Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Tiểu Thiên Sứ Aya

Hm... mặt trời thật chói mắt, trời sáng rồi sao? Bai Saya làm sao không có đánh thức ta? Bình thường mà nói, hắn hẳn sớm ở lúc trời vừa hơi sáng, đã thức dậy luyện công mới đúng.

Tinh Linh mở đôi mắt đẹp thon dài của hắn, bầu trời quả nhiên đã sáng rồi, không chỉ như thế, mặt trời đang treo cao ở không trung, xem ra bây giờ xấp xỉ là giữa trưa rồi, giữa trưa... Hắn làm sao có thể ngủ đến giữa trưa đây?

Hắn đột ngột ngồi dậy, ngơ ngác một hồi, mới rốt cuộc nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước. Khi đó bọn họ gặp phải một gã kỳ quái có thể khống chế thực vật tập kích, dưới tình huống đánh không thắng, sau đó Lưu Tinh muốn dùng dịch chuyển tức thời tập thể đào tẩu, nhưng lại bị ngăn cản. Tiếp đến, Bai Saya tỉnh lại, sau khi hắn rống một tiếng... liền tự phát nổ.

Alan ngồi ngơ ngác. Nói như thế, hắn đã chết rồi sao? Hơn nữa còn là chết dưới nguyên nhân kỳ quái đồng bạn tự phát nổ...

Lúc này, tiếng cánh vỗ từ trong lòng Alan vang lên, hắn cúi đầu nhìn, trong lòng mình có nửa vỏ trứng vỡ. Là quả trứng rồng đó sao? Nhưng, giữa vỏ trứng vỡ lại không phải một con rồng, mà là một đôi cánh lông vũ... Không! Là một đứa trẻ, một đứa trẻ có cánh.

Đây là cái gì? Alan ngơ ngác nhìn đỉnh đầu đứa trẻ.

Đứa trẻ hình như chú ý thấy Alan đã tỉnh rồi, nó ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt tròn tròn và mắt to màu hồng cũng tròn tròn đối vào Alan.

"Ya, ya." Em bé nhỏ đáng yêu vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ, dáng vẻ đáng yêu muốn người bế bế.

... Nghe nói trong tôn giáo nào đó của loài người, hình như có nhắc đến người tốt sau khi chết đi, sẽ có loài người có cánh đến đón linh hồn của bọn họ, những loài người có cánh này gọi là... Thiên Sứ! Đúng rồi, Lưu Tinh đã từng nói mấy lần, cậu ta nói cậu ta muốn bắt một con Thiên Sứ làm vật cưng.

Nói như thế mình quả nhiên đã chết rồi? Cho nên có Thiên Sứ đến đón hắn sao?

Alan nhíu mày. Nhưng hắn là Tinh Linh mà! Hắn cũng không tín ngưỡng tôn giáo của loài người, Tinh Linh sau khi chết đi, hẳn sẽ biến thành một chiếc lá xanh, trở về "Cây Thế Giới" quê hương.

"Ya ya ya!" Đứa trẻ nhìn thấy Alan không ngó ngàng nó, càng lớn tiếng kêu gọi, hai bàn tay nhỏ dứt khoát túm chặt lấy tóc buông trước ngực của Alan.

Alan nhíu mày, đoạt phắt lại tóc từ trên tay đứa trẻ.

Đứa trẻ hình như tức giận rồi, phùng cái má đã đủ tròn, sau đó tranh giành với Tinh Linh mái tóc thuộc về hắn.

"Ái chà, cậu đã tỉnh rồi à, Alan."

Alan ngẩn người, quay đầu nhìn, mặt cười ôn hòa của Bai Saya chiếu vào tầm mắt của hắn.

"Ngươi... cũng chết rồi? Đúng rồi, ngươi đã tự phát nổ." Alan nhíu mày, chẳng lẽ là bởi vì hắn đáp ứng phải chơi với Lưu Tinh hai trăm năm, cho nên cho dù chết rồi, vẫn là bị cậu kéo vào thế giới sau khi chết của loài người, mà không phải trở về Cây Thế Giới?

Bai Saya hoài nghi nhìn hắn một cái: "Alan, cậu... vẫn chưa thanh tỉnh sao? Cái gì mà tự phát nổ? Tôi cũng đâu có chết!"

"Ngươi không chết?" Alan hoài nghi nhìn hắn hỏi: "Nhưng ngươi lúc trước rõ ràng đã phát ra hào quang, sau đó liền nổ tung."

"Đó không phải nổ tung, là lực lượng của Thụy Tư cho tôi mượn, chỉ là tôi lúc đó quá tức giận, lực lượng liền một hơi bộc phát ra, cho nên thanh thế có hơi dọa người mà thôi." Bai Saya nghiêm túc giải thích.

Alan ngây ngẩn rồi nói: "Nhưng... nếu như ngươi không chết, vậy ta cũng là còn sống? Nhưng nếu như chúng ta còn sống, làm sao lại có Thiên Sứ đến đón ta đây?"

"Thiên Sứ?" Ánh mắt của Bai Saya chuyển đến trong lòng Alan: "Ngươi là nói đứa bé gái này sao?"

Alan gật đầu, sau đó lần nữa vươn tay đoạt lại tóc của mình từ trên tay đứa trẻ đang tức đến kêu "ya ya ya ya" không ngừng.

"Uh, nó không phải thiên sứ, sự thực là..." Bai Saya cười khổ: "Cậu có thế giúp tôi giấu Lưu Tinh không? Kỳ thực... đứa bé gái này là từ trong quả trứng kia nở ra, chính là quả trứng chúng ta lấy đi từ chỗ của rồng ở."

"Quả trứng đó không phải trứng rồng sao?" Alan có chút chấn động hỏi ngược lại.

"Không phải, chuyện là thế này..."

Bai Saya một năm một mười kể lại quá trình rồng gửi gắm trứng cho hắn. Nhưng, hắn hoàn toàn không có chú ý đến, trong lúc hắn đang kể chuyện, sắc mặt vốn bình tĩnh của Alan đột nhiên thay đổi, đầu tiên là giật mình, sau đó là do dự có nên nhắc nhở Bai Saya hay không...

"Nói như thế quả trứng đó không phải trứng rồng, hơn nữa anh sớm đã biết rồi?"

"Đúng thế." Bai Saya ngượng ngùng sờ cái ót: "Thật là ngại quá, không có nói cho mọi người, bởi vì lúc đó, tôi lo Lưu Tinh nếu như biết đây không phải trứng rồng, sẽ đi trộm tài bảo khác của rồng, cho nên mới giấu... Alan, cậu vì sao cứ nháy mắt với tôi hoài vậy? Đau mắt sao?"

Alan đã gợi ý đến mắt cũng sắp chuột rút rồi, Bai Saya lại vẫn có vẻ không hiểu. Haiz! Hắn đành bỏ cuộc, lắc lắc đầu nói thẳng: "Câu vừa rồi không phải của ta hỏi."

"Không phải cậu? Vậy là..." Bai Saya nói đến một nửa, sống lưng đột nhiên phát lạnh, giống như có một ác ma đang ở phía sau hắn dùng ánh mắt phát ra hào quang tà ác trừng hắn...

Hắn hoảng loạn bắt đầu giải thích: "Ặc, kỳ, kỳ thực tôi lúc đó, từng định nói với Lưu Tinh rồi, chỉ là, chỉ là đúng lúc bị cắt ngang..."

"Oh? Là như thế sao?" Một âm thanh cố ý vừa nhấn mạnh vừa thả chậm từ sau lưng hắn truyền tới.

Xem ra vô dụng rồi! Bai Saya mang vẻ mặt khốn khổ quay đầu qua, chỉ thấy một đôi mắt to màu vàng giống như nham thạch phun trào đang hung dữ trừng vào hắn, hắn theo phản xạ trả lời: "Lưu Tinh, tôi không phải cố ý không nói!"

"Lừa gạt! Đồ lừa gạt, anh rõ ràng biết đó không phải trứng rồng, lại có thể giấu không nói cho chủ nhân tôi đây!" Lưu Tinh bóp lấy cổ vật cưng số một dùng sức lắc lư trước sau, gào rống: "Vật cưng số ba của tôi mất rồi! Rồng của tôi không còn nữa rồi! Anh phải đền cho tôi! Đền cho tôi!"

Nghe vậy, Bai Saya đang bị bóp cổ càng thêm cười khổ không thôi, hắn ngay cả "mình" cũng đã là vật cưng của Lưu Tinh rồi, còn có thể lấy cái gì đền cho cậu?

"Ya ya ya!" Bé gái từ trong lòng Alan ló đầu ra, hết sức tò mò nhìn động tác bóp người của Lưu Tinh.

Lực chú ý của Lưu Tinh thoáng chốc liền bị giọng trẻ con mềm nhũn này thu hút. Vừa nhìn qua, khuôn mặt tròn, tóc ngắn xoăn màu nâu đỏ, mắt to màu hồng, thân thể và tứ chi tròn tròn mềm nhũn, còn có một đôi cánh... một đôi cánh!?

"Lưu, Lưu Tinh, tôi biết cậu rất thất vọng không phải là rồng nở ra, chẳng qua cậu chỉ cần nhẫn nại một chút là được!" Bai Saya thấy Lưu Tinh lại có thể nhìn chòng chọc vào bé gái, hắn lập tức căng thẳng năn nỉ: "Chỉ cần tôi tìm được một bà mẹ tốt, lập tức đưa đứa trẻ này đi ngay..."

"Cái gi!" Lưu Tinh nghe xong, lập tức quay đầu hung dữ trừng Bai Saya.

Bai Saya giật mình, sửa miệng: "Bằng, bằng không, chỉ cần nuôi dưỡng nó đến khi chúng ta tìm được nơi có người, rồi tìm người nuôi dưỡng nó..."

"Anh nói cái gì?" Âm lượng của Lưu Tinh nâng lên càng cao, trên mặt đầy phẫn nộ mãnh liệt như mưa bão sắp tới.

Xem ra là không được rồi... Bai Saya thở dài nói: "Nếu như cậu thật sự không cho phép, vậy ít nhất để tôi trả đứa trẻ về chỗ rồng."

"Đương nhiên không được!"

"Lưu Tinh, đừng vô tình như thế..." Bai Saya có chút tức giận, dù sao rồng chính tay gửi gắm cho hắn cái trách nhiệm này, hắn lại sau khi đáp ứng, đổi ý muốn trả đứa trẻ về, đây đã đủ khiến hắn khó chịu rồi, mà Lưu Tinh bây giờ lại có thể ngay cả để cho hắn trả đứa trẻ về cũng không chịu.

"Đó thế nhưng là vật cưng của tôi! Ai cho phép anh đưa nó cho người khác hả!" Lưu Tinh một hơi cắt ngang lời của Bai Saya.

"Nhưng tôi ít nhất phải trả đứa trẻ về cho rồng... Ơ?" Bai Saya nói đến một nửa, mới hiểu rõ lời của Lưu Tinh, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.

Lưu Tinh gác lại Bai Saya đang trong hóa thạch, phóng về phía đứa trẻ đáng yêu có cánh, còn kêu lớn: "Thiên Sứ! Thiên Sứ! Vật cưng trong mộng tưởng của ta ơi, ta đến đây!"

"Ya ya!" Đứa trẻ bị Lưu Tinh gọi là Thiên Sứ hình như bị hành động và la hét của cậu dọa cho giật mình, nó nỗ lực chui vào trong lòng Alan, muốn trốn tránh vật thể không rõ đang lao tới.

"Alan mau trả tiểu Thiên Sứ của ta cho ta." Lưu Tinh phùng má, vươn tay đòi vật cưng với vật cưng.

"Uh."

Alan trả lời, sau đó chủ động bế đứa trẻ muốn đưa cho Lưu Tinh, chỉ là sau khi hắn buông tay, trọng lượng trên tay lại không hề giảm thiểu... đứa trẻ giống như con gấu túi ôm chặt lấy cánh tay của Alan không buông.

Thế nhưng Lưu Tinh sẽ không dễ dàng từ bỏ tiểu Thiên Sứ của cậu, cậu nỗ lực túm lấy em bé, sau đó ta kéo, ta kéo, ta ra sức kéo~~

"Ya ya!" Tiểu Thiên Sứ hình như cũng rất cương quyết, ta không buông tay, ta không buông tay, ta chính là không buông tay~~

Không phải tự nguyện lại trở thành chiến trường kéo co của hai phương, Alan nhíu mày hỏi: "Nó vì sao quấn lấy ta không buông?"

"Nó là Dực Nhân tộc, chủng tộc này là đẻ trứng, sinh vật đẻ trứng có thiên tính coi sinh vật biết cử động nhìn thấy đầu tiên là mẹ."

Bai Saya nhìn về phía người giải thích, lúc này mới phát hiện thì ra Đan cũng tỉnh rồi.

"Saya, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đan cười khổ, hắn thật sự không thể lý giải Lưu Tinh và Alan đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ, bọn họ đều không có nhìn thấy "tình huống" xung quanh sao? Lại có thể còn có lòng dạ chơi đứa trẻ Dực Nhân kia!

Mà tình huống xung quanh là, trong phạm vi lấy đám người Bai Saya làm trung điểm, kéo dài năm km ra bên ngoài, sau đó lấy đây làm bán kính vẽ ra một cái vòng tròn, tất cả đều là đất vàng không có lấy một ngọn cỏ!

Nhưng ban đầu, bọn họ là cắm trại trên đồng cỏ, hơn nữa tên đầu bím tóc vừa rồi còn gọi tới một đống cổ thụ cao to, bây giờ mọi cảnh vật đều hoàn toàn biến mất tăm, chỉ còn lại một vùng đất vàng.

Đan vừa nói như thế, Alan và Lưu Tinh đang kéo Thiên Sứ mới rốt cuộc nhớ lại, đúng rồi! Bọn họ chẳng phải vốn sắp bị đầu bím tóc giết, sau đó Bai Saya tỉnh lại rồi tự phát nổ, làm sao bây giờ mọi người lại không bị gì cả?

Thậm chí không có vết thương!

Nếu không phải quần áo trên người vẫn tả tả tơi tơi, thậm chí dính đầy vết máu, bọn họ đại khái sẽ cho mình đã mơ ác mộng đi.

Bai Saya thành thực nói: "Phẫn Nộ Bảo Thạch Thụy Tư đã cho tôi mượn lực lượng, lúc tôi tỉnh lại nhìn thấy các cậu bị thương nặng như thế, thực sự quá tức giận, kết quả liền phóng hết lực lượng ra, sau đó tôi cũng ngất đi, đợi đến lúc tôi tỉnh lại, đã là cái tình huống này rồi."

Lưu Tinh sau khi nghe xong, lập tức buông tiểu Thiên Sứ trong tay, xông đến bên cạnh vật cưng số một nhìn đông nhìn tây, nhìn tới Bai Saya không nhịn được hỏi: "Lưu Tinh, tôi có gì không đúng sao? Cậu vì sao cứ nhìn tôi?"

"Kỳ quái..." Lưu Tinh lại không ngó ngàng hắn, mà quay đầu hỏi Đan: "Này! Ngươi nói Tiểu Bạch thế này có giống điên hay không? Chỉ là, Tiểu Bạch nhà ta ngay cả đã dùng lực lượng bảo thạch dẫn đến phát điên, cũng vẫn là dáng vẻ người tốt như thế, thật không hổ là người tốt bẩm sinh!"

Bai Saya trợn trừng mắt. Cậu mới là điên thì có!

Đan hiển nhiên không đồng ý cách nhìn của Lưu Tinh, theo hắn thấy, Bai Saya không có gì khác bình thường, chỉ là, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được quan tâm dò hỏi: "Saya, cậu không sao chứ?"

"Tôi không sao, Thụy Tư nói tôi là chủ nhân chân chính của nó, cho dù tôi sử dụng lực lượng quá độ, cũng sẽ không "phát điên"." Bai Saya lúc nói đến câu cuối cùng, còn đặc biệt nhấn mạnh với Lưu Tinh.

"Vậy, Tiểu Bạch, lực lượng anh nhận được từ chỗ Wrath rốt cuộc là cái gì vậy?" Lưu Tinh tò mò hỏi.

"Huh? Tôi cũng không rõ nữa, Thụy Tư chỉ nói với tôi, lúc tôi rất phẫn nộ, chỉ cần là điều tôi nghĩ trong lòng, hình như đều làm được." Bai Saya nhìn tình huống không có lấy một ngọn cỏ xung quanh, cười khổ rồi lại nói: "Chỉ là tôi không ngờ đến sẽ khoa trương như thế này, hơn nữa ngoại trừ phá hoại, còn đi kèm chữa lành thương của các cậu."

Shit... đem xung quanh nổ ra một cái vòng tròn lớn như thế, còn thuận tiện liệu thương? Cái lực lượng quỷ gì vậy hả! Chừng như có thể khiến cho tế ti và ma pháp sư đều phải đập đầu vào đậu hũ tự sát cho đỡ nhục.

"Tên đầu bím tóc kia! Hắn chết rồi đi?" Lưu Tinh đột nhiên nhớ tới cái gã lấy ngàn vạn lá cây làm ám khí kia, có thể khiến cho thích khách toàn thiên hạ lấy sợi mì treo cổ.

"Không, hắn không có chết, tôi có thể cảm giác thấy hắn đào tẩu rồi." Bai Saya do dự một hồi, vẫn là nói ra trạng huống của đầu bím tóc.

"Chạy về hướng nào?" Ngữ khí của Đan thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Lưu Tinh mặc dù không có hỏi, chẳng qua ánh mắt hiển nhiên cũng vô cùng khó chịu đối với đầu bím tóc, nếu như Đan muốn "thừa dịp hắn bệnh, đòi mạng của hắn" mà làm thịt đầu bím tóc, vậy cậu khẳng định sẽ thuận tiện đi theo dùng móng vuốt màu máu cào lên mấy trăm cái xả giận, tên khốn kia lại có thể dám dùng lá cắt cổ của cậu!

"Đừng đuổi theo." Bai Saya lại lắc lắc đầu: "Thụy Tư nói cho tôi, mặc dù chủ nhân của Hảo Thực đã bị thương, nhưng vẫn có thể sử dụng lực lượng của bảo thạch, nhưng tôi lại bởi vì sử dụng lực lượng của bảo thạch quá độ, cho nên..."

"Cho nên sao?" Đan lo lắng hỏi.

"Cho nên ngay cả đi dường nhanh một chút cũng có vấn đề rồi."

Bai Saya gãi gãi mặt cười khổ. Từ sau khi tỉnh lại hắn đã cảm thấy toàn thân vô lực, ngoại trừ đi đường bình thường, căn bản không thể làm bất cứ chuyện gì. Nhưng dưới cho biết của Thụy Tư, hắn cũng hiểu có thể có kết quả thế này đã là vô cùng may mắn rồi, bằng không hắn thật sự đã cung cấp phẫn nộ vô cùng cường đại cho Thụy Tư, bây giờ đừng nói đi đường, có khả năng còn đang ở trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Lưu Tinh lại hai tay chống nạnh lên mặt nạt người mà kêu lên: "Tiểu Bạch anh cũng quá vô dụng rồi đi, đầu bím tóc dùng lực lượng của bảo thạch nhiều như thế cũng còn có thể chạy trốn kìa! Anh lại chỉ còn cái công năng đi đường này, đều là kẻ sở hữu Nguyên Tội Bảo Thạch, anh làm sao kém nhiều như thế hả!"

Nghe thấy lời này, Bai Saya cũng chỉ có cười khổ.

"Chẳng qua... nếu đã không thể đuổi theo, vậy thì thôi! Dù sao tôi cũng không muốn đi đuổi."

Lưu Tinh lại khác với bình thường mà không muốn báo thù. Chỉ thấy sau khi cậu nói xong câu này, lập tức nhào về phía Alan... không! Là nhào về phía tiểu Thiên Sứ đang ôm lấy Alan không buông.

"Ta vẫn là tới bế tiểu Thiên Sứ, tiểu Thiên Sứ của ta, Alan ngươi mau bỏ tiểu Thiên Sứ của ta ra!" Lưu Tinh ra sức kéo không ra tiểu Thiên Sứ của cậu, đành xả giận ở trên một con vật cưng khác.

Rốt cuộc là ai phải bỏ ai hả! Alan nhìn đứa trẻ bám chết ở trên người hắn, nhớ tới lời của Đan nói... Dực Nhân tộc đẻ trứng có thiên tính coi thứ đầu tiên nhìn thấy là mẹ... không phải chứ! Hắn vừa nghĩ đến đây, đã toàn thân vô lực, hắn thế nhưng là nam Tinh Linh, làm sao làm một bà mẹ?

"Ya ya... yaa oa oa ya ya..." Tiểu Thiên Sứ cố gắng bám lấy "mama", nhưng "mama" lại không ngó ngàng nó, mà dưới tình huống quái vật mắt tỏa ánh sáng vàng bên cạnh sắp bắt nó đi, rốt cuộc lớn tiếng gào khóc ya ya oa oa.

"Nó khóc rồi." Lưu Tinh nghiêm túc vươn tay ra: "Nào, chủ nhân Lưu Tinh bế bế ngươi một chút."

Tiểu Thiên Sứ khóc càng lớn tiếng.

"Có phải là đói bụng rồi không? Mau cho nó uống sữa đi." Bai Saya nổi lên lo lắng.

"Uh, vậy anh sang bên cạnh vắt sữa cho nó uống, có được không hả, Bai Saya "đại tỷ"?" Lưu Tinh mỉa mai nói.

Đây... Bai Saya lộ ra biểu tình chật vật, cũng đúng, nhất thời nửa khắc tìm sữa ở đâu đây?

Trên khuôn mặt lãnh đạm của Alan hơi hơi nhíu mày, cũng không biết là bị làm ồn đến có chút chịu không nổi, hay là lòng đồng tình cực hiếm và "tình mẫu tử" càng hiếm kia của hắn đột nhiên nổi lên, Tinh Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của tiểu Thiên Sứ, trong miệng còn khẽ hát một ca khúc dễ chịu.

Tiểu Thiên Sứ từ gào khóc dần dần chuyển sang thút thít, cuối cùng chui vào trong lòng của Alan, sau khi kêu mấy tiếng "ya ya", hai bàn tay nhỏ túm chặt lấy một dúm tóc của Alan, sau đó chậm rãi nhắm lại đôi mắt to màu hồng của nó, từ từ thiếp đi.

"Thật đáng yêu thật đáng yêu quá đi, không hổ là vật cưng số ba của ta!" Lưu Tinh không nhịn được bưng má của mình la hét.

"Nhưng nó cũng không phải Thiên Sứ mà ngươi nói, chỉ là Dực Nhân tộc trong Thú Nhân." Đan nhắc nhở.

"Kệ nó là tộc gì, ta chính là thích nó, ta muốn tiểu Thiên Sứ làm vật cưng của ta!" Lưu Tinh vô cùng kiên quyết.

"Cậu thích chỗ nào của nó?" Bai Saya tò mò hỏi. Tiếp theo mắt của mình, tóc vàng của Alan, khuôn mặt của Belle, hắn hết sức tò mò bây giờ Lưu Tinh vừa lại thích cái bộ phận nào của tiểu Dực Nhân tộc này.

"Cánh! Đôi cánh thật trắng thật đáng yêu!" Lưu Tinh lập tức nhảy dựng lên la hét, suýt nữa đánh thức tiểu Thiên Sứ, đây khiến Alan bực mình trừng cậu một cái.

"Nó không thích ngươi." Alan lạnh lùng dội cho cậu một gáo nước lạnh.

Lưu Tinh thở phì phì trừng vào vật cưng số hai của mình, có chút đố kỵ nói: "Dù sao nó thích ngươi là được, vật cưng của vật cưng, vẫn là vật cưng của ta mà!"

Alan lại kiên quyết nói: "Ta không phải mẹ của nó, ta cũng không muốn nuôi nó làm vật cưng, đợi đến khi tìm được nơi có người hoặc có Thú Nhân, cứ giao nó cho nữ giới đi nuôi dưỡng!"

"Không được! Không cho ngươi đưa vật cưng của ta cho người khác!" Lưu Tinh lớn tiếng ầm ĩ: "Tiểu Thiên Sứ là của ta, của ta, của ta..."

Alan hoàn toàn không ngó ngàng Lưu Tinh, tự mình nói với Bai Saya và Đan: "Chúng ta đến nơi có người đi, sinh mệnh nhỏ này chẳng những cần mẹ, cũng phải tìm thứ gì cho nó ăn mới được.

Bai Saya gật đầu, hắn tán đồng lời của Alan nói, chẳng qua quay đầu nhìn Lưu Tinh, hắn cũng biết Lưu Tinh rất kiên quyết, khi cậu thích "bộ phận nào đó" của sinh vật nào đó, trừ phi là thân phận cao quý như công chúa Annabelle, nếu không thì rất khó đánh tan dục vọng vật cưng của Lưu Tinh, ngay cả nô lệ trị giá hai trăm ngàn này cũng không thể xua tan quyết định bắt tới làm vật cưng của Lưu Tinh, huống chi là một tiểu Thiên Sứ trên cơ bản đã rơi vào nanh vuốt đây?

Mà sau khi biết được Hảo Thực Bảo Thạch đã là vật trong túi của người khác, hơn nữa cho dù chạy đến đại lục East, kẻ sở hữu Nguyên Tội Bảo Thạch khác vẫn là có thể biết được chỗ của Bai Saya, mục đích của đoàn người này bắt đầu trở nên mập mờ không rõ.

Nói cho hoa mỹ là còn có Kiêu Ngạo Bảo Thạch Pride để tìm kiếm, đồng thời cũng thuận tiện tìm kiếm phụ nữ có thể gửi gắm tiểu Thiên Sứ, nhưng đầu tiên, sau khi tìm được bảo thạch, rốt cuộc có cần chạy trốn đến đại lục East hay không đây? Đáp án của mọi người vẫn là ẩn số.

Vả lại, Bai Saya vô cùng rõ ràng, Lưu Tinh là tuyệt đối sẽ không từ bỏ tiểu Thiên Sứ, nếu như bọn họ "bất cẩn" tìm được phụ nữ có thể gửi gắm, vậy hắn cũng sẽ lo cho cô gái kia có sẽ ở trong đêm hôm đó đột nhiên bị roi đánh thành trọng thương, hoặc là bị móng tay cào đến hủy dung không thể gặp người.

Không tìm được mẹ cho tiểu Thiên Sứ, Alan sẽ tức giận; tìm được mẹ cho tiểu Thiên Sứ, Lưu Tinh sẽ tức giận. Haiz!

"Chỉ có ngươi sở hữu Phẫn Nộ Bảo Thạch ta đây lại không tức giận..."

Ơ? Ai đang nói chuyện? Bai Saya nhìn quanh trái phải.

"Đúng rồi, chúng ta đặt tên cho tiểu Thiên Sứ đi, bằng không cứ gọi tiểu Thiên Sứ tiểu Thiên Sứ cũng rất kỳ đó!" Lưu Tinh hùng hồn đề nghị.

Ngươi lại muốn đặt tên bậy rồi sao... kẻ bị hại số một, Tiểu Bạch, và kẻ bị hại số hai, Alan lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng.

Lưu Tinh hai tay khoanh trước ngực, nỗ lực nghĩ suốt một ngày, rốt cuộc dưới tiếng kêu loạn ya ya ya của tiểu Thiên Sứ, cậu nhảy dựng lên la lớn: "Đúng rồi! Nó là con gái của Alan mà..."

Cũng không phải! Alan hung dữ trừng cậu một cái, nhưng trên tay vẫn đang dùng dịch quả đút cho con gái... Không! Là tiểu Dực Nhân tộc!

"Tiểu Thiên Sứ đó đương nhiên phải họ A rồi!" Lưu Tinh dương dương đắc ý nói ra một phần kết luận.

Alan bế con gái nhảy dựng lên rống to: "Ta không phải họ A! Tên đầy đủ của ta là Alanmishus Grodiatila, ta họ Grodiatila!"

"Tiểu Bạch, anh nói lại một lần Alan họ gì thử xem?" Lưu Tinh không ngó ngàng Alan, trái lại quay đầu hỏi Bai Saya bên cạnh.

"Ơ... Gro gì đó ala?" Bai Saya có chút do dự hỏi ngược lại.

Alan bắt đầu bi thán mình vậy mà có đồng bạn ngay cả tên của đồng bạn cũng không nhớ nổi, mà Đan thì bắt đầu mừng vì tên của mình chỉ có một chữ.

Lưu Tinh dương dương đắc ý nhìn Alan.

Alan vẻ mặt bại trận ngồi xuống tiếp tục cho đứa trẻ ăn: "Tùy ngươi đi, dù sao nó cũng không phải con gái của ta."

Lưu Tinh tiếp tục nói kết luận của cậu: "Nếu đã là họ A, nó bình thường lại thích kêu loạn ya ya, cho nên ta quyết định đặt tên nó là Aya!"

"Hay! Đơn giản tự nhiên lại dễ nhớ!" Bai Saya lên tiếng ca ngợi.

... Cũng chỉ có cái gã dốt nhớ tên như ngươi mới sẽ nói hay. Aya đáng thương, ngươi còn không bằng gọi là tiểu Thiên Sứ vẫn dễ nghe hơn một chút... Alan bi thán cho bé gái trên tay, không hề chú ý đến mình đã bắt đầu gọi nó là Aya rồi.

Nếu tên cũng đã đặt xong rồi, có thể thấy Lưu Tinh là chết cũng sẽ không buông tay, cho nên tiểu Thiên Sứ Aya tới tay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top