Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 2 - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 2: Vật cưng — Tinh Linh Alan

Chương 1: Hôm nay bắt đầu làm vật cưng

Nhìn Lưu Tinh lấy roi đuổi đánh Thang Vô Liệt, Bai Saya cười lắc lắc đầu, ánh mắt của hắn ném về hướng thi thể cháy đen co quắp trên đất, vốn tưởng rằng sau khi báo thù, trong lòng nhất định sẽ có phập phồng rất lớn, nhưng bây giờ nhìn cỗ thi thể kia trên mặt đất, trong lòng Bai Saya lại bình tĩnh dị thường, không có mừng rỡ cũng không có thù hận, chỉ là có loại cảm giác nhẹ nhõm cuối cùng cũng làm xong chuyện.

"Sư phụ, đồ nhi đã giúp ngài báo thù rồi." Hắn khẽ mở miệng nói.

"Tiểu Bạch!"

Bai Saya ngẩng đầu lên, đôi mắt to kia của Lưu Tinh đang lấp la lấp lánh trước mắt hắn. Ánh mắt này... sợ là có mưu đồ đi? Hắn không khỏi cười khổ: "Có chuyện gì sao?"

"Chuyện gì!" Lưu Tinh chấn động hỏi ngược lại: "Chẳng, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?"

"Huh?" Bai Saya bắt đầu luống cuống tay chân, hắn đã quên cái gì sao?

Miệng Lưu Tinh nhăn nhúm, mắt to rưng rưng nước, dùng ngữ khí hết sức uất ức lẩm bẩm: "Lúc trước mới đáp ứng người ta, bây giờ lại quên sạch sẽ, Tiểu Bạch thoạt nhìn thành thật như thế, kết quả lại là tên lừa gạt, quả nhiên đại ca nói người không thể trông tướng mạo là thật, uổng cho tôi hết lòng với anh, kết quả anh lại lòng lang dạ sói như vậy..."

Mắt thấy Thang Vô Liệt cũng ở bên cạnh lắc đầu thở dài, thỉnh thoảng còn ném ánh mắt "ta nhìn nhầm ngươi rồi" về phía mình, mình vậy mà bất tri bất giác biến thành một tên lừa gạt, không giữ chữ tín, thậm chí còn là người lòng lang dạ sói. Bai Saya vội vàng chặn đứng lẩm bẩm của Lưu Tinh: "Chờ, chờ một chút! Tôi không phải lừa gạt, rốt cuộc là vì sao nói tôi là tên lừa gạt đây?"

"Anh xem, đó là thi thể của Manson đi?" Lưu Tinh chỉ vào một đống cháy đen trên đất.

"Đúng thế." Bai Saya khó hiểu trả lời.

"Là anh và hắn quyết đấu, tự tay giải quyết hắn đi?"

Bai Saya gật đầu.

"Vậy anh không cảm thấy, bây giờ nên làm chuyện gì sao?" Lưu Tinh lẽ thẳng khí hùng nhắc nhở.

Bai Saya nhíu mày, thử hỏi: "Ăn cơm?"

"Ăn cái đầu anh á!" Lưu Tinh giận đùng đùng kêu lớn.

Hắn suy một chút, lại hỏi: "Ngủ trưa?"

"Có muốn tôi trực tiếp để cho anh yên giấc ngàn thu không hả?" Mắt to màu vàng của Lưu Tinh đã phun lửa ra ngoài rồi.

Nhìn thấy lửa giận của Lưu Tinh, Bai Saya mới rốt cuộc không chọc tức cậu nữa, cười cười nói: "Muốn tôi làm vật cưng?"

"Anh!" Lưu Tinh sau khi kêu to một tiếng, còn ngẩn người mới rõ Bai Saya đã nói cái gì. Tiểu Bạch vừa mới nói hai chữ vật cưng? Cậu nỗ lực khắc chế xúc động muốn hét to không sai, chớp chớp mắt ra vẻ vô tội hỏi: "Vật cưng? Vật cưng là cái gì thế? Người ta chỉ có nói muốn anh làm người hầu thôi mà!"

"Ừ, người hầu." Bai Saya buồn cười nhìn ánh mắt mong mỏi của Lưu Tinh, cậu ta tưởng rằng cậu ta giấu được ai đây. Hắn gật đầu nói: "Tôi sẽ không nuốt lời."

"Vậy chính là, anh sau này đều..." Lưu Tinh trợn lớn mắt, gần như có chút không dám tin, trải qua hơn ba tháng nỗ lực, chẳng lẽ cậu rốt cuộc khổ tận cam lai rồi sao?

"Làm người hầu của cậu." Bai Saya tiếp lời.

Lưu Tinh không nhịn được nhảy lên, la hét: "Thật là tuyệt! Vật cưng đầu tiên tới tay rồi!"

Vừa rồi còn nói là người hầu, bây giờ đã lộ tẩy rồi... Bai Saya cười khổ. Mà thôi, vật cưng hoặc người hầu cũng chỉ là cái xưng hô, dựa vào tính tình trẻ con của Lưu Tinh, kỳ thực chẳng qua là muốn tìm bạn chơi mà thôi.

"Vậy chúng ta tiếp đến đi bắt vật cưng thứ hai... không đúng, là người hầu!" Lưu Tinh giấu đầu hở đuôi cười ngây ngô.

Bai Saya cũng còn chưa kịp trả lời, Thang Vô Liệt lại đã xen vào: "Ta thấy các ngươi quan trọng hơn vẫn là trước hết kiếm tiền ăn trưa, tiền ăn tối, và tiền bữa sáng ngày mai vân vân."

"Gì vậy chứ?" Đôi mắt Lưu Tinh trợn to như mắt bò, nhấn mạnh giọng điệu: "Tôi nhớ chúng ta hình như mới nói tiền đặt cược chia ba bảy! Ba phần kia ít nhất có thể ăn mấy tháng rồi đi?"

Thang Vô Liệt lộ ra nụ cười khổ, dùng ngón cái chỉ chỉ phía sau, lúc này, Lưu Tinh mới phát hiện, khán giả vừa rồi còn chạy trốn nhanh như bay bây giờ lại đã giương mắt chạy trở về, người nào người nấy nổi giận đùng đùng, lòng bàn tay hướng lên, la hét trả tiền đây!

"Gì vậy chứ! Rõ ràng chính là Bai Saya thắng rồi!" Lưu Tinh không dám tin hét lại.

Quần chúng nhao nhao lên, tới tấp kháng nghị: "Nói bậy! Nào có loại thi đấu này, đánh được dở chừng tuyển thủ còn phát điên."

"Hơn nữa các ngươi là hai đánh một mà thắng, đây làm sao có thể tính, mau trả vốn liếng cưới vợ của ta đây!"

"Ta đã cứu các ngươi đó!" Lưu Tinh tức đến nghiến răng.

"Muốn tiền không có, mạng có một cái đây, không trả tiền cược, ông đây liều mạng!"

"Liều thì liều, ta đánh chết các ngươi thì không cần trả tiền nữa!"

Lưu Tinh rút ra roi Huyết Tinh Xà, không nói nhiều, còn thật sự vung roi về phía khán giả, nhất thời tiếng roi chan chát đánh trúng người vang lên bốn phía, kèm theo đó là tiếng kêu rên của người bị đánh.

"Ngươi, ngươi đánh thật... ông đây liều với ngươi!" Vài người vừa kêu vừa rút ra đủ loại vũ khí.

Lưu Tinh cũng quyết tâm nắm chặt roi, cậu vốn tưởng rằng sẽ có một hồi không cần kiếm tiền, kết quả bây giờ lại có thể ngay cả tiền ăn trưa cũng không có, đây làm sao bảo cậu không tức? Nhất là khi bụng lại đói!

Thang Vô Liệt thấy vậy, vội vàng chặn ở giữa hai phe, ôn tồn khuyên nhủ khán giả, cái gì mà tốt xấu cũng là được Lưu Tinh cứu, không thể lấy oán báo ân gì gì đó, chỉ là Lưu Tinh lại không cảm kích, còn ra sức châm dầu vào lửa: "Đúng thế! Cái lũ vô ơn các ngươi, còn muốn ta trả tiền, thật quá đáng ghét!"

Mắt thấy quần chúng lại bị Lưu Tinh chọc tức đến muốn giơ vũ khí, Thang Vô Liệt vội vàng vỗ về mọi người lần nữa, thuận tiện dùng ánh mắt sai khiến Bai Saya đang lúng túng bên cạnh, thấp giọng nói: "Bai Saya, còn không mau mang Lưu Tinh đi!"

Bai Saya vội vàng gật đầu, kéo lấy Lưu Tinh, người sau còn bạt mạng vùng vẫy: "Làm cái gì vậy! Tôi muốn liều với bọn chúng, bữa trưa của tôi, bữa tối của tôi, bữa sáng ngày mai của tôi nữa!"

Lúc này, Thang Vô Liệt cũng đè không nổi phẫn nộ của mọi người, đoàn người đông đúc giống như chiến mã xông về phía Lưu Tinh và Bai Saya, Bai Saya đành vội vàng kẹp Lưu Tinh đang vùng vẫy không thôi ở dưới nách, thi triển thân pháp nhảy lên nóc nhà, dùng tốc độ thiện trường nhất của mình chạy trốn.

Bai Saya vừa chạy, Lưu Tinh bị hắn kẹp dưới nách cũng bạt mạng la hét chửi mắng, phía sau còn kéo theo một đoàn người phẫn nộ... Người trước đột nhiên có loại cảm giác không lành "chuyện thế này sợ rằng về sau sẽ thường có".

May là tốc độ của Bai Saya thật không tệ, sau khi chạy một hồi, phía sau liền không còn kẻ truy đuổi nào nữa, lúc này, hắn mới dám dừng lại, nhìn xem mình rốt cuộc chạy đến đâu rồi. Mặc dù đã ở thành Sidula hơn ba tháng, nhưng hắn phần lớn đều ở trong nhà chỗ đầm lầy gần đây của Lưu Tinh, cho nên không làm sao quen thuộc đối với đường xá trong thành, vừa rồi chạy loạn một hồi, khiến hắn hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.

"Hỏi Lưu Tinh là được..." Nói đến Lưu Tinh, hắn mới đột nhiên phát hiện "cả mấy phút" không nghe thấy Lưu Tinh nói chuyện, mặc dù cả mấy phút không nói chuyện đối với người bình thường mà nói là thông thường, nhưng đối với Lưu Tinh mà nói, mấy phút không nói chuyện đó chính là trạng thái dị thường.

"Lưu Tinh, cậu làm sao vậy?" Bai Saya vội vàng thả người đang kẹp dưới nách xuống, quan tâm hỏi.

Chỉ thấy mái tóc màu đỏ lửa rũ xuống yếu ớt, Lưu Tinh ỉu xìu ngẩng đầu lên, đáng thương nói: "Tôi đói bụng rồi."

"Thì ra như thế." Bai Saya cười khổ, đáng lẽ nên nghĩ đến cái nguyên nhân này từ sớm.

"Bữa trưa của tôi! Tôi muốn ăn trưa!" Lưu Tinh la hét ầm ĩ giống hệt đứa trẻ.

Bai Saya gật đầu, đề nghị: "Vậy chúng ta trở về đầm lầy, tôi bắt cá sấu cho cậu ăn."

"Không kịp đâu! Bụng tôi kêu rồn rột rồn rột rồi, tôi muốn ăn cơm ngay bây giờ!" Lưu Tinh đặt mông ngồi phịch xuống đất, la hét làm ầm ĩ.

Bai Saya lắc lắc đầu: "Nhưng trên người chúng ta không có tiền, không thể đến quán cơm ăn."

"Đi mượn bố Thang Thang." Lưu Tinh bĩu môi, oán giận: "Ông ta hại tôi không có cơm ăn, nhất định phải cho tôi mượn tiền ăn cơm."

Bai Saya suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, cùng lắm là sau này kiếm tiền rồi trả cho Thang Vô Liệt.

"Thuận tiện đi nhận một ít nhiệm vụ kiếm tiền nhé, bằng không ăn không được mấy bữa, lại đã hết tiền ăn cơm." Lưu Tinh khổ não chống cằm.

Bai Saya gật đầu, hỏi: "Tiếp làm sao?"

"Đồ ngốc! Anh ngay cả nhận ủy thác kiếm tiền làm sao cũng không biết hả?" Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh, bực mình nói: "Nếu như anh không có gặp gỡ tôi, anh với không xu dính túi là định từ nay về sau ăn không khí để sống sao?"

Bai Saya cười cười, không có trả lời.

Lưu Tinh phất phất tay: "Đi tìm bố Thang Thang làm chứng minh mạo hiểm, sau này liền có thể ở công hội mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ kiếm tiền, chỉ là phí ủy thác sẽ bị công hội rút đi hai phần làm phí môi giới."

Lưu Tinh phủi phủi mông, từ trên đất đứng dậy, vênh mặt sai khiến nói: "Được rồi! Bây giờ tôi đi ăn cơm, anh đi mượn tiền và nhận nhiệm vụ, lát nữa nhớ đến trả tiền ăn của tôi. Vị trí của quán ăn, anh hỏi bố Thang Thang, cứ nói cái quán ăn tôi thường đi ở đâu, ông ta sẽ nói cho anh!"

Sau khi nói xong, cái chủ nhân bất lương kêu vật cưng đi mượn tiền, mình thì chạy đi ăn uống thả cửa này cứ như thế nghênh ngang đi mất.

Nhìn bóng lưng của Lưu Tinh, Bai Saya lúc này mới khẽ nói câu: "Kỳ thực, tôi vốn không định sau khi báo thù, còn có thể tiếp tục sống."

Lúc này, Lưu Tinh phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người qua, không ngừng vẫy tay, ý tứ trong đôi mắt to vô cùng rõ ràng hỏi: Anh làm sao còn không mau đi?

Bai Saya gật đầu, bắt đầu dọc theo đường lúc đến mà đi, mặc dù vừa rồi chạy trốn như con ruồi không đầu một hồi, nhưng may là cảm nhận phương hướng của hắn không tệ, cộng thêm công hội mạo hiểm giả vẫn còn tính là nổi bật, hắn không tốn bao nhiêu công sức đã về được công hội.

Bai Saya không quen thuộc cuộc sống ở đây, vừa vào công hội, liền nhìn quanh bốn phía, muốn tìm người quen biết duy nhất là Thang Vô Liệt. Thang Vô Liệt lại đứng ở trong góc của công hội, đang nói chuyện với người khác, hắn không muốn bất lịch sự cắt ngang người khác nói chuyện, bởi thế cứ đứng ở bên tường, muốn lẳng lặng chờ đợi Thang Vô Liệt nói chuyện với người khác xong.

Thang Vô Liệt vừa giương mắt, đúng lúc liếc thấy Bai Saya, hắn biến sắc, đang muốn ám chỉ kêu Bai Saya mau đi, người đang nói chuyện với hắn lại đã phát hiện dị trạng, đột nhiên xoay người một cái.

"Saya!"

Bai Saya đột nhiên nghe thấy tên của mình, từ trong mơ màng khôi phục lại, nhìn hướng cái người gọi mình, lúc này mới phát hiện, thì ra người nói chuyện với Thang Vô Liệt, lại có thể chính là Đan!

Đan nhất định là vừa thấy anh đã yêu rồi, Ma Tộc bất chấp người thích có giới tính gì.

Lời của Lưu Tinh từng nói hiện lên trong đầu của Bai Saya, đây khiến sắc mặt của hắn nhất thời trở nên có chút quái dị, lập tức nghiêng đầu đi, còn nhìn đông nhìn tây, bạt mạng giả vờ mình không có nghe thấy tiếng gọi vang dội đó, cũng không nhìn thấy cái người to lớn như Đan đứng ở đó.

"Saya?" Đan cảm thấy có chút kỳ quái, lại gọi một tiếng.

Ánh mắt của Bai Saya phiêu di khắp nơi trong công hội, chính là không nhìn hướng Đan.

Đan có ngu, lúc này cũng biết Bai Saya là cố ý giả vờ không nghe thấy, nhưng hắn chẳng những không có biết khó mà lui, trái lại đi về phía Bai Saya.

Đuôi mắt liếc thấy Đan đi qua, dưới lòng Bai Saya âm thầm luống cuống. Có nên cau có mặt với hắn không? Nhưng hắn tốt xấu gì lần trước cũng đã thả mình đi, mà nếu như cười cười với hắn, lỡ hắn hiểu lầm mình cũng đối với hắn... Haiz! Bai Saya thở dài, hắn thật sự không biết nên dùng bộ mặt gì để đối diện với cái tên Ma Tộc nghi là có tình cảm với mình này.

Đan cũng nhìn thấy thở dài và nhíu mày của Bai Saya, hắn vội vàng nói: "Đừng lo lắng, quyết đấu của cậu và Manson là quang minh chính đại, phía thương hội sẽ không tìm cậu gây phiền toái."

"Huh?" Bai Saya ngẩn người, mới hiểu ra là Đan hiểu lầm rồi, đừng nói hắn không căng thẳng việc thương hội có báo thù hay không, hắn ngay từ đầu đã quên Manson là người phía dưới của một cái thương hội lớn, chẳng qua, hắn vẫn là cao hứng khi nghe thấy thương hội sẽ không đến gây phiền toái.

Hắn do dự một hồi, vẫn là cảm thấy nên có chút lễ mạo, khẽ gật đầu với Đan: "Lần trước cảm tạ anh."

Cho dù là phản ứng lãnh đạm như thế, Đan lại vẫn lộ ra khuôn mặt cười, giống như bạn bè bắt chuyện với Bai Saya: "Saya cậu bây giờ định làm cái gì? Trong thời gian ngắn sẽ không trở về đại lục phương đông chứ?"

"Định đến nhận nhiệm vụ kiếm chút tiền." Bai Saya thành thật trả lời.

"Thế thì không tệ, lấy thực lực đánh bại Manson của cậu, hẳn là có thể tiếp được nhiệm vụ cấp D rồi." Đan gật đầu.

"Cấp D?" Lực chú ý của Bai Saya bị thu hút, hắn vẫn không biết nhiệm vụ có chia đẳng cấp.

"Cậu không biết?" Đan cười cười, đơn giản giải thích: "Nhiệm vụ của công hội mạo hiểm giả là dựa vào độ khó chia thành A đến H cấp, độ khó càng về trước càng cao."

"Tôi chỉ có thể tiếp được D sao?" Bai Saya nhất thời có chút thất vọng, hắn cho rằng thực lực của mình đã không tệ rồi.

Nhìn thấy thần sắc thất vọng của Bai Saya, Đan vội vàng nói: "Đó là bởi vì nhiệm vụ cấp C trở lên phần lớn cần rất nhiều người cùng nhau hoàn thành, không phải một người có thể làm."

"Thì ra như thế." Bai Saya gật đầu.

Đan nở nụ cười, giống như tùy ý nhắc nhở: "Thời gian cũng gần trưa rồi, có muốn cùng nhau ăn một bữa?"

"Huh, không được đâu!" Nghe thấy mời mọc, Bai Saya nhất thời trở nên căng thẳng, vội vàng nói ra chuyện còn phải mượn tiền đi trả tiền ăn của Lưu Tinh. Lúc này, hắn đột nhiên cảm kích yêu cầu ngang ngạnh của Lưu Tinh, bằng không hắn vẫn thật không biết phải tìm cớ gì để ứng phó mời mọc của Đan.

Nghe xong tự thuật của Bai Saya, Đan nhíu mày hỏi: "Lưu Tinh... là cậu bé lần trước?"

Bai Saya gật đầu.

"Cậu ta..." Đan thử khéo léo khuyên nhủ: "Cậu ta hình như không phải một đồng bạn tốt."

Không phải hình như, là tuyệt đối không phải một đồng bạn tốt. Bai Saya cười khổ, mặc dù rất tán đồng lời của Đan nói, chẳng qua rất đáng tiếc, quan hệ giữa bọn họ không phải đồng bạn, lại là chủ nhân và vật cưng, mặc dù hắn rất hoài nghi rốt cuộc ai mới là vật cưng, bình thường mà nói, chẳng phải là chủ nhân nghĩ biện pháp cho vật cưng ăn sao? Vì sao hắn lại phải đến mượn tiền trả hóa đơn của Lưu Tinh?

Mắt thấy Bai Saya không có vẻ rời khỏi đồng bạn nguy hiểm kia, Đan cũng chỉ có thể thử giúp đỡ: "Ta cho cậu mượn tiền nhé."

"Không! Đây làm sao được." Bai Saya có hơi kinh hoảng, mượn tiền thì phải trả tiền, mà hắn lại không muốn nhìn thấy Đan nữa.

Thang Vô Liệt ở bên cạnh xem kịch lúc này lại xen vào: "Đương nhiên được chứ! Đan đại nhân thế nhưng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong thương hội Jinger, chút tiền nhỏ nhoi đó vẫn chưa được hắn bỏ vào mắt. Thuận tiện nói với ngươi, Lưu Tinh đã từ chỗ ta mượn đi năm đồng tiền vàng ba đồng tiền bạc và năm mươi đồng tiền đồng rồi, đạo lý có mượn có trả mượn nữa không khó, he! Không cần ta nói thêm chứ?"

Bai Saya ngẩn người, khó xử nhíu mày, không biết nên làm sao mới được. Kỳ thực, nếu như Lưu Tinh ở đây, khẳng định nhăn mặt, sau đó con nợ còn bày ra tư thái còn cao hơn chủ nợ, thản nhiên thảo luận với hắn từ việc tiền cược biến mất kia, sau đó lại nói đến đánh bại Manson cứu tính mạng mọi người, cuối cùng lại gọi mấy câu Thang Thang ca ca, sau đó thừa dịp Thang Vô Liệt bị lảm nhảm đến choáng váng đầu óc, vớ lấy túi tiền của hắn, sau đó nhanh như chớp chạy mất tăm.

Thang Vô Liệt cũng biết, nếu Bai Saya không mượn được tiền, Lưu Tinh khẳng định sẽ đích thân xuất mã, đến lúc đó túi tiền của mình lại khó giữ rồi, nếu đã như thế, sao còn không mau giựt dây Bai Saya lấy tiền của Đan? Đỡ cho mình lại mất nhiều máu.

Mắt thấy mượn tiền Thang Vô Liệt là vô vọng, Bai Saya cũng chỉ đành liều đến cùng nói với Đan: "Thôi được rồi, xin anh cho tôi mượn một chút tiền, tôi đảm bảo chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sẽ trả tiền lại cho anh."

Đan cười cười, vừa lấy túi tiền ra, vừa nói: "Ta có ngôi nhà ở Sidula, ở ngay cách vách hai con phố mà thôi, nếu như ta không ở nhà, hỏi quản gia của ta một chút là biết thôi."

Hi vọng ngươi không ở nhà, vậy ta có thể trực tiếp trả tiền cho quản gia của ngươi. Bai Saya ở trong lòng lặng lẽ nói. Sau đó nhận lấy túi tiền nặng trịch kia, hắn chưa bao giờ mượn tiền người khác nên không khỏi cảm thấy có hơi xấu hổ, âm thầm phát thề phải mau chóng kiếm tiền, tuyệt đối không chìa tay xin tiền với người nữa.

"Đúng rồi, Saya, nghe nói Manson quyết đấu đến cuối đột nhiên phát điên?" Đan giống như vô tình nhắc tới.

"Huh? Đúng thế, nếu không phải Lưu Tinh ngăn cản hắn, chúng tôi sợ rằng đều phải chết dưới tay Manson rồi." Bai Saya gật đầu.

"Manson không giống người có bệnh tâm thần." Đan trầm ngâm một hồi, đề xuất hoài nghi: "Nghe nói lúc đó hắn đã lấy ra viên bảo thạch."

Nghe thấy chuyện bảo thạch, trong lòng Bai Saya cả kinh, dưới lòng không chắc có nên nói cho Đan, nhưng nghĩ đến sư phụ có khả năng chính là vì viên bảo thạch này mới bị hại chết, hắn bực bội lập tức mở miệng phủ nhận: "Có sao? Tôi không biết."

Đan ngẩn người, sau đó nhíu mày không nói nhìn hắn, hình như đang suy nghĩ nên làm sao mở miệng.

Cho dù là người gần như không có kinh nghiệm nói dối như Bai Saya, cũng biết lời nói dối của mình đầy rẫy sơ hở, nói dối còn bị người vạch trần ngay tại chỗ, da mặt mỏng như hắn không khỏi đỏ mặt, vội vàng nói: "Tôi, tôi còn phải đi trả tiền ăn cho Lưu Tinh, đi trước đây." Nói đi là đi, Bai Saya lập tức xoay người muốn đi ra khỏi công hội mạo hiểm giả.

"Chờ một chút." Đan đột nhiên lên tiếng hô.

Bai Saya vùng vẫy một hồi, rốt cuộc thở dài, xoay người qua bất đắc dĩ nói: "Xin hỏi còn có chuyện gì sao?"

Đan lại chỉ là tốt bụng nhắc nhở: "Cậu vừa rồi chẳng phải nói muốn nhận nhiệm vụ kiếm tiền sao?"

"A!" Bai Saya lúc này mới nhớ tới, mình đến công hội mạo hiểm giả mục đích chủ yếu là nhận nhiệm vụ kiếm tiền! Mình vậy mà quên mất.

Bai Saya vội vàng chạy trở về, Đan cười cười với hắn, nói: "Ta còn có chuyện, đi trước đây."

Nhìn Đan rời khỏi, Bai Saya chừng như có loại cảm giác trút được gánh nặng.

Đan vừa đi, Thang Vô Liệt lập tức tặc lưỡi tấm tắc: "Không ngờ ngươi thật sự có giao tình với Đan, ta còn tưởng là thương hội muốn tìm ngươi và Lưu Tinh, cho nên hắn bịa lý do lừa ta, khiến ta mới đầu thấy ngươi trở lại, còn khẩn trương ám chỉ ngươi đi mau như thế."

"Chúng tôi không có giao tình gì, đây mới là lần thứ hai gặp mặt mà thôi." Bai Saya gãi gãi mặt.

"Không có giao tình?" Thang Vô Liệt nhướn mày, không tin nói: "Ngươi có muốn xem thử bên trong túi tiền hắn cho ngươi có bao nhiêu tiền không? Nghe cái âm thanh và trọng lượng đó, nói ít cũng có mấy chục đồng tiền vàng."

"Hắn cho tôi mượn." Bai Saya nhấn mạnh một chút.

"Cho dù là mượn, có ai mới lần thứ hai gặp mặt đã chịu cho ngươi mượn nhiều tiền như thế?" Ánh mắt của Thang Vô Liệt càng thêm hoài nghi.

Mặt dù đối mặt với hoài nghi của Thang Vô Liệt, nhưng Bai Saya lại làm sao cũng không muốn nói ra lý do, đành có chút cứng ngắc chuyển đề tài: "Tôi muốn tiếp nhiệm vụ."

Thang Vô Liệt kỳ quái liếc hắn một cái, không tỏ rõ ý kiến mà nói: "Đầu tiên qua đây làm chứng minh mạo hiểm đi, ta trước hết giới thiệu mấy cái nhiệm vụ tương đối đơn giản cho ngươi làm quen một chút."

Thang Vô Liệt trở về quầy, thuận tay cầm lấy giấy bút, tùy ý hỏi: "Họ tên?"

"Bai Saya."

Thang nhíu mày hỏi: "Họ đâu?"

"Tôi họ Bai, tên Saya."

Thang Vô Liệt lẩm bẩm, tên phương đông quái dị, vừa ghi số liệu, vừa hỏi: "Nghề nghiệp?"

"Đang thất nghiệp." Bai Saya nghiêm túc trả lời.

Thang Vô Liệt cứng đờ một chút, sau khi phụt ra cười, liền ha ha cười ầm lên, Bai Saya bên cạnh chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu hắn rốt cuộc đang cười cái gì.

"Ý, ý ta là ngươi là chiến sĩ, hay là ma pháp sư gì đó, không phải nói ngươi bây giờ có công việc gì."

"Oh." Bai Saya đỏ mặt, vội vàng nói: "Tôi là kiếm khách."

"Kiếm khách? Dùng kiếm? Vậy chính là chiến sĩ rồi, có từng giám định đẳng cấp chưa?"

Thang Vô Liệt ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy biểu tình mù mờ của Bai Saya, hắn lẩm bẩm: "Xem ra là không có rồi... ngươi hôm nay trước hết tiếp một số nhiệm vụ đơn giản, mấy ngày nữa đến giám định đẳng cấp, nơi nhỏ bé này của bọn ta, chỉ có thể giám định đến chiến sĩ trung cấp, nếu muốn giám định cao cấp trở lên, ngươi phải đến thành thị lớn."

Vừa nói xong, hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Bai Saya ù ù cạc cạc mà gật đầu, hắn đành thở dài, làm người giải thích miễn phí: "Chiến sĩ chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp, bên trên cao cấp còn có kiên thạch cấp, cương thiết cấp, huyền ngân cấp, long cấp, cuối cùng là chiến sĩ thần cấp. Bình thường mà nói, chiến sĩ có thể luyện ra đấu khí, hẳn đã là cao cấp trở lên, Manson là chiến sĩ cao cấp, chẳng qua ta thấy thực lực của hắn xấp xỉ sắp đến kiên thạch cấp rồi, đương nhiên thực lực mà ta nói là trước khi hắn phát điên."

Thang Vô Liệt đánh giá Bai Saya một chút, bình luận: "Ta thấy ngươi xấp xỉ là chiến sĩ kiên thạch cấp, ngươi trước hết ở chỗ bọn ta giám định đến trung cấp, hôm nào bảo tên tiểu tử Lưu Tinh lười biếng kia mang ngươi đến thành thị lớn đi giám định cấp bậc cao hơn."

"Được." Bai Saya gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì hỏi: "Vậy Đan là chiến sĩ cấp bậc nào?"

"Cái này thì..." Thang Vô Liệt xoa xoa cằm, tha thiết nhìn túi tiền trên tay của Bai Saya: "Nói cấp bậc của người khác là cần phí dò hỏi."

Đáng tiếc, Bai Saya rất chân thực nói: "Vậy thì thôi."

"Ngươi thật sự không muốn biết? Đan mạnh lắm đấy, nói nhỏ cho ngươi, hắn thế nhưng là bán Ma Tộc..." Thang Vô Liệt cố ý kéo dài giọng điệu.

Nghe thấy cái từ bán Ma Tộc quen thuộc này, mí mắt của Bai Saya khẽ động, chẳng qua trên biểu hiện vẫn là không biến sắc nói: "Oh."

"Nghề nghiệp của hắn cũng rất đặc biệt đấy!" Đuôi mắt của Thang Vô Liệt không ngừng lia qua lia lại túi tiền, không biết xấu hổ mà muốn khiến cho một người phải dựa vào mượn tiền để sống ói ra tiền cống hiến cho công hội.

"Thế sao?" Bai Saya vẫn là không động đậy, trái lại chuyển đề tài: "Làm chứng minh mạo hiểm cần bao nhiêu tiền?"

"Chậc, ba đồng tiền bạc." Thang Vô Liệt mặt ỉu xìu, dưới lòng lẩm bẩm, tiểu tử này thoạt nhìn chính nghĩa lẫm liệt, tướng mạo đáng bị lừa bẩm sinh, kết quả lại có thể keo kiệt bủn xỉn như tiểu tử Lưu Tinh, quả nhiên là đạo đức thoái hóa, lòng người khác xưa...

Lúc này, người bị bình luận đáng bị lừa bẩm sinh là Bai Saya trong lòng lại cũng đang giao chiến, võ giả khó tránh đều có chút tâm tình muốn cùng người so sánh thực lực cao thấp, vốn nghĩ lấy chút tiền nghe ngóng tin tức cũng không hề gì đi? Nhưng, tay nắm túi tiền vừa mới hơi buông lỏng, liền nghĩ đến ngày tháng tương lai của mình đều phải trả tiền cơm của Lưu Tinh, sau đó vừa lại nghĩ đến lượng ăn cứ như chằn tinh của Lưu Tinh... hắn bất tri bất giác siết chặt túi tiền trên tay.

Mặt của Bai Saya tái nhợt, bàn tay nắm chặt túi tiền túa ra không ít mồ hôi lạnh, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, có lẽ đừng nói trả tiền, khả năng thu không đủ chi còn cao hơn rất nhiều... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top