Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Hảo Thực Bảo Thạch

Mọi người sau khi ăn xong nồi đồ ăn do thịt thú không biết tên hầm với rau quả không biết tên trên tay, Lưu Tinh vào thẳng vấn đề mà hỏi: "Vậy bây giờ phải đi đâu tìm thủ hạ của ngươi?"

"Đến đâu cũng không sao cả, chỉ cần ta phát ra tín hiệu, bọn họ tự nhiên sẽ tìm đến ta." Đan không lạnh không nóng trả lời.

"Vậy đi đại thành thị." Lưu Tinh lập tức la to, nhưng nhìn thấy Đan nhíu mày hình như đang suy đoán ý đồ của cậu, Lưu Tinh vội vàng ho hai tiếng nghiêm túc nói: "Nguồn tin tức của đại thành thị nhiều, rất có ích cho việc nghe ngóng tin tức của Nguyên Tội Bảo Thạch!"

Nghe xong, Đan trên biểu hiện gật đầu, nhưng dưới lòng nổi lên cảnh giới, tìm kiếm Nguyên Tội Bảo Thạch không có chỗ tốt gì đối với Lưu Tinh, cậu ta vì sao nhiệt tình như thế? Chẳng lẽ cậu ta cũng có ý đồ đối với Nguyên Tội Bảo Thạch...

Bai Saya thở dài, chọc phá ý đồ chân chính của Lưu Tinh: "Lưu Tinh, đừng ham ăn ham ngủ như thế, chúng ta không xu dính túi, cậu đừng cứ luôn là muốn đến đại thành thị ăn quán ngủ trọ..."

"..." Xem ra là hắn nghĩ quá nhiều rồi.

"Ai nói không xu dính túi!" Ý đồ bị vạch trần, thế nhưng Lưu Tinh không có lấy một chút hổ thẹn, còn lớn tiếng kêu la: "Tôi thế nhưng là mang theo bốn trăm ngàn tiền vàng! Bốn trăm ngàn tiền vàng đó! Không đúng! Cộng thêm dao rọc thư anh lấy ra từ hang rồng, còn có quả trứng rồng này! Trời ơi, tôi có khi là triệu phú nữa kìa!"

Trứng rồng... Bai Saya đột nhiên nhớ tới, phải mau chóng giải thích rõ quả trứng đó cũng không phải trứng rồng, hơn nữa bọn họ còn phải mau chóng giúp trứng tìm một bà mẹ tốt.

"Lưu, Lưu Tinh, quả trứng đó..."

"Trứng?" Lưu Tinh sờ sờ trứng rồng trong lòng, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy biểu tình lo lắng của Bai Saya, cậu bực mình nói: "Cái gì, anh sợ tôi ăn mất nó chắc? Mặc dù nó thoạt nhìn có vẻ rất ngon (Cúi đầu nhìn trứng, nuốt nuốt nước miếng)... chẳng qua nó thế nhưng là rồng vật cưng của tôi đó, tôi mới sẽ không ăn nó đâu!"

"..." Vậy nghĩa là, nếu như nó không phải rồng, cậu sẽ ăn nó sao? Sắc mặt của Bai Saya tối sầm một nửa, lập tức nuốt trở lại bụng chân tướng quả trứng này không phải trứng rồng, tránh cho sau khi nói ra, đổi sang Lưu Tinh nuốt quả trứng đó vào bụng mình.

"Vậy thì đi đại thành thị đi." Đan luôn là suy tư chính sự, không bị đề tài lệch hướng của đám người Lưu Tinh ảnh hưởng.

"Nếu đi đại thành thị, ta cần cái vòng tay dùng để ngụy trang kia." Alan nhàn nhạt nói với Lưu Tinh.

Không biết làm sao, Lưu Tinh lại do dự một chút, mới từ trong một cặp vòng tay trên tay tháo xuống một cái đưa cho Alan, Alan sau khi tiếp lấy mang lên, vừa lại lập tức hóa thân thành "em trai của Bai Saya" có tóc đen mắt nâu."

"Chiếc vòng này giá trị không nhỏ." Đan nhíu mày nói. Nhiều năm hoạt động trong trường đấu giá, hắn tự nhiên biết giá trị của vật phẩm ma pháp, nhất là loại vật phẩm ma pháp có tính thực dụng vô cùng lớn này, giá trị đương nhiên không cần nói.

"Đừng quản vòng tay nữa!" Lưu Tinh một hơi cắt đứt lời của Đan: "Ngươi trái lại nói xem, chúng ta phải làm sao ở trên một khối đại lục tìm được hai viên ngọc nhỏ như quả trứng gà hả? Ngươi phải biết rằng, nếu không giúp ngươi tìm được ngọc, Tiểu Bạch nhà ta thế nhưng là không chịu trốn sang đại lục East đâu đó!"

Đan do dự một hồi mới nói: "Ta có... biện pháp biết Nguyên Tội Bảo Thạch ở đâu, nhưng không thể nói cho ngươi là biện pháp gì, đây là bí mật của công hội, ta không thể nói cho người không tín nhiệm."

... Vậy thật là xin lỗi! Lưu Tinh cho hắn một ánh mắt khinh khỉnh. Bởi vì ở đây chỉ có hai "người", mà Bai Saya tuyệt đối không ở trong phạm vi ngươi không tín nhiệm, vậy ý là nói, ngươi không thể nói cho "ta" chứ gì!

Cậu bực mình nói: "Tùy ngươi, dù sao đến lúc đó nếu tìm không ra, nhớ phải giúp ta trói Tiểu Bạch lại, ném lên thuyền sang đại lục East là được."

"Được." Đan gật đầu.

Các người làm ơn đừng ở trước mặt người đương sự mà nói đem trói người ta ném lên thuyền được không... Bai Saya dở khóc dở cười nghĩ.

"Vậy thì tốt!" Lưu Tinh la lớn nhảy dựng lên: "Nếu đã quyết định xong rồi, vậy mọi người mau đi ngủ, sáng mai lên đường gấp đến đại thành thị ăn quán ngủ trọ thôi!"

Mặc dù nói là lên đường gấp, chẳng qua dưới tình huống Đan, Alan và Lưu Tinh vì để cứu Bai Saya mà đã chạy suốt mười ba ngày đường, hoàn toàn mệt mỏi không chịu nổi, tốc độ của đoàn người cũng chỉ nhanh hơn so với tản bộ một chút xíu mà thôi.

"Nặng quá! Trứng nặng quá đi!"

Lưu Tinh mới đầu cố sống cố chết ôm trứng trên tay, không chịu bỏ vật cưng tương lai này ra, nhưng sau khi khiêng trứng hết một ngày, cậu dứt khoát quyết đoán ném trứng cho Bai Saya, tự an ủi mình: "Dù sao, bất luận có vác nó hay không, nở ra đều là vật cưng của ta mà!"

Sau đó, cậu tự ngâm nga hát, không còn trứng cả người nhẹ nhõm mà đi.

Đối với tình huống này, Bai Saya chỉ có ôm theo trứng cười khổ, chẳng qua trứng này vốn đã là của rồng gửi gắm cho hắn, hắn trái lại cũng cam tâm tình nguyện mà ôm.

"Chúng ta luân phiên cầm đi." Đan và Alan tốt bụng đề xuất kiến nghị.

Bai Saya lại lắc lắc đầu, nói: "Các người vất vả chạy đến cứu tôi, hẳn đều rất mệt rồi đi. Quả trứng này để tôi cầm là được, đừng thấy tôi không tráng, tôi thế nhưng là một kiếm khách, chút trọng lượng này chẳng đáng là gì."

Hai người nghe xong, cũng không tranh với hắn nữa.

Đợi đến lúc buổi tối muốn ngủ, Lưu Tinh liền sẽ đoạt phắt lấy trứng, sau đó ôm nó ngủ, nói cho hoa mỹ là tốt xấu gì cậu cũng là chủ nhân của trứng, công việc "ấp trứng" vất vả này, cứ để cho chủ nhân này hi sinh bản thân để hoàn toàn việc chung đi!

Nhưng, ba người kia đều biết, ở trên đại lục South thời tiết có chút oi bức, ôm quả trứng lớn bề mặt mát lạnh mà ngủ kỳ thực là chuyện rất thoải mái.

Mặc dù biết chân tướng, nhưng ba người chỉ là lắc lắc đầu, hoàn toàn không có người đi giành trứng ôm với Lưu Tinh.

Buổi tối, khi "ba" người luân phiên gác đêm (Lưu Tinh: ta phải ấp trứng, không rảnh gác!), Alan gác lượt đầu tiên, tận trách mà qua lại bốn phía, bước chân nhẹ nhàng đặc thù của Tinh Tinh khiến hắn không lo sẽ đánh thức đồng bạn.

Qua lại một hồi, không có tình huống đặc biệt gì xảy ra, Alan trở lại chỗ cắm trại, ngồi xuống vị trí của mình. Hắn liếc nhìn mấy đồng bạn, Bai Saya và Đan đều êm đẹp mà nằm ở trong túi ngủ của bọn họ, Lưu Tinh thì tứ chi trải thành hình chữ đại... chờ một chút! Tứ chi trải thành hình chữ đại? Hơn, hơn nữa trên bụng cậu cũng không có thứ gì...

Vậy quả trứng mới đầu cậu ta ôm đâu?!

Tầm nhìn của Alan quét sang bên cạnh, một thứ gì tròn tròn đang lăn về phía lửa trại...

"A!"

Tinh Linh luôn luôn lãnh tĩnh ưu nhã phát ra tiếng la hét cao vút, nhào về phía lửa trại, mà hai người khác trong trại cũng lập tức theo phản xạ rút bảo kiếm ra nhảy dựng lên.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

"Có người tập kích sao?"

Bai Saya và Đan giơ bảo kiếm nhìn ngó xung quanh một hồi, không phát hiện bất cứ thứ gì, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Alan, lại phát hiện hắn đang quỳ bên lửa trại, trong lòng ôm trứng, sắc mặt trắng bệch còn run lẩy bẩy...

"Alan, làm sao vậy?" Bai Saya kinh ngạc hỏi.

Alan sợ đến toàn thân vô lực, một hồi sau mới yếu ớt trả lời: "Suýt nữa đã phải ăn trứng làm bữa khuya rồi..."

Đợi đến khi Alan thở chậm lại, kể sự tình cho hai người, thế là ba người cùng nhau trừng về phía Lưu Tinh...

Gã này vậy mà vẫn còn ngủ!

"Haiz!" Alan lạnh lùng trừng kẻ nói muốn ấp trứng lại suýt nữa khiến mọi người có bữa khuya để ăn, sau đó nói với hai người: "Hai người ngủ tiếp đi, ta cũng tiếp tục gác đêm, ta sẽ tự mình ôm trứng, không giao cho Lưu Tinh nữa."

Hai người nghe xong, cũng gật đầu. Nếu đã do Alan ôm trứng, vậy thì không vấn đề nữa.

Sau khi Bai Saya và Đan trở về ngủ, Alan vẫn là tiếp tục gác đêm của hắn, chỉ là trong lòng có thêm một quả trứng.

Ở trong một vùng yên tĩnh, đột nhiên, một âm thanh nhỏ bé khiến cho Alan chú ý, hắn cẩn thận lắng nghe, đó hình như có chút giống như tiếng chân đạp lên cỏ, chỉ là rất khẽ, hắn không thể xác định là động vật gì, có lẽ chỉ là con thỏ hoang.

Hắn ôm trứng lên, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía nguồn gốc âm thanh, bụi cỏ mặc dù rậm rạp, nhưng chỉ cao bẳng cẳng chân mà thôi, không che được động vật cỡ lớn gì.

Có lẽ thật sự là con thỏ hoang đi... Alan quan sát một hồi, không thấy có trạng huống gì, liền lần nữa ngồi xuống.

Khi hắn ngồi xuống, tiếng xé gió cực nhỏ truyền đến, trước khi hắn phản ứng, mấy thứ dạng sợi dài quấn lên tứ chi bao gồm miệng mũi hắn, sau đó đột ngột siết chặt, từ đầu đến đuôi, Alan căn bản không kịp phản ứng, càng đừng nói đến lên tiếng cảnh cáo đồng bạn.

Chỉ trong chớp mắt, hắn vậy mà bị trói đến gần như xác ướp, ngay cả miệng cũng bị bịt lại, chỉ là đối phương hình như không muốn giết hắn, cho nên không có bao luôn cả mũi, để hắn không đến nỗi tắt thở.

Dưới cực độ kinh hoảng, khi dư quang đuôi mắt của Alan nhìn về phía những thứ dạng sợi dài kia, mới phát hiện thứ quấn lấy mình vậy mà là cỏ dại xung quanh!

"Rắc!"

Tiếng gì vậy? Alan buông tầm mắt nhìn, tim đập mạnh mấy cái, bởi vì quả trứng trong lòng cũng bị cỏ quấn chặt lấy, mà cỏ dại chỉ lo siết chặt, siết đến trên vỏ trứng cũng xuất hiện vết nứt!

"Mm..." Cứ thế này, trứng nhất định sẽ vỡ mất! Alan bạt mạng vùng vẫy, nhưng không thể làm gì, ma pháp sư Tinh Linh thể lực yếu ớt ngay cả động cũng động không được.

"Rắc!" Lại là một tiếng vỏ trứng nứt ra.

Không! Bai Saya, Đan! Các ngươi mau tỉnh lại đi, bằng không có một sinh mệnh sẽ chết mất!

Lúc này, "vút" một tiếng, một vệt bóng màu đỏ vung qua, cỏ quấn lấy Alan bị cắt đứt trong nháy mắt, lập tức tới tấp rơi xuống, Alan vội vàng gạt cỏ ra, sau khi ôm chặt trứng trong tay, quay đầu nhìn, không khỏi kinh hô: "Lưu Tinh!"

Lưu Tinh mặt xám xanh, trên tay nắm roi màu đỏ máu, đột nhiên, cậu mím môi, roi trên tay lần nữa vung ra, ở giữa không trung giao chiến với những cỏ dại múa may như có sinh mệnh kia, cậu rống to một tiếng: "Tiểu Bạch, Đan, còn không mau thức dậy!"

Lúc này, hai người cũng đã nhảy dựng lên, chỉ là vẫn có chút không rõ trạng huống.

"Đây, đây là... cỏ?" Bai Saya sau khi nhìn rõ thứ loạn vũ ở không trung, kinh ngạc nói.

Ở thời khắc hỗn loạn này, một chuỗi Tinh Linh ngữ ưu mỹ niệm qua, trong đêm đen lóe lên ánh điện màu lam, trên mặt Tinh Linh tràn ngập phẫn nộ nói: "Bất luận ngươi rốt cuộc là ai, nhưng ngươi suýt nữa đã vô cớ tàn hại một sinh mệnh nhỏ! Làm ra loại hành động không coi trọng sinh mạng này, cho dù là Tinh Linh tộc cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!"

"Không hổ là Tinh Linh, nói nhảm thật là nhiều." Lưu Tinh ngoáy ngoáy lỗ tai, ung dung thu roi của mình lại, sau đó chậm rãi lùi hai bước, tránh cho mình bị vạ lây.

"Đây là chuyện làm sao hả? Chẳng lẽ thực vật bị Alan hái về ăn hồi sáng tới báo thù sao?" Bai Saya ngơ ngác nhìn cảnh lôi điện đan xen, máu bay tung tóe... Sai! Là cỏ bay tung tóe.

Nghe vậy, Lưu Tinh và Đan chậm rãi quay đầu nhìn Bai Saya, người sau đỏ mặt, lắp ba lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi chỉ là nghe nói, có thực vật sau khi sống quá lâu, sẽ biến thành yêu quái làm hại người..."

"Vậy anh nói thử xem, là mấy quả nấm hương bảy màu mà chúng ta ăn, hay là khoai tây Alan đào ra từ trong đất đến báo thù?" Lưu Tinh mỉa mai nói.

"Cái này..." Bai Saya cứng họng.

Lúc này, hai tay giơ cao của Alan đang chiến đấu một mình đột nhiên bỏ xuống, rống giận một tiếng: "Lôi trụ!"

Lưu Tinh tức thì biến sắc, Shit! Ngay cả lôi trụ cũng ra rồi!

"Mau né!" Lưu Tinh vừa la hét, vừa tránh xa Tinh Linh mà đáng lẽ là đồng bạn, chẳng qua hiển nhiên không có ý thức đồng bạn gì.

"Ủa? Làm sao vậy?" Bai Saya không rõ nội tình hỏi.

Cho đến khi Đan ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn hít mạnh một hơi, không nói nhiều lời, kéo theo Bai Saya chạy...

Một cột sáng màu trắng xanh từ bầu trời xé rách màn đêm mà xuống, nhất thời, xung quanh chừng như là một vùng gà bay chó nhảy, động vật lung tung gì đó đều từ trong bụi cỏ nhảy ra, rối rít dùng tốc độ nhanh nhất của bọn chúng chạy trốn tứ tán.

Trong những động vật lung tung này bao gồm đồng bạn của chính Alan, bọn họ bạt mạng ra sức chạy, sau đó lúc lôi trụ giáng xuống, ngay tại chỗ bị cuồng phong gào rít thổi cho bổ nhào.

Sau khi bạo tạc trải qua, Bai Saya bò lên kinh hô: "Alan còn ở đó!"

"Hắn đương nhiên ở đó!" Lưu Tinh từ trên đất bò lên, thở hổn hển rống: "Đường lôi trụ đó chính là của hắn phóng, hắn không ở đó thì ở đâu hả! Anh đừng nói với tôi, anh cho rằng đường đường là một ma pháp sư Tinh Linh sẽ phóng ma pháp đả thương đến mình!"

"Oh, thì ra sẽ không đả thương đến mình à... Tôi không biết ma pháp mà." Bai Saya sau khi bị Lưu Tinh hung hăng trừng một cái, lập tức giải thích.

"Trước hết trở về rồi nói, cái gã chỉ huy cỏ công kích chúng ta kia chưa chắc sẽ bị một chiêu đánh loạn như thế đánh trúng." Lưu Tinh cấp tốc phân tích: "Nhưng Alan dùng xong ma pháp lớn như thế, khẳng định suy yếu rồi, để hắn lại đó rất nguy hiểm."

"Alan có nguy hiểm?" Bai Saya vừa nghe xong, nhận định đồng bạn có nguy hiểm, liền lập tức triển khai thân thủ phóng trở về.

"Saya, xem thử tình huống trước..." Đan vậy mà ngay cả túm hắn lại cũng không kịp.

Lưu Tinh sau khi liếc xéo Đan một cái, vừa chạy theo Bai Saya, vừa quay đầu làm mặt hề cho hắn: "Đồ đần! Nghe thấy đồng bạn có nguy hiểm, nếu còn dừng lại xem thử tình huống rồi tính, đó đã không phải Tiểu Bạch rồi!"

Nói cũng phải... Đan bất đắc dĩ thở dài, cấp tốc đuổi theo.

Sự tình thật sự bị Lưu Tinh nói trúng, Bai Saya vừa chạy về chỗ cũ, đầu tiên là nhìn thấy Alan thở hổn hển ngồi xổm trên đất, trong lòng còn ôm chặt quả trứng không buông, sau đó, hắn liền nhìn thấy một bóng đen xông về phía Alan...

"Không cho ngươi làm hại đồng bạn của ta!" Bai Saya giơ Thánh Bạch Chi Kiếm xông lên.

"Vội cái gì, chờ ta giải quyết xong những con cá khô này, rồi chơi với ngươi sau." Bóng đen kia nhếch mép, he he cười nói: "Thật tò mò ngươi là Nguyên Tội nào."

Cái gì? Nguyên Tội? Bai Saya ngẩn người. Ở ngay lúc ngẩn ra này, cỏ dại quanh thân hắn lại trở nên vặn vẹo, quấn về phía tứ chi của Bai Saya, thế nhưng Bai Saya là chiến sĩ, hắn lập tức theo phản xạ chém đứt những cỏ dại kia, nhưng chém đứt một ít, liền có thêm càng nhiều cỏ nhích lại gần, bức hắn không thể không lần nữa phản kích.

Lúc này, tiếng la hoảng của Tinh Linh truyền vào trong tai hắn, Bai Saya ngẩng đầu nhìn, trong tay bóng đen đó vươn ra sợi roi dài, không ngừng vung về phía Tinh Linh, Alan vì bảo vệ quả trứng kia, chỉ có thể cúi thấp người ôm chặt quả trứng không buông.

"Alan!" Bai Saya la hoảng một tiếng, muốn qua giải cứu đồng bạn, nhưng dưới phân tâm, cỏ dại xung quanh lại trói lấy gót chân của hắn.

Nguy rồi...

"Dùng roi à... thật thú vị! Dám dùng vũ khí giống ta đánh vật cưng của nhà ta! Muốn chết à!"

Một bóng người khác thần tốc phóng tới bên cạnh Bai Saya, còn chưa đến vị trí của Alan, roi trên tay đã vung ra, chuẩn xác mà quất về phía bóng đen.

"Lưu Tinh!" Bai Saya có loại cảm giác yên tâm.

Bóng đen hình như cũng sớm đã ở vừa rồi biết đối thủ là kẻ dùng roi, lập tức xoay người, roi trên tay vung ra, va chạm với roi đỏ máu ở không trung, roi của song phương quấn cùng một chỗ, hai kẻ đều đồng thời kéo căng roi, không ai nhường ai.

"Ngươi dùng roi cũng không tệ mà, tốt lắm, lần này thì vui rồi." Bóng đen nở nụ cười.

"Hừ!"

Lưu Tinh lại không có hứng cười, bởi vì cậu nhìn thấy trên lưng vật cưng nhà mình đang ròng ròng chảy máu đỏ tươi trong đó mang theo màu bạc, đó là màu máu đặc hữu của Nguyệt Tinh Linh, hơn nữa không chỉ là vết roi mà thôi, nếu như chỉ có vết roi, là không thể chảy nhiều máu như thế, rợi roi kia khẳng định có cổ quái!

Lúc này, lực kéo trên roi đột nhiên tăng mạnh, cả người Lưu Tinh vậy mà bị bóng đen kia kéo qua.

"Lưu Tinh!"

Bai Saya kinh hô, lại bởi vì cỏ dại xung quanh quấn lấy mà không thể kịp thời cứu viện, mà Đan cũng đang giúp hắn chém đứt những cỏ dại kia...

"Cực quang – lôi điện!" Alan vươn ra một tay, từ lòng bàn tay phát xạ một đường sét, bắn thẳng về phía bóng đen kia.

Bóng đen cười tà một cái, một đống cỏ lập tức tụ lại, sau khi tầng tầng lớp lớp mà đỡ đường lôi điện kia, cỏ cháy đen tới tấp rơi xuống, nhưng càng nhiều cỏ lại tuôn lên phía sau, giống như trường mâu bắn về phía Alan.

"Nguy rồi!"

Alan đang muốn ôm trứng chạy ra, nhưng lại té xuống đất, quay đầu nhìn mới phát hiện, chân của mình đã bị cỏ dại quấn lấy từng vòng rồi.

Mắt thấy trường mâu hình thành bởi cỏ sắp đâm Alan ra mấy cái lỗ...

"Nhìn đi đâu vậy hả!" Cả người Lưu Tinh lao về hướng bóng đen, cậu không tốn thời gian để rút lại roi, mà là trực tiếp bỏ sợi roi, hai tay làm thành dạng vuốt cào về phía bóng đen kia.

Bóng đen cười quái dị: "Ngươi là nữ nhân sao? Dùng móng tay cào người?"

Móng vuốt rơi xuống, ở một khắc trước khi sắp cào lên bóng đen, bóng đen mới rốt cuộc phát hiện không thích hợp, móng tay của bàn tay kia vừa rồi còn rất bình thường, đột nhiên vươn dài mười cm, hơn nữa không phải móng tay không màu trong suốt của người bình thường, mà là... màu máu tươi!

Kình phong... thế cào đó vậy mà cuốn theo kình phong rơi xuống! Bóng đen thình lình lùi về sau, nhưng đã muộn rồi, móng vuốt đã quét qua ngực của hắn, để lại ba vết cào, ba dòng máu phun ra!

Lúc này, bàn tay kia cũng đã tới, không phải công kích từ trên xuống, mà là năm ngón tay khép lại như mũi nhọn, đâm về phía tim của bóng đen.

Thật tàn nhẫn! Trên mặt của bóng đen nhếch lên nụ cười hưng phấn.

Lưu Tinh mới đầu muốn một chiêu đâm xuyên gã này, cậu lại đột nhiên xoay người phóng sang bên cạnh, hai tay cào ra, cắt đứt cỏ quấn trên cổ của Alan. Sau khi thoát thân, Alan ôm lấy cổ, ra sức ho, chỗ ngón tay che có thể nhìn thấy vết siết màu đỏ rõ rệt, nếu chậm một bước, cổ của hắn sợ rằng đã bị cỏ ghì gãy rồi.

"He! Đã biết ngươi không nỡ bỏ tên đồng bạn này." Bóng đen nhảy về sau một bước, ổn định bước chân.

Lúc này, Bai Saya và Đan cuối cùng cũng thoát khỏi đống cỏ dại kia, chạy tới, Lưu Tinh thấy có người đến trông coi Tinh Linh yếu đuối, lập tức xoay lại hung hăng trừng bóng đen kia, căm phẫn rống lên: "Nói nhảm! Hắn thế nhưng là vật cưng của ta, ngươi chết một trăm lần cũng không bằng!"

"Vật cưng?" Bóng đen kêu lên một tiếng khoa trương.

Đột nhiên, Xương Cốt không biết từ đâu chạy ra, đem roi Lưu Tinh vừa rồi ném đi mang trở lại tay Lưu Tinh, người sau vừa cầm lấy roi, một tay chống nạnh, lên mặt nạt người mà rống to: "Ngươi cái tên khốn chẳng những nửa đêm canh ba đánh thức ta, sau đó lại làm vỡ trứng rồng của ta, còn đả thương Alan của ta! Ngươi chưa từng nghe thấy câu đánh chó phải ngó mặt chủ sao?"

Alan và Bai Saya hung dữ trừng vào bóng lưng của Lưu Tinh, người kia thì bất đắc dĩ cười khổ.

"Ke ke ke! Lại có thể còn có tử linh sinh vật? Thú vị, đội ngũ các ngươi thật thú vị! Ta quả nhiên không có tìm sai thú vui." Bóng đen cười quái dị, âm thanh nghe lên hết sức hưng phấn.

"Ngươi vừa rồi nhắc đến Nguyên Tội? Đó là cái gì?" Đan hết sức lãnh tĩnh hỏi.

Bóng đen cười quái dị: "Đừng giả ngu, ngươi biết ta đang nói cái gì."

"Giả ngu cái đầu ngươi, ngươi mới là tên giả vờ giả vịt ra vẻ quỷ quái, biến thái thích cười loạn."

Lưu Tinh quát lớn một tiếng, trên tay bộc phát ra nhật quang thuật, bóng tối chớp mắt bị xua đi, hiện trường bừng sáng. Bóng đen tự nhiên cũng không còn là bóng đen nữa, dưới chiếu xạ của quang tuyến, chỉ thấy một nam nhân đang ngồi xổm trên đất, hai tay đặt trên đầu gối, trên một cổ tay quấn sợi roi dài làm từ gai, gai nhọn phía trên còn đang nhỏ máu màu đỏ bạc.

Nam nhân có một mái tóc màu cam sáng, bện thành vô số bím tóc nhỏ, mắt màu lục lam thậm chí cho người một loại cảm giác đang phát quang, trên người hắn mặc áo bó sát của thích khách màu đen, chẳng trách vừa rồi gần như là bóng đen ẩn thân trong bóng tối.

"Chẳng những là biến thái, hơn nữa còn là biến thái không gội đầu!" Lưu Tinh cố ý làm ra biểu tình buồn nôn.

"Ngươi làm sao biết ta không thích gội đầu hả?" Người bị mắng chẳng những không tức giận, còn lộ ra thần sắc tò mò.

"Nói nhảm!" Lưu Tinh khịt mũi khinh bỉ nói: "Ta mới không tin cái thứ như ngươi sẽ có kiên nhẫn thường thường đi bện cái đầu bím tóc đó! Nói không chừng lần trước ngươi còn là lấy roi bức cô gái nào bện cho ngươi!"

Đầu bím tóc cười khanh khách một hồi: "Là ba người, ta dùng cỏ quấn lấy chân của ba cô gái, bức bọn họ ở lại tại chỗ giúp ta bện."

"Cái gì! Ngươi lại có thể ép buộc con gái giúp ngươi bện tóc, ngươi thật quá đáng, quá vô sỉ!" Bai Saya nắm chặt Thánh Bạch Chi Kiếm, không chờ ba người khác phản ứng, hắn đã giơ kiếm xông lên.

... Chẳng qua là bện cái bím, có quá đáng như thế sao? Ba người còn lại âm thầm nghĩ trong lòng.

Đầu bím tóc nhếch miệng cười, nhưng hắn không hề động đậy, chỉ là cỏ quanh người hắn lại lủi lên, sau đó nhào về phía Bai Saya.

"Ma pháp thật kỳ quái." Bai Saya hết sức ảo não chặt nát từng cây cỏ, mặc dù hắn cũng không sợ những cỏ này, nhưng lại bị chúng quấn cho không thể công kích.

"Ma pháp?" Đầu bím tóc khoa trương nhảy dựng lên, rống lên quái đản: "Ta không nghe nhầm chứ? Ngươi nói ma – pháp?"

Ngừng lại một hồi, hắn lại nói tiếp: "Ta nói cho ngươi, ta thế nhưng là chiến sĩ, không biết ma pháp gì!"

"Cái gì?" Bai Saya khó hiểu ngẩng đầu lên, không tin nói: "Nói bậy, chiến sĩ mới sẽ không dùng loại lực lượng kỳ quái này để tác chiến."

"Ngươi... là đang giả ngu với ta hả? Tên ẻo lả." Đầu bím tóc có chút khó chịu phản bác.

Rắc!

"Vừa rồi... có phải là có tiếng thứ gì gãy?" Alan có chút cảnh giới nhìn tứ phía.

"Ặc..." Lưu Tinh gãi gãi mặt, tên đầu bím tóc này thật là nói trúng nỗi đau người khác, sau khi trải qua sự kiện Philo, Agito, chuyện Tiểu Bạch ghét nhất chính là người ta nói hắn giống nữ!

"Bớt nhiều lời." Đầu bím tóc không kiên nhẫn phất phất tay: "Ngươi rốt cuộc là Nguyên Tội nào? Được rồi, được rồi, ta nói trước, ta là Gluttony, Hảo Thực Bảo Thạch, nhìn thấy chưa." Hắn vừa nói, vừa giơ tay phải lên, chỉ thấy trên cổ tay mang theo một cái vòng tay to rộng, giữa vòng tay là một viên bảo thạch màu cam.

Lúc này, thần sắc của Đan thoáng chốc thay đổi.

"A A, nhớ hình như là Hảo Thực và Kiêu Ngạo bảo thạch là ở phương nam đi?" Lưu Tinh hồi tưởng lại nội dung thi ca... He he! Cậu cười gian: "Bây giờ đỡ phải tìm một viên rồi."

"Chẳng qua, ha ha ha, ngươi cái tên đầu bím tóc biến thái này, ngươi cho rằng bọn ta sẽ đem tên bảo thạch của Tiểu Bạch..."

"Phẫn Nộ Bảo Thạch, Thụy Tư." Bai Saya vừa trả lời, vừa tò mò nhìn viên Hảo Thực Bảo Thạch màu cam kia.

... nói cho ngươi sao... Ngón trỏ của Lưu Tinh vẫn còn nghênh ngang chỉ vào đầu bím tóc, lại rất muốn giơ chân đá chết đồng bạn trước mặt.

"Saya..." Đan cũng rất bất đắc dĩ. Không ngờ Bai Saya lại có thể thừa nhận mình có bảo thạch rồi, nếu sự tình truyền ra, cho dù bọn họ chạy đến đại lục East, thương hội sợ rằng cũng sẽ phái người đi đuổi.

"Huh? Làm sao vậy?" Bai Saya quay đầu lại, khó hiểu hỏi hai người.

"Không có gì..."

Lưu Tinh bực mình trả lời hắn một câu, sau đó trái lại quay đầu nhìn Đan một cái, Đan cũng bình tĩnh liếc lại cậu, hai người ở trong ánh mắt của lẫn nhau đều nhìn thấy sát ý, chỉ có giết gã này, mới có thể giữ được bí mật Bai Saya có Phẫn Nộ Bảo Thạch!

"Lực lượng của bảo thạch của ngươi là cái gì?" Đầu bím tóc hết sức tò mò hỏi.

"Ta không biết." Bai Saya cũng hết sức thành thật trả lời.

"Không biết? Ngươi là tân thủ mới lấy được bảo thạch sao?" Đầu bím tóc kêu lên quái dị.

"Uh."

"Thế à..." Đầu bím tóc phiền não kéo mạnh ba nghìn bím phiền não trên đầu: "Thế này vậy, ta trước hết sẽ bỏ qua cho ngươi, chẳng qua chúng ta hẹn cái thời gian và địa điểm, chờ sau khi ngươi dùng quen lực lượng bảo thạch, chúng ta lại tới đánh một trận."

Bai Saya lại thành thật trả lời: "Nhưng ta không định sử dụng lực lượng của bảo thạch."

"Cái gì! Ngươi không dùng? Ha ha ha, ngươi làm sao có thể không dùng? Không khả năng!" Đầu bím tóc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cười ha ha, giống như nghe thấy chuyện hài gì.

"Vì sao không khả năng?" Bai Saya khó hiểu hỏi.

Lưu Tinh và Đan rất bình tĩnh ở bên cạnh, Lưu Tinh thậm chí chạy đi xem thương thế của Alan, thấy Tinh Linh bị thương mặc dù không nhẹ, nhưng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng, cậu cũng tạm thời mặc kệ Alan, cũng mặc cho Tiểu Bạch tiếp tục blah blah với tên đầu bím tóc, dù sao tên đầu bím tóc kia hình như biết rất nhiều chuyện, khai thác một chút là tuyệt đối không sai.

"Ha ha ha, bởi vì bảo thạch sẽ dùng lực lượng ngươi muốn nhất để dụ dỗ ngươi!" Đầu bím tóc nói xong, trầm mặt xuống khẽ rên: "Chỉ cần ngươi không thể bỏ đi kiếm trên tay ngươi, phát thề từ nay trốn ở núi sâu, không chiến đấu, cũng không gặp mặt bất cứ người nào, ngươi sẽ không thể trốn tránh lực lượng của bảo thạch."

"Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao biết Tiểu Bạch có bảo thạch hả?" Lưu Tinh đột nhiên ngang nhiên xen miệng, hoàn toàn không có lấy một chút hạ giọng của người hỏi nên có, dù sao đầu bím tóc này có vẻ rất thích nói chuyện, không sợ hắn không chịu trả lời.

Đầu bím tóc nhún vai nói: "Mỗi một Nguyên Tội đều có thể cảm giác được tồn tại của lẫn nhau, cho dù ở tận khối đại lục khác cũng được, chỉ là nếu càng gần, càng có thể xác nhận vị trí chính xác."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn hướng Bai Saya nói: "Ta thấy ngươi đại khái là bởi vì còn chưa sử dụng lực lượng, cho nên mới không biết ta ở gần đi!"

Chỉ cần là kẻ sở hữu Nguyên Tội Bảo Thạch, liền có thể biết kẻ sở hữu khác ở đâu, vậy bọn họ chạy đến đại lục East chẳng phải vô nghĩa rồi sao? Nghĩ đến đây, Lưu Tinh hung hăng trừng hướng Đan, người sau lại cũng là biểu tình chấn động.

Đan cảm giác thấy ánh mắt hoài nghi của Lưu Tinh, cười khổ nói: "Ta không biết... thật sự không biết, ta sẽ không làm hại Saya."

"A, thật là chán! Uổng công ta ra sức chạy tới như thế, vốn tưởng có thể đánh một trận với một Nguyên Tội khác, hết cách rồi, đành sau này lại tới tìm ngươi thôi." Đầu bím tóc đứng lên, còn biếng nhác mà duỗi lưng.

Có cần giết hắn hay không? Lưu Tinh bắt đầu do dự. Nếu mỗi một người sở hữu Nguyên Tội Bảo Thạch đều có thể thăm dò được vị trí của người sở hữu khác, vậy giết gã này, đối với việc giữ bí mật Phẫn Nộ Bảo Thạch của Tiểu Bạch chẳng có giúp ích gì hết, giết hắn hình như không có chỗ gì tốt?

Nhưng, nói đi thì nói lại, hắn dù sao cũng đã đả thương Alan, hơn nữa sau này rất có khả năng lại tới tìm Tiểu Bạch!

Nghĩ đến đây, mắt của Lưu Tinh bắt đầu trầm lắng, không bằng thừa dịp bây giờ giết hắn, bây giờ có trợ giúp của Đan, muốn giết chết gã này hẳn là dễ dàng!

Lưu Tinh quay đầu nhìn Đan một cái, Đan cũng chậm rãi nhìn hướng cậu, hai người hiếm khi ăn ý như thế, đều nổi lên sát ý đối với kẻ sở hữu Hảo Thực Bảo Thạch lai lịch không rõ này!

"Này! Phẫn Nộ." Đầu bím tóc hô một tiếng.

Bai Saya ngẩn người, chỉ vào mình hỏi: "Ngươi đang gọi ta? Ta không phải tên là Phẫn Nộ, ta là Bai Saya."

"Oh, không hề gì!" Đầu bím tóc nhe răng cười: "Ngươi thật nên học hỏi đồng bạn của ngươi, nhìn bọn họ thực tế chưa kìa, ta tiết lộ tin tức xong mới không bao lâu, bọn họ lập tức đã ngùn ngụt sát khí!"

"Cái gì?" Bai Saya xoay người nhìn, quả thật nhìn thấy biểu tình nghiêm túc trên mặt Lưu Tinh và Đan, Đan thì không nói, nhưng ngay cả Lưu Tinh cũng nghiêm túc như thế, chẳng lẽ đầu bím tóc nói là thật? Bọn họ thật sự định giết tên đầu bím tóc này?

"Đừng ngăn cản, Tiểu Bạch." Lưu Tinh bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

"Nhưng..."

"Nếu như không phải tôi kịp thời cắt đứt cỏ, cổ của Alan sớm đã bị gã này siết gãy rồi." Lưu Tinh đơn giản nói. Cậu vô cùng biết điểm yếu của Tiểu Bạch ở đâu, Tiểu Bạch rất đơn thuần, chỉ cần có người làm hại đến đồng bạn của hắn, cái người đó chính là người xấu tội ác tày trời.

Bai Saya nghe vậy, nhìn về phía Alan, chỉ thấy người sau rất an tĩnh ôm quả trứng không nói một chữ, nhưng, cổ của hắn có một vòng vết đỏ vô cùng rõ ràng, có thế thấy lực đạo lúc đó có bao nhiêu lớn.

"Giáo huấn hắn một chút là được rồi đi?" Bai Saya vẫn không nhẫn tâm cứ như thế giết chết một người.

"Hắn nói hắn còn sẽ tới. Chẳng lẽ cậu muốn để cho Alan cộng với đứa trẻ sắp nở ra đối mặt với nguy hiểm không biết sẽ toát ra lúc nào sao? Hắn cũng không chỉ là nhằm vào cậu, Saya. Nếu không hắn lần này sẽ không công kích Alan trước, ngay cả trứng cũng không bỏ qua." Đan cũng khuyên nhủ, trên tay sớm đã nắm chặt Ma Kiếm của hắn.

Lòng của Bai Saya phát lạnh, đúng thế! Ngay cả trứng cũng bị hắn làm nứt, nếu như bởi thế khiến cho sinh mệnh trong quả trứng kia chết đi, hắn nên làm sao đối mặt với cô gái vĩ đại mà hắn mai táng lúc trước? Đó thế nhưng là đứa trẻ duy nhất mà cô gái kia và chồng cô ta để lại!

"Tiểu Bạch anh lùi xuống, đi bảo vệ Alan và trứng." Lưu Tinh biết, cho dù nói như thế, Bai Saya cũng chưa chắc có thể hạ quyết tâm giết chết một kẻ địch cười đùa với hắn, dứt khoát để hắn lùi về hậu phương bảo hộ Alan.

Bai Saya suy nghĩ một hồi, không có nói cái gì, an tĩnh lùi lại bên cạnh Alan. Nếu ở trước kia, trước khi sư phụ bị giết, người từ nhỏ nhận được nền giáo dục kiếm khách như hắn là quyết không thể để cho đồng bạn lấy nhiều đánh ít, thậm chí định lấy tính mệnh của đối phương. Nhưng bây giờ thì khác, hắn vẫn có nguyên tắc của kiếm khách, nhưng phải ở dưới điều kiện không nguy hiểm cho tính mạng đồng bạn.

Hắn không muốn lại nhìn thấy một người bên cạnh khác chết đi...

"Yo, yo,thật thú vị! He he, Bai Saya phải không? Ngươi sở hữu là Phẫn Nộ Bảo Thạch..." Đầu bím tóc suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Nói như thế, nếu bức ngươi phẫn nộ, nói không chừng ngươi sẽ sớm học được sử dụng lực lượng của bảo thạch đấy!"

Hắn cười hì hì nói: "Không biết nếu giết chết hai người này, ngươi có sẽ tức giận hay không đây?"

"Ngươi..." Sắc mặt Bai Saya đột biến. Lúc này, hắn đã không còn lòng nhân từ đối với kẻ địch này nữa rồi.

Lưu Tinh đầu cũng không quay lại mà quát một tiếng: "Tiểu Bạch, bảo vệ Alan thật tốt cho tôi!"

Nghe vậy, Bai Saya dừng lại bước chân muốn tiến lên trợ giúp hai người. Không sai, Lưu Tinh rất mạnh, Đan càng mạnh, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của mình là bảo vệ Alan và trứng cho tốt. Thế là, hắn lùi về bên cạnh Alan, hoàn toàn không dám buông lỏng cảnh giới.

"Muốn giết hai người bọn ta, vậy thì cứ thử xem!"

Khóe miệng của Lưu Tinh giơ lên, tay phải cầm roi, móng tay màu đỏ tươi ở tay trái lần nữa vươn dài.

Đan không nói một lời, trên người hắn bắt đầu phát ra hào quang đấu khí màu vàng kim nhàn nhạt, màu sắc đấu khí chuyên thuộc của thổ thuộc tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top