Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Kiêu Ngạo Bảo Thạch

Aya bay loạn ở không trung giống như mấy ngày qua, mặc dù quỹ đạo phi hành xiêu vẹo, nhưng trái lại chưa từng bay ra khỏi thuyền. Từ sau khi trình diễn qua hai lần "Aya mất tích", tiểu thiên sứ liền bị Alan hung dữ tét mông hai trận, muốn nó tuyệt đối không được bay ra khỏi phạm vi thân thuyền, Aya liền vừa khóc vừa ôm mông của mình, ra sức gật cái đầu nhỏ, hứa nó không dám bay loạn nữa.

"Vì sao phương hướng phi hành của nó rối loạn như thế?" Alan giống như bà mẹ lo lắng việc học tập của con không theo kịp những đứa trẻ khác, lo âu hỏi "thầy giáo" Saisimili.

Mặc dù trước mắt chỉ là một "bà mẹ" lo lắng, chẳng qua nói làm sao cũng là một "bà mẹ" nắm giữ điện áp một trăm ngàn volt, Saisimili thế nhưng không dám chậm trễ một chút nào, "Tiểu Dực Nhân đều là như thế, bay thêm một thời gian liền sẽ bay rất tốt thôi!"

Alan gật đầu nói: "Trước khi lên bờ phải làm cho nó bay thật bình ổn, bằng không nếu đụng phải thân cây thì không hay rồi."

"Trước khi lên bờ?"

Saisimili tức thì trở nên căng thẳng, bạt mạng nhớ lại hồi đó mình rốt cuộc tốn bao nhiêu thời gian để bay được ổn định... A A! Quên mất rồi! Hắn tức thì căng thẳng sợ hãi mà ôm đầu đi lòng vòng tại chỗ...

"Saisimili là Tinh Linh đi, quả nhiên là có vẻ ôn hòa dễ bắt nạt, Tinh Linh yếu đuối! Chẳng qua trong truyền thuyết, Dực Nhân đáng lẽ là chủng tộc rất ôn hòa mới phải..."

Hoàng tử Phượng Kim đang vô cùng nhàm chán ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh, vừa tắm nắng, vừa nhìn tiểu thiên sứ bay xiêu xiêu vẹo vẹo, có chút cảm thán tuổi của tiểu Dực Nhân này quá nhỏ, bằng không, trên danh sách chủng tộc mình săn đuổi có thể thêm một mục rồi.

Hắn hồi tưởng tư liệu liên quan đến Dực Nhân mà mình từng đọc, trên đó chắc chắn là nói Dực Nhân ôn hòa dễ tương xử không sai! Nhưng Dực Nhân trước mắt thật là hung hãn... Cuối cùng hắn nhún vai, "Quên đi! Dực Nhân lâu lắm không có xuất hiện rồi, có lẽ truyền thuyết sai rồi cũng không chừng."

"Bai Saya, ngươi nói đúng không? Saisimili ở trong đội ngũ các ngươi, hẳn là cái đồng bạn yếu đuối nhất đi?"

Phượng Kim quay đầu qua nhìn, kỳ quái? Bai Saya đâu? Vừa rồi chẳng phải còn đang thảo luận với hắn đại lục Ma Tộc là nơi như thế nào sao?

"Tôi tin rằng Tinh Linh không hề yếu một chút nào, họ rất hung... rất kiên cường! Phượng Kim hoàng tử." Bai Saya xa xa mà từ đầu khác của thuyền hét lớn.

"Ngươi, ngươi chạy đến chỗ xa như thế từ lúc nào vậy?" Phượng Kim ngây ngẩn nói.

"Tôi..."

Bai Saya từ chỗ xa vọng nhìn Alan, người sau vẫn đi theo bên cạnh Aya đang vung loạn cánh, thoạt nhìn hình như không có một chút phản ứng nào với bốn chữ "Tinh Linh yếu đuối" này. Chẳng lẽ Alan không có nghe thấy? Hẳn là không khả năng, dưới khoảng cách thế này, lấy lỗ tai nhọn của Tinh Linh nhất định là đã nghe thấy, có lẽ là bởi vì Alan không muốn so đo loại chuyện nhỏ đó?

Lúc này, một con cá đột nhiên từ dưới biển nhảy ra, con cá này quả thực lớn đến có chút dọa người, gần như to bằng một phần tư thân thuyền.

Lưu Tinh vốn đang nhàm chán vừa lại ném loạn đồ xuống biển, không khỏi hưng phấn kêu lớn: "Alan! Có cá, có cá thật lớn, ta muốn ăn thịt cá, giúp ta bắt cá!"

Nghe vậy, ánh mắt của Alan từ trên người Aya chuyển đến cá trong biển, nhưng Phượng Kim lại có loại cảm giác kỳ quái, khi Dực Nhân hung hãn đang nhìn con cá đó, hắn vậy mà có loại cảm giác mình đang bị trừng.

"Hỡi Tinh Linh của lôi điện, phát ngôn của cuồng bạo... Cột lôi!"

Cột lôi to lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh trúng con cá lớn kia, mặt biển nhất thời dao động không thôi, ngay cả thân thuyền cũng lắc lư không ngừng, may mà tính dẫn điện của gỗ không tốt lắm, mà biển cả cũng xác thực rộng lớn, cột lôi đó cuối cùng cũng không điện luôn cả người trên thuyền, chỉ là mọi người không khỏi có loại cảm giác dưới chân tê tê, đáy lòng cũng có chút tê dại.

Điện, điện con cá có cần thiết dùng đại tuyệt chiêu không? Mọi người lặng lẽ nghĩ thầm.

"Tối hôm nay thêm món."

Alan lẳng lặng nói, vẫy vẫy tay với Aya, Aya lập tức ngoan ngoãn từ không trung nhào vào trong lòng hắn, sau đó Alan đi qua bên cạnh hoàng tử mà không thèm liếc hắn một cái, đi qua xong còn bỏ lại ba chữ vô cùng khinh thường: "Ma Tộc, hừ!"

Đầu của Phượng Kim gần như đứng máy lắp bắp nói: "Chẳng lẽ, hắn, hắn mới là... tên Tinh Linh gọi là Alan kia?"

Bai Saya không biết từ lúc nào đã đi trở lại, im lặng gật đầu.

"Thêm món?"

Sắc mặt Lưu Tinh trầm trọng nhìn con cá ngửa cái bụng "đen" trong nước, như muốn khóc mà nghĩ: làm ơn! Cá cũng biến thành cá than rồi còn đâu, còn thêm món gì nữa, ôi thịt cá của ta!

"Quả nhiên giống như Vưu Vũ nói, một quả ớt thật cay, tiếc là phần ngực hơi phẳng." Phượng Kim phát ra một tiếc "chậc" tiếc nuối.

Ngươi lại hiểu lầm rồi... Bai Saya có chút dở khóc dở cười giải thích: "Alan là nam, cho nên phần ngực nhất định là bằng phẳng."

"Cái gì? Nam Tinh Linh? Ta ghét đàn ông cứ cứng đơ đơ." Phượng Kim lộ ra biểu tình buồn nôn, sau đó vừa lại phàn nàn: "Cho nên ta đã nói ta ghét Tinh Linh, ngươi vĩnh viễn đều phân không ra bọn họ rốt cuộc là nam hay nữ!"

Ngươi trước giờ chưa từng nói ngươi ghét Tinh Linh... Bai Saya im lặng nghĩ thầm.

"Tiểu đệ à! Ngươi làm gì không tìm nữ Tinh Linh có vóc dáng tốt, tìm nam Tinh Linh làm chi?" Phượng Kim có hơi chút phê bình.

Lưu Tinh quay đầu lườm anh trai một cái, sau đó dùng ánh mắt ai oán nhìn Bai Saya, rồi lại nhìn biển, tiếp đến lại quay đầu dùng mắt rưng rưng nhìn vật cưng số một của minh: "Tiểu Bạch, cá của tôi..."

Bai Saya cười khổ, "Biết rồi, tôi bắt thêm một con cho cậu."

Nói xong, hắn cầm lấy dây cáp mà chỗ nào cũng có thể thấy bên boong tàu, một đầu buộc ở trên cột buồm, đầu kia thì buộc trên eo của mình, sau đó nhảy lên mép thuyền, nhìn xuống mặt biển cuộn trào sóng trắng, đồng thời thở dài ở trong lòng, sau đó nhảy xuống một cách lưu loát.

"Wow! Thật là một bộ hạ tốt trung thành tận tâm." Phượng Kim đi đến bên cạnh Lưu Tinh, biếng nhác dựa ở mép thuyền, vừa nhìn xuống loài người số khổ đang bắt cá.

"Tiểu Bạch mới không phải là bộ hạ của em!" Lưu Tinh phản bác.

"Phượng Kim cười cười, "Ta hiểu, là bạn của ngươi đúng không? Thật là tình bạn bền sâu, thế này được rồi chứ? Tiểu đệ."

Lưu Tinh giơ cằm một cách khoe khoang nói: "Mới không phải, Tiểu Bạch là vật cưng của em, vật cưng đầu tiên đấy!"

"... Vật cưng? Hắn, hắn là vật cưng?"

Phượng Kim há hốc miệng. Mặc dù sớm ở trước khi Lưu Tinh rời khỏi nhà, ngoài miệng nó đã bạt mạng rêu rao nói muốn ra ngoài thu một đống vật cưng, chẳng qua một Ma Tộc vị thành niên vừa không có bao nhiêu thực lực, vừa không có tiền, cộng thêm vẫn chưa có địa vị rốt cuộc có thể thu được vật cưng gì? Cùng lắm bắt mấy con slime và thỏ trắng đã là không tệ rồi... Nhưng, Lưu Tinh bây giờ lại có thể bắt được một loài người có thực lực khiến hắn khen ngợi làm vật cưng?

Khoan đã... Phượng Kim có chút kinh ngạc cộng thêm khó có thể tin hỏi: "Vậy tên Tinh Linh nóng nảy và Dực Nhân hẳn sẽ không cũng là..."

"Đều là vật cưng của em đấy!" Lưu Tinh giơ cằm đến không thể cao hơn rồi.

Phượng Kim la lớn một cách khoa trương: "Wow! Tiểu đệ, tứ ca ta cam bái hạ phong, đây thế nhưng đều là nhân tài đấy, chờ ngươi sau khi lên làm hoàng tử chính thức, đỡ khỏi phải tốn công tìm thuộc hạ tâm phúc rồi, trực tiếp dùng những tên này là được rồi mà."

Nghe thấy lời của Phượng Kim nói, Lưu Tinh lườm tứ ca nhà mình một cái, làm gì vừa lại nói đến chuyện khiến cậu phiền não chứ?

Tiểu Bạch thì vẫn không có vấn đề gì, nhưng muốn Alan và Saimi ở lại đại lục phương bắc thì rất khó à, Alan ghét Ma Tộc như thế, muốn hắn ở lại nơi mà bốn phương tám hướng đều là Ma Tộc, còn phải làm thủ hạ của Ma Tộc, hắn tám phần sẽ ở trong vòng một giờ "giết chủ" chạy trốn, Lưu Tinh thế nhưng không muốn sau một giờ lên làm hoàng tử chính thức, liền bị thủ hạ Tinh Linh của mình dùng tia chớp đánh chết.

Vậy cậu có lẽ sẽ lập kỷ lục hoàng tử đoản mệnh nhất Ma Tộc từ trước tới nay.

Mà Saimi mặc dù nghề chính không phải quốc vương, nhưng tốt xấu gì cũng mang hai chữ quốc vương! Một quốc vương có khả năng làm thủ hạ của cậu sao?

A! Càng nghĩ càng đau đầu, mặc kệ, dù sao thí luyện thành niên còn có ba năm đây, ba năm lâu như thế, để sau này rồi tính!

"Đúng rồi, con rồng mấy ngày trước có vẻ như hi vọng các ngươi đến đại lục đông, nếu đi đến đó, có thể nhìn thấy Tinh Linh mỹ lệ nhỉ?"

Phượng Kim thử dò hỏi, kỳ thực là tò mò tiểu đệ nhà mình lại có thể sẽ từ bỏ đi xem Tinh Linh mỹ lệ, thà rằng trở về đại lục phương bắc nơi cậu đã quá quen thuộc, đây đối với Lưu Tinh đã thề phải bắt thứ mỹ lệ khắp thiên hạ làm vật cưng mà nói, chừng như đủ khiến người hoài nghi cậu có phải là sốt cao bốn mươi mấy độ, cho nên đầu óc mới hỏng rồi.

"Không muốn, đi bên đó sẽ mất thứ quan trọng!" Lưu Tinh cố chấp cự tuyệt.

"Ngươi biết thứ gì sẽ mất, phải không?" Phượng Kim như nghĩ đến cái gì mà hỏi. Tiểu đệ này của hắn luôn luôn sống cho ngày hôm nay, hắn mới không tin Lưu Tinh sẽ vì một cái dự ngôn mà sợ hãi, trừ phi cậu xác thực biết mình sẽ mất thứ gì.

Lưu Tinh hai tay chống hàm, miệng cong lên sắp cao như Aya bĩu miệng rồi, nhưng một câu cũng không trả lời.

Phượng Kim thấy vậy, biết điều không hỏi nữa, chỉ là duỗi cái lưng rồi nói: "Ngươi về nhà một chuyến cũng tốt, gì mà Người Dẫn Đường, Tinh Kiến nhiều hỗn loạn như thế, sự tình xem ra còn rất nghiêm trọng, cũng nên đi về báo cáo với đại ca một chút."

Nghe thấy đại ca, mặt của Lưu Tinh sụp đổ toàn bộ, vô cùng đáng thương mà quay đầu nói: "Em có thể không cần đi tìm đại ca không?"

Phượng Kim cười như không cười mà nhìn cậu nói: "Được chứ! Ngươi có thể chờ sau khi đại ca tra ra sự tình, rồi trừng trị ngươi đến ngay cả ta cái ca ca nuôi ngươi tới lớn này cũng nhận không ra ngươi."

"Cút!" Lưu Tinh ra sức đẩy Phượng Kim.

Lúc này, một con cá còn to hơn Lưu Tinh bị ném qua đỉnh đầu hai người, sau đó nặng nề rơi xuống boong tàu, thủy thủ làm việc xung quanh trợn lớn mắt, sau đó hoan hô lên, đây thế nhưng là đồ ăn có thể tăng thêm món chân chính!

Bai Saya với toàn thân ướt sũng cũng nhảy lên boong tàu, quay đầu nói: "Con cá này hẳn là đủ lớn rồi chứ? Lưu Tinh."

Mắt Lưu Tinh sáng lấp lánh nhìn con cá lớn giãy giụa trên boong tàu, thèm thuồng nói: "Nếu như chỉ có một mình tôi ăn, vậy thì đủ lớn rồi!"

Bai Saya vừa lau bọt nước trên mặt, vừa lo lắng nói: "Đừng ăn nhiều như thế, cậu sẽ mập đấy."

Lưu Tinh lớn tiếng kháng nghị: "Ai nói, tôi rất gầy à..."

"Đùng đoàng!"

Tiếng bạo tạc xen lẫn tia chớp không còn có thể quen thuộc hơn, sau khi trút lên trời xong, tiếp đến bầu trời rơi xuống vô số đồ vật mà trước đây vốn là một bộ phận của thuyền, bây giờ chỉ có thể dùng vụn gỗ để hình dung, cuối cùng là một cột nước to lớn phóng thẳng lên trời, con cá mà Bai Saya nhảy xuống biển làm ướt đẫm toàn thân mới bắt được, thừa dịp thân thuyền rung động, cộng thêm có nước, thuận thế nhảy trở về biển.

"A! Thuyền bị tràn nước rồi! Lập tức đi cứu."

Phượng Kim lúc này mới hồi thần, kinh hô một tiếng, mặt biến sắc, lập tức lớn tiếng hét lên với những thủy thủ bên cạnh, mọi người trên thuyền vốn bởi vì bạo tạc mà sững sờ lập tức cứ như ong vỡ tổ, cầm ván gỗ và búa sắt muốn đi chắp vá, cầm thùng nước muốn đổ nước ra ngoài, tóm lại, mọi người nháo nhào cả lên.

Bai Saya lại chỉ là tạm dừng động tác lau mặt, ánh mắt nghiêm lại, Phẫn Nộ Bảo Thạch ở bên hông lóe lên một tia sáng trắng, cột nước vốn cao đến chọc trời lập tức liền bị vòng bảo hộ bán trong suốt bao trùm, không còn phun nước ra ngoài nữa, sau đó, hắn vừa lại tiếp tục lau mặt của mình.

Mọi người thoáng chốc trầm mặc, nhìn chằm chằm vào cột nước trong suốt đong đưa nhưng sẽ không rỉ nước, không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, từ trong khoang thuyền truyền ra tiếng của Tinh Linh: "Là Bai Saya sao? Cảm tạ cậu ra tay giúp đỡ."

"Alan, đã xảy ra chuyện gì?" Bai Saya quan tâm hô lên.

"Tôi chỉ là thảo luận với Kiêu Ngạo Bảo Thạch nên làm thế nào sử dụng lực lượng của bảo thạch."

"Vậy cũng không cần dùng cột lôi ở trên thuyền chứ! Ngươi muốn hại chúng ta chìm thuyền à?" Lưu Tinh được lý không tha người, bình thường đều là cậu bị mắng, bây giờ hiếm khi Alan phạm lỗi, vậy đương nhiên phải nắm chặt cơ hội chửi ầm lên một lát chứ!

Tinh Linh trầm mặc một chút, nói xin lỗi: "Xin lỗi, đây là lỗi của ta, nhưng ta không có sử dụng cột lôi, chỉ là dùng lôi kích ma pháp sơ cấp nhất."

"..."

Mọi người im lặng một hồi, Lưu Tinh miễn cưỡng nhắc nhở: "Vậy ngươi ngàn vạn lần đừng lấy cột lôi để làm thí nghiệm, muốn làm cũng phải nói trước cho Tiểu Bạch, để hắn dùng vòng bảo hộ cường đại nhất bảo hộ ta trước đã!"

Âm thanh lạnh lùng của Tinh Linh từ trong khoang thuyền truyền ra: "Ngươi yên tâm, ta chưa bao giờ tùy ý thương tổn người."

Ngươi chắc không? Mọi người cúi đầu nhìn mảnh vụn khắp thuyền, rồi nghĩ đến cá than vừa rồi, Bai Saya thì là nhìn Lưu Tinh rõ ràng là Ma Tộc mà không phải người, rồi nghĩ đến Saimi thân là Dực Nhân... được thôi, Tinh Linh đích xác không có tùy ý thương tổn "người".

Phượng Kim nhìn cột nước giống như quái slime nhầy nhụa khổng lồ kia, trong miệng lẩm bẩm: "Đây chính là lực lượng của Nguyên Tội Bảo Thạch à..."

◊◊◊◊

"Lực lượng của ngươi thật đáng sợ, một Tinh Linh yêu hòa bình không nên sở hữu ngươi."

Alan chậm rãi cúi đầu, nhìn ma pháp trượng trên tay, nhất là viên bảo thạch xanh non phía trên, viên bảo thạch này bây giờ đã bị hắn nhận định là vật phẩm nguy hiểm rồi, thậm chí ngay cả ý định bây giờ ném nó xuống biển cũng đã có.

"Không, là kiêu ngạo của ngươi mới là thứ chân chính đáng sợ."

"Là như thế sao? Phẫn Nộ Bảo Thạch của Bai Saya cũng là nói như thế, hắn cung cấp cho Phẫn Nộ Bảo Thạch phẫn nộ vô cùng cường đại." Alan lẩm bẩm.

"Phẫn Nộ là lực lượng mang tính bạo phát, không dễ nắm bắt, nhưng khi bạo phát chân chính, lại là cường đại nhất."

Alan có phần lĩnh ngộ nói: "Ngươi hình như biết rất nhiều chuyện."

"Mỗi viên bảo thạch đều biết nhiều chuyện như nhau, chỉ là chủ nhân có dò hỏi hay không, mà bọn ta có trả lời hay không mà thôi."

"Ngươi biết những Nguyên Tội Bảo Thạch khác có lực lượng gì không?" Đây là chuyện Alan muốn làm cho rõ nhất, dù sao, hắn và Bai Saya còn phải bảo hộ Lưu Tinh tránh cho bị Tội Giả khác giết chết.

"Không biết. Muốn sở hữu lực lượng kiểu gì không phải do bảo thạch quyết định, đó là lực lượng mà bản thân Tội Giả các ngươi muốn nhất."

Cho nên, Bai Saya muốn nhất chính là vòng bảo hộ và trị lành thương cho đồng bạn, Philo thì là trì dũ thuật cường đại, mà đầu bím tóc mới đầu tập kích bọn họ là năng lực thao túng thực vật... Không đúng! Hắn ngay cả Bai Saya cũng có thể thao túng rồi, không chỉ là thực vật mà thôi. Chẳng qua, đầu bím tóc lúc đó vì sao không trực tiếp thao túng người mạnh nhất là Dan, lại lựa chọn Bai Saya yếu hơn?

Alan có chút do dự hỏi: "Hảo Thực Bảo Thạch... "nguồn năng lượng" hắn cung cấp cho bảo thạch là đồ ăn?"

"Chỉ cần là thứ chủ nhân từng ăn, ăn càng nhiều, số lần có thể thao túng liền càng nhiều, năng lực thao túng cũng sẽ càng cường đại."

Đầu óc của Alan tức thì có chút vận chuyển không kịp, thứ từng ăn... Cho nên đầu bím tóc có thể thao túng cỏ, bởi vì hắn đã ăn cỏ, cũng có thể thao túng cây, hắn đại khái cũng đã từng gặm cây, nhưng hắn lại không thể thao túng Dan, bởi vì hắn chưa từng ăn bán Ma Tộc, càng không thể thao túng mình và Lưu Tinh, bởi vì hắn cũng chưa từng ăn Ma Tộc và Tinh Linh...

Nhưng hắn lại có thể thao túng Bai Saya, hắn, hắn từng ăn... người?!

Sắc mặt Alan nhất thời tái nhợt, tên đầu bím tóc kia là nhân vật siêu cấp nguy hiểm.

"Ya ya." Aya đang ngủ ở một bên trở mình, giống như vừa rồi trần nhà bị thủng một cái lỗ to, bé gái có thói quen ngủ trưa này cũng chỉ là bất mãn mở một con mắt, rồi bất mãn kêu ya ya hai tiếng, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.

Alan theo thói quen vỗ vỗ lưng của Aya, dỗ nó ngủ.

"Vậy thì, ngươi biết bao nhiêu chuyện về Người Dẫn Đường Tận Thế và Khởi Đầu?"

"Không biết."

Alan nhíu mày hỏi: "Ngươi không biết? Vậy ngươi biết ngươi vì sao tồn tại trên cái thế giới này không?"

"Không biết."

Alan trầm mặc, xem ra, là không thể từ chỗ bảo thạch biết được tin tức liên quan đến Người Dẫn Đường Khởi Đầu và Tận Thế rồi, vẫn là phải đến rừng rậm Tinh Linh một chuyến, ít nhất từ chỗ rồng biết được, Tinh Linh Vương hình như biết không ít chuyện, nếu như Tinh Linh Vương nguyện ý phái ra Greenleafofnature vương tử gia nhập cái đoàn thể này, vậy thì đối với Lưu Tinh và Bai Saya hẳn cũng là chuyện tốt, đó biểu thị Tinh Linh Vương là đứng ở bên Lưu Tinh đi?

Mặc dù nói, Tinh Linh đứng ở cùng bên với Ma Tộc đối địch, cảm giác thực sự hết sức quái dị.

"Nếu như có Tinh Linh vương tử đi theo Lưu Tinh và Bai Saya, vậy ta cũng liền có thể về nhà rồi đi."

Alan nghiêng nghiêng đầu, trong đầu không khỏi hiện lên hết thảy của cố hương, mặc dù rời khỏi nhà không quá một năm, nhưng hắn đã bắt đầu hoài niệm mọi thứ của rừng rậm rồi.

Hắn quay đầu, nhìn thấy Aya ngủ một cách say sưa, hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của Aya, đứa trẻ nhỏ như thế cũng không thích hợp tiến hành mạo hiểm nguy hiểm. Mặc dù rừng rậm Tinh Linh không hoan nghênh người ngoài, chẳng qua, nếu như có thể gặp được Tinh Linh Vương, có sự cho phép của ngài, vậy thì Aya muốn ở lại rừng rậm Tinh Linh cũng không phải chuyện gì khó.

Mặc dù không biết Lưu Tinh vì sao kiên quyết không chịu đến đại lục đông trước... Chẳng qua, nếu đến đại lục phương bắc trước, rồi trực tiếp chuyển sang đại lục phương đông, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng tầm nhìn của Alan vẫn không nhịn được nhìn về phương đông, trong miệng bất giác thở dài: "Ôi rừng rậm Tinh Linh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top