Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tôi thật sự rất sợ một cuộc sống không có sự lựa chọn, rất sợ bản thân chỉ có thể nhìn thấy bầu trời lớn ngang bàn tay mình. Bởi vì chỉ sống một lần, tôi hy vọng có thể cảm nhận được những thứ tôi yêu một cách phong phú và khoáng đạt, chứ không phải chỉ có ít ỏi và nghèo nàn..."







---







Ngày Thiên Nhai Khách chính thức khai máy là ngày Hoành Điếm đột nhiên lại xuất hiện một cơn mưa rào nhẹ giữa mùa hạ bức bối, hanh khô. Ai cũng bảo, mưa rào vào ngày khai máy giống như phước lộc trời ban, bây giờ nghĩ lại bộ phim thành công được như ngày hôm nay, có lẽ phần nào cũng nhờ vào cơn mưa đem lại may mắn ấy.

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn chẳng hiểu sao lại trùng hợp mặc cùng outfit màu đen từ đầu đến chân vào ngày làm lễ tiến tổ nhập đoàn hôm đó. Một người là sơ mi đen đóng thùng, quần âu giày da chỉn chu lịch thiệp. Một người lại vẫn phóng khoáng thoải mái trong áo pull quần jean như lần đầu tiên gặp mặt. Một bên chính là tươi sáng trong trẻo như nắng xuân rạng ngời, một bên lại là lạnh nhạt xa cách cố hữu mãi chẳng đổi thay.

Trương Triết Hạn vốn dĩ không thích trời đổ cơn mưa to, lại càng không thích nắng gắt trên đầu như đổ lửa. Cơ địa của anh hơi nhạy cảm, vậy nên việc quay phim cổ trang giữa mùa hè thế này thật sự làm anh muốn phát ốm.

Sau bữa tiệc ra mắt của đoàn làm phim ngày hôm đó, Cung Tuấn dường như đã làm quen với mọi người nhanh hơn anh tưởng. Mặc dù cậu đứng ngay bên cạnh anh, vậy mà đã có thể vui vẻ trò chuyện với cô bé diễn viên trẻ có tên Châu Dã và cậu chàng đóng vai thư sinh tên Mã Văn Viễn kia.

Trương Triết Hạn nghĩ thầm trong lòng, đối phương hôm ấy rõ ràng còn đến trễ hơn cả mình, vậy mà đã có thể trò chuyện thân thiết với tất cả mọi người như thế. Còn mình, ngay cả tên của những diễn viên cùng đoàn khác anh còn chẳng nhớ được, đừng nói là chủ động xin quét mã Wechat để sau này tiện trò chuyện như Cung Tuấn, người kia quả thật đúng là một vị thần xã giao ha.

Trương Triết Hạn vừa nghĩ lại vừa lén quan sát biểu tình của đối phương qua đôi kính màu tím than trên mặt.

Anh không biết lý do vì sao người kia đối với anh lúc thì nhiệt tình như lửa nóng, lúc lại lạnh nhạt như băng tan mùa đông.

Tựa như hôm nay, Cung Tuấn đối xử với anh hoàn toàn giống như một người xa lạ. Ngoài việc phải cúi đầu chào hỏi lúc mới nhìn thấy nhau ra, cả một khoảng thời gian dài sau đó cùng nhau làm lễ và khấn tổ, cậu đều cẩn thận giữ khoảng cách an toàn với anh.

Trương Triết Hạn biết mình chưa từng làm gì ảnh hưởng đến người kia, thậm chí lúc nhìn thấy đối phương bị người khác gây khó dễ, bản thân anh vẫn bất chấp nguy cơ sau này có thể sẽ bị trả thù mà đứng ra giúp đỡ cậu ấy. Nhưng Cung Tuấn hôm nay đối với anh, nói dễ nghe một chút thì là tôn trọng, kính phục, không dám lại gần. Nói khó nghe hơn một chút chính là xa cách, tránh né, tránh tương tác mọi lúc mọi nơi.

Trương Triết Hạn thật sự không biết bản thân mình đã làm gì để phải chịu sự ghẻ lạnh của đối phương như vậy. Dù sao, rõ ràng ngày hôm ấy tâm trạng của người kia vẫn rất bình thường, thậm chí nghe Tiểu Vũ kể, Cung Tuấn còn rất chu đáo đưa anh về giao tận tay cho Tiểu Vũ. Hôm thử tạo hình, anh cũng không hề làm gì gây khó dễ với đối phương, chẳng qua cũng chỉ là trêu chọc và thử thách cậu ta một chút, không phải đến mức thật sự nhỏ mọn như vậy chứ.

Trương Triết Hạn bất mãn nghĩ thầm trong lòng, không quen biết thì không quen biết. Cậu muốn diễn thế nào tôi sẽ cùng diễn với cậu như thế. Dù sao cũng chỉ đóng cùng một bộ phim trong vài tháng mà thôi, ai cũng không thể ép tôi và cậu tương tác được. Cung Tuấn không muốn xào couple, Trương Triết Hạn anh lại càng không muốn.

Chỉ là anh mãi cũng không biết được một sự thật rằng, người kia dù cố gắng bắt ép bản thân mình đến đâu vẫn không thể khống chế được đôi mắt cứ luôn nhìn về anh mọi lúc, mọi nơi.

Cung Tuấn nhìn thấy đối phương dù đã nhập đoàn được một thời gian mà vẫn chỉ lặng lẽ một mình chẳng trò chuyện với ai. Dáng vẻ lạnh lùng và xa cách cố hữu ấy của anh không hiểu sao lại làm cậu nhen lên chút khó chịu trong lòng. Người kia rõ ràng đã vào nghề nhiều năm như vậy, mối quan hệ cá nhân mười phần cũng tốt đẹp hơn so với một diễn viên tuyến 18 chẳng mấy tên tuổi là mình, vậy mà anh ấy vẫn cứ đơn độc trên con đường này một mình, vì sao lại vậy chứ?

Cậu cứ mãi dõi theo bóng lưng người ấy từ phía sau trong im lặng. Cho đến khi nhìn thấy con mèo nhỏ kia lại vô thức để lộ ra một mặt ngơ ngác khác của mình, Cung Tuấn mới bất giác cười nhẹ một tiếng.

Trương Triết Hạn khi ấy đang cầm trong tay ba đoạn hương trầm rất dài. Anh nhìn trước nhìn sau, ngó trái ngó phải để tìm được vị trí đứng thích hợp, nhưng rốt cuộc vẫn bị tầm nhìn của người phía trước chắn đi. Trương Triết Hạn lo lắng lùi về sau một bước, lại sợ chạm phải đầu hương của người khác, hai bả vai cứ co cụm lại với nhau, giống hệt chú mèo nhỏ sợ sệt đang cố gắng thu mình lại né tránh tất cả mọi thứ.

Cung Tuấn ở ngay phía sau thấy điệu bộ rụt vai dè dặt của anh đáng yêu quá đỗi, ánh mắt cứ theo bóng dáng anh mà đảo quanh không dứt. Rốt cuộc khi nhìn thấy người kia lùi về sau một bước rồi suýt nữa đụng vào đầu hương của mình, cậu sợ đối phương bị bỏng mới nhanh chóng đưa tay giữ lấy vai anh rồi hạ thấp đầu nói khẽ.

"Cẩn thận."

Trương Triết Hạn lặng lẽ gật đầu một cái, nhìn thấy người kia rất tự nhiên lui về sau nhường cho mình một chỗ trống thoải mái rồi mới điều chỉnh lại tư thế đứng của bản thân thật hợp lý, anh vốn định quay đầu nói lời cảm ơn, nhưng cảm thấy làm vậy cũng thật dư thừa, nên đành thôi.

Ngày khai máy đầu tiên cứ bình dị trôi qua như thế. Vài ngày tiếp theo, Hoành Điếm vẫn chỉ là một nơi đầy tịch mịch và ưu thương. Bầu trời trên cao âm u không một chút ánh sáng, nhưng lại vẫn bí bách chẳng cách nào đổ mưa được. Không khí cả trường quay vừa nóng bức lại vừa oi nồng. Mối quan hệ kì lạ của Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vào những ngày đầu tiên khi bộ phim mới bắt đầu khai máy cũng giống hệt như khung cảnh kia, vừa đìu hiu lại vừa quạnh quẽ, chỉ có thể dùng một câu bằng mặt mà không bằng lòng để hình dung.

Fan hâm mộ của anh, fan hâm mộ của cậu, tất cả những nhân viên công tác của đoàn làm phim đều mặc định như vậy. Mãnh nam sắt thép vì công việc mà bị ép phải đóng cùng một bộ phim đam mỹ chuyển thể mà, chẳng ai trong hai người nguyện ý chủ động tương tác với đối phương, điều này cũng dễ hiểu thôi.

Chẳng một ai biết được lý do thật sự đằng sau việc vì sao Cung Tuấn luôn đi thang bộ trong khi Trương Triết Hạn lại luôn lên xuống bằng thang máy. Cũng chẳng một ai biết, vào một đêm mùa hè oi bức, thần tượng của họ đã ôm vào lòng người mà họ vẫn luôn coi là đối thủ kia, để cho những lọn tóc dài của người nọ đem theo một mùi hương thanh khiết phớt qua mũi mình, để rất nhiều đêm về sau Cung Tuấn đã từng huyễn hoặc mình đắm chìm vào mùi hương của người ấy. Chỉ là cậu đem ý niệm đó giấu giếm vào tận góc sâu nhất nơi đáy lòng, và chỉ bộc lộ ra một vẻ xa cách hoàn toàn giả tạo mà thôi.

Trương Triết Hạn rất giỏi diễn ra vẻ thờ ơ, và Cung Tuấn cũng vậy. Vậy cho nên đến tận khi cảnh gặp mặt đầu tiên của Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành diễn ra, cả hai chủ thể vẫn còn đang tự ngơ ngác trong tiềm thức của bản thân, chẳng một ai đủ dũng cảm bước ra khỏi thế giới do chính mình tự tạo, cũng chẳng ai dám đủ can đảm để chủ động nhìn thẳng vào mắt đối phương. Mãi cho đến tận khi vị đạo diễn ở phía sau máy quay kia hô cắt đến lần thứ 6, cả hai mới cùng giật mình hồi thần tỉnh lại.

"Trương Triết Hạn, Cung Tuấn! Mẹ nó, tôi nói hai cậu có biết diễn không hả?"

Đạo diễn Vương đập mạnh quyển kịch bản trong tay xuống mặt bàn, tức giận gầm lên một tiếng.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc này Ôn Khách Hành đã nhìn ra Chu Tử Thư dịch dung, cũng phần nào đoán ra được thân phận người kia qua thanh kiếm Bạch Y và cái họ Chu mà người kia tự xưng trên người. Cảnh áp sát này là cảnh quan trọng để bộc lộ sự cợt nhã của Ôn Khách Hành, trong cợt nhả có thăm dò, có manh động, cũng có bi ai. Vì nếu người kia quả thật là Chu Tử Thư trong quá khứ của hắn thì những đau đớn thống khổ kia cũng sẽ theo y trở lại tiềm thức hắn. Hắn vừa vô thức kháng cự đối phương lại vừa không ngăn được bản thân cứ tiến từng bước từng bước về phía người kia, Cung Tuấn, cậu rốt cuộc có hiểu được không hả?"

Cung Tuấn gật đầu đáp vâng một tiếng, lại giống như sợ vị đạo diễn kia không tin tưởng mình, nên sau cùng vẫn nhẹ giọng bổ sung thêm một câu.

"Em hiểu, em hiểu được mà."

"Cậu hiểu cái đầu cậu!"

Đạo diễn Vương suýt chút nữa là tụt huyết áp vì chàng hoa hoa công tử vẫn đang tiêu sái cầm quạt trong tay kia, ông tức giận kéo giật cánh tay cậu lại gần với máy quay.

"Cậu xem, cậu hiểu mà diễn cái gì vậy hả? Ánh mắt này là ánh mắt khi nhìn thấy một người quan trọng mà mình tưởng chừng đã đánh mất từ lâu đó hả? Đây là ánh mắt vừa thăm dò, vừa manh động, vừa bi ai hả? Đây con mẹ nó là ánh mắt nhìn chó chết ngoài đồng thì có, có chút tình cảm nào là nhìn con người đang sống không hả?"

"Em xin lỗi, đạo diễn."

Cung Tuấn cúi đầu thật sâu, lớn tiếng nói một lời xin lỗi từ tận đáy lòng mình. Là một diễn viên, vậy mà lại đem trạng thái thật sự bên ngoài của bản thân tiến vào vai diễn, đó là đại kỵ lớn nhất của sự nghiệp mà cậu chưa bao giờ muốn mình gặp phải trong đời. Rốt cuộc cũng phải một lần trải nghiệm rồi, Cung Tuấn khắc khoải nghĩ.

"Bỏ đi, tôi không cần cậu xin lỗi, tôi cần là cần cậu diễn tốt kìa. Cả cậu nữa, Trương Triết Hạn."

Đạo diễn Vương quay đầu lại dòm lom lom vào mặt người vẫn còn đang trong lốt hoá trang ăn mày kia.

"Mẹ nó, tôi hợp tác với cậu cũng được vài bộ rồi, mặc dù bộ nào cậu cũng bị người ta chê là diễn đơ một màu nhưng ít nhất cũng vẫn có cảm giác của nhân vật. Lần này là làm sao vậy hả?"

Trương Triết Hạn vẫn đang cầm thanh kiếm trong tay, nghiêm túc cúi gằm mặt không dám đáp trả lại một lời.

"Tôi mặc kệ là hai cậu có nguyên do gì, nhưng tình trạng này tôi không chấp nhận được. Đã là diễn viên thì phải biết chấp nhận vì vai diễn, hai cậu đã nhận bộ phim này thì không ai trong hai người được phép qua loa đại khái. Đó không phải chỉ là không tôn trọng khán giả mà còn là không tôn trọng bản thân, không tôn trọng chính Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành của hai cậu, hiểu không hả?"

Trương Triết Hạn vẫn cúi đầu lặng im không nói, rốt cuộc vẫn là Cung Tuấn lên tiếng đáp lời thay cho cả anh.

"Thật sự xin lỗi, đạo diễn."

Đạo diễn Vương khoát tay ra hiệu đổi cảnh, sau đó mới quay đầu nói với hai người vẫn còn đứng im ở đó.

"Hôm nay hai cậu không cần diễn nữa. Đẩy cảnh của Cố Tương và Tào Uý Ninh lên trước. Các cậu tự điều chỉnh lại trạng thái của bản thân đi, ngày mai tiếp tục."

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đồng thời cúi người chào tạm biệt rồi rời đi.

Thời điểm bước lên xe RV của mình, tâm trạng của Trương Triết Hạn gần như đã tụt xuống chạm đáy. Tiểu Vũ nhìn thấy người kia chỉ nhắm mắt lặng lẽ ngồi thẩn thờ ở đó, hai bàn tay anh khổ sở vặn vẹo đan vào nhau, lại không biết phải làm thế nào để an ủi người kia cho tốt, rốt cuộc nhịn không được cũng chỉ đành lí nhí hỏi một câu.

"Tiểu Triết à, cậu ổn không?"

Trương Triết Hạn mở mắt, nhìn ra bầu trời đầy hư vô mịt mờ trước mặt, rồi thấp giọng trả lời.

"Tôi ổn, không sao đâu. Cậu đừng lo quá."

Tiểu Vũ nhìn nụ cười nhạt nhòa trên đầu môi của đối phương, trong lòng chua xót.

"Lần đầu tiên cậu bị đạo diễn mắng trước mặt tất cả mọi người, phải không?"

Thấy người kia lại im lặng không đáp, anh tức giận đưa tay đấm mạnh vào băng ghế phía trước, rốt cuộc lời đã giữ kín trong lòng suốt mấy năm nay nhịn không được vẫn phải nói ra.

"Nếu không hợp với nghề này, hay là từ bỏ đi, Tiểu Triết. Ba người chúng ta cũng đâu phải không có cơ sở, gọi cả Trương Tô tới, chúng ta cùng lập công ty. Cậu muốn làm gì thì làm đó, muốn hát thì hát, muốn sáng tác thì sáng tác, không cần thiết phải bán mạng đóng phim nữa. Không thì chuyển sang kinh doanh, bất động sản tôi thấy cũng được lắm, đầu tư cũng không tệ..."

Đương lúc Tiểu Vũ vẫn còn đang thao thao bất tuyệt về dự định của bản thân, đột nhiên lại nghe được người kia thấp giọng xen vào một câu.

"Không phải."

"Hả? Cái gì không phải?"

Trương Triết Hạn bình thản tựa người vào lưng ghế, ánh mắt trong suốt vô định nhìn ra khoảng không bên ngoài cửa xe.

"Không phải là lần đầu tiên bị đạo diễn mắng đâu, nên tôi quen rồi, không sao cả. Đừng lo."

Anh đặt tay lên vai Tiểu Vũ vỗ nhẹ mấy cái, khoé miệng cũng cố gắng kéo cao tạo thành một nụ cười.

"Vì cậu mới qua giúp tôi nên mới cảm thấy khó chịu như vậy, lâu dần sẽ quen thôi. Đừng lo. Lúc nào tôi không chịu được nữa nhất định sẽ nói với cậu và Trương Tô, tới lúc đó ba chúng ta lại cùng nhau ngồi xếp bằng dưới đất uống rượu, được không hả?"

"Được!"

Tiểu Vũ khảng khái đáp lớn một tiếng, sau đó mới chỉ một ngón tay vào chóp mũi của đối phương, gằn giọng hăm doạ.

"Không được phép giấu tôi".

Trương Triết Hạn bật cười trước giọng điệu uy hiếp ấu trĩ của đối phương, rốt cuộc cũng đành thoả hiệp.

"Bây giờ ngày nào cậu cũng ở bên tôi 24/24, tôi có chuyện gì chẳng lẽ còn giấu cậu được sao, tên ngốc."

.


.


.


.



Lúc trở về đến khách sạn, trùng hợp lại nhìn thấy Cung Tuấn và đoàn đội của cậu cũng vừa xuống xe. Trương Triết Hạn thấp giọng cười thầm một tiếng, trong lòng lại nghĩ, đúng thật là oan gia ngõ hẹp, lúc nên gặp đã gặp, lúc không nên gặp cũng vẫn phải gặp.

Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn và người trợ lý tên Tiểu Vũ đang dừng bước đứng đợi thang máy, cậu theo thói quen lại định quay đầu đi thang bộ, vậy mà người kia dường như đã nhanh hơn một bước.

"Thang máy tới rồi. Cậu không phải đến lúc này vẫn còn muốn tránh mặt tôi đấy chứ, Cung lão sư."

Ba chữ Cung lão sư Trương Triết Hạn cố ý nhấn mạnh, còn đặc biệt quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu. Cung Tuấn có phần bất ngờ vì ánh mắt mang theo tia khiêu khích của đối phương, nhưng bước chân cậu vẫn như cũ ngập ngừng do dự.

Trương Triết Hạn lúc này thật sự đã không nhịn được nữa, anh cười khẩy một tiếng, dùng khí thế đầy áp bức bước tới trước mặt cậu, ép người kia phải lùi về sau vài bước để đối diện với mình.

"Cung lão sư, cậu có ý kiến với tôi?"

Cung Tuấn vô thức nuốt nước bọt một cái, rốt cuộc cũng không tránh né ánh mắt sáng rực như dao của Trương Triết Hạn nữa.

"Tôi không có."

"Không có?"

Trương Triết Hạn nheo mắt bật cười.

"Cậu tốt nhất là đừng có."

Anh quay đầu bước vào thang máy theo Tiểu Vũ. Cung Tuấn do dự hồi lâu, nhìn thấy người trợ lý kia dường như vẫn đang giữ cửa thang máy đợi mình, rốt cuộc chỉ đành âm thầm thở dài rồi bước vào phía trong.

Thang máy chậm chạp nhích lên từng tầng một, ba người phía trong cũng im lặng chẳng ai lên tiếng một lời nào. Tầng của Trương Triết Hạn đến đầu tiên, anh quay đầu đi thẳng một hơi, dường như cũng chẳng thèm đếm xỉa đến vị bạn diễn của mình một chút.

Tiểu Vũ là trợ lý của Trương Triết Hạn, cũng ở cùng một tầng với anh, thế nhưng lần này nhìn thấy người kia đi rồi mà Tiểu Vũ vẫn chậm rãi không muốn bước theo. Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới quay đầu nhìn tới người vẫn còn đang im lặng đứng ở một góc kia.

"Cung lão sư."

Vẫn là Tiểu Vũ lên tiếng mở lời trước thay cho lời chào.

"Tôi không biết cậu có ý kiến gì với Triết Hạn nhà tôi, nhưng thái độ của cậu đối với cậu ấy như thế, quả thật khiến tôi cảm thấy rất khó chịu."

Cung Tuấn im lặng chờ đợi người kia nói hết lời, không lên tiếng phản bác cũng chẳng hề có ý định ngăn lại câu nào.

"Cậu và cậu ấy đều là diễn viên chuyên nghiệp, thái độ đối xử với đồng nghiệp thế nào chắc không cần đến lượt tôi nhiều chuyện. Nhưng có một điều cậu đừng quên, Trương Triết Hạn là tiền bối của cậu. Cậu đối với một tiền bối đã vào nghề nhiều năm hơn mình bằng thái độ không tôn trọng như thế, đừng nói cậu ấy tức giận không đối diễn được với cậu, ngay cả tôi đây nhìn còn muốn đập cậu nữa là cậu ấy."

Tiểu Vũ liếc xéo đối phương một cái, cứ nghĩ đến ánh mắt trống rỗng vô hồn của bạn mình lúc nãy khi còn ngồi trên xe, anh lại nhịn không được chỉ muốn vung nắm đấm vào mặt người kia, nhưng có lẽ vẫn chưa phải lúc.

"Thời gian hai người hợp tác không dài, mong cậu biết thức thời cho. Đừng để người ta vì cậu mà đánh giá Triết Hạn không tốt. Nếu còn để tôi thấy cậu làm cậu ấy buồn lần nữa, lúc ấy có lẽ không phải chỉ là nói chuyện như thế này thôi đâu."

Tiểu Vũ ấn nút mở cửa thang máy, nói câu cuối cùng rồi xoay người đi thẳng. Cung Tuấn đứng lặng người trong chiếc hộp hình chữ nhật bằng kim loại ấy, cũng không biết bản thân nên cười hay nên khóc đây.

"Mẹ nó, vậy mà hôm nay lại bị đe đọa cơ đấy."

Cung Tuấn dựa lưng vào bức tường kim loại phía sau, cúi đầu cười đến mức hai vai cũng run rẩy.

"Trương Triết Hạn à Trương Triết Hạn, rốt cuộc anh giận tôi đến mức nào chứ? Ngay cả người bên cạnh anh cũng ra mặt giúp anh rồi, vậy mà anh vẫn nhịn được, có phải là quá dễ bắt nạt rồi không?"

Cậu vừa cười vừa thu hồi ánh mắt, chỉ trong khoảnh khắc thôi đôi mắt kia liền trở lại xa cách lạnh lùng như trước kia.

"Lại còn buồn? Đồ ngốc! Buồn cũng không biết đánh người chửi người, cứ ôm vào lòng như vậy để làm gì cơ chứ. Đúng thật là ngốc."

Cung Tuấn trở về phòng mình, ngay lập tức liền ngã người lên chiếc ghế sô pha mềm mại ở phòng khách. Cậu không muốn động đậy tắm rửa, ngay cả đói bụng cũng chẳng thèm ăn, chỉ bất động nằm thừ một chỗ như thế, trong đầu vẫn là ánh mắt đầy dữ dội của người kia lúc nhìn mình rồi quật cường đặt câu hỏi "Cậu có ý kiến với tôi?"

Không hiểu sao, Cung Tuấn lại nhìn thấy đằng sau ánh mắt dữ dội, mạnh mẽ của người kia là sự khắc khoải, ưu thương chẳng cách gì che đậy. Ngay cả khoảnh khắc sau cùng khi anh ấy rời đi, dù chỉ là một nửa sườn mặt đơn bạc lướt qua mà thôi nhưng cũng đủ để cậu nhận ra, Trương Triết Hạn có lẽ thật sự đã chịu tổn thương mất rồi.

Cung Tuấn lăn lộn ôm đầu vùi mặt xuống sô pha, âm giọng trầm thấp vọng ra như vọng từ đáy nước.

"Em không có, không phải không tôn trọng anh mà."



______________

Hết chương 4

15/05/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top