Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Nguồn gốc khởi đầu

"Lòng của Philo quá mềm, sợ rằng không thể hạ thủ với Tận Thế... Nếu như Tận Thế chính là cậu bé kia."

Một âm thanh khá lạnh giá từ trong góc âm u truyền ra, ở đó có cái bóng người, nửa thân trên hoàn toàn bị bóng đen che lấp, nhưng khi hắn nói xong lời này, hắn bước ra khỏi bóng đen, bước chậm đến bên cửa sổ, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào khiến hắn có chút không thích ứng mà giơ tay phải che ở trước mắt, mà tay trái của hắn, thì cầm một cuốn sách bìa cứng dày, bìa sách màu đen cứng thẳng giống như đã nói hết đặc chất của chủ nhân nó.

Dung mạo của người cầm sách này cũng hết sức đặc biệt, tóc màu bạc và làn da đen khiến người nhìn sơ, sẽ tưởng rằng là họ hàng của Tinh Linh cư trú ở dưới lòng đất —- Hắc Ám Tinh Linh tà ác đã xâm lấn mặt đất rồi, nhưng bất luận là thể hình hay lỗ tai trơn tròn của hắn đều đang hiển thị ra, hắn xác thực là loài người.

Mặc dù, người mẹ sinh ra hắn khi lần đầu tiên nhìn thấy mắt đỏ tươi của hắn, liền kinh hô "ma quỷ", sau đó ném hắn xuống đất, cũng không quay đầu lại nữa.

Chẳng qua, đây cũng không cần lo, từ thời khắc hắn sinh ra, hắn đã biết rõ thân phận của mình — hắn là một Tinh Kiến có thể dự kiến tương lai. Hơn nữa hắn có một nhiệm vụ quan trọng hơn hết thảy mọi chuyện — tìm đến Người Dẫn Đường của mình, sau đó đi theo hắn đến cuối cùng, cho dù cái "cuối cùng" đó chính là ngày tận thế.

"Shuriel, ngươi lại quá nôn nóng rồi."

So với người nói chuyện trước đó, lúc này, chỗ cửa sổ truyền đến một âm thanh hết sức ôn hòa và mang ý cười, khiến người vừa nghe liền không khỏi nảy sinh cảm giác người này có thể tin cậy.

Người đó hướng ra ngoài của sổ, mặc dù nhìn không thấy khuôn mặt thế nào, nhưng tư thế đứng của hắn ưu nhã, cho người cảm giác cực cao quý, ngoại trừ cái này, hắn lại bắt tay sau lưng một cách tùy ý, khuôn mặt hơi hơi nghiêng xuống, giống như lúc nào cũng đang lắng nghe người nói chuyện, đây khiến hắn lộ ra đặc chất vừa cao nhã lại vừa bình dị dễ gần.

Chàng trai mắt đỏ được gọi là Shuriel chỉ là lẳng lặng không nói một chữ, mặc dù người chỗ cửa sổ có ngữ khí dễ chịu giống như làn gió nhẹ, chẳng qua hắn biết, Người Dẫn Đường của hắn là có chút phát nộ rồi. Người Dẫn Đường của hắn thông thường đều lấy Shu để gọi hắn, cho nên, mỗi khi Người Dẫn Đường dùng tên đầy đủ để gọi mình, thường thường chính là hắn đã có chút tức giận.

Mặc dù, Filost cho dù tức giận, cũng sẽ không làm gì hắn...

"Ngươi chính là quá nôn nóng rồi, Shu, là bởi vì sợ Người Dẫn Đường Tận Thế tìm được Tinh Kiến của nó sao?" Filost vương tử khẽ nở nụ cười.

Shu vẫn trầm mặc không nói, hắn chưa từng thấy Tinh Kiến kia, chỉ là giống như sinh ra đã biết mình là một Tinh Kiến, hắn cũng từ lúc sinh ra đã biết có tồn tại của một Tinh Kiến khác, mà đối phương, là kẻ địch của hắn!

"Để nó tìm được không phải càng tốt sao? Nếu như quá đơn giản đã giải quyết túc địch của ta, vậy chẳng phải là đang trào phúng chính ta sao? Túc địch của ta thế nhưng phải có chút thực lực, mới sẽ không làm mất mặt mũi của ta đây, ngươi nói đúng không, Shu?" Vương tử chống hai khuỷu tay lên bệ cửa sổ, hơi hơi ngẩng đầu để hưởng thụ làn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, ung dung giống như tán gẫu thường ngày, mà không phải thảo luận đại sự có liên quan đến tương lai thế giới. (Túc địch là kẻ địch định mệnh, kẻ địch trường kỳ gì đó v.v...)

"Chỉ cần thắng hắn, cái gì cũng được." Shu trả lời ngắn gọn.

"Ha ha, ta vẫn luôn không hiểu, ngươi vì sao muốn thắng như thế? Ngươi rõ ràng chưa từng nhìn thấy Tinh Kiến đối địch, không phải sao?" Vương tử có chút tò mò hỏi.

"Không biết." Ánh mắt của Shuriel trở nên bén nhọn, hắn dùng sức "bam" một tiếng khép lại sách trên tay, nhấn mạnh nói: "Ta không biết, nhưng Filost, ngươi nhất định không thể thua!"

Vương tử trầm mặc, có chút bất đắc dĩ trả lời: "Shu, ta đã từng thua sao?"

"Không có." Shuriel nhàn nhạt trả lời cái sự thực này.

Nghe thấy trả lời không hề có chút háo hức nào của Shu, vương tử càng thêm bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, "Vậy thì, ngươi có thể nói cho ta, ta rốt cuộc phải thắng bao nhiêu lần, ngươi mới có thể có chút lòng tin đối với ta đây?

Trong mắt màu đỏ của Shuriel, hiếm khi mà lóe qua một gợn sóng: "Thắng một lần này."

Vương tử một tay chống hàm, ngón trỏ của tay kia gõ gõ lên bệ cửa sổ một cách chậm rãi mà rất có tiết tấu, lúc này trong phòng an tĩnh ngay cả tiếng hô hấp cũng sắp nghe không thấy rồi, chỉ có tiếng gõ ngón tay "cạch cạch", càng nghe, khiến người giống như ngay cả nhịp tim cũng bất giác đồng điệu với tiếng cạch cạch đó...

Ngón tay đang gõ tiếng đột nhiên ngừng lại, khiến nhịp tim của kẻ nghe cũng giống như đình chỉ theo, nhưng sau đó, vang lên một âm thanh ôn hòa đến có thể khiến người thả lỏng tâm tình, khiến nhịp tim của người vừa lại khôi phục tiết tấu ôn hòa, cảm giác hết sức thoải mái.

"Vậy được thôi, vì để cho Shu ngươi yên tâm, ta sẽ lại phái Tội Giả đi qua là được."

Nếu là người bình thường nghe thấy lời đó của vị vương tử điện hạ cao nhã vừa lại bình dị dễ gần này, sợ rằng sớm đã cảm kích chảy nước mắt, lấy quỳ bái để hồi báo ơn trợ giúp của vương tử, nhưng, Shuriel biết vương tử cũng không phải đang giúp hắn... Kỳ thực, vị điện hạ này sớm ở cái năm mười tuổi, khi nghe thấy hắn nói ra cái từ Tận Thế, liền chưa từng quên cái kẻ địch này.

"Bây giờ, nói cho ta, Shu." Vương tử quay người lại, bên miệng mang theo mỉm cười ôn hòa: "Ta nên phái Tội Giả nào đi qua đây?"

Shuriel nhàn nhạt liếc Filost một cái. Người Dẫn Đường của hắn luôn thích hỏi như thế, rõ ràng đã biết Tinh Kiến chỉ có thể chiếu sáng con đường, không thể hạ bất cứ quyết định nào.

Nhưng, thân là Tinh Kiến, hắn vẫn tận trách tiến vào trong biển sao của vũ trụ, chiếu sáng con đường sau này cho Người Dẫn Đường của hắn. Chỉ thấy Shuriel mở ra cuốn sách đen dày nặng trên tay... Không! So với nói là hắn mở ra, kỳ thực càng giống như là quyển sách tự mình lật ra. Shuriel hai tay nâng sách đen, nhưng trang sách lại không có gió mà tự lật ra, từng trang lật qua từng trang...

Tinh Kiến mắt đỏ hơi nheo mắt, mắt màu đỏ phản xạ vô số ánh sao, âm thanh xa xôi giống như đến từ vũ trụ: "Tương lai có ba nhánh quỹ đạo, nhưng một nhánh trong đó đã bị vứt bỏ. Hai nhánh còn lại, "một" sẽ mang đến hoa quả ngon ngọt, "hai" lại sẽ là rắn độc trí mạng."

Nói xong dự ngôn, Shu lần nữa trở về thần thái lạnh nhạt và an tĩnh. Dự ngôn vừa rồi, nếu là người bình thường, đều sẽ lựa chọn một đi?

Vương tử lần nữa quay người qua, gõ ngón tay ở bệ cửa sổ...

Cuối cùng, hắn giơ lên khóe miệng đẹp đẽ: "Thế thì để ta tặng đi rắn độc trí mạnh cho túc địch của ta vậy, túc địch của ta ơi, ngươi đừng để ta thất vọng đấy."

◊◊◊◊

"Hơ hơ hơ... hắt xì!"

Lưu Tinh dụi dụi cái mũi sớm đã đỏ bừng, vừa lại kéo chăn trên người càng thêm chặt, chỉ lộ ra một khuôn mặt trứng ngỗng mang theo biểu tình bệnh hoạn, sau đó lôi theo cái chăn có một nửa lê trên đất, tiếp tục bước đi chậm rãi như con rùa của cậu.

"Lưu Tinh!"

Bai Saya vội vã chạy tới, vội vàng đỡ Lưu Tinh đã bắt đầu nghiêng ngả, tránh cho cậu trực tiếp đem hành lang vương cung làm thành giường, sau đó để cho bệnh tình của mình thêm nặng.

"Cậu đã bệnh như thế rồi, làm sao còn không ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi?" Bai Saya có chút trách cứ nói.

Lưu Tinh rất ủy khuất, bĩu môi phàn nàn: "Nhưng bụng tôi rất, rất... hơ, hơ hắt xì! Đói muốn chết."

Bai Saya cười khổ: "Không phải vừa rồi mới mang cho cậu một "chậu" cháo sao?"

"Cái thứ cháo đó căn bản ăn không... hơ hắt xì, hắt xì... ăn không no!" Lưu Tinh chỉ nói một câu đã hắt hơi liên tục mấy cái, mới nói xong, cả mặt liền xìu xuống, dùng biểu tình sắp khóc ra đến nơi nói: "Bị bệnh thật khó chịu, tôi không muốn bị bệnh đâu!"

Đây cũng không phải cậu nói không muốn liền sẽ không bị bệnh... Bai Saya cười khổ an ủi: "Đây cũng là chuyện không làm gì được, Alan cũng bệnh rồi, tôi nghĩ là bởi vì gần đây có quá nhiều chuyện, các cậu đều quá mệt, mới sẽ sinh bệnh, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là được rồi."

"Anh dùng lực lượng của bảo thạch để tôi sẽ không bị bệnh đi!" Lưu Tinh cố chấp vỗ chuôi kiếm của Bai Saya treo ở bên hông.

Lại nữa rồi... Bai Saya thở dài, lần nữa giải thích: "Lực lượng của Thụy Tư cũng là có giới hạn, không có biện pháp dùng để trị bệnh, cậu vẫn là ngoan ngoãn về giường nằm..."

"Tôi đói rồi!" Lưu Tinh một hơi cắt ngang lời của Bai Saya, cậu thế nhưng không quên mục đích chủ yếu nhất của mình là đi ra kiếm ăn.

"Biết rồi, tôi lát nữa mang cháo qua cho cậu."

"Tôi không muốn ăn cháo, tôi muốn ăn thịt!"

"Rồi rồi, tôi đưa cháo thịt qua là được."

Lưu Tinh được đưa một mạch trở về giường, mà vì để cho Bai Saya tiện chăm sóc, Alan cũng ngủ ở cùng một phòng, chỉ là nằm ở trên cái giường khác, hắn vừa nhìn thấy Lưu Tinh được đưa trở về, lườm mắt một cách yếu ớt, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.

"Alan, tôi muốn mang cháo cho Lưu Tinh, cậu muốn ăn không?" Bai Saya vừa đắp chăn cho Lưu Tinh, vừa quay đầu hỏi Alan trên cái giường khác.

"Vừa mới ăn cháo, tôi vẫn không đói." Âm thanh của Alan buồn bực từ trong chăn truyền ra.

Bai Saya vừa nhìn thấy phản ứng của Alan, không khỏi lo lắng hỏi: "Alan, cậu vẫn rất khó chịu sao?"

Bởi vì Alan là Tinh Linh, thuộc tính thiên hướng ánh sáng, thương tổn do ma pháp hắc ám thuộc tính đối với hắn thực sự quá lớn, cho dù vết thương bên ngoài trị khỏi rồi, nhưng sự thật từng bị thương vẫn tồn tại, mà thân thể bởi vì từng bị thương mà khiến cho yếu ớt, con ma bệnh tật cũng liền lặng lẽ tìm đến cửa.

Alan bệnh lần này thế nhưng rất nghiêm trọng, so với Lưu Tinh chỉ là triệu chứng tương tự cảm cúm, hắn thậm chí hôn mê bất tỉnh một lần, thật là làm cho Bai Saya hoảng cả lên.

"Đã đỡ nhiều rồi, cậu đừng quá lo lắng." Alan biết rõ mức độ thích lo nghĩ của đồng bạn mình, vội vàng từ trong chăn ló đầu ra giải thích.

Bai Saya nghe vậy, thở phào: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi." Sau đó vừa lại quay đầu nói với Lưu Tinh trong ổ chăn: "Lưu Tinh, cậu phải an tĩnh một chút, đừng quấy rầy Alan nghỉ ngơi, nhất là không được đòi chải tóc của cậu ấy."

"Tôi cũng bị bệnh đó! Tiểu Bạch toàn thiên vị!" Lưu Tinh gắt gỏng rúc đầu vào ổ chăn, giận dỗi không ngó ngàng Bai Saya.

Bai Saya cười khổ lắc lắc đầu, sau đó đi ra khỏi phòng, định đi nấu cháo thịt cho Lưu Tinh. Bệnh nhân phải ăn đồ ăn dễ tiêu hóa, nhưng Lưu Tinh lại cứ đòi ăn thịt, Haiz! Xem ra đành tốn chút thời gian nấu thật nhừ cháo thịt, thuận tiện có thể lấy cháo thịt thật nhừ đi đút cho Aya... Nghĩ đến Aya, cũng không biết Saimi rốt cuộc có chăm sóc tốt cho Aya hay không?

Bai Saya càng nghĩ càng lo lắng, vội vàng đóng cửa phòng, sau đó cấp tốc đi tìm Saimi và Aya.

Trong phòng, Alan nằm ngửa, mắt trừng vào trần nhà, sau khi đợi hết ba phút, mới dùng đuôi mắt liếc giường của Lưu Tinh. Thật là kỳ quái, bình thường Lưu Tinh nếu như làm mình làm mẩy, đừng nói ba phút, chỉ cần trong vòng một phút Bai Saya không có an ủi cậu, cậu nhất định đã làm ầm làm ĩ rồi, nhưng bây giờ cũng đã qua ba phút, làm sao vẫn là vô thanh vô tức?

Alan nỗ lực dùng đuôi mắt liếc giường của Lưu Tinh, chỉ thấy đống chăn gồ lên đang vặn qua vặn lại, còn thỉnh thoảng từ trong ổ chăn phát ra tiếng rên rỉ buồn bực...

Chẳng lẽ đây là cách làm mình làm mẩy mới nhất? Alan có chút do dự nghĩ.

Mắt thấy đống chăn đó vặn vẹo càng ngày càng kịch liệt, Alan thực sự có chút lo lắng, do dự một hồi, cho đến khi gần như nghe thấy ổ chăn truyền ra tiếng khóc nức nở, Alan lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, bất chấp mình bởi vì thân thể yếu ớt mà choáng váng mấy cái, hắn phóng đến bên giường Lưu Tinh, một phát kéo chăn ra.

Chỉ thấy Lưu Tinh cong gập thân thể, hai tay ôm đầu, vừa lăn lộn vừa rên rỉ: "Ugh! Ta không muốn làm túc địch của ngươi đâu, bằng không ta trực tiếp nhận thua, người ta đầu hàng rồi! Hu hu~~ đừng thả rắn độc cắn ta..."

"Lưu Tinh?" Alan có chút nghi hoặc nhìn Lưu Tinh, vốn còn nghĩ có phải là cậu mơ ác mộng rồi hay không, nhưng mắt thấy cậu bé trên giường lăn lộn càng ngày càng kịch liệt, hắn không khỏi có chút lo lắng dùng sức lắc lắc Lưu Tinh, hô lên: "Lưu Tinh! Mau tỉnh lại, ngươi mơ ác mộng rồi."

"Đừng thả rắn độc cắn ta!"

Lưu Tinh vừa hét lớn vừa từ trên giường ngồi bật dậy, trán còn đâm thẳng về phía mũi của Alan, may mà Tinh Linh phản ứng linh mẫn, vẫn là dùng tư thái suýt nữa trẹo lưng, né qua cú đầu búa này, nhưng ở lúc hắn vất vả bảo trì động tác này, Lưu Tinh đột nhiên nhào lên ôm lấy hắn, khiến cho phần lưng gần như đã ngửa ra sau chín mươi độ của hắn vừa lại bị bẻ ra sau...

"Rắc!"

Trên mặt của Tinh Linh hiện ra thần tình hết sức quỷ dị.

"Alan! Chúng ta mau đi thôi, có người muốn thả rắn cắn ta, còn có gã băng khối mắt đỏ, thật đáng sợ!" Lưu Tinh liều mạng ôm lấy lưng của Tinh Linh, vừa lớn tiếng gào khóc.

"Rắc, rắc!"

Sắc mặt đã đủ trắng bóc của Tinh Tinh tức thì trở nên trắng bệch, vô lực nói: "Lưu... Tinh, mau, mau bỏ ra, lưng... của ta... trẹo, trẹo mất..."

Huh? Lưu Tinh ngẩng đầu nhìn...

"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Không ổn rồi, Alan sùi bọt mép rồi kìa, vật cưng tóc vàng của ta sắp chết rồi!"

◊◊◊◊

"Cho nên, cậu nằm mơ thấy hai người, một người là nam nhân da đen mắt đỏ, còn cầm một cuốn sách, tên là Shuriel, người kia bởi vì đưa lưng vào cậu, cho nên cậu nhìn không thấy mặt của hắn, chẳng qua cậu nghe thấy nam nhân cầm sách gọi hắn là Filost?"

Bai Saya vừa xoa bóp lưng cho Alan đang nằm sấp, vừa nghi hoặc hỏi Lưu Tinh.

"Um um, hính à ư hế!" Lưu Tinh vừa nuốt cháo xì xà xì xụp, sau đó ra sức gật đầu.

"Nam nhân cầm sách... sẽ không sai! Chính là hắn!" Saisimili đột ngột đứng lên, ngữ khí khẳng định mà nói.

"Da, da!"

Aya được đặt ở trên giường bắt chước phản ứng của Saisimili, dáng vẻ muốn đứng lên lại đứng không nổi, trong miệng còn dùng giọng trẻ con mềm nhũn kêu.

"Chính là ai vậy?" Bai Saya khó hiểu hỏi.

"Đương nhiên là túc địch của ta, Tinh Kiến của Khởi Đầu!" Saisimili như chuyện đương nhiên nói.

"Ngươi làm sao biết chính là hắn hả?" Lưu Tinh dùng sức nuốt một miếng thịt trong miệng, nheo mắt to, hết sức hoài nghi mà hỏi.

Saisimili một mực chắc chắn mà nói: "Trực giác!"

Lưu Tinh và Bai Saya đang xoa bóp cộng với Tinh Linh bị trẹo lưng mà nằm sấp trên giường đều dùng ánh mắt hết sức hoài nghi nhìn người dùng trực giác để phán đoán sự tình.

"Các ngươi đừng không tin trực giác của ta!" Saisimili có chút tức giận làm sáng tỏ nói: "Ta thế nhưng là Tinh Kiến! Trực giác của Tinh Kiến là chuẩn xác nhất, tên nam nhân cầm sách đó nhất định là Tinh Kiến của Thủy Nhân, tuyệt đối sẽ không sai!"

Lưu Tinh bĩu miệng hỏi: "Vậy dùng trực giác của ngươi nói cho ta, ta vì sao lại nằm mơ thấy Thủy Nhân và Tinh Kiến của hắn?"

"Oh..." Saisimili sau khi như nghĩ đến cái gì mà suy nghĩ một hồi, mới trả lời: "Lần này trực giác của ta không mở miệng nói chuyện."

"Vậy trực giác của ngươi có tin ta dám đánh một quốc vương không?" Lưu Tinh nheo mắt một cách nguy hiểm nhìn Saisimili.

Nghe vậy, Saisimili lập tức trốn phía sau Bai Saya, loại vấn đề này căn bản không cần trực giác, chỉ cần phản xạ thân thể đã đủ để trả lời rồi.

Bai Saya bị coi như lá chắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, thuận miệng đánh lạc đề giúp Saisimili: "Lưu Tinh, trước hết đừng quản Thủy Nhân nữa, chúng ta nên làm sao với nhóm Philo đây? Mặc dù, tôi để cho đội trưởng thị vệ nói dối với hai người bọn họ là ở lúc thăm dò quân tình kẻ địch, phát hiện dị dạng ở đó, sau đó tiện tay cứu hai người bọn họ về..."

"Vậy thì để cho đội trưởng thị vệ đuổi hai người bọn họ đi, dù sao bọn họ vốn đã là kẻ địch của Dực Nhân quốc, đuổi bọn họ đi là được rồi." Lưu Tinh bực mình trả lời. Tiểu Bạch vừa không để cho cậu giết Philo, để ở đây vừa lại sợ hắn phát hiện mình là Người Dẫn Đường Tận Thế, vậy dứt khoát đuổi hết đi là xong!

Bai Saya gật đầu. Thế này cũng tốt, hắn thực sự không biết nên làm sao đối diện với Philo, vừa không dám thừa nhận lúc đầu mình đã nói dối, hắn kỳ thực là nam nhân, nhưng vừa lại không muốn tiếp tục bị coi là con gái...

"Đúng rồi!" Alan đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng cắt ngang lời của Bai Saya, hỏi: "Ngoại trừ Philo và Pease được cứu, những Thú Nhân khác trong quân đội cuối cùng làm sao rồi?"

Nghe vậy, Bai Saya và Saimi nhìn nhau một cái, đều trầm mặc.

Alan lúc này đã bất chấp lưng đau, hắn dùng tay chống lên, dùng đôi mắt đẹp thon dài trợn rất lớn nhìn chằm chằm vào Bai Saya, khó có thể tin hỏi: "Chẳng lẽ, toàn bộ đều... chết rồi?"

Bai Saya trầm mặc một hồi, giống như hạ quyết tâm mà ngẩng đầu lên nói: "Uh! Toàn bộ đều chết rồi, ngay cả thi thể cũng không còn lại, nơi quân đội đóng quân, ngoại trừ lều, chỉ còn lại một đống than đen."

Tinh Linh bị tin tức này chấn động đến hoàn toàn nói không ra lời. Cứ như thế? Đông đảo sinh mệnh... cuối cùng chỉ còn lại một đống than đen?

Tinh Linh trầm mặc, mặc dù hắn cũng không có thật sự nghe thấy những kêu gào của Thú Nhân trước khi chết, nhưng, khi hắn hồi tưởng mình cũng từng rơi vào trong tử vong lan tràn, những đau đớn đã trải qua lúc đó... Mình có Bai Saya đến cứu viện, nhưng những Thú Nhân kia lại chỉ có thể thật sự đau đớn đến chết...

Nghĩ đến đây, Tinh Linh dùng sức bịt tai của mình, giống như thế này là có thế không cần nghe thấy những gào thét bi thảm tuôn ra từ đáy lòng kia.

Bên cạnh, Lưu Tinh thì quan sát biểu tình của Tiểu Bạch và Saimi, thần tình của hai người đều có chút cổ quái. Tiểu Bạch là đầy mặt áy náy, mà Saimi thì quay mặt sang bên cạnh, dáng vẻ không liên quan đến ta... Có quỷ! Lưu Tinh nheo mắt nghĩ, hai người này nhất định có chuyện gì không nói!

Nói đi thì nói lại, từ sau khi cậu trở về hoàng cung, hình như liền không có nhìn thấy cái gã Dan kia, hai chuyện này hẳn sẽ không có gì liên quan đi?

"Là chuyện do Người Dẫn Đường Khởi Đầu kia làm?" Tinh Linh bỏ tay bịt tai xuống, ngữ khí của hắn hết sức rét lạnh. So với ngày tận thế hư vô mờ mịt, hiển nhiên đông đúc sinh mệnh trực tiếp biến mất ở trước mắt càng khiến Tinh Linh yêu quý sinh mệnh phẫn nộ.

"Không phải đi!" Lưu Tinh như chuyện đương nhiên suy đoán: "Thủy Nhân hẳn là không biết ta ở ngay bên trong cái quân đội đó, dù sao ngay cả Philo cũng không biết ngươi là Tội Giả bên Tận Thế mà! Nào có khả năng biết ta ở đó, còn làm cái ma pháp tiêu diệt khủng bố như tử vong lan tràn này... Hơn nữa tử vong lan tràn loại ma pháp của thuộc tính hắc ám này, hẳn là ma pháp của Ma Tộc mới biết dùng."

Nói đến đây, sắc mặt của Lưu Tinh trở nên có chút cổ quái. Ma pháp Ma Tộc biết dùng? Cộng thêm Dan vừa lại biến mất.

Mặc dù nói, Dan là chiến sĩ, theo lý không thể nào thi triển ra loại ma pháp cao thâm khó muốn chết như tử vong lan tràn này, chẳng qua... nghe nói Dan có ông chú tên là Benchez, gã đó còn là ma pháp sư trên ngàn tuổi đây!

"Benchez đã qua đây sao?" Lưu Tinh dùng ngữ khí cổ quái vừa hỏi, vừa nhìn chằm chằm vào biểu tình của Bai Saya và Saisimili, hai tên này đều thuộc loại nhìn biểu tình là có thể biết trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì, cho nên dù bọn họ không trả lời, cậu chỉ dùng nhìn đã có thể biết đáp án!

Vừa nghe thấy lời của Lưu Tinh nói, Bai Saya và Saisimili biến sắc, cuối cùng dưới biểu tình nhướn mày "ta biết mà" của Lưu Tinh, Bai Saya rốt cuộc thừa nhận: "Benchez đã tới đây, hắn muốn mang Dan đi, nhưng Dan nói anh ta muốn đánh xong chiến tranh mới chịu đi..."

"Cho nên, Benchez liền nói hắn muốn đối phó chiến tranh?"

Lưu Tinh một hơi phán định kết cục sự tình. Benchez đáng ghét! Ngươi muốn giúp bọn ta giải quyết chiến tranh thì tốt thôi, chẳng qua ngươi không thể chờ đến khi ta và Alan rời khỏi cái quân đội kia rồi hãy giết sao? Ngươi suýt nữa giải quyết luôn cả ta và Alan rồi!

"Cho nên, là Benchez sát hại nhiều sinh mệnh như thế? Mà các người lại cũng không có ngăn cản hắn làm loại chuyện tàn sát sinh mệnh này?" Alan nắm chặt tay, hết sức kích động rống lên với mọi người. Sinh mệnh đấy! Chỉ bởi vì lý do đơn giản như thế đã bị tiêu diệt?

"Bọn tôi cũng không biết Benchez sẽ làm như thế..." Bai Saya cúi thấp đầu, hết sức hối hận, lúc đó nếu sớm phát hiện được phương pháp Benchez định dùng là được rồi. Như thế, cho dù đối phương là kẻ địch đánh nhau với mình, hắn cũng sẽ không để cho Benchez đi làm chuyện tiêu diệt đối phương như vậy.

Alan tức đến chửi ầm lên: "Ma Tộc! Quả nhiên lại là Ma Tộc, bọn chúng hoàn toàn không tôn trọng sinh mệnh, vậy mà, vậy mà chỉ vì để mang đi một bán Ma Tộc, liền làm ra hành vi tàn khốc tàn sát hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh!"

Nghe thấy lời của Alan, Lưu Tinh cũng bắt đầu nổi lên hoài nghi. Chỉ vì để mang Dan đi, liền giết sạch quân đội thú nhân? Lấy năng lực của Benchez hẳn là không đến nỗi không biết trong đó có người của thương hội Feixi mới phải, Benchez làm như thế, nhất định cũng sẽ chọc vào thương hội Feixi. Huống hồ, thế lực của thương hội Feixi còn ở trên thương hội Jinger đây, cái giá cho việc làm của Benchez cũng hơi quá lớn rồi đi? Hẳn là còn có phương pháp đơn giản hơn để mang Dan đi mới đúng...

Luôn cảm thấy, hình như còn có ẩn tình? Trong lòng Lưu Tinh có chút cảm giác không ổn lắm.

"Xin lỗi, Alan, đều tại tôi không có sớm phát hiện phương pháp giải quyết của Benchez vậy mà là như thế..." Bai Saya hết sức ủ rũ xin lỗi với Alan.

"Ya ya? Răng rắc răng rắc!"

Aya ở bên cạnh quay đầu qua, dùng mắt to màu hồng của nó nhìn Alan, trong mắt vô cùng khó hiểu, mỗi lần Alan tức giận rống to, thông thường bước tiếp theo chính là lấy tia chớp giật Lưu Tinh mới đúng, lần này lại chậm chạp không có bắn chớp, khiến tiểu thiên sứ lâu rồi không nhìn thấy tia chớp bắt đầu bất mãn, cái miệng nhỏ màu hồng cũng bắt đầu cong lên.

"Aya, xin lỗi, dọa ngươi sợ rồi đi?" Alan cúi đầu nhìn Aya, tưởng mình dọa nó sợ, vội vàng bắt đầu vỗ về nó.

Dọa nó sợ? Trên mặt Lưu Tinh nổi lên thần sắc quỷ dị, tiểu thiên sứ không sợ trời không sợ đất này sẽ có lúc bị dọa sợ sao? Nó căn bản chính là đang đợi ngươi tức giận, muốn xem ngươi lấy tia chớp giật ta thì có! Ngươi xem ngươi xem, nó lại có thể chỉ vào ta nói "Răng rắc răng rắc" rồi!

"Aya, đừng sợ." Aya vừa vỗ lưng của Aya, vừa an ủi nó.

"Răng rắc." Bàn tay nhỏ của Aya bạt mạng chỉ vào Lưu Tinh.

Nhưng, Alan chỉ là nỗ lực an ủi nó, hoàn toàn không có ý phát ra chớp giật Lưu Tinh.

Aya răng rắc cả một buổi đều không nhìn thấy tia chớp, đành dùng ánh mắt không cam tâm trừng Lưu Tinh, người sau thì trả lại cho nó một cái mặt hề dương đương đắc ý, nhưng mặt hề vặn vẹo của Lưu Tinh trái lại chọc cho tiểu thiên sứ cười khanh khách.

Alan sau khi trừng Lưu Tinh một cái, sau đó nói với mọi người: "Tất cả ra ngoài đi, có chuyện gì để sau này rồi nói, ta phải dỗ Aya ngủ rồi."

Mọi người tất cả bị Tinh Linh với tâm tình và thân thể đều không tốt đuổi hết ra ngoài.

Tiếng xì xà xì xụp truyền đến... Bai Saya cúi đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Tinh cũng ngồi xổm ở ngoài cửa, trên tay còn bưng một chậu cháo, hắn dở khóc dở cười nói: "Chờ, chờ một chút, Alan làm sao ngay cả cậu cũng đuổi ra ngoài rồi? Cậu cũng là ngủ ở cái phòng này, để tôi nói với Alan một chút." Nói xong, hắn liền muốn gõ cửa.

Lưu Tinh nuốt cháo trong miệng, vẫy vẫy tay ngăn cản Bai Saya, nói: "Chờ một chút đã! Tôi đang muốn thương lượng với các người một lát."

"Thương lượng cái gì?" Bai Saya có chút khó hiểu hỏi.

"Xấp xỉ đến lúc phải rời khỏi rồi đi?" Mắt của Lưu Tinh trừng vào Saisimili: "Chiến tranh ta đã giúp người đánh xong rồi! Saimi ngươi đã là vật cưng của ta, cho nên ngươi phải đi theo ta! Nếu không đi theo ta, ta sẽ chặt tay của ngươi mang đi!"

Saisimili vội vàng rụt hai tay về phía sau, hấp tấp giải thích: "Ta nhất định sẽ đi theo ngươi, ta là Tinh Kiến của ngươi mà!"

"Là vật cưng!" Lưu Tinh đính chính.

"Vì sao đi gấp vậy? Quốc gia của Saimi cũng còn chưa có chân chính an định." Hiển nhiên, Bai Saya còn lo lắng cho thế cục của cái quốc gia này hơn quốc vương chính thống là Saisimili.

"Tôi hỏi anh nhé, lúc Dan bị mang đi, hẳn là đã biết tôi và Alan ở quân đội thú nhân rồi đi?" Lưu Tinh hỏi ngược lại Bai Saya.

Bai Saya gật đầu trả lời: "Uh, anh ta đã biết rồi."

"Vậy hắn vì sao không có ngăn cản Benchez dùng tử vong lan tràn?" Lưu Tinh có chút không vui mãnh liệt múc cháo ăn, còn đặc biệt ra sức nhai nuốt, giống như bát cháo đó chính là Dan và Benchez.

Bai Saya ngẩn người, Dan rõ ràng biết Lưu Tinh và Alan ở ngay trong quân đội thú nhân, lại vẫn để cho Benchez thi triển loại ma pháp tiêu diệt đó với quân đội, ý này chẳng lẽ là nói Dan... Dan muốn giết chết Lưu Tinh và Alan?

Saisimili trái lại lộ ra biểu tình "đây rất bình thường" mà nói: "Ma Tộc vốn đã là chủng tộc mặc kệ người khác sống chết, hắn có khả năng hoàn toàn không quan tâm ngươi và Alan có sẽ bị ma pháp giết chết luôn hay không, đây cũng không có gì phải kỳ quái."

Phải không? Lưu Tinh chỉ là ra sức ăn cháo, dưới lòng lại hoàn toàn không tin cách nói này, cậu và Alan nếu như thật sự bị cái ma pháp kia hại chết rồi, Khắc tinh mà Dan duy nhất quan tâm, Bai Saya, nhất định sẽ vô cùng vô cùng tức giận, so với mạo hiểm làm cho Bai Saya tức giận, Dan vì sao không chờ cậu và Alan rời khỏi quân đội, hoặc là dứt khoát tới mang hai người bọn họ rời khỏi quân đội, sau đó hãy thi triển tử vong lan tràn?

Trong lòng Lưu Tinh đã có suy đoán xấu nhất. Dan có phải là... muốn xử lý cậu?

Về phần lý do muốn xử lý cậu thì tìm đại cũng có, lý do có khả năng nhất là, có lẽ là nguyên nhân Lưu Tinh cứ luôn mang đến nguy hiểm cho Bai Saya gì đó... Oan uổng quá! Rõ ràng là "Tiểu Bạch nghiêm túc" còn biết rước họa hơn cậu à!

Suy nghĩ đến đây, Lưu Tinh giận dỗi nói: "Mọi người đều đổ oan cho ta!"

Nghe thấy câu này, Bai Saya và Saisimili cũng chỉ có đối mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao hồi ứng. Cuối cùng, Bai Saya thử hỏi: "Vậy Lưu Tinh, nếu rời khỏi Bạch Vũ quốc, cậu muốn đi đâu?"

Lưu Tinh do dự một chút: "Tốt hơn đến đại lục phương đông, bên đó không có Tội Giả, cũng không có Filost vương tử..." Nói đến đây, Lưu Tinh run rẩy một chút, nhớ tới giấc mơ khủng khiếp kia, liên tục nuốt nước miếng mấy cái mới có biện pháp tiếp tục nói: "Hơn nữa bên đó là địa bàn của Tinh Linh, nếu như Dan muốn xử lý tôi cũng không dễ như thế."

"Dan anh ta..."

Bai Saya đang muốn biện bạch cho Dan, Lưu Tinh lại lườm hắn một cái, qua loa nói: "Được rồi được rồi, nếu như "Benchez" muốn xử lý tôi, Ma Tộc ngàn năm như hắn, khẳng định vừa bước lên đại lục phương đông liền sẽ bị những Tinh Linh chú ý mật thiết, cho nên chúng ta ở đại lục phương đông hẳn là an toàn hơn."

"Có cần ta chiêm tinh cho ngươi một chút, xem thử đại lục nào sẽ phát sinh chuyện gì?" Saisimili bừng bừng hứng trí đề nghị, cầu thủy tinh trên tay cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.

"Không cần! Tin tưởng cái Tinh Kiến biết làm mình làm mẩy như ngươi, ta thà đi làm cái xúc xắc, phía trên ghi đông tây nam bắc để quyết định cho rồi!"

Xúc, xúc sắc tốt hơn hắn? Tự tin của Saisimili gặp phải đả kích nghiêm trọng. Hắn bưng cầu thủy tinh yêu dấu, chui ở trong góc, sau đó dùng cánh bao toàn thân lại làm mình làm mẩy.

"Saimi..." Bai Saya dở khóc dở cười nói.

Lưu Tinh nuốt miếng cháo cuối cùng, nhảy dựng lên, giống như một vị anh hùng sắp đi giết rồng, phát ra tuyên ngôn trước chiến đầy hiên ngang với đồng bạn: "Được! chờ Alan khỏi bệnh, chúng ta lập tức đến đại lục phương đông... để – chạy – trốn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top