Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Khắc tinh của khắc tinh

Một cô gái tóc đỏ dắt tay của Hàm Tiếu, đi ra khỏi rừng rậm, nhìn ăn mặc của cô, hẳn vẫn còn là ma pháp sư kiến tập, có một khuôn mặt trứng yêu kiều, mắt to màu lục sáng lấp lánh, dáng vẻ hết sức phấn chấn, chỉ là màu tóc đỏ bừng hình như có chút không hài hoà với đôi mắt lục kia, khiến người cảm thấy có chút đáng tiếc.

Cô cười vẫy tay với người qua đường, hỏi: "Xin hỏi một chút, ở đây là nơi nào vậy?"

Người qua đường trả lời: "Thành thị gần đây nhất là Sidula, đi thêm một giờ là đến rồi."

*Lưu Tinh! Cậu đang làm gì vậy? Làm sao lại chạy đến nơi xa như thế?*

"Cảm ơn."

Cô gái cười ngọt ngào, đáng yêu đến suýt nữa khiến người qua đường thất thần, vội vàng cười trả lời: "Đâu có, chuyện nhỏ thôi mà."

Nói xong, còn liếc Hàm Tiếu trầm mặc bên cạnh một cái, giống như có chút đáng tiếc mà chậc một tiếng.

Hàm Tiếu lắc lắc đầu, Ma Vương của bọn họ hoàn toàn không có cái thứ tự tôn gì kia của Ma Vương, ngay cả đối tượng biến thân cũng lựa chọn bộ dạng cô gái đáng yêu, hơn nữa còn tỉnh bơ làm nũng, khiến người biết chân tướng bên cạnh ngay cả da gà cũng sắp nổi khắp mình mẩy.

*Lưu Tinh!*

Vẫy tạm biệt người qua đường, Lưu Tinh tò mò nhìn quanh trái phải, kinh hô: "Tiểu Bạch à, tôi bây giờ đang ở nơi chúng ta lần đầu gặp mặt đấy!"

*... Cậu vì sao lại ở đó? Chỗ đó rất gần Filost đấy! Alan, mau, mau mang tôi đi tìm Lưu Tinh.*

Lưu Tinh "tốt bụng" đề nghị: "Chẳng qua, Tiểu Bạch, anh xác định anh không muốn triệt tiêu vòng bảo hộ trên người tôi trước tiên sao? Bên Khởi Đầu nếu là cảm ứng được lực lượng của anh, muốn đến xem thử, Belle thoáng cái là có thể tìm được tôi rồi đó!"

*Lưu Tinh, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?*

"Tôi muốn đi trộm Dục Niệm về chứ sao!" Lưu Tinh như chuyện đương nhiên trả lời.

*Bai Saya, trước hết triệt bỏ vòng bảo hộ trên người Lưu Tinh, nếu là bị Khởi Đầu cảm ứng được thì gay go rồi, Lưu Tinh sẽ có nguy hiểm.*

*Lưu Tinh, cậu thật sự cho rằng cậu đi là tốt nhất sao? Nếu như bị phát hiện...*

"Úi dào, không dễ bị phát hiện như thế đâu, tôi đã biến thân rồi! Trừ phi cùng Filost mặt đối mặt, bằng không sẽ không có ai có thể nhận ra tôi đâu!" Lưu Tinh đầy tự tin nói: "Hơn nữa còn có Hàm Tiếu đi theo tôi, không vấn đề đâu!"

*Nếu như là như thế...

Không được! Chỉ cần có một chút xíu nguy hiểm, thì không thể để cho Lưu Tinh đi, tôi tuyệt đối không đồng ý!*

"Yên tâm đi! Tiểu Bạch, tôi thế nhưng là rất sợ chết đó, chỉ cần có một chút xíu nguy hiểm, tôi liền sẽ bỏ chạy à!" Lưu Tinh nói giống như thể một cái Ma Vương bình thuờng chỉ cần gặp phải một chút xíu nguy hiểm liền sẽ bỏ chạy.

*...*

"Hơn nữa ở một năm trên đảo, tôi rất là nhàm chán, tôi muốn ra ngoài chơi! Đến nơi khác ngoài đảo chơi cơ!"

*... Vậy ngươi cứ ở bên ngoài chơi đến chết cho rồi!*

"Alan tức giận rồi đó!" Lưu Tinh quay đầu giải thích với Hàm Tiếu.

Hàm Tiếu gật đầu, bình thường đều là sẽ tức giận đi.

*Haiz! Có nguy hiểm lập tức hãy gọi tôi ngay, cậu nếu chỉ là muốn ra ngoài chơi, nói một tiếng, tôi mang cậu ra ngoài chơi chẳng phải là được rồi sao?*

Lưu Tinh một hơi bác bỏ: "Mới không cần, vậy còn phải lo lắng bên Khởi Đầu có thể sẽ đột nhiên cảm ứng được anh, liền chạy tới công kích chúng ta!"

*Vậy nhớ đừng làm chuyện nguy hiểm, đi chơi thì cứ đi chơi đi! Đừng đi tìm Filost...*

Mặc dù Tiểu Bạch hẳn là vẫn đang lảm nhảm, Lưu Tinh đã nghe không thấy âm thanh của hắn rồi, đương nhiên cũng có khả năng là cố ý không nghe thấy âm thanh của hắn. Cậu quay đầu nói với Hàm Tiếu: "Đi thôi."

"Đâu?"

"Đương nhiên là đi cướp Dục Niệm à."

"Đâu?" Hàm Tiếu vừa lại hỏi tiếp.

Lưu Tinh suy nghĩ một chút: "Trước hết đến Sidula nghe ngóng một chút tin tức là được, thuận tiện đi xem xem bố Thang Thang đi! Lâu lắm không thấy hắn rồi."

Sau khi đi vào thành Sidula, Lưu Tinh hoài niệm mà vừa đi vừa giới thiệu với Hàm Tiếu.

"Tôi hồi đó đã sống ở đây rất lâu đấy! Hơn nữa còn gặp gỡ Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lúc đó ngốc muốn chết, chẳng qua bây giờ cũng không thông minh hơn mấy! Một mình anh ta ấy hả, võ công vừa không mạnh, lúc đó anh ta cũng không có mạnh bằng một phần tư Thiên Kiếm đây! Đã một mình muốn chạy đi tìm chủ của một pháo đài để báo thù, ha ha! Nếu như không phải gặp gỡ tôi, Tiểu Bạch bây giờ cũng biến thành một đống xương cốt rồi!"

Hàm Tiếu nói: "Không có, phẫn nộ, không có, chiến tranh."

Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu: "Nói như thế cũng đúng nhỉ! Nếu như không có gặp gỡ Tiểu Bạch, vậy bây giờ đã hoàn toàn không phải dáng vẻ bây giờ rồi đi?"

"Hối hận?" Hàm Tiếu không khỏi nghi hoặc hỏi.

Lưu Tinh sau khi ngây ngẩn, như chuyện đương nhiên trả lời: "Vì sao phải hối hận? Nếu không có gặp gỡ Tiểu Bạch, thì không có Alan, không có Aya, không có Saimi, cũng không có Hàm Tiếu các anh! Tôi thà rằng làm Ma Vương, cũng không muốn không có các anh."

Hàm Tiếu xoa xoa đầu của cậu.

"Hàm Tiếu, anh càng ngày càng giống papa rồi!" Lưu Tinh lớn tiếng kháng nghị, cậu đã có "Alan mama" rồi, thế nhưng không muốn có thêm cái "Hàm Tiếu papa".

"Cậu, trẻ con."

"Tôi mới không giống trẻ con đây!"

Lưu Tinh vừa kháng nghị, vừa sải bước vào trong công hội mạo hiểm giả.

"Đồ khốn, ngươi cho rằng không trả phí tin tức của lần trước, ta sẽ để ngươi tiếp nhiệm vụ sao? Không truy nã ngươi đã là may rồi! Cút cho ta!"

Lưu Tinh sửng sốt, quay đầu nhìn, Thang Vô Liệt đang ngồi ở quầy phát cáu với một mạo hiểm giả có bộ dạng nghèo túng.

"Làm ơn, thông cảm một chút, làm xong nhiệm vụ tôi có tiền trả ngay." Mạo hiểm giả cuống đến cũng sắp bật khóc rồi.

"Tốt nhất là! Lấy đẳng cấp của ngươi, cho dù làm ba cái nhiệm vụ cũng vẫn trả không hết những tiền kia." Thang Vô Liệt vừa lớn tiếng oán giận, vừa xé cho gã đó một tờ giấy, còn vừa mắng chửi: "Ta cảnh cáo ngươi nhé! Làm xong nhiệm vụ, chỉ có thể lĩnh một nửa phần thưởng, còn lại sẽ lấy để nộp tiền ngươi nợ công hội!"

Hì hì, bố Thang Thang quả nhiên vẫn giống như trước kia, miệng đao búa lòng đậu hũ. Lưu Tinh không khỏi cười trộm.

"Này! Hai người bên kia, cung tiễn thủ và ma pháp sư kiến tập phải không?" Thang Vô Liệt đột nhiên hô lên với bọn họ.

"Vâng! Vâng!" Lưu Tinh lớn tiếng hồi ứng.

"Rất có tinh thần mà!" Thang Vô Liệt lẩm bẩm xong, vẫy vẫy tay với cậu: "Qua đây, ta có mấy cái nhiệm vụ cho các ngươi làm, đều là nhiệm vụ tốt tiền nhiều việc vừa lại không khó đấy."

Lưu Tinh trái lại rất hoài nghi, con người bố Thang Thang tuy không tệ, chẳng qua cũng không có bao nhiêu tốt đối với kẻ không có giao tình, lần này đừng nói là muốn hãm hại bọn họ chứ?

"Biểu tình gì thế hả? Không tin ta à?" Thang Vô Liệt trợn trắng mắt, bực mình nói: "Nếu không phải mạo hiểm giả tốt đều đi "đồ Ma" hết rồi! Những nhiệm vụ tốt này cũng không đến lượt hai tên tân thủ các ngươi."

"Đồ Ma?" Lưu Tinh tức thì trợn lớn mắt, cậu thế nhưng không cho rằng cái "Ma" này là chỉ Ma tộc, có chín mươi chín phần trăm là chỉ cậu cái "Ma Vương" này.

Thang Vô Liệt hoài nghi nhìn cậu một cái, hỏi: "Sao vậy? Cô bé không biết? Đây thật là hiếm, chuyện đồ Ma này thế nhưng rất ầm ĩ đấy."

Lưu Tinh vội vàng bĩu môi chớp mắt, oán giận giống như một cô bé: "Thì là do tin tức không linh thông, cho nên muốn đến mua một số tin tức mà! Ta và ca ca trước kia đều còn đang kiến tập, lão sư không để cho bọn ta ra ngoài chơi."

Nghe vậy, Thang Vô Liệt lẩm bẩm: "Cô còn đang kiến tập, ta thì tin, nhưng ca ca cô làm sao cũng không giống kiến tập sinh, thân thể rắn chắc, eo nhỏ hẹp, bước chân vừa lại vững chắc, nhìn làm sao cũng đều là cao thủ cung tiễn thủ."

"Ý ta là, ta còn đang kiến tập, ca ca ta cùng ta kiến tập mà!" Lưu Tinh vội vàng sửa chữa sai lầm.

Thang Vô Liệt có chút hoài nghi liếc mắt một cái, chẳng qua hình như không muốn truy cứu, chỉ là nghe nói muốn mua tin tức, vội vàng làm buôn bán ngay: "Bất luận làm sao, muốn mua tin tức gì thế? Không phải ta muốn nói, tin tức của công hội mạo hiểm giả bọn ta là hàng tốt giá rẻ, hơn nữa nếu có mua tin tức, ta còn đảm bảo giới thiệu cho cô nhiệm vụ tốt nhất."

Lưu Tinh tiện tay ném một nắm tiền vàng lên bàn, hỏi: "Ngươi trước hết hãy nói thử xem đồ Ma là chuyện làm sao."

Thang Vô Liệt bỗng chốc liền trợn lớn mắt, chuyện đồ Ma này, căn bản người khắp đại lục đều biết, chỉ cần tìm cái quán rượu, tốn mấy miếng tiền đồng mua ly rượu, đảm bảo người hầu rượu có thể nói đến ba hoa chích choè, nhưng cô bé trước mắt vừa ra tay chính là một nắm tiền vàng!

"Cô biết Kim Sắc Ma Vương không?" Thang Vô Liệt vừa suy nghĩ cô gái nhỏ lãng phí tiền trước mắt có phải là công chúa nước nào đó hay không? Vừa không biết nên nói từ đâu, ngay cả đồ Ma cũng không biết, vậy hắn thật không biết cô bé này có chuyện gì là biết.

Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu, cậu đương nhiên biết "mình", chẳng qua trái lại rất tò mò người trên đại lục là nhìn cậu làm sao, hơn nữa cậu cũng biết phí mình trả có thể khiến cho Thang Vô Liệt nói tin tức đến môi khô miệng khát, lại vẫn là hài lòng thoả mãn.

"Ngươi nói thử xem."

Mấy đồng tiền vàng này thật không dễ kiếm à! Thang Vô Liệt oán giận trong lòng, hai mắt vừa lại phát sáng mà thu lại đống tiền vàng kia.

"Trước kia, đại lục Đông sản sinh một tên Ma Vương, danh hiệu hình như là Kim Sắc Ma Vương, nghe nói cái danh hiệu này là bởi vì Ma Vương có mắt màu vàng có thể mê hoặc người, chỉ cần hắn vừa nhìn ngươi, ngươi liền xong đời! Nghe nói hắn dù là bảo ngươi đi chết, ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo."

Đó rõ ràng là năng lực của Aya, liên quan gì đến ta chứ? Lưu Tinh khốn khổ nghĩ trong lòng.

"Ngoại trừ Ma Vương đáng sợ, thuộc hạ phía dưới hắn cũng rất ghê gớm, đầu tiên nói đến đệ nhất chiến sĩ dưới tay hắn, danh hiệu là Hắc Y Bạch Kiếm, sự tích nổi tiếng nhất của tên Hắc Y Bạch Kiếm này, là lúc ở đại lục Đông, vừa ra tay đã đồ sát mười mấy vạn người đấy!"

Rõ ràng là mấy ngàn người... Lưu Tinh và Hàm Tiếu cùng vì mức độ thêm mắm thêm muối của tin tức mà lắc lắc đầu, mấy ngàn người đã đủ khiến Bai Saya sám hối không hết rồi, nếu là giết mười mấy vạn người, vậy hắn còn không trực tiếp phát điên?

"Không chỉ Hắc Y Bạch Kiếm này, phía dưới Ma Vương còn có đệ nhất ma pháp sư, là Hắc Ám Tinh Linh vô cùng tà ác, sử dụng lôi điện ma pháp có độ khó cao nhất, sự tích khủng bố nhất của hắn là dùng một kích ma pháp huyết tẩy một cái bến cảng, nghe nói, cái bến cảng đó về sau không thể sử dụng được nữa, bởi vì u linh chết oan đang quấy phá ở đó đấy!"

Đúng là nói bậy! Alan là đã điện ngã một đống người không sai, nhưng những người đó một tên cũng không chết, u linh đâu ra để quấy phá?

"Còn có một Ma Nữ, nghe nói cô ta mỹ diễm tuyệt luân, cho dù mỹ nữ toàn thế giới cộng lại cũng không mỹ lệ bằng cô ta."

Aya hẳn là sẽ không có chuyện xấu gì để nói đi? Năng lực mê hoặc của nó đều bị vu oan lên người Ma Vương rồi.

"Chẳng qua đáng tiếc là, bất luận là nam nhân nào, chỉ cần nhìn cô ta một cái, liền sẽ bị hoá thành tượng đá, không bao giờ động đậy được nữa."

Lưu Tinh không nhịn được mở miệng phản bác: "Biết biến người thành tượng đá là yêu nữ tóc rắn đi? Hơn nữa nói như thế, vậy ngay cả Ma Vương, Hắc Y Bạch Kiếm và Hắc Ám Tinh Linh đều không thể nhìn cô ta sao?"

Thang Vô Liệt lắc lắc đầu, ngữ khí giống như thuyết giáo mà nói: "Đó làm sao giống chứ? Bọn chúng là đồng bọn mà! Ma Nữ đương nhiên sẽ không biến đồng bọn thành tượng đá."

Lưu Tinh dùng ánh mắt cực độ hoài nghi nhìn Thang Vô Liệt, Hàm Tiếu thì dùng ánh mắt căn bản không tin nhìn hắn.

Thang Vô Liệt khụ một tiếng, nghiêm túc giải thích: "Tính chân thực của tin tức nói trên đây đều còn phải chờ bàn bạc, bây giờ sẽ nói một số thứ đáng tin đi!"

"F*ck!" Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh.

Thang Vô Liệt liếc Lưu Tinh một cái, hành vi cử chỉ của cô bé này đúng là rất thô lỗ, hình như có vẻ không phải công chúa.

"Chuyện xấu mà bọn người Ma Vương đã làm xác định có đồ sát người của cả toà giam ngục, có lẽ là nửa toà cũng không chừng, tóm lại, có toà giam ngục bị huyết tẩy là sự thật, sau đó Hắc Ám Tinh Linh cũng xác thực đã đại náo bến cảng, số người chết không rõ. Bây giờ, Ma Vương lấy một hòn đảo làm căn cứ địa, lấy cuớp bóc thuyền bè làm chuyện xấu chủ yếu, còn tiếp nạp không ít tội phạm truy nã để tăng cường thực lực của bọn chúng."

"Vương tử Filost của Phi Mã quốc trước mắt là chủ lực đối kháng Ma Vương, hắn hình như cho rằng Ma Vương có ý đồ huỷ diệt thế giới, cho nên tích cực đối kháng Ma Vương, chẳng qua Ma Vương có muốn huỷ diệt thế giới hay không, điều này không thể chứng thực, cho nên không xếp vào tin tức chính thức của công hội."

"Nếu Ma Vương thật sự muốn huỷ diệt thế giới, vậy thì làm sao đây?" Lưu Tinh cố ý trợn lớn mắt, sợ hãi hỏi.

"Không cần sợ hãi, cô bé. Ta trái lại không cảm thấy Ma Vương có năng lực huỷ diệt thế giới, nói thật, chuyện xấu Ma Vương làm đều ở đại lục Đông, tin tức vốn đã không xác định lắm rồi, một năm qua, hắn cũng không có chuyện xấu lớn kinh thiên động địa gì, về phần cướp bóc thuyền bè... Nghe nói Ma Vương ngoại trừ cướp bóc tài vật, rất ít sát thương người trên thuyền, đây còn thiện lương hơn cướp biển rồi!"

Thang Vô Liệt bổ sung nói rõ: "Hơn nữa Filost vương tử đã triệu tập nhân thủ, định ra khơi chinh phạt Ma Vương rồi, đây chính là "đồ Ma" vừa nói. Không phải ta muốn nói, bảng giá của vương tử bỏ ra thật là cao đến kinh người, cho nên mạo hiểm giả có chút năng lực đều đã đi tham gia, nếu như thật sự có thể giết chết Ma Vương, vậy cũng tốt, tránh cho lòng người hoảng hốt, cả ngày sợ hãi Ma Vương sẽ huỷ diệt thế giới."

"Chẳng qua riêng chuyện không có người làm nhiệm vụ đã đủ phiền toái rồi... Này! Cô bé, cô hay là ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, cũng đừng nghĩ đi đồ Ma, người ta thế nhưng không cần kiến tập sinh, ca ca cô may ra vẫn có thể được chọn."

Lưu Tinh cũng không chú ý đến lời của Thang Vô Liệt nói với cậu, cậu có chút hoang mang, sự tình không giống như cậu suy đoán, cậu trước sau cho rằng Filost sẽ đợi đến khi Dục Niệm Tội Giả xuất hiện, mới sẽ phát động tổng công kích.

Vì sao, Filost triệu tập nhân thủ sớm như thế? Chẳng lẽ Dục Niệm bảo thạch đã tìm được chủ nhân của nó rồi, Dục Niệm Tội Giả đã sinh ra rồi?

"Không khả năng! Nếu như sinh ra rồi, vậy Tiểu Bạch và Alan nhất định sẽ biết, có đúng không?" Cậu kích động túm lấy vai của Hàm Tiếu, tự hỏi tự trả lời.

Hàm Tiếu cũng không biết, cho nên hắn không có làm bất cứ hồi ứng gì.

Nhất định sao?

Lưu Tinh lại tự mình do dự... không có người biết, năng lực của Dục Niệm Tội Giả rốt cuộc là cái gì?!

"Bất luận các người rốt cuộc đang nói cái gì, quan trọng là..." Thang Vô Liệt có chút không kiên nhẫn hỏi: "Các người rốt cuộc có muốn tiếp nhiệm vụ không hả?"

Lưu Tinh trả lời: "Oh, nhưng ta và ca ca muốn giám định đẳng cấp trước."

"Vẫn chưa giám định à?" Thang Vô Liệt lật sổ ghi chép, nói: "Bây giờ công hội mạo hiểm giả là rất nhàn rỗi, lập tức là có thể giám định ngay, chỉ là bọn ta chỉ có thể giám định đến trung cấp thôi, ca ca cô hẳn là không cần rồi đi? Hắn hẳn sớm đã vượt qua trung cấp."

"Cần, cần, anh ấy cũng cần." Lưu Tinh vội vàng gật đầu, Hàm Tiếu ít nhất mười năm trước đã vượt qua trung cấp rồi, chẳng qua, cậu không thể ngang nhiên lấy ra chứng từ của Hàm Tiếu, dù sao người trên đảo Ma Vương bây giờ thế nhưng toàn bộ đều là tội phạm truy nã.

"Họ tên, chức nghiệp, còn có hả, phí giám định của một người là một đồng tiền vàng." Thang Vô Liệt không chút khách khí nói.

Ánh mắt của Lưu Tinh phiêu đến một đống tiền vàng mà cậu vừa rồi cho, cậu trăm phần trăm xác định đống tiền vàng đó cho dù trả xong phí tin tức và phí giám định, vẫn có thể còn thừa lại một đống.

"Đây là phí tin tức!" Thang Vô Liệt cây ngay không sợ chết đứng mà nói xong, nhìn thấy Lưu Tinh nhướn nhướn mày, da mặt hắn có dày cũng có chút ngượng ngùng rồi, vội vàng thương lượng: "Bằng không, cùng lắm trong tháng này, các ngươi muốn tin tức gì, cứ trực tiếp đến hỏi, không cần trả tiền nữa, thế này được chứ?"

Thật biết tính toán chi li, tháng này cũng đã đến giữa tháng rồi... Lưu Tinh lẩm bẩm dưới lòng, chẳng qua kỳ thực cũng không định đòi tiền vàng lại, một mặt là không để ý, mặt khác... Kỳ thực cậu lúc đó mượn tiền Thang Vô Liệt còn chưa trả đây! Đống tiền vàng đó trả phí tin tức và phí giám định, cộng thêm trả nợ và lợi tức mấy năm qua, kỳ thực cũng xấp xỉ rồi.

Cho nên, Lưu Tinh đáp ứng rất sảng khoái: "Được thôi! Chẳng qua ngươi phải thuận tiện giới thiệu cho bọn ta lữ quán tốt có đồ ăn ngon, phải là loại siêu tốt."

"Không vấn đề!" Thang Vô Liệt một hơi đáp ứng, người trước mắt thoạt nhìn chính là chúa có tiền, chỉ cần có tiền, còn sợ tìm không được lữ quán tốt sao?

◊◊◊◊

Đi đến lữ quán, Hàm Tiếu liền lập tức hỏi: "Giám định?"

Lưu Tinh thản nhiên nằm ở trên giường lữ quán, biếng nhác giải thích: "Tôi muốn trà trộn vào trong đại quân đồ Ma của Filost, đầu tiên giám định đẳng cấp xong, có cái thực lực kia, người ta mới cần chúng ta mà!"

Hàm Tiếu lắc lắc đầu, thân là đối tượng bị đồ, không ngoan ngoãn ở pháo đài chờ người đi "đồ" mình, còn ngang nhiên chạy vào trong đại quân, đây thế nhưng thật là... chủ ý tốt bất ngờ.

Trong đại quân hẳn là không có bất cứ người nào sẽ ngờ đến, cô gái bên cạnh bọn họ chính là Ma Vương mà bọn họ muốn diệt đi?

Nói không chừng ở trong đại quân đồ Ma, còn an toàn hơn ở trong pháo đài. Hàm Tiếu thật lòng mà cho rằng như thế.

"Nếu là đẳng cấp, giám định thành trung cấp là được, nếu thực lực quá cao, có khả năng sẽ quá tiếp cận Filost, tôi thế nhưng không muốn bị Filost nhìn thấy, nguỵ trang của vòng tay biến thân cỏn con nhất định không thể gạt được hắn."

Lưu Tinh thế nhưng không quên, khi lần đầu gặp mặt Filost, loại cảm giác kỳ diệu "hắn chính là không giống người khác" đó, cậu cũng không cho rằng vòng tay biến thân có biện pháp thay đổi luôn cả loại cảm giác đó.

Cậu suy nghĩ một chút, bổ sung: "Chẳng qua anh trái lại có thể giám định thành cao cấp, anh không phải Tội Giả, bất luận là Filost, hay là Tội Giả khác, đều không có biện pháp nhận ra anh, cho dù là bảng truy nã, cũng vẽ không đủ giống, cộng thêm tóc của anh bây giờ dài hơn rồi, hẳn là không có vấn đề mới đúng."

Hàm Tiếu gật đầu.

"Hm! Lát nữa ăn xong bữa tối, anh cứ ngủ sớm một chút đi, tôi muốn đi làm một số chuyện."

"Đi đâu?"

Lưu Tinh cười gian trá: "Đi báo thù, he he! Tôi thế nhưng không quên lần cuối cùng gặp bố Thang Thang, hắn đã cho tôi và Tiểu Bạch một đống nhiệm vụ vất vả nhưng không được bao nhiêu, tôi lúc đó đã nói tôi nhất định sẽ báo thù, chính cái gọi là quân tử báo thù, ba năm không muộn mà!"

Nhưng cậu không phải quân tử. Hàm Tiếu lặng lẽ nghĩ.

Mặc dù hắn không có hứng thú gì với chơi khăm, chẳng qua hắn sớm đã quyết định, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không nhất định không rời Lưu Tinh nửa bước, cho nên hắn vẫn là nói: "Đi theo."

"Được đấy được đấy! Có anh giúp, bố Thang Thang lần này nhất định sợ chết sặc, hì hì!" Lưu Tinh mặt mày hớn hở: "Sau khi doạ hắn xong, tôi mang anh đi xem nơi tôi và Tiểu Bạch trước kia ở, sau đó lại đi ăn khuya, cuối cùng trở về ngủ giường êm ái!"

Hàm Tiếu gật đầu, hắn nghĩ, lần này ước chừng sẽ không có gì nguy hiểm, dù sao, ra ngoài "chơi" sẽ có gì nguy hiểm đây?

Nguy hiểm duy nhất có khả năng, đại khái là Ma Vương chơi đến không muốn về nhà mà thôi đi?

◊◊◊◊

"La la la, bố Thang Thang hoảng đến lật đổ canh, trên người bố Thang Thang đều là canh ~~ la la~~"

Lưu Tinh vừa nhảy vừa hát, Hàm Tiếu đi theo phía sau, cúi thấp đầu, rất sợ mặt của mình sẽ bị người xung quanh ghi nhớ, vậy sẽ mất mặt cả đời mất, mà quần người xung quanh thì trên mặt co giựt co giựt, nếu không phải nhìn thấy người ca hát là một cô bé đáng yêu, sợ rằng sớm đã có người tiến lên dùng nắm đấm để nó ngậm miệng rồi.

"Tiếng ca nhịp điệu trật lất và lời ca khó nghe này, nghe lên quen thuộc làm sao! Vưu Vũ à! Ngươi có cảm thấy hình như đã nghe qua ở đâu không?"

"Đích xác là rất quen thuộc, khó nghe đến khiến tôi nhớ tới người nào đó."

Lưu Tinh tức thì ngậm lại miệng, trợn lớn mắt nhìn hai bóng lưng phía trước, không phải chứ! Hai gã này làm sao lại đi loạn trong loại tiểu thành như Sidula này? Hơn nữa còn là ở lúc quan hệ giữa loài Người và Ma tộc đang căng thẳng.

"Này! Các người chờ đã." Lưu Tinh không nhịn được mở miệng gọi.

Hai người phía trước quay lại...

"Phượng Kim ca!"

Hai người phía trước, Phượng Kim cộng với Vưu Vũ, trừng vào bọn họ một hồi, trên mặt là kinh nghi bất định, Lưu Tinh giơ tay lên, lộ ra vòng tay biến thân.

Phượng Kim kinh hô một tiếng: "Lưu, Lưu..."

Cuối cùng, hắn cố nuốt chữ "Tinh" trở về, bây giờ cái tên Lưu Tinh này không thể tuỳ tiện nói ra khỏi miệng, dù sao, đó thế nhưng là cái tên mà tộc nhân bọn họ đang động viên toàn tộc truy sát.

Lưu Tinh, khắc tinh của Ma Vương hạ nhiệm, chỉ cần cậu chết rồi, Ma tộc liền có thể nghênh đón đăng cơ của Ma Vương.

"Phượng Kim ca!"

Lưu Tinh vừa nhìn thấy Phượng Kim, gần như là lập tức muốn nhào lên, nhưng, Hàm Tiếu lại túm lấy cậu, Lưu Tinh sửng sốt, quay đầu hỏi: "Anh làm cái gì vậy? Hàm Tiếu, đó là anh của tôi."

"Ma tộc, kẻ địch."

Hàm Tiếu nhìn Phượng Kim, ánh mắt hết sức hoài nghi, tay nắm lấy Lưu Tinh cũng nắm rất chặt. Hắn cho rằng, ở loại thời khắc này, ở loại tiểu thành trấn này, lại có thể gặp được một hoàng tử Ma tộc, đây tuyệt đối không phải một chuyện bình thuờng.

Nhìn thấy hành động của Hàm Tiếu, Lưu Tinh sửng sốt, lập tức thấp giọng giải thích: "Đừng lo, khắc tinh của Phượng Kim ca là tôi, anh ấy tuyệt đối sẽ không hại tôi."

Hàm Tiếu vừa nghe, lúc vẫn đang do dự, Phượng Kim lại đã ba bước cũng làm thành hai bước mà phóng đến, bế ngay lấy Lưu Tinh, ở tại chỗ xoay vòng, còn vừa cười lớn la hét: "Ngươi cái thằng nhóc thối tha này! Hại ta căng thẳng muốn chết!"

"Phượng Kim ca, chóng mặt lắm đấy!"

Hàm Tiếu nhìn Lưu Tinh, người sau la hét cười đùa giống như một đứa trẻ, trên mặt hoàn toàn là thần tình vui vẻ, cho nên, cho dù có chút hoài nghi, hắn vẫn là không nhẫn tâm cắt ngang hứng thú của Lưu Tinh.

Hai người đùa giỡn một hồi, cho đến khi quần người xung quanh đều chú ý đến, Vưu Vũ ở bên cạnh nỗ lực ho khan, cố gắng khiến cho chủ chú ý, bọn họ mới chịu thôi, nhưng vừa đặt Lưu Tinh xuống, Phượng Kim vẫn là ra sức xoa tóc đỏ của cậu, xoa đến khi tóc Lưu Tinh rối bù, ra sức kháng nghị mới thôi.

Đuôi mắt Lưu Tinh liếc một cái, liền liếc thấy ánh mắt vẫn không yên tâm của Hàm Tiếu, cho nên cậu vội vàng mở miệng hỏi: "Phượng Kim ca, anh làm sao lại ở đây hả? Tán gái tán đến đại lục Tây luôn sao?"

Nghe thấy cậu nói như thế, nụ cười của Phượng Kim lập tức biến mất, hắn kinh hoảng nhìn Vưu Vũ một cái, người sau mặc dù tư thái cung kính, nhưng lại dùng ánh mắt tuyệt đối là đang nhìn thằng ngốc để nhìn chủ nhà mình.

"Vị tiểu thư này, tôi nghĩ chủ nhân nhà tôi là vừa thấy ngài đã yêu rồi, không biết ngài có nguyện ý cùng dùng bữa tối... cùng dùng bữa khuya với chủ nhân chúng tôi hay không đây?"

Vưu Vũ vô cùng cung kính mời Lưu Tinh, nói đến một nửa, lại phát hiện thời gian cũng sắp nửa đêm rồi, vội vàng sửa miệng.

"Được đấy!" Lưu Tinh chớp chớp mắt, dắt tay của Hàm Tiếu nói: "Có bữa khuya miễn phí để ăn kìa! Đi thôi, ca ca!"

Hàm Tiếu mặc dù có chút do dự, nhưng lại cũng biết, cho dù hắn phản đối, Lưu Tinh vẫn là sẽ đi theo ca ca chân chính của cậu, cũng chỉ đành gật đầu. Bất luận thế nào, hắn luôn là phải đi ở bên cạnh Lưu Tinh.

◊◊◊◊

"Ngươi cái thằng nhóc thối tha này, thật sự là khắc tinh của đại ca?"

Vừa trốn vào trong lô ghế, gọi xong món ăn, Phượng Kim mở đầu liền hỏi.

Lưu Tinh nhún nhún vai: "Đúng thế!"

"Trời ơi! Khó tin quá đi, ta còn tưởng rằng đây có khi là lực ý chí của đại ca quá kiên cường, ngay cả nước thuốc chân thật cũng không thể khiến anh ấy nói thật..." Phượng Kim khoa trương che mặt la lớn: "Đại ca rõ ràng từ trước kia đã mang bộ dạng rất ghét ngươi, ngươi làm sao có thể là khắc tinh của anh ấy chứ?"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Lưu Tinh cảm thấy bất mãn: "Sớm biết vẫn là bị phát hiện, đại ca hẳn đã đối xử với em tốt hơn một chút mà! Đúng chứ, Xương Cốt!"

Cậu vươn tay xoa xoa đầu Xương Cốt, bộ dạng Xương Cốt có chút mơ hồ, đại khái là đại ca đang triệu kiến ai đi, cho nên không thể tự độc thoại.

Phượng Kim đột ngột nhảy dựng lên la lớn: "Vậy ngươi biết bây giờ có bao nhiêu tộc nhân đang truy sát ngươi không? Lại có thể còn tỉnh bơ chạy loạn khắp nơi như thế! Ngươi ngươi, ngươi chẳng phải còn bị loài Người nói là Kim Sắc Ma Vương gì đó, loài Người không tiếc đối đầu với Ma tộc, cũng kiên trì muốn đi giết ngươi cái tên Ma Vương này, ngươi ngươi ngươi..."

Bất luận Hàm Tiếu có phải là vẫn còn đang hoài nghi Phượng Kim hay không, nhưng hắn bây giờ thật sự không thể tán đồng hơn đối với lời của Phượng Kim.

Lưu Tinh lập tức phản bác: "Phượng Kim ca chính anh cũng chẳng phải như thế! Bây giờ loài Người và Ma tộc đều đối đầu rồi, hoàng tử Ma tộc như anh vì sao chạy loạn trên địa bàn của loài Người?"

"Nói bậy cái gì vậy? Ta thế nhưng là đến làm nhiệm vụ!" Phượng Kim một mực bác bỏ mình đang làm biếng, nhưng cả mặt Lưu Tinh không tin, hắn vội vàng chỉ vào thuộc hạ của mình, nói: "Không tin ngươi cứ hỏi Vưu Vũ!"

Vưu Vũ cười trả lời: "Vâng, hoàng tử là phụng mệnh đến "truy bắt" Lưu Tinh hoàng tử."

Hàm Tiếu lập tức túm Lưu Tinh đến phía sau mình, cùng lúc đó, hắn cũng chuyển cung tên phía sau xuống, nhắm vào Phượng Kim.

Vưu Vũ chắn ở phía trước Phượng Kim, kiếm không biết từ lúc nào đã nắm ở trong tay, sẵn sàng vung ra bất cứ lúc nào, mà trên mặt của hắn lại vẫn là mang theo mỉm cười.

Bầu không khí tức thì trở nên căng thẳng... Nhưng chỉ ở giữa hai tên thuộc hạ, hai ông chủ bất lương như nhau, một người lộ ra biểu tình kinh hoảng một cách khoa trương đến không chân thật, người kia thì len lén từ phía sau Hàm Tiếu ló đầu ra, cười hì hì hỏi: "Vậy anh muốn truy bắt khắc tinh của chính anh sao? Phượng Kim ca."

"Chậc! Nếu ta có thể bắt khắc tinh của mình, đưa đi chấp hành tử hình, vậy ta liền sẽ được xếp vào truyện kỳ thập đại Ma tộc trong lịch sử rồi! Trời ơi! Ta thật sự muốn được trở thành thập đại Ma tộc quá đi!"

Phượng Kim túm lấy áo trước ngực, lộ ra bộ dạng vùng vẫy một cách hết sức khoa trương.

Lúc này, nữ hầu gõ gõ cửa, đưa thức ăn vào, còn tò mò nhìn Hàm Tiếu và Vưu Vũ, có lẽ là mạo hiểm giả đánh nhau ở đây không ít, nữ hầu thoạt nhìn cũng không sợ hãi chút nào, thậm chí còn cảnh cáo hai người: "Đánh hỏng đồ là phải đền."

Nữ hầu đặt đồ ăn xuống, trước khi đi ra thậm chí còn đá lông nheo với Vưu Vũ.

Phượng Kim có chút bất đắc dĩ xoè hai tay: "Được rồi! Bữa khuya cũng đã tới, kêu bảo vệ của ngươi đừng căng thẳng nữa! Ngồi xuống ăn cơm đi, ngươi là khắc tinh của ta, ta còn có thể làm sao? Ngươi xem xem, ta cũng bị phái tới loại nơi "chắc chắn" tìm không được ngươi để chờ rồi, có thể thấy mọi người là bao nhiêu không tin ta sẽ truy bắt khắc tinh của mình đây!"

Hàm Tiếu vừa suy nghĩ, liền hiểu ý của Phượng Kim, đây là nơi Lưu Tinh từng đặt chân, bình thuờng mà nói, không ai sẽ ngu đến mức ở lúc mình bị truy nã, đặc biệt trở về nơi mình từng ở.

Nhưng, vẫn là phải có người trông coi, tránh cho thật sự có ngộ nhỡ xuất hiện... kết quả, "ngộ nhỡ" liền thật sự xuất hiện rồi.

Hàm Tiếu bắt đầu có chút tin tưởng Phượng Kim rồi, dù sao, nếu như hắn thật sự muốn hại Lưu Tinh, nghĩ đến sẽ không ở nơi này chờ Lưu Tinh, cơ suất chờ được thực sự quá thấp... Mặc dù hắn thật sự chờ được rồi.

"Đây đúng là vận mệnh định sẵn mà!" Phượng Kim không khỏi lớn tiếng cảm thán: "Ta vốn cho rằng vĩnh viễn đều không thấy được ngươi nữa, kết quả ngươi lại xuất hiện trước mắt ta, thật không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa!"

"Đơn giản thôi!" Lưu Tinh không chút do dự nói: "Đây là may mắn của anh, bất hạnh của em mà!"

"Ngươi cái thằng nhóc thối tha này..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top