Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Phồn hoa trên đời khiến người ta say đắm ưa thích, yêu đến nỗi chẳng muốn rời tay, nhưng lại nhỏ bé tựa như hạt bụi, không thể trường tồn. Nhưng một kiếp một đời mênh mông này, rốt cuộc vẫn có điều mong cầu, hoặc là công danh lẫy lừng, hoặc là hoa mai cắm bình cùng gió mát. Nhân lúc tuổi hoa, bẻ vài cành hoa dại, thưởng mấy chén rượu thơ, điền vài câu tiểu lệnh dăm ba tâm sự, như thế, chẳng phụ nhân gian như gấm thêu."






---






Trương Triết Hạn không thể ngờ được rằng lần thứ hai mình gặp lại người kia, lại là gặp nhau trong một hoàn cảnh trớ trêu và trúc trắc đến mức bật cười.

Nhà sản xuất của bộ phim khi ấy vì muốn các diễn viên trong đoàn nhanh chóng làm quen với nhau nên đã mời mọi người cùng đến ăn một bữa cơm tại nhà hàng có tiếng nhất Hoành Điếm.

Trương Triết Hạn ngày hôm đó trùng hợp cũng còn trống lịch trình, vậy nên vừa thu âm xong ca khúc cá nhân anh liền lập tức quay trở về khách sạn thay quần áo rồi chuẩn bị xuất phát đến điểm hẹn.

Xe từ từ lăn bánh đến phim trường Hoành Điếm. Người bạn thân kiêm trợ lý tên Tiểu Vũ ngồi bên cạnh vẫn còn đang bận rộn điểm qua một vài mục cho lịch trình sắp tới, nhưng Trương Triết Hạn dường như cũng không quá để tâm.

Anh ngồi dựa người vào lưng ghế bọc da phía sau, tai đeo tai nghe màu trắng ngà đơn giản, ánh mắt xuyên qua ráng chiều nhàn nhạt mà ưu buồn của thành phố Kim Hoa. Bên trong tai nghe chậm rãi phát ra tiếng hát dịu dàng, thứ âm nhạc da diết và nồng nàn của Châu Kiệt Luân thật sự quá hợp với thời tiết và cảnh vật nơi này. Trương Triết Hạn nghĩ thầm trong lòng như vậy.

Tiểu Vũ đọc hết trang lịch trình thứ nhất vẫn không thấy người kia có phản ứng gì, rốt cuộc cũng đành chấp nhận thở dài gấp lại quyển sổ ghi chú trong tay rồi bắt đầu chuyển trọng tâm câu chuyện sang một mục tiêu khác.

"Nè, Tiểu Triết, tôi nói cậu nghe, cậu có biết bạn diễn tay đôi với cậu trong bộ phim này có quá khứ ra sao không hả?"

"Quá khứ?"

Nghe đến đây Trương Triết Hạn bật cười một tiếng, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại với nhau.

"Chẳng lẽ còn có người nào có quá khứ tệ hơn tôi nữa sao?"

"Ài, cậu không biết rồi. Vụ của cậu so với cậu ta chỉ như muối bỏ bể mà thôi. Bọn họ đồn cậu cái gì hả? Vào khách sạn với gái à? Đàn ông mà, chuyện thường thôi. Dăm ba tin đồn ấy chẳng ảnh hưởng gì, có khi còn thêm chứng tỏ sức hút của cậu với phái nữ ấy chứ, chẳng sao."

"Ồ!"

Trương Triết Hạn lạnh mặt cười gằn một tiếng.

"Thì ra sức hút của tôi lại nằm ở số lượng phụ nữ mà tôi lên giường cùng à?"

Tiểu Vũ nghe câu nói ấy của đối phương liền biết mình chọn nhầm chủ đề mất rồi. Chuyện kia mãi mãi là cây đinh ghim chặt trong lòng Trương Triết Hạn, anh là bạn thân của người ta, biết rõ chủ đề ấy là cấm kỵ mà vẫn ngu ngốc tự đâm đầu vào, đúng là tự tìm đường chết. Tiểu Vũ đen mặt ngồi im ngay tại chỗ, chẳng dám hó hé thêm một lời nào. May mà người lái xe phía trước cũng là người quen thuộc, thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng đổi đề tài giúp anh ngay lập tức.

"Không phải là đang nói về vụ cậu bạn diễn sắp tới của Hạn ca sao, Tiểu Vũ, cậu biết gì mau nói nhanh đi, tôi hiếu kỳ sắp chết rồi."

"À, à, đúng rồi ha."

Tiểu Vũ được giải vây liền mồm mép tép nhảy luyên thuyên, nhất thời cũng quên béng luôn câu chuyện về cái đinh nhức nhối trong lòng vừa rồi.

"Tôi nói hai cậu nghe, nghe đâu cái người tên Cung Tuấn kia, cậu ta thật ra là người trong giới đấy."

Trương Triết Hạn vốn dĩ vẫn đang mong đợi biết thêm được chút thông tin hay ho gì về người kia. Khi nghe đến câu nói này của Tiểu Vũ, anh liền mất hứng quay đầu, tiếp tục công việc nghe nhạc ngắm cảnh quen thuộc của mình, chẳng thèm đôi co với đối phương thêm một tiếng. Tiểu Vũ thấy boss nhà mình lạnh nhạt mãi cũng thành quen, chỉ có người lái xe tên Đại Đông ở phía trước là vẫn một mực quan tâm, nhất quyết truy hỏi cho đến cùng.

"Người trong giới là sao? Sao lại gọi cậu ta là người trong giới?"

"Đừng có nghe tên này bịa chuyện lung tung nữa. Cậu rảnh rỗi quá thì tập trung lái xe đi, Đại Hiểu Đông à!"

Trương Triết Hạn nhướng mày đá xéo hai người kia cùng lúc.

"Ai da, tôi không có bịa chuyện lung tung nha. Cậu ta là bạn diễn của cậu mà, tất nhiên là tôi phải đi tra thông tin một chút. Chuyện này hầu như ai cũng đều biết cả, không phải bí mật gì đâu, lại còn có cả bằng chứng hẳn hoi nữa kìa".

Tiểu Vũ hùng hồn xua tay xua chân cãi lại.

"Cậu đã nói điêu lại còn đòi bằng chứng? Cậu nghĩ tôi có tin không?"

"Đại ca à, chẳng phải tôi đã nói không phải tôi bịa rồi sao. Cậu ta đã từng đóng loại phim kia một lần rồi, đây là lần thứ hai đó. Hơn nữa, cái video kia chính là quay được trong lúc đóng máy. Ai ai cũng biết cả. Nghe nói cậu ta chính là một 0 nổi danh trong giới đó nha."

Đại Đông ở phía trước càng nghe lại càng cảm thấy mơ hồ, trong đầu bây giờ chỉ toàn là dấu hỏi chấm.

"Nè nè các người đang nói gì vậy? Video gì? Phim gì? 0 lại là gì nữa? Sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy?"

"Ai, chính là cái kiểu kia, kiểu kia đó..."

"Kiểu nào?''

"Thì là có hứng thú với đàn ông, chính là ở phương diện kia đó. Ông nội của tôi ơi, tôi nói như vậy mà cậu còn không hiểu à?"

"Hả?"

Đại Đông giật mình đến mức suýt nữa là đánh nhầm tay lái trong tay. Trương Triết Hạn thấy không thể nhịn được nữa mới quay đầu đập một phát thật mạnh vào vai Tiểu Vũ.

"Cậu còn chưa chịu dừng hả? 0 cái gì? Hứng thú với đàn ông cái gì? Tôi thấy người ta còn có phẩm chất làm 1 hơn cậu đó, đúng là không biết xấu hổ."

"Tức chết tôi mà! Tôi mở video cho các cậu coi. Tôi còn lưu lại nữa đây này."

Tiểu Vũ vừa giãy nãy vừa móc điện thoại trong túi áo ra.

"Coi xong rồi mà cậu vẫn nói tôi bịa chuyện thì chịu gì tôi cũng chịu."

Khi tiếng ồn trong video chỉ vừa kịp phát ra chưa đầy một giây, Trương Triết Hạn đã ngay lập tức giật lấy chiếc điện thoại trong tay Tiểu Vũ rồi bấm nút dừng lại.

"Tôi nói đủ rồi. Cậu nghe không hiểu hả? Từ bao giờ cậu lại trở thành người lo chuyện bao đồng vậy Dư Tiểu Vũ(*)? Không phải chuyện của mình thì đừng đem đi nói linh tinh, đạo lý đơn giản này mà cậu cũng không hiểu à? Uổng công cậu làm bạn với tôi bao nhiêu năm nay, lại còn cùng tôi lăn lộn trong nghề này lâu như vậy. Sau này có người bàn tán như thế sau lưng tôi chắc cậu cũng chạy vào góp vui ấy hả?"

Tiểu Vũ xụ mặt bất mãn hừ một tiếng, nhìn thấy Trương Triết Hạn chọn lựa mục xoá video cũng chỉ dám ấm ức lặng lẽ làu bàu.

"Đại ca à, cậu nói như thật vậy. Mẹ cậu ra sao tôi còn không biết chắc, ai dám nói như thế về cậu khẳng định là sống không nổi với mẹ cậu rồi, ở đó mà còn cần đến tôi sao? Hừ."

"Cậu thôi đi được rồi."

Trương Triết Hạn vừa trả lại điện thoại di động cho người kia vừa điều chỉnh lại nút âm lượng trong tai mình.

"Không phải chuyện của mình, không được quản. Câu này từ lúc còn đi học tôi đã nói với các cậu rồi. Thị phi trong nghề này vốn dĩ đã không ít, không quản được cái miệng mình thì làm sao quản được thiên hạ nói gì chứ. Tôi không cần biết cậu nghe được chuyện này từ đâu, nhưng sau này không được phép nhắc lại với bất kỳ ai nữa. Đại Đông cũng vậy, hiểu không?"

Tiểu Vũ đã là bạn thân của Trương Triết Hạn từ lâu, còn Đại Đông đến làm lái xe cho Trương Triết Hạn ngót nghét cũng vài năm rồi. Người kia có thái độ sống như thế nào không phải cả hai không biết, chỉ là đôi lúc vì cái mác bạn thân mà cả hai đều quên hẳn đi, người kia vốn dĩ cũng là cấp trên trực tiếp của mình.

"Được rồi. Cậu nói không quản thì không quản nữa".

Tiểu Vũ phụng phịu bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.

"Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cậu mà thôi. Nói chung quá khứ cậu ta cũng phức tạp, cậu sau này đừng nên dây vào quá thân. Đoàn đội của chúng ta bên này với bên đó không cùng một lập trường, nên cũng không cần sao tác thân mật quá. Cậu chỉ cần đảm bảo diễn theo đúng kịch bản yêu cầu là được, chuyện bên ngoài không cần quan tâm tới làm gì".

Trương Triết Hạn buông một tiếng cười nhẹ vào thinh không, âm điệu vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Tôi vốn dĩ cũng chẳng hề có ý muốn bán hủ với cậu ta một chút nào."



.




.




.





Trương Triết Hạn gần như là một trong số những diễn viên đến sớm nhất của đoàn làm phim. Lúc anh tới, trên bàn tiệc ngoài nhà sản xuất tên Mã Thao cũng chỉ có thêm mấy vị đạo diễn, phó đạo diễn, rồi trợ lý, quay phim... Anh lễ phép tiến đến bắt tay chào hỏi với từng người, thái độ vừa khiêm tốn lại vừa nhã nhặn. Người phụ nữ tên Mã Thao kia Trương Triết Hạn đã từng gặp qua vài lần trong các buổi tiệc tham dự cùng Triệu tổng, vậy nên hôm nay hai bên cũng xem như là người quen cũ. 

Mã Thao vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy anh, liên tục dẫn anh đi giới thiệu với hết người này đến người khác. Trương Triết Hạn cũng không phụ sự kỳ vọng của cô, nhiệt tình cùng cô đi xuyên qua tất cả các bàn tiệc, hào hứng nâng ly làm quen với tất cả mọi người. 

Đến khi tiệc gần như đã đi qua được nửa chặng đường, Trương Triết Hạn vẫn chưa từng nhìn thấy bóng dáng vị bạn diễn hôm nay của mình xuất hiện ở phía cửa ra vào, cũng không biết là cậu ta bận việc không tham dự được hay là xin phép đến trễ hơn so với người khác nữa.

Trương Triết Hạn vốn dĩ uống cũng đã nhiều, đầu óc bắt đầu có phần hơi chuếnh choáng. Anh lẳng lặng đứng lên rồi lặng lẽ xoay người, định tìm chỗ nào đó thoáng đãng hít thở không khí một lát. Anh nhớ rất rõ phía trước phòng tiệc này là một hành lang dài dẫn ra ban công nhà hàng, bên ngoài ban công còn có cả một khuôn viên bể cá và vườn tược rất rộng. Trương Triết Hạn siêu vẹo ngã nghiêng, vừa đi vừa mò mẫm lại trí nhớ trong đầu. Rõ ràng là anh đã đi đúng hướng thế nhưng khuôn viên và bể cá thì chẳng thấy đâu mà chỉ thấy càng ngày càng heo hút.

Không phải là chỉ ra ngoài có một lát mà cũng lạc đường được đấy chứ.

Trương Triết Hạn vừa lầu bầu vừa tức giận dẫm đạp mấy viên đá dưới chân. Lúc anh hết cách định quay đầu đi về phía đường cũ, tự nhiên bên tai lại vang lên giọng nói có phần quen thuộc.

"Từ tổng giám, có lẽ ngài có chút hiểu lầm về tôi."

Cung Tuấn đứng khuất mình sau tán cây lộc vừng trơ trọi, hai bàn tay trong túi siết chặt lại với nhau. Cậu cúi đầu, bước lùi về phía sau một bước.

"Hôm nay tôi thấy có lẽ ngài cũng uống hơi nhiều rồi, nếu ngài không ngại thì đợi hôm nào ngài tỉnh táo tôi sẽ để người đại diện của mình đến nói chuyện với ngài sau. Bây giờ tôi có hẹn với đoàn làm phim mới của mình, không thể cùng ngài tiếp chuyện được, mong ngài hiểu cho."

Người được xưng là Từ tổng giám trong miệng người kia, Trương Triết Hạn nhìn thấy chính là một gã đàn ông đã ngoài năm mươi, râu xồm, bụng phệ, mái tóc húi cua lởm chởm trên đỉnh đầu. Gã phun một ngụm nước bọt xuống mặt đất dưới chân, sau đó lại tiếp tục xấn về phía Cung Tuấn vẫn đang lễ độ cúi đầu ở đối diện.

"Hiểu lầm cái gì? Loại như cậu tôi còn lạ gì nữa? Cậu tên gì hả? Công Tuấn? Cung Tuấn? Không phải chính là cái đứa có dáng vẻ ngon lành năm ấy đã đóng Thịnh Thế hay sao?"

Hai hàng chân mày của Cung Tuấn khi ấy đã nhíu chặt vào nhau, đôi môi cũng bị chủ nhân mím đến mức trắng bệch, nhưng rốt cuộc vẫn phải cố gắng nhắc nhở bản thân nhẫn nhịn, tự khắc chế sức mạnh của chính mình.

"Cậu cần bao nhiêu hả? Ra giá đi! Tài nguyên bây giờ trong tay cậu có thứ gì đáng tiền? Hay là tôi cho cậu thêm hai bộ phim và ba hợp đồng quảng cáo mới, như vậy đủ rồi chứ?"

Gã vừa thở phì phò vừa đưa đôi bàn tay dơ bẩn đến trước mặt Cung Tuấn, nhưng cậu nhanh như chớp đã né được. Gã mất phương hướng loạng choạng suýt chút nữa là đâm sầm vào tường, vừa mất mặt lại vừa tức giận, quay đầu tóm lấy bả vai cậu rồi điên cuồng gào lên.

"Mày giả vờ làm mình làm mẩy cái gì hả? Thanh cao lắm sao? Thứ như mày chẳng phải chỉ để nằm dưới cho tao chơi thôi à, mẹ kiếp, lại còn vờ đứng đắn."

Cung Tuấn giật phăng bàn tay người kia đang đặt trên vai mình. Ánh mắt cậu long lên sòng sọc, hai hàm răng va liên tục vào nhau, nỗ lực cuối cùng mong muốn bản thân dừng lại kịp thời trước cơn nóng giận dường như đã không còn chút hiệu quả nào nữa. Giữa lúc cậu vung tay lên định giáng một bạt tai về phía sườn mặt gã kia, một âm giọng lạnh lùng trào phúng đột nhiên vang lên ngay phía sau đầu.

"Từ tổng giám, lâu quá không gặp."

Trương Triết Hạn vừa bước lên một bước vừa âm trầm cười. Anh đứng trước mặt Cung Tuấn, thẳng lưng, nghiêng đầu, thái độ vừa ngang tàng lại vừa hống hách. 

"Tôi còn tưởng là con bò đực xấu xí nào lại đến ngày phối giống, hóa ra là Từ tổng giám đây. Sao vậy? Tưởng cậu bạn này của tôi là sợi lạt mềm à?"

Anh vừa nói vừa đưa tay choàng qua vai Cung Tuấn, kéo người kia lại gần về phía mình. Gã nọ vốn dĩ vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở vì cơn say, vừa nhìn thấy Trương Triết Hạn đứng trước mặt hai mắt ngay lập tức liền trợn tròn, cúi gập người lại rồi chào to một tiếng.

"Hạn Hạn! Xin lỗi, tôi không biết đây là bạn của cậu, nếu biết, có cho tôi mười ông trời tôi cũng không dám động vào. Mong cậu bỏ qua cho."

"Aizzzz, Từ Tổng giám à, sao anh phản ứng không vui chút nào hết vậy? Lúc nãy còn đang đòi cho bạn tôi hai bộ phim và ba đại ngôn nữa kia mà. Đúng lúc tôi đây cũng đang thiếu tài nguyên lắm, hay là Từ Tổng giám nể tình Triệu tổng, cũng chia sẻ cho tôi một chút đi."

Gã nọ vừa nghe đến hai từ Triệu tổng, hai đầu gối ngay lập tức run rẩy, không dám đứng nữa mà dứt khoát quỳ sụp xuống trước mặt Trương Triết Hạn, vừa khóc lóc vừa kể khổ.

"Hạn Hạn, xin cậu tha cho tôi, tôi cắn rơm cắn cỏ lạy cậu. Tôi không dám nữa, sau này không dám động vào cậu ấy nữa. Nếu nhìn thấy cậu ấy ở đâu, sau này tôi nhất định sẽ đi đường vòng, nhất định không dám xuất hiện ở trước mặt cậu ấy. Cậu làm ơn đừng nói với Triệu tổng, nhà tôi trên còn mẹ già, dưới còn con nhỏ, xin cậu bỏ qua cho tôi thêm một lần nữa thôi."

Trương Triết Hạn thu lại thái độ cợt nhả vừa rồi, anh hừ lạnh một tiếng, đem gót giày đạp mạnh vào bả vai gã kia vẫn còn đang hèn mọn quỳ sụp dưới mặt đất.

"Cút! Sau này đừng có xuất hiện làm bẩn mắt tao. Tao còn thấy mày một lần sẽ thiến người anh em kia của mày một lần, để coi mày sau này có còn dám đem thứ vô dụng đó đi quấy rối thêm bất kì ai nữa không? Cút!"

"Không dám, tôi không dám nữa."

Gã vừa khóc mếu vừa quay đầu chạy biến. Cánh tay Trương Triết Hạn từ đầu đến cuối vẫn còn vòng qua vai Cung Tuấn chưa hề buông xuống, tận đến khi nhận ra nhịp thở của người kia đã không còn phập phồng mãnh liệt như vậy nữa, anh mới nhẹ nhàng nới lỏng lực tay. 

Cung Tuấn đứng rất gần anh, lúc đối phương há to miệng mắng người, cậu thậm chí còn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng thoát ra từ trong khoang miệng anh. Người này có lẽ cũng không còn tỉnh táo được bao nhiêu phần, vậy mà vẫn chấp nhận đứng ra giải vây cho cậu, Cung Tuấn thật không biết mình nên làm gì tiếp theo nữa. Cậu lùi mình về sau mấy bước hòng kéo dãn khoảng cách với đối phương, sau đó mới dám nhìn thẳng vào mặt Trương Triết Hạn.

Người kia lúc này vẫn đang đứng lẩn khuất trong bóng tối, đôi mắt đào hoa khép hờ, khóe môi mỏng cũng ướt mềm sũng nước, chỉ có sống mũi cao thanh tú là vẫn như cũ nổi bật trong màn đêm. Cậu không dám dừng lại lâu trên khuôn mặt anh, rốt cuộc chỉ đành cúi đầu, vừa nhìn vào gót giày của đối phương vừa lí nhí mở miệng.

"Cảm ơn anh."

Trương Triết Hạn gục gặc gật đầu, nhìn thấy đối phương đang cúi đầu khép nép trước mặt mình tự nhiên lại nhớ đến thái độ cật lực nhẫn nhịn vừa rồi của cậu trước mặt gã kia, anh cư nhiên lại thấy buồn cười quá đỗi. Chỉ là không biết cậu lại phải vì điều gì mà cố gắng nhịn nhục đến như thế, nếu lúc ấy không phải anh xuất hiện kịp thời, có lẽ gã đàn ông bụng phệ kia đã phải chịu cảnh nằm đo đất rồi.

"Không cần cảm ơn."

Trương Triết Hạn lạnh nhạt khoát tay từ chối.

"Lần trước là cậu giúp tôi, lần này coi như tôi trả lại thôi, đừng giữ trong lòng làm gì."

Cung Tuấn gật đầu ừm nhẹ một tiếng, sau đó lại lặng im chẳng biết nói gì.

Một cơn gió mùa hè yên lặng thổi qua, làm cho đống lá khô dưới chân cả hai đột nhiên lại bị cuốn lên xào xạc. Một vài lọn tọc dài phía sau ót của Trương Triết Hạn theo đó cũng bị gió thổi lên, làm lộ chiếc gáy trắng ngần thon gọn giữa màn đêm. Vì thời tiết đang là giữa mùa hè, Trương Triết Hạn khi đến đây cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cổ rộng mỏng nhẹ, gáy và một phần bả vai cứ như vậy đập thẳng vào mắt người kia.

Cung Tuấn đỏ mặt ho nhẹ một cái, sau đó ngay lập tức đảo tầm mắt đi hướng khác. Trương Triết Hạn ngơ ngác nhìn đồng hồ rồi lại nhìn qua người kia đang càng ngày cách mình lại càng xa, trong lòng hoài nghi liền bắt đầu đặt câu hỏi.

"Cậu không định tới buổi tiệc của chị Mã à? Sao giờ vẫn còn ở đây?"

"À, có chứ. Vậy, vậy tôi đi trước nha. Anh cứ từ từ, thong thả."

Cung Tuấn được người kia nhắc nhở mới ý thức được mình đã trễ đến gần cả tiếng đồng hồ. Dù sao cũng là diễn viên chính của bộ phim, lại còn là một diễn viên mới, cậu không thể nào thất lễ quá lớn như vậy được. Cung Tuấn nhanh chóng tạm biệt người kia rồi quay đầu định rời đi, nhưng chân còn chưa kịp bước thì khuỷu tay đã bất ngờ bị người kia bắt lấy.

"À, ngại quá, cậu có thể dẫn tôi ra khỏi chỗ này với được không?"

Trương Triết Hạn cảm thấy mình quả thật đã mất hết mặt mũi trước mặt người kia mất rồi, nhưng cũng đành chịu vậy. Anh dịu giọng bất lực thở dài, sau đấy mới mím môi nói khẽ.

"Tôi đi lạc ở đây đã hơn 15 phút rồi, cũng không biết vì sao lại không thoát ra được. Dù sao chúng ta cũng đến cùng một nơi, hay là, cậu dẫn tôi đi với."

Hành vi làm nũng trong vô thức, ngay đến cả chính Trương Triết Hạn cũng không ý thức được mình đang đứng trước mặt một người xa lạ mới chỉ gặp gỡ được hai lần, và vô tình bộc lộ mặt mềm mại nhất của bản thân ra trước mặt người kia một cách dễ dàng như thế.

Cung Tuấn bật cười trước dáng vẻ ngoan ngoãn đột ngột của anh. Cậu hơi khom lưng cúi đầu, đưa mặt mình sát lại gần khuôn mặt của người kia, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy được đôi hàng mi dài ấy đang ngập ngừng run rẩy.

"Trương Triết Hạn, anh say rồi à?"

"Không có. Tôi đã uống bao nhiêu đâu."

Trương Triết Hạn buột miệng dỗi hờn, gần như phản đối người kia ngay lập tức.

Cung Tuấn nhoẻn miệng cố gắng nhịn cười, dịu giọng dỗ dành an ủi đối phương.

"Ừm, anh không say. Vậy tôi đưa anh ra khỏi đây nhé."

Trương Triết Hạn lại ngoan ngoãn gật đầu. Hơi men trong cơ thể dường như lại càng thêm bốc lên mãnh liệt, anh chỉ cảm thấy mặt và cổ mình nóng bừng, đầu óc cũng lâng lâng trống rỗng. Trong vô thức, anh đưa tay nhẹ níu lấy góc áo của người kia, sau đấy cứ như chú mèo nhỏ muốn tìm nơi ấm áp để dựa vào. Cung Tuấn ngay lập tức tóm lấy bả vai anh, đỡ anh dựa vào người mình, vừa đi lại vừa thở dài bất lực.

"Vậy mà còn bảo là không say. Cũng không biết là anh ở trong đấy uống được bao nhiêu rồi nữa."

Tiếng nhạc ồn ào huyên náo từ xa vọng lại.

Cung Tuấn một tay đỡ lấy cánh tay anh, một tay lại ôm ngang vai đem người kia dìu từng bước về phía trước.

Trong màn đêm hỗn tạp ồn ào, chỉ có hơi thở của đối phương đều đặn vang lên bên tai, nhẹ nhàng ngăn cách cậu hoàn toàn với thế giới điên đảo thị phi ấy.

Cung Tuấn cố gắng dằn lại nỗi niềm xúc động đột ngột dội lên trong tim, chỉ mong tương lai sau này cách càng xa người này càng tốt.

Cậu thật sự không muốn bản thân giống như một tên ngốc, hơn nữa, cũng chẳng ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông cả.




_____________



Hết chương 2

07/05/2021

*Note:

Vì update bị lỗi nên chap sau sẽ là chap 4, sau chap 4 mới là chap 3, các nàng đọc fic thì đọc theo danh sách chap dùm toi nha, cảm ơn các nàng ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top