Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Tận thế khởi hành

"Quốc vương bệ hạ, cái bao đồ này là quần áo của ngài, tiếp đến rương đựng vải và giấy này là cho ngài dùng để đi vệ sinh, lau mặt cộng với hắt hơi trong lữ trình."

"Oh." Saisimili cầm lấy bao đồ, sau đó ôm lên cả một rương vải và giấy.

"Quốc vương bệ hạ, đây là bánh quy nấm hương ngài thích nhất, xin ngài cầm lấy đi."

"Được." Hắn lại vác lên một rương bánh quy nấm hương.

"Còn có đây là rượu trái cây, cho ngài dùng để giải khát trên đường."

"Được."

Nói được xong, Saisimili nhìn trái nhìn phải, tay trái ôm cả rương vải và giấy, tay phải thì là một rương bánh quy nấm hương, không còn tay dư để lấy rượu trái cây nữa. Hắn như chuyện đương nhiên mà đem bánh quy nấm hương trên tay phải thả lên tay của Bai Saya bên cạnh, sau đó muốn tiếp lấy rượu trái cây từ trong tay đội trưởng thị vệ...

Lúc này Alan lại "chát" một tiếng dùng sức đánh rớt tay của Saisimili, rống giận: "Không cho lấy thêm đồ nữa, cũng không cho chất đồ lên tay của Bai Saya!"

Saisimili đau đớn rụt lại tay, sau đó cao ngạo hất cằm lên quát mắng Alan: "Ta thế nhưng là quốc vương, ta muốn lấy cái gì thì lấy cái đó!"

Cực quang lôi điện!

Quốc vương cao ngạo lập tức bị điện giật đến toàn thân co giựt trên đất, đột nhiên bị bóng đen bao phủ, hắn ngẩng đầu nhìn, Tinh Linh còn cao ngạo hơn quốc vương cao ngạo, Alan, đang lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống quốc vương, "Vậy thì đừng chất đồ lên người Bai Saya, tự ngươi phải cầm mọi thứ!"

"Răng rắc, răng rắc!" Aya nhỏ tuổi vui vẻ ra sức vỗ tay, hiển nhiên hoàn toàn bất chấp người bị điện có phải là chú bác nhà mình hay không.

"Ha ha ha! Lại có thể dám đấu với Alan, ngươi cái tên siêu đần độn này!" Lưu Tinh ở một bên hả hê nói. Trước kia đều là cậu bị điện, bây giờ rốt cuộc đến lượt người khác cũng bị điện rồi, đúng là sảng khoái, oa ha ha ha!

Saisimili với toàn thân bị điện giật đến phát đen nhảy dựng lên, xoay người rống to: "Đội trưởng thị vệ! Hắn công kích ta, ngươi làm sao không bảo hộ ta?"

Đội trưởng thị vệ Agito phiên bản Dực Nhân run rẩy núi cơ bắp cường tráng, vừa la hét, vừa lùi lại mấy chục bước, "Ma pháp! Là ma pháp! Thật là khủng khiếp~~"

"Chờ một chút! Thị vệ đội trưởng của ta, ngươi phải bảo hộ ta à~~" Saisimili vươn dài tay, lại vô lực cứu vãn, chỉ có thể nhìn đội trưởng thị vệ nhà mình dọc đường khóc lóc chạy đi.

"... Xem ra Thú Nhân là thật sự rất sợ ma pháp đây, mặc dù ta không phải Thú Nhân, nhưng cũng không thích ma pháp." Bai Saya có chút đồng cảm nhìn đội trưởng thị vệ càng chạy càng xa.

Lưu Tinh vừa nghe, lộ ra biểu tình cổ quái. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Bai Saya trước giờ chưa từng chọc Alan tức giận?

Khi đội trưởng thị vệ chạy đến chỉ còn lại một điểm đen nho nhỏ, điểm đen đó đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu hét lớn: "Quốc vương bệ hạ, thuyền ngài phải lên là chiếc màu lam có sọc trắng, ngàn vạn lần đừng lên sai thuyền..."

"Hắn đang la hét cái gì vậy?" Lưu Tinh chống eo bĩu môi, tên đội trưởng thị vệ đó là tưởng bọn họ có tai thính chắc? Người cũng đã xa tít chỉ còn một điểm nho nhỏ rồi, nào còn nghe thấy được tiếng của hắn chứ!

"Hình như nhắc đến thuyền màu lam." Alan nhíu mày, cho dù là tai dài của Tinh Linh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy câu này.

Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu nghĩ: "Oh... vậy đại khái là nói chúng ta phải lên thuyền màu lam đi."

Người khác nghe xong, cũng cảm thấy hẳn là như thế, liền đều gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với điểm đen đội trưởng thị vệ ở phương xa, biểu thị biết rồi, mà người sau tiếp thu được tin tức này xong, chớp mắt biến mất ngay cả điểm đen cũng nhìn không thấy nữa.

"Vậy cũng xấp xỉ đến lúc lên thuyền rồi, nếu thuyền đi mất thì không hay đâu." Bai Saya có chút lo lắng đề nghị.

Alan cũng gật đầu: "Vậy thì đi thôi..."

"Chờ một chút, ít nhất giúp ta cầm một rương rượu trái cây!" Saisimili vội vàng lớn tiếng hô dừng, cho dù hắn là Dực Nhân có lực lượng lớn, chỉ có hai cái tay cũng không thể khiêng ba cái rương à!

Alan hung dữ trừng quốc vương một cái: "Không được! Trên đường mạo hiểm là không thể mang theo nhiều rương như thế, ngươi nhét thứ ngươi muốn vào trong cái ba lô này, nhét không vào đều không cho mang."

Saisimili nhìn ba lô Alan lấy ra, nhỏ đến ngay cả một cái rương cũng nhét không vào, hắn hết sức ai oán trừng Alan, nhưng cao ngạo lạnh nhạt của Tinh Linh hiển nhiên còn kiên quyết hơn quốc vương một quốc, lạnh lùng trừng trở lại, lập tức khiến quốc vương thụt lùi mấy thước.

Saisimili ai oán đành phải tiếp lấy cái ba lô nhỏ kia, sau đó bắt đầu từ trong rương lấy ra hai túi bánh quy nấm hương, hai túi vải và giấy, ba bình rượu trái cây...Mới thế này, ba lô lại có thể đã đầy rồi! Sau khi phát hiện ba lô chỉ có thể chứa được những thứ này, quốc vương bệ hạ càng thêm ai oán.

Thấy vậy, Lưu Tinh còn ở bên cạnh ra sức nhiễu loạn: "Này! Bánh quy lấy thêm mấy túi nhé, đừng lấy rượu nhé, Tiểu Bạch vừa lại không cho ta uống rượu, cũng không cần lấy giấy đâu, dù sao bẩn rồi thì cứ bẩn mà."

"Không muốn! Ta ghét bẩn, hơn nữa ta có thể uống rượu." Saisimili dùng hai tay che chắn ba lô, không để cho Lưu Tinh lấy rượu và giấy ra.

"Bánh quy nấm hương tốt hơn!" Lưu Tinh vẫn cứ đòi nhét thêm hai túi bánh quy nấm hương.

"Được rồi, được rồi, các cậu đừng cãi nữa, Lưu Tinh, tôi giúp cậu mang thêm hai túi bánh quy là được, cậu đừng quấy Saimi." Bai Saya vội vàng khuyên ngăn.

"Không muốn! Trừ phi anh mang thêm ba túi... Không! Bốn túi bánh quy." Lưu Tinh nỗ lực phát huy áo nghĩa thừa dịp cháy nhà đi hôi của.

"Ba lô của tôi nhét không vừa..."

"Ngươi muốn giúp nó mang thêm bánh quy, vì sao không giúp ta mang thêm giấy đây!" Saisimili cũng nỗ lực oán giận, trên mặt toàn là thần sắc ai oán.

Bai Saya dở khóc dở cười: "Đây..."

Nhìn thấy tràng diện hỗn loạn trước mắt, trên trán Tinh Linh dung mạo đẹp đẽ nổi ra gân xanh dạng gạch chéo, giận dữ rống to: "Hai người các ngươi đều không được bắt nạt Bai Saya nữa! Saimi, cầm lấy ba lô và bao đồ của ngươi!"

Saisimili vốn còn muốn cãi lại, nhưng ánh điện màu lam thấp thoáng xuất hiện trên tay của Alan lập tức khiến cho Dực Nhân sợ hãi ma pháp đành ngoan ngoãn làm theo, sau đó đứng ở một bên không dám nói chuyện.

Tiếp đến, Alan lần nữa quay đầu: "Lưu Tinh! Tự nhét hai túi bánh quy vào ba lô của ngươi."

Lưu Tinh bĩu môi. Gì vậy chứ! Cuối cùng vẫn là phải tự mình cầm, sớm biết vậy đã đừng lãng phí sức lực cãi nhau với Saimi.

Cuối cùng, Alan căn dặn với Bai Saya: "Bai Saya, cậu cầm thêm một túi bánh quy và một túi vải, tôi cầm một túi bánh quy và một bình rượu, thế này, gánh nặng của mọi người liền hết sức bình quân rồi."

Bai Saya gật đầu, hai người khác thì trên mặt phóng ra hào quang, suýt nữa kéo lấy tay của Tinh Linh, cảm động nói câu "ta tưởng rằng ngươi là Tinh Linh máu lạnh vô tình, bây giờ mới biết ta hiểu lầm ngươi rồi" gì gì đó.

"Vậy thì, chúng ta mau đến bến cảng, Alan cậu nhất định rất muốn mau chóng trở về đại lục phương đông đi." Bai Saya cười nói với Alan.

Alan không có trả lời, chỉ là lâm vào trong tâm tình nhớ nhà... Ôi đại lục phương đông, ôi cố hương mỹ lệ của Tinh Linh! Sau một lúc lâu, hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi vô cũng hoài niệm cố hương."

"Vậy chúng ta hãy mau đi thôi..."

"Chờ một chút." Lúc này Lưu Tinh đột nhiên kêu dừng, mọi người lập tức đồng loạt quay đầu nhìn cậu, nhất là Tinh Linh, chừng như có thể nói là trừng cậu rồi.

Lưu Tinh do dự một hồi, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cậu đột nhiên xé rách vạt áo, rồi buộc thành dải băng đầu ở trên trán, sau đó dứt khoát cởi chiếc vòng tay còn lại trên tay, tức thì, Alan và Saisimili đồng thời nhíu mày, hai người bọn họ đều cảm giác được khí tức Ma Tộc trên người Lưu Tinh phát tán ra, Alan thậm chí còn lộ ra thần sắc chán ghét.

"Ngươi vì sao muốn cởi vòng tay?" Tinh Linh cố nhẫn nhịn cảm giác chán ghét đối với thuần Ma Tộc, mang theo nộ khí hỏi.

"Bởi vì Saimi đấy!" Lưu Tinh lớn tiếng kêu lên: "Chung quy không thể để cho hắn đội đôi cánh lớn như thế chạy lung tung khắp nơi chứ? Vậy nhất định thoáng cái liền bị bắt đi làm nô lệ đem bán rồi!"

Mọi người ngẩn ra, bởi vì những ngày qua đều cư trú ở Bạch Vũ quốc toàn là Dực Nhân, bọn họ gần như đều quên Dực Nhân ở trong mắt chủng tộc khác thế nhưng là nô lệ giá cao vừa lại hiếm thấy. Alan đặc biệt sờ cái vòng trên tay của mình, đó là của Lưu Tinh trước kia cho hắn dùng để ngụy trang thành loài người, nếu không có cái vòng tay này, hắn sợ rằng khó thoát khỏi kết cục lần nữa bị bắt đi làm nô lệ bán.

"Ngươi phải ngụy trang thành loài người." Lưu Tinh đưa vòng tay cho Saisimili, sau đó vừa lại lẩm bẩm: "Mặc dù nói Tiểu Bạch là loài người, nhưng cũng suýt nữa bị bắt đem bán, chẳng qua so với chủng tộc khác, loài người ít nhất vẫn an toàn hơn một chút..."

Saisimili gật đầu, vội vàng mang vòng tay lên cổ tay, hiệu lực của ma pháp lập tức triển hiện trên người hắn, đôi cánh to lớn trắng như tuyết chậm rãi bị thu lại, cuối cùng chỉ còn phần lưng bằng phẳng, lỗ tai dạng cánh đặc biệt của Dực Nhân cũng dần dần biến thành lỗ trai trơn tròn của loài người, Saisimili có chút không quen mà nhìn nhìn lưng và sờ sờ tai, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng bất mãn, rất muốn kháng nghị...

Lưu Tinh lập tức giành mở miệng trước cảnh cáo: "Nếu như ngươi muốn bị nhốt vào lồng chim, sau đó bị bán cho bà già biến thái, để bà già làm cái này cái kia với ngươi, vậy ngươi có thể không cần mang vòng tay này."

Nghe vậy, thần sắc của Saisimili lập tức chùn lại, mặc dù không muốn bị bà già cái này cái kia, nhưng hắn vẫn không nhịn được oán giận: "Nhưng ta ghét làm loài người, ta muốn cánh và lỗ tai xinh đẹp của ta."

"Ngươi vừa lại không biết bay, cần cánh làm cái gì?" Lưu Tinh lườm hắn một cái.

"Ta biết bay!" Saisimili kháng nghị: "Chỉ là có chứng sợ độ cao nên không dám bay mà thôi."

"Chính đó gọi là không biết bay!"

"Ta biết bay..."

Bai Saya nỗ lực hòa giải: "Đừng cãi nhau nữa, chúng ta phải mau chóng đến bến cảng, còn phải tìm là chiếc thuyền nào đây."

Alan ở một bên lạnh lùng nói: "Chúng ta vì sao phải mang thêm một tên "Lưu Tinh"? Ném hắn về Bạch Vũ quốc đi!"

"..."

◊◊◊◊◊

"Rốt cuộc là chiếc thuyền nào hả?"

Lưu Tinh lộ ra biểu tình hình chữ 囧, nguyên nhân không có gì khác, chỉ bởi vì sau khi bọn họ chạy đến bến cảng, mới phát hiện sự tình không phải đơn giản chỉ là tìm được thuyền sau đó nhảy lên. Đưa mắt nhìn hiện trường, thuyền mà trên thân có hơn hai phần ba là màu lam ít nhất có năm chiếc! Càng đừng nói đến loại có màu lam và màu hồng xen lẫn, gần như là trong hai chiếc thuyền sẽ có một cái mang chút màu lam!

"Saimi hẳn sẽ biết là chiếc nào đi?" Bai Saya ôm đầy hi vọng nhìn về phía Saisimili, nếu là thuyền của nhà hắn, hắn hẳn sẽ biết là chiếc nào.

Nhưng Saisimili lại dùng ánh mắt "ngươi thật kỳ quái" nhìn Bai Saya, kháng nghị: "Vì sao ta sẽ biết chiếc thuyền nào là của ta? Ta vừa lại chưa từng ra biển, làm sao có thể biết là chiếc thuyền nào!"

Nhưng đó không phải thuyền của nhà ngươi sao... Mọi người im lặng nghĩ thầm.

Lưu Tinh nhíu mày đoán bừa: "Nếu Saimi là quốc vương, vậy thuyền của quốc vương hẳn là siêu cấp xa hoa à! Cứ tìm chiếc xa hoa nhất là đúng thôi!"

Mọi người vừa nghe, đều cảm thấy có lý, vội vàng nhìn quanh bốn phía tìm xem thuyền màu lam xa hoa nhất rốt cuộc là chiếc nào.

Đột nhiên, đuôi mắt của Saisimili liếc thấy một chiếc thuyền to xa hoa toàn thân màu lam, mũi thuyền đuôi thuyền của nó còn bao phủ điêu khắc trang sức sang trọng, nhất là tượng nữ thần cầu phúc ở mũi thuyền quả thực rất sống động, giống như thật sự có một mỹ nữ đứng ở mũi thuyền.

"Chiếc bên đó nhất định là thuyền của ta!" Saisimili chỉ vào chiếc thuyền to màu lam vô cùng xa hoa đó, kiêu ngạo ngẩng cao cằm nói với mọi người.

"Wow! Chiếc đó siêu xa hoa kìa!" Lưu Tinh hò hét, trên mặt vô cùng hưng phấn. He he! Nhất định không có người nào chạy trốn có thể chạy một cách sung sướng như bọn họ, chẳng những có bánh quy nấm hương để ăn, còn có thuyền lớn như thế để ngồi.

"Thật không hổ là quốc vương." Bai Saya cũng hết sức tán thán sự hoa lệ của chiếc thuyền kia.

"Mau lên mau lên! Ta muốn lên chiếc thuyền đó, ta muốn đi chơi cái tượng nữ thần kia!"

"Lưu Tinh! Không được..."

Bai Saya kinh hô ngăn cản, nhưng Lưu Tinh nào còn chờ hắn nói xong, sớm đã không thể chờ đợi được xông về phía chiếc thuyền kia, Bai Saya cũng chỉ đành mau chóng đuổi theo, tránh cho Lưu Tinh phá hoại trắng trợn tượng nữ thần của người ta.

Tượng nữ thần! Cậu muốn chơi tượng nữ thần! Lưu Tinh hưng phấn đến chạy điên cuồng, sau đó đẩy thợ thuyền còn đang bốc vác hàng hóa trên thuyền ra, ngay cả thợ thuyền trừng mấy cái, cậu cũng đều mặc kệ.

Dùng sức mà nhảy lên boong tàu, mắt to màu vàng của Lưu Tinh lập tức đảo quanh tìm kiếm khắp nơi, tức khắc liền nhìn thấy bộ phận tóc vàng của tượng nữ thần. Oh oh oh! Thật là lớn! Nhìn xa còn tưởng to bằng người, vừa nhìn gần như thế, đầu của nữ thần đã to bằng nửa cậu rồi, nhất định chơi rất vui!

Lưu Tinh lộ ra biểu tình giống như "thủy thủ đói khát một năm nhìn thấy cô gái khỏa thân", từng bước tiến về phía tượng nữ thần ở mũi thuyền, còn không ngừng phát ra tiếng cười quỷ dị he he he...

"Ngươi là ai? Vì sao tùy tiện lên thuyền?" Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát mang theo uy nghiêm.

Lưu Tinh ngẩn ra, thái độ còn muốn hống hách gấp một trăm lần đối phương, xoay người hét lớn: "Ta là bạn của chủ nhà ngươi! Ta nói cho ngươi, ngươi phải chiêu đãi ta cho thật tốt đấy! Bằng không... hừ hừ!"

"Bạn của chủ ta?" Người đó ngẩn ra, hình như có chút không kịp phản ứng.

Ngón trỏ của Lưu Tinh nghênh ngang chỉ về phía trước, suýt nữa muốn chọc lên mũi của người ta rồi, ngạo mạn giống như thể cậu mới là quốc vương mà nói: "He he, ta thế nhưng là bạn của hoàng tộc đấy! Ngươi nếu chọc ta, ta liền kêu hắn đem ngươi, đem ngươi... đem ngươi cấm túc!"

"..." Chàng trai im lặng một hồi, thực sự có chút không biết nên làm gì cậu bé này.

"Lưu Tinh! Không được vô lễ với người ta như thế." Đám người Bai Saya vội vã xông tới, vội vàng đẩy Lưu Tinh cho Alan, người sau chỉ cần một cái ánh mắt liền có thể khiến cho Lưu Tinh vô cùng ngoan rồi.

Sau đó Bai Saya hết sức có lỗi mà xin lỗi với chàng trai kia: "Thật là ngại quá."

Chàng trai đánh giá mấy người chạy theo lên thuyền, vừa nhìn tức thì khiến mắt của hắn ngưng tụ trên thân mấy người này rất lâu.

Thật là một đoàn tuấn nam mỹ nữ mỗi người một vẻ! Chàng trai nói xin lỗi ở trước nhất mặc dù nhìn sơ chỉ là thanh tuấn, nhưng lại khiến người sau khi chuyển tầm nhìn, vừa lại không nhịn được quay đầu nhìn đôi mắt màu hổ phách ấm nhuận kia của hắn, mà nam nhân tóc vàng mang theo chút kiêu ngạo đang nhìn ngó xung quanh ở phía sau thì là liếc mắt một cái đã khiến người kinh diễm, đúng lúc hắn vừa lại mặc trường bào màu trắng, thật là một mỹ nam tử như thiên thần, chỉ là đôi mắt màu hồng kia khiến hắn thoạt nhìn thêm một chút ôn hòa, không có vẻ khó gần như thần linh.

Vị ở phía sau nữa thì là mỹ nữ khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất, thân hình của cô gái thon dài, mái tóc vàng kia tưởng chừng như là dùng hoàng kim sau khi chạm trổ tinh tế rồi nạm lên kim cương lóng lánh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo thần sắc cao ngạo, đôi mắt lam lộ ra ánh mắt sắc bén, đây khẳng định là quả ớt tính khí nóng nảy.

Đáng tiếc, bởi vì trước ngực cô ta đang bế một bé gái đang ngủ, nên nhìn không rõ vóc dáng của cô ta rốt cuộc có tốt hay không... chàng trai có chút ức chế.

Chẳng qua, mặc dù trong đó có mỹ nữ, nhưng chức trách của mình thế nhưng cũng không thể có bất cứ sơ sót nào. Chàng trai sau khi đánh giá xong đoàn người này, ánh mắt chỉ dừng lại một chút trên cổ tay của Alan và Saisimili, sắc mặt lập tức liền hòa hoãn lại, hắn gật đầu khách khí mà nói: "Không có gì. Tôi cũng đang chờ các vị, hoàng... ặc!"

Nói đến một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, sau khi nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói với Bai Saya: "Vị đại nhân đó đã căn dặn tôi, nói là có mấy vị bằng hữu sẽ lên thuyền, muốn tôi chiêu đãi các vị cho tốt, nhưng, xin đừng ở trên thuyền nhắc đến danh hiệu của đại nhân, tránh cho tạo thành rối loạn không cần thiết."

Bai Saya ngẩn ra, vì sao không thể nhắc đến danh hiệu của Saimi? Chẳng qua, đối phương đang nghiêm túc nhìn mình, khiến hắn không rảnh suy nghĩ thêm, chỉ có thể vội vàng gật đầu nói: "Được, được rồi."

"Vậy thì, xin để tôi trước hết mang các vị đến khoang thuyền." Chàng trai hết sức khách khí hữu lễ giải thích: "Đại nhân bây giờ đang ngủ trưa, chờ sau khi đại nhân thức dậy, tôi lập tức mang các vị đi gặp ngài ấy."

Cái gì? Đại nhân không phải chỉ Saimi sao... Bai Saya càng ngày càng hỗn loạn rồi, khi đang muốn hỏi cho rõ, phía sau lại thấp thoáng có tiếng răng rắc của tia chớp...

"Lưu Tinh! Ngươi xuống cho ta." Alan rống giận, trên tay sớm đã tràn ánh điện.

Lưu Tinh đang trèo trên mũi thuyền, đầu cũng không quay lại mà hét lớn: "Không muốn! Ta muốn chơi tượng nữ thần cơ!"

Ánh mắt của Alan siết lại, ma pháp trên tay đã sẵn sàng, bên cạnh thì là Aya đang cao hứng vỗ tay la hét "răng rắc răng rắc". Mà Saisimili vừa nhìn thấy ma pháp liền biến sắc, hắn vừa rồi mới bị ma pháp này chỉnh đốn, ấn tượng chẳng những khắc sâu hơn nữa trên người còn đang đau đây!

Bai Saya vội vàng tiến lên ngăn cản Lưu Tinh, còn phải quay đầu hét lớn: "Alan, mau dừng tay! Không thể sử dụng tia chớp trên thuyền, thuyền sẽ cháy mất!"

Lưu Tinh làm mặt hề cho Alan: "Nghe thấy chưa, ngươi sẽ làm thuyền cháy mất, Alan ngốc."

"Ngươi!" Trong tay của Tinh Linh đã xuất hiện cầu tia chớp hoàn chỉnh.

"Mau dừng tay đi, Alan..." Bai Saya kinh hãi thất sắc, muốn đi ngăn cản Alan, vừa lại sợ Lưu Tinh trèo đi làm hỏng tượng nữ thần của người ta, tay chân luống cuống không biết nên đi ngăn cản bên nào mới phải.

"Thật là... đoàn khách náo nhiệt..." Chàng trai phụ trách tiếp đãi giật giật khóe miệng, lộ ra cười khổ bất đắc dĩ.

Lúc này, mấy thủy thủ vây quanh một vị thuyền trưởng đi về phía chàng trai tiếp đãi đoàn người Lưu Tinh, thuyền trưởng sau khi hành lễ một cách lễ mạo, hỏi: "Xin hỏi có thể xuất phát chưa? Vưu Vũ đại nhân."

Chàng trai xoay người qua, quét đi nụ cười vừa rồi lộ ra với đám người Lưu Tinh, sắc mặt hơi mang cao ngạo trả lời: "Khách cần chờ đã đến rồi, bây giờ liền xuất phát đi."

"Vâng." Thuyền trưởng gật đầu một cách nhẹ nhàng nhưng không thất lễ, sau đó lập tức xoay người rời khỏi, bắt đầu chuẩn bị khởi hành.

Chàng trai được gọi là Vưu Vũ lần nữa quay đầu nhìn đoàn người Lưu Tinh vẫn đang hỗn loạn như cũ, sắc mặt cổ quái lẩm bẩm: "Mặc dù sớm đã nghe nói Benchez đại nhân tính tình cổ quái, nhưng không ngờ cổ quái như thế, hơn nữa không chỉ bản thân quái, ngay cả đồng bạn cũng quái như thế, mà quả ớt kia hình như có hơi cay quá rồi... Haiz! Xem ra tin đồn Benchez đại nhân rất khó ứng phó quả nhiên là thật rồi, hi vọng tin đồn ngài ta có thực lực ma pháp cao thâm khó lường và thích dùng ma pháp chỉnh người cũng đừng chân thực như thế là được..."

Vưu Vũ lần nữa thở dài, theo thói quen xoay xoay vòng tay trên tay mình, vòng tay đó bất ngờ giống y như đúc vòng tay của Lưu Tinh vốn đeo ở mỗi bên tay, bây giờ thì lần lượt đeo ở trên cổ tay của Alan và Saisimili.

◊◊◊◊

Vưu Vũ vất vả lắm mới ổn định xong đoàn khách đó, bây giờ thật có loại cảm giác đầu muốn nổ tung, hắn trước giờ chưa từng gặp khách nào ồn ào như thế, giống hệt một đoàn lữ hành trẻ con.

"Cũng đến lúc nên đi đánh thức hoàng tử điện hạ rồi." Hắn lẩm bẩm: "Để cho Benchez đại nhân chờ quá lâu cũng không phải chuyện tốt, nghe nói kiên nhẫn của ngài ta cũng là nổi tiếng kém..."

Vưu Vũ đi đến trước cửa khoang thuyền xa hoa nhất trên thuyền, cao ngạo mà gật đầu với thị vệ Ma Tộc ở hai bên cửa, sau đó gõ gõ cửa một cách cực kỳ lễ mạo và phong độ: "Hoàng tử điện hạ, thời gian nghỉ trưa đã qua rồi, xin thức dậy."

"..." Bên trong cửa phòng một chút tiếng vang cũng không có, khiến người hết sức hoài nghi bên trong thật sự có người sao?

Sau khi nói xong câu đầu tiên một cách lễ mạo, Vưu Vũ bắt đầu trở nên tùy tiện, nửa thân thể dựa lên cánh cửa, tay tùy ý gõ gõ ở trên cửa, sau đó hô: "Hoàng tử điện hạ, đến lúc thức dậy rồi..."

Trong cửa lập tức truyền đến tiếng rống tức giận: "Ngươi ồn quá đấy, câm miệng!"

Vưu Vũ nhướn nhướn mày, không để ý lắm mà tiếp tục gõ cửa và hô: "Nếu muốn tôi không làm ồn nữa, vậy hoàng tử điện hạ ngài hãy thức dậy đi."

"Lộn xộn! Vưu Vũ chết tiệt, còn ồn ta sẽ chém đầu ngươi!"

"Muốn chém đầu tôi, vậy ngài cũng phải thức dậy trước mới được à, hoàng tử điện hạ." Vưu Vũ ung dung trả lời, đừng nói căng thẳng, hắn thậm chí còn đang ngắm nghía hình dạng móng tay của mình có đẹp hay không.

Người bên trong hình như cũng biết người bên ngoài là không sợ loại uy hiếp chém đầu này, cho nên bắt đầu dùng sách lược mềm dẻo: "Hm, để ta ngủ thêm một chút thôi! Làm ơn đi, một chút xíu là được, Vưu Vũ tốt..."

"Một chút xíu..." Vưu Vũ ở trong lòng đếm ba giây, lần nữa mở miệng hô: "Được rồi! Một chút xíu rồi đó, vương tử điện hạ, thức dậy nào."

"... Được thôi! Ta dậy rồi đây, Vưu Vũ đáng ghét." Trong phòng rốt cuộc vang lên tiếng rời giường tiếng chăn mền bị vén ra vân vân, hơn nữa người bên trong hình như cố ý muốn trút bực tức của mình, cho nên làm cho động tác đặc biệt lớn tiếng, binh binh bang bang giống như đồ vật của cả căn phòng đều là "Vưu Vũ đáng ghét".

"Cần tôi phục vụ ngài mặc quần áo không? Hoàng tử điện hạ." Vưu Vũ thuận miệng hỏi.

"Ngày nào đó ngươi biến thành nữ nhân ngực to eo nhỏ rồi, ta sẽ cân nhắc lại! Thật là, sớm biết vậy thà mang mấy nữ hầu còn hơn mang ngươi!"

"Rõ ràng chính là ngài nói cái gì mà nữ nhân tìm bên ngoài là được, cho nên quyết không mang nữ hầu..." Vưu Vũ lẩm bẩm.

Người bên trong hiển nhiên lỗ tai rất thính, ngay cả lời nhỏ tiếng như thế cũng nghe thấy rồi, vội vàng phản bác: "Ta nào biết đại lục phương nam thật sự ngay cả một mỹ nữ cũng không có chứ!"

"Có mỹ nữ đấy thôi, chỉ là lông của bọn họ đều hơi nhiều, chiều cao hơi cao, cơ bắp hơi tráng..." Vưu Vũ buồn cười nói.

Cửa phòng bị mở tung ra, còn tông mạnh lên vách tường bên cạnh, nếu không phải Vưu Vũ và thị vệ Ma Tộc hai bên né nhanh, sợ rằng bây giờ trên tường đã có chả thịt hình người rồi.

Một chàng trai Ma Tộc đầy tinh thần vừa điều chỉnh cổ áo hoa văn phức tạp trước ngực mình, vừa biếng nhác hạ mệnh lệnh với Vưu Vũ: "Đến uống trà chiều thôi."

Vưu Vũ không chút khách khí cho hoàng tử một cái ánh mắt khinh khỉnh. Vừa mới ngủ dậy đã muốn uống trà chiều, ngươi là heo à!

"Này! Đừng tưởng ta nhìn không ra ánh mắt của ngươi là ý gì nhé, ngươi đang nói "ngủ dậy liền muốn ăn, thật là giống heo", đúng chứ?" Ngón trỏ của hoàng tử chỉ vào mũi của Vưu Vũ, nheo mắt một cách nguy hiểm chất vấn.

"Vương tử điện hạ, xin đừng hiểu lầm Vưu Vũ, Vưu Vũ chưa từng nói lời mạo phạm ngài." Vưu Vũ vừa nháy mắt với hoàng tử, vừa lại là cung kính trả lời.

"F*ck!" Hoàng tử phất tay một cái: "Cái đồ "miệng thế này lòng thế nọ"! Uống trà chiều thôi."

"Hoàng tử điện hạ, Vưu Vũ có chuyện bẩm báo." Vưu Vũ vội vàng cắt ngang dự định uống trà chiều của hoàng tử, làm xong chính sự trước rồi nói.

"Chuyện gì?" Hoàng tử có chút khó hiểu hỏi, theo như hắn nhớ được, chuyện phải làm sớm đã làm xong rồi, hẳn là không có chuyện có thể khiến Vưu Vũ đến bẩm báo một cách nghiêm túc như thế.

"Benchez đại nhân ngài ấy..." Vưu Vũ vội vàng bẩm báo chính sự. Mặc dù tính cách của hoàng tử hết sức tùy tính, khiến cho người phía dưới hắn cũng rất tùy tính, nhưng nói đến chính sự, cho dù là vị hoàng tử mệnh danh dễ thân cận nhất Ma Tộc này cũng không cho phép có sai sót.

Hoàng tử lộ ra biểu tình hiểu rõ, cắt ngang lời của Vưu Vũ, phất phất tay nói: "Oh, cái đó à! Không cần chờ nữa, Benchez nói hắn còn có chuyện muốn làm, không theo chúng ta trở về đại lục phương bắc nữa, bảo chúng ta đi trước."

Vưu Vũ ngây ngẩn. Benchez đại nhân không đến nữa? Vậy đoàn người vừa rồi rốt cuộc là...

Hoàng tử nhìn xung quanh một chút, thuyền sớm đã rời khỏi bến cảng, bây giờ đang đi trên biển cả, hắn không khỏi kỳ quái nói: "Đã khởi hành rồi?"

Da đầu của Vưu Vũ bắt đầu tê dại, nhưng cho dù có căng thẳng, chuyện nên báo cáo vẫn là chỉ có thể nói ra cho hết: "Hoàng tử điện hạ, vừa rồi có một đoàn người tự xưng là khách của ngài, tôi tưởng rằng bọn họ chính là Benchez đại nhân, cho nên sau khi để bọn họ lên thuyền, liền khởi hành rồi.

"Tự xưng là khách của ta, ngươi liền coi bọn chúng thật sự là do ta tìm đến?" Sắc mặt của hoàng tử hết sức không vui, nhưng hắn lại không có trực tiếp nổi giận, Vưu Vũ đã làm việc dưới tay hắn rất lâu rồi, hắn biết Vưu Vũ không phải một Ma Tộc dễ tin người khác.

"Bởi vì trong đó có hai người mang theo vòng tay ngụy trang của ma pháp sư hoàng thất chế tác, cho nên tôi tưởng rằng đó chính là đoàn người Benchez đại nhân."

"Cái gì? Có hai cái vòng tay?"

Hoàng tử nhíu mày, vậy cũng khó trách Vưu Vũ sẽ cho rằng bọn họ là Benchez, loại vòng tay ngụy trang đó là do ma pháp sư ngự dụng hoàng thất Ma Tộc chế tác, bởi vì cần nguyên liệu ma pháp cực đắt đỏ, cộng với ma pháp sư cao siêu, thậm chí còn phải có ma pháp trận cơ mật nắm trong tay của người hoàng thất, ba cái này gộp lại mới có thể chế tác ra, cho nên số lượng cực ít, cho dù mình là hoàng tử, trên tay cũng chỉ có hai cái, một cái đã lấy cho Vưu Vũ ngụy trang thành các loại chủng tộc, tiện cho hắn thăm dò tin tức trong đoàn người, cái kia thì đã cho... Quên đi! Đó không phải trọng điểm.

"Nếu có hai cái vòng tay... chẳng lẽ thật sự là Benchez?" Hoàng tử nhíu mày, có chút không xác định lắm nói.

Vưu Vũ thử hỏi: "Benchez đại nhân có phải là có một mái tóc vàng và mắt màu hồng?" Theo hắn nghĩ, trong quần người đó cũng chỉ có người này có khả năng là Benchez đại nhân nhất.

Hoàng tử lắc lắc đầu rồi nói: "Không, tóc của hắn là màu bạc, chẳng qua nếu có vòng tay, vậy ngay cả tướng mạo cũng có thể thay đổi, mắt màu hồng... nghe lên rất giống hứng thú buồn nôn của hắn lúc biến trang sẽ cân nhắc, hm, càng ngày càng giống hắn rồi, mặc kệ đi, trước đến xem thử rồi nói."

Vưu Vũ gật đầu, để cẩn thận, hắn hạ mệnh lệnh cho thị vệ hai bên cửa đi theo, nếu đối phương có ác ý với hoàng tử, thực lực của hai thị vệ tùy thân này của hoàng tử khẳng định có thể khiến đối phương trở tay không kịp.

Hoàng tử dùng bước lớn phóng thoáng đi theo sau Vưu Vũ, thị vệ thì răm rắp đi theo phía sau hoàng tử cách khoảng một bước, bởi vì biết có tình huống xảy ra rồi, cho nên thái độ của hai thị vệ cũng đặc biệt cẩn thận.

Vưu Vũ dẫn hoàng tử đến hành lang chỗ khoang thuyền của khách, mặc dù cách phòng còn có mười mấy mét, chẳng qua sớm đã nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào dữ dội trong phòng, tiếng kêu rên, tiếng la hét, tiếng rống giận, thậm chí còn có tiếng sấm chớp khi trời mưa dông mới sẽ nghe thấy, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng trầm muộn của thứ gì rớt xuống đất.

"Thoạt nhìn có vẻ giống như không phải gian tế..." Hoàng tử có chút dở khóc dở cười nói.

Chính là bởi vì đoàn người này quá quang minh chính đại vừa lại quá hỗn loạn, hoàn toàn không có cảm giác của gian tế hoặc kẻ địch, cho nên hắn mới dứt khoát cho rằng bọn họ chính là Benchez đại nhân như thế... Vưu Vũ càng thêm muốn khóc.

"Vưu Vũ, đi gõ cửa..."

"ẦM!"

Hoàng tử, Vưu Vũ và hai tên thị vệ đồng loạt xoay đầu từ trái sang phải, một cánh cửa từ chỗ nó vốn nên ở, điên cuồng bay một mạch sang bên phải vượt qua một nhánh hành lang, sau đó tông vỡ lan can thuyền, vừa lại bay tiếp mười mấy mét, cuối cùng vỡ thành một đống mảnh vụn rơi lả tả trên mặt biển bập bềnh, trôi đi theo sóng ...

"Bẩm báo hoàng tử điện hạ, không có cửa để gõ rồi." Vưu Vũ ngơ ngác trả lời.

"..."

Lúc này, một âm thanh như muốn khóc từ trong phòng truyền ra: "Alan! Mau dừng tay, thuyền sẽ cháy mất!"

"Cho dù đốt cháy thuyền, ta cũng phải đánh chết hai tên tai họa này, tránh cho bọn chúng nguy hại thế giới!"

"Đây chẳng hề liên quan đến ta, ngươi làm sao có thể nói ta nguy hại thế giới? Đó vốn đã là bánh quy của ta, ta mới không muốn chia cho người khác!"

"Mặc kệ! Ta muốn ăn bánh quy nấm hương! Ta muốn ăn bánh quy, ăn bánh quy!"

"Ta đánh chết các ngươi..."

"Răng rắc, răng rắc!"

...

"... Vưu Vũ!" Hoàng tử đột nhiên mở miệng nói.

"Vâng? Hoàng tử điện hạ." Vưu Vũ ngơ ngác trả lời theo phản xạ.

Hoàng tử với sắc mặt nghiêm túc vỗ vỗ vai của Vưu Vũ nói: "Bất luận trong đoàn người này rốt cuộc có Benchez hay không, ta đều sẽ không trách ngươi! Hơn nữa, cũng tuyệt đối không ai sẽ phái nhóm người này đến làm gian tế."

Vưu Vũ dở khóc dở cười trả lời: "Cảm tạ hoàng tử điện hạ."

"Bất luận thế nào, nhắc nhở bọn họ một chút rằng ta đã đến đi." Hoàng tử có phần bất đắc dĩ nhìn vụn cửa trên mặt biển.

Vưu Vũ vừa đi về phía phòng, vừa cẩn thận cảnh giới... Đương nhiên không phải cảnh giới nhóm người này, mà là sợ mình bị tia chớp phun loạn bất cẩn đánh trúng, sau đó bay ra giống như cửa, biến thành một đống mảnh vụn.

"Lưu Tinh, cậu đừng giành bánh quy của Saimi nữa, tôi đi lấy thịt cho cậu ăn..."

Chàng trai có mắt màu hổ phách kia vừa quay đầu hô, sau đó vừa xông ra, mắt thấy sắp tông vào Vưu Vũ rồi, nhưng tầm nhìn của hắn lại vẫn còn ở trong phòng...

Vưu Vũ đã định né sang bên cạnh, nhưng động tác của chàng trai đó lại càng nhanh, hắn chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, chàng trai kia đã biến mất rồi...

"Xin lỗi, suýt nữa tông phải ngươi." Âm thanh của chàng trai từ sau lưng truyền tới.

Vưu Vũ vội vàng xoay người, chàng trai mắt màu hổ phách quả nhiên đã đứng ở phía sau hắn, còn mang theo vẻ mặt áy náy.

"Phản ứng tốt!" Hoàng tử tán thán khen ngợi một tiếng, bởi vì hắn đứng ở một bên, cho nên nhìn thấy hết sức rõ, chàng trai kia ở lúc sắp tông lên Vưu Vũ, lợi dụng một cái xoay người đẹp đẽ, vòng qua bên cạnh Vưu Vũ, thân thủ cỡ này mặc dù rất nhiều võ giả đều có thể làm được, nhưng chàng trai này lại là mắt còn nhìn phía sau, chỉ dựa vào phản ứng liền làm ra động tác này, tốc độ phản ứng như thế trái lại không có bao nhiêu người có thể làm được, cho nên hắn mới nói "phản ứng tốt" mà không phải "thân thủ tốt".

Bởi vì tiếng tán thán này, tầm nhìn của chàng trai mắt màu hổ phách chuyển sang người hoàng tử, trong ánh mắt mang theo thần sắc nghi hoặc.

"Ngươi quen biết Benchez sao?" Hoàng tử đột nhiên hỏi, sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương.

Chàng trai mắt màu hổ phách ngẩn người, sau đó trả lời rồi hỏi ngược lại: "Ta biết hắn, ngươi cũng biết Benchez?"

Hoàng tử nhíu mày, hắn nghĩ làm sao cũng không ngờ đối phương sẽ là phản ứng như vậy, nếu như nói Benchez ở ngay trong bọn họ, vậy hẳn là sẽ trực tiếp nói hắn ở trong phòng; nếu như nói bọn họ là giả mạo danh nghĩa của Benchez lên thuyền, vậy cũng nên lộ ra thần sắc chột dạ khi bị vạch trần, hoặc là ra vẻ trấn định vân vân.

"Ngươi là Ma Tộc? Hay là Tinh Linh?" Chàng trai đó hết sức tò mò nhìn lỗ tai nhọn của hoàng tử.

Nghe vậy, hoàng tử, Vưu Vũ và hai tên thị vệ đều lộ ra thần tình cổ quái. Tinh Linh...? Làm sao cũng sẽ không có ai nhận Ma Tộc thành Tinh Linh đi?

"A, ngươi có ma văn, là Ma Tộc đi?" Chàng trai có chút hưng phấn nhìn hoa văn sao năm cánh ngược bên cạnh mắt trái của hoàng tử. Hắn rốt cuộc cũng có thể tự mình phân biệt ra Ma Tộc rồi!

"Ngươi ngay cả Ma Tộc cũng phân biệt không ra, vậy mà dám giả mạo Benchez đại nhân." Vưu Vũ quát lớn.

"Huh?" Chàng trai trợn to đôi mắt màu hổ phách kia, kinh ngạc nói: "Ta, ta giả mạo Benchez lúc nào?"

"Ngươi rõ ràng... ặc!" Vưu Vũ nói đến một nửa lại ngây ra, đoàn người này đích xác từ đầu đến cuối đều không hề nói trong bọn họ có Benchez đại nhân, lần này, mọi trách nhiệm đều biến thành lỗi của hắn rồi, hắn không khỏi lo sợ nhìn hướng hoàng tử.

Hoàng tử lại phất phất tay với Vưu Vũ, biểu thị những chuyện đó trước hết đều không cần để ý, bây giờ quan trọng nhất chính là làm cho rõ đối phương rốt cuộc là ai, có ý đồ gì. Hắn cẩn thận suy nghĩ, nên hỏi làm sao mới có thể khiến cho đối phương lộ ra đuôi chuột nhanh nhất.

Chàng trai mắt màu hổ phách lại tò mò hỏi trước: "Ma văn của ngươi là sao năm cánh ngược, thật giống với ma văn của Lưu Tinh, ngươi quen biết Lưu Tinh sao?"

Vưu Vũ nghe vậy, lập tức tận trách quát mắng đối phương: "Nói bậy gì vậy? Sao năm cánh ngược thế nhưng là..." ma văn của hoàng thất mới có.

"Hả? Phượng Kim ca ca, anh làm sao lại ở đây chứ?" Lưu Tinh từ trong phòng xông ra trợn mắt há hốc mồm nhìn hoàng tử điện hạ.

Cằm của hoàng tử điện hạ rơi thẳng xuống ngực, hoàn toàn không có phong thái hoàng tử mà hét lớn:

"Lưu Tinh!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top