Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Tham dự chiến tranh

"Ta không tán thành tham dự chiến tranh." Dan trực tiếp nói với Lưu Tinh và Bai Saya, hoàn toàn không ngó ngàng người đề xuất yêu cầu là Saisimili cũng ở đây.

Saisimili lại hoàn toàn không có lộ ra thần sắc để ý, hắn thân là Tinh Kiến, mặc dù không thể biết tương lai xác thiết, nhưng, hắn lại rõ những người kia mới là người chân chính ảnh hưởng vận mệnh, mà Dan này cũng không nằm trong nhân tuyển của vận mệnh chủ đạo.

"Nhưng không đánh không được, bởi vì ta muốn tay của hắn!" Lưu Tinh nghênh ngang chỉ vào tay của người ta.

Dan nhíu mày, đối với hắn mà nói, hắn chỉ quan tâm khắc tinh Bai Saya, nhưng mà Bai Saya giờ phút này hình như không có ý kiến gì, cho nên Dan cũng liền không làm sao khách khí nói thẳng với Lưu Tinh: "Ngươi căn bản không biết đánh trận, nếu như muốn có tác dụng đối với chiến tranh, cùng lắm chính là gia nhập chiến trường chém giết, cho dù ba người chúng ta đều gia nhập chiến trường, đối với một trận chiến tranh mà nói, giống như là bỏ ba hòn đá vào trong một cái hồ, căn bản không có tác dụng gì lớn."

"Ai nói, ta có thể làm quan chỉ huy à!" Lưu Tinh ngẩng cao cằm, cả mặt là biểu tình ta mới không muốn làm tiểu binh.

Dan hỏi ngược lại: "Ngươi biết thủ thành? Ngươi có biết đối phương có những khí cụ công thành nào, bao nhiêu binh lực, những binh chủng nào, cường độ tường thành của tòa thành này của ta có bao nhiêu cao? Ngươi có lẽ ngay cả lúc mới tiến vào, cũng không chú ý đến độ rộng thành quách giữa mặt tường ngoài và mặt tường trong của tòa thành này rất không bình thường đi?"

"Ối!" Lưu Tinh bị nói đến lảo đảo liên tục lùi lại mấy bước, uy lực thật là mạnh! Cậu quay đầu nho nhỏ tiếng mà hỏi Bai Saya: "Tiểu Bạch, cái gì gọi là thành quách?"

"Không biết." Bai Saya cũng đờ đẫn, "tường gỗ ngoài và tường gỗ trong"? Nhưng, tường thành của tòa thành này rõ ràng là xây bằng đá mà. (Mặt tường ngoài và mặt tường trong là "ngoại mạc thành" và "nội mạc thành", Tiểu Bạch nghe nhầm chữ "mạc" thành chữ "mộc")

Dan có chút phẫn nộ dùng tay chỉ vào Bai Saya và Lưu Tinh, chất vấn: "Ngươi cho rằng hai người này gia nhập chiến trường, đối với chiến tranh của quốc gia ngươi có bất cứ trợ giúp gì?"

Saisimili mang theo nụ cười ôn hòa trả lời: "Đương nhiên, ta thế nhưng là lấy chính ta để làm điều kiện trao đổi."

"Ngươi không nhìn thấy bọn họ chỉ là trẻ con chưa từng thấy qua cảnh chiến tranh, căn bản không thể dẫn binh đánh trận." Mặt của Dan trầm xuống.

Saisimili lại chỉ là cười nhìn hắn, nụ cười của tiên tri nồng đậm đến khiến người có hơi sởn gai ốc. Lưu Tinh lúc này cũng đi trở lại, nhìn thấy Saimi cứ cười với Dan, cậu vừa lại quay đầu nhìn Dan, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên, vỗ tay một cái mà lĩnh ngộ!

Sau đó, Lưu Tinh cũng không ôm hảo ý mà nở nụ cười nhìn Dan.

Dan có chút kinh nghi nhìn hai người cười một cách quỷ dị.

"Nếu bọn tôi đều không hiểu rõ chiến tranh, mà Dan anh vừa lại có vẻ hiểu rõ như thế, vậy thì do anh làm quan chỉ huy đi!" Bai Saya hết sức cao hứng mà đem nhiệm vụ của quan chỉ huy giao cho Dan.

Tổng hợp lời của Saya, nụ cười của tiên tri và Lưu Tinh, Dan rốt cuộc đã hiểu... Thì ra, ý của có trợ giúp là như thế, một khi Lưu Tinh và Bai Saya tham dự vào trong chiến tranh, mình liền không thể đặt thân ở ngoài, mà ở chỗ không xa, mình còn có mấy tên thuộc hạ cũng thiện trường tham chiến.

Không, không chỉ như tế, nếu như suy đoán của Lưu Tinh không sai, Alan cũng đang chạy đến đây, vị đó đáng lý là Tinh Linh thích hòa bình nhưng vô cùng khác thường mà thiện trường sử dụng ma pháp lôi điện của hệ công kích, đối với công việc thủ thành cũng hết sức có trợ giúp.

Dù sao đây cũng là đại lục Thú Nhân, Thú Nhân trước giờ không phải chủng tộc thiện trường ma pháp, một khi có ma pháp sư cường đại như Alan xuất hiện, chẳng những có thể mang đến hiệu quả công kích thực tế, cũng có thể đả kích đối thủ trên mặt tâm lý.

"Haiz, cho dù Bạch Vũ quốc ta là quốc gia duy nhất trên đại lục phương nam, nhưng lại chưa từng phát động bất cứ chiến tranh nào, thậm chí từ xưa tới nay đã cấm chỉ chế độ nô lệ. Đáng buồn là, mặc dù bản thân bọn ta không bao giờ sử dụng nô lệ, nhưng tộc nhân lại thường thường bị bắt đi đem bán như nô lệ hiếm lạ, mỗi trận chiến tranh tấn công Bạch Vũ quốc đều là vì bắt bớ tộc nhân của ta, cho dù bọn ta xây tường thành cao vút chọc trời, cũng ngăn không được xâm phạm của người ngoài."

Saisimili lộ ra thần sắc bi thương, tiếp tục nói: "Haiz... không biết có bao nhiêu tộc nhân đáng thương của ta sẽ từ đây phải làm nô lệ cho người khác, không bao giờ có thể trở về cố hương."

Bai Saya sớm đã không nhịn được nhiệt huyết tuôn trào trong lòng, một phát túm lấy tay của Saisimili, cả mặt chính nghĩa lẫm liệt nói với hắn: "Saimi! Ngươi cứ yên tâm, bọn ta nhất định sẽ giúp ngươi ngăn chặn kẻ địch, đánh thắng trận chiến tranh này, không để bọn họ bắt tộc nhân của ngươi đi làm nô lệ!"

"Cảm tạ ngươi, Phẫn Nộ Tội Giả thiện lương và chính nghĩa!" Saisimili không khỏi lộ ra thần tình cảm động và cảm kích.

"Không cần khách khí, đây là trách nhiệm của một kiếm khách, ngươi không cần nói cảm ơn với ta!" Bai Saya hết sức kích động trả lời, hắn rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra lời của mỗi kiếm khách nhất định sẽ nói sau khi làm xong chuyện chính nghĩa rồi!

Nhìn thấy cảnh nhiệt huyết tuôn trào này, Lưu Tinh gãi gãi mặt, lập tức quay đầu nói với Dan: "Lần này thật sự không liên quan đến ta đâu đấy!"

Dan im lặng chống đỡ.

Tiếp đến, Lưu Tinh liền nhìn Bai Saya với toàn thân lấp lánh ánh sáng chính nghĩa kéo Dan đi, định làm cái thảo luận chính thức với hắn, danh nghĩa của thảo luận là "thương lượng với nhau một chút chiến tranh nên đánh làm sao", thực chất là "bức bách người ta đi đánh trận".

"Hm, trước kia chỉ có nghe nói bởi vì gặp phải khắc tinh là người xấu, kết quả mình cũng đành phải đi theo làm kẻ ác, không ngờ khắc tinh nếu quá mức chính nghĩa, vận xui của mình hình như sẽ càng lớn, tội nghiệp Dan..." Lưu Tinh thở dài, cực độ thiếu hụt lòng đồng tình mà vẫy tay tạm biệt với Dan đang bị lôi đi.

"Nếu như thế, Bạch Vũ quốc ta cuối cùng cũng có cái nhân tài có thể đánh trận rồi." Mắt của Saisimili lộ ra ý "may thay".

Không còn cách nào khác, ai bảo những Dực Nhân yêu hòa bình quá mức, căn bản không có nhân tài có thể đánh trận, trước kia đều là dựa vào tường thành vô cùng cao lớn, hơn nữa còn không có cửa thành, chỉ có một cánh cửa sắt nho nhỏ để cho thương nhân ra vào mậu dịch, nhưng một khi có chiến tranh liền lập tức dùng sắt và đá nung chảy với nhau, làm cho cửa thành không mở ra được nữa, dùng phương pháp này để ngăn địch,

Bởi thế, mới sẽ có cánh cửa thành cao vút và vô cùng kiên cố kia... hơn nữa so với nói nó là cửa thành, không bằng nói là một bức tường thành còn thích hợp hơn.

Dù sao, Dực Nhân tộc có cánh, không cần ra vào từ cửa.

Cũng bởi vì Dực Nhân từ trước kia đã thường bị người khao khát, nếu ra khỏi thành, rất dễ dàng bị bắt đi làm nô lệ, cho nên, Dực Nhân từ rất lâu trước kia đã quen ở trong thành trải qua cuộc sống tự cấp tự túc, trong thành chẳng những có lượng lớn đồng ruộng, ngay cả nước dùng để uống cũng đồng thời có không ít nhánh sông và rất nhiều giếng nước, tránh cho nguồn nước bị hạ độc.

Tóm lại, tỏ rõ cho kẻ địch biết, ngươi muốn đến công thành thì cứ công đi! Tường thành mà Dực Nhân tộc dốc lực toàn quốc, mấy trăm năm qua liên tục không ngừng củng cố, đó thế nhưng không phải trang sức phẩm; nếu như muốn vây thành thì cứ việc! Dù sao cuối cùng người chết đói hoặc là chết khát nhất định không phải bọn họ.

Nhưng, cũng bởi thế, những Dực Nhân chỉ có thể ỷ lại tường thành phòng thủ nên càng thêm không thiện trường đánh trận.

Cho dù lực phòng ngự cường hãn như thế, Saisimili vẫn lấy mình làm tấm séc để tìm kiếm viện trợ, chủ yếu là bởi vì hắn không chỉ muốn ngăn cản kẻ địch, càng cần đánh tan kẻ địch, cũng để cho tộc nhân của mình học tập được sách lược phương pháp chiến tranh. Bởi vì hắn biết, tiếp đến trách nhiệm của Tinh Kiến càng trọng đại hơn trách nhiệm của quốc vương.

Hắn phải rời khỏi Bạch Vũ quốc đã sống từ nhỏ, đến tha hương mình không quen thuộc, đi dẫn đường cho những đồng bạn thoạt nhìn không đáng tin lắm, rất có khả năng sẽ đưa đến ngày tận thế này.

Saisimili ai thương mà lắc lắc đầu, so với chuyện thảm hơn vào nhầm ngã rẽ, chính là kỳ thực hắn cũng không muốn tiến vào cái ngã rẽ này, lại bị đẩy vào, mà so với chuyện càng thảm hơn bị đẩy vào ngã rẽ, chính là mình muốn bứt ra, lại không thể thoát khỏi...

"Này! Saimi, ngươi làm sao biết Dan tuyệt đối sẽ không mặc kệ chuyện của Tiểu Bạch?"

Lúc này, âm thanh của Lưu Tinh kéo lại tiên tri đang tự thương cho mình, cậu cố ý ra vẻ tò mỏ hỏi, nhưng nội tâm lại là cảnh giới. Chẳng lẽ Saisimili sớm đã theo dõi bọn họ?

"Ta làm sao có thể biết đây? Ta chỉ biết các ngươi nếu đã là người của vận mệnh chủ đạo, vậy thì rất khó chết, nhưng nếu không chết ở trong chiến tranh, vậy thì phải đánh thắng. Cho nên chỉ cần kéo hai người các ngươi vào trong chiến tranh của Bạch Vũ quốc, vậy Bạch Vũ quốc bọn ta tự nhiên sẽ thắng lợi."

Saisimili thu lại thần sắc tự thương cho mình, lộ ra nụ cười ôn hòa cao thâm khó lường, nhưng lời nói ra lại hết sức vô trách nhiệm.

"... Ngươi không có nghĩ tới, theo như ngươi nói, cho dù ta chết rồi, vẫn còn có một nhóm Người Dẫn Đường Khởi Đầu khác?" Lưu Tinh hơi nhắc nhở tiên tri một chút.

"Oh..." Ngón tay trắng xanh của Saisimili khẽ tựa vào cằm, cả người thoạt nhìn giống như đang suy nghĩ vấn đề phức tạp kiểu như nguồn gốc của vũ trụ, tiếp đến, hắn dùng biểu tình hi sinh như Thánh nhân nói: "Nếu như thật sự phát triển đến mức độ đó, vậy thì cứ giao vận mệnh cho nhóm người khác đi!"

Như vậy đối với cái thế giới này cũng tốt, hơn nữa hắn cũng có thể tiếp tục ở lại Bạch Vũ quốc làm quốc vương của hắn. Saisimili đột nhiên cảm thấy tương lai hình như sáng sủa hơn...

"F*ck you, ta tuyệt đối sẽ không chết, ta nhất định sẽ thu ngươi làm vật cưng của ta!" Lưu Tinh rống to.

... Tương lai, lại ảm đạm rồi.

◊◊◊◊

"Saya, cậu thật sự muốn đánh trận chiến tranh này?"

Sau khi bị Bai Saya lôi đi, Dan có chút bất đắc dĩ hỏi, mặc dù, hắn cũng dần dần có phần lĩnh ngộ đối với ánh sáng chính nghĩa của Bai Saya rồi.

"Dan, anh trước hết thành thật trả lời tôi, Saimi nói có thật không? Dực Nhân tộc thật sự thường thường bị bắt đi làm nô lệ? Anh làm việc ở trong thương hội, hẳn là rất hiểu rõ mới đúng đi?" Bai Saya hết sức nghiêm túc nhìn Dan.

Dan thì có chút kinh ngạc, không ngờ Saya vậy mà cũng bắt đầu biết cầu chứng trước rồi.

Hắn gật đầu nói: "Dực Nhân đích xác cũng là nô lệ rất hiếm, hơn nữa đã có một thời gian rất dài không thấy nô lệ Dực Nhân ở trên thị trường rồi, cho nên, Saisimili nói hẳn là thật. Ta trước đó mấy ngày đã có nghe nói, một cái thương hội khác hình như muốn xúi giục Thú Nhân khác tấn công Bạch Vũ quốc, để bắt tù binh Dực Nhân, sau đó bán lại cho bọn họ."

Mặc dù, Dan cũng không muốn dính vào trận chiến tranh này, nhưng cũng biết không thể lừa gạt Bai Saya, dù sao còn có Lưu Tinh ở đây, tên Ma Tộc tinh quái kia hình như cũng biết không ít chuyện, nếu Bai Saya đi tìm nó cầu chứng, lời nói dối của mình bị vạch trần, Bai Saya nhất định sẽ càng tức giận.

"Nói như thế, Saimi nói đều là thật rồi." Ánh sáng chính nghĩa phát tán trong mắt của Bai Saya tức thì càng thêm thịnh vượng.

"Hẳn là thật." Dan không thể không thừa nhận.

"Thật tốt quá!" Bai Saya nắm chặt tay, thần tình vô cùng kích động.

Cậu muốn giúp đỡ người khác đến thế sao... Dan đột nhiên có loại cảm giác đau dạ dày, giống như đang nhắc nhở hắn, loại chuyện này hẳn là sẽ phát sinh không ít lần trong tương lai.

"Saya, cậu đã từng giết người chưa?" Dan cười khổ, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất, nếu Bai Saya ngay cả người cũng không dám giết, vậy hắn tuyệt đối sẽ không để cho Bai Saya tham dự trận chiến tranh này.

"Huh?" Bai Saya gật đầu một cách tự nhiên nói: "Đã từng."

"Cậu đã từng giết?" Trái lại là Dan ngẩn người, hiển nhiên hắn không có nghĩ tới Bai Saya sẽ trả lời mình đã giết người, hơn nữa còn trả lời một cách như chuyện hiển nhiên như thế.

"Trước kia lúc ở đại lục đông, sư phụ thường mang tôi đi truy sát bọn cướp sông cướp biển, hoặc là một số dâm tặc tàn hại phụ nữ, từ sau khi tôi mười lăm tuổi, sư phụ đã để tôi tự tay giết một số người ác."

Vậy cậu vì sao còn ngây thơ đơn thuần như thế... Dan hoàn toàn không thể lý giải.

"Chẳng qua, có lẽ là sư phụ đã bị người giết quá sớm đi, ông ấy còn chưa kịp dạy tôi, rốt cuộc phải làm sao phân biệt người nào nên giết, người nào không nên giết..."

Mày của Bai Saya khẽ nhíu lại, hình như là hồi tưởng lại hồi ức không tốt: "Sau khi rời khỏi cố hương, tôi mới phát hiện, lòng người là phức tạp như thế, có một số người hình như rất nên chết, nhưng đối với vợ con của hắn mà nói, hắn lại là tuyệt đối không nên chết..."

Nói đến đây, Bai Saya trầm mặc, cuối cùng cười khổ nhìn Dan: "Kết quả, tôi trái lại càng ngày càng không thể hạ thủ giết người, vừa sắp xuất kiếm giết người, tôi liền bắt đầu nghĩ, hắn có lẽ có vợ, có lẽ có con, cũng có lẽ có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó..."

Dan tỏ vẻ hiểu rõ mà gật đầu.

"Chẳng qua, sau khi gặp được Lưu Tinh, tôi trái lại bắt đầu nhẹ nhõm hơn." Bai Saya thay đổi thần sắc u buồn mà cười lên, "Dù sao giết hay không giết cũng không phải do tôi quyết định, vốn còn phải nghĩ biện pháp ngăn cản Lưu Tinh làm loạn, chẳng qua sau khi Alan gia nhập, ngay cả điểm này cũng không cần nghĩ nữa rồi đây!"

Cho nên, cậu liền từ bỏ suy nghĩ rồi sao? Đan nghĩ thầm, thì ra đây chính là chân tướng Bai Saya gần đây càng ngày càng... "ngây thơ", cậu ta chẳng qua chỉ là khôi phục bản tính mà thôi.

"Đúng rồi!" Bai Saya đột nhiên nhớ tới cái gì, sau đó nghiêm túc nhìn Dan nói: "Dan, anh đừng tưởng rằng đánh lạc đề, tôi sẽ quên mất chuyện chiến tranh."

"Saya, chiến tranh rất tàn khốc, sẽ chết rất nhiều người, cậu vừa mới nói cậu không thể hạ thủ giết người, nhưng chiến tranh là tuyệt đối phải giết người..." Dan hết lời khuyên bảo.

Bai Saya lại không chút do dự cắt ngang lời hắn: "Không chiến tranh thì sẽ không tàn khốc sao? Để cho những Dực Nhân này bị bắt đi, trải qua cuộc sống nô lệ sống không bằng chết thì không tàn khốc sao? Hơn nữa trước kia tôi không hạ thủ được, là bởi vì tôi chỉ có một mình, giá phải trả nhiều lắm chỉ là bản thân tôi, nhưng khi tôi không phải một mình, mà là phải bảo vệ người quan trọng sau lưng tôi, tôi liền sẽ không chút do dự chém giết kẻ địch trước mặt!"

Dan ngây ngẩn, bởi vì hắn vậy mà nhìn thấy, mắt màu hổ phách ấm nhuận ban đầu kia của Bai Saya dần dần trầm lắng thành màu nâu đỏ, có chút giống... máu đang ngưng kết!

"Tôi muốn đánh trận không chỉ là vì những Dực Nhân mà thôi, lời của Saimi cũng khiến tôi rất lo lắng, hắn nói Lưu Tinh là Người Dẫn Đường Tận Thế, tận thế..." Bai Saya nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu lên kiên quyết nói với Dan: "Cho dù không vì Dực Nhân, vì Lưu Tinh... còn có bản thân tôi. Tôi cũng là Phẫn Nộ Tội Giả, không phải sao? Tôi nghĩ, trong lữ trình tương lai, chúng ta cần Tinh Kiến Saimi."

Dan nhìn Bai Saya thật sâu, thì ra, Saya cũng không có ngây thơ như mình tưởng tượng! Đây trái lại là chuyện tốt, ít nhất mình không cần lo lắng cho cậu ấy như thế nữa.

Hắn thoáng suy nghĩ, liền gật đầu nói: "Biết rồi, ta sẽ chuẩn bị tham dự chiến tranh, nhưng ta cần cậu và Lưu Tinh toàn lực giúp đỡ, còn có giúp đỡ của Alan, thế này ta mới có nắm chắc phần thắng."

"Cám ơn anh, Dan, tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ anh, đồng thời cũng khiến cho hai người bọn họ cũng dốc hết sức." Bai Saya chân thành cảm tạ và hứa hẹn.

Dan gật đầu, nhìn phương xa, nghĩ thầm, bây giờ thì chỉ có thể cầu mong đối thủ không đến nỗi quá mức cường hãn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top