Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thế gian này xưa nay không có sự việc hoàn mỹ, giống như trăng tròn trăng khuyết, hoa nở hoa tàn, tụ hợp ly tan. Khi Bạn dốc lòng lao vào, muốn bất chấp tất cả vì một người, vì một việc, tất nhiên phải tiếp nhận sự trừng phạt của vận mệnh."


----


Ngày hôm sau, trợ lý của Cung Tuấn thật sự mang theo một chiếc ô lớn đến phim trường và cậu hầu như đều sẽ cùng Trương Triết Hạn giương ô trong suốt phần lớn thời gian dài sau đó.

Chỉ cần Trương Triết Hạn cảm thấy khó chịu trong người, nhìn thấy anh ở bên kia bung ô, Cung Tuấn cũng sẽ ngay lập tức giương lên tán ô trong tay mình.

Cứ như vậy, đoàn làm phim Thiên Nhai Khách lần lượt chỉ từ một tán ô duy nhất trong tay Trương Triết Hạn, sau đó đã lây lan dần dần, trở thành đoàn làm phim sợ nắng nhất Hoành Điếm này.

Người người che ô, nhà nhà che ô, từ diễn chính đến diễn phụ, từ staff đến trợ lý, tất cả mọi người đều sử dụng ô như công cụ che nắng hữu hiệu nhất thế gian.

Buổi chiều hôm đó sau khi hoàn thành cảnh quay sớm, Trương Triết Hạn hớn hở cúi chào tạm biệt mọi người rồi cùng Tiểu Vũ mau chóng trở về khách sạn.

Hôm nay Trương Tô đến thăm ban.

Tiểu Vũ và Trương Triết Hạn gấp gáp tẩy trang, tắm rửa, thay đồ xong, sau đó lại chạy thật nhanh xuống đại sảnh.

Chiếc xe BMW màu bạc quen thuộc của Trương Tô đã đậu sẵn ở sảnh khách sạn từ lâu, nhìn thấy hai kẻ lớn xác kia đang phóng vèo như một cơn gió từ thang máy chạy ra, anh cong môi nhoẻn cười, tay ngập lập tức liền nhanh chóng mở cửa xe, để cho một Luffy và một Sanji ùa vào sau xe mình như hai cơn lốc xoáy.

"Đi đâu? Bây giờ chúng ta đi đâu? Nhậu hả? Ăn lẩu, uống rượu, đúng không hả?"

Trương Triết Hạn liến thoắng mồm miệng không ngừng không nghỉ, anh còn chồm cả người lên ôm chầm lấy Trương Tô đang ngồi ở ghế lái, sau đó dụi dụi mái tóc dài của mình vào vai gáy quen thuộc của người bạn thân rồi nỉ non rên rỉ.

"Trẫm nhớ nhà ngươi chết mất, Tô Tô đại học sĩ của trẫm, bao lâu chúng ta không gặp rồi hả? Bao lâu?"

Trương Tô cười như nắc nẻ vuốt ve mái tóc dài thơm mát của người kia, lại nghe thấy Dư Tiểu Vũ ở phía sau đang lắc đầu tỏ ý khinh bỉ.

"Trời ạ, thôi dùm đi, mới không gặp có mấy tháng thôi, hai người cứ làm như mấy năm rồi không bằng. Hay là cậu tới thay tôi đi Tô Tô, tôi cũng muốn về Thượng Hải để được ăn sung mặc sướng, gặp gỡ mỹ nhân, có kẻ hầu người hạ rồi. Tôi không muốn tiếp tục ở lại đây hầu hạ vị hoàng thượng này nữa đâu nha."

Trương Triết Hạn cong môi quyến luyến rời khỏi người Trương Tô, sau đó lại áp sát đầu cọ cọ vào ngực của Dư Tiểu Vũ.

"Cậu mà dám, cậu mà dám bỏ tôi một mình ở đây rồi trở về hẹn hò với mỹ nữ, tình bạn của chúng ta chính thức tuyệt giao từ hôm nay. Sau này tôi và Tô Tô nhất định sẽ không thèm nhìn mặt cậu nữa."

Trương Tô cười ha ha vài tiếng, lúc này mới nhắc nhở hai kẻ ngốc phía sau cài dây an toàn vào rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi khách sạn.

"Tôi đã đặt chỗ sẵn ở một nhà hàng trong trung tâm thành phố rồi, sáng mai cũng không có quay sớm phải không? Đêm nay ba người chúng ta không say không về, thế nào hả?"

Dư Tường ở phía sau còn đang bận kẹp chặt đầu Trương Triết Hạn vào ngực mình, khống chế không cho phép người kia tiếp tục làm loạn cọ nghịch lung tung nữa, sau đó anh mới dùng giọng khích tướng mà nói với Trương Tô.

"Cậu thì uống được bao nhiêu hả đại ca? Ba chúng ta chẳng phải chỉ có mình tôi chịu uống thôi hả? Một kẻ chỉ chung thủy với coca, người còn lại thực đơn chỉ toàn là nước lọc, ai không biết còn tưởng ở đây tôi mới là bợm nhậu đó."

Trương Triết Hạn bật cười thoát ra từ trong vòng tay đang kẹp chặt lấy cổ mình của đối phương, rốt cuộc vẫn phải dịu giọng dỗ dành người to xác nhất bọn.

"Được rồi, hôm nay tôi uống, được chưa? Hôm nay ba chúng ta cùng uống, lâu lắm rồi mới có dịp tụ tập thế này cơ mà. Mà Tô Tô à, sao cậu tự dưng lại đến bất ngờ như vậy? Cũng không báo trước với bọn tôi một tiếng, lỡ như hôm nay chúng tôi lại có lịch trình phải quay cả đêm như hôm qua thì sao?"

Trương Tô nhanh chóng đưa tầm mắt liếc nhìn Dư Tiểu Vũ một cái, nhận được sự đồng ý âm thầm của đối phương anh mới cười khẽ đáp lời.

"Tôi đã hỏi Tiểu Vũ lịch trình của cậu từ hôm qua rồi, biết trước là chiều nay sẽ quay xong sớm, tối nay còn trống lịch, sáng mai cũng không quay, vậy nên tôi mới tranh thủ chạy xe suốt mấy tiếng đồng hồ để đến đây gặp hai cậu đó."

"Ra vậy."

Trương Triết Hạn gật gù lắng nghe, sau đó liền liên tục cảm thán.

"Tôi còn tưởng là cậu có việc gì ở Hàng Châu nên phải ghé qua, tiện đường bèn đến thăm hai chúng tôi luôn, hóa ra là cậu chạy thẳng một mạch từ Thượng Hải tới đây à. Cậu đúng thật là bạn tốt, bạn tốt của tôi mà."

Trương Tô cười khẽ một tiếng, lúc này cũng chẳng thèm nhìn xem thái độ của Tiểu Vũ đang ở bên kia nữa, chỉ úp úp mở mở nói với Trương Triết Hạn vài câu không đầu không cuối.

"Tôi đặc biệt đến để xem cậu đó. Nghe người nào đó nói Tiểu Triết của chúng tôi đã thay đổi tới mức khó lòng nhận ra rồi, cho nên tôi nhất định phải chạy đến để tận mắt nhìn xem Trương Triết Hạn của chúng tôi rốt cuộc đã thay đổi như thế nào, tốt hay xấu. Dù gì cũng là cải thảo mà chúng tôi nuôi trồng bao nhiêu năm nay, ít ra cũng phải để cho tôi nhìn thấy được chút hoa thơm trái ngọt của mình chứ, đúng không hả?"

Trương Triết Hạn trợn mắt nhìn Tiểu Vũ đang giả vờ ho khúc khắc ở ngay bên cạnh mình, anh nhanh nhẹn thúc mạnh cùi chỏ vào phần eo của người kia rồi đanh giọng chất vấn.

"Giỏi cho Dư Tiểu Vũ, trước mặt anh đây còn dám dan díu lén phén thông báo tình hình của anh cho người khác. Cậu ngon đó. Hôm nay tôi quyết định rồi, cậu đãi khách. Nhất định phải đền bù tổn thất thiệt hại tinh thần cho tôi và Tô Tô, ai bảo cậu ở trước mặt chúng tôi lại dám nói xằng nói bậy."

"Được, được, tôi mời, tôi mời, được chưa hả? Lát nữa hai vị muốn ăn gì uống gì cứ gọi tự nhiên, đều là lỗi của tôi, tôi nhận hết."

Hai vị công tử họ Trương hí hửng đập tay nhau ăn mừng, sau đó người nào đấy lại tiếp tục dụi dụi mặt vào đầu vai của Tiểu Vũ, khóe miệng cong cong nhưng đáy mắt vẫn ánh lên chút muộn sầu nho nhỏ.

"Tôi hôm nay nhất định phải uống say, phải uống cho thật say mới được.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Cung Tuấn bận họp với các cô gái nhân viên công vụ của mình tới tận nửa đêm để bàn về những kế hoạch được lên lịch sẵn cho mấy tháng sắp tới. Cho đến khi cậu tắm rửa thay đồ xong rồi cầm quyển kịch bản của bộ phim Thiên Nhai Khách ở trên bàn lên, đồng hồ đã gần chỉ đến con số một giờ sáng. Muộn quá rồi, may mà sáng mai cũng không có cảnh quay sớm, Cung Tuấn nghĩ thầm, vẫn nên học thuộc kịch bản thêm một chút rồi đi ngủ sau vậy.

Màn hình TV phía trước mặt vẫn đang được chủ nhân bật lên, những hình ảnh chuyển động vui vẻ nhảy nhót trên màn hình. Cung Tuấn dường như lại chẳng thèm để ý, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào từng chữ trong cuốn kịch bản của mình.

Màn đêm càng về khuya lại càng tĩnh lặng, những hình ảnh rối ren trên TV lại trở thành điểm xao động duy nhất vào lúc này, mãi cho đến tận khi điện thoại ở bên cạnh cậu đột nhiên reo lên một tràng âm thanh phát tài vui vẻ.

Cung Tuấn nghi hoặc nhìn đồng hồ, lại nhìn đến tên người hiển thị đang phát sáng trên màn hình điện thoại kia, khoé miệng nhếch lên khe khẽ. Trương Triết Hạn, sao anh ấy lại gọi cho mình giờ này chứ?

"Trương lão sư, em nghe ạ."

Đáp lại lời chào nhẹ nhàng của cậu, đầu dây bên kia lại là một hồi im lặng trầm mặc đến lạ lùng. Cung Tuấn dường như nghe thấy tiếng gió đang thổi xào xạc bên tai, lại hình như còn nghe được cả tiếng bước chân chậm rãi hệt như người kia đang khẽ khàng giẫm lên từng chiếc lá rụng rơi bên đường.

"Trương lão sư?"

"Tuấn Tuấn."

Cung Tuấn nghe thấy tim mình bất chợt hẫng đi một nhịp hanh hao, ngay cả cơ thể cũng dường như lung lay muốn đổ sụp. Cậu bất ngờ chẳng kịp trở tay, người kia vậy mà lại dám gọi cậu như thế.

Trương Triết Hạn ưm khẽ một tiếng nỉ non trong cổ họng, sau đó lại tiếp tục dùng chất giọng ngọt nị câu người ấy một lần nữa gọi tên của người kia trong vô thức.

"Tuấn Tuấn."

Cung Tuấn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng nén đi những xung động đang mãnh liệt dâng lên trong lòng. Cậu cầm chặt điện thoại trong tay, sau khi điều chỉnh hơi thở một chút mới dám vững vàng đáp lại.

"Trương lão sư, sao anh lại gọi em vào giờ này? Anh chưa ngủ sao? Vẫn còn đang ở bên ngoài hả? Em nghe có tiếng bước chân và tiếng gió thổi, anh còn đang đi chơi với anh Tiểu Vũ à?"

"Ừm..."

Trương Triết Hạn dừng lại bước chân đang xao động ngã nghiêng của mình. Anh ngước mắt nhìn lên tán cây ngân hạnh đang vàng rực phía trên đầu, ánh mắt mông lung mà chuếnh choáng.

"Tuấn Tuấn, Ôn Khách Hành... Ôn Khách Hành có làm cậu thay đổi không?"

Cung Tuấn cứng ngắc nghe câu hỏi vọng ra từ đầu dây bên kia, từ trong cổ họng đột nhiên lại dâng lên một cảm giác chua xót đắng nghét nghẹn ngào. Cậu trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng chỉ đành giả vờ lờ đi, nghi hoặc hỏi ra điều mà mình muốn biết.

"Trương lão sư, anh gọi em vào giờ này, có phải là say rồi không?"

Trương Triết Hạn nấc lên một tiếng rất khẽ, hơi thở thấm đẫm hương rượu trái cây nồng nàn. Anh ngơ ngác nhìn từng chiếc lá ngân hạnh đang chậm rãi rơi xuống trước mặt, lại thả vào điện thoại từng hơi thở gấp rút ngắt quãng, đến tai Cung Tuấn liền trở thành thứ âm thanh quyến luyến mê người bậc nhất thế gian.

"Tuấn Tuấn, cậu không thay đổi sao? Vì sao tôi lại thay đổi vậy?"

Trương Triết Hạn cúi người nhặt lên một chiếc lá màu vàng ươm dưới chân, sự hoảng loạn lại khẽ khàng lan tràn trong đáy mắt từng chút một. Giống hệt chú nai con vẫn luôn cảnh giác dò từng bước cẩn thận trên đám lá non, một ngày nọ lại đột nhiên nhận ra bên dưới lớp lá tưởng chừng vô cùng đẹp đẽ và mềm mại kia lại là những chiếc răng nanh nhọn hoắc của cái bẫy thú mà người thợ săn vẫn âm thầm sắp đặt.

"Vì sao chứ? Vì sao tôi lại giống như bị Chu Tử Thư nhập hồn, vì sao lại cảm thấy chính mình đột nhiên trở nên xa lạ quá, ngay cả những người anh em chiến hữu của tôi cũng nhận ra, vậy mà...cậu lại không thay đổi gì cả?"

Cung Tuấn đột nhiên lại muốn rùng mình một trận, thứ cảm giác chua xót đắng nghét trong cổ họng giờ đây dường như lại càng trở nên khó chịu và tanh tưởi trào dâng. Cậu miễn cưỡng khổ sở nuốt xuống thứ mùi vị nồng đậm gỉ sét hệt như mùi máu tươi, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối.

"Trương lão sư, anh say rồi, anh Tiểu Vũ không ở bên cạnh anh sao? Hay là em bảo trợ lý của em gọi cho anh ấy, nói anh ấy đến đón anh, được không?"

Trương Triết Hạn cười khẽ một tiếng, từ trong lồng ngực đột nhiên lại nhói lên một cơn đau thắt quen thuộc thoáng qua mà Trương Triết Hạn lơ là chẳng kịp để ý.

"Lão Ôn à... lão Ôn, cậu có thích Chu Tử Thư không? Chu Tử Thư hình như, thật sự rất thích cậu đó nha..."

Trong tiếng cười khe khẽ ngân nga, từng lời từng chữ của anh vọng vào màng tai của Cung Tuấn lại giống như tiếng chuông lanh lảnh giòn tan mà thánh thót.

"Chu Tử Thư thích cậu lắm, Lão Ôn à..."

Cung Tuấn cau chặt đôi hàng mày, cổ họng đắng rát, rốt cuộc cũng chẳng thể áp chế được cảm giác chua xót uất nghẹn trong lòng mình.

Cậu gắt gao nhắm chặt hai mắt, chỉ muốn hét lớn vào bên tai người kia một câu, em không phải lão Ôn, người tên Ôn Khách Hành đó vốn dĩ chưa từng là em. Thế nhưng, khi nghe tiếng người kia cười khẽ bên tai, cậu lại phải ngắc ngứ áp chế tiếng lòng ngổn ngang xao động, chỉ có thể nhỏ giọng nói khẽ vào ống nghe rồi nhanh chóng cúp máy.

"Trương Triết Hạn, anh say rồi, để em bảo Tiểu Thất gọi anh Tiểu Vũ đến đón anh về."

Tiếng tút tút tút lạnh lùng vang lên từng hồi đều đặn bên tai, Trương Triết Hạn chống hai tay vào thân cây ngân hạnh to lớn, khó nhọc hít thở từng ngụm khí dài.

Thứ cảm giác đau đớn chết lặng trong lòng lại một lần nữa lan tràn nơi ngực trái, giống như đang muốn xé toạc buồng phổi anh ra, và nhanh chóng phóng tới thân thể chứa sinh mệnh mà nó hằng thèm khát mong cầu.

"Tôi con mẹ nó sao lại cứ cảm giác mình là Chu Tử Thư, vì sao chứ... Vì sao vậy?"

Trương Triết Hạn nghẹn ngào rũ rượi dựa vào thân cây, mái tóc dài trước mắt dính sát vào da đầu ướt đẫm. Anh chậm rãi ngồi tụt xuống bên gốc cây ngân hạnh già, màn hình điện thoại trên tay vẫn đang hiện lên khoảng thời gian không giờ năm lăm phút sáng. Trương Triết Hạn ngả nghiêng khó nhọc cầm điện thoại đăng nhập vào weibo, ánh mắt lúng liếng ướt đẫm vì cơn say mà càng trở nên nhòe nước.

"Chu tuần thiên nhai ôn thư tử

Khách hành ngũ hồ mịch cố tri."

Hai dòng chữ ngắn ngủn lại được chủ nhân nhấn nhá trên bàn phím hồi lâu mới được hình thành, sau đó lại còn tỉ mỉ gõ một chữ rồi tag thẳng vào tên người kia trong nức nở nghẹn ngào.

Trương Triết Hạn cầm điện thoại ngây người cười ngốc hồi lâu, đến tận khi anh đăng được hai dòng weibo ngắn ngủi cùng bức ảnh bóng lưng cô độc khốn cùng ấy lên, đồng hồ vừa vặn đã nhích sang một giờ không hai phút sáng.

Tuấn Tuấn à, cậu thử tôi bao nhiêu lần như thế, tôi chỉ thử cậu lại một lần thế này, cũng không tính là quá đáng mà, phải không? Cậu có dám đón nhận thứ tình cảm mơ hồ mà day dứt này của tôi không, hay cũng giống như tôi, thậm chí không dám tự đón nhận chính mình.

Có thể cho tôi một đáp án không, Cung Tuấn?

Xin đừng bắt tôi phải đợi chờ quá lâu, vì chính tôi cũng không biết mình phải đợi chờ đến bao giờ.



-----------------



Hết Chương 19

01/11/2021

[D80]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top