Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Bàn tay kia của Người Dẫn Đường

"Chi chi!"

Lưu Tinh đột ngột mở mắt, nhảy lên hét lớn: "Nguy to rồi, Xương Cốt, không kịp niệm phi hành thuật rồi..."

Cậu sau khi nhảy dựng lên, vội vàng cúi đầu nhìn, phát hiện dưới chân của mình là nền nhà mà không phải lơ lửng, cậu đột nhiên ngã ngồi trở lại, thở phào một hơi, cậu còn tưởng mình thật sự sẽ té chết đây!

Chẳng qua đây rốt cuộc là đâu? Lưu Tinh nhíu mày nhìn quanh trái phải một chút, đây là một cái phòng bằng gỗ không lớn, bài trí trong phòng hết sức sơ sài, thoạt nhìn như là chủ nhân căn phòng làm bằng tay, hơn nữa kỹ thuật chế tác vẫn thật không ra làm sao. Nhưng những cái này đều không thể tiết lộ thân phận của chủ nhân căn phòng, duy nhất có thể đoán hơi chút đoán ra là, bởi vì trong phòng có hai cái giường, cho nên căn phòng này ít nhất có hai người ngủ.

"Thoạt nhìn hình như không phải nơi của Tinh Linh ở mà!"

Lưu Tinh nhíu mày, Được rồi! Lần này lại xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao từ trên vách núi té xuống, lại có thể sẽ rớt vào trong một căn nhà nhỏ.

"Chi chi!"

Lưu Tinh ngây ngẩn, đây là tiếng kêu của Xương Cốt?

Không để cho cậu có cơ hội tìm kiếm, cửa ngôi nhà nhỏ liền mở ra, vừa nhìn sang, chỉ thấy hai phiến cánh lông vũ màu đen to lớn, lông vũ phía trên đen như màn đêm, vừa lại hết sức chỉnh tề mềm bóng, khiến người không khỏi muốn vươn tay vuốt ve thử xem.

Khi người đó thu cánh, đi vào phòng, Lưu Tinh mới phát hiện, đó lại có thể là một nữ nhân hết sức mỹ lệ, tuổi đại khái khoảng hai mươi, dung mạo mỹ diễm, hết sức thích hợp với cánh lông vũ màu đen của cô, thoạt nhìn giống như một ma nữ mị hoặc, mặc dù như thế, nhưng thần sắc của cô lại hết sức ngây thơ, vừa nhìn thấy Lưu Tinh tỉnh rồi, cô còn chớp đôi mắt to màu hồng kia một cách đẹp đẽ.

Lưu Tinh không khỏi thốt ra: "Wow! Cánh của cô thật xinh đẹp, cô có thể làm vật cưng của ta không... A A! Bây giờ không phải lúc bắt vật cưng, này! Cô mau trả Xương Cốt cho ta!"

"Xương Cốt, Lưu Tinh Tinh, a ha!"

Trên tay của thiên sứ cánh đen đang xách cái lồng nhỏ nhốt Xương Cốt, cô vừa cười vừa thoáng cái lắc lắc cái lồng nhỏ, thoáng cái lại chỉ vào Lưu Tinh.

Nghe thấy tên của mình (mặc dù có dư chữ Tinh...) Lưu Tinh có chút cảnh giới hỏi: "Cô quen biết bọn ta?"

Thiên sứ khẽ vỗ cánh mấy cái, bay đến phía trước Lưu Tinh, sau đó vươn tay nhéo má của cậu, chỉ là bị người sau nghiêng đầu né đi, thiên sứ có chút mất hứng tiếp tục vươn tay đi nhéo, Lưu Tinh đương nhiên né tránh lần nữa, cậu có chút không hiểu gì cả mà hỏi: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"

Thiên sứ vừa lại không nhéo được má, rất không cao hứng bĩu miệng, hô lên: "Đừng động đậy, Lưu Tinh Tinh."

Lưu Tinh sửng sốt, đầu óc của nữ nhân có cánh này có phải là có chút quai quái?

Chẳng qua, đây cũng không liên quan đến cậu, bây giờ chỉ cần đoạt lại Xương Cốt, sau đó mau chóng trở về đi tìm nhóm Thiên Kiếm, có khi bọn họ đã gặp phải Hắc Ám Tinh Linh rồi.

Nghĩ đến đây, Lưu Tinh liền liếc mắt nhìn lén nữ nhân kia đang làm cái gì, chỉ thấy nữ nhân đó còn đang bĩu miệng lẩm bẩm, nói cái gì mà Lưu Tinh Tinh xấu xấu, hơn nữa chỉ dùng hai ngón tay xách cái lồng nhỏ... chính là bây giờ!

Thân ảnh của cậu chợt lóe, thần tốc phóng qua bên cạnh thiên sứ cánh đen, trên đường còn nhẹ nhàng móc một cái, liền đoạt lại cái lồng nhỏ, cậu thầm mừng rỡ, xem ra hắc thiên sứ này căn bản không mạnh mà, nếu đã như thế, vậy đương nhiên phải thừa cơ hội này mau chóng bỏ chạy.

Lưu Tinh xông về phía cửa, không chút do dự chạy ra ngoài cửa...

"Whoaa!"

Một chân của cậu đã bước ra, lại không đạp được đất, thân thể tức thì sụt xuống, cậu vội vàng túm lấy cánh cửa, lúc này mới ổn định thân thể, cúi đầu nhìn, dưới chân vậy mà là lơ lửng, ở đây căn bản không phải trên mặt đất, hơn nữa cách mặt đất cũng không phải hai ba tầng lầu mà thôi, từ đây lại có thể nhìn khắp cả khu rừng rậm!

Trời ơi! Đây lại có thể là căn nhà cây, hơn nữa còn cao muốn chết!

"Lưu Tinh Tinh đi đâu?" Thiên sứ phía sau có chút nghi hoặc hỏi.

Lưu Tinh lập tức niệm lên chú ngữ phi hành, khi niệm đến một nửa, lại nhìn thấy một người có cánh khác, bất đồng chính là, người này có một đôi cánh lông vũ màu trắng.

Xong đời rồi! Nhất định là đồng bạn của hắc thiên sứ trở về rồi.

Lưu Tinh chớp mắt niệm xong chú ngữ, phi hành thuật khiến cậu nổi lên, lúc đang định toàn tốc chạy trốn, người có cánh trắng đó đã gần đến ngay cả ngũ quan cũng thấp thoáng có thể nhận ra rồi.

Lưu Tinh không nhịn được đánh giá người có cánh đó, vừa nhìn, lại cũng không chuyển mắt được nữa, bởi vì, khuôn mặt đó vậy mà quen thuộc như thế...

Cuối cùng, người cánh trắng dừng ở phía trước Lưu Tinh, hắn có chút bối rối nhìn Lưu Tinh, sau đó nhìn hướng hắc thiên sứ phía sau, hô lên: "Aya, là con mang người này tới sao?"

"Aya?"

Lưu Tinh lộ ra thần sắc vô cùng cổ quái, sau đó nhìn hướng hắc thiên sứ mỹ diễm, không sai, là tóc xoăn màu nâu, chỉ là từ ngắn biến dài, còn có mắt màu hồng... chẳng qua, đây làm sao có thể hả! Cậu chỉ là ba năm không thấy Aya, cũng không phải ba mươi năm à!

Lưu Tinh la lớn: "Saimi! Aya làm sao trở nên lớn như thế?"

Người cánh trắng ngây ngẩn, chuyển ánh mắt trở về người xa lạ, ngơ ngác đánh giá cậu rất lâu, mới lắp ba lắp bắp hỏi: "Lưu, Lưu Tinh?"

"Chính là ta đây!" Lưu Tinh bực mình trả lời, có khó nhận ra như thế sao? Mái tóc lửa và mắt màu vàng này của cậu cũng không phải rất nhiều người có.

Saisimili trợn mắt líu lưỡi nhìn chằm chằm vào Lưu Tinh một hồi, thanh niên thoạt nhìn rất anh tuấn này lại có thể là tên Lưu Tinh như trẻ con kia?

"Này! Ngươi làm sao không trả lời ta? Aya sao đột nhiên trở nên lớn như thế?" Lưu Tinh hét to.

Lúc này, hắc thiên sứ... nên nói là Aya, cũng đã đi tới, lại vươn ngón tay muốn đi nhéo má của Lưu Tinh, Lưu Tinh do dự một chút, không có né tránh ngón tay của Aya, mặc cho nó nhéo mặt của mình, đây khiến hắc thiên sứ cười vui vẻ, thần sắc không khác gì trẻ con.

"Nói đến thì dài lắm." Saisimili lắc lắc đầu cười khổ: "Chẳng qua, ngươi trông cũng không phải nhỏ à..."

Lưu Tinh ra sức đấm vào ngực của Saisimili một cái, tức giận hô: "Kệ ngươi nói dài hay không, ngươi và Aya rốt cuộc đã chạy đi đâu? Mau nói rõ cho ta, trước kia khi đại ca truyền đến tin tức nói ngươi mất tích, ta còn cho rằng ngươi quyết định bỏ mặc ta, cho nên chạy trốn đây!"

"Đau lắm đấy..." Saisimili ai oán vuốt ngực, ủy khuất nói: "Sao có thể nói ta bỏ chạy, ta còn chẳng phải đã vì ngươi."

"Bớt lộ ra bộ mặt oán phụ của ngươi, chiêu này đối với ta vô dụng!" Lưu Tinh bực mình nói với Saisimili xong, trên mặt đau nhói, cậu quay đầu trợn trừng Aya một cái: "Aya thối, ngươi nhéo mạnh như thế, đau lắm đó!"

Bị mắng rồi, Aya bĩu miệng, oán giận: "Lưu Tinh Tinh, cũng nhéo Aya, đau đau."

Nhìn thấy một nữ nhân mỹ diễm bĩu miệng, dùng thần tình bé gái làm nũng, trong miệng nói ngôn ngữ trẻ con mà bé gái mới sẽ nói... Đại khái chỉ có da gà trên da mới có thể nói rõ cảm thụ của Lưu Tinh bây giờ.

"Aya vì sao biến thành thế này..."

Saisimili nhún vai, hô lên: "Aya, đem dây chuyền của con cho Lưu Tinh ca ca xem."

"Được~~"

Aya hết sức vui vẻ từ trong áo kéo ra một sợi dây chuyền, trên mặt dây chuyền nạm một viên bảo thạch, cỡ trứng chim bồ câu, màu sắc là màu đỏ chót hết sức yêu diễm, đây càng làm đậm hình tượng ma nữ mỹ diễm của Aya.

Lưu Tinh sửng sốt, thốt lên: "Nguyên Tội Bảo Thạch?"

"Uh." Saisimili gật đầu: "Là Envy Đố Kỵ Bảo Thạch, đã nhận Aya làm chủ rồi, từ sau khi nó nhận Aya làm chủ, Aya liền lớn lên rất nhanh, mới hơn một năm đã biến thành thế này rồi, chẳng qua hình như chỉ có thân thể trưởng hành, bên trong vẫn là một bé gái..."

Nói xong, hắn bổ sung: "Ta vất vả lắm mới tìm được Đố Kỵ Bảo Thạch, thế này ngươi liền có ba Tội Giả rồi, cho dù Người Dẫn Đường Khởi Đầu tìm được Tội Giả thứ bốn, ngươi cũng chưa chắc sẽ thua."

Nghe vậy, Lưu Tinh ngẩn người: "Ngươi rời khỏi Ma Cung, chính là vì tìm Nguyên Tội Bảo Thạch?"

Saisimili gật đầu, giải thích: "Ta nghĩ, ta ở lại Ma Cung cũng vô dụng, cho dù muốn luyện mình mạnh hơn, cũng không thể mạnh như Tội Giả, điều duy nhất có thể giúp được, là năng lực của Tinh Kiến, cho nên dứt khoát dùng năng lực này đi tìm bảo thạch."

"Saimi..." Lưu Tinh ngẩn ngơ hô lên.

"Cái gì?" Mắt Saisimili phát sáng, lộ ra thần sắc mong đợi "mau khen ngợi sự cố gắng của ta đi".

Sau đó, Lưu Tinh ký đầu Saisimili một cái siêu mạnh, rống giận: "Ngươi hại ta lo muốn chết! Còn tưởng rằng ngươi bị Filost bắt đi mất rồi, tìm Nguyên Tội Bảo Thạch cái gì chứ, Tội Giả là có thể cảm ứng được Tội Giả đấy, đến lúc đó, nếu bọn Filost bị Aya dẫn tới, ngươi cho rằng bằng cái dạng của Aya có thể bảo hộ các ngươi sao?"

Saisimili buông đầu, thân ảnh u ám, chậm rãi đi về phía góc phòng, còn truyền tới lẩm bẩm hết sức ai oán, nội dung đại khái là "ta chỉ là muốn giúp đỡ, tìm rất vất vả" gì gì đó, cuối cùng hắn hai tay ôm đầu gối ngồi xổm trong góc, còn dùng hai phiến cánh lớn bao bọc mình rất chặt...

Khác với trước kia chính là, Aya còn chạy qua vỗ vỗ đầu của Saimi, an ủi: "Mimi đừng khóc."

Trên mặt của Lưu Tinh lập tức đen sì, qua ba năm, Aya lớn lên không ít, chẳng qua Saimi làm sao hình như không tiến bộ chút nào... Cậu gãi gãi mặt, linh quang lóe lên, cố ý dùng ngữ khí ưu sầu nói: "Saimi à! Ba năm qua, không có bói toán của ngươi, ta ngay cả đường đi cũng không biết phải rẽ trái hay rẽ phải đó, khó khăn lắm mới nhìn thấy người, mau giúp ta bói toán một chút rồi tính nhé!"

Nghe vậy, Saisimili chớp mắt đứng lên, xoay người qua, trong mắt đã bắn ra tia sáng hưng phấn, nhưng vừa lại ra vẻ cao thâm nói: "Haiz! Ỷ vào bói toán là không tốt, một Người Dẫn Đường nên lấy ý chí của mình để tuyển chọn đường đi."

Ta bây giờ chỉ muốn lấy ý chí của mình để đánh ngươi... Gân xanh trên đầu Lưu Tinh cũng không biết đã nổi lên mấy đường rồi, mặc dù tức đến muốn đánh một tên Dực Nhân, nhưng, ta nhịn ~~ cậu cũng đã làm đầu bếp ba năm cho đội Đẳng Á, không có chuyện gì là Lưu Tinh cậu không thể nhịn!

Cậu nhịn đến khóe miệng không ngừng co giựt, nỗ lực dùng ngữ khí làm nũng nói: "Mau giúp ta bói toán đi mà, Saimi!"

"Cái này thì... Được!"

Saisimili vốn còn muốn ra vẻ cao thâm thêm một lát, dù sao đã ba năm không có cao thâm rồi, khiến hắn siêu cấp hoài niệm hình tượng tiên tri cao thâm của mình, chẳng qua, Lưu Tinh lúc nghe thấy hắn nói "cái này thì", ánh sáng tà ác trong mắt nổ ra thực sự quá đáng sợ... Hu hu! Hắn còn đang mừng vì tính khí của Lưu Tinh trở nên tốt hơn đây, căn bản chính là tệ hơn rồi, hơn nữa mức độ đáng sợ cũng cao hơn trước gấp mấy lần, chẳng lẽ ba năm qua, cậu là đi tiến hành huấn luyện đáng sợ sao?

Saisimili tiến vào thế giới của sao, bầu trời sao đêm quen thuộc lại lần nữa xuất hiện, mặc dù hắn đã ba năm không có bói toán theo yêu cầu Người Dẫn Đường của mình, nhưng vì để tìm kiếm Nguyên Tội Bảo Thạch, hắn lại cũng không ít dùng năng lực của mình.

Tiên tri khép hờ mắt, trong mắt ánh ra một vùng trời sao, hắn chậm rãi nói ra tương lai không ai biết đến...

*Khởi động bánh xe của Tận Thế, ngươi sẽ trở thành ma vương kiêu ngạo tự do tự tại, ở trung ương mọi đại lục, tìm đến nơi ngự trị mọi thứ. Hoặc là, từ bỏ con đường Tận Thế, trở thành kẻ ẩn náu phiêu đãng, hành tẩu trên mọi đại lục, từ nay trở đi lấy trời đất làm nương tựa.*

"Lưu Tinh, lần này gay go rồi! Ngươi phải quyết định có muốn làm Ma Vương hay không..." Saisimili hoảng hốt quay đầu...

Lưu Tinh đang ở một bên cảm động mà sờ cánh của Aya, tán thán: "Aya, cánh của ngươi mặc dù biến đen rồi, chẳng qua trở nên còn muốn xinh đẹp hơn trước kia nữa! Thật không hổ là vật cưng của Lưu Tinh ta nhìn trúng, là đen hay trắng đều xinh đẹp như nhau."

"He he, Aya xinh đẹp." Aya được khen ngợi, cười hết sức vui vẻ, sau đó cũng vươn tay sờ tóc dài màu lửa của Lưu Tinh, tò mò nói: "Lửa lửa kìa, thật xinh đẹp."

"Hừ!"

Nghe thấy tiếng hừ, Lưu Tinh quay đầu, liền biết đại sự không ổn, Tinh Kiến của nhà cậu lại bắt đầu làm mình làm mẩy rồi, cả người đã ngồi xổm trong góc lẩm bẩm, nói ngươi chẳng quan tâm bói toán của ta gì hết, dù sao ta chính là Tinh Kiến vô dụng vân vân.

Ặc, chết rồi, bất cẩn đã bị cánh màu đen xinh đẹp của Aya thu hút... Lưu Tinh nắm chặt tay, hét to: "Nguy rồi, Saimi, ta rốt cuộc phải chọn con đường nào mới đúng hả?"

Saisimili chớp mắt đã trở về trước mặt Lưu Tinh, thở một hơi thật dài, dùng dáng vẻ hết cách nói: "Lưu Tinh, ta chỉ có thể nói cho ngươi có con đường gì, nhưng muốn đi lên con đường nào, thậm chí không lựa chọn tất cả, đó đều là quyết định của ngươi."

"Ặc, ngươi phân tích cho ta một chút đi!" Lưu Tinh kiên trì đến cùng nói. Kỳ thực cậu vừa rồi hoàn toàn không có nghe thấy Saimi đã nói cái gì.

Saisimili đếm ngón tay nói: "Nói chung chính là có hai con đường, một cái là con đường tự do tự tại mà làm..."

"Được! Cứ con đường này!" Lưu Tinh một mực chắc chắn, kệ nó là con đường gì, nghe thấy có thể tự do là đủ rồi!

... mà làm Ma Vương kiêu ngạo. Saisimili sửng sốt, không xác định hỏi: "Ngươi thật sự muốn lựa chọn con đường này?"

"Đúng! Ta chết cũng không muốn bị nhốt lại lần nữa!" Lưu Tinh hết sức khẳng định trả lời.

Saisimili có chút mê hoặc mà nhìn Người Dẫn Đường của mình, hắn còn cho rằng người luôn luôn thích dùng ba mươi sáu kế chạy là thượng sách như Lưu Tinh sẽ lựa chọn con đường du đãng đây! Không ngờ cậu thì ra ngực ôm chí lớn à... Người Dẫn Đường hiếm khi cố gắng phấn đấu, Tinh Kiến đương nhiên cũng vui vẻ gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta đi thôi!"

"Đi đâu?" Lưu Tinh ngây ngẩn rồi hỏi.

Hắn thành thật trả lời: "Trung ương của mọi đại lục, đi tìm đại bản doanh của Ma Vương."

"Hả?"

◊◊◊◊

Tâm tình của Saimi thoạt nhìn hình như có vẻ rất tốt... Lưu Tinh len lén liếc nhìn Saisimili, vừa rồi nói bóng nói gió, vất vả lắm mới từ trong miệng Saimi biết, mình vậy mà vô duyên vô cớ chọn con đường Ma Vương kiêu ngạo tự do tự tại, tự do tự tại là không tệ, chẳng qua bỏ đi hai chữ Ma Vương sẽ tốt hơn.

Chẳng qua, nhìn dáng vẻ cao hứng như thế của Saimi, cậu nào dám nói mình chỉ là nghe không rõ, cho nên chọn bừa một phen, đành liều đến cùng trước hết cứ đi theo Saimi rồi tính.

"Chúng ta đi tìm hai vị Tội Giả kia của ngươi trước đi, sau khi tìm được bọn họ, liền có thể đến trung ương đại lục tìm kiếm căn cứ của ngươi rồi."

Saisimili hết sức cao hứng nói, Người Dẫn Đường của hắn cuối cùng cũng muốn bước ra bước đầu tiên rồi, đây khiến hắn hết sức cảm động.

Nghe vậy, Lưu Tinh nhún vai. Kệ hắn, trước hết đi tìm Tiểu Bạch và Alan rồi tính, dù sao hai người bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không để cho mình đi làm Ma Vương gì kia.

Ngay sau đó, Saisimili gọi Aya, cẩn thận dặn dò: "Aya, chúng ta phải đi tìm Alan mama rồi, con không được bay loạn nữa nhé, không ngoan ngoãn đi theo ta, sẽ không tìm được Alan mama đâu."

"Mama!"

Aya kêu lớn một tiếng, hai mắt nhất thời phóng ra hào quang, vui vẻ bay lên bay xuống trong nhà, công lực phi hành của nó cũng quả thực rất cao, ở trong phòng chật hẹp như thế, hai phiến cánh đen kia vẫn không có va vào bất cứ thứ gì.

Saimi... Alan sẽ đánh chết ngươi. Lưu Tinh nhếch khóe miệng nở nụ cười, He! Chỉ cần không phải đánh mình là được!

Saisimili thu dọn phòng một chút, chỉ mang lên một cái bao đồ nhỏ, sau khi hắn để cho Aya xách bao đồ, mình thì túm lấy hai bên sườn của Lưu Tinh, sau đó nhảy ra ngoài phòng, liền giương cánh bay lên.

Lưu Tinh cực kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: "Saimi, ngươi không sợ cao rồi à?"

"Đành phải vậy, vì để tìm kiếm Nguyên Tội Bảo Thạch, thường thường phải đến chỗ cao, chỉ có thể dùng bay mà thôi, hơn nữa Aya rất nghịch ngợm, cứ luôn là bay mất tăm, để tìm nó, ta cũng không thể không bay..."

Saisimili ung dung nói tiếp: "Mặc dù ta vẫn là sợ cao, chẳng qua bây giờ ta cũng nắm được bí quyết rồi, chỉ cần lúc bay đừng nhìn xuống dưới là được."

"Vậy nếu như nhìn xuống dưới thì sao?" Lưu Tinh đột nhiên cảm giác có chút không ổn.

Saisimili trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi xác định ngươi muốn biết?"

"Không, ta không muốn biết, nhưng ta có thể để cho Aya chở không?" Lưu Tinh mặt vô biểu tình hỏi.

"Nếu như ngươi không để ý nó thỉnh thoảng sẽ hết sức hứng thú dùng hai tay để hái hoa trên vách núi, sau đó quên mất trên tay còn có người."

"... Quên đi." Lưu Tinh đột nhiên có chút tưởng niệm phi hành thuật vững chắc của Alan, nghĩ đến Alan, cậu liền có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi biết phải đi đâu tìm Alan và Tiểu Bạch sao?"

"Ta không biết, chẳng qua Aya cũng là Tội Giả, nó có thể cảm ứng được Tội Giả khác, nó sẽ mang chúng ta đi tìm Alan."

"Nếu đã có thể cảm giác được bọn họ ở đây, vì sao không đi tìm bọn họ?"

Saisimili trừng cậu một cái: "Còn không phải bởi vì ngươi, ta lúc trước bói được, ngươi có khả năng sẽ có nguy hiểm tính mạng, người duy nhất có thể cứu ngươi lại là Aya, bức ta phải ở chỗ này, chờ ngươi hết một năm, vì để xem xem có thể cứu ngươi một mạng hay không."

"Ha ha, thì ra là như thế, thật là cảm tạ ngươi rồi, thật không hổ là vật cưng Saimi xinh đẹp nhất trong tay ta!" Lưu Tinh vội vàng mất bò mới lo làm chuồng mà nói.

"... Đây cũng tính là cảm tạ sao?"

"Mama!"

Lúc này, Aya đang bay ở phía trước đột nhiên kêu lớn một tiếng, sau đó ép cánh xuống, cấp tốc lao xuống dưới.

"Aya, đừng bay như thế..." Saismili như muốn khóc mà hô: "Ta không dám lao xuống, sẽ nhìn thấy phía dưới mất!"

"Aya!" Lưu Tinh hét lớn một tiếng.

Aya đột nhiên dừng lại, tiếp đến là một cú xoay người trên không xinh đẹp, bay trở lại phía trước Lưu Tinh và Saisimili, nôn nóng thúc giục: "Mau lên, mau lên! Mama, mama, phía dưới."

"Đừng gấp, Tiểu Bạch và mama ngươi nhất định cũng đã phát hiện chúng ta rồi." Lưu Tinh ung dung nói, cậu thế nhưng không quên chuyện Tội Giả có thể cảm ứng được Người Dẫn Đường của bọn họ.

Trên thực tế, Lưu Tinh sớm đã chờ Alan từ mảnh rừng rậm phía dưới bay ra, hét lớn Lưu Tinh, sau đó làm một cuộc gặp lại siêu cấp cảm động, cuối cùng, he he he... Đương nhiên chính là phải thừa dịp lúc Alan cảm động, để hắn đáp ứng cho mình chải tóc của hắn chải đến khi thỏa mãn mới thôi!

Saisimili hạ xuống chậm rì rì, không nghe thấy tiếng hét to của Alan, trái lại nhìn thấy một chuỗi sét từ chỗ rừng rậm khá xa phun ra.

Đây nếu là đánh lên người cậu, cậu thật sự sẽ biến thành Lưu Tinh cháy đen... Lưu Tinh vội vàng vỗ Saisimili, thúc giục: "Saimi, mau hạ xuống xem thử!"

"Không mau được!" Saisimili khóc không ra nước mắt, cách đáp xuống mà không thể nhìn phía dưới rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn, đại khái cũng chỉ có hắn biết thôi.

Lưu Tinh lần này cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng hét to: "Aya, Aya, mau đi xuống giúp mama ngươi!"

"Được!"

Aya la lớn một tiếng, lập tức triển khai đáp xuống bằng cách bổ nhào, tốc độ nhanh như mũi tên bắn ra, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

"Saimi, ngươi cũng đi qua mau lên!" Lưu Tinh hối hả vỗ vào tay của Saisimili.

Saisimili đầu đầy mồ hôi nói: "Được, được, đại khái mười phút nữa là có thể đến rồi."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top