Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Buối sáng

[Một buổi sáng thanh bình, tại một bờ biển nọ], ào ạt..ào ạt..., tiếng sóng biển vỗ dữ dội như tâm trạng tôi bây giờ vậy. Tôi đang đứng ở bãi biển quen thuộc của mình, bãi cát trắng, sóng biển xanh trong veo (một cảnh tượng thật yên bình).Chắc mọi người cũng đang thắc mắc giữa cảnh tượng yên bình mát mẻ thế này, đáng lẽ ra thì tâm hồn cũng phải thư giản lắm!Mà tôi lại bảo tâm trạng mình dữ dội thế nào. Giải thích đơn giản thì chuyện là vầy: Tôi đã gặp lại người quen cũ của mình vào sáng nay, gặp lại người đó tâm trạng tôi rạo rực và bất ngờ vô cùng, cảm giác lúc ấy khó tả, lẫn lộn tá lả khó hiểu. Ờ thì gặp nhau nhưng chỉ ngang nhau như người lạ, tôi thì biết là người quen còn ''hắn'' thì chả biết còn nhớ cái ''mặt mốc'' này không nữa. Chà! Tả sao nhỉ? Hmm..mm cái người mà tôi gọi là ''hắn'' là bạn cũ hồi thời trung học hồn nhiên tươi sáng của tôi. Hắn ta học chung lớp, về phần học thì học rất là giỏi nhưng có điều hơi bị hướng nội, hiếm lắm mới thấy ổng nói chuyện với mọi người, hắn ta tên Phúc đầu tóc gọn gàng nhìn vẻ ngoài cũng được cũng không đến nỗi tệ. Tính tôi thì lạ lắm, gặp được người nào là soi liền người đó rồi nhớ liền luôn hẳn lý lịch của người ta....bởi thế mới nỗi hắn ta. À mà nói thế thôi chứ đến giờ tôi đi rồi, đi thăm cô bạn yêu dấu của tôi ,nhà ở gần biển lắm nên đi cũng nhanh.

(*Trích từ nhật ký Read Me của tôi*: Ngày 3/5, tôi đi thăm cô bạn tôi chơi thân từ nhỏ giờ, à thì ẻm ''bị mù'' vì lần tai nạn hồi năm 13 tuổi bị người ta làm cho thương cả hai mắt. Tội nhỏ, ngay tuổi đi học mà phải nghỉ luôn ở nhà, tôi thì chỉ biết mỗi đi thăm chứ chả làm được gì cho nó....)

Tôi đã đi đến nhà của Thương, thấy nhỏ ngồi nhìn thờ thẫn ở đó, mái tóc xõa ngang vai, đôi mắt khép kín, ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ tay thì cứ như muốn chạm vào thứ gì đó trong không trung, ( tiếng bước chân nhè nhẹ tiến đến). Tôi đặt món quà nhỏ của mình lên bàn, quơ tay bảo:

-Ơ! Chào Thương, cậu khỏe không, dạo này sao rồi ?

-( Thương xoay lưng lại, vẻ mặt bất ngờ, cười bảo): A..! Ngọc đó hả ?..Phải không?

-Ờ, mình nè! ( Tiến lại gần hơn Thương, nắm chặt tay nhỏ)..cậu nhận ra mình thì tốt quá  rồi!

- Có gì đâu cái giọng nghe nực cười của cậu làm tớ biết liền, à mà cậu đến thăm tớ à. - Mm..mm..đúng ghê luôn, đoán như thánh vậy!

- Nè quà cho cậu nè..vài tấm vải lụa mới tinh đó.( Thương mừng rỡ, nhận lấy ngay)-Trời, cậu tốt ghê (vừa nói nhỏ vừa cảm nhận tấm vải lụa).Đúng hàng tốt luôn rồi, còn thơm mùi vải mới luôn nè.

-Có gì đâu mừng ghê vậy bà. Cậu muốn học may mà...vài tấm này nhầm nhò gì.-'' Nhưng với đôi mắt này, ước mơ thành nhà may từ nhỏ vô vọng thôi! Mình chả thấy đường hay vẽ, cắt vải gì được đâu, dẹp luôn cái ảo tưởng hư vô này được rồi (Thương rưng rưng nước mắt)''

-( Tay tôi rung rung) Nè, không sao đâu, mình có quen vài người giỏi may vá ở trên thành phố xuống đây đến giúp cậu này...( Thương bất ngờ, cười mỉm). Ờ, cảm ơn...nhưng tớ từ bỏ lâu rồi...chỉ cần được cảm nhận những tấm vải là vui rồi..may vá chi có thấy gì đâu mà làm.( Tôi câm nén,rưng rưng nước mắt).Cậu nói phải ha, mình đúng là ngốc thiệt chả làm gì được cho cậu...tương lai của cậu tan vỡ mình buồn vô cùng. Đã vậy cậu còn phải cô đơn ở đây, dì cậu tuổi đã cao rồi chăm sóc cậu chẳng được bao lâu nữa. Mình thì không thể nào bên cậu mãi được ( Thương ghì chặt tay tôi).

-Thôi, được rồi làm gì trách bản thân mình dữ thế. Mình là bạn bè chứ có phải mẹ với con đâu mà cậu lo lắng gớm thế( Thương ngửa mặt lên trần nhà).Mặc dù mình chỉ thấy mỗi màu đen nhưng có cậu là bạn tốt nhất trên đời là hạnh phúc lớn đời tớ rồi, Ngọc à...-( Tôi nghẹn ngào trả lời). Um..mm cảm ơn nha.( Thương giơ cao tay lên vẫy tôi)- Này..nãy giờ cũng khá lâu rồi..cậu về được rồi, tớ ổn lắm, có gì thì mình liên lạc sau, vả lại cậu bận nhiều việc tốt hơn là về sớm đi.

-Ờ, mình thì bận thiệt nhưng mà tới nỗi nào đâu mà cần gấp thế ( Thương quay hẳn người lại ôm chặt lấy tôi). -''Mình biết cậu rất bận mà giấu diếm chi mệt não vậy.( Thương lặng lẽ bước vào nhà).-Thế nhá, tạm biệt hện sớm gặp lại( Thương vẫy tay rồi mất hút vào trong nhà)

- À, thế thì ''bái bai'' nha...mình về đây...( Tôi buồn bã rời nhà nhỏ với vẻ mặt buồn hiu)

Tôi kết thúc buổi sáng của mình bằng việc gặp lại Thương mà trong lòng đầy buồn bã. Thế là tôi cũng trở về khách sạn, gấp đồ lại, trả phòng cho khách sạn. Trước khi về tôi có ghé ngang lại nhà nhỏ, thấy Thương vẫn ngồi đó nhưng tay thì ghì chặt lấy tấm vải tôi tặng, mặt nó có vẻ hạnh phúc lắm. Vì đang trên taxi nên chỉ có thể nhìn nhưng với sự hổ báo của mình tôi hét từ bên đường hét qua:'' Tạm biệt Thương. hẹn ngày gặp lại''.

[ Thế là chiếc xe taxi cứ như vậy mà mất hút khỏi bãi biển và trở về Thành phố......]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top