh mà ngay cả Ma Tộc cũng sẽ sợ mất mật: "Đầy đất đều là rau quả!"

Trên hai tay của Lưu Tinh phóng ra hai quả hỏa cầu, cười cười bổ sung: "Băng rôn: Lúc nào cũng có lửa!"

Lúc này, Đan đột nhiên có chút hối hận không có mang theo hộp thuốc trên thuyền, trong đó có thuốc bao tử...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top