Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Quỹ đạo sai lầm

"Ủa? Đại nhân ngài quen biết vị này..." Vưu Vũ hỏi đến một nửa, lại không biết nên xưng hô làm sao, dùng tiên sinh không khỏi quá mức chính thức, Ma Tộc này vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi, nhưng nếu không dùng kính xưng, sợ rằng vừa lại mạo phạm nó... mạo phạm một vị quen biết với hoàng tử Ma Tộc sợ rằng không phải chuyện mà một Ma Tộc sẽ muốn thấy.

Lúc này, hoàng tử và Lưu Tinh trợn mắt nhìn nhau, trên trán mỗi người đều chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hai người hình như đều có vẻ không biết nên phản ứng thế nào.

"Ma Tộc!"

Alan lúc này cũng đi ra, hoàn toàn không che giấu thần sắc chán ghét trên mặt hắn. Đây trái lại khiến cho Vưu Vũ liếc xéo, nghĩ thầm, mặc dù người ghét Ma Tộc không ít, chẳng qua trong đồng bạn của chính ngươi cũng có một tên Ma Tộc rồi, còn ghét Ma Tộc như thế, hình như có chút kỳ quái đi?

Bai Saya nhìn hai Ma Tộc đang mắt to trừng mắt nhỏ, tò mò hỏi: "Lưu Tinh, cậu quen biết hắn? Đúng rồi, ma văn của hắn và cậu thật..." giống nhau...

Hai từ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, Lưu Tinh và hoàng tử điện hạ vậy mà lộ ra thần sắc nghiến răng nghiến lợi gần như y như đúc, sau đó hết sức ăn ý mà nhào lên phía trước, Lưu Tinh phụ trách ôm đầu của Bai Saya, thuận tiện bịt miệng của hắn, sau đó hoàng tử phụ trách khiêng chân của hắn lên, ba người bốn chân vọt vào căn phòng cách vách, sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa lại, để lại hai đoàn người đối mặt nhìn nhau.

"Lưu Tinh đang làm cái gì vậy?" Saisimili ôm tất cả bánh quy nấm hương của mình, sau đó từ trong phòng ló đầu ra hỏi.

"Không biết, không cần để ý tới nó, ta phải đi cho Aya ăn rồi." Alan lạnh lùng trả lời xong, cao ngạo mà liếc hai vị thị vệ Ma Tộc một cái, sau đó xoay người trở về phòng, đáng tiếc phòng đã không còn cửa, nếu không hắn khẳng định muốn đóng sầm cửa để tăng cường tình cảm khinh bỉ Ma Tộc của mình.

"Còn cần bảo hộ đại nhân không?" Hai thị vệ Ma Tộc có chút khó xử dò hỏi Vưu Vũ.

Vưu Vũ bị hành động của hoàng tử làm cho sững sờ, mãi đến khi thị vệ liên tục hỏi mấy lần, mới rốt cuộc hồi thần: "Cái gì? Oh, oh! Các ngươi tránh xa một chút thủ hộ đại nhân là được."

Sau khi nhìn thấy thị vệ gật đầu, Vưu Vũ có chút không yên tâm lại nói: "Nhớ, tránh xa một chút, đại nhân nếu đã trốn vào phòng, vậy khẳng định sẽ không để cho sinh vật sống nghe thấy lời của ngài ấy nói ở bên trong."

Thị vệ nghiêm túc gật đầu. Thân là thị vệ hoàng tộc, bọn họ vẫn luôn đều rất hiểu rõ, có những lời vĩnh viễn đều đừng nghe thấy thì tốt hơn.

◊◊◊◊

Bai Saya sau khi bị bịt miệng khiêng vào phòng, liền bị bỏ một phát xuống, hắn chớp chớp mắt, không hiểu rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ngươi(anh) làm sao lại ở đây hả?" Hai người... Không! Là hai ma sau khi mỗi bên điên cuồng cào túm đầu một hồi, rốt cuộc dừng lại, đồng thanh rống to với nhau.

"Đây là thuyền của ta, ta vì sao không thể ở đây?" Hoàng tử khó có thể tin hét trở lại.

"Đây là thuyền của vật cưng em, em đương nhiên ở đây rồi!" Lưu Tinh cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời.

Lời này vừa ra, hai người đều mắt to trừng mắt nhỏ, giống như có thể từ trong mắt phát hiện đối phương đang nói dối.

"Bình, bình tĩnh một chút, hai vị..." Bai Saya sau khi thử hòa giải, mặt khốn khổ nói với Lưu Tinh: "Lưu Tinh à! Tôi nghĩ chúng ta nói không chừng thật sự ngồi sai thuyền rồi..."

"Cái gì? Vì sao là chúng ta hả!" Lưu Tinh giận dỗi nói. Kỳ thực cậu cũng sớm đã có chút phát hiện được điều này, dù sao người tùy tùy tiện tiện lên thuyền thế nhưng là bọn họ, mà đối phương lại là hoàng tử Ma Tộc, không khả năng ngồi sai thuyền... Xí xí! Cậu đang nói cái gì vậy hả! Cứ như là đang tự tát vào mồm mà! Dù sao bản thân cậu cũng là...

"Ta nói nhé tiểu đệ! Ngươi làm sao từ đại lục North của Ma Tộc chúng ta chạy đến đại lục South phương nam rồi?" Hoàng tử thở dài, tiểu đệ này của hắn chính là rất sĩ diện, biết rõ sai mà còn mạnh miệng... quên đi, không cần thiết giận dỗi với em trai mình: "Ngươi trước khi rời khỏi nhà không phải nói muốn đi đại lục West phía tây sao?"

"Tiểu, tiểu đệ?" Bai Saya hết sức kinh ngạc nhìn Lưu Tinh, chỉ vào hoàng tử với cậu.

Lưu Tinh gãi gãi mặt, xòe tay thừa nhận: "Anh ta là tứ ca của tôi đấy, anh ta tên là Phượng Kim."

"Thì ra là anh trai của Lưu Tinh." Bai Saya lần này rốt cuộc cũng hiểu, hắn hết sức có lễ mạo cúi người nói: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là đồng bạn lữ hành của Lưu Tinh, tên của tôi là Bai Saya."

"..." Phượng Kim không biết nói gì mà gãi gãi mặt, chỉ vào Bai Saya, sau đó hỏi tiểu đệ nhà mình: "Hắn vốn đã biết ngươi là đệ ngũ hoàng tử của Ma Tộc?"

Tiểu Bạch ngu ngốc làm sao có thể sẽ biết chứ! Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh, cho dù mình chính miệng nói cho Tiểu Bạch, có khi hắn còn tưởng mình đang nói dối đây!

Bai Saya ngẩn người, cười nói: "Cái gì? Ngài đang nói đùa đi? Lưu Tinh làm sao có khả năng là hoàng tử đây."

Phượng Kim lộ ra thần tình cổ quái, chỉ vào mình, hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"

"Anh trai của Lưu Tinh." Bai Saya thành thực trả lời.

Phượng Kim suýt nữa có xúc động muốn trượt té, hóa ra hắn căn bản vẫn chưa rõ mình là ai? Hắn có chút bất đắc dĩ chỉ vào sao năm cánh ngược bên cạnh mắt mình, lần nữa hỏi: "Vậy ngươi nói, đây là cái gì?"

Hắn nghĩ thầm, lần này tên tiểu tử đó chung quy nên biết thân phận của hắn rồi đi? Biểu tượng sao năm cánh ngược của hoàng thất Ma Tộc có thể nói là biểu tượng không ai không biết không ai không hiểu trên cái thế giới này, chỉ cần nhìn thấy sao năm cánh ngược, dù là trẻ con ba tuổi cũng sẽ sợ đến buổi tối không dám ngủ...

Bai Saya nghiêm túc trả lời: "Cái đó tôi biết, là ma văn!"

"... Sau đó thì sao?" Phượng Kim khó có thể tin hỏi.

"Huh?"

"Đây là ma văn của "ai" mới sẽ có hả!" Âm thanh của Phượng Kim nâng cao tám độ.

"Huh?" Bai Saya ngẩn ra, sau khi vừa lại suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, lộ ra thần tình hiễu rõ, sau đó dưới thần sắc ôm đầy hi vọng của Phượng Kim, hắn đầy mặt tươi cười trả lời: "Là ma văn Ma Tộc mới sẽ có!"

"..." Phượng Kim đột nhiên có loại xúc động muốn vô lực quỳ rạp xuống đất.

"Ha ha ha!" Lưu Tinh ôm bụng cười ầm, "Tứ ca ngu ngốc, Tiểu Bạch ngay cả Ma Tộc và Tinh Linh cũng phân không ra, anh còn vọng tưởng hắn biết sao năm cánh ngược là cái thứ gì hả?"

"Tôi bây giờ phân ra được Tinh Linh và Ma Tộc rồi!" Bai Saya vội vàng nói rõ, chỉ là dưới một cái nhướn mày nghi vấn của Lưu Tinh, hắn có chút chột dạ bổ sung: "Chỉ cần nhìn thấy ma văn liền phân ra được..."

Nghe thấy lời này, Phượng Kim ngoại trừ muốn quỳ rạp xuống đất, còn muốn lộ ra biểu tình chữ "囧", hắn vất vả hỏi: "Tiểu đệ... ngươi từ đâu tìm ra tên lính nhà trời ngay cả Ma Tộc và Tinh Linh cũng phân không ra này?"

"Nhặt dưới cây." Lưu Tinh trả lời dứt khoát.

"Ngoại trừ hắn, đồng bạn khác của ngươi cũng biết thân phận của ngươi sao?" Phượng Kim đột nhiên nhớ tới cái vấn đề này.

"Không, bọn họ đều không biết."

Lưu Tinh có chút do dự, có cần nói với người khác hay không đây? Saimi đại khái là sẽ không có vấn đề, thân là Tinh Kiến, bất luận Người Dẫn Đường là thân phận gì, hắn đại khái đều sẽ không rời khỏi đi. Aya càng không cần nói, nó nhỏ như thế, cái gì cũng không biết mà! Duy nhất có vấn đề vẫn là Alan...

"Lưu Tinh, cậu rốt cuộc là thân phận gì đây?" Bai Saya càng nghe càng không rõ.

Lưu Tinh sau khi nghe thấy vấn đề của Bai Saya, mặc dù trong lòng có nắm chắc, Tiểu Bạch đại khái cũng là thuộc bên sẽ không tức giận, nhưng khi phải thừa nhận thân phận của mình thì luôn có loại cảm giác căng thẳng, cậu không khỏi có chút do dự nói: "Tôi..."

"Ta là đệ tứ hoàng tử của Ma Tộc – Phượng Kim, tên này..." Bàn tay to của Phượng Kim ra sức xoa lên đầu của Lưu Tinh: "Là hoàng đệ của ta, ngươi trái lại nói thử xem nó là ai hả?"

"Phượng Kim ca ca!" Lưu Tinh vừa kháng nghị, vừa túm bàn tay trên đầu xuống, sau đó có một chút xíu căng thẳng nhìn hướng Bai Saya.

"Anh, anh trai của Lưu Tinh là hoàng tử?" Bai Saya có chút ngơ ngác lẩm bẩm: "Vậy, vậy Lưu Tinh là em trai của hoàng tử, là em trai của hoàng tử..."

Xem ra đầu óc của Tiểu Bạch sắp biến thành một mớ hỗn độn rồi... Không! Đầu của hắn vốn đã gần như hỗn độn rồi! Lưu Tinh có chút bực mình chửi thầm. Cũng đã ám chỉ minh hiển như thế rồi, Tiểu Bạch đần làm sao vẫn là không biết thân phận của cậu? Chẳng lẽ nhất định muốn cậu chính miệng thừa nhận chắc? Tiểu Bạch đần độn, đần độn đần độn!

"Tiểu Bạch đần độn, tôi chính là cái hoàng tử nhỏ nhất của Ma Tộc đấy!" Lưu Tinh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tự mình lớn tiếng thừa nhận.

Mắt của Bai Saya bỗng chốc mở rất lớn, đầu "ầm" một tiếng hoàn toàn chết máy, chỉ có trên miệng bất giác lẩm bẩm: "Lưu Tinh là hoàng tử? Làm sao có thể, cậu ta bướng bỉnh, thích chơi, thích ăn, thích đem người ta làm vật cưng... Lưu Tinh như thế làm sao có khả năng là một vị vương tử đây?"

"Ta cũng là cảm thấy như thế." Phượng Kim từ đáy lòng tán đồng.

"Này! Các người là ý gì vậy chứ!" Lưu Tinh nắm chặt tay hét lớn.

"Ha ha ha!" Phượng Kim cười lớn vỗ vỗ vai của Bai Saya: "Ngươi quả nhiên thú vị, không hổ là đồng bạn của em trai ta chọn."

"Lưu Tinh, cậu thật sự là một hoàng tử?" Bai Saya nhạ dị nhìn Lưu Tinh, từ mái tóc rối loạn như lửa hoang trên đầu đến cái giầy một đống bùn đất dưới chân, không có một chỗ nào thoạt nhìn giống một hoàng tử... Lưu Tinh nếu như là hoàng tử, vậy sẽ là dạng gì đây?

"Chính xác mà nói, nó vẫn chưa phải." Phượng Kim giành nói trước em trai, còn bị người sau lườm một cái, chẳng qua Lưu Tinh ngẫm lại, nếu đã có người giải thích giùm, cậu liền không cần tự mình nói rồi!

"Hoàng tử của Ma Tộc ở trước khi ba mươi tuổi thành niên, đều không được thừa nhận là hoàng tử, đợi sau khi ba mươi tuổi tiến hành xong thí luyện thành niên, mới sẽ được chính thức phong làm hoàng tử, tiểu đệ này của ta là đang trong quá trình thí luyện thành niên đấy!" Phượng Kim mặc kệ né tránh và chán ghét của Lưu Tinh, vẫn cứ xoa xoa cái đầu như lửa hoang kia.

Mắt thấy Lưu Tinh giống như là một con mèo hoang sắp nổi giận, Phượng Kim vội vàng bổ sung: "Thuận tiện nói rõ, bởi vì thí luyện thành niên là phải ẩn giấu thân phận mà tiến hành, cho nên tiểu đệ này của ta mới không thể nói thân phận cho các ngươi, ngươi thế nhưng ngàn vạn lần đừng trách tiểu đệ nhà ta."

Nghe thấy bổ sung của Phượng Kim, trong miệng Lưu Tinh lẩm bẩm "Coi như anh thức thời, bằng không sẽ nói với Hỏa Hoa tỷ tỷ anh bắt nạt em" vân vân, sau đó vừa len lén dùng đuôi mắt liếc phản ứng của Tiểu Bạch. Hắn hẳn là sẽ không tức giận đi? Dựa vào tính cách của Tiểu bạch, hắn chắc sẽ không tức giận... cùng lắm là không thích mình nói dối đi?

"Lưu Tinh!" Bai Saya đột nhiên nghiêm mặt nói với Lưu Tinh: "Bởi vì là quy định của thí luyện, cho nên tôi không trách cậu, nhưng cậu sau này không được nói dối nữa, nói dối là hành vi không tốt."

Tiểu Bạch, tâm tư của anh thật sự quá dễ đoán rồi đấy... Lưu Tinh lộ ra biểu tình hình chữ "囧", dễ đoán như thế, cho dù đoán trúng cũng không có cảm giác thành tựu à!

Nhưng nhìn thấy Bai Saya cứ dùng biểu tình "mau hứa rằng cậu sẽ không nói dối nữa" nhìn mình, Lưu Tinh không khỏi nheo mắt, chọc vào ngực của Bai Saya nói: "Đồ đần! Đối với Ma Tộc bọn tôi mà nói, nói dối thế nhưng mà mỹ đức đó! Muốn Ma Tộc không nói dối, khó giống như bức Tinh Linh nói dối vậy, nếu không tin, anh làm cho Alan biết nói dối trước, vậy tôi liền phát thề tôi không nói dối nữa!"

"Đây..." Bai Saya do dự, chỉ là tính khí nóng nảy của Alan cộng thêm cố chấp đặc thù của Tinh Linh đã đủ khiến người lùi xa không chỉ ba dặm rồi, huống chi, chuyện bức người nói dối này căn bản không phải người chính trực bẩm sinh như hắn muốn thấy.

"Được rồi, được rồi!" Lưu Tinh thành công khiến cho Bai Saya lâm vào khó xử, lập tức vừa lại chuyển đề tài nói: "Tiểu Bạch, tôi nói cho anh, không được tiết lộ thân phận của tôi, còn có, cũng không cho nói ma văn của tôi chính là sao năm cánh ngược!"

Nghe thấy câu cuối cùng, Phượng Kim đang hóng gió bên cạnh không khỏi lộ ra biểu tình dở khóc dở cười. Nói ra ma văn là sao năm cánh ngược chừng như không khác gì với biểu minh thân phận hoàng tử, tìm khắp cả thế giới, đại khái cũng không có bất cứ giống loài nào không biết cái chuyện sao năm cánh ngược bằng với hoàng thất Ma Tộc này.

Hm! Hôm nào hắn cũng phải đến dưới cây tìm thử xem có loài người nào khôi hài như thế để lượm về hay không. Haiz! Vưu Vũ cái gì cũng tốt, chính là không buồn cười, không thể lấy để giải sầu...

"Oh." Bai Saya gật đầu, nhưng lại đột nhiên nhớ tới nói: "Vậy bọn Alan cũng không thể nói sao?"

Lưu Tinh vừa nghe, Tiểu Bạch hỏi đúng chỗ cậu phiền não nhất rồi, tức thì khiến cậu phiền não đến cả khuôn mặt trứng ngỗng đều nhíu lại.

"Nếu chỉ là bạn nhóm biết, vậy cũng không sao cả." Phượng Kim nhún vai, sau đó lộ ra nụ cười mang theo bí mật: "Phá vỡ chút xíu quy định, mọi người đều sẽ mắt nhắm mắt mở, cũng không hề gì."

"Không được!" Lưu Tinh một hơi cắt ngang: "Nói cho Saimi vẫn không sao cả, nhưng Alan là Tinh Linh, hắn vốn đã rất ghét Ma Tộc, nếu như vừa lại biết tôi là hoàng tộc, hắn nhất định sẽ tức vô cùng, lát nữa hắn vừa lại chạy mất thì làm sao?"

"Thì ra có Tinh Linh à, thế thì khó làm thật rồi." Phượng Kim ở bên cạnh xoa cằm nói. Dù sao, Tinh Linh chán ghét Ma Tộc là điều mà ai cũng biết.

"Nhưng, che giấu đồng bạn cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa nếu sau này Alan biết, nhất định sẽ càng tức giận." Bai Saya lo lắng nói.

"Hm..." Trong đầu Lưu Tinh bất giác hiện lên dáng vẻ Alan nổi trận lôi đình, lập tức có loại cảm giác tay chân tê dại, giống như chỉ tưởng tượng thôi đã có loại cảm giác bị điện giật, cậu vội vàng dùng sức đánh vào mặt của mình, Lưu Tinh với cái mặt sưng cậy mạnh mà trả lời: "Sau, sau này rồi nói đi!"

"Phượng Kim ca ca, em nói cho anh biết, anh cũng không được tiết lộ thân phận của em." Lưu Tinh xoay đầu, đổi sang uy hiếp anh trai nhà mình: "Nếu không, em sẽ nói với Hỏa Hoa tỷ tỷ anh bắt nạt em!"

Phượng Kim hai tay chống nạnh, rất bất mãn nói: "Lần nào cũng lấy Hỏa Hoa ép ta, có nhầm hay không hả! Ngươi là khắc tinh của ta, cũng đâu phải khắc tinh của Hỏa Hoa!"

"Cái gì? Lưu Tinh cậu là khắc tinh của anh trai cậu?" Bai Saya hết sức kinh ngạc nói.

"Không sai! Thằng nhóc này... sớm biết vậy hồi đó lúc bế nó, đáng lẽ nên lỡ tay làm nó té chết, để khỏi rước lấy nhiều phiền toái cho ta như thế!" Phượng Kim tàn nhẫn nói.

Lưu Tinh quay đầu lại, lập tức dùng âm thanh ngọt chết người và khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: "Được rồi, em biết Phượng Kim ca ca đối với em tốt nhất~~"

Đây hiển nhiên rất không dễ chịu đối với Phượng Kim, hắn trái lại hết sức hoài nghi đánh giá trên dưới em trai nhà mình: "Làm gì vậy? Ngươi vừa lại muốn làm gì rồi?"

"Nào có muốn làm gì chứ, chỉ là đệ đệ làm nũng với ca ca mà thôi." Lưu Tinh chớp mắt to vô tội, ra vẻ ta còn thuần khiết hơn Tinh Linh.

Thấy vậy, Bai Saya ở một bên đột nhiên lùi về sau mấy bước.

Phượng Kim mắt trợn trắng, bực mình nói: "Ta nhớ ngươi "mỗi lần" làm nũng với ta, tiếp đến liền sẽ đề xuất một cái "thỉnh cầu nho nhỏ" khiến ta hộc máu, hơn nữa ngươi xem, đồng bạn của chính ngươi cũng sợ đến lùi tới tường rồi kìa!"

Lưu Tinh hung dữ trừng Bai Saya đang dán ở trên tường một cái, sau đó quay đầu về, vừa lại dùng ánh mắt vô tội nói: "Chỉ là hỏi một chút, Phượng Kim ca ca anh muốn đi đâu mà thôi!"

"Ta muốn về nhà, nhiệm vụ làm xong rồi, phải trở về bẩm báo với đại ca một chút." Phượng Kim nói xong, vừa lại sâu xa mà bổ sung một câu: "Ngươi biết đại ca luôn luôn không thích người ta đến muộn."

Nói đến đại ca nghiêm túc vừa lại vô cùng ghét người ta phá vỡ quy củ của hắn, Lưu Tinh liền không nhịn được rùng mình, sau đó bất giác xoa mông, cái mông này không biết đã bao nhiêu lần bởi vì cậu gây họa, sau đó bị đại ca đánh cho nở hoa đây. Cậu xoa xoa... Không đúng à! Phượng Kim ca ca nói muốn về nhà? Vậy chẳng phải là về... đại lục phương bắc?

"Nhưng bọn em là muốn đến đại lục East phương đông cơ!" Lưu Tinh lập tức hét lớn.

Phượng Kim vừa nghe, trừng Lưu Tinh một cái, bực mình trả lời: "Thoáng cái đại lục West, thoáng cái đại lục South, bây giờ vừa lại muốn đến đại lục East, ngươi rốt cuộc là đang tiến hành thí luyện thành niên hay là đang du lịch vòng quanh thế giới?"

"Mặc kệ! Tứ ca, anh nhất định phải mang bọn em đến East!"

Lưu Tinh nổi lên hoảng hốt, đùa, đùa cái gì vậy hả? Cái tên Benchez hình như muốn đòi mạng cậu kia tám phần ở ngay trên đại lục North đại bản doanh của Ma Tộc, bỗng dưng muốn chết thế nhưng không phải chuyện mà Lưu Tinh cậu sẽ làm! Huống chi, nếu Alan một lòng muốn trở về đại lục East cuối cùng phát hiện mình lại có thể đứng ở trên đại lục Ma Tộc... Hm! Hắn có khi sẽ trở nên còn đáng sợ hơn Benchez...

"Đồ ngốc!" Phượng Kim dùng sức đánh em trai nhà mình một quyền: "Ngươi cũng không ngẫm xem Tinh Linh và chúng ta là quan hệ thế nào? Ngươi cái tên Ma Tộc vừa không danh vừa không thực lực này đến East trái lại còn không sao, Tinh Linh dù ghét Ma Tộc, cũng sẽ không làm khó một đứa trẻ, nhưng nếu như chúng ta cả một thuyền Ma Tộc còn bao gồm một hoàng tử tiến vào bến cảng East, ngươi cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đây?"

Lưu Tinh lộ ra thần sắc cười khổ. Sẽ xảy ra chuyện gì? Hm... đại khái chính là Alan sẽ đi hội họp với những Tinh Linh, sau đó cùng nhau lấy tia chớp đánh chết mình đi?

"Các ngươi trước hết cùng ta đến đại lục phương bắc, ta sẽ tìm chiếc thuyền của loài người đưa các ngươi đến đại lục phương đông đi." Phượng Kim nhún vai, nhàn nhã hạ kết luận.

Lưu Tinh lộ ra biểu tình thê thảm kêu rên: "Alan nhất định sẽ giết ta mất!"

"Tôi sẽ bảo vệ cậu... nếu như cậu ấy thật sự muốn giết cậu." Bai Saya co rút dựa vào góc tường, nho nhỏ tiếng, không có kiên quyết gì mà nói.

◊◊◊◊

Pease đi lung tung ở bến cảng, nhìn như nhàm chán, chẳng qua mắt lại lanh lợi quét qua từng cái rồi lại từng cái túi tiền, nếu như không phải đội trưởng có tiêu chuẩn đạo đức cao một cách khiến người không thể lý giải, hơn nữa còn yêu cầu đội viên cũng phải tuân thủ, hắn sớm đã dùng bản năng mưu sinh của đạo tặc, "mượn" đủ thuyền phí để cho bọn họ rời khỏi đại lục phương nam với người qua đường ở bến cảng rồi.

"Pease!"

Đang muốn nói, không thể mượn thuyền phí, vậy tôi mượn phí của một bữa cơm trưa chung quy có thể chứ? Trong đầu của đạo tặc vừa nổi lên ý nghĩ, tay đồng thời đang muốn hành động... Tốt lắm! Đội trưởng với tiêu chuẩn đạo đức cao vừa lại kịp thời ngăn cản đạo tặc.

Pease buồn bực trở về bên cạnh đội trưởng. Không hiểu được là không hiểu được! Mắt của đội trưởng có lợi hại như thế sao? Vì sao luôn là có thể kịp thời hắn mượn đồ hả?

Philo bực mình trừng Pease một cái, ý cảnh cáo trong mắt nồng đậm.

Pease có chút ngượng ngùng, vội vàng đánh lạc đề: "Không ngờ chúng ta vậy mà ngay cả Bai Saya cũng không nhìn thấy..."

"Đừng nói nữa, Pease." Philo lộ ra thần tình mệt mỏi: "Bây giờ quan trọng nhất chính là, tôi không có hoàn thành nhiệm vụ của Filost điện hạ cho tôi, hi sinh những Thú Nhân trái lại không sao cả, nhưng những ma pháp sư kia lại là chiến lực trọng yếu của thương hội, vậy mà tử trận toàn bộ rồi, tôi nên làm sao đối diện với điện hạ đây..."

"Đó cũng không phải lỗi của chúng ta!" Pease trách móc kêu lên: "Loại ma pháp khủng bố đó căn bản không phải là điều mà người có thể ngăn chặn, dù là Filost tự mình đến cũng không có biện pháp!"

"Phải tôn xưng vương tử điện hạ." Philo khẽ quát.

Pease toàn thân vô lực xòe hai tay: "Vâng, vâng, đội trưởng, dù là Filost vương tử điện hạ cũng hết cách đối với loại tình huống đó, cậu đừng tự trách nữa được chứ?"

"Không, không, nếu như là Filost điện hạ, ngài ấy nhất định có biện pháp."

Philo ôm đầu khổ não, nếu là Filost vương tử trí tuệ hơn người đến xử lý, sẽ làm thế nào mới có thể giảm tổn thất đến thấp nhất? Không! Nếu là Filost vương tử, nhất định có thể chuyển bại thành thắng. Ngài ấy rốt cuộc sẽ làm sao...

Trời ơi! Lại nữa rồi... Pease cười khổ ngồi xổm xuống, từ sau khi sống sót qua tai nạn, đội trưởng liền liên tục liên tục tự kiểm điểm mình, sau đó nỗ lực suy nghĩ cái Filost vương tử điện hạ vĩ đại kia rốt cuộc sẽ làm sao... A A! Đội trưởng đại nhân ơi, chẳng lẽ cậu không cho rằng đến giữa trưa rồi, thời gian ăn cơm cũng đến rồi, suy nghĩ phải đi đâu ăn cơm còn quan trọng hơn sao?

Pease ngồi xuống gõ đầu, bạt mạng vận động bộ óc ít khi hoạt động, nỗ lực suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến cho đội trưởng ý thức được bây giờ là thời gian ăn cơm?

"Nếu như là Filost điện hạ..." Pease ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Điện hạ vĩ đại nhất định sẽ không đi nghĩ đến sự thật đã thất bại, ngài ấy nhất định sẽ..."

"Nghĩ nên làm sao cứu vãn!" Philo một hơi cắt ngang lời của Pease, sau đó kích động túm lấy vai của Pease, "Pease! Cảm tạ cậu đã thức tỉnh tôi, cậu nói không sai, Filost điện hạ nhất định sẽ không chìm đắm trong thất bại của quá khứ, mà là chuyển thất bại sang gốc rễ của thành công! Chúng ta đi, nhất định phải đuổi theo Tinh Kiến của Bạch Vũ quốc và Người Dẫn Đường Tận Thế tội ác cùng cực!"

Nói xong, Thánh kỵ sĩ giống như thể sắp giết rồng, ưỡn thẳng sống lưng, nắm chặt vũ khí, xoải bước vung tay đi về phía bến cảng, giống như dù cho bọn họ không có tiền lên thuyền, GOD cũng sẽ vì chính nghĩa và từ ái mà từ trên trời rớt xuống một chiếc thuyền, đưa kỵ sĩ vĩ đại đi trừng phạt tội nhân.

"..." Trong lòng Pease kỳ thực là muốn nói: ngài ta sẽ muốn đi ăn cơm trước rồi tính. Đạo tặc buồn bực và đói bụng chỉ có bất đắc dĩ mà đi theo phía sau đội trưởng khí phách hiên ngang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top