Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thiết lập 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết lập mười lăm: Tù nhân và nhà ngục (6)

______________________________

Mỗi người đều có “điểm yếu”, có người là ở chỗ tai, có người là ở chỗ bàn tay. Đối với Đan Tử Ngụy mà nói, toàn thân hắn trên dưới đều là điểm yếu, ngoại trừ ba đường dưới (1) chung của sinh vật giống đực, có thể đánh ra một đòn hội tâm đối với Đan Tử Ngụy nhất, chính là khu vực xương quai xanh kia. (hội tâm: tăng tỉ lệ bạo kích)

Thế là có thể nghĩ ra được, lúc bị Siren ấn hai vai đè lên túi xác, con bệnh PGAD nào đó kinh (phấn) hoảng (khích) đến chừng nào.

Siren cúi người rũ đầu, tóc lam sậm thật dài chảy xuống, rơi trên xương quai xanh của Đan Tử Ngụy, cùng bàn tay của chủ nhân nó đồng thời tỉ mỉ mô tả vân da của thanh niên tóc trắng. Đồng tử Đan Tử Ngụy đột ngột thắt lại một cái, hắn ngẩng đầu lên, há to miệng thở dốc một hơi như cá thiếu nước, hít vào chóp mũi lại là hỗn hợp giữa mùi thối cùng hương ngọt, phối hợp với con mắt màu đỏ hoa hồng và nụ cười mỹ lệ, phảng phất như được chứng kiến quỷ hoa yêu diễm nở rộ từng mảnh từng mảnh trên xác chết, sắp dùng tầng tầng lớp lớp rễ gai quấn lấy hắn rồi cắn nuốt.

Đan Tử Ngụy kinh hoảng, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ còn lại phản ứng bản năng nhất lúc con người đối mặt với sợ hãi.

“Cứu cứu cứu mạng ——”

Tiếng cầu cứu thảm thiết kia làm Long Đế Vô Song và Mễ Lạp Ái cả kinh, vô thức bước lên một bước. Long Đế Vô Song đi một bước liền dừng lại, cau mày chằm chằm nhìn Siren và cái nhãn bị y một tay bóp hỏng, tính toán chênh lệch thực lực của địch ta trước. Mà Mễ Lạp Ái thì không nghĩ nhiều như vậy, thấy đồng đội gặp nạn, cô luống cuống lấy ra một lọ nước thuốc, nhanh chóng ném về phía giám ngục.

“Pặc.”

Siren không hề quay đầu đánh văng nước thuốc, giống như đánh văng một con ruồi bọ phiền phức. Mễ Lạp Ái hoảng sợ, vội vàng né tránh nước thuốc bị đánh về, đầy mặt kinh ngạc nhìn nước thuốc bị ném vỡ bên chân. Long Đế Vô Song hơi rút lui một chút, gã không điều tra ra được thông tin của đối phương, nói rõ giám ngục kia ít nhất là quân cờ cấp Bishop trở lên. Trước mắt tên giám ngục không dễ chọc đó vừa khéo bị Đan Tử Ngụy lôi kéo, họ có phải nên thừa cơ…

Lúc này, Host hành động. Thanh niên tóc đen không tấn công cũng không chạy trốn, chỉ nói một câu.

“Tôi thích cậu.”

Từng câu từng chữ, giọng điệu mạnh mẽ, rõ ràng đến độ khiến người ta hoàn toàn không tìm được cái cớ để “nghe lầm”. Nhà xác tức khắc lâm vào một trận trầm lặng quái dị, Long Đế Vô Song há hốc miệng nhìn rất buồn cười, cùng Mễ Lạp Ái mặt nhỏ ửng đỏ đồng thời nhìn Host vừa bày tỏ xong, lại theo ánh mắt Host nhìn hai người đang dây dưa trên túi xác.

#đồng bọn mình và một thằng zai đi mua dầu ăn#

#một đồng bọn khác tỏ tình với cặp gei kia#

#quý ngục đây thật loạn#

Đan Tử Ngụy thở ra một hơi, chỉ có hắn biết Host là đang cứu hắn, vừa rồi SP cơ suýt rớt tận đáy lại được kéo cao nhờ câu thổ lộ của đối phương. Con bệnh PGAD nào đó cảm động, Host mặc dù thoạt nhìn không dễ ở chung, nhưng thật ra lại là người rất tốt, không chỉ cho hắn bài thiết lập, còn chịu hy sinh hình tượng cứu hắn như vậy.

Rất nhanh, Đan Tử Ngụy liền phát hiện câu nói kia của Host đã cứu hắn từ mọi phương diện.

“… Ngươi thích em ấy.”

Đan Tử Ngụy cảm thấy tay Siren đè hắn lỏng đi, Siren nãy giờ không màng tới những người chơi khác chậm rãi ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Host. Mũ cảnh sát phủ bóng tối lên nửa khuôn mặt y, làm đôi mắt kia như huyết châu ngâm trong nước đen, hết sức rợn người.

Long Đế Vô Song và Mễ Lạp Ái chỉ đứng ở góc bên tầm mắt Siren thôi, cũng đã bị ánh mắt u lạnh kia trừng đến mức sống lưng phát lạnh. Mà Host đứng ngay chính giữa tầm mắt Siren thì tháo vũ khí chữ thập trên cổ xuống, không nói gì liền trực tiếp đánh!

“Keng ——”

Vũ khí chữ thập của Host và cánh tay Siren chạm nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, nhìn kỹ sẽ phát hiện thực tế kiếm chữ thập không phải đánh trúng cánh tay Siren, mà là côn chữ T (2) áp sát trên cánh tay y. Đan Tử Ngụy thảm hại lăn một cái, cuối cùng trở người thoát khỏi bàn tay Siren, chạy tới bên cạnh Long Đế Vô Song và Mễ Lạp Ái. Long Đế Vô Song liếc hắn, Đan Tử Ngụy tức khắc có cảm giác đau trứng thốn thốn, tại sao cảm thấy ánh mắt Long Đế Vô Song nhìn hắn quái đản như vậy, giống như hắn là hồng nhan họa thủy…

“Á!”

Mễ Lạp Ái hoảng sợ hét lên, Đan Tử Ngụy quay đầu lại thấy Host bị Siren quất một côn văng lên tủ, khó mà tin được giám ngục gầy mảnh kia lại có sức mạnh đáng sợ như thế. Siren đứng giữa một đống túi xác, hơi đè mũ cảnh sát xuống nhìn Đan Tử Ngụy xáp lại cùng Long Đế Vô Song và Mễ Lạp Ái, giấu đi tất cả biểu cảm trên mặt.

“Quả nhiên…” Y phát ra một tiếng than nhẹ. “Em chọn đồng loại.”

“Vậy thì không còn cách nữa.”

“Đệch!”

Long Đế Vô Song bị Siren đá văng vào đống xác, gã không kịp chửi bậy, chỉ thấy côn chữ T của Siren gần sát sắp đập lên trán mình. Nhưng vào lúc này, một chiếc phi tiêu chữ thập chính xác đánh trúng cánh tay Siren, khiến côn chữ T trật ra, mới giúp Long Đế Vô Song tránh được một kiếp.

Long Đế Vô Song vội vàng rút trường đao ra, cùng Mễ Lạp Ái một trước một sau bức lui Siren, gã quay đầu nhìn một cái, phi tiêu chữ thập vừa rồi xoay một vòng bay lại vào trong tay Host, rất dễ nhận thấy gã là được thanh niên tóc đen cứu mạng. Sự thật được người mình ghét cứu làm Long Đế Vô Song nghẹn một bụng tức, gã chống dậy từ đống xác, đổ lửa giận lên người Đan Tử Ngụy đang vội vàng chạy tới.

“Quản bạn trai mình cho tốt!”

Đan Tử Ngụy vừa định nâng Long Đế Vô Song dậy, tức khắc liền hóa đá.

“Hắn không phải bạn trai tôi…”

Long Đế Vô Song quăng một ánh mắt “không phải cái cmn mày” cho hắn, sau đó lại “Đệch” một tiếng, lăn một cái tránh côn chữ T của Siren. Lúc này đến phiên Long Đế Vô Song bắt đầu la hét cứu mạng, gã nhìn thấy Đan Tử Ngụy ngu hết thuốc chữa đứng tại chỗ bất động, tức giận đến mức SP bích (giận) cũng rớt. “Còn không mau ngăn cản hắn lẹ lên! SP chuồn của bố đây mẹ nó đen hết rồi nè! Thằng điên này tấn công mạnh lắm ——”

“Tôi không thể ra tay…” Đan Tử Ngụy lầm rầm nói.

“Mẹ nó còn thương hương tiếc ngọc nữa kìa!”

“……”

Thời khắc này, Đan Tử Ngụy sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là kẻ câm ăn củ hoàng liên, có khổ nói không ra được. Hắn có thể động thủ thì sớm đã động thủ mất rồi, chứ làm gì còn ở đây bị ác ý “Quân tử động khẩu bất động thủ” trét đầy mặt nữa.

Siren cười nhẹ một tiếng, không chút che giấu niềm vui của mình. Thực lực của y thật sự quá mạnh, dù phải đối mặt với ba người, nhưng kẻ có mắt đều có thể nhìn ra là Siren ép những người khác đánh. Long Đế Vô Song nảy sinh ý định rút lui đầu tiên, lúc Siren bị Mễ Lạp Ái thu hút sự chú ý, Long Đế Vô Song xoay người bỏ chạy.

“Bố không tiếp nữa!”

Mễ Lạp Ái ngây người, vừa rồi là ba người phối hợp với nhau, mới miễn cưỡng chống được với Siren. Bây giờ Long Đế Vô Song chạy, chỉ một mình Host không thể ngăn công kích của Siren lại. Mắt thấy côn của Siren sắp bổ tới cổ mình —— độ mạnh tuyệt đối có thể đánh vẹo cổ cô —— Mễ Lạp Ái nín thở, theo bản năng nhắm mắt lại.

“Chạy mau!”

Đau đớn không tới vào thời điểm đã định, thay vào đó lại là tiếng hét to của Đan Tử Ngụy. Mễ Lạp Ái bị tiếng hét kia làm cho choáng váng, cô mắt còn chưa kịp mở đã chạy ra theo phản xạ. May mà không bị vấp túi xác, Mễ Lạp Ái mở to mắt, cô đầu tiên là theo bản năng nhìn lại phía sau, phát hiện giám ngục tóc lam sậm cũng không chú ý tới mình, mà đang cúi người nhặt lên một thứ. Mễ Lạp Ái chớp mắt, lại chớp chớp, nếu cô không nhìn nhầm, đó hẳn phải là… xà bông?

Mễ Lạp Ái ngớ người quay đầu nhìn ra trước, lúc này phía trước cô đang đứng hai thanh niên tóc trắng, khuôn mặt giống nhau như đúc nháy mắt gợi lên cơn ác mộng nào đó của cô.

Thấy em gái lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc trốn khỏi Siren mà hoảng sợ rời xa mình và kính tượng, Đan Tử Ngụy câm lặng, hắn quay đầu liếc qua kính tượng, nhịn không được bắt đầu hoài nghi —— chẳng lẽ trước đấy kính tượng đuổi theo em gái rồi làm gì đó rồi sao, coi em gái người ta bị dọa tới mức này, ngay cả boss Siren còn không sợ bằng.

Kính tượng cũng bắt chước Đan Tử Ngụy xoay đầu nhìn qua, cùng Đan Tử Ngụy bốn mắt nhìn nhau, thoạt nhìn đúng thật giống như vật và ảnh cách một mặt kính.

Bây giờ không phải lúc để ngẫm nghĩ, khóe mắt Đan Tử Ngụy thoáng thấy Siren cầm xà bông mà hắn bảo kính tượng ném qua lên, cười như có như không nhìn qua.

“Cậu vừa rồi làm cái gì vậy?”

Lên tiếng lại là Long Đế Vô Song, Đan Tử Ngụy không biết gã tại sao lại chạy về.

“Dùng một đạo cụ có tính bắt buộc.”

“Cậu còn đạo cụ đó nữa không? Dùng thêm một lần nữa đi, tôi có một kỹ năng “Cướp giật”, có thể cướp được chìa khóa của hắn!” Tiếng Long Đế Vô Song nhỏ đến mức chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy. “Thằng đó khóa cửa mất rồi, cướp chìa khóa rồi chúng ta cũng có thể nhốt hắn trong nhà xác!”

Đan Tử Ngụy lúc này mới nhớ tới Long Đế Vô Song còn một thiết lập “Tội phạm cướp giật”, hắn gật đầu tỏ ý làm được, chỉ thấy Long Đế Vô Song lách một vòng đến phía sau Siren, làm một động tác OK với hắn. Đan Tử Ngụy lấy xà bông ra từ không gian hộp đồ chơi, vừa định rập khuôn sai bảo kính tượng, lại nghe thấy Siren mở miệng nói.

“Em muốn để tôi nhặt xà bông?” Siren liếm liếm môi, giọng nói ngọt dính khàn khàn như mật ong tẩm đường cát. “Chỉ cần là xà bông của em, tôi cũng đều nhặt hết.”

“……”

Đan Tử Ngụy tức khắc cảm thấy cầm trong tay không phải xà bông, mà là tiết tháo của mình, dùng đạo cụ cũng phải bị NPC trêu ghẹo một chặp, hôm nay thật sự không có cách nào qua được.

Lúc này, Host lặng lẽ đi tới bên cạnh Đan Tử Ngụy.

“Đưa tôi!”

Xuất phát từ niềm tin không thể hình dung nào đó, Đan Tử Ngụy không chút chần chừ đưa xà bông qua. Thấy Host cầm xà bông, vẻ mặt Siren tức khắc trầm xuống, mắt màu đỏ hoa hồng sắp nồng thành đỏ máu, chằm chằm nhìn thanh niên tóc đen không chớp mắt.

Host không chút ngập ngừng ném xà bông ra, hầu như là cùng lúc, Siren lấy một tốc độ gần như ma quái tránh được chỗ xà bông rơi xuống, nhưng ngay lúc xà bông sắp chạm đất, một phi tiêu chữ thập chính xác đánh trúng vào xà bông, đưa nó đến bên chân Siren đúng lúc.

Siren chằm chằm nhìn cục xà bông như trừng mắt với kẻ thù, dưới sự bắt buộc của quy tắc, y không thể không khom người, vươn tay nhặt cục xà bông đó. Đan Tử Ngụy nhìn đến ngây người, nếu là hắn, căn bản không thể cam đoan có thể theo kịp tốc độ của Siren.

“Lấy được rồi!”

Long Đế Vô Song kêu to chạy về phía cửa, trên tay vung vẫy xâu chìa khóa của Siren. Host nhận lấy cục xà bông thứ ba Đan Tử Ngụy cho mình, nhìn chuẩn thời cơ ném mạnh qua, khiến Siren không thể không khom người một lần nữa.

“Mau mau mau ——”

“Đừng hối thúc! Bố đang tìm! Đen, đen, đen…”

Đan Tử Ngụy vừa chú ý động tĩnh của Siren bên kia, vừa khẩn trương nhìn Long Đế Vô Song lật tìm chìa khóa. Long Đế Vô Song hiển nhiên cũng rất khẩn trương, tay lật chìa khóa không ngừng run rẩy, Mễ Lạp Ái che miệng lại, phảng phất như tới cả tim cũng muốn nhảy ra, chỉ có Host vẫn lặng lẽ ít lời trước sau như một, y nhìn chằm chằm Siren, không biết tại sao lại đột ngột cau mày xuống.

Còn chưa kịp kinh ngạc vì Host xuất hiện biểu cảm hiếm hoi, Đan Tử Ngụy đã rùng mình một cái. Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong nhà xác lạnh lẽo đã lờ mờ hơi nước nhàn nhạt, Đan Tử Ngụy cảm thấy lạnh, cũng không phải lạnh do khí lạnh tạo thành, mà là có thứ gì đó vô cùng đáng sợ, đã thức tỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top