Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Tận Thế tuyệt vọng

"Các ngươi vậy mà... đã làm thật."

Filost, bị Lưu Tinh gọi là con cáo thối tha giảo hoạt, giờ phút này chỉ có thể đờ đẫn ở nguyên tại chỗ, mà Belle sớm ở lúc phòng lao bị oanh kích, đã trực tiếp ngất đi, Philo thiện trường trì dũ thuật thì sớm đã hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, Antaixi ở một bên bởi vì mất đi chi viện của trì dũ thuật, giờ đây cũng chi chít vết thương, không ít vết thương là dạng cháy đen, nhìn ra là bị năng lượng nhiệt độ cao đánh trúng.

Trên bầu trời, có hai gã giờ đây trông như là nhân vật như quỷ thần.

Vừa rồi, Bai Saya dùng vòng sáng màu trắng bao trùm cả phòng lao, khiến cho Belle căn bản không thể di động vào cứu Lưu Tinh ra, mà Alan thì ở trong vòng sáng giáng xuống tia chớp như hủy diệt thế giới, bởi vì lực lượng của vòng sáng, tia chớp chỉ có tàn phá ở trong vòng sáng, cũng bởi thế, lực lượng đó càng thêm tập trung mà cường đại.

Bây giờ, mặc dù sương khói trong vòng sáng chưa tán đi, nhưng thấp thoáng có thể nhìn thấy, phòng lao hình lập phương cao vút ban đầu kia đã không còn có thể thấy nữa, chẳng qua, đây cũng không có gì phải kỳ quái, cho dù thứ có kiên cố cũng không thể may mắn sống sót ở trong trận sấm chớp như hủy diệt thế giới vừa rồi.

Nhưng trên mặt đất vậy mà không có hòn đá lớn hơn nắm tay, chỉ có một đống bột cát và đá vụn không lớn hơn một đốt ngón tay, phần nhiều lại là từng bãi vật ngưng kết dạng lỏng như thủy tinh, đây là thiểm điện nham do cát và đá bị nhiệt độ cao của tia chớp đánh trúng mà tan chảy, sau đó vừa lại ngưng kết.

Lực lượng tưởng chừng như có thể sánh với tai họa tự nhiên, đây chính là lực lượng chân chính của Tội Giả sao? Hai người này vậy mà trưởng thành nhanh như thế... Filost kinh hãi nghĩ.

Nhưng, hai Tội Giả này vậy mà thật sự đã giết Người Dẫn Đường của bọn họ!

Mặc dù không có nhìn thấy hài cốt, nhưng ở dưới loại lực lượng có thể tan chảy cả cát đá này, nếu còn sót lại hài cốt, đó mới là chuyện kỳ quái.

Bai Saya chậm rãi thu hồi vòng sáng giờ đây đang bao trùm trên một vùng đổ nát, sau đó thi triển vòng sáng ở trên thân mình và Alan, tránh cho phe Filost lần nữa triển khai công kích với hai người mình.

"Đến lúc có thể đi rồi." Bai Saya quay đầu nhìn Alan nói.

Chỉ thấy trên mặt Alan lại là một vẻ âm u, hắn có chút run rẩy nói: "Tôi vừa rồi nghe thấy tiếng cầu cứu của Lưu Tinh... chúng ta làm như thế, thật sự là chính xác sao?"

"Chúng ta cũng chỉ có thể làm như thế thôi, đây dù sao... cũng là do đại hoàng tử, đại ca của Lưu Tinh nói."

Bai Saya kỳ thực cũng có chút không chắc, nhưng trước đó, lúc hắn và Alan ở Ma Cung, hắn đã nhìn thấy đại hoàng tử Ma Tộc, nhưng đại hoàng tử lại...

◊◊◊◊

Bai Saya vừa đi vào thư phòng hoàng tử, liền bị người trong đó chấn kinh rất lâu không hồi thần lại được. Đầu tiên đừng nói đến loại mỹ diễm ma tính và tư thái coi trời bằng vung của Benchez mà đã quen biết từ trước, để ở bất cứ nơi nào cũng hết sức khiến người chú ý.

Nhưng, người đi vào thư phòng này, ánh mắt đầu tiên lại sẽ không trút lên Benchez, mà nhất định sẽ bị thu hút bởi vị nam Ma Tộc ngồi ở phía sau bàn sách màu đen to lớn kia. Không giống với tà mị đặc thù của Ma Tộc, nam Ma Tộc này lại có khuôn mặt nghiêm chỉnh, không hề lộ ra mị thái, chỉ có mười phần vẻ đàn ông, mái tóc đen cũng là tóc ngắn ít thấy trong Ma Tộc, mặc dù trên mặt của hắn mang theo nụ cười lễ mạo, nhưng lại vẫn không che đậy được loại cảm giác uy nghiêm của vương giả.

Đối mặt với nhân vật giống như vương giả bẩm sinh này, trong lòng Bai Saya lại đang nghĩ... Người này chẳng giống Lưu Tinh chút nào cả! Đây thật sự là đại ca của Lưu Tinh sao?

Chẳng qua nói đi thì nói lại, tướng mạo của Phượng Kim cũng hoàn toàn không giống Lưu Tinh, hoặc là cái vị "đại ca" này, gia đình này rốt cuộc là... Hắn lộ ra thần sắc vô cùng nghi hoặc.

"Ngươi chính là Phẫn Nộ Tội Giả của Lưu Tinh, Bai Saya? Ta là huynh trưởng của Lưu Tinh, Nhật Hướng Evil."

Đại hoàng tử hết sức uy nghiêm đưa tay chống lên bàn, chậm rãi đứng dậy, mặc dù thân phận của hắn so với Bai Saya, chừng như là khác biệt của kim cương và hòn đá nhỏ bên đường, vị đại hoàng tử này ngay cả nhìn cái loài người bình dân một cái cũng là chuyện mất thân phận, chứ đừng nói là giới thiệu mình với hắn. Nhưng, hoàng tử trông hết sức uy nghiêm này lại chủ động giới thiệu mình với Bai Saya.

"Chào, chào ngài, đại hoàng tử điện hạ, tôi là Bai Saya." Bai Saya lúc này mới phát hiện mình vậy mà ngây ra trước mặt hoàng tử, vừa rồi Phượng Kim mới nhắc nhở hắn, ngàn vạn lần đừng để mất lễ mạo trước mặt thành viên hoàng thất khác. Thế là, hắn vội vàng mất bò mới lo làm chuồng mà hồi lễ.

Đại hoàng tử chỉ là gật đầu, sau đó vậy mà đi đến bên cạnh Bai Saya, vỗ vỗ vai của hắn nói: "Ta đã nghe Phượng Kim nói, Lưu Tinh gây không ít phiền toái cho ngươi, thời gian này may nhờ có ngươi chiếu cố nó."

Vị đại hoàng tử này mặc dù bề ngoài thoạt nhìn rất uy nghiêm, chẳng qua con người trái lại rất ôn hòa thân thiện đây. Bai Saya đang cúi đầu hành lễ ngẩng đầu lên nhìn về phía đại hoàng tử, thật là cao...

Hắn kinh ngạc phát hiện, đại ca của Lưu Tinh thật đúng là cao, mình lại có thể thấp hơn đại hoàng tử cả nửa cái đầu, phải biết rằng, hắn cũng đã có một mét bảy tám rồi, xem ra đại ca xấp xỉ hơn một mét chín, mà điểm này càng không giống Lưu Tinh, Lưu Tinh chỉ có một mét sáu tám, có thể nói là lùn rồi.

Nghĩ đến Lưu Tinh, lòng của Bai Saya lại trầm xuống, mặc dù hắn vẫn không có cảm ứng được Lưu Tinh có nguy hiểm gì, nhưng ai cũng không biết Filost rốt cuộc lúc nào muốn làm hại Lưu Tinh, có lẽ là ở rất lâu về sau, nhưng, nói không chừng là một giây sau...

Nghĩ đến đây, Bai Saya không khỏi trở nên sốt ruột, bất chấp lễ tiết, trực tiếp hỏi đại hoàng tử: "Xin hỏi, ngài có biện pháp có thể cứu Lưu Tinh ra hay không? Nếu như không có, tôi nghĩ tôi tốt hơn vẫn là cùng Alan trực tiếp đi cứu Lưu Tinh."

"Sau đó thì sao?" Nhật Hướng đại hoàng tử bình tĩnh hòa nhã hỏi.

"Huh?" Bai Saya ngẩn người... Sau đó cái gì?

"Cứu Lưu Tinh ra, sau đó tiếp tục để cho đối phương truy lùng các ngươi, cho đến khi bắt nó trở về lần nữa, mà các ngươi vừa lại phải đi cứu nó?" Đại hoàng tử chậm rãi nói tình huống có khả năng xảy ra trong tương lai.

Nghe vậy, lòng Bai Saya trầm xuống. Đúng thế! Cho dù lần này cứu Lưu Tinh ra, Filost khẳng định cũng sẽ không chịu để yên, ắt sẽ đuổi ở phía sau, cho đến khi bắt Lưu Tinh đi lần nữa. Ngày tháng tương lai thoạt nhìn thật là không yên bình cho lắm!

"Hoặc là, giết chết toàn bộ đối phương. Các ngươi làm được không?" Đại hoàng tử cười nhàn nhạt.

Bai Saya nhíu mày. Giết sạch đối phương? Bản thân hắn đã rất khó làm được, chứ đừng nói đến Tinh Linh Alan yêu quý sinh mệnh. Alan mặc dù trước mắt đang trong cơn giận dữ, trông như thể ai chặn ở phía trước đều hết thảy giết không tha, nhưng hắn lại biết, lửa giận này ở sau khi nhìn thấy Lưu Tinh không bị thương tổn gì lớn, khẳng định sẽ tắt ngay, đến lúc đó, Alan càng sẽ không tùy ý ra tay giết người.

"Tôi, tôi và Alan đại khái không có biện pháp đuổi tận giết tuyệt đối phương." Bai Saya thành thật thừa nhận, do dự một chút, hắn mới rốt cuộc hít sâu một hơi nói: "Nhưng, đại hoàng tử, ngài là đại ca của Lưu Tinh, có lẽ ngài có thể bảo Benchez đại nhân đi giải cứu Lưu Tinh, sau đó giết, giết chết Filost..."

Suýt nữa ngay cả chữ giết này cũng nói không ra rồi, còn nói đến thật sự động thủ giết người gì đây! Bai Saya ở trong lòng thở dài.

"Không được!" Đại hoàng tử lại một hơi bác bỏ.

Bai Saya sửng sốt, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Chẳng lẽ, vị huynh trưởng này cũng không quan tâm em trai của mình sao?

"Ta là đại hoàng tử của Ma Tộc."

Đại hoàng tử chậm rãi bước trở về trước ghế đằng sau bàn, sau khi ngồi xuống, nụ cười trên mặt hắn biến mất tăm, nghiêm túc nói: "Đối phương là vương tử của quốc gia loài người, ngươi có từng nghĩ, ta giết hắn không chỉ là đại biểu "ta" giết "hắn", mà là "hoàng tử chấp chính của Ma Tộc" giết "vương tử loài người". Huống hồ, danh vọng của Filost ở trong loài người rất cao, 5 năm trước, hắn thậm chí đã làm cho ba quốc Phi Mã, Toái Thạch cộng với Nhật Thăng của đại lục phương tây ký kết điều ước hỗ trợ hữu nghị."

"Nếu như ta giết hắn, đó sẽ là khai chiến toàn diện của Ma Tộc và loài người." Đại hoàng tử hết sức bình tĩnh nói.

Chiến tranh? Lòng của Bai Saya tức thì trầm xuống, chỉ là trận chiến tranh Bạch Vũ quốc kia đã quá đủ cho hắn và Alan chịu đựng rồi, nếu là khai chiến toàn diện giữa hai chủng tộc, đó khẳng định là tai nạn đáng sợ nhất!

"Nếu Filost đã bắt Lưu Tinh, mà Lưu Tinh không phải hoàng tử của Ma Tộc sao? Có lẽ đại hoàng tử ngài có thể lấy điều này yêu cầu Filost thả Lưu Tinh về..." Bai Saya thử tìm ra phương pháp giải quyết hòa bình nhất.

Đại hoàng tử nhấc tay ngắt lời của Bai Saya, tiếp đến giải thích: "Chỉ cần không có thông qua thí luyện thành niên, thì trong nhận biết của tộc ta, Lưu Tinh vẫn chưa phải hoàng tử, nó chỉ là một Ma Tộc bình thường."

Bai Saya vừa nghe, lòng đã trầm lại càng trầm. Đường này vừa lại không thông rồi, đại hoàng tử ở trên chuyện cứu viện Lưu Tinh, hình như không có tác dụng gì.

Nhưng, hắn quay đầu ngẫm lại, cứu Lưu Tinh về vốn đã là việc của hắn và Alan nên làm, nếu thử tìm kiếm đường lối giải quyết hòa bình thất bại, vậy cũng đúng lúc, không cần kéo dài nữa, hắn và Alan nên đi cứu Lưu Tinh rồi, bất luận là muốn dùng bao nhiêu lực lượng bảo thạch, thì cứ dùng!

Mà đến lúc đó có cần giết người hay không, sợ rằng cũng không phải điều mà hai người bọn họ có thể quyết định bằng miệng bây giờ. Chuyện đến lúc cực hạn, giữa giết chết người bên Filost, và nhìn đồng bạn của mình chết, hắn ắt sẽ lựa chọn cái trước!

Nếu Alan không muốn giết chóc, vậy cứ để hắn làm!

"Bình tĩnh một chút, Bai Saya."

Bai Saya sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đại hoàng tử đang nhíu mày nhìn hắn.

"Biểu tình vừa rồi của ngươi thật là tuyệt! Mười phần mười dáng vẻ cuồng sát, nếu để cho Dan nhìn thấy, nó khẳng định sẽ càng mê mẩn ngươi." Benchez ở một bên cười hì hì.

Cuồng sát... Tim của Bai Saya đột nhiên bị cái từ này đâm đau nhói.

"Ta mặc dù không thể ra tay giết Filost, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không mặc cho hắn giam cầm em trai ruột của ta."

Nghe thấy lời này, trong lòng Bai Saya vừa lại nổi lên hi vọng.

"Ta cần hiệp trợ của ngươi, Tội Giả Bai Saya." Mắt của đại hoàng tử nhìn thẳng vào Bai Saya, ngữ khí mặc dù là thỉnh cầu, nhưng dưới uy nghiêm của hoàng tử, lại càng giống mệnh lệnh hơn.

"Được!" Bai Saya vội vàng trả lời, chỉ cần có thể cứu Lưu Tinh ra, muốn hắn làm gì cũng được!

Đại hoàng tử bình tĩnh nói: "Ta cần ngươi và Tội Giả kia dùng lực lượng hủy diệt lớn nhất đánh lên đầu Lưu Tinh."

Cái gì...?Bai Saya hoàn toàn cứng đờ.

Khi tỉnh lại từ trong hồi tưởng, Bai Saya phát hiện người phía dưới đã bắt đầu khôi phục từ trong chấn kinh, hắn lần nữa nói với đồng bạn: "Chúng ta nên đi thôi, Alan."

Nghe vậy, Tinh Linh vẫn luôn rất phẫn nộ lại khác thường mà lộ ra thần sắc bình tĩnh nói: "Chờ một chút, bọn chúng bức chúng ta không thể không như thế đối với Lưu Tinh, tôi không muốn bỏ qua cho bọn chúng dễ dàng như thế."

"Alan!" Bai Saya nhíu mày, xem ra Alan không có tận mắt nhìn thấy Lưu Tinh, sợ rằng nộ khí của cậu ấy tạm thời vẫn không có tan, để tránh cho Tinh Linh dưới phẫn nộ làm ra chuyện sai lầm khiến chính hắn sau này hối hận, Bai Saya vội vàng khuyên nhủ: "Đừng như thế, chúng ta đi thôi, Saimi và Aya còn ở Ma Cung chờ chúng ta."

Alan liếc Bai Saya một cái: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không sát hại bất cứ sinh mệnh nào, hơn nữa, căn giam lao đó vẫn chưa đủ hủy diệt triệt để."

Bai Saya vừa nghe, mặc dù còn có chút lo lắng, chẳng qua ngẫm lại, nếu Tinh Linh đã hứa sẽ không giết người, hẳn là sẽ không giết người, hơn nữa, nếu không để cho Alan xả giận một chút, sợ rằng hỏa khí liên tục kìm nén của hắn cũng sắp tổn hại sức khỏe rồi, cho nên, Bai Saya cũng liền không ngăn cản nữa.

Huống chi, giống như Alan nói, căn giam lao đó vẫn chưa đủ hủy diệt triệt để.

Alan cúi đầu nhìn đám người phía dưới, chậm rãi vươn ra bàn tay mảnh khảnh, ánh điện trong tay nhấp nháy không thôi, trên mặt của Tinh Linh càng khác thường mà xuất hiện biểu tình cực âm trầm.

"Filost, ngươi nếu tiếp tục bức bách bọn ta, bọn ta sẽ toàn diện phản kích!"

Tiếp đến, tia chớp lần nữa nổ xuống về phía đống đổ nát đầy đá vụn và thiểm điện nham...

◊◊◊◊

Vì sao... muốn giết ta?

Ánh trăng sáng tỏ, chiếu cho bãi cát càng thêm trắng tinh như tuyết, rừng cây chỗ không xa cũng được ánh trăng này chiếu rọi ra màu lục mạnh mẽ đầy sức sống, chỉ là mỹ cảnh luôn thay đổi, một đám mây đen che lấp hào quang dịu dàng của ánh trăng, bãi cát mất đi màu trắng tinh, rừng cây lại khôi phục u ám của ban đêm.

Giờ phút này, trên mặt biển lại đột nhiên dâng lên từng đợt sóng, tiếp đến, một thứ gì đó phá thủng mặt biển mà ra.

Một bóng người, từ đầu, bờ vai, lồng ngực, dần dần, cả người từ trong biển đi ra, tiếp đến, một chân đạp lên bãi cát, bãi cát bị đạp ra từng dấu chân nối tiếp.

Mây đen trôi đi, ánh trăng lần nữa ló ra nửa thân thể, e lệ nhìn lén thế gian, theo đó cũng chiếu rọi ra nửa thân ảnh của người trên bãi cát.

Liếc mắt liền sẽ nhìn thấy, là mái tóc ướt đẫm áp sát trên người, tóc dài đến buông một mạch tới eo, màu sắc như ngọn lửa, sau đó là sắc mặt bởi vì toàn thân ngâm trong nước biển lạnh lẽo mà trắng bệch của người kia. Người này ngũ quan tuấn tú, đôi mắt màu vàng so với lửa trại ở trong đêm tối còn muốn lóe sáng hơn, đồng thời thân hình tuy gầy thon cao, nhưng vẫn nhìn ra được là một nam nhân.

Chàng trai tóc đỏ đi ra một hàng dấu chân không dài lắm trên bãi cát, thân ảnh đã bắt đầu nghiêng ngả rồi, cậu khẽ giọng mở miệng nói: "Xương Cốt... tay chân của ta rất đau, toàn thân đều rất đau, ta rốt cuộc làm sao vậy..."

"Chi!"

"Lớn lên rồi? Ngươi đang nói gì vậy, Xương Cốt, ta nghe không hiểu..."

Chàng trai mắt vàng loạng choạng hai bước, suýt nữa té ngã, rốt cuộc cũng đi không nổi nữa, cậu ôm ngực chậm rãi ngã ngồi xuống bãi cát, cắn răng không chịu phát ra la hét, chỉ là khẽ lẩm bẩm: "Đau quá, thật sự rất đau, tay chân của ta có phải là nát rồi hay không..."

"Chi chi!" Một con sinh vật bất tử màu trắng xám nhảy lên vai của chàng trai.

"Ugh..."

Chàng trai chậm rãi nằm ngã trên bãi cát, bởi vì nhịn đau, cho nên ngực phập phồng kịch liệt, nhưng không biết vì sao, cậu lại không lên tiếng kêu cứu, cho dù đau đến mặt mũi đều có hơi vặn vẹo rồi, cậu cũng không lớn tiếng kêu đau, chỉ là phát ra tiếng rên đau khe khẽ.

Không kêu cứu mạng, không bao giờ kêu cứu mạng nữa, không có ai sẽ đến cứu ta, chỉ có chính mình... Từ nay trở đi, chỉ có một mình mình mà thôi...

"Hộc, hộc..." Chàng trai đau đến không ngừng thở dốc, cố gắng quay đầu nói với sinh vật bất tử trên vai: "Xương, Xương Cốt, đi, đi giúp ta tìm nơi có thể nghỉ ngơi, hốc núi, hốc cây gì cũng được, ugh!"

"Chi!" Sinh vật bất tử gật cái đầu to của nó, sau đó chạy xuống vai của chủ nhân, cấp tốc chạy về phía rừng cây.

"Bịch!"

Nghe thấy âm thanh này, sinh vật bất tử đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn chủ nhân, chỉ thấy chủ nhân ngã ở trên đất, vậy mà không nhúc nhích nữa! Nó hoảng sợ cao giọng la hét chi chi, sau đó cấp tốc chạy về bên cạnh chủ nhân.

Chàng trai nằm ngửa, sinh vật bất tử chạy lên ngực của cậu, đứng đờ ra ở phía trên, thân thể màu trắng xám nho nhỏ đó tùy theo phập phồng của ngực chàng trai mà lên xuống lên xuống không thôi...

"Chi..." Sinh vật bất tử vậy mà thở phào giống như loài người.

Chẳng qua, tiếp đến, thứ nho nhỏ gọi là Xương Cốt này cũng liền đau đầu nhức óc, chủ nhân muốn nó đi tìm nơi nghỉ ngơi, nhưng lại đã ngất đi rồi, để một mình chủ nhân ở đây, có khi lát nữa sẽ bị ma thú tha đi ăn.

Muốn tìm nơi nghỉ ngời, vừa lại không thể bỏ chủ nhân ở đây...

"Chi chi!"

Xương Cốt gật đầu một cái giống như hạ quyết tâm, hai tay xương nhỏ bé túm lấy vai của chàng trai, sau đó thứ nho nhỏ này triển hiện ra lực lượng to lớn hoàn toàn không phù hợp hình tượng nhỏ lùn của nó, dùng chiều cao không đến ba mươi cm và xương tay có khả năng chỉ có mười mấy cm lôi đi một chàng trai gần một mét tám, để lại ở trên bãi cát một vết lôi thật dài, tiếp đến, thân ảnh của hai kẻ này liền chìm vào trong rừng rậm âm u bên cạnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top