Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nonbook #2 - Silent Hearts - Mặc Mạch (Tĩnh Thuỷ Biên)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông tin cơ bản: 默脈 - Mặc mạch

Tác giả: Tĩnh Thuỷ Biên 静水边 (Mộc Canh Mộc Canh 木更木更)

Thể loại: Hiện đại, vườn trường, ấm áp, chữa lành, tình cảm (boylove)

Nhân vật chính: Lâm Mộ, Lục Nhung

Nhân vật phụ nhưng vai trò không phụ: Lâm Triều, Hứa Nhất Lộ, Tào Trạm, Mạc Hiểu Hiểu, Lý Tử, An Cẩm Thành, Tưởng Thiên Hà, Tôn Hải, Trần Mỹ Hoa (Mỹ Mỹ)

Nội dung chính: Chỉ đơn giản là những ngày tháng trên ghế nhà trường của những con người đặc biệt.

Giới thiệu (do tác giả viết): Mình cực kỳ thích phần giới thiệu này nên sẽ để nó ở đây ^^

Lâm Mộ, ý là khu rừng buổi đêm.

Mà mỗi lần Lục Nhung đưa tay ra dấu thủ ngữ đều ra dấu sai, tự gọi mình là "Tiểu Lộc".

Thật lâu về sau, Lâm Triều dùng ngón tay vẽ thủ ngữ, nhìn hai người mỉm cười.

Cô "nói": Chú nai nhỏ ngủ quên trong khu rừng lúc nửa đêm.

-----

Một đám người đặc biệt...

Lớn lên trong cuộc sống đặc biệt...

... cùng những yêu thương đặc biệt.

-----

Ta im lặng không nói, người dõi mắt tình nồng.

Thế giới ơi,

Xin hãy dịu dàng hơn với chúng ta.

(Bản dịch của nhà kyiruan.wordpress.com - bản dịch phần giới thiệu so với tiếng Anh thực sự rất hay, mình đọc phần giới thiệu thôi đã thấy ấm áp rồi ý)

Tình trạng xuất bản (07/2023): Xuất bản tại Trung, chưa thấy thông tin bản quyền ở Việt Nam

Lâm Triều và Lâm Mộ là chị em sinh đôi, Lâm Triều sinh sớm hơn một giây, nhưng người cất tiếng khóc trước lại là Lâm Mộ. Một tháng sau, Lâm Triều bị chẩn đoán điếc bẩm sinh. Thế giới của Lâm Triều tĩnh lặng, nên cô cũng tĩnh lặng, tựa như ánh trăng tròn trong rừng đêm, toả sáng rực rỡ trên bàn cờ vây đen trắng. Tên của Lâm Mộ nghĩa là khu rừng buổi đêm, thế nhưng cậu lại ấm áp và rực rỡ như ánh dương dịu dàng.

Lục Nhung là một cậu thiếu niên bình thường, cậu sống với bà nội Trần Mỹ Hoa bị bệnh Alzheimer - Bà thích gọi mình là Mỹ Mỹ, tâm trí như một cô bé, thích mặc váy đầm màu sắc sặc sỡ, thích thoa phấn hồng cả hai má, thích nổi bật trong mắt mọi người. Bà lúc nhớ lúc quên, biết mình bị bệnh nên đã sớm để dành tiền cho cháu đi học, không nhiều, nhưng mỗi lúc nhớ ra bà đều để thêm vào.

Hứa Nhất Lộ là học sinh đặc biệt duy nhất của lớp chuyên, thị lực tàn tật cấp 2-3, thế giới mà cậu nhìn thấy chỉ là những bóng dáng lờ mờ. Nhưng Lâm Mộ nói: "Nhìn không thấy thì làm sao? Ánh mắt trong lòng cậu nhìn thấy cũng đâu kém tụi này tí nào đâu."

Tào Trạm là một người chậm phát triển trí tuệ với IQ 69, cậu phản ứng chậm, trí lực kém hơn người bình thường, khả năng tập trung không cao, nhưng vô cùng khéo léo và kiên nhẫn với việc thủ công. Húa Nhất Lộ nói là: "Mê Mang chỉ hơi ngốc một xíu thôi. 69 với 70 chỉ kém nhau có 1 hà.", và Tào Trạm cũng nói: "1 điểm này có lẽ cả đời tớ cũng không cách nào đạt được, nhưng mà cho dù chỉ có 69 điểm cũng hổng sao hết, bởi vì 69 điểm đó toàn bộ đều là của tớ, cho nên tớ không có hâm mộ 1 điểm kia đâu."

Mạc Hiểu Hiểu là một cô bé xinh xắn bị mất một chân sau tai nạn. Đối với cô, sinh mệnh của cô là do năm đó ba cô dùng mạng của ông đổi về, cho dù nó không hoàn chỉnh, nhưng cô cực kỳ quý trọng nó. Sau này, Mạc Hiểu Hiểu buộc trên cái chân giả của mình một cái khăn, trên cái khăn ấy viết một dòng chữ: "Cậu là kỵ sĩ tuyệt vời nhất của tớ."

Lý Tử là một cô gái nhỏ học cùng Mạc Hiểu Hiểu, vóc dáng không cao, mái tóc ngắn ngủn, vào những ngày đầu khi Mạc Hiểu Hiểu bị kỳ thị, cô đã hất cằm đứng trước mặt nam sinh vừa nói lời khó nghe: "Đang tự nói mình đấy hả? Mạc Hiểu Hiểu đi đội hình bữa giờ chưa từng tụt lại phía sau, con mắt nào của mày thấy cậu ấy cản trở?"

An Cẩm Thành là một thiếu gia xa cách cao quý, vì người trong lòng lại sẵn sàng học thủ ngữ và tìm hiểu cờ vây. Tôn Hải trong quá khứ là kẻ bắt nạt Lâm Triều, Tưởng Thiên Hà ban đầu là kẻ bắt nạt Tào Trạm, nhưng đi qua ngày tháng, hai người lại trở thành hai "người bảo vệ" cho những con người đặc biệt.

Còn có giáo viên chủ nhiệm lớp đặc biệt Sở Lâm, mắng người chưa bao giờ nể mặt hay chừa đường sống cho kẻ nào, một tay đề nghị và toàn lực chống đỡ nên lớp đặc biệt, hay hiệu trưởng Chung Hoà luôn dùng hết sức vì lợi ích và tên tuổi trường Khôn Kiền, suốt ngày bị đám Lâm Mộ gọi là "lão tặc", nhưng cũng chính ông đã nói với Lục Nhung: "Dù trời có sập xuống cũng còn đám người lớn chúng tôi vươn vai chống đỡ." và đã viết vào sổ tốt nghiệp của mỗi học sinh trường mình: "Con đường tương lai có lẽ cô đơn mà dằng dặc, nhưng dù thế nào đi nữa cũng xin đừng dừng bước lại, bởi vì bước đường ấy cuối cùng sẽ đưa ta cập bến của những vì sao."

Thế giới của Mặc Mạch có thể được miêu tả bằng một chữ - Đẹp. Thực sự vô cùng đẹp. Những con người kia, dẫu cho từng tự ti, từng có đôi bước sai phạm nhỏ bé, nhưng đi qua năm tháng, đều mang trong lòng trái tim vô cùng dịu dàng. Họ dịu dàng với những người xung quanh, và dịu dàng với cả vận mệnh của mình.

Lúc đọc xong Mặc Mạch, mình đã kiềm lòng không đặng mà đăng lên blog vài dòng:

"Dùng lời văn câu chữ làm bút mực, ở trong tâm trí vẽ nên những khung cảnh dịu dàng, ấp ủ trái tim mình đến mềm nhũn, giống như lòng mình được đổ đầy mật ong rừng, thơm thơm mềm mềm ngọt ngọt, làm những vết xước trong lòng đều lành lại.

Và khiến mình tin vảo cảm giác 'chữa lành'."

Ngay khi đăng xong, mình lại đọc lại Mặc Mạch lần nữa, đến hôm sau thì đọc xong lần thứ hai, lại không kiềm lòng được, đăng lên blog thêm một đoạn:

"Nếu thể xác, tâm hồn và ý chí con người là ba chiếc bình đựng thật nhiều bông hoa nhỏ, thì chiếc bình đầu tiên của những nhân vật đặc biệt ấy hơi ít hơn người khác vài bông, nhưng hai chiếc bình kia lại rất nhiều, đầy ắp, tựa như lúc nào cũng có thể trào ra ngoài, bay theo gió, nhuộm hương thơm lên cuộc đời, cũng nhuộm ấm áp lên lòng người."

Lý do chính mình sẽ không mua kể cả khi sách xuất bản: Không có, cả nội dung Mặc Mạch và tác giả Tĩnh Thuỷ Biên đều không có vấn đề gì cả, sách xuất bản ở Việt Nam là mình sẽ mua liền!!!

Một vài đoạn quotes và chi tiết mà mình thích

Chương 37

Đối với Lâm Mộ mà nói, thích... tựa như ánh nắng rọi lên bãi cát, ốc mượn hồn tìm được xác vỏ của mình, lại bị nước phủ đầy lối vào, hoặc là ở những đêm tối trời nóng đất, mưa lạnh gõ nhẹ lên lá chuối tây, thanh âm tí tách tí tách ru vào giấc ngủ êm. Cậu không giấu được cái thích của mình, tựa như mùa xuân không giấu được hoa đào nở rộ vậy.

Chương 41

Lục Nhung: "Lâm Mộ, tớ sẽ thích cậu bằng tất cả những gì mà tớ có..."

Chương 57

Lâm Triều: "Ở một mặt nào đó mà nói thì cờ vây rất công bằng."

"Chỉ cần tớ ngồi trước bàn cờ, đối thủ của tớ sẽ không bận tâm tới việc tớ là nam hay nữ, là người bình thường hay kẻ khuyết tật."

"Trong một tấc vuông ấy, chỉ có thắng thua, không có cảm thông."

"Cờ vây chứng minh tớ có thể thắng."

Chương 62

Có những thứ mà tuổi trẻ chẳng thể nào tránh khỏi, chẳng hạn như trưởng thành, chẳng hạn như chia ly.

Chương 75

Người trẻ tuổi vốn dĩ chẳng biết sợ trời sợ đất, không rõ biển rộng mênh mông cũng chẳng hay vực sâu thăm thẳm, những lời nói ra khỏi miệng đều tràn đầy dũng khí cùng tự tin, tựa như chỉ muốn giẫm đạp phá tan cả trời đất.

Chương 76

"Con đường tương lai có lẽ sẽ cô đơn mà dằng dặc, nhưng dù thế nào đi nữa cũng xin đừng dừng bước, bởi vì con đường ấy cuối cùng sẽ đưa ta cập bến của những vì sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top