Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Cùng tôi làm Ma Vương, có được không?

Nghe xong giải thích của Saisimili, Alan không khỏi lẩm bẩm: "Ma Vương kiêu ngạo tự do tự tại..."

Lưu Tinh len lén nhìn sắc mặt của Alan, hắn từ trước kia đã thống hận cái từ Ma Vương này, so với để cho mình đi làm Ma Vương, hắn nói không chừng sẽ dứt khoát ở chỗ này đánh chết mình, tránh cho nguy hại thế nhân.

Cho nên, cậu chỉ cần nghe thấy một tí xíu tiếng chớp, liền định mau chóng trốn sau lưng Tiểu Bạch, tránh cho mình không cần bị Filost và toàn Ma Tộc truy sát, đã chôn xương ở trong khu rừng rậm này trước rồi.

Alan sau khi suy nghĩ một hồi, bình tĩnh nói: "Vậy thì làm Ma Vương đi."

"Cái gì? Ngươi đáp ứng?" Lưu Tinh ngay tại chỗ cằm cũng muốn rớt xuống vì hết hồn.

"Làm sao vậy?" Alan có chút kỳ quái nhìn Lưu Tinh nói: "Không phải là con đường tự ngươi chọn sao?"

"Nhưng, nhưng là..." Lưu Tinh lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi không cảm thấy làm Ma Vương quá khoa trương sao? Ta chỉ là không muốn bị nhốt mà thôi."

"Tôi cũng tán thành làm Ma Vương." Bai Saya giơ tay phải biểu thị tán đồng.

"Tiểu Bạch anh..." Lưu Tinh nhìn Alan, vừa lại nhìn Bai Saya, khó có thể tin hỏi: "Hai người có phải là bị bệnh rồi không?"

Bai Saya lắc đầu nói: "Lưu Tinh, kỳ thực cho dù cậu không muốn làm Ma Vương, hình như cũng không có biện pháp rồi đây!"

"Vì sao?" Lưu Tinh ngây ngẩn.

"Filost hình như không tin cậu đã chết lắm, mặc dù bởi vì tôi ở Ma Cung, mà Alan ở rừng rậm Tinh Linh, chúng tôi đều không ở bên cạnh cậu, cho nên hắn không có biện pháp tìm được cậu, nhưng, hắn lại cứ luôn phát tán tin tức cậu là Ma Vương, hơn nữa còn có rất nhiều sự kiện Ma Vương..."

Bai Saya nhíu mày, nói: "Tôi nghĩ những sự kiện kia hẳn là Filost để cho Tội Giả phía dưới hắn đi làm."

"Cái tên khốn đó!" Lưu Tinh nhảy dựng lên, ngay cả mặt cũng méo vì tức.

"Tinh Linh tộc cũng bởi vì thanh danh của ngươi thực sự quá gay go, bọn họ không thể dính dáng quan hệ với "Ma Vương", đồng thời bọn họ cũng cho rằng cơ suất Tận Thế thua quá lớn, vì không để cho Người Dẫn Đường Khởi Đầu ghi hận trong lòng đối với bọn họ, cho nên, bọn họ quyết định trục xuất ta khỏi Tinh Linh tộc, từ đây không thừa nhận ta là một thành viên của Tinh Linh tộc, mọi hành vi của ta đều không liên quan đến bọn họ!"

Ngữ khí Alan nói mặc dù bình thản, nhưng từng câu đều khiến mọi người cảm thấy sống lưng phát lạnh, không cần Alan nói hắn rất tức giận, chỉ là tiếng răng rắc thấp thoáng trong không khí đã đủ khiến mọi người cảm giác thấy phẫn nộ lôi đình của Tinh Linh rồi.

"Những Tinh Linh kia chán sống rồi sao?" Lưu Tinh lẩm bẩm: "Bọn họ chẳng lẽ không biết chọc giận Alan, cái giá phải trả là rất đáng sợ sao?"

"Là rất đáng sợ." Bai Saya cười khổ: "Tổng cộng phải trả nửa tòa hoàng cung, một gò núi và một phần mười rừng rậm."

"... Tiểu Bạch, lần sau trước khi tôi sắp chọc giận Alan, dùng "nửa tòa hoàng cung" để nhắc nhở tôi một chút." Lưu Tinh mặt như đưa đám nói, bởi vì đối tượng Alan lấy sét đánh tám chín phần mười đều là cậu à!

Bai Saya thận trọng gật đầu.

"Ngươi nếu như ngoan một chút, ta đã không đánh ngươi rồi!" Alan có chút nổi nóng khẽ quát.

"Vậy Lưu Tinh bị đánh là cái chắc mà!"

A Hải vừa nói ra lời này, mọi người đều gật đầu tán đồng, "Lưu Tinh" gần như đồng nghĩa với "không ngoan" rồi.

"Này! Tôi bây giờ ngoan hơn rồi!" Lưu Tinh ra sức kháng nghị.

Nghe vậy, đội Đẳng Á không dám tin mà nổi lên rì rầm: "Trời ơi! Cậu bây giờ còn gọi là ngoan hơn?", "Làm ầm làm ĩ đòi bắt phượng hoàng, hại mọi người suýt chết sạch, gọi là ngoan hơn?", "Hay là nói, mạo hiểm biến thành tội phạm truy nã khắp đại lục đông để đi trộm bảo thạch trên vương miện quốc vương, gọi là ngoan hơn?"

Nghe thấy những lời này, mặt Lưu Tinh biến sắc, nỗ lực ra hiệu suỵt với mọi người.

"Lưu Tinh!"

Lưu Tinh mang vẻ mặt khốn khổ, thảm rồi...

Alan đột nhiên giận dữ rống lên: "Ngươi rốt cuộc có biết hoàn cảnh của mình có bao nhiêu gay go không? Chẳng lẽ nhất định muốn biến thành tội phạm truy nã toàn thế giới, ngươi mới cam tâm sao? Ngay cả bọn ta không có bên cạnh ngươi, ngươi cũng dám làm ra những hành động nguy hiểm đó, bây giờ bọn ta trở về rồi, ngươi có phải là muốn nổ tung cả khối đại lục? Nếu như là như thế, không bằng ta đánh chết ngươi ngay bây giờ, tránh cho nguy hại thế nhân!"

Bai Saya ở một bên vội vàng nhắc nhở: "Alan, đánh nhẹ một chút, bằng không Lưu Tinh sẽ biến thành than..."

"Đừng mà! AAA—-

Aya vui vẻ vỗ tay hét lớn: "Răng rắc, răng rắc!"

"Cho nên, bây giờ chúng ta phải đi tìm căn cứ của Ma Vương rồi?"

Bởi vì những người khác đều lâm vào một đống hỗn loạn, Thiên Kiếm đành đem mắt chuyển hướng người duy nhất chưa lâm vào hỗn loạn là Saisimili.

Bây giờ cũng chỉ có hắn thoạt nhìn tương đối phù hợp hình tượng của Tinh Kiến, ma pháp sư vốn vừa cường đại vừa thần bí lấy tia chớp để quản giáo trẻ con, Ám Hắc Kiếm Khách rất ngầu ở lúc trẻ con trốn sau lưng hắn, mặt cười cười khuyên ma pháp sư đánh thêm vài cái là được, ma nữ... đang được Yến Tử và Nguyệt Hà đút từng miếng táo, còn hả hê nhìn Lưu Tinh bị điện, đầy miệng hô răng rắc răng rắc...

"Đúng vậy." Saisimili khẽ gật đầu, khóe miệng cười như không cười, rất phù hợp thân phận tiên tri thần bí khó lường.

Không biết làm sao, Thiên Kiếm đối với điều này cảm thấy vô cùng cảm động, cuối cùng cũng có người là phù hợp với tên gọi rồi, hắn không khỏi hạ thấp tư thái, hỏi: "Vậy thì, dám hỏi, chúng ta nên đến đâu tìm kiếm căn cứ của Ma Vương đây?"

Nghe vậy, Saisimili xoay người qua, thần tình nhìn về hướng xa xôi, ánh mắt hết sức mông lung, ngón tay chỉ về hướng tây nam, nói: "Ở ngay đó, ta có thể cảm giác được cái nơi đó ở ngay trung ương của bốn khối đại lục, đáng tiếc chính là, mặc dù ta là Tinh Kiến, nhưng cũng không thể thăm dò tương lai tường tận hơn, không biết nơi chúng ta cần tìm kiếm rốt cuộc là chỗ nào giữa biển rộng mênh mông kia. Cho nên ý kiến của ta là, chúng ta đừng ngại chia tổ hành động..."

"Saisimili!"

Alan đùng đùng nộ khí ném qua một phát chớp, đánh ngay ở bên chân Saisimili, còn kèm theo rống giận: "Ngươi đừng hòng đơn độc hành động! Ngươi đừng cho rằng ta quên chuyện ngươi mang theo Aya không từ mà biệt, ngươi sau này nếu là dám làm như thế lần nữa, ta liền để cho ngươi thể nghiệm uy lực của cột lôi!"

Saisimili sợ hãi ngồi xổm trong góc, dùng cánh bao mình lại, trong đó còn truyền ra lảm nhảm: "Hu hu hu, khó khăn lắm mới có người nghe ta nói chuyện, hình tượng tiên tri cao thâm của ta mất hết rồi!"

"..." Thiên Kiếm không nói gì một hồi, thở dài, nói: "Nếu như đội Tiêu Phong và đội Lam Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này, đánh chết cũng sẽ không cho rằng những người này là Ma Vương và thuộc hạ của Ma Vương đi."

"Uh." Hàm Tiếu thận trọng gật đầu, biểu đạt đồng ý.

Buổi tối, Lưu Tinh nằm ở trong lều, trong lòng ôm Aya, còn gác một chân lên người Saisimili đang nằm sấp ngủ bên cạnh, Alan thì là ngồi ở một bên, hát khúc hát ru mà Aya và Lưu Tinh đều thích nghe, tiếng ca nhẹ nhàng phiêu ở trong đêm, khiến buổi tối này tỏ ra hết sức dịu dàng.

Bên ngoài lều, Bai Saya và đám người Thiên Kiếm đang ngồi ở bên lửa trại, Thiên Kiếm hỏi: "Chúng ta luân phiên gác đêm sao?"

Bai Saya suy nghĩ rồi nói: "Tôi muốn trò chuyện một chút với các người trước."

"Trò chuyện gì?" Thiên Kiếm nghi hoặc, sau đó thả lỏng mà nói: "Cậu muốn biết sinh hoạt ba năm qua của Lưu Tinh sao?"

"Không, không phải." Bai Saya lại lắc lắc đầu.

"Bọn ta muốn biết, không phải quá khứ, mà là tương lai." Alan vén lều đi ra.

"Tôi nói nè, nếu muốn biết tương lai, đáng lẽ nên đi hỏi Tinh Kiến của các người chứ?" A Hải có chút cổ quái hỏi, mà hắn vừa hỏi như thế, cũng khiến cho mọi người của đội Đẳng Á đều gật đầu.

"Chuyện này, sợ rằng ngay cả Tinh Kiến cũng không thể biết được." Bai Saya cười khổ.

Đám người Thiên Kiếm nhìn nhau một cái, vẫn là do Thiên Kiếm mở miệng hỏi: "Các cậu muốn hỏi cái gì?"

Bai Saya lại lắc lắc đầu, nói: "Trước khi hỏi vấn đề, tôi muốn nói trước cho các người một số chuyện. Hoàn cảnh của Lưu Tinh bây giờ rất nguy hiểm, ở đại lục phương đông có lẽ cảm giác không ra, nhưng, đại lục phương tây đã hoàn toàn coi cậu ấy thành kẻ địch chung đáng sợ nhất bây giờ rồi, mặc dù bản thân Lưu Tinh một chút cũng không biết..."

"Đây là trò quỷ của tên Filost kia, Lưu Tinh đã nói rồi." Thiên Kiếm gật đầu, biểu thị đã biết.

"Còn có đại lục bắc, chỉ cần anh trai của Lưu Tinh sau khi nói ra khắc tinh của anh ta là Lưu Tinh, toàn Ma Tộc đều sẽ truy nã cậu ấy, lúc đó, Filost cũng có thể trăm phần trăm khẳng định Lưu Tinh chưa chết."

"Cũng chính là nói, một tháng sau, những nguy hiểm tiềm tàng đó toàn bộ đều sẽ nổi lên mặt nước."

Alan nhàn nhạt nói tiếp: "Sát thủ truy sát Lưu Tinh sẽ lũ lượt mà đến, trong đó, thậm chí sẽ có cái gọi là dũng giả của loài người, mà đối với hầu hết người trên cái thế giới này mà nói, bọn ta mới là bên tà ác, là phe cánh của Đại Ma Vương tà ác."

Đôi mắt màu hổ phách của Bai Saya nhìn chằm chằm vào đám người Thiên Kiếm, chậm rãi mà từng chữ từng câu nói: "Cho nên, tôi phải hỏi các người trước, các người thật sự có quyết tâm muốn ở bên cạnh Lưu Tinh, cho dù trở thành thủ hạ của Ma Vương, cho dù tay nhiễm đầy máu tanh, cho dù tiếng xấu muôn đời, cũng đều không hối hận không?"

Nghe vậy, Thiên Kiếm lại làm ra phản ứng mà Bai Saya tuyệt đối không ngờ đến... Hắn bật cười.

Hắn có chút cảm khái nói: "Tiếng xấu muôn đời? Đó thật là cách lưu danh rất tốt, mới đầu tôi đáng lẽ đã chết ở nơi dã ngoại hoang vu, biến thành lương thực cho quạ, không có một người sẽ nhớ đến tôi, thậm chí không có một người sẽ vì tôi chết mà rơi lệ."

Bai Saya đều ngây ngẩn, trái lại là bọn họ lộ ra ánh mắt tò mò.

Thấy vậy, Thiên Kiếm mỉm cười nói: "Lưu Tinh đã nói hết mọi thứ của các cậu cho chúng tôi rồi, để cho công bằng, chúng tôi cũng nói cho cậu chuyện về chúng tôi đi."

Thiên Kiến khụ một tiếng, dùng ngón tay chỉ vào Hàm Tiếu, nói: "Giới thiệu với cậu một chút, đội trưởng Hàm Tiếu của chúng tôi, là một "tiền" sát thủ mắc bệnh tự kỷ, ngoại trừ chuyện giết người, tất cả đều không thiện trường, thậm chí không thiện trường nói chuyện, chỉ có ở lúc tình huống nguy cấp mới sẽ kích phát tiềm lực, nói chuyện vô cùng rõ ràng, thêm một chuyện, cậu ta trước mắt đang học phương pháp mỉm cười tự nhiên, thuận tiện nói thêm, Lưu Tinh là người duy nhất hiện nay thành công để cho Hàm Tiếu không nhịn được bật cười."

Bai Saya và Alan đều sửng sốt, học tập phương pháp mỉm cười? Đây thật là khó có thể tưởng tượng.

"Tiếp đến là tôi, tôi là một tên xui xẻo nào đó có vị hôn thê bị người đoạt, gia sản bị người chiếm, cả nhà bị giết sạch lại chỉ có một mình tôi còn sống, ngay cả muốn tự sát cũng bởi vì cành cây giữa chừng bị gãy, kết quả ngã xuống đất đau đớn không chịu nổi mà bị quạ gặm rỉa." Thiên Kiếm cười tự giễu.

"Cậu cũng không tính là quá xui đâu." A Hải ha một tiếng nói: "Ít nhất cậu được Hàm Tiếu nhặt được mà!"

"Đúng là vậy." Thiên Kiếm thận trọng gật đầu, không biết lần thứ mấy cho Hàm Tiếu một cái ánh mắt cảm kích, người sau như mọi khi chỉ là gật đầu.

"Sau đó chính là tôi!" A Hải đầy hứng trí nói: "Tôi từ nhỏ chính là trẻ mồ côi, bị tập đoàn trộm cắp trong thành nhặt đi huấn luyện thành đạo tặc, chẳng qua có một lần lỡ tay trí mạng, bị người đánh thành một đống bã, treo ở cửa thành muốn phơi chết tôi, đúng lúc Hàm Tiếu vào thành, muốn mua thương dược trị liệu Thiên Kiếm, nhìn thấy tôi, anh ta cứ như thế bắn một tên, bắn đứt dây thừng trói tôi, sau đó, cũng nhặt tôi trở về."

Bai Saya và Alan không nhịn được nhìn hướng Hàm Tiếu, thì ra người này trông lãnh đạm, nhưng thì ra là một người từ tâm như thế.

"Tiếp đến là tôi!" Yến Tử vui vẻ mà giơ tay: "Chuyện của tôi đơn giản hơn nhiều, tóm lại, chính là nhà tôi phá sản, cha tôi bán tôi đến sân nô lệ, đúng lúc Hàm Tiếu đi ngang qua, muốn mua thương dược cho hai người, tôi lúc đó lên tiếng kêu anh ta cứu tôi, sau đó, anh ta tốn sạch chút tài sản kia của mình, lấy để mua tôi."

Đến đây, Bai Saya và Alan không nhịn được nhìn hướng Nguyệt Hà trước, hỏi: "Chẳng lẽ cô cũng là được Hàm Tiếu cứu?"

Nguyệt Hà cười gật đầu, giải thích: "Đó là lúc chồng của tôi mới qua đời, em chồng tôi muốn thừa cơ ức hiếp tôi, tôi không theo, hắn liền vu khống tôi, nói tôi cấu kết với đàn ông bên ngoài, còn hạ độc mưu sát chồng tôi, kết quả người trong thôn tin tưởng, nhốt tôi vào trong lồng heo rồi ném xuống sông, muốn dìm chết tôi."

Lúc này, mọi người đồng thanh nói: "Nhưng lúc đó, đúng lúc Hàm Tiếu vừa mua xong Yến Tử, hết tiền mua đồ ăn, đúng lúc đến sông bắt cá, muốn dùng để nuôi ăn hai người bị thương nặng và một thiếu nữ trong nhà, cứ như thế đã vớt cái lồng heo lên."

"Cảnh ngộ, cảnh ngộ của các người..." Bai Saya bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt đỏ lên, trên đời này làm sao có nhiều thảm ngộ như thế?

"Xin đừng nói chúng tôi bi thảm, bởi vì chúng tôi thật sự không bi thảm."

Thiên Kiếm từ đáy lòng nói: "Trên thế giới ít nhiều đều có người gặp phải những cảnh ngộ đó, có lẽ cứ như thế đã biến mất trên thế giới rồi, nhưng chúng tôi lại có thể gặp được Hàm Tiếu, về sau còn trải qua được cuộc sống hết sức vui vẻ, thật sự vô cùng may mắn rồi."

"Lúc này ngẫm lại, nói không chừng Hàm Tiếu căn bản chính là đang nhặt thủ hạ của Ma Vương cho Lưu Tinh mà!" A Hải cười ha ha.

"Nếu đã như thế, các người càng không nên đi theo Lưu Tinh." Alan lại lắc lắc đầu, khuyên nhủ: "Các người khó khăn lắm mới thoát ly cảnh ngộ bi thảm, hẳn là phải quý trọng cuộc sống hạnh phúc bây giờ hơn."

"Ý của cậu là, đi theo Lưu Tinh sẽ bất hạnh sao?" Nguyệt Hà là người đầu tiên đứng dậy, đầy mặt bực tức nói: "Nếu như cậu cảm thấy đi theo cậu ấy sẽ bất hạnh, có thể rời khỏi cậu ấy, chúng tôi cho rằng đi cùng với cậu ấy là chuyện rất vui vẻ."

Sắc mặt Alan trầm xuống, trịnh trọng nói: "Không! Ta trước giờ đều không có cho rằng đi theo Lưu Tinh sẽ bất hạnh, huống chi, ta cũng là được Lưu Tinh cứu, nếu như không có cậu ta, ta bây giờ chỉ là một Tinh Linh bị làm thành nô lệ mà thôi. Mặc dù, ta thường lấy chớp điện cậu ta, nhưng đó chỉ là lo lắng cậu ta liều lĩnh quá mức, sẽ làm mình bị thương, cho nên muốn quản giáo cậu ta, xin cô đừng hiểu lầm."

"Nói như thế, tôi cũng là được Lưu Tinh cứu." Bai Saya đột nhiên nhớ tới, nói: "Nếu như không có Lưu Tinh, tôi cũng sớm đã bị làm thành nô lệ đem bán rồi."

Lúc này, trong lòng mọi người không khỏi suy nghĩ, thì ra Hàm Tiếu bằng với Lưu Tinh, đều chuyên môn nhặt người sao? Đây thật là dấu bằng hoàn toàn như nhau à!

"Xin các người đừng hiểu lầm." Bai Saya vô cùng nghiêm túc gật đầu nói: "Tôi, Alan và Saisimili đều toàn là cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Lưu Tinh."

Alan bình tĩnh nói: "Ít nhất, bọn ta thân là Tội Giả, còn có thể dựa vào lực lượng của Nguyên Tội Bảo Thạch, có thể nói, đối với bọn ta mà nói, thật sự có uy hiếp chỉ là Tội Giả của đối phương mà thôi, nhưng, các người lại không hề có chỗ dựa, lúc nào cũng có thể ở trong nguy hiểm, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể đi vào trong quần người, chỉ bởi vì đối phương sẽ đối xử với các người như thuộc hạ của Ma Vương, hơn nữa còn không lưu tình công kích các người."

Mọi người vừa nghe, cũng đều trầm mặc. Đích xác, bọn họ cũng không có lực lượng gì, căn bản không giúp Lưu Tinh được gì, có khi còn sẽ bởi thế liên lụy Lưu Tinh, khiến cho mình bỏ mạng còn hại Lưu Tinh đau lòng, nghĩ như thế, lựa chọn đi theo bên cạnh Lưu Tinh căn bản là cái hành động hại nhiều hơn lợi...

"A... Lưu Tinh." Yến Tử khẽ gọi một tiếng.

Mọi người quay đầu nhìn, Lưu Tinh không biết từ lúc nào, đã đứng ở cửa lều rồi, đôi mắt vàng kia của cậu chớp rồi lại chớp, nỗ lực muốn nhét nước mắt trở về mắt, cậu chần chừ một hồi, mới mang theo ngữ khí sợ hãi và lo lắng mở miệng hỏi: "Tôi, tôi không muốn các người rời khỏi tôi, tôi chỉ muốn vui vẻ ở cùng với các người, tôi sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ các người, Tiểu Bạch, Alan, anh sẽ giúp tôi bảo vệ bọn họ chứ?"

Bai Saya vừa nghe, lập tức liền mềm lòng gật đầu, mà Alan thì nhíu mày không tỏ ý kiến, nhưng khi hắn nhìn thấy thần sắc cầu khẩn nước mắt cũng sắp rớt ra kia của Lưu Tinh, cũng chỉ có thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.

Lưu Tinh lần nữa nhìn hướng mọi người của đội Đẳng Á, sợ sệt hỏi: "Cho nên, mọi người..."

"Cùng tôi làm Ma Vương, có được không?"

Kỳ quái chính là, sau khi Lưu Tinh nói ra yêu cầu, mọi người cũng không phải nói được hoặc không được, mà là tập trung toàn bộ ánh mắt lên người Hàm Tiếu, thậm chí không phải nhìn Thiên Kiếm người mà luôn luôn đảm nhiệm người phát ngôn.

Hàm Tiếu chỉ là đơn giản gật đầu, nói: "Được."

Khi hắn nói như thế, người của đội Đẳng Á đều lộ ra thần sắc thở phào, Thiên Kiếm cười nói: "Thật là hết cách đây, Hàm Tiếu cũng đã nói như thế rồi."

A Hải thở dài, khoa trương nói: "Đúng thế! Mạng này của tôi là do Hàm Tiếu nhặt về, đừng nói làm thuộc hạ của Ma Vương, dù là làm đồ ăn của Ma Vương cũng không thể có lời oán thán."

"Đúng thế, đúng thế!" Yến Tử cười hì hì nói: "Tôi còn phải đi cùng với Lưu Tinh chơi trò Đại Ma Vương đây!"

"Tôi cũng thật không nỡ rời khỏi Lưu Tinh đây!" Nguyệt Hà dịu dàng nhìn Lưu Tinh, giống như đang nhìn con của mình.

Ở ngay lúc này, hốc mắt Lưu Tinh nóng lên, không nhịn được chạy đến bên cạnh đội Đẳng Á, đầu tiên là nhào mạnh vào trong lòng Hàm Tiếu, sau đó vừa lại xoay người ôm Thiên Kiếm, kéo kéo vai của A Hải, ra sức hôn lên trán của Yến Tử, cuối cùng để cho Nguyệt Hà xoa xoa đầu của cậu.

Vừa xoa đầu, hại cho nước mắt mà Lưu Tinh đã nhịn cả buổi liền rơi thẳng tắp xuống, cậu vội vàng cúi đầu lau nước mắt, sau đó có chút che giấu hô lên: "A A! Buồn ngủ muốn chết, tôi phải đi ngủ đây, làm gì có chuyện không để ban ngày nói, cứ đòi ban đêm nói, lát nữa hại tôi ngủ không đủ..."

Cậu vừa nói, vừa nhanh như chớp chui vào lều, trên đường còn nghe thấy Saisimili kêu lớn một tiếng ái da, cũng không biết là bị Lưu Tinh đạp vào chỗ nào.

Thấy vậy, Nguyệt Hà cười, thúc giục mọi người: "Đến lúc đi ngủ rồi, từ ngày mai chẳng phải muốn đi tìm căn cứ Ma Vương sao?"

"Vậy thì, dù sao người cũng có đủ, cứ từng cặp luân phiên đi, mới sẽ không nhàm chán ngủ thiếp đi." Thiên Kiếm nhún vai nói: "Bai Saya và Hàm Tiếu gác ca đầu tiên, tôi và Saisimili gác ca thứ hai, A Hải và Lưu Tinh gác ca thứ ba đi."

"Lưu Tinh sẽ không thức dậy, ta và A Hải gác ca thứ ba." Alan bổ sung nói.

Thiên Kiếm lại nghi hoặc hỏi: "Thế này được không? Chức nghiệp ma pháp sư và đạo sĩ gì đó không phải đều cần ngủ đầy đủ sao?" Ít nhất Yến Tử là khăng khăng như thế.

Bai Saya cười khổ giải thích: "Alan không phải ma pháp sư bình thường, trên thực tế, lúc cậu ấy ngủ không đủ giấc, tính khí không tốt sẽ càng mạnh..."

Alan bực mình trợn trừng Bai Saya một cái, sau đó tự đi vào lều, mọi người thấy vậy, cũng tới tấp nói chúc ngủ ngon, sau đó mỗi người đi vào lều, chỉ để lại Bai Saya và Hàm tiếu gác ca đầu.

Hai người đầu tiên trầm mặc một hồi.

"Anh làm cái quyết định này rất không dễ."

Bai Saya vỗ vỗ vai của Hàm Tiếu, cười nói với hắn: "Chẳng qua vẫn là phải cảm tạ anh, ít nhất đây khiến cho Lưu Tinh rất vui."

Hàm Tiếu nhìn Bai Saya một cái, lắc đầu nói: "Tôi chỉ là, chọn, điều mọi người muốn chọn."

Bai Saya nghe vậy, không khỏi hỏi: "Vậy anh thì sao? Anh cũng muốn đi theo bên cạnh Lưu Tinh?"

Nghe thấy cái vấn đề này, Hàm Tiếu suy nghĩ một chút, thản nhiên trả lời: "Không nghĩ quá nhiều, chỉ là, đi theo Lưu Tinh cũng tốt, ở bên cạnh cậu ấy, rất tốt."

Bai Saya nở nụ cười: "A! Tôi hiểu ý của anh, tôi cũng là như thế, mặc dù cuộc sống trải qua rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần nhìn thấy Alan vừa lại đang tức hồng hộc điện Lưu Tinh, Aya vui vẻ bay tới bay lui, trong miệng còn hô răng rắc, Saimi đã ngồi trong góc bao cánh làm mình làm mẩy... liền cảm thấy trải qua thế này cũng không tệ."

Nghe vậy, Hàm Tiếu nở một nụ cười gần như không thể thấy.

Bởi vì hôm qua lăn lộn cũng mệt rồi, mọi người liền nghĩ, tốt hơn là để cho Lưu Tinh ngủ đến gần trưa, nhưng mặt trời đều đã treo cao, Lưu Tinh vẫn là nằm bò trên giường, ngủ như con heo chết, lúc này, Thiên Kiếm không thể không xuất động.

"Lưu Tinh, Lưu Tinh, dậy thôi."

Thiên Kiếm ra sức vừa gọi vừa lắc Lưu Tinh, đây là công việc đầu tiên mỗi ngày của hắn, gọi Lưu Tinh dậy nấu cơm, đây là công việc dị thường vất vả, thông thường phải làm từ nửa giờ cho tới một giờ.

"Để tôi ngủ thêm một chút thôi!" Lưu Tinh trở mình, đưa mông vào Thiên Kiếm, sau đó tiếp tục giấc ngủ của cậu.

Hiện trường trầm mặc, Thiên Kiếm không có mở miệng thúc giục, lại đổi sang một âm thanh có ngữ âm nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại âm lãnh nói: "Được! Qua mỗi mười phút sẽ tăng lượng điện một lần, xem ngươi lúc nào muốn thức dậy để ta điện!"

Lưu Tinh đột ngột mở mắt, nhảy dựng lên hét to: "Ta thức dậy rồi! Đừng điện ta à!"

Alan bỏ xuống một câu: "Saisimili và Bai Saya đã tìm đến trứng và thịt, ngươi đi nướng thịt, ta đi làm nước quả mật ong."

Nghe vậy, Lưu Tinh đột nhiên ngã ngồi xuống, cái gì? Cậu không cần đi tìm nguyên liệu nấu ăn cho toàn đội nữa rồi sao... Đúng, đúng rồi! Cậu suýt nữa quên mất, trước kia luôn luôn là do Tiểu Bạch và Alan tìm nguyên liệu, sau đó cậu chỉ phụ trách xuất hỏa cầu nướng thịt.

"Rốt cuộc không cần tự mình kiếm nguyên liệu nữa rồi!" Lưu Tinh kích động nắm chặt hai tay nói, so với muốn mình vất vả đi tìm nguyên liệu, cậu thà ở nguyên tại chỗ bị Alan điện đến kêu xèo xèo!

Ôm theo tâm tình khoái trá, Lưu Tinh bước ra khỏi lều, định rửa mặt rồi đi nướng thịt.

"Đây vẫn là lần đầu tiên Lưu Tinh thức dậy nhanh như thế..."

Thiên Kiếm cảm động lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, chuyển hướng Bai Saya nói: "Cậu nói đúng, Alan hơn xa giá trị trăm ngàn tiền vàng! Không, không, là các cậu đều vượt qua giá trị trăm ngàn tiền vàng!"

"Huh?" Bai Saya nghiêng nghiêng đầu, không hiểu rõ lắm vì sao Thiên Kiếm lại cảm động đến thế.

Sáng sớm, mọi thành viên của đội Đẳng Á ai nấy mắt đều phát sáng nhìn, Saisimili có cánh bay lên bay xuống, liền trộm về một đống trứng chim và trái cây trên cây cao, Alan càng lợi hại, chỉ thấy hắn tùy tiện đào mặt đất một cái, nhổ dưới cây một cái và hái trên cây một cái, khoai tây, nấm hương, rau dại và mật ong đã tới tay.

Bai Saya mới đi ra một thoáng, liền lôi về cả một con nai, trên vai còn treo hai con thỏ trắng, trên lưng còn đeo hai con chim, hắn thậm chí còn ưu sầu nói: "Nguy rồi, thu hoạch không tốt lắm, sợ rằng không thể cho Lưu Tinh và nhiều người như thế ăn no..."

"Hôm qua chúng ta rốt cuộc đang do dự cái gì chứ!"

Đến đây, Thiên Kiếm nắm chặt tay, hét to: "Dù muốn tôi xuống mười tám tầng địa ngục, tôi cũng tuyệt đối không rời khỏi nhóm Lưu Tinh!"

"Tuyệt đối không rời khỏi!" Những người khác của đội Đẳng Á hô lặp lại mười lần theo Thiên Kiếm.

"... Bọn họ rốt cuộc làm sao vậy?" Bai Saya nghi hoặc hỏi Lưu Tinh.

"Làm sao vậy?" Lưu Tinh lạnh lùng trả lời: "Còn không phải người chết vì ăn sao."

Bởi vì kết quả của phân công hợp tác, bữa sáng không bao lâu đã làm xong, hơn nữa còn thịnh soạn như là món ăn mà người ta bình thường ở lúc lễ hội mới có thể ăn được...

Không! Cho dù là người ta bình thường ở lúc lễ hội, cũng không thể bày ra nguyên con nai dùng hỏa cầu thuật nướng ra, trong bụng nai còn nhét đầy rau, còn có khoai tây miếng dùng tia chớp chiên ra, thậm chí còn có nước sốt làm từ lòng đỏ trứng để dùng, còn có một chậu canh nấm hương hầm thịt đậm đặc, cuối cùng, bên tay mỗi người còn đặt một ly nước mật ong dùng thuật đóng băng ướp lạnh.

"Tôi đời này đều không rời khỏi Lưu Tinh nữa." Trong mắt Yến Tử rưng rưng nước, nhìn món ăn đầy bàn, cô che miệng, cảm động không kìm được.

"Đây là phép màu..." Nguyệt Hà cúi đầu cảm tạ trời cao ban cho bọn họ Lưu Tinh và đồng bạn của Lưu Tinh.

"Cơm, cơm, cơm..." Hàm Tiếu cũng trừng vào đồ ăn đầy bàn, liên tục không ngừng nói cái từ này.

"Hm, n-gon! N-gon quá đi! Yến Tử đã ăn đến tối tăm trời đất, nói năng không rõ rồi.

"Lưu Tinh! Tôi muốn gả cho cậu!" A Hải hét lớn.

"Cút đi! Ai muốn cưới ngươi hả!" Lưu Tinh trợn trừng mắt, bực mình nói: "Ăn bữa trưa của ngươi đi!"

Mọi người cầu nguyện một chút, nói câu cảm tạ Lưu Tinh, ngẫm lại không đúng, vừa lại bổ sung cảm tạ Bai Saya, Alan và Saisimili, sau đó liền bắt đầu ăn cơm, qua một hồi...

"Tôi ăn no rồi."

Khi đội Đẳng Á còn đang đại chiến giành ăn, Lưu Tinh thỏa mãn bỏ chén canh xuống, lâu lắm không có ăn được bữa trưa tuyệt như thế rồi, ăn đến bụng của cậu cũng no căng.

Nghe vậy, cái thìa trên tay của Bai Saya rớt xuống, Alan đang đút cho Aya suýt nữa suýt nữa cắm thìa vào trong mũi của Aya, Saisimili ngơ ngác ngậm một miếng khoai tây, nước sốt trên miếng khoai tây chảy xuống cả người hắn, trong đầu của ba người bị một câu nói oanh tạc đến đứng máy.

Lưu Tinh ăn no rồi?

"Lưu, Lưu Tinh, thân thể cậu không thoải mái sao?" Bai Saya trợn lớn mắt hỏi.

Lưu Tinh khó hiểu trả lời: "Đâu có chứ! Tôi rất ổn."

"Lớn lên rồi, cho nên khẩu vị cũng thay đổi, không thích những đồ ăn này sao?" Alan suy đoán.

Lưu Tinh lắc đầu trả lời: "Những đồ ăn này rất ngon! Ta lâu lắm không có không có ăn được đồ ăn ngon như thế rồi!"

"Vậy là trứng ta tìm về hỏng rồi sao?" Saisimili vô cùng căng thẳng hỏi.

Lưu Tinh càng trợn lớn mắt nói: "Nào có hỏng, trứng rất tươi mới!"

"Vậy cậu vì sao không ăn đây?" Bai Saya lo lắng hỏi.

"Tôi ăn rồi mà! Tôi đã ăn ba miếng thịt, một dĩa rau, mười mấy miếng khoai tây, còn có hai chén canh thịt đầy đó!" Lưu Tinh lớn tiếng kháng nghị.

Alan nhíu mày, nói: "Ngươi lại có thể chỉ ăn ba miếng thịt, một dĩa rau, mười miếng khoai tây, và hai chén canh thịt mà thôi? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, vì sao không ăn cái gì?"

"Ta ăn rồi mà..." Lưu Tinh như muốn khóc mà nói.

"Lượng ăn của Lưu Tinh vốn đã không lớn rồi."

Lúc này, Thiên Kiếm như chuyện đương nhiên nói: "Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy ăn nhiều như thế đây!"

Yến Tử một hơi uống hết nửa ly nước mật ong, lau miệng rồi nói: "Đúng thế! Lưu Tinh mặc dù là con trai, nhưng ăn còn muốn ít hơn tôi nữa!"

"Là cô ăn quá nhiều, nào có con gái ăn nhiều như cô." A Hải không nhịn được chế giễu.

"A Hải thối! Tôi ăn mới không nhiều đây!"

Lúc này, Hàm Tiếu cắt ngang đùa giỡn của Yến Tử và A Hải, chỉ vào đám người Bai Saya, nói: "Bọn họ, bất động rồi."

Mọi người nhìn về phía ba người Bai Saya, chỉ thấy biểu tình ba người đó nhất trí, đều là trợn lớn mắt, há hốc miệng, biểu tình nói có bao nhiêu kinh ngạc thì kinh ngạc bấy nhiêu.

"Bọn họ làm sao vậy..." Thiên Kiếm ngơ ngác hỏi.

Lưu Tinh có chút nổi nóng trả lời: "Bọn họ chỉ là quá kinh ngạc thôi, bởi vì tôi trước khi vẫn chưa lớn lên, ăn có hơi nhiều..."

"Lượng ăn của Lưu Tinh không lớn?" Bai Saya choáng váng nói: "Trước kia vì để cho cậu ấy ăn no, tôi ít nhất phải săn một con nai thành niên, vẫn chỉ đủ cho một mình cậu ấy ăn."

Alan phát run che miệng nói: "Ta ít nhất phải đào cả một sọt khoai tây, một giỏ rau dại và cả một chậu mật ong, cuối cùng còn tìm không được đồ chứa để đựng nhiều đồ ăn như thế, đành phải nhét đầy khoai tây và rau dại ở trong y phục."

Saisimili như muốn khóc mà nói: "Ta ít nhất phải trộm trứng chim khắp phạm vi năm km xung quanh, trộm cho đến một đống chim đuổi theo ta chạy."

Thật, thật bi thảm... Thì ra năng lực săn bắt và thu hái của những người này là được Lưu Tinh huấn luyện ra.

"Đừng lo! Bây giờ Lưu Tinh thật sự ăn rất ít rồi!" Thiên Kiếm vội vàng an ủi ba người này.

Lưu Tinh giận quá hóa cười, còn hả hê mà nói: "Đừng lo? Ừ đừng lo, dù sao lượng ăn của năm người các ngươi cộng lại còn cao hơn ta trước kia một chút, lượng đồ ăn phải kiếm còn muốn nhiều hơn trước kia đấy"

"..."

"Các ngươi xác định muốn đi theo Lưu Tinh?" Sắc mặt của Alan trầm xuống.

Thiên Kiếm vô cùng thành khẩn nói: "Xin đừng đuổi chúng tôi đi, cậu biết đấy, Lưu Tinh rất thích ăn quán ngủ trọ, mọi thứ đều cần tiền, nhưng xin đừng lo lắng, đội Đẳng Á chúng tôi là rất biết làm nhiệm vụ kiếm tiền."

Nghe vậy, Bai Saya càng thêm thành khẩn nói: "Xin ở lại đi, không có ai sẽ đuổi các người! Xin đừng lo lắng, cho dù lượng ăn của năm người cộng lại, cũng mới nhiều hơn Lưu Tinh trước kia mấy miếng khoai tây mà thôi."

Mọi người lặng lẽ nghĩ thầm. Thì ra, Lưu Tinh bằng với Hàm Tiếu, công việc là nhặt người, Bai Saya bằng với Thiên Kiếm, công việc là... làm mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top