Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Ngôi sao đã tắt

"Nói thật, ngươi vì sao chạy ra?" Phượng Kim vừa ăn, vừa hỏi.

"Em muốn len lén lẻn vào bên Filost, đi cướp Dục Niệm bảo thạch về!"

Phượng Kim khoa trương hỏi: "Vì sao không phái Tội Giả đi? Còn phải cần ngươi cái Ma Vương bề thế này chạy loạn khắp nơi, các ngươi cho dù thiếu nhân thủ, cũng không thiếu một cách khoa trương như thế chứ?"

"Hết cách rồi!" Lưu Tinh nhún vai nói: "Ai bảo Tội Giả đều có thể cảm ứng được Tội Giả chứ! Bọn Tiểu Bạch căn bản đã không có biện pháp tiếp cận Filost, em đành tự mình xuất mã thôi!"

"Thực lực ngươi kém chết đi được, những Tội Giả kia không ở bên cạnh bảo hộ ngươi, bọn họ không sợ ngươi cái Ma Vương này lang thang một hồi là bị người đồ sát sao... Chẳng qua nói đi thì nói lại, bọn họ hẳn là lúc nào cũng có thể chạy đến chứ? Nếu không, cũng quá nguy hiểm rồi."

Phượng Kim lộ ra thần sắc quan tâm.

"Bọn họ vừa lại không có năng lực dịch chuyển tức thời của Belle, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân em thôi, hơn nữa em cũng không kém như thế, Phượng Kim ca thối." Lưu Tinh bất mãn kháng nghị.

"Lưu Tinh." Hàm Tiếu đột nhiên lên tiếng, hắn cảm giác thấy bất thuờng, vô cùng bất thường.

"Đương nhiên, còn có Hàm Tiếu nữa!" Lưu Tinh cười hì hì bổ sung.

Chi!

"Xương Cốt?" Lưu Tinh cúi đầu nhìn, trả lời: "Xương Cốt ta nói cho ngươi nè, ta gặp được Phượng Kim ca rồi đó!"

Chi chi!

"Xương Cốt ngươi căng thẳng cái gì thế?" Lưu Tinh đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, Phượng Kim ca, anh vẫn chưa biết nhỉ? Xương Cốt kỳ thực chính là đại ca đó!"

"Oh? Xương Cốt chính là đại ca?" Phượng Kim cười nói: "Vậy thật là gay go à."

"Gay go cái gì?" Lưu Tinh vừa kéo vạt áo để túm Xương Cốt ra, vừa hỏi.

Chi!

Lưu Tinh sửng sốt sau khi nghe thấy tiếng kêu của Xương Cốt, theo phản xạ hỏi: "Cẩn thận cái gì?"

"Cẩn thận ta!"

Xương Cốt đột nhiên nhảy ra, sau đó bị một thanh kiếm bổ xuống đầu, chớp mắt phân thành vô số mảnh, mảnh vỡ màu trắng văng đầy trời.

Hàm Tiếu thì cầm lấy cung tên, dùng mũi tên ngăn chặn công thế của Vưu Vũ, bởi vì cự ly quá cần, Hàm Tiếu chỉ bắn ra hai tên, liền không thể không đổi sang rút ra chuỷ thủ để chặn Vưu Vũ, chớp mắt liền rơi vào hạ phong, không! Nên nói, Vưu Vũ căn bản chính là dùng tư thái nửa đùa giỡn đánh đấu với hắn.

"Phượng Kim... ca?"

Lưu Tinh tức thì ngây ngẩn, trong mắt chỉ nhìn thấy mảnh vỡ của Xương Cốt, sau mảnh vỡ đầy trời, là khuôn mặt cười như không cười và tay xách kiếm của Phượng Kim, Lưu Tinh lại hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Nực cười, cung tiễn thủ loài Người đoản mệnh, ngươi biết ta năm nay đã bao nhiêu rồi không? Ta chỉ cần dùng một phần mười của sinh mệnh để luyện kiếm, đã tương đồng với thời gian ngươi tốn cả đời để luyện kiếm rồi."

Vưu Vũ vừa cười, vừa đối đánh với Hàm Tiếu, người sau từ đầu đến cuối đều ở hạ phong, chênh lệch giữa hai bọn họ còn to lớn hơn Vưu Vũ nói.

Hàm Tiếu không phải kiếm khách, lại là cung tiễn thủ, hắn tốn cả đời để luyện tập, chỉ có bắn tên, mà không phải cầm vũ khí đối đánh cự ly gần với người.

Lưu Tinh nhìn Phượng Kim, trên miệng lại khẽ hô: "Hàm Tiếu, trở lại."

Hàm Tiếu mặc dù không biết Lưu Tinh có ý định gì, nhưng cứ tiếp tục thế này vẫn là sẽ thua, hắn đành làm theo như Lưu Tinh nói, bức thân lùi về sau, mà Vưu Vũ hình như cũng không định truy kích, nếu không Hàm Tiếu chưa chắc có thể bức ra.

Lưu Tinh nhìn chằm chằm vào Phượng Kim, nhíu mày hỏi: "Vì sao? Em là khắc tinh của anh."

"Ngươi không phải." Phượng Kim trả lời một cách đơn giản sáng tỏ, sau khi nắm rõ mọi Tội Giả đều không ở bên cạnh Lưu Tinh, cũng không thể tức thì chạy đến, hắn biết, cho dù Lưu Tinh và Hàm Tiếu cộng lại, cũng đánh không thắng bất cứ người nào trong bọn họ, cho nên hắn cũng không vội.

Lưu Tinh vẫn là nhìn hắn, chờ hắn giải thích.

"Đại ca mới là khắc tinh chân chính của ta."

Phượng Kim lộ ra nụ cười vừa cay đắng, vừa lại không oán trách, thở dài: "Khắc tinh cả đời đấy! Ta từ khi hiểu chuyện, đã biết khắc tinh của mình là ai rồi, trước giờ không cần lo lắng bởi vì tìm không được khắc tinh, mà vô duyên vô cớ chết đi, mặc dù..."

Chẳng qua, đó cũng rất đau khổ đi!

Lưu Tinh có chút hiểu được cảm thụ của Phượng Kim, bởi vì cậu cũng đã tìm được khắc tinh của mình, cậu có thể hiểu loại cảm giác luôn luôn lo lắng, từng phút nhớ mong, mặc dù cảm giác lúc nhìn thấy khắc tinh rất ngọt ngào, nhưng lúc không nhìn thấy, lại vừa hoảng vừa cuống, đó là một loại nguyền rủa... nguyền rủa ngọt ngào.

"Vậy anh vì sao muốn gạt em, còn nói em là khắc tinh của anh?" Lưu Tinh lớn tiếng kháng nghị.

"Đó là sắp xếp của đại tỷ." Phượng Kim cười khổ lắc lắc đầu.

"Nguyệt Ngưng đại tỷ?" Lưu Tinh sửng sốt.

Phượng Kim nhàn nhạt nói: "Chị ấy nói với ta, tương lai Nhật Hướng chung quy là phải làm Ma Vương, chung quy là phải có người giết chết khắc tinh của anh ấy, nhưng ai cũng không biết khắc tinh của Nhật Hướng sẽ là ai, ngay cả chị ấy cũng không dám chắc khắc tinh của mình có phải sẽ cùng một người với Nhật Hướng hay không? Cho nên, ta, người lấy Nhật Hướng làm khắc tinh là thích hợp cái nhiệm vụ này nhất, đồng thời cũng vì để tránh cho Nhật Hướng nảy sinh lòng cảnh giới đối với ta, cho nên ta..."

"Anh liền giả vờ khắc tinh của anh là em, sau đó vừa lại bày ra tư thái chơi bời cái gì cũng không để ý, thế này đại ca liền sẽ không cho rằng anh sẽ muốn giết chết khắc tinh của anh ấy, sẽ không có lòng cảnh giới đối với anh, để tiện cho anh tìm ra khắc tinh của anh ấy, sau đó giết cái khắc tinh kia?"

Lưu Tinh hiểu rồi, hoàn toàn hiểu rồi, ngay từ đầu, mọi thứ của Phượng Kim ca đều là nói dối. Khắc tinh là giả, đối tốt với cậu là giả, nói không chừng ngay cả tính cách của hắn cũng đều là giả!

"Phải." Phượng Kim không hề có ý định phủ nhận, thở dài nói: "Chỉ là không ngờ khắc tinh của đại ca chính là ngươi, công lực giấu diếm của anh ấy thực sự là cao, bất cứ ai cũng sẽ nói anh ấy rất ghét ngươi, mà không phải yêu thích ngươi, nếu không phải nước thuốc chân thật, sợ rằng vĩnh viễn đều không có người biết cái bí mật này."

"Bây giờ ta đã giải thích xong, ngươi hài lòng rồi chứ, tiểu đệ?"

Phượng Kim chậm rãi giơ kiếm lên, vừa lại chậm rãi mở miệng nói: "Kỳ thực, ta cũng thật sự rất thích ngươi đứa em trai này, nếu như ngươi không phải khắc tinh của đại ca, có lẽ, ta sẽ cả đời đối với ngươi như đối với khắc tinh."

"Anh có thể đừng giết Hàm Tiếu không?" Lưu Tinh đột nhiên mở miệng nói.

Phượng Kim nghiêng nghiêng đầu, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là mỉm cười: "Nghe theo ngươi vậy, tiểu đệ."

Lúc này, Hàm Tiếu kéo Lưu Tinh đến phía sau hắn, quay đầu nói: "Tôi, chết, cậu, chết!"

"Đừng! Anh tránh ra, Hàm Tiếu, anh đánh không lại bọn họ, đừng lo cho tôi, anh còn phải trở về tìm bọn Thiên Kiếm, thuận tiện giúp tôi chiếu cố bọn Tiểu Bạch. Chờ sau khi tôi chết, sẽ không còn Ma Vương nữa, anh và những người khác liền có thể tiếp tục mạo hiểm..."

Hàm Tiếu xoay người qua, tát mạnh cậu một cái, sau đó rút ra chuỷ thủ, đối mặt với kẻ địch.

Cái tát này đánh mạnh vô cùng, Lưu Tinh bị đánh cho đến khoé miệng cũng chảy xuống một vệt máu, cậu ngơ ngác dùng tay bưng mặt, nhất thời không biết nên làm sao hồi ứng.

"Ha!" Phượng Kim cười lớn một tiếng: "Vì cái tát này, ta sẽ đánh ngất hắn mà không giết chết hắn, tiểu đệ ngươi yên tâm."

"Gọi Bai Saya." Hàm Tiếu thấp giọng nói.

"Không muốn!" Lưu Tinh kiên quyết khẽ hô.

Cự ly của cậu và Tiểu Bạch xa xôi như thế, Tiểu Bạch cho dù có biện pháp bảo hộ cậu, cũng không thể bảo hộ luôn cả Hàm Tiếu, hơn nữa cũng rất có khả năng sẽ dẫn tới Tội Giả của bên Khởi Đầu, đến lúc đó, cậu dù là muốn chết, Filost cũng sẽ không để cho cậu chết, chỉ có khả năng giam cầm cậu, bức Bai Saya và Alan vì để cứu cậu, không ngừng dùng tình cảm đổi lấy lực lượng, mãi cho đến khi Nguyên Tội bảo thạch được ăn no, ngày phán xét đến mới thôi.

Mà Hàm Tiếu... Lưu Tinh cũng không cho rằng, Filost có cái lòng tốt kia để bỏ qua cho hắn, Phượng Kim trái lại còn có khả năng nể tình anh em một thời gian, thật sự bỏ qua cho Hàm Tiếu.

"Lưu Tinh!" Ngữ khí của Hàm Tiếu hết sức nghiêm khắc.

"Không!"

Lưu Tinh lại cũng rất cố chấp, nhưng ngữ khí lại đã mang chút nghẹn ngào rồi, mặc dù cậu có giác ngộ của cái chết, nhưng không đại biểu cậu sẽ không sợ hãi à!

"Vưu Vũ, đánh ngất hắn." Phượng Kim không hề muốn tốn sức một chút nào.

"Vâng, chủ tử."

Nhận được mệnh lệnh, Vưu Vũ trở nên nghiêm túc, hắn cũng không có tốn bao nhiêu công sức, liền đã đánh ngất Hàm Tiếu.

Lúc này, Lưu Tinh cúi đầu nhìn Hàm Tiếu ngất đi, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Kim nói: "Phượng Kim ca, anh nói với đại ca và Hoàng Di, bảo bọn họ chiếu cố bọn Tiểu Bạch cho tốt."

"Sau khi giết ngươi xong, đại ca anh ấy sẽ không bao giờ nghe ta nói chuyện nữa rồi đi!"

Phượng Kim cười cay đắng nói: "Chẳng qua, nếu như là di ngôn của ngươi, anh ấy hẳn sẽ nghe đi? Nói không chừng đó là lần cuối cùng ta nói chuyện với anh ấy đây! Nói lên vẫn thật nên cảm tạ ngươi."

Lưu Tinh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Phượng Kim, thần sắc của hắn cũng không giống kẻ thắng lợi, lại rất giống với bản thân Lưu Tinh... cứ giống như đang tự sát.

Cũng phải, sau khi giết cậu, đại ca và Hoàng Di đều sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Phượng Kim đi?

"Ta vốn tưởng rằng vĩnh viễn đều không thấy được ngươi, kết quả ngươi lại xuất hiện trước mắt ta, thật không biết là may mắn hay là bất hạnh, ta rốt cuộc có thể đạt thành nhiệm vụ của ta rồi, khắc tinh của ta cũng có thể trở thành Ma Vương rồi... ta lại một chút cũng vui vẻ không nổi."

Phượng Kim cười khổ giơ kiếm, hỏi: "Tiểu đệ, ngươi nói, vì sao chúng ta luôn là phải làm chuyện khiến mình không vui vẻ đây?"

Lưu Tinh ngẩng đầu, nhìn Phượng Kim, nhìn kiếm sắp giết chết mình, cậu đột nhiên, có loại lĩnh ngộ mình vì sao nhất định phải chạy ra.

"Bởi vì chúng ta luôn là muốn giúp người mình yêu."

Bởi vì cậu sớm muộn, cũng sẽ biến thành dạng như Filost đi? Bất luận trả ra cái giá gì cũng muốn thắng, ngay cả thương tổn đến người bên cạnh cũng mặc kệ.

Mỗi ngày mỗi ngày, cậu nhìn mình đang chuyển biến, hơn nữa biến rất nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả mình cũng sợ hãi, sự cố chấp đối với thắng lợi cũng càng ngày càng sâu.

Cứ tiếp tục, cậu nhất định sẽ không thắng không được.

Cứ tiếp tục, cậu nhất định sẽ thương tổn đến người bên cạnh.

Xem xem! Cậu bây giờ đã thương tổn Hàm Tiếu, vì sao cậu phải tìm Hàm Tiếu cùng đi ra?

Cậu rõ ràng thấp thoáng biết mình bất thường, lại vẫn là cố kéo Hàm Tiếu ra, làm cho bây giờ sắp chết ở trước mặt Hàm Tiếu, Hàm Tiếu nhất định sẽ tự trách cả đời đi? Thậm chí, kỳ thực cậu cũng không xác định Phượng Kim có phải là thật sự sẽ bỏ qua cho Hàm Tiếu hay không.

"Anh nhất định phải bỏ qua cho Hàm Tiếu."

"Uh."

Kiếm của Phượng Kim đâm ra.

Lúc này, Hàm Tiếu đáng lẽ phải hôn mê, lại đột nhiên nhảy dựng lên, bắn ra một thanh chuỷ thủ, Phượng Kim dùng kiếm hất một cái, hất bay thanh chuỷ thủ kia, sau đó theo phản xạ chém về phía kẻ đánh lén.

Không... Lưu Tinh nhào lên bóng dáng ngã xuống của Hàm Tiếu.

"Đừng khóc, gọi Bai Saya, cậu ấy có thể bảo hộ cậu." Hàm Tiếu dùng tay dính đầy máu tươi sờ vào mặt của Lưu Tinh, nói chuyện vô cùng lưu loát.

Anh ta đã phát hiện nguyên nhân ta không gọi Tiểu Bạch rồi sao... Lưu Tinh đau xót trong lòng, cậu lại có thể, lại có thể bức Hàm Tiếu tự vẫn sao?

Phượng Kim đến gần một bước, có chút do dự có nên giết chết Lưu Tinh ngay bây giờ hay không.

"Anh đã đáp ứng em không giết Hàm Tiếu, anh đã đáp ứng em không giết anh ta!"

Lưu Tinh vừa la lớn, vừa bạt mạng dùng tay ấn vết thương của Hàm Tiếu, muốn giúp hắn cầm máu, nhưng vết thương thực sự quá lớn, vắt ngang cả lồng ngực và bụng, căn bản đã, căn bản...

Phượng Kim hết sức thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi, ta không ngờ đến hắn sẽ đột nhiên phát động công kích, đừng lo, ta ngay bây giờ sẽ để cho ngươi không còn đau lòng nữa."

Lưu Tinh la hét: "Không muốn! Anh phải cứu Hàm Tiếu!"

"Hắn chết chắc rồi, xin lỗi."

Phượng Kim mặc dù đáp ứng không giết hắn, nhưng nếu đã chém rồi, vậy hắn cũng sẽ không tốn sức đi cứu hắn, huống chi, loại thương thế đó vừa nhìn đã biết là hết cứu rồi, dù cho ngay bây giờ uống nước thuốc liệu thuơng tốt nhất, cũng chưa chắc có thể sống.

"Em không muốn, em bây giờ không muốn chết đâu!" Lưu Tinh dứt khoát áp cả người lên thân Hàm Tiếu, thế này mới có biện pháp chặn cả vết thương, lại cũng làm cho đầy người đầy mặt cậu đều là máu của Hàm Tiếu.

Phượng Kim nói câu xin lỗi, lại vẫn là giơ kiếm lên.

"Hay là để tôi?" Vưu Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.

"Không, ít nhất ta phải tự mình tiễn đưa nó." Phượng Kim lắc lắc đầu.

"Cứu Hàm Tiếu, nếu không em không muốn chết!" Lưu Tinh ngẩng đầu lên, máu lệ tung hoành mà rống ro.

Phượng Kim lắc lắc đầu, giơ kiếm, định hạ thủ...

"Vậy để ta gặp Bai Saya, ta sẽ cứu hắn, còn thuận tiện cứu ngươi."

Mọi người đều đột nhiên sững sờ, lời này... là của ai nói?

Một tên Ma tộc vô thanh vô tức xuất hiện giữa Phượng Kim và Lưu Tinh, khuôn mặt đối diện với Lưu Tinh, không hề bỏ hai người sau lưng vào trong mắt.

"Ben-Ben... Benchez!"

Lưu Tinh ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng hết sức tiều tuỵ kia, hôm nay rốt cuộc là chuyện làm sao? Chẳng lẽ là đại hội của nhân sĩ trọng yếu trong Ma tộc sao?

Benchez liếc Hàm Tiếu một cái, ném qua một bình nước thuốc, có chút yếu ớt nói: "Đầu tiên cho hắn uống đi! Nếu không đợi lát nữa, dù là Thần cũng không có biện pháp cứu sống hắn."

Lưu Tinh vội vàng tiếp lấy cái bình, sau đó cho Hàm Tiếu uống.

"Ngươi như vậy là ý gì? Benchez." Phượng Kim lạnh lùng nói. Nhưng, hắn lại cũng không dám dễ dàng động thủ, hắn vô cùng minh xác mà biết, thực lực ma pháp của Benchez lợi hại như trong tin đồn, hơn nữa tính cách của hắn cũng quỷ dị giống như trong tin đồn.

Lưu Tinh cho uống nước thuốc xong, tình huống của Hàm Tiếu hơi dịu lại, nhưng vẫn rất nguy hiểm, cậu vội vàng ngẩng đầu hô: "Benche..." Nhưng mới hô dở chừng, cậu lại đột nhiên chú ý đến dung mạo của Benchez không chỉ là tiều tuỵ mà thôi, tóc của hắn vốn là màu bạc, trắng bạc mềm mại, nhưng bây giờ, lại trở nên trắng bệch và lộn xộn, nhìn kỹ, khuôn mặt của hắn ở trước kia, căn bản nhìn không ra tuổi tác đã ngàn tuổi, bây giờ lại già nua rất nhiều.

Nhất là ánh mắt, gần như là bơ phờ héo úa, khiến người hoàn toàn tin tưởng hắn đã sống một ngàn năm...

"Để ta gặp Bai Saya, ta liền cứu các ngươi."

Benchez mệt mỏi nói: "Hãy tin ta, cho dù uống nước thuốc, cái người trong lòng ngươi vẫn là không có bao nhiêu thời gian để ngươi suy nghĩ mãi."

"Ngươi muốn làm gì Tiểu Bạch? Anh ta bây giờ rất mạnh, ngươi đánh không lại anh ta đâu!" Lưu Tinh cảnh giới hỏi.

Đồng thời, cậu nói cũng là sự thật, cho dù là Benchez, cũng không khả năng đánh thắng Tội Giả, lực lượng của Tội Giả và người bình thường căn bản không phải cùng một cái tầng lớp.

Chỉ là, Tiểu Bạch vẫn là sẽ bị thuơng, không phải thương thế thân thể, mà là thương tổn trên tâm linh.

Cái chết của Dan, hắn trước giờ chưa từng nguôi ngoai, cho nên hắn khẳng định không thể chịu đựng oán hận của Benchez, oán hận đó khẳng định có thể khiến Bai Saya rơi vào vực thẳm, không bao giờ bò lên được nữa.

Benchez lại vội vàng giải thích: "Ta không muốn làm gì cả, chỉ là muốn mang một người đi xem hắn, chỉ là xem mà thôi."

Lưu Tinh ngẩn người, thốt lên hỏi: "Ai?"

Nghe thấy đối thoại này càng ngày càng đi về hướng bất lợi, Phượng Kim vội vàng rống to: "Benchez, nó là tội phạm truy nã của toàn Ma tộc!"

"Vậy thì sao!"

Benchez quay người qua, gào rống: "Ta đã sống một ngàn năm, ngươi cho rằng ta còn quan tâm cái gì? Cứ để cho đối tượng mà toàn Ma tộc truy nã có thêm ta đi! Bây giờ, an tĩnh một chút cho ta, nếu không ta ngay cả ngươi cũng giết, hoàng tử điện hạ!"

Sắc mặt của Phượng Kim tức thì trở nên hết sức khó coi, lại cũng không dám phản bác, chỉ nhìn ánh mắt của Benchez, đã biết hắn căn bản không để ý thân phận hoàng tử của mình, hắn thật sự sẽ hạ thủ giết mình.

Benchez chậm rãi mở miệng nói với Lưu Tinh: "Ma Vương, Kim Sắc Ma Vương, nếu như ngươi để ta gặp Bai Saya, ta chẳng những cứu ngươi, còn cho ngươi cái thứ này."

Benchez từ trong lòng móc ra một viên bảo thạch, bảo thạch màu tím.

"Dục Niệm..."

Lưu Tinh gần như là lập tức hô ra tên của bảo thạch, trong đôi mắt to màu vàng của cậu chỉ phản ánh ra viên bảo thạch kia, đó là viên Nguyên Tội bảo thạch cuối cùng đấy! Cậu gần nhưng cũng sắp mở miệng nói được rồi, bất luận Benchez rốt cuộc là muốn mang ai đi gặp Tiểu Bạch, dù sao chỉ là gặp một chút, gặp một chút là có thể có được Dục Niệm bảo thạch...

"Ta sẽ không đi gặp cậu ấy."

Phượng Kim gần như muốn điên mất rồi, trong căn phòng này từ lúc nào lại có thêm một người?

Lưu Tinh trợn lớn mắt, quay đầu nhìn hướng nguồn âm thanh, âm thanh này đã quá quen thuộc rồi, cậu gần như là vô thức gọi ra tên của người đó: "Dan!"

Người đó ở ngay ngoài cửa sổ, nhưng lại không hiện thân, chỉ là trốn ở trong bóng tối bên cửa sổ, khẽ nói: "Ta không phải Dan, chỉ là một cỗ thi thể mục nát biết đi."

Hắn nhất định chính là Dan!

Lưu Tinh vốn còn không thể khẳng định hắn chính là Dan, nhưng sau khi nghe thấy câu này, cậu gần như có thể trăm phần trăm khẳng định gã ngoài cửa sổ nhất định chính là Dan, chỉ có cái gã đó sẽ nói ra lời bế tắc như thế này.

"Rốt cuộc là chuyện gì thế hả! Ngươi chẳng phải đã chết rồi sao?" Lưu Tinh ngơ ngác hỏi.

"Đúng vậy, ta chết rồi, ta không thể để cho Saya nhìn thấy ta, ta đã chết rồi!"

Nghe vậy, phản ứng của Benchez lại còn lớn hơn so với Lưu Tinh nghe thấy người chết nói chuyện, hắn gần như là nhảy bật lên, gào rống: "Nói bậy! Ngươi rõ ràng muốn gặp hắn, ngươi cũng không chết, ta đã cứu sống ngươi, ngươi sống rồi!"

Bóng người ngoài cửa sổ trầm mặc một hồi, chậm rãi từ bóng tối bên cửa sổ đi vào trong ánh sáng, hắn mang nụ cười cay đắng, hỏi: "Nói cho ta, Lưu Tinh, ta thật sự còn sống sao?"

Lưu Tinh sững sờ.

Dan có một nửa làn da có vết tích khâu vá minh hiển, giống như là quần áo thủng cái lỗ, ráng lấy một miếng vải không cùng chất liệu để vá lên... bộ dạng của Dan bây giờ, cứ như là một con búp bê rách nát đầy chắp vá.

"Ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn giống người sống, cho ta thêm một thời gian, Dan, cho ta thêm một chút thời gian..." Benchez bạt mạng túm tóc trắng của hắn, mặc dù lời hắn nói là khẳng định, nhưng từ thần tình xem ra, hắn căn bản không có một chút nắm chắc.

Dan nhìn Benchez, trong mắt mang theo thương xót, mang theo không nỡ.

"Ngươi điên rồi."

Lúc này, Phượng Kim giận dữ trách mắng: "Cho dù Dan là khắc tinh của ngươi, ngươi cũng không thể làm loại chuyện khiến người chết sống lại này. Hắn căn bản không thể thật sự sống lại, chỉ sẽ nửa chết nửa sống, cho đến khi thân thể nát thành bụi đất mới thôi!"

"Ngươi biết cái gì!"

Benchez lại càng lớn tiếng nạt trở lại: "Ta đã sống một ngàn năm rồi, một ngàn năm! Ta đã không còn quan tâm cái gì rồi, chỉ có đứa trẻ này là chuyện ta duy nhất quan tâm, không có nó, ta thà rằng không muốn sống nữa!"

"Benchez thúc thúc..."

Thần sắc của Dan vừa bất đắc dĩ vừa lại mang theo không nỡ, nếu không phải bởi vì phát hiện trạng huống tinh thần của Benchez không bình thường lắm, vậy hắn sớm ở lúc tỉnh lại, phát hiện mình biến thành bộ dạng này, đã trực tiếp tự sát rồi, hắn thà rằng chết, cũng không muốn nửa chết nửa sống thế này đi lại khắp nơi.

Nhất là không muốn để cho người kia nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình.

Benchez rống to với Dan: "Ta không muốn ngươi chết, nhưng càng không muốn nhìn thấy bộ dạng ngươi mỗi ngày đều đau khổ muốn chết, ngươi đau khổ, đau khổ của ta chính là gấp mười lần ngươi! Chỉ cần để cho ngươi nhìn thấy khắc tinh của mình, ngươi nhất định sẽ vui vẻ, bất luận làm sao đều phải để ngươi nhìn thấy Bai Saya!"

"Ta không gặp cậu ấy! Ta sẽ ở bên cạnh ông, không tìm chết, nhưng ta không gặp cậu ấy." Dan hết sức kiên quyết.

"Ta để cho ngươi gặp Tiểu Bạch, bất luận ngươi là dáng vẻ gì, anh ta đều sẽ muốn gặp ngươi." Lưu Tinh bổ sung nói rõ: "Bởi vì anh ta vẫn luôn rất hận ngươi.'

"Hận ta?"

Dan tức thì sững sờ, hắn hoàn toàn không thể hiểu, Bai Saya hận hắn cái gì? Mình đã làm mọi thứ có thể vì cậu ấy rồi.

"Anh ta hận ngươi khiến anh ta cả đời đều sống trong hối hận, mà bản thân ngươi lại có thể chạy đi "an nghỉ"."

Trả lời của Lưu Tinh khiến Dan kinh ngạc, hắn không ngờ Bai Saya lại có thể nghĩ như thế.

"Ta, ta chỉ là dốc mọi khả năng của ta để giúp cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy... Cậu ấy vẫn ổn chứ?" Dan cuối cùng vẫn là trở về người mình quan tâm nhất cộng với chuyện quan trọng nhất.

"Bây giờ vẫn ổn, một năm trước, lúc anh ta trở về bên cạnh bọn ta, gần như là dáng vẻ sụp đổ."

Lưu Tinh mang bộ dạng tranh công mà nói: "Là ta đã tốn rất nhiều tâm tư mới khiến anh ta nở nụ cười đấy!"

"Cậu ấy vẫn là cười rồi sao? Vậy thì tốt..."

Benchez từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh nhìn thần sắc của Dan, Dan khi thì lo lắng, khi thì thả lỏng, còn có chút biểu tình ấm áp khi nghe thấy tin tức của khắc tinh.

Nhưng, bất luận là biểu tình gì, đều tốt hơn rất nhiều so với bộ dạng đờ dẫn, chỉ có thỉnh thoảng lộ ra thần sắc đau khổ lúc trước của hắn.

Thần chí của Benchez cuối cùng cũng lãnh tĩnh hơn một chút, mang Dan đến đây quả nhiên là đúng, đây càng khiến hắn hạ quyết tâm, bất luận Dan phản đối làm sao, hắn đều phải mang Dan đi gặp Bai Saya.

Chỉ cần Dan đừng sa sút, khiến hắn cũng rơi vào địa ngục theo, hắn cái gì cũng nguyện ý làm...

Ánh mắt của Benchez loé lên, giơ ma pháp trượng, chớp mắt đánh bay người đánh lén, đùa cợt nói: "Ngươi cho rằng ta là ma pháp sư bình thường sao? Cho rằng đánh lén hữu dụng đối với ta?"

Người đánh lén là Vưu Vũ, hắn lau máu ở khoé miệng, hắn bị ma pháp của Benchez đánh trúng.

Lúc này, Benchez biến sắc, nhìn lòng bàn tay trống trơn, Dục Niệm bảo thạch vốn ở trên tay đã biến mất, lúc này hắn mới hiểu, thì ra mục tiêu của Vưu Vũ vốn không phải đánh lén hắn.

Nhưng đó thì sao? Benchez cũng không làm sao để ý, dù sao hắn lúc nào cũng có thể đoạt lại viên bảo thạch kia.

"Vưu Vũ, ngươi..." Phượng Kim kinh hộ một tiếng.

Mọi người lúc này mới chú ý đến, bàn tay nắm Dục Niệm của Vưu Vũ, đang từ kẽ ngón tay chảy xuống máu đỏ tươi.

"Tội Giả, rất mạnh đi?"

Vưu Vũ nhàn nhạt cười nói với Lưu Tinh: "Mạnh đến có thể ở trước mặt Ma tộc đệ nhất ma pháp sư giết chết ngươi chứ?"

"Ngươi chưa chắc sẽ trở thành Tội Giả."

Lưu Tinh lạnh lùng nói: "Dùng sạch sức sống chết đi trái lại có khả năng hơn nhỉ?"

"Nếu như là như thế, vậy ta phải mau lên rồi, chỉ cần có thể giết chết ngươi là được."

Vưu Vũ từ đầu đến cuối đều cười nói chuyện.

"Cho dù Phượng Kim là chủ của ngươi, ngươi cũng không cần vì hắn bỏ ra tính mạng đi?" Benchez có chút không kiên nhẫn nói, nói đến một nửa, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì mà kinh hô: "Chẳng lẽ ngươi..."

"Khắc tinh của ta." Vưu Vũ gật đầu, cười chỉ vào Phượng Kim.

Phượng Kim thì nhíu mày, dùng lực lượng của Nguyên Tội bảo thạch để giết chết Lưu Tinh sao? Đây có lẽ là biện pháp cuối cùng, cho dù phải trả tính mạng của Vưu Vũ, chỉ cần có thể khiến cho đại ca ngồi lên vương vị, vậy cũng là đáng giá.

Benchez trầm mặt, nếu dính đến khắc tinh, vậy chính là không chết không thôi rồi.

Lúc này, Lưu Tinh đột nhiên ré lên la hét: "Tiểu Bạch, cứu mạng với!"

"Ngươi kêu đi! Nếu như ta không thể công kích nguơi, ta liền công kích nam nhân trên mặt đất." Vưu Vũ tuỳ tính nói, đồng thời, Dục Niệm trong tay hắn phát ra hào quang màu tím tươi đẹp dày đặc.

Lưu Tinh biến sắc, cúi đầu nhìn Hàm Tiếu, cậu tức thì cứng họng, mặc dù có Benchez che chắn, nhưng hắn rất có thể không địch lại lực lượng của Dục Niệm, hơn nữa lấy trạng huống trọng thương bây giờ của Hàm Tiếu xem ra, hắn đã không thể chịu nổi bất cứ một chút giày vò nào rồi.

Nhưng mà cũng không kịp nữa, trên người của Lưu Tinh vây quanh hào quang màu trắng nhàn nhạt.

Cậu hoảng loạn rống to với ma pháp sư: "Benchez! Hàm Tiếu nếu như chết rồi, ta sẽ không mang Dan đi gặp Tiểu Bạch đâu đấy!"

Benchez giơ ma pháp trượng, Vưu Vũ cũng nắm chặt Dục Niệm, hào quang màu tím tươi đẹp tức thì đại thịnh, chiếu đến sắc mặt của Vưu Vũ càng thêm tái nhợt.

Vì khắc tinh của mình, chỉ có chết mới thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top