Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Khuôn mặt hình trái tim

Một con cá lớn lấp lánh ánh vàng đầy sức sống nhảy ra khỏi mặt biển, dưới sóng trắng làm nền, con cá đó càng tỏ ra uy vũ bất phàm, cá hình như rất tò mò đối với thuyền, sau khi nhảy trở về biển, còn cứ luôn đi theo bên cạnh thuyền, nó chắc là không có ác ý, cho nên cũng không có đâm vào thân thuyền.

"Tiểu Bạch, tôi muốn ăn con cá kia."

Lưu Tinh hết sức phấn khởi la hét, từ sau khi ăn được con cá lớn béo đến chảy mỡ lần trước, cậu liền cứ luôn hoài niệm con cá ngon đến khiến cậu ngay cả xương cốt cũng muốn nuốt kia, cho nên nỗ lực nhoài ở mép thuyền suốt hai ngày, cho đến bây giờ mới lại nhìn thấy một con cá lớn khác, đương nhiên phải mau chóng kêu người bắt cá là Tiểu Bạch đến bắt cá!

Bai Saya với công việc là phụ trách trông coi Lưu Tinh, tránh cho cậu đốt thuyền, lúc này đang ngồi trên boong tàu, nỗ lực đọc sách, bù đắp tri thức và thường thức mà hắn vẫn luôn hết sức thiếu hụt, vừa nghe thấy Lưu Tinh gọi hắn, ngẩng đầu lên, sau khi nhìn cá trên mặt biển một cái, hắn cười khổ nói: "Lưu Tinh... con cá kia quá lớn, boong tàu để không vừa."

Con này còn lớn hơn so với con bị Alan thiêu cháy, gần như to bằng một phần ba thuyền rồi, không biết mình rốt cuộc có biện pháp bắt con cá này lên hay không, cho dù có biện pháp bắt lên, thuyền nói không chừng sẽ bởi vì quá nặng mà bị nghiêng.

"Vậy anh cắt một miếng thịt của nó cho tôi ăn đi!" Lưu Tinh bực bội kêu lên. Thức ăn trên thuyền mặc dù không phải khó ăn lắm, chẳng qua vì để bảo tồn được lâu, tất cả đều là đồ ăn ướp muối, vừa mặn vừa khô rốc, căn bản không có thịt tươi mới ăn ngon!

"Lưu Tinh, con cá này lớn như thế, thịt của nó chắc chắn rất cứng, sẽ không ngon đâu."

Bai Saya giải thích xong, thấy Lưu Tinh vẫn là dáng vẻ không cam tâm, hắn rốt cuộc thở dài, vẫn là bỏ sách xuống, đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống biển đi bắt con cá nhỏ một chút để cho Lưu Tinh ăn.

Nhưng lúc hắn nhảy lên mép thuyền, lại đột nhiên ngây ngẩn, mắt nhìn chằm chằm vào mặt biển, lại không có một chút động tác.

"Này! Tiểu Bạch, anh làm gì vậy?" Lưu Tinh quái lạ kéo kéo ống quần của Bai Saya.

"Có thứ gì đó..." Bai Saya có chút do dự trả lời.

"Nói nhảm, trên biển đương nhiên có thứ gì rồi, có nước, có cá, có cua, có rong biển, có..." Lưu Tinh nỗ lực liệt kê có thứ gì, không biết là trùng hợp hay làm sao, thứ cậu nói ra gần như đều có thể bỏ vào miệng ăn.

"Có Tội Giả!"

"Đúng rồi, còn có Tội Giả... cái gì?" Lưu Tinh sau khi ngơ ngác nói có Tội Giả theo, đột nhiên bừng tỉnh. Gì chứ? Có Tội Giả?

Bai Saya quay đầu nhìn, mới phát hiện người lên tiếng là Alan, lúc này, hắn cuối cùng cũng xác định mà nói: "Quả nhiên là Tội Giả sao? Tôi chỉ cảm giác được một người."

Alan vừa đi về phía mép thuyền, vừa gật đầu rồi nói: "Tôi cũng chỉ cảm giác được một người."

"Chỉ có một người sao?"

Lưu Tinh trợn lớn mắt hỏi, chỉ thấy Bai Saya và Alan đều gật đầu, cậu lập tức thay đổi thần sắc sợ hãi, hai tay chống nạnh ngạo mạn nói: "Sợ hắn chắc! Chỉ có một tên mà thôi, bên chúng ta thế nhưng là có hai tên đó!"

Nghe vậy, Bai Saya cười khổ, Alan thì là bực mình liếc xéo Lưu Tinh một cái, thuận tiện hỏi câu: "Ngươi cho rằng nếu như chúng ta đánh ở trên biển, thuyền sẽ không chìm sao?"

Cằm của Lưu Tinh chớp mắt rớt xuống. Đúng thế! Chỉ nhìn lực lượng của Tiểu Bạch và Alan, đã biết Tội Giả quyết không phải dễ chọc, cho dù bọn họ đánh thắng, nhưng nếu là chìm thuyền... Cho dù sẽ không chết đuối, một khi tứ ca không về kịp bẩm báo nhiệm vụ của anh ấy cho đại ca biết, sau đó đại ca nhất định sẽ tra ra là do mình hại, cuối cùng đại ca liền sẽ đánh bể mông của cậu.

Giữa chết đuối và bị đánh bể mông mà chết... hay là lựa chọn bỏ chạy! Lưu Tinh hoàn toàn không có cốt khí mà hạ quyết định.

"Phượng Kim ca!" Lưu Tinh lập tức xoay người la lớn tìm tứ ca, định bảo hắn dốc toàn lực chạy trốn.

Cậu hùng hổ phóng một mạch đến phòng thuyền trưởng, lại không nhìn thấy tứ ca nhà mình, chỉ có Vưu Vũ và thuyền trưởng đang vừa nhìn hải đồ, vừa thảo luận sự tình.

Vưu Vũ vừa nhìn thấy Lưu Tinh xông vào, lập tức thốt lên: "Hoàng... Lưu Tinh thiếu gia, xin hỏi có chuyện gì sao?" Hú hồn, hú hồn! Suýt nữa vạch trần thân phận của ngũ hoàng tử rồi, vậy mình chạy đâu cho thoát.

Lưu Tinh cao giọng hét to: "Mở hết hỏa lực, lập tức bắt đầu chạy trốn, mau lên! Bằng không ta nhất định sẽ bị đánh bể mông mất!"

"Hả?" Vưu Vũ ngẩn người hoàn toàn không hiểu.

"Tóm lại, mau chóng chạy trốn đi!" Lưu Tinh hết sức kiên trì.

"Chạy trốn?" Vưu Vũ ít nhất nghe hiểu cái từ này, vội hỏi: "Có kẻ địch sao?"

"Là hải tặc sao?" Thuyền trưởng bên cạnh cũng giật mình.

"Không biết có phải là hải tặc hay không, nhưng nhất định còn muốn lợi hại hơn hải tặc rất nhiều!" Lưu Tinh nỗ lực tăng tính giật gân, nếu như có thể dọa cho Vưu Vũ tự mình đi chèo thuyền chạy trốn là tốt nhất!

"Còn lợi hại hơn hải tặc?" Vưu Vũ và thuyền trưởng đồng thanh nói: "Chẳng lẽ, là hải quái sao?"

Hải quái? Hải quái có thể làm Tội Giả không? Lưu Tinh đột nhiên hai tay khoanh ngực suy nghĩ cái vấn đề này.

"Lưu Tinh!"

Bai Saya đột nhiên xông vào phòng thuyền trưởng, vội vàng nói: "Đã nhìn thấy một chiếc thuyền rồi, Tội Giả vừa rồi cảm giác được hẳn là ở ngay trên con thuyền đó."

Oh! Vậy là không phải hải quái rồi đi... Lưu Tinh ngơ ngác suy nghĩ. Chờ một chút! Đã thấy được thuyền rồi?

"Vậy Alan đâu?" Lưu Tinh hai tay mỗi bên áp vào một bên má, gần như là ré lên mà hỏi, chỉ thiếu không gào hét thôi.

"Cậu ấy ở bên ngoài theo dõi chiếc thuyền đó."

Lưu Tinh la lớn: "Anh không sợ đối phương công kích hắn, sau đó Alan phát tia chớp đánh trở lại, tiếp đến hai bên liền đại chiến, sau đó chúng ta sẽ chìm thuyền à!"

"A..." Bai Saya lúc này cũng đột nhiên tỉnh ngộ, để một mình Alan ở cùng chỗ với kẻ địch là hành động không sáng suốt cỡ nào.

"Hướng chín giờ có thuyền, cứ đi thẳng sẽ đụng vào chúng ta." Lúc này, quan sát viên bên ngoài rống lên cảnh báo.

Lưu Tinh và Bai Saya sau khi nhìn nhau một cái, lập tức xông lên boong tàu, Lưu Tinh còn vừa chạy vừa la hét: "Alan ~~ ngươi ngàn vạn lần đừng kích động à!"

"Vì sao ta phải kích động đây?" Tinh Linh lãnh tĩnh đứng ở trên boong tàu có chút quái dị quay đầu hỏi.

Lưu Tinh và Bai Saya chạy một mạch đến bên cạnh Tinh Linh, đầu tiên là quét Alan từ trên xuống dưới, thấy thần sắc hắn lãnh tĩnh, động tác chi thể bình thường, hai người cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Nhưng vừa lại có chút không yên tâm lắm, hai người sau khi nhìn nhau một cái, Bai Saya dè dặt cầm lấy ma pháp trượng của Alan đeo ở phía sau, vừa lấy vừa nói: "Đây nặng lắm đi? Tôi cầm giúp cậu nhé."

"Ma pháp trượng không phải nặng lắm." Alan mù mờ nhìn Bai Saya, người sau thì ôm ma pháp trượng cười ngây ngô.

"Ta, ta đi bế Aya ra cho ngươi bế!" Lưu Tinh nghĩa bất dung từ mà nói, nói xong lập tức liền muốn xoay người đi bế Aya ra. Có đứa bé ở trong lòng, ít nhất có thể khiến cho Alan ở lúc bạo phát sẽ có chút băn khoăn đi?

Chẳng qua, Aya thích nhất là kêu loạn răng rắc răng rắc, hẳn sẽ không còn châm dầu vào lửa, lôi điện ma pháp còn thêm "răng rắc" làm hiệu ứng âm thanh đi?

Nghĩ đến đây, Lưu Tinh bắt đầu hơi do dự.

"Có địch ở bên ngoài, bế nó ra quá nguy hiểm." Alan một hơi ngăn cản Lưu Tinh.

"Vậy, vậy thì thôi!" Lưu Tinh sờ cái ót cười khan, ngẫm lại tốt hơn vẫn là đừng bế Aya ra cho nó kêu loạn răng rắc răng rắc.

"Hành động của các người rất kỳ quái." Alan hồ nghi nhìn Lưu Tinh và Bai Saya.

"Có sao?" Bai Saya duy trì cười ngây ngô, ma pháp trượng trên tay còn ôm càng chặt.

"Có gì đâu!" Lưu Tinh lóe lên ánh mắt vô tội nhất đáng thương nhất trên thế giới.

Nhất định có vấn đề gì! Thấy vậy, Tinh Linh càng thêm kiên định suy đoán của hắn.

"Con thuyền phía trước, nếu còn tiếp tục đi tới, bọn ta sẽ nhận định các ngươi có ý đồ công kích!"

Lúc này, thủy thủ trên đài quan sát của cột buồm dưới ra hiệu của thuyền trưởng, phát ra tiếng rống cảnh cáo, trên mặt biển an tĩnh, tiếng rống này tỏ ra càng rõ rệt.

Khi tiếng rống kết thúc, trên boong tàu cũng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, ba người Lưu Tinh quay đầu nhìn, mới phát hiện tiếng bước chân trầm ổn đó lại có thể là của Phượng Kim phát ra, hắn trái với bộ dạng ung dung bình thường, trong sắc mặt trầm ổn mang theo uy nghiêm tự nhiên, sau lưng còn vác hai thanh đao, phía sau thì có Vưu Vũ lẽo đẽo đi theo, cũng mang theo vũ khí, hai thanh đoản kiếm ma pháp ở bên hông.

Phượng Kim đi thẳng đến bên cạnh Lưu Tinh, nhíu mày đánh giá con thuyền bên hông xong, mới hỏi em trai bên cạnh: "Nghe Vưu Vũ nói, trên chiếc thuyền này có kẻ địch được ngươi gọi là Tội Giả?"

Lưu Tinh ra sức gật đầu, mắt to màu vàng lóe sáng nhìn song đao trên lưng tứ ca, nếu như tứ ca xuất mã, cộng thêm Bai Saya có vòng bảo hộ có thể bảo hộ con thuyền, vậy thì không cần Tinh Linh nguy hiểm cực kỳ thiếu hụt ý thức đồng bạn kia động đến ma pháp nữa. Thật tốt quá! Cậu cuối cùng cũng không cần bị đại ca đánh bể mông rồi!

"Phượng Kim ca! Anh tốt với Lưu Tinh nhất!" Lưu Tinh không quên cho tứ ca một cái ánh mắt sùng bái sáng chói.

"Thôi đi, ta chỉ là không muốn bơi về mà thôi, hơn nữa nếu về trễ, đại ca nhất định sẽ xử phạt luôn cả ta." Phượng Kim trợn trừng mắt.

Anh ấy cùng lắm sẽ nhốt anh mà thôi, cũng đâu có tét mông anh... Lưu Tinh vừa thấp giọng lẩm bẩm, hai tay vừa che mông.

Thấy bộ dạng che mông của Lưu Tinh, Phượng Kim không nhịn được oán giận: "Ta thà bị tét mông một trận giống ngươi còn hơn, nếu là bị nhốt, vậy tình nhân đáng yêu của ta lại phải lẻ bóng trong phòng biết bao nhiêu ngày sao?"

"Anh có chắc anh ấy nhốt anh là bởi vì anh hồi báo nhiệm vụ chậm trễ? Mà không phải vì để tách anh và "đám" tình nhân "có chồng" kia của anh ra, tránh cho tương lai con riêng của anh nhiều đến có thể gom ra một quân đoàn?" Lưu Tinh nhướn nhướn mày, mỉa mai tứ ca phong lưu.

Phượng Kim hơi lộ ra biểu tình ngượng ngùng, ahem một tiếng, lập tức khôi phục lại sắc mặt nghiêm chỉnh nói: "Được rồi, không tranh biện với ngươi nữa, kẻ địch đã tới rồi."

Lưu Tinh "oh" một tiếng, ngẩng đầu nhìn, thuyền của đối phương đã chỉ cách khoảng năm trăm mét, tốc độ thuyền mặc dù chậm lại, nhưng xác thực đang trong chậm rãi tiếp cận, hiển nhiên đối phương cũng không có coi cảnh báo đừng đến gần vừa rồi là một chuyện.

"Tiểu Bạch, lát nữa nếu bọn chúng công kích, anh phụ trách dựng vòng bảo hộ, trừ phi đối phương thật sự quá cường đại, bằng không đừng ra tay. Alan ngươi càng đừng ra tay, trừ phi thật sự chết tới nơi..." Chỉ có thể cùng đối phương đồng quy vu tận, bằng không ngươi tốt hơn vẫn là đừng ra tay. Đương nhiên, hai câu phía sau là hoàn toàn không dám nói ra khỏi miệng.

Sắc mặt bây giờ của Lưu Tinh cũng tương đối nghiêm chỉnh một chút rồi, mặc dù, vừa rồi còn có thể cãi nhau với tứ ca, đó là bởi vì biết tứ ca xác thực có thực lực cao cường, mặc dù có lẽ không mạnh bằng lão bất tử Benchez, chẳng qua tứ ca tốt xấu gì cũng hơn ba trăm tuổi rồi, so với Dan còn già hơn gấp đôi, cộng thêm vừa lại là hoàng tộc... Nói làm sao cũng nên mạnh hơn Dan gấp hai lần trở lên đi?

Chắc là vậy! Lưu Tinh có chút bất an bĩu môi, bởi vì cậu kỳ thực cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Phượng Kim nghiêm túc đánh đấu, chỉ là hơi chút nghe nói từ bên đầy tớ mà thôi.

"Có người đang vẫy tay ở mép thuyền." Vưu Vũ chỉ vào thuyền phe địch, tận trách nhắc nhở hai vị hoàng tử.

Phượng Kim và Lưu Tinh đều nhìn về phía Vưu Vũ chỉ, quả nhiên có một bóng người đang ra sức vẫy tay ở mép thuyền, mặc dù cự ly xa xôi nhìn không rõ, chẳng qua... bình thường mà nói, có người sẽ đặc biệt vẫy tay với kẻ địch sao?

"Hình như là nữ nhân." Phượng Kim nheo hai mắt, nỗ lực muốn nhìn rõ cái bóng dáng đó.

"Hình như từng thấy người này..."

Alan nhíu chặt mày nói. Nhãn lực của Tinh Linh hiển nhiên tốt hơn Ma Tộc rất nhiều, cho nên đã nhìn rõ tướng mạo của người đó, chẳng qua, trí nhớ của Tinh Linh lại kém hơn Ma Tộc không ít, cho nên hoàn toàn không nhớ đối phương rốt cuộc là ai.

"Người từng thấy? Là đầu bím tóc sao?" Lưu Tinh kinh hô, hẳn sẽ không là cái gã ra tay xằng bậy kia đi?

Alan lạnh lùng trả lời: "Trí nhớ của ta không có kém như thế, sẽ không quên tên loài người suýt nữa làm vỡ trứng, hại chết Aya."

Chẳng lẽ trí nhớ của ngươi chỉ dùng ở trên người kẻ thù sao? Ngươi có còn là Tinh Linh yêu hòa bình không hả...

"Vậy hình dung tướng mạo của đối phương một chút đi?" Bai Saya đề nghị.

Alan làm theo, nói ra từng đặc trưng của người kia: "Nữ giới loài người, tóc màu da cây, mắt màu hồ nước, mặc ma pháp sư bào, mang theo một cây ma pháp trượng."

"... Từ hình dung của ngươi dùng thật là tốt, khiến người hoàn toàn tưởng tượng không ra đó rốt cuộc là người thế nào."

Lưu Tinh lộ ra biểu tình chữ 囧, người khác cũng là thần tình im lặng chống đỡ.

"Tóc màu da cây, mắt màu hồ nước, là nói tóc nâu mắt lục sao? Nếu như là vậy, đó hình như là..." Bai Saya suy nghĩ, nữ ma pháp sư tóc nâu mắt lục chẳng phải là cái người Lưu Tinh sợ nhất...

"Lưu Tinh!"

Lưu Tinh ngẩn người, quay đầu nhìn, nữ ma pháp sư có khuôn mặt hình tim đang bay ở giữa không trung, đang vượt qua biển giữa hai con thuyền, vẻ mặt hưng phấn bay thẳng về phía Lưu Tinh.

Lưu Tinh há hốc miệng, khó có thể tinh kêu lớn một tiếng.

"Be-Belle?!"

"Lưu Tinh!" Belle bê khuôn mặt trứng ngỗng của Lưu Tinh, say sưa nói: "Cậu vẫn là đáng yêu như thế!"

Oh! Không... đừng thế nữa! Lưu Tinh lớn tiếng hò hét dưới đáy lòng.

"Cậu yên tâm! Mặc dù ở đây là biển, chẳng qua tôi có mang bồn tắm đến đấy!" Belle vô cùng hưng phấn tuyên bố: "Chúng ta vẫn có thể cùng nhau tắm!"

Không ~~

Phượng Kim "chậc" một tiếng, bội phục tán thán: "Thật không hổ là em trai ta nuôi lớn, vẫn chưa thành niên đã có cô gái đáng yêu như thế muốn tắm chung với nó rồi, sau khi thành niên còn thế nào?"

"Be-Belle! Cô làm sao tới đây?" Lưu Tinh nỗ lực đoạt lại mặt của mình từ trong tay của Belle.

"Tôi sao?" Belle cười hì hì buông cái mặt dễ nhéo của Lưu Tinh ra: "Ca ca bảo tôi đến tìm người!"

"Tìm người?"

Lưu Tinh nổi lên cảnh giới, chẳng lẽ, Belle chính là tên Tội Giả trên thuyền? Cậu bất giác nhìn hướng Bai Saya và Alan, muốn dùng ánh mắt hỏi thử bọn họ Belle có phải là Tội Giả hay không. Đồng thời đáy lòng vừa lại không nhịn được oán giận, có nhầm hay không hả? Vì sao Tội Giả nhận ra được Tội Giả, Người Dẫn Đường lại nhận không ra? Quá vô lý mà!

Belle hai tay chống nạnh, đột nhiên hăm hở mỗi tay chỉ vào một người rồi lớn tiếng kêu lên: "Người tôi muốn tìm chính là hai người... Ơ!? Làm sao là Saya tỷ tỷ và Bạch Lam ca ca." Nhưng, cô chuyển mắt liền nhận ra người mình chỉ, bất giác chớp chớp mắt, thốt ra tên của hai người này.

"Các anh đều là Tội Giả?" Belle gần như có chút kinh hoảng hỏi.

Bai Saya và Alan nhìn nhau một cái, người sau là hoàn toàn không muốn trả lời cái vấn đề bọn họ có phải là Tội Giả hay không này, đối với một Tội Giả mà nói, dùng cảm giác đã có thể cảm giác ra, căn bản không cần xác nhận.

"Chúng tôi đều là Tội Giả, cô cũng vậy sao? Belle." Bai Saya lại vẫn là trả lời theo lịch sự, mặc dù, hắn sớm đã cảm giác ra, Belle chính là tên Tội Giả trên thuyền.

"Đúng! Tôi là Greed Tham Lam Tội Giả, nhưng tôi cảm thấy tôi mới không tham lam đây..." Belle có chút bất mãn bĩu môi oán giận, chẳng qua nghĩ lại mà nói: "Quên đi! Philo anh ấy siêng năng như thế, còn chẳng phải đã biến thành Lười Biếng Tội Giả."

"..." Ba người Lưu Tinh ngây ngẩn nhìn vị công chúa này, người này còn khách sáo hơn Bai Saya... Không! Cô ta căn bản không cần khách sáo, hoàn toàn là tự mình nói ra mà!

"Saya tỷ tỷ, của chị là bảo thạch gì thế?" Belle bừng bừng hứng trí hỏi.

Đừng gọi ta là tỷ tỷ... Bai Saya liếc thấy Phượng Kim và Vưu Vũ bên cạnh đang dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá mình, đặc biệt là phần ngực. Hắn có chút dở khóc dở cười trả lời: "Của tôi là Phẫn Nộ Bảo Thạch Thụy Tư."

"Vậy Bạch Lam ca ca thì sao?" Belle nhảy đến phía trước Alan, đôi mắt đẹp lóe lên hào quang tò mò hỏi.

Alan mặc dù không muốn nói ra bảo thạch của mình lắm, nhưng đối phương đã nói trước rồi, cho nên hắn cũng chỉ do dự một lát, vẫn là mở miệng trả lời: "Pride Kiêu Ngạo Bảo Thạch."

"Oh... Vậy Bạch Lam ca ca nhất định rất không kiêu ngạo!" Belle hạ kết luận: "Philo ca ca chẳng lười biếng chút nào là Lười Biếng Tội Giả, người ta hoàn toàn không tham lam, lại là Tham Lam Tội Giả, Saya tỷ tỷ thiện lương như thế, chẳng bao giờ tức giận, lại có thể là Phẫn Nộ Tội Giả! Vậy Bạch Lam ca ca nhất định cũng là bởi vì không kiêu ngạo chút nào, cho nên đã biến Thành Kiêu Ngạo Tội Giả!"

Sai rồi! Alan vô cùng kiêu ngạo, ngay cả quốc vương Saimi và hoàng tử Phượng Kim cũng kiêu ngạo không lại hắn... Lưu Tinh và Bai Saya đồng loạt hò hét dưới lòng.

"Lưu Tinh, là người quen?"

Lúc này, Phượng Kim đang mù mờ bên cạnh thử dùng ngữ khí khéo léo hỏi, vốn còn tưởng là đại địch, hại hắn nỗ lực lật ra hết vũ khí đè dưới giường để chờ chiến, kết quả đối phương vừa nhảy qua, liền bắt đầu cùng Lưu Tinh ôn chuyện, còn nói muốn cùng tắm rửa... Nếu không phải đã bị tiểu đệ này chọc tức ba mươi năm, hắn có khi sẽ trực tiếp rút đao chém Lưu Tinh một đao trước rồi nói.

Lưu Tinh do dự một chút, rốt cuộc vẫn là gật đầu: "Uh, người quen."

Phượng Kim lập tức trợn trừng hai con mắt cho tiểu đệ, gọi Vưu Vũ, định tiếp tục đi uống trà chiều của mình.

Nhìn ca ca mang theo Vưu Vũ đi khỏi, Lưu Tinh suýt nữa muốn mở miệng gọi hắn ở lại, mặc dù Belle là người quen, chẳng qua nói làm sao, cô ta cũng là Tội Giả đối địch, thậm chí là em gái của Filost vương tử, Người Dẫn Đường Khởi Đầu!

"Lưu Tinh, tôi nói cho cậu nè! Elena tỷ tỷ và Agito cũng có tới đó!" Belle từ sau lưng ôm lấy Lưu Tinh, hoạt bát kê khuôn mặt lên vai người sau, cười hì hì nói.

"Ặc! A-Agito cũng có tới?" Bai Saya hít một hơi.

"Đúng thế! Anh ấy rất nhớ chị đó, Saya tỷ tỷ, kỳ thực Philo ca ca cũng rất nhớ chị nữa! Tiếc là anh ấy đến đại lục South đánh trận rồi."

Nghe thấy Agito và Philo, Bai Saya nhất thời lại nổi lên đau đầu, hắn và Lưu Tinh nhìn nhau một cái, nhìn thấy đối phương cũng có ánh mắt không biết làm sao được... Cô công chúa Annabelle này rốt cuộc là đến làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top