Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Saisimili

"Tiểu Bạch, anh cũng quá khoa trương rồi đi, bị dao rọc thư cắt đứt tay, liền dính phải ngày tận thế, bên đường nhặt quả trứng về, liền nhặt được một công chúa? Anh chừng như còn lợi hại hơn ma vương nữa, ít nhất ma vương người ta còn phải đến pháo đài cướp, mới cướp được một cô công chúa à!"

Lưu Tinh bế Aya, hết sức bực mình nhìn Bai Saya, mà Bai Saya cũng chỉ có không ngừng cười khổ, hơn nữa trên thực tế, trứng không phải nhặt bên đường, là lấy ở trong hang rồng.

Mặc dù, Aya bạt mạng muốn kéo lỗ tai thú lông lá của Lưu Tinh, làm cho Lưu Tinh suýt nữa muốn nhéo cái má béo mập của nó cho biến thành màu quả táo, chẳng qua cậu có lớn mật, cũng không dám ở trước mặt đội trưởng thị vệ người ta bắt nạt tiểu công chúa nhà bọn họ, đồng thời cậu cũng không thể như trước kia, chơi chán liền ném cho Bai Saya đi bế, bởi vì đội trưởng thị vệ mặt cơ bắp kiên quyết không chịu để cho tiểu công chúa nhà bọn họ bị "loài người hèn hạ" và "Ma Tộc vô tình" đụng vào.

"Thật là ngại quá, Dan người ta chỉ là một nửa Ma Tộc vô tình, ta thế nhưng là một tên hoàn chỉnh đây!" Lưu Tinh không nhịn được thấp giọng len lén lẩm bẩm, sau đó thừa dịp nhéo cái mông nhỏ của Aya một cái, cảnh cáo nó đừng có vặn tới vặn lui nữa.

"U hu... răng rắc răng rắc!" Cái mông nhỏ của Aya vừa đau, miệng méo xệch, trái lại không khóc, mà là "răng rắc" uy hiếp Lưu Tinh.

"Ugh!"

Nghe thấy từ tượng thanh của tia chớp, sắc mặt của Lưu Tinh lập tức đại biến, ngẫm lại Alan xấp xỉ cũng sắp về rồi đi? Cậu thế nhưng không muốn Alan vừa trở về, quà gặp mặt mang cho cậu chính là "răng rắc" một phát, cậu đành không cam tâm tình nguyện mà để cho Aya sờ tai thú của cậu, sau đó còn cố ý ra sức giẫm nền đá mà tiến lên...

"Này, Dực Nhân Agito! Đại sảnh cung điện rốt cuộc còn bao xa hả!" Lưu Tinh không khách khí hỏi.

"Ta không phải tên Agito." Dưới N lần nhắc nhở, đội trưởng thị vệ hiển nhiên đã bỏ cuộc kháng nghị với Lưu Tinh rồi, trực tiếp giải thích: "Sắp đến rồi, quốc vương bệ hạ của tộc ta nhất định có thể phán đoán vị này có phải vương tộc hay không, chẳng qua mắt màu hồng luôn luôn đều là đặc trưng của vương tộc, vị này nhất định là tiểu công chúa của tộc ta không sai!"

"Tiểu công chúa..." Lưu Tinh dùng sức ôm ôm, trong lòng có chút bất an, tiểu Thiên Sứ của cậu hẳn sẽ không bị cướp đi chứ?

"Đến rồi."

Bởi vì người sắp yết kiến là quốc vương Dực Nhân, đội trưởng thị vệ đương nhiên sẽ càng thêm cẩn thận, lúc đến nơi, hắn lần nữa kiểm tra loài người hèn hạ, ngoại trừ còng tay xiềng chân, lại đã quấn thêm mấy vòng xích sắt lên thân Bai Saya. Về phần Ma Tộc vô tình, thì là để hắn lấy tên của ma vương thề vô số lần ngay cả một cọng lông vũ của quốc vương Dực Nhân cũng sẽ không đụng vào. Sau nhiều cửa ải, hắn mới yên tâm mang bọn họ đi yết kiến quốc vương bệ hạ cao quý.

Lần đầu tiên trong đời gặp được người có địa vị cao như quốc vương, trong lòng Bai Saya vô cùng mong đợi, chỉ là khi chế phẩm sắt đề phòng chạy trốn này quấn trên người chừng như còn nhiều hơn một bộ áo giáp toàn thân, hắn thật không biết đi gặp quốc vương rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh?

Đi tới trước một cánh cửa lớn, đội trưởng thị vệ gật đầu với vệ binh hai bên, khi vệ binh mở cửa lớn, hắn xoay người qua, lần nữa cảnh cáo với đoàn người Lưu Tinh: "Các ngươi tuyệt đối..."

"Không được làm hại quốc vương, cho dù là một chiếc lông vũ!" Lưu Tinh cắt ngang lời hắn, sau đó thuận theo nói tiếp, kèm thêm cho đội trưởng thị vệ một cái ánh mắt vô cùng khinh thường, dọc đường đã nghe hắn nói không biết bao nhiêu lần, ngay cả lỗ tai cũng sắp ù rồi.

Đội trưởng thị vệ gật đầu, sau đó xoay người đối mặt với cửa lớn đang chầm chậm mở ra.

"Thật là, ai mà muốn đi làm hại một tên quốc vương già đến rụng... lông..."

Lưu Tinh nói đến cuối, căn bản liền phát không ra âm thanh, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cảnh tượng đằng sau cửa lớn. Đại sảnh trước mắt cũng không lớn, so với đại sảnh cung điện quốc vương của đại lục khác, đây chừng như giản dị một cách quá đáng rồi.

Kỳ thực, ở lúc đám người Lưu Tinh dọc đường đi tới, sớm đã phát hiện cánh cửa đá to lớn kia và đường phố trong thành của những Dực Nhân chừng như là tỷ lệ nghịch, cái cửa đá lớn kia là hoành tráng như thế, nhưng sau khi vào cửa, thành thị bên trong lại có quy mô xấp xỉ với cái tiểu thành Sidula mà Lưu Tinh và Bai Saya gặp gỡ kia.

Cho nên, tiểu thành có đại sảnh cung điện giản dị thế này, cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng, giờ phút này đám người Lưu Tinh lại nhìn không chớp mắt, thậm chí ngay cả ngôn ngữ cũng quên luôn. Nguyên nhân chỉ có một cái, người ngồi trên vương vị kia đừng nói là ngồi ở đại sảnh giản dị, cho dù là ngồi ở trong đống cỏ dại, đều sẽ khiến người cảm giác đống cỏ dại kia giống như kỳ hoa dị thảo quý giá.

Một đôi cánh trắng thuần như tuyết, phối hợp với mái tóc vàng lấp lánh như chấm sao, trên khuôn mặt tú mỹ tinh tế mang theo nụ cười nhạt ôn hòa, ngay cả đôi mắt màu hồng đặc biệt kia cũng tỏ ra vô cùng dịu dàng. Hắn dùng tư thái hết sức ung dung nhưng ưu nhã ngồi ở trên vương vị, dịu dàng nhìn đoàn người Lưu Tinh.

"Thiên Sứ, Thiên Sứ trong mộng tưởng của ta!" Lưu Tinh đột nhiên hét lớn, sau đó phóng về phía mộng tưởng của cậu.

"Ngươi muốn làm gì với quốc vương bệ hạ!"

Đội trưởng thị vệ lập tức giơ trường mâu, dùng thân thể vạm vỡ như ngọn núi chặn đường đi của Lưu Tinh, rất có hàm ý Lưu Tinh dám tiến thêm một bước, hắn liền thề chết hộ vệ quốc vương.

"A A, nhìn không được thiên sứ của ta rồi!" Lưu Tinh không cam tâm từ phía sau núi cơ bắp ló đầu ra, mắt dán chặt vào thiên sứ trong mơ của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ ló đầu hài hước của một tiểu miêu nhân, quốc vương cũng khẽ cười một cách dịu dàng, dùng giọng trầm thấp mềm mại của hắn nói: "Ha ha ha, đừng lo, ngươi cứ để cậu ta tới đây đi, ta cũng muốn nhìn gần tiểu Dực Nhân của cậu ta mang đến."

Đội trưởng thị vệ vừa nghe, mím chặt môi, nghiêng thân thể ra, để cho Lưu Tinh đi qua, nhưng mắt của đội trưởng thị vệ lại dán chặt vào Lưu Tinh, chỉ cần cậu dám có một chút xíu hành động gây bất lợi cho quốc vương, đảm bảo sẽ có một mũi giáo lập tức đâm xuyên thân thể của cậu.

Lưu Tinh ba bước cũng làm thành hai bước mà nhảy qua đại sảnh, nhưng thân thể vẫn không dừng lại, trực tiếp bước lên bậc thang dẫn đến vương tọa...

"Lưu Tinh, cậu không thể..." Bai Saya muốn ngăn cản Lưu Tinh làm loạn, nhưng gông xiềng trên chân tay thực sự vướng víu, hơn nữa đội trưởng thị vệ hình như đối với hắn còn căng thẳng hơn đối với Lưu Tinh, khiến hắn thực sự không dám đến gần quốc vương một cách bừa bãi, bằng không chế phẩm kim loại trên người nếu tiếp tục nhiều thêm, thật sự có thể nung chảy để làm một bộ áo giáp toàn thân rồi.

Lưu Tinh lúc này đã nhảy đến phía trước vương vị, mặc dù người không quen biết áp sát gần như thế, nhưng quốc vương cũng không căng thẳng, chỉ là ôn hòa nhìn cậu cười, thậm chí vẫy tay chặn lại đội trưởng thị vệ đang muốn xông lên ngăn cản.

Chỉ thấy tốc độ của Lưu Tinh nhanh như chớp, nháy mắt đã leo xong bậc thang, đến phía trước vương tọa, sau đó dưới sắc mặt tái nhợt của mọi người, ngang nhiên nhào lên quốc vương bệ hạ...

... nhào lên cánh của quốc vương bệ hạ!

"Lưu Tinh, cậu quá không lễ mạo rồi!" Bai Saya chừng như muốn bất tỉnh, ngay cả quốc vương cũng dám sờ loạn... Alan! Cậu mau trở lại đi, nhà có thể về muộn một chút, nhưng, vấn đề quản giáo Lưu Tinh đã không thể kéo dài một khắc rồi!

"Tiểu sư tử, ngươi có biết sờ cánh của Dực Nhân có nghĩa là tỏ tình hoặc cầu hôn không?" Quốc vương hiển nhiên có chút bất đắc dĩ cười nói.

"Mặc kệ nó nghĩa là gì! Cánh, cánh thật trắng thật xinh đẹp! Không biết cánh của Aya của ta phải bao lâu mới có thể mọc dài thế này!" Lưu Tinh vừa kích động nói, vừa vuốt ve đôi cánh trắng như tuyết kia.

Cậu thậm chí ngay cả Aya trong lòng cũng không chú ý, chỉ thấy Aya "bịch" một tiếng, vừa vặn rơi vào đùi của quốc vương.

Mặc dù bị té vào đùi của người lạ, chẳng qua, đứa bé gái coi tia chớp như đồ chơi này hiển nhiên không sợ chuyện cỏn con đó, nó chỉ là kêu "ya ya", vừa nhìn thấy Lưu Tinh đang sờ cánh, liền nỗ lực túm lấy tóc dài màu vàng của quốc vương cố đứng lên, sau đó vươn dài cái tay nhỏ mập của nó, cũng muốn sờ đôi cánh lớn kia.

Nhưng lúc này, Lưu Tinh đột nhiên dừng tay, vừa rồi quốc vương hình như nói cậu là...

"Ngươi biết ta là sư tử?" Cậu quay đầu hết sức hưng phấn hỏi quốc vương. Cậu biết mà! Cậu đã biết mình rõ ràng chính là sư tử uy mãnh, tuyệt đối không phải miêu nhân gì!

Nhưng lúc này, quốc vương đang nhìn vào khuôn mặt của Aya, phần lớn chú ý đều trút lên đôi mắt màu hồng có màu sắc y như đúc với hắn kia, hình như không có nghe thấy câu hỏi của Lưu Tinh, ánh mắt của hắn tỏ ra hết sức thâm thúy, âm thanh thậm chí mang theo vẻ xa xăm: "Trước sau vẫn là còn lại ta... và đứa trẻ này."

Đội trưởng thị vệ kinh hãi nói: "Quốc vương bệ hạ, ngài nói như thế, chẳng lẽ thân vương điện hạ ngài ấy đã..."

Quốc vương vừa bị hỏi như thế, chậm rãi hồi thần lại, cười khổ rồi mới nói: "Nếu không phải nó và vương phi đều đã... bọn họ làm sao lại giao phó con ruột cho người khác đây?"

"Ngươi làm sao biết ba mẹ của Aya là sống hay chết chứ? Có khi bọn họ chỉ là không muốn nuôi con, cho nên muốn bọn ta đưa con đến cho ngươi làm ông bố sẵn có!" Lưu Tinh không cho là đúng mà phản bác, mặc dù sự thật đúng như quốc vương suy đoán.

Quốc vương Dực Nhân hết sức yêu thương mà xoa đầu của Aya, cười nói: "Ta nghĩ, nếu không phải em trai của ta đã không còn ở nhân thế, nó sẽ không nỡ bỏ đứa trẻ đáng yêu thế này."

"Thì ra papa của Aya là em trai ngươi à?" Lưu Tinh có chút kỳ quái tiếp tục hỏi: "Em trai chết ngắc rồi, ngươi làm sao hình như không phải đau lòng lắm?"

Quốc vương Dực Nhân dừng lại động tác xoa đầu, tầm nhìn chuyển sang Lưu Tinh, ngữ khí mang theo bi ai mờ nhạt nói: "Rất lâu trước kia, ta đã cảnh cáo nó rồi, nếu như nó còn tiếp tục ra ngoài mạo hiểm, vậy thì cái chết sẽ đến rất gần nó. Nhưng nó bẩm sinh chính là một dị loại trong Dực Nhân, nó không thích an cư giống bọn ta, lại là mạo hiểm giả bẩm sinh, hơn nữa còn đã cưới vương phi cũng thích du lịch. Chung cuộc, ta vẫn là không cản được nó."

Đám người Lưu Tinh đều ngẩn ra, lời này rốt cuộc nghĩa là gì? Chẳng lẽ hắn sớm đã biết em trai của mình sẽ chết?

Quốc vương cười cười, nghiêm chỉnh giới thiệu mình: "Tên của ta là Saisimili, là quốc vương của Bạch Vũ quốc, đồng thời cũng là một "Tinh Kiến", cũng chính là người quan trắc tinh tượng dự đoán tương lai."

"Hoan nghênh các ngươi đến đây, những người quyết định tương lai."

◊◊◊◊

Trên dốc núi nhỏ, mặc dù bởi vì đêm tối mà nhìn không thấy màu xanh biếc của cỏ, nhưng đây cũng không đáng tiếc, dưới ánh sao đầy trời chiếu rọi, lá cỏ trên mặt đất cũng phản xạ ra chút xíu đốm bạc của sao, giống như trên trời dưới đất đều là bầu trời sao.

Ở giữa hai mảng trời này, một đôi cánh trắng thuần như tuyết khẽ run rẩy, mà bản thân người có cánh cũng không hề kém sắc hơn cánh, sợi tóc màu vàng kia của hắn bị gió đêm thổi cho tung bay, khuôn mặt tú mỹ mang theo nụ cười dịu dàng làm say lòng người, ngón tay trắng xanh thon dài chậm rãi đếm sao trên trời. Dực Nhân như thế này, đẹp đẽ như thế này, cho dù nói hắn chính là thiên sứ, sợ rằng cũng sẽ không ai phản bác.

Saisimili xoay người qua, nhìn những người khách ngồi xếp bằng trên cỏ, ba người đều ngơ ngác nhìn hắn, mà Aya thì đang bò loạn trên cỏ, vừa nhìn thấy ngọn cỏ nào phản xạ ra ánh sao, liền bò vọt qua, sau đó một chưởng đập nó xuống.

Nhìn thấy tình cảnh này, hắn mỉm cười nói: "Thân là Tinh Kiến, ta thường đến sườn dốc phía sau cung điện quan sát sao, ở đây có phải là rất mỹ lệ?"

Ba người tới tấp gật đầu, Bai Saya còn đặc biệt đem kẻ phá hoại cảnh tượng mỹ lệ — Aya, túm trở về lòng của mình, tránh cho nó tiếp tục tàn phá những ngọn cỏ mỹ lệ.

"Ya ya!" Aya mất hứng vẫy hai bàn tay nhỏ, muốn tiếp tục đánh đập cỏ.

Saisimili mỉm cười nhìn Aya, nhưng trong mắt lại để lộ tiếc nuối và than thở mờ nhạt: "Aya là con của em trai ta, nó có quyền kế thừa vương vị chính thống, nhất là bản thân ta cũng chưa thành hôn, không có con nối dõi."

Lưu Tinh vừa nghe, vội vàng đoạt lại Aya từ trong lòng Bai Saya, sau đó ôm chặt lấy. Cho dù là đại thiên sứ cũng không được cướp tiểu thiên sứ của cậu!

"Ha ha." Thấy vậy, Saisimili bật cười: "Ngươi đừng lo, ta sẽ không cướp nó đi, vận mệnh của nó đã quấn chặt cùng một chỗ với ngươi rồi, cho dù là ta, cũng sẽ không định chém đứt ràng buộc của vận mệnh."

Hắn ngừng lại một lát, trên mặt lần đầu tiên mất đi tươi cười, chỉ là nhàn nhạt nói: "Chém đứt một cách cưỡng ép... thường thường là tốn công vô ích, thậm chí sẽ đưa con đường về phía càng âm u."

"Vậy ta có thể giữ lại Aya rồi?" Lưu Tinh mừng rỡ hớn hở nói.

"Vậy ngươi muốn để cho Lưu Tinh giữ lại Aya?" Bai Saya lo lắng hỏi.

"Ràng buộc của vận mệnh là chỉ cái gì?" Dan rất thực tế mà hỏi.

Saisimili lại chỉ là xoay người qua, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao dày đặc, giơ tay chỉ vào bầu trời nói: "Ngôi sao màu đỏ thẫm kia chính là ngươi, Lưu Tinh."

"Ta là ngôi sao màu đỏ thẫm?" Lưu Tinh ngẩng đầu hưng phấn muốn xem mình rốt cuộc là ngôi sao nào.

Ngôi sao đỏ, ngôi sao màu đỏ... Ặc, thật nhiều sao, đầy trời đều là sao! Rốt cuộc ngôi nào là ta hả?

"Người Dẫn Đường Tận Thế, đây chính là tên của ngôi sao đó."

Nghe thấy hai chữ tận thế, sắc mặt của Dan trầm xuống, hình như đang suy nghĩ có nên tiếp tục hỏi.

"Tận thế..." Bai Saya vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng quay đầu hỏi Lưu Tinh: "Lưu Tinh, Lưu Tinh, cậu mau chú ý lắng nghe, hình như có vẻ rất nghiêm trọng!"

"Bởi vì có hai chữ tận thế sao... Này! Anh gật đầu thật à, Tiểu Bạch ngốc!" Lưu Tinh bực mình đảo mắt khinh khỉnh với vật cưng, sau đó quay đầu hỏi Saisimili: "Thiên sứ, nói rõ một chút xem! Cái gì là Người Dẫn Đường Tận Thế? Đừng nói với ta rằng ta định hủy diệt thế giới nhá! Ta thế nhưng còn chưa chơi đủ, mới sẽ không muốn hủy diệt thế giới đây!"

"Tên của ta là Saisimili, ta không phải thiên sứ, chỉ là một Dực Nhân." Quốc vương bất đắc dĩ cười khổ.

"Được rồi, "Saimi", mau nói cái gì là Người Dẫn Đường Tận Thế đi!" Lưu Tinh không chút khách khí sai khiến một vị quốc vương.

"Oh, Saimi thật là vừa dễ đọc vừa dễ nhớ." Bai Saya ở bên cạnh gật gù, âm thầm ghi nhớ từ Saimi này.

"..." Saisimili quyết định làm lơ xưng hô của hai người này đối với hắn, ánh mắt lần nữa khôi phục dáng vẻ thâm thúy, âm thanh mang chút thần bí nói: "Ta cũng không biết ý nghĩa xác thiết của Người Dẫn Đường Tận Thế, chỉ là khi ta nhìn ngôi sao màu đỏ kia, liền tự nhiên có thể đọc ra tên của ngôi sao đó, đây cũng là một trong những năng lực đặc hữu của Tinh Kiến.

"Ở bên cạnh ngôi sao màu đỏ, có một ngôi sao xán lạn màu trắng, đó chính là ngươi, Bai Saya, tên của ngươi là Phẫn Nộ Tội Giả.

Lưu Tinh và Dan trao đổi một cái ánh mắt, đây rất minh hiển là chỉ chuyện Bai Saya có Phẫn Nộ Bảo Thạch Wrath. Saisimili quả thật là một Tinh Kiến... hay đây là một cái âm mưu, hắn là người biết cái bí mật Phẫn Nộ Bảo Thạch này?

Trao đổi ánh mắt được dở chừng, Lưu Tinh đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Chờ một chút, cái tên Tiểu Bạch đần kia hẳn sẽ không...

"Ngươi nói thật là chuẩn, ta thật sự có viên Phẫn Nộ Bảo Thạch, nó tên là Thụy Tư." Bai Saya hết sức thẳng thắn nói.

... nói ra chuyện hắn có Phẫn Nộ Bảo Thạch. Lưu Tinh đột nhiên có loại xúc động muốn giải phẫu đầu của vật cưng, mà Dan thì ở một bên bất đắc dĩ thở dài.

Saisimili chỉ là cười cười, chuyển ngón tay sang bên cạnh: "Ngôi sao màu lam kia đang di chuyển về phía ngôi sao của hai người các ngươi."

"Anh xem đi!" Lưu Tinh ra sức vỗ vào lưng của Bai Saya, dương dương đắc ý nói: "Tôi đã biết Alan nhất định sẽ về mà."

Bai Saya cười khổ, ngôi sao màu lam cũng chưa chắc là chỉ Alan đi?

Saisimili sau khi ngừng lại một chút, bổ sung: "Nhưng hình như có chút đình trệ rồi."

"Cái gì?" Lưu Tinh và Bai Saya đồng thanh hỏi.

Nhưng Saisimili cũng không có dừng lại để giải thích, mà di chuyển tay đến một ngôi sao khác: "Ở đây, có quỹ đạo của ngôi sao màu lục sắp giao nhau với các ngươi, tên của nó là "Lười Biếng Tội Giả"."

"Vậy Hảo Thực Bảo Thạch thì sao? Nó ở đâu?" Dan lập tức hỏi, nếu như có thể biết hành tung của cái tên đầu bím tóc tập kích bọn họ, mình liền có thể phái ra thủ hạ đi đánh úp hắn.

Saisimili sau khi nhìn Dan một cái, tầm nhìn dừng ở bầu trời sao rất lâu, mới mở miệng nói: "Quỹ đạo của Hảo Thực Tội Giả rất không rõ, nhưng ở trong thời gian ngắn, quỹ đạo của các ngươi không có khả năng giao nhau với hắn."

"Vậy thì, Lười Biếng Tội Giả là ai?"

Dan lần nữa nghiêm túc hỏi, mặc dù trong lòng hắn thực sự rất muốn than thở. Vừa mới biết được kẻ địch lần trước trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, nhưng lại chạy ra một tên Lười Biếng Tội Giả mới, hoàn cảnh của Saya thực sự rất nguy hiểm... mà bản thân hắn lại hoàn toàn không có tự cảm thấy mình bị vây trong nguy hiểm, đây khiến hoàn cảnh của hắn đã tuyết còn thêm sương.

Saisimili mỉm cười lắc đầu.

Không biết sao... Mày của Dan nhíu càng chặt.

Saisimili sâu sắc nhìn đoàn người này, ngón tay chỉ vào một góc nào đó của bầu trời đêm, nói: "Các ngươi nên chú ý nhất, là ngôi sao màu đen ở bên kia."

Shit... "Ngôi sao màu đen" ngươi cũng nhìn thấy được? Lưu Tinh không khách khí đánh giá trên dưới Saimi, Tinh Kiến này có phải là nhìn sao riết nên đầu óc có chút hỏng hóc không hả?

"Lưu Tinh, tôi vẫn tìm không được sao của mình, cậu có nhìn thấy sao của cậu không?" Bai Saya lúc này hết sức bế tắc nói.

An tĩnh lâu như thế, chẳng lẽ chỉ là đang tìm sao à... "Đồ đần! Phải có một trăm con mắt mới có thể tìm được!" Lưu Tinh bực mình trả lời.

"Ngôi sao màu đen kia tên là "Người Dẫn Đường Khởi Đầu", Khởi Đầu và Tận Thế, không sai, các ngươi chính là hai phe đối địch với nhau..." Saisimili vẫn là thần tình xa xôi thăm thẳm, bộ dạng thần bí đó, giống như là tiên tri nhìn thấu mọi thứ.

"Nhưng Saimi chỉ có hai con mắt, hắn làm sao nhìn thấy sao của chúng ta?" Bai Saya hoàn toàn không tin mà phản bác.

"Nhưng, ánh sáng của Tận Thế thua xa Khởi Đầu, bởi vì, Tinh Kiến thuộc về Người Dẫn Đường Khởi Đầu sớm đã đồng hành với Người Dẫn Đường Khởi Đầu từ rất lâu trước kia..." Thần tình của Saisimili vẫn xa xăm như cũ, nhưng bàn tay trắng xanh đã dần dần nắm thành dạng đấm.

"Anh làm sao biết dưới quần áo hắn không có chín mươi tám con mắt khác?" Lưu Tinh chống nạnh hét to.

"Oh, thì ra là giấu ở dưới quần áo sao?"

"Đúng thế, các ngươi đoán không sai! Ta chính là Tinh Kiến thuộc về Tận Thế..." Trên trán của quốc vương Dực Nhân tộc tú mỹ như thiên sứ bắt đầu nổi lên sợi gì đó màu xanh.

Lúc này, Bai Saya đột nhiên cảm thấy không thích hợp, kinh hô: "Lưu Tinh, Saimi nói hình như có vẻ rất nghiêm trọng?"

"... Đừng nói với tôi, anh cảm thấy rất nghiêm trọng là bởi vì anh nghe thấy hai chữ "vận mệnh" này!" Lưu Tinh hung dữ nói.

"Mặc dù, vận mệnh chỉ dẫn ra con đường trở thành Tinh Kiến Tận Thế của ta, nhưng, đồng thời cũng thắp sáng một khả năng khác..." Tiên tri thần bí vừa nói, vừa bắt đầu xuất hiện biểu tình nhân tính hóa, loại biểu tình đó thông thường được gọi là "nổi cáu".

"Nhưng, cái từ vận mệnh này nghe lên rất nghiêm trọng." Bai Saya lo lắng nói.

"Đồ đần, cũng không phải chỉ cần nói đến vận mệnh là sẽ rất nghiêm trọng, có được không!" Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh.

Bai Saya đang muốn tiếp tục tranh biện, nhưng đột nhiên, hắn chớp mắt, cả mặt kinh hãi nhìn phía sau Lưu Tinh, ngay cả một chữ cũng không dám rên...

"Này! Tiểu Bạch? Anh làm gì bộ dạng như thấy quỷ..."

Lưu Tinh hết sức kỳ quái hỏi, nhưng hỏi đến một nửa, cả người cậu đột nhiên bị một bóng đen bao phủ... lạ quá, là thứ gì bao phủ ta? Cậu theo phản xạ nhìn phía cái bóng trên mặt đất.

Trên đất, trên đất lại có thể có một cái bóng đôi cánh màu đen lớn! Cánh vẫn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đằng sau cánh lại là sợi tóc tung bay cuồng loạn như thể có sinh mệnh... rõ ràng trên mặt đất chỉ là cái bóng, không thể nào nhìn thấy chi tiết khác, nhưng Lưu Tinh dám thề, cậu nhất định nhìn thấy vị trí đôi mắt của cái bóng kia phát ra hào quang khủng bố khiến người vỡ gan vỡ mật!

"Xin – ngươi – nghe – ta – nói – chuyện – được – không?"

Đi theo một câu nói chữ nghĩa rất lễ mạo nhưng ngữ điệu vô cùng khủng bố, một đôi tay trắng bệch lãnh liệt như ác ma khẽ đặt ở bên cổ của Lưu Tinh, nhất thời một cỗ ớn lạnh từ cổ của Lưu Tinh lan đến toàn thân...

"Được... ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe ngươi nói chuyện!" Lưu Tinh khóc không ra nước mắt bạt mạng gật đầu. Hu hu, thiên, thiên sứ biến thành ác ma rồi!

Sau khi gật đầu, phía sau cũng không có động tĩnh nữa, Lưu Tinh nuốt nuốt nước miếng, len lén liếc nhìn biểu tình trên mặt của Tiểu Bạch. Cậu thực sự không dám trực tiếp quay đầu đối diện với khuôn mặt ác ma kia... chẳng qua, biểu tình hoảng sợ của Tiểu Bạch đã trở nên nhẹ nhõm rồi kìa! Đó đại biểu Saimi đã biến trở lại thiên sứ rồi sao?

Lưu Tinh dùng đuôi mắt lén liếc phía sau một cái... chỉ thấy tóc vàng của Saisimili vẫn mềm mại tung bay theo gió như cũ, nụ cười trên mặt khiến người như tắm trong gió xuân, cũng không có cánh ác ma gì, vẫn là đôi cánh thiên sứ trắng tinh như thế, xinh đẹp như thế, nào phải ác ma gì!

Lúc này, Saisimili giống như hoàn toàn quên mất hình thái ác ma vừa rồi của mình, vẫn là thần tình xa xăm của tiên tri, có chút ai thương nhìn đám người Lưu Tinh: "Mặc dù, ta cũng không muốn đề xuất điều kiện với các ngươi, năng lực của Tinh Kiến là không nên dùng điều kiện để trao đổi..."

F*ck! Ý này là nói... vẫn là muốn đề xuất điều kiện chứ gì! Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh, hạ một cái kết luận — trình độ dài dòng của Saimi ngang ngửa với Tinh Linh Alan!

"Nhưng, vận mệnh khiến ta không thể không đề xuất điều kiện với các ngươi." Saisimili bi thương lắc lắc đầu, sau đó nói: "Điều kiện là..."

"Chờ đã!" Lưu Tinh đột nhiên lớn tiếng cắt ngang lời của Saimi, hoài nghi nói: "Ta cần một Tinh Kiến làm gì? Ta nói cho ngươi nhé, ta chẳng có chút hứng thú gì với chòm sao đâu!"

Nghe vậy, Saisimili cúi đầu, bóng đen bao trùm nửa khuôn mặt hắn, tóc vàng phía sau cũng chậm rãi phiêu lên, tiếp đến, âm thanh xa xôi của hắn giống như từ bốn phương tám hướng tuôn đến: "Trên thực tế, Tinh Kiến chẳng có chút quan hệ gì với chòm sao. Xin lỗi, ta vừa rồi không có nghe rõ lời của ngươi nói, ngươi nói ngươi không cần Tinh Kiến...?"

Thấy vậy, Bai Saya kinh hãi kéo mạnh tay áo của Lưu Tinh, chỉ sợ người sau nói ra lời càng mang tính kích thích. Một lần nhìn thấy cảnh tượng khủng bố của ác ma đã đủ kích thích rồi, hắn thế nhưng không muốn tận mắt nhìn thấy quá trình thiên sứ lột xác biến thành ác ma đâu à!

"Ta – nói – không – cần!" Mắt của Lưu Tinh lấp lánh ánh vàng, vừa rồi còn sợ ác ma đến phát run, bây giờ lại có vẻ không sợ.

Từ chối trực tiếp như thế khiến Saisimili ngẩn người. Trước đó hắn từng dự tưởng hơn trăm lần tình cảnh khi mình và Người Dẫn Đường Tận Thế gặp gỡ... chính là không ngờ đối phương lại dứt khoát cự tuyệt mình cái Tinh Kiến này như thế!

Loại hào quang trong mắt này làm sao giống như... Ở cùng lúc này, trong lòng Bai Saya đột nhiên nổi lên cảm giác không ổn vô cùng quen thuộc!

"Ta không cần Tinh Kiến, chẳng qua nếu như là vật cưng, ta sẽ cân nhắc thu nhận ngươi!"

Quả nhiên... Bai Saya dở khóc dở cười nghĩ, vừa rồi tia sáng kia trong mắt Lưu Tinh quả nhiên là ánh sáng thu vật cưng.

Vật cưng? Saisimili lộ ra thần tình cổ quái.

Bai Saya thở dài rồi hỏi: "Lưu Tinh, chẳng lẽ cậu lại thích cánh của người ta à?"

"Mới không phải!" Lưu Tinh ra sức phản bác: "Tôi đã có cánh của Aya rồi, hơn nữa hả, cánh nhỏ của Aya đáng yêu như thế, sau khi lớn lên nhất định sẽ còn đẹp hơn của Saimi!"

"Không phải cánh? Vậy cậu rốt cuộc là vì bộ phận nào mà muốn Saimi làm vật cưng?" Bai Saya không khỏi tò mò hỏi.

"Đó còn phải nói, đương nhiên là ngón tay rồi!" Lưu Tinh kích động hô.

Sau đó, mắt của cậu tham lam mà nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng xanh của Saimi, từ hồi nãy lúc Saimi chỉ vào sao, cậu đã luôn chú ý đến đôi tay đó rồi! Bàn tay dễ coi như thế, xinh đẹp như thế tìm ở đâu chứ! Oh oh oh, cậu thật sự muốn đôi tay kia!

Saisimili như bị điện giật mà rụt tay lại, sau đó, quay đầu nhìn Dan, ánh mắt như đang hỏi: hai người này thật sự là người có liên quan tới chuyện ngày tận thế?

"... Mặc kệ bọn họ, ngươi cứ nói tiếp đi, điều kiện là cái gì? Thân là Tinh Kiến, ngươi có thể cung cấp trợ giúp gì?" Dan hết sức bất đắc dĩ nói với Saisimili, hiển nhiên hắn là người duy nhất nghiêm túc nghe Saisimili nói chuyện.

"Cái thế giới này cuối cùng sẽ đi về con đường nào, sẽ do người dẫn đường quyết định, mà điều ta có thể làm, cũng chỉ có thắp sáng ngọn đèn đường cho người dẫn đường, để hắn có thể càng thêm thấy rõ con đường mà mình sắp đi lên." Saisimili nghiêm túc nhìn Dan, trong lòng hết sức tiếc nuối, vì sao người dẫn đường của hắn không phải người này, lại là...

"Này! Ta đã nói ta không cần Tinh Kiến mà, làm vật cưng của ta, vật cưng cơ, cùng lắm để cho ngươi cầm bó đuốc, thế này ngươi vẫn là có thể chiếu sáng con đường của ta à!" Lưu Tinh hết sức vô lại mà nói.

Ngươi lấy năng lực Tinh Kiến của ta để so sánh với cây đuốc... Saisimili đột nhiên có loại cảm giác lý trí sắp bị đứt.

"Lưu Tinh, người ta thế nhưng là quốc vương, không thể làm vật cưng của cậu." Bai Saya vội vàng ngăn cản đam mê vật cưng của Lưu Tinh.

Lưu Tinh cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Nhưng, là tự hắn nói muốn làm vật cưng của tôi à!"

"Là làm "Tinh Kiến" của cậu, đừng xuyên tạc lời của người ta nói, đây là thói quen không tốt." Bai Saya uốn nắn cậu.

"Vậy anh nói xem, Tinh Kiến và vật cưng rốt cuộc có gì khác biệt hả?" Lưu Tinh hừ một tiếng: "Dù sao cũng đều là ở bên cạnh tôi mà! Cùng lắm là hắn buổi tối tương đối thích ngắm sao, vừa vặn có thể để cho hắn gác đêm!"

Nghe vậy, Bai Saya không khỏi tán đồng lẩm bẩm: "Nói cũng phải, thế này gánh nặng của mình và Alan có thể giảm nhẹ rồi..."

"Đúng chứ!" Lưu Tinh như chuyện đương nhiên gật đầu.

"... Tóm lại, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, muốn làm Tinh Kiến hay là làm vật cưng cầm bó đuốc cũng được!"

Nghe thấy đối thoại của hai người này, Saisimili hoàn toàn từ bỏ hình tượng tiên tri cao thâm khó lường. Đàm luận về ngày tận thế với hai người này, một người sẽ cho rằng quản giáo trẻ con còn quan trọng hơn, người kia thì cho rằng vật cưng và bữa ăn tiếp theo còn đáng để thảo luận hơn, hình tượng tiên tri cao thâm khó lường giống như là danh họa để ở trong viện bảo tàng... còn không thực tế bằng một dĩa thịt bò xào trên bàn ăn.

"Điều kiện gì, ngươi nói đi!"

Tuy nói ngay cả đàm luận đến vấn đề nghiêm túc như ngày tận thế, Lưu Tinh cũng có thể cùng Tiểu Bạch tán dóc ở bên cạnh, nhưng, vừa nói đến có vật cưng mới, cậu lập tức nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.

"Ta đã nhìn ra Bạch Vũ quốc ta sắp có một cơn đại nạn..." Saisimili xoay người qua, nhìn trời sao xa xôi, vô cùng ai thương nói.

"Đại nạn kìa! Chết rồi, Tiểu Bạch, không biết có khó giải quyết lắm không." Lưu Tinh nhíu chặt mày, cậu ghét nhất là phiền toái!

"Lưu Tinh, giúp người ta giải quyết vấn đề khó khăn là chuyện kiếm khách nên làm!" Bai Saya hết sức kích động nói.

"Tôi vừa lại không phải kiếm khách, cùng lắm tính là "roi khách" đi!"

Nếu cứ tiếp tục cao thâm khó lường, hai người này khẳng định sẽ không nghiêm túc nghe vào nửa câu... Saisimili đột nhiên có loại lĩnh ngộ này.

Cuối cùng chỉ có từ bỏ hình tượng cao thâm khó lường của tiên tri, Saisimili mặt vô biểu tình thần tốc nói: "Ta tính ra Bạch Vũ quốc sắp có một cơn đại nạn, căn cứ vào kết quả chiêm tinh của ta hẳn là một trận chiến tranh, nếu như các ngươi nguyện ý giúp Bạch Vũ quốc đánh thắng trận chiến tranh này, ta sẽ làm vật cưng cầm đuốc của ngươi."

"Một trận chiến tranh?" Trên mặt của Lưu Tinh lộ ra khó xử: "Nhưng muốn đánh thắng một trận chiến tranh rất khó khăn đó, nếu như chỉ là vì một con vật cưng, vậy căn bản không đáng giá mà!"

Saisimili nắm chặt tay, cố đè nén gân xanh trên trán, mặt vô biểu tình tiếp tục nói: "Ta là một Tinh Kiến, ở lúc đi đường gặp phải giao lộ, có thể xem sao giúp ngươi bói toán, nói cho ngươi đi con đường nào sẽ đụng phải thứ gì. Rất có giá trị, suy nghĩ thêm một chút chứ?"

Vừa nghe thấy lời này, Bai Saya và Lưu Tinh lập tức lộ ra biểu tình bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu rõ Tinh Kiến là cái gì, Lưu Tinh còn lộ ra thần tình "thì ra là như thế, ngươi không nói sớm!".

Thật tốt quá... bọn họ rốt cuộc hiểu rõ giá trị của Tinh Kiến rồi! Saisimili chừng như có loại cảm giác muốn chảy nước mắt.

Lúc này, Bai Saya lại giơ hai tay lớn tiếng tán thành: "Thật tốt quá! Lưu Tinh, sau khi có Saimi, chúng ta sẽ không lạc đường nữa!"

... Lạc đường? Cảm động của Saisimili tức thì tan vỡ giống như bọt bóng.

"Là như thế sao? Nhưng tôi cảm thấy Saimi thoạt nhìn không giống biết phân biệt đường..." Lưu Tinh bán tín bán nghi nhìn Saimi, cậu làm sao cảm thấy cơ suất lạc đường của một quốc vương bề thế lớn hơn cơ suất nhận biết đường?

Chỉ dẫn đường hoàn toàn không phải là ý như thế... Saisimili đột nhiên cảm thấy hai người này sẽ trở thành kẻ quyết định tương lai của thế giới, có phải là bởi vì GOD căn bản đã từ bỏ cái thế giới này rồi?

Nói không chừng, trực tiếp từ bỏ quyền lợi quyết định tương lai của thế giới, nhường cho "Người Dẫn Đường Khởi Đầu" đối địch, hẳn là sẽ tốt hơn cho cái thế giới này?

Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói: "Được! Vì vật cưng Saimi biết phân biệt đường, ta quyết định đánh trận chiến tranh này!"

"Ngươi đã từng đánh trận sao?" Dan lạnh lùng hỏi.

"Có chứ!" Lưu Tinh hùng hồn trả lời.

Dan lại dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi nhìn cậu.

"Ngươi hoài nghi ta!" Lưu Tinh vô cùng bất mãn trừng lại Dan, sau đó ngẩng cao cằm kiêu ngạo nói: "Ta hồi nhỏ thường thường suất lĩnh rất nhiều trẻ con đánh nhau với đám trẻ con khác đó!"

"..."

Mặt của Saisimili rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ, lẩm bẩm: "Mạo hiểm còn chưa bắt đầu, ta đã muốn bỏ cuộc rồi... vì sao ta không phải Tinh Kiến của Người Dẫn Đường Khởi Đầu, lại là Tinh Kiến của Tận Thế?"

Thật sự muốn nhảy việc... không biết Người Dẫn Đường Khởi Đầu có chấp nhận Tinh Kiến thứ hai hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top