Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Giác ngộ, Tội Giả + Người Dẫn Đường, bạo phát!

"Xin dừng tay, Bai Saya, ta cũng không muốn đánh với ngươi." Philo đột nhiên mở miệng nói.

Nghe vậy, Bai Saya lập tức dừng chân, hắn vốn tưởng khó tránh một trận đại chiến, không khỏi có chút mừng rỡ nói: "Có thể không cần là tốt nhất."

"Ngươi quên trên tay ta còn có ai rồi sao?"

"Ngươi thật sự định lấy Dan uy hiếp ta?" Bai Saya cả kinh: "Ngươi rõ ràng không phải người sẽ lấy con tin để uy hiếp người khác..."

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Philo thoáng chốc dịu lại, thì ra, Bai Saya vẫn biết mình là người thế nào mà! Hắn luôn cho rằng người trước mắt từ đầu đến đuôi đều chưa từng bỏ mình vào trong mắt.

Chỉ đáng tiếc...

Hắn đem mũi đao hơi đâm vào ngực của con tin, ngực lập tức chậm rãi rỉ ra máu, nhiễm đỏ một vùng vạt áo, hắn cảm thấy thân thể của con tin run lên, nhưng lại ngay cả một chút xíu kêu rên và vùng vẫy cũng không có, trong lòng không khỏi bội phục, Ma tộc này quả nhiên thật chí khí!

Hắn cất giọng: "Ta đã không còn mềm lòng nữa, ngoan ngoãn đi theo ta đi, Bai Saya, nếu không tên bán Ma tộc này chỉ có chờ chôn vào trong đất thôi."

"Ngươi!" Bai Saya bị lời này làm kinh hãi, vậy mà nói không ra một câu hoàn chỉnh.

"Xem ra không thực tiễn lời của ta, ngươi là không có khả năng tin tưởng ta thật sự sẽ làm như thế." Philo bình tĩnh nói xong, không chút cảnh báo mà đem chủy thủ đâm một cái lên đùi của con tin, sau đó dứt khoát rút chủy thủ ra, máu tuôn ra, chớp mắt nhuộm đỏ ống quần.

Bai Saya kinh hoảng đến nói không ra lời, chỉ là trợn lớn mắt nhìn máu tuôn ra đó, mà Dan chỉ là nhíu mày trong chớp mắt, vẫn là không rên một tiếng, giống như người đang chảy máu là người khác.

Cho dù đã làm chuyện như thế, Philo vẫn bình tĩnh giống như chỉ là đụng vào người khác một cái mà thôi, hắn lần nữa yêu cầu: "Xin bây giờ hãy đi theo bọn ta đi, Bai Saya, nếu không, loại thương thế này không cần bao lâu, đã đủ khiến cho hắn mất máu quá nhiều mà chết, chỉ cần ngươi đi theo bọn ta, ta chớp mắt là có thể trị khỏi loại thương này."

Ở một bên, Thiên Kiếm dưới lòng thầm kêu không ổn, Bai Saya tâm địa mềm yếu, làm sao cũng không thể trơ mắt nhìn con tin chết, nếu cậu ấy thật sự định đi theo kẻ địch, mình phải làm sao ngăn cản cậu ấy mới được... ngẩng đầu nhìn, con tin kia không có nhìn Bai Saya, mà lại đang nhìn mình.

Hắn cả kinh, mình thế nhưng không quen biết Dan, hắn vì sao nhìn mình đây? Dù là yêu cầu người cứu hắn, cũng nên là cầu Bai Saya đi? Mình vừa không phải đối tượng bị uy hiếp, cũng không có cái lực lượng để cứu hắn...

Vậy hắn rốt cuộc nhìn mình làm cái gì? Thiên Kiếm không khỏi tò mò nhìn trở lại Dan, Dan đầu tiên là nhìn hắn, sau đó vừa lại liếc Bai Saya, cuối cùng nhìn về phương xa, hắn không ngừng lặp lại mấy cái động tác này.

Thiên Kiếm sau khi nhìn mấy lần, linh quang chợt lóe, hắn là muốn mình mang Bai Saya đi?!

Không biết là đúng hay là sai, Thiên Kiếm dùng nhép miệng mà hỏi: "Anh muốn tôi mang Bai Saya đi?"

Sau khi liên tục nói mấy lần, Dan rốt cuộc nhìn hiểu, hắn chớp chớp mắt, thay thế gật đầu.

Vậy anh thì sao? Thiên Kiếm không khỏi lần nữa vô thanh hỏi.

Lần này, Dan không có làm bất cứ biểu thị nào, chỉ là ra sức nhìn hắn rồi lại nhìn Bai Saya, muốn hắn mau chóng mang Bai Saya đi.

Đến đây, trong lòng Thiên Kiếm cũng hiểu ra, hắn lặng lẽ nhìn Dan, người này đã có giác ngộ rồi à... Bây giờ, thì xem người kia phải chăng cũng đã giác ngộ.

Hắn nhìn hướng Bai Saya, trên mặt của người sau vẫn là hoang mang không biết làm sao, đúng lúc, hắn cũng ném cho Thiên Kiếm thần sắc cầu cứu.

Thiên Kiếm không thể làm như không thấy, lại cũng không muốn nói cho Bai Saya nên làm sao, đắn đo một chút, hắn nhắc nhở: "Lưu Tinh và nhóm Alan còn đang chờ cậu."

Bai Saya lập tức liền hiểu rõ gợi ý của Thiên Kiếm, hắn trợn lớn mắt, nhưng hắn làm sao có thể làm như thế, bỏ mặc Dan? Để hắn bị Philo mang đi, hoặc tệ hơn, để hắn bị giết chết ngay tại chỗ?

Nhưng hắn cũng không thể đi theo Philo, Thiên Kiếm nói đúng, Lưu Tinh và Alan còn đang chờ hắn đi hội họp. Trước mắt có hai con đường, nếu như hai con đường đều không phải điều mình muốn... vậy thì mở con đường thứ ba!

Đối phương có ba người, trong đó không có lực lượng nhất chính là... Tinh Kiến!

Bai Saya vung kiếm, một đường kiếm khí phóng ra, chém ở giữa Philo và Tinh Kiến, chớp mắt gián đoạn tầm nhìn của Philo, sau đó, hắn thì xông về phía Tinh Kiến, sau khi vừa chờ đến cự ly đủ gần, hắn xuất ra vòng bảo hộ với Tinh Kiến, lại không phải muốn bảo hộ hắn, mà là muốn cầm cố hắn, giống y như phương pháp hắn bắt lấy Dan lúc trước.

Bắt được rồi! Bai Saya mừng rỡ, nhìn thấy Tinh Kiến bị bao trùm dưới vòng bảo hộ của mình, đang muốn kéo hắn vào trong lòng mình, sau đó dùng để trao đổi Dan...

"Di động!"

Bóng người bị cầm cố trong vòng bảo hộ tức thì biến mất, Bai Saya quay đầu nhìn, tên Tinh Kiến da đen kia đã đứng ở bên cạnh Belle rồi.

Xem ra phải đánh ngã Belle trước...

Hắn xoay người ở không trung, vung một đường đấu khí về phía Belle, lực đạo cân đo vô cùng chuẩn xác, sẽ không lấy mạng của Belle, lại cũng tuyệt đối có thể khiến cô mất đi ý thức...

Nếu như Philo muốn cứu viện Belle, vậy càng tốt, chỉ cần hắn hơi bỏ Dan ra, mình liền có thể lập tức cứu anh ta về...

"Hoàn nguyên!"

Philo lại chỉ là khẽ quát một tiếng, kỳ quái chính là, đường đấu khí kia của Bai Saya lại giống như bị thổi tan, đột nhiên vặn vẹo biến hình, sau đó phân tán thành mấy mảnh, vừa lại phân tán, phân tán... cuối cùng nhỏ đến cũng không còn nhìn thấy nữa.

"Hoàn nguyên?"

Nhìn thấy đấu khí của mình biến mất, Bai Saya ngẩn người, thốt lên hỏi: "Philo lực lượng của ngươi không phải trị liệu sao?"

"Lực lượng của ngươi vốn chẳng phải cũng chỉ là vòng bảo hộ sao? Nhưng ngươi lại đem vòng bảo hộ làm thành một loại cầm cố, thậm chí có thể làm nó thành một loại thủ đoạn công kích."

Philo cười nhàn nhạt: "Antaixi lần đầu tiên gặp gỡ ngươi, chẳng phải đã bị một vố sao? Hắn bị vòng bảo hộ đột ngột bạo phát ra đánh bay."

"Mà lực lượng của ta chính xác mà nói không phải trị liệu, mà là hoàn nguyên, có thể hoàn nguyên đồ vật đến trạng thái trước kia."

"Chỉ cần ngươi sử dụng vòng bảo hộ, ta liền có thể hoàn nguyên mất nó, ngươi không làm gì được ta." Philo hết sức thành thật nói: "Nhưng trái lại, nếu như ngươi không làm gì cả, vậy thì ta cũng không thể làm gì được ngươi."

Nghe vậy, tầm nhìn của Bai Saya chuyển đến người Belle, mặc dù Philo không làm gì được hắn, chẳng qua năng lực di động của Belle cũng vô cùng kinh người, vậy mà có thể di động người từ trong vòng bảo hộ của mình ra...

"Ngươi cũng không cần nhìn Belle."

Philo kéo lực chú ý của hắn lại, giải thích: "Bất cứ ai cũng có thể di động, nhưng cô ấy tuyệt đối không dám di động Tội Giả phe địch, bởi vì nếu như Tội Giả phản kháng, hai loại lực lượng va chạm với nhau, rất có khả năng hai người sẽ đồng quy vu tận."

Bai Saya không khỏi thốt ra: "Vậy sự tình chẳng phải lâm vào cương cục sao?"

Philo gật đầu: "Bây giờ ngươi đã hiểu rõ, chúng ta đều không làm gì được lẫn nhau, cho nên, đừng giở bất cứ thủ đoạn nào nữa, ngươi có thể lựa chọn rời khỏi, ta đảm bảo ta tuyệt đối không có biện pháp ngăn cản ngươi, chỉ sẽ giết người trên tay ta, nếu không, thì xin ngươi hãy đi theo bọn ta."

Lòng Bai Saya trầm xuống, đây, đây vừa lại trở về trạng huống vừa rồi, mà ý nghĩ muốn mở con đường thứ ba của hắn cũng đã thất bại, bây giờ nên làm sao?

"Thủ quân đến rồi."

Shuriel nhàn nhạt nói, ngón tay chỉ vào chỗ không xa, chỗ đó đang lấp lánh những ánh đuốc, số lượng ánh đuốc không ít.

"Tốc chiến tốc quyết."

Philo gật đầu với Tinh Kiến, sau đó quay đầu nhìn Bai Saya: "Đừng kéo dài nữa, bây giờ hãy làm quyết định đi, ta đếm đến mười, mười giây sau, ta sẽ giết hắn, sau đó rời khỏi với Belle; hoặc là mười giây sau, ngươi đáp ứng đi theo bọn ta, để ta đánh ngất ngươi, sau đó ta sẽ hoàn nguyên người này đến dáng vẻ hoàn hảo như ban đầu, để cho đồng bạn của ngươi chiếu cố."

"Mười, chín, tám..."

Bai Saya vô lực mà nhìn Thiên Kiếm.

"Năm, bốn..."

Thiên Kiếm nào có biện pháp gì, đành lắc lắc đầu với Bai Saya.

"Một!"

Chủy thủ trên tay của Philo đâm xuống ngực của Dan...

"Dừng tay! Ta đi theo ngươi, đừng giết anh ta..."

Sau khi nói xong câu này, Bai Saya thoáng chốc ủ rũ xuống, bất luận thế nào, hắn làm sao có thể nhìn Dan chết đây?

Philo đột ngột dừng động tác, nhàn nhạt cười: "Tốt lắm, ngươi qua đây đi."

Mắt thấy Bai Saya thật sự muốn đi qua, Thiên Kiếm cả kinh, vội vàng bỏ Lam Thu xuống, chạy đến trước mặt hắn, dùng sức túm lấy vai của hắn, khẽ rống lên: "Cậu điên rồi sao? Cậu không thể đi theo bọn họ!"

Bai Saya vô lực lẩm bẩm: "Nhưng tôi không thể nhìn Dan bởi vì quyết định của tôi mà chết, thế này giống như là tôi tự tay giết anh ta, tôi không muốn hai tay nhiễm máu của đồng bạn..."

"Bai Saya..." Sắc mặt Thiên Kiếm trầm xuống.

"Cậu thật sự có quyết tâm muốn ở lại bên cạnh Lưu Tinh, cho dù trở thành thủ hạ của Ma Vương, cho dù hai tay nhiễm máu tanh, cho dù tiếng xấu muôn đời, cũng đều không hối hận không?"

Bai Saya ngẩn người, lời này vô cùng quen thuộc...

Thiên Kiếm rống to: "Đây chẳng lẽ không phải lời cậu hỏi tôi sao? Bai Saya, chẳng lẽ cậu vẫn chưa có giác ngộ sao? Cậu vẫn muốn hai tay có thể sạch sẽ, sau đó để lại thanh danh tốt sao?"

Cuối cùng, hắn từng chữ từng chữ nói: "Cậu cho rằng không cần hi sinh bất cứ thứ gì, liền có thể nhận được thắng lợi sao? Cậu chẳng lẽ là lấy loại tâm thái cầu may đó để làm chó săn của Ma Vương sao? Hả?"

"Tôi, tôi..."

Bai Saya bị chấn động đến nói không ra nửa câu, đây là lời hắn nói với Thiên Kiếm, nhưng kỳ thực, người không có làm tốt giác ngộ lại là mình!

◊◊◊◊

"Giác ngộ?"

Lưu Tinh nhướn nhướn mày: "Ta cũng đã lựa chọn làm Ma Vương rồi, đây còn không đủ giác ngộ à?"

Nhân Ngư ở phía sau tường thủy tinh bơi bơi, bơi ra một vòng rồi lại một vòng, hình như đang dựa vào đây suy nghĩ cách trả lời, cuối cùng hắn bơi đến bên tường, nhìn Lưu Tinh nói: "Ngươi lựa chọn làm Ma Vương, lại vẫn không có giác ngộ của làm ma vương, cho nên, ngươi vẫn không phải ma vương, không phải Ma Vương bệ hạ, đồng thời, Tội Giả của ngươi cũng không phải Tội Giả chân chính, bọn họ vẫn chưa có giác ngộ gánh tội."

"Chi chi chi!" Xương Cốt đột nhiên nhảy về phía tường thủy tinh.

Nhân Ngư lại cũng không có bị kinh ngạc, chỉ là tò mò hỏi: "Nó muốn nói cái gì vậy?"

"Oh, Xương Cốt hỏi, làm sao mới gọi là giác ngộ?" Lưu Tinh thành thật nói, không biết Xương Cốt làm sao trở nên kích động như thế.

Nhân Ngư chớp chớp mắt thấu suốt của hắn, nói qua loa: "Giác ngộ của mỗi một người đều không giống nhau lắm, nếu như là ngươi, vậy thì, khi ngươi ngang ngạnh đến có thể vì chuyện mình muốn làm, không tiếc nổ sập cả thế giới, đại khái chính là Ma Vương chân chính rồi đi."

"Đừng dùng loại ngữ khí giống như đang nói bữa tối muốn ăn cái gì để nói ra lời muốn nổ sập thế giới, được không?" Lưu Tinh hết sức không cho là đúng mà nói: "Ngươi thật là phần tử nguy hiểm đó! Nhân Ngư."

"Không còn cách nào khác, bởi vì ta là bị một phần tử nguy hiểm nuôi lớn." Nhân Ngư cười hì hì, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều.

Nghe vậy, Lưu Tinh trợn lớn mắt, sau khi nhìn quanh trái phải đều không có ai, nhỏ giọng hỏi Nhân Ngư: "Vậy, vậy tên phần tử nguy hiểm đó bây giờ có ở đây không?"

"Vẫn chưa ở đây." Nhân Ngư vừa lại chớp chớp mắt.

Vẫn chưa ở đây? Lưu Tinh nhíu mày, cách dùng từ này thật là quái, chẳng lẽ là từ ngữ chuyên dùng của Nhân Ngư hay sao?

◊◊◊◊

Cho dù biết mình không có làm tốt giác ngộ, nhưng Bai Saya làm sao cũng không thể nhìn Dan chết, cắn răng một cái, hắn nói: "Thiên Kiếm... anh nói với nhóm Lưu Tinh, tôi sẽ trở về, nhất định sẽ."

"Không được!" Thiên Kiếm kịch liệt phản bác: "Cậu tuyệt đối không thể đi, cậu quên Lưu Tinh có bao nhiêu kẻ địch nguy hiểm sao? Những kẻ địch này sắp trồi lên mặt nước rồi, cậu không thể ở lúc này rời khỏi cậu ấy."

Bai Saya lại lắc lắc đầu, nói: "Còn có Alan."

Nói xong, hắn liền đi về phía đoàn người Philo.

Lúc này, Philo lần nữa yêu cầu: "Để kiếm lại cho đồng bạn của ngươi."

Bai Saya gật đầu, xoay người muốn đưa kiếm lại cho Thiên Kiếm, nhưng Thiên Kiếm lại không chịu nhận, hắn đành ném kiếm đến phía trước Thiên Kiếm.

Thiên Kiếm cúi đầu nhìn thanh kiếm kia, rốt cuộc vẫn là lo lắng thanh kiếm này sẽ bị bên Khởi Đầu mang đi, cho nên vẫn là nhặt lên.

Bai Saya lần nữa đi về phía đoàn người Philo, lúc này, hắn lại liếc thấy biểu tình của Dan, mặc dù người sau bị nắm vải bịt miệng, kỳ thực cũng không có biểu tình gì đáng nói, nhưng đôi mắt kia lại đặc biệt dịu dàng mà nhìn hắn.

Bai Saya tức thì cảm giác thấy không lành, Dan, Dan vì sao lộ ra thần sắc như thế?

Dan nhìn Bai Saya thêm một cái, sau đó thân thể ra sức đổ về phía trước...

Philo hoàn toàn không dự liệu đến, nhất thời trở tay không kịp, vậy mà không kịp thu tay... chủy thủ đâm vào ngực của Dan.

Dan! Bai Saya vội vàng xông tới, đỡ Dan sắp ngã xuống đất, vừa thấy Dan còn có hô hấp, hắn vội vàng hét to: "Philo! Philo mau cứu anh ta, mau lên!"

Thấy dáng vẻ lo lắng hoảng loạn của Bai Saya, Philo không khỏi mềm lòng, mặc dù biết trước mắt là nam nhân, tình yêu hắn từng có chẳng qua chỉ là trò cười, nhưng dù sao cũng vẫn là từng yêu...

Hắn tiến lên một bước, thật sự muốn giúp Dan liệu thương.

"Dừng tay! Thế này là được." Shuriel lại lên tiếng ngăn cản Philo, lắc lắc đầu nói: "Bây giờ không mang Phẫn Nộ Tội Giả đi được rồi."

Sau khi nói xong, hắn vừa lại nói với Annabelle: "Chúng ta nên đi thôi."

Philo dừng bước chân, nhớ đến Filost vương tử từng nói, mọi thứ đều tuân theo chỉ thị của Tinh Kiến... Hắn cất bước, đi đến bên cạnh Belle.

"Chờ một chút!"

Thấy vậy, Bai Saya vội vàng muốn bỏ Dan xuống, đi ngăn cản Philo rời khỏi, bây giờ chỉ có hắn có thể cứu Dan thôi!

"Đừng..." Dan lại kéo tay áo của hắn, cầu xin: "Đừng bỏ ta xuống."

Bai Saya sửng sốt, nhất thời không biết nên làm sao mới tốt, lúc này, Annabelle vừa giơ tay một cái, ba người chớp mắt đã biến mất tăm, tốc độ di động so với ba năm trước muốn nhanh hơn không biết bao nhiêu.

Philo đi rồi, Dan phải làm sao đây?

"Thiên Kiếm!" Bai Saya vội vàng hô về phía sau: "Làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây?"

Thiên Kiếm vội vàng đi lên, ngồi xuống kiểm tra thương thế của Dan, một đao trúng ngay tim, đây căn bản hết cứu rồi, trên cơ bản Ma tộc này đến bây giờ vẫn chưa có tắt thở đã là cái kỳ tích rồi... Hắn dứt khoát nói: "Tôi và Lam Thu đến gốc cây kia chờ cậu." Nói xong, hắn cõng Lam Thu lên, tự đi đến gốc cây cách mười mấy bước, sau đó bắt đầu giúp người sau làm liệu thương đơn giản.

"Cái gì..." Bai Saya đờ đẫn.

Dan lúc này lại vươn tay kéo lấy hắn: "Saya... nghe ta nói chuyện... được không?"

"Được được, anh nói cái gì tôi cũng nghe!"

Bai Saya vội vàng cúi đầu nhìn Dan, nhìn thấy sắc mặt người sau trắng bệch như tuyết, khi cúi đầu nhìn thấy thương ở ngực, trong lòng hắn sớm đã biết kết quả, buồn phiền không biết nên làm sao.

"Cậu có thể nghe mấy kiến nghị của ta không?"

Ngay cả cái lúc này, Dan cũng vẫn là nghĩ đến mình... Hốc mắt Bai Saya xót lên: "Đừng nói kiến nghị, anh nói cái gì tôi cũng làm theo, anh luôn là vì tốt cho tôi."

Nghe vậy, Dan cười nhàn nhạt, mặc dù tứ chi càng ngày càng băng lãnh, nhưng trong lòng lại là ấm áp, chẳng qua, hắn lại cũng biết thời gian của mình không nhiều, vội vàng nói: "Vậy thì, vì ta, cậu có thể từ nay trở đi đều không chút lưu tình chém giết bất cứ ai dám đưa đao kiếm vào cậu, vì ta, cậu có thể bảo vệ mình thật tốt, vì ta... cậu có thể luôn luôn cười vui vẻ không? Được không?"

Không biết có phải là hồi quang phản chiếu hay không, hắn nói lời này dị thường rõ ràng, ngay cả âm điệu đều hết sức đủ hơi, hoàn toàn không giống người hấp hối.

Bai Saya trợn lớn mắt, có chút không dám xác định mình có thể làm được hay không, chỉ là cái cuối cùng, luôn luôn cười vui vẻ... cho dù Dan chết rồi, vẫn là phải cười vui vẻ sao? Hắn làm sao có thể vui vẻ, làm sao mới cười ra được?

Thấy hắn do dự, Dan kích động túm lấy Bai Saya: "Cậu có thể làm được không? Nhất là cái cuối cùng, xin cậu, xin cậu nhất định phải vui vẻ..."

Nói đến cuối, hắn vậy mà ho ra máu.

Bai Saya vội vàng vỗ nhẹ lưng hắn, giúp hắn thuận khí, khi lần nữa nhìn mặt của Dan, hắn lại có thể cười lên, cười đáp ứng: "Được, được, tôi đều đáp ứng anh, anh đừng lo lắng."

Nhìn thấy khuôn mặt cười đó, Dan cảm thấy hết sức an tâm, chỉ cần Saya luôn luôn vui vẻ là được, vậy là được.

Tầm nhìn của Dan chuyển lên đôi mắt màu hổ phách kia, cứ như thế nhìn mãi, nhìn... đến vĩnh viễn.

"Dan?"

Bai Saya đột nhiên phát giác không thích hợp, gọi một tiếng, lại không có nhận được hồi ứng, hắn cuống cuồng kêu gọi: "Dan, Dan... Dan!"

Dan...

Bai Saya ôm chặt Dan, vùi mặt ở ngực hắn, hắn không dám đối diện với đôi mắt kia! Đôi mắt vĩnh viễn lo lắng cho mình, vĩnh viễn nhìn vào mắt của mình, hắn làm sao nỡ khép lại đôi mắt đó? Khép lại rồi, liền sẽ không bao giờ mở ra nữa, không bao giờ nhìn thấy đôi mắt lo lắng đó nữa...

"Tôi sẽ... rất vui vẻ... mà cười! Sẽ luôn luôn cười... cho nên anh yên tâm, yên tâm..."

Bai Saya ôm chặt Dan, cảm giác thấy thân thể trong lòng dần dần băng lãnh, hắn hít sâu, không ngừng hít sâu, vẫn là đang mỉm cười, chỉ là khóe miệng lại co giựt không thôi, cuối cùng, mắt màu hổ phách vẫn là không nhịn được rơi ra nước mắt, mặc dù, vẫn là mang nụ cười.

May là, Dan không có nhìn thấy hắn rơi lệ, đây là điều duy nhất mà Bai Saya cảm thấy vui mừng.

"Bai Saya!" Thiên Kiếm đột nhiên rống to, sau đó mang theo Lam Thu xông đến bên cạnh hắn, thở hổn hển chỉ về hướng nào đó, nói: "Cậu xem!"

Bai Saya ngẩng đầu nhìn, thủ quân tới rồi, nhưng, phía trước nhất lại không phải thủ quân trang bị vũ trang, mà là tội phạm quần áo gần như không đủ che thân, trên chân còn còng xiềng xích, mỗi người bọn họ được phân phát một cành cây sơ sài, bị bức đứng ở phía trước thủ quân, phía sau bọn họ lại là thủ quân với đầy đủ vũ trang, mỗi tên cầm vũ khí sắt thép chọc vào tội phạm phía trước, muốn bọn họ đi lên chịu chết.

Trong đây có một nửa đều là người vô tội, phần lớn là bị hãm hại, bị bức gánh tội... Nụ cười trên mặt Bai Saya dần dần biến mất, nhưng biến mất dở chừng, lại đột nhiên nhớ tới, mình phải luôn luôn cười mới được, hắn lần nữa mỉm cười.

Cho dù nghĩ như thế, nhưng, khi nhìn thấy những tội phạm kia bị thủ quân ở phía sau lùa đi, lớn tiếng la mắng, thậm chí là dùng vũ khí ẩu đả, trong ngực hắn vẫn là không khỏi cảm thấy phẫn nộ mãnh liệt, suýt chút nữa, ngay cả nụ cười trên mặt cũng đeo không nổi.

Bai Saya khẽ giọng nói: "Các ngươi vì sao nhất định phải khiến ta không vui vẻ, chẳng lẽ các ngươi không biết, ta nhất định phải vui vẻ mới được sao?"

*Lưu Tinh, Alan, Aya, cho tôi mượn lực lượng, cho tôi mượn!*

"Tiểu Bạch?" Lưu Tinh ngẩn người.

"Bai Saya?" Alan hết sức nghi hoặc, nhưng lại biết rõ Bai Saya cũng không ở đây.

"Papa?" Aya hưng phấn nhìn quanh trái phải, lại không có nhìn thấy Bai Saya, thất vọng bĩu môi.

Khi phát hiện lực lượng trên người mình thật sự có cảm giác bị rút đi, Lưu Tinh ngẩn người, không khỏi hỏi: "Bai Saya, anh muốn làm gì?"

*Tôi muốn nổ sập bất cứ chuyện gì dám khiến tôi phẫn nộ, cho dù chọc giận tôi là cả thế giới, tôi cũng phá – nổ – tất – cả!*

Khi trong đầu truyền tới câu trả lời của Bai Saya, trong lòng mọi người cũng nhận được phẫn nộ, bi thương, không nỡ, thậm chí là đau lòng của hắn, đủ loại tình cảm tiêu cực cường đại ập tới, gần như khiến mọi người chống đỡ không nổi, nhất là Aya tuổi còn nhỏ, gần như ngay ở lúc đầu tiên đã oa một tiếng bật khóc.

Alan vội vàng ôm chặt lấy Aya, dưới lòng hiểu rõ, sợ rằng Bai Saya là gặp phải chuyện gì khiến hắn chịu không nổi, đến nỗi phải phóng tình cảm cho người khác để cùng chịu đựng.

"Được đấy! Vậy cứ phá nổ đi, phá nổ bất cứ thứ gì khiến anh phẫn nộ."

Lưu Tinh dùng ngữ khí thanh đạm giống như đang nói bữa tối muốn ăn cái gì mà nói: "Tôi chỉ muốn thấy Tiểu Bạch tươi cười, cho nên, Tiểu Bạch anh cứ làm nổ tung mọi thứ khiến anh cười không ra, sau đó cười trở về bên cạnh tôi!"

Không chỉ là Bai Saya nghe thấy lời của Lưu Tinh, ngay cả Alan và Aya cũng nghe thấy rõ ràng.

Aya duỗi tay lên trời, la lớn: "Papa, papa! Đừng tức giận, Aya cho papa lực lượng, nổ tung, nổ tung hết đi!"

Hào quang màu đỏ từ trên người nó phát tán ra, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong không khí.

Alan do dự một chút, nhưng phẫn nộ của Bai Saya quá quen thuộc, đó là một loại cảm thụ không thể không phun trào ra ngoài, nếu không nội tâm giống như sẽ bị lửa giận thiêu đốt tận cùng, giống như cảm thụ lúc mình bị đuổi ra khỏi Tinh Linh tộc, nhưng lại càng sâu càng đau...

Hắn cũng giơ tay lên, hào quang màu lam từ trên tay hắn bắn ra.

Quang cầu màu đỏ và quang cầu màu lam chậm rãi xuất hiện ở trên đầu của Lưu Tinh, cậu lại cũng không giật mình, chậm rãi tiếp lấy quang cầu, sau đó giống như đang nặn tượng đất, vê hai quả cầu vào với nhau, trong lúc đó, tay của cậu cũng không ngừng chảy ra hào quang màu vàng, gia nhập vào trong tiểu cầu này.

Cuối cùng, màu đỏ và màu lam đều dung hợp ở trong ánh sáng vàng, biến thành một quả quang cầu màu vàng to lớn, Lưu Tinh vỗ vỗ quả kim cầu này, căn dặn: "Mau đi đi, giúp Tiểu Bạch nổ tung mọi chuyện khiến anh ta không vui vẻ nhé!"

Kim cầu phiêu phiêu ở không trung, sau đó dần dần biến mất tăm...

"Ngài cuối cùng cũng đã trở về, không... ngài cuối cùng cũng đã đến rồi, Ma Vương bệ hạ." Nhân Ngư ở phía sau tường thủy tinh cúi người một cách ưu nhã.

Thấy vậy, Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu, trong lòng thoáng biết được ngọn nguồn, cậu có phần nắm chắc mà hỏi: "Đây rốt cuộc là đâu? Chẳng lẽ là tương lai sao? Cung điện tương lai của ta?"

"Quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, đều không quan trọng, đây là hòn đảo bị thời không quên lãng! Bệ hạ."

"Bây giờ, xin ngài lần nữa khởi động hòn đảo này đi."

Lúc này, Nhân Ngư chỉ vào phía dưới tường thủy tinh, ở đó có cái lỗ hổng hình thanh kiếm nhỏ.

"Xin bỏ chìa khóa vào."

Lưu Tinh nhíu mày, trả lời: "Trên người ta không có thứ hình thế này..."

Lúc này, Xương Cốt lại chi một tiếng, sau đó chui vào trong cổ áo của Lưu Tinh.

"Úi da! Xương Cốt ngươi làm gì vậy, nhột lắm đó, mau đi ra!"

Xương Cốt quả nhiên đi ra, nhưng nó còn kéo theo cái túi nhỏ của Lưu Tinh, mở miệng túi, giống như hiến bảo vật mà đưa đến trước mặt Lưu Tinh.

Trong đây không có thứ gì mà! Lưu Tinh nghi hoặc nhìn vào bên trong, huy chương sao năm cánh ngược của Ma tộc, bảo thạch gỡ xuống từ trên vương miện của quốc vương, một sợi tóc Alan mới nhổ lại, lông vũ đen của Aya mình lén nhổ, lông vũ trắng của Saimi cướp được từ tay A Hải, còn có... dao rọc thư của Bai Saya cho cậu!

Lưu Tinh có chút khó có thể tin lấy ra dao rọc thư, so ở trên cái lỗ đó, quả không ngoài dự đoán, hình dạng khổ cỡ hoàn toàn ăn khớp.

"Đây lại là vận mệnh định sẵn gì đó sao? Thật là trò cũ mèm!" Lưu Tinh trợn mắt.

Nhân Ngư kia cười ha ha: "Không phải như thế, bệ hạ trẻ tuổi, không phải như thế!"

"Không phải như thế, nếu không thì thế nào?" Lưu Tinh bực mình nói.

Nhân Ngư cười cười: "Tương lai ngài sẽ biết thôi, tương lai."

Lưu Tinh vừa bất mãn hô thật đáng ghét, vừa lắp dao rọc thư vào trong lỗ.

"Gì vậy chứ... cái gì cũng không có xảy ra... à?" Lưu Tinh mất hứng nói đến một nửa, lại đột nhiên cảm giác thấy sau lưng có tia sáng.

Quay đầu nhìn, hồng ngọc trên vương tọa đang phát ra hào quang rực rỡ lạ thường, mà vết nứt vốn có phía trên nó dần dần thu nhỏ, cuối cùng, biến thành một viên bảo thạch hoàn mỹ vô khuyết, hào quang này không chỉ tác dụng lên bảo thạch mà thôi, giống như là đang khuếch tán, đầu tiên là vương tọa màu đen phía dưới, vết nứt to lớn vốn vắt ngang ở giữa cũng dần dần thu nhỏ, rồi thu nhỏ...

Tiếp đến là trên mặt đất của vương tọa, vốn phủ lớp bụi mỏng, lại tức thì đổi mới hoàn toàn, sạch sẽ giống như có người lấy giẻ lau chùi cẩn thận, càng thần kỳ chính là, một tấm thảm màu vàng từ hư không xuất hiện, bắt đầu kéo dài từ phía trước vương tọa, sau đó trải xuống bậc thang, vắt ngang cả đại sảnh, một mạch kéo đến cửa.

Lúc này, đại sảnh vốn không tính là sạch sẽ bắt đầu biến hóa, nơi thảm trải màu vàng kéo đến lập tức trở nên sạch sẽ vô cùng, xung quanh cũng không còn u ám, trên cột đá đều nạm một vòng tiểu cầu sáng ngời, trần nhà còn chạm khắc hoa văn tinh tế, hoa văn đều phát ra hào quang nhàn nhạt...

Lưu Tinh ngơ ngác nhìn đủ loại biến hóa này, một hồi sau mới hồi thần, mặc dù không biết là chuyện làm sao, chẳng qua quản không nổi nhiều như thế, tóm lại, đại sảnh bây giờ thuận mắt hơn nhiều.

"Nhân Ngư, Nhân Ngư, ở đây trở nên rất mới! Thật là không tệ đó!"

Lưu Tinh hưng phấn nhìn về phía tường thủy tinh, trong đó nào còn có Nhân Ngư to lớn, cậu ngây ngẩn, sau đó chú ý đến trong nước có một quả cầu thể cỡ nắm tay, cầu thể là bán trong suốt, lớp ngoài hình như bao trùm một lớp màng, trong đó thì thấp thoáng lộ ra một vật thể màu hồng.

Đột nhiên, vật thể màu hồng đó chuyển động, sau đó bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, quả cầu bị nó vùng vẫy đến làm biến dạng.

Cuối cùng, quả cầu đó rốt cuộc bị phá vỡ, chui ra một thứ nho nhỏ, thấp thoáng có đầu, hai cái tay nhỏ xíu và đuôi cá nho nhỏ, trên đuôi cá lại không có vẩy, trên thực tế, cả thân thể nó đều là màu hồng.

Thứ nho nhỏ đó bồng bềnh một hồi, cuối cùng đụng vào tường thủy tinh, hai cái tay nhỏ của nó lần mò tường thủy tinh, sau đó đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, đầu tiên nhìn thấy chính là một đôi mắt to màu vàng cộng với một mảng đỏ lửa phía sau.

Lưu Tinh từ đầu đến đuôi đều nhìn thứ nhỏ bé này, khi thứ nhỏ bé này mở mắt... Đôi mắt hình thoi màu đen bán trong suốt kia!

"Hm!"

Lưu Tinh sau khi ngơ ngác một hồi, cười tít mắt, he he! Cậu lại có vật cưng mới rồi, hơn nữa còn là Nhân Ngư tuổi trẻ hơn xinh đẹp hơn, cậu như chuyện đương nhiên nói: "Ngươi cứ gọi là Tiểu Hắc đi, Tiểu Hắc."

Nghe thấy tiếng nói chuyện của Lưu Tinh, em bé nhỏ màu hồng chớp chớp mắt.

"Lưu Tinh!"

Lúc này, tiếng của đám người Alan từ xa truyền tới, sau đó là tiếng bước chân vội vã, khi nhìn thấy Lưu Tinh vẫn êm đẹp mà nhìn một bức tường thủy tinh, mọi người đều thở phào.

"Lưu Tinh? Đây rốt cuộc là nơi nào?"

Alan vốn định hỏi về chuyện nghe thấy tiếng của Bai Saya và Lưu Tinh trước, nhưng chuyện vừa rồi ở đây đột nhiên trở nên thay đổi to lớn thực sự quá kinh người, bức hắn không khỏi thốt ra vấn đề này trước.

"Ở đây?"

Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nên làm sao giải thích, những ngẫm lại, giải thích cái gì đây? Bản thân cậu cũng đâu biết là chuyện làm sao!

Cuối cùng, cậu cười thật to mà nói: "Ở đây là nhà của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top