Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Ngày tháng như thêu, tuế nguyệt kết kén. Những thứ đã cho rằng tốt đẹp trong ký ức đến nay lại hoàn toàn ngược lại. Dù cho như thế, tháng ngày như mây vẫn phải trôi qua một cách cố chấp, dẫu đi đến nơi sơn cùng thủy tận, cũng sẽ có một ngã rẽ để bạn bước ra. Chỉ là vầng trăng sáng treo ngoài cửa sổ đó, khi tỉnh mình ta biết, khi say ai người hiểu đây."







---







Hoành Điếm nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm vẫn có chênh lệch nhau khá lớn.

Trương Triết Hạn vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo một tầng hơi nước trong suốt mát lành. Anh cúi đầu nghiêng người ngồi bên chiếc sofa đối diện cửa sổ, trên tay là tập kịch bản phim đã sớm bị chủ nhân vần vò đến nhàu nát.

Mỗi một lời thoại của nhân vật, từng hành động, suy nghĩ của Chu Tử Thư dường như đều đã được Trương Triết Hạn khắc sâu vào tâm khảm, thế nhưng chỉ cần anh nhắm mắt lại, tưởng tượng đến hình ảnh của Ôn Khách Hành trong đầu, chẳng hiểu sao chính mình lại chẳng thể nào tự đối diễn được.

Lẽ nào giữa anh và Cung Tuấn thật sự có gút mắc không thể nào tháo gỡ?

Trương Triết Hạn mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế, hai mắt gắt gao nhắm chặt, những lời nói của đạo diễn Vương vẫn như cũ vang vọng từng hồi mãnh liệt bên tai, chẳng cách nào xua tan triệt để được.

Mười năm trời anh ngụp lặn trong cái vòng lẩn quẩn này, sự nghiệp, danh lợi, tiền tài giống hệt như cát trôi tuột qua kẽ tay. Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, cũng không phải chưa từng có suy nghĩ muốn buông xuôi, chỉ là những lúc như thế, Trương Triết Hạn thật sự rất không đành lòng.

Mỗi một vai diễn, mỗi một bộ phim, mỗi một cơ hội được xuất hiện trước mắt khán giả, Trương Triết Hạn đều cố gắng đem cái tôi đẹp nhất của mình biểu hiện ra, nhưng chưa bao giờ anh được người ta chấp nhận và yêu thích.

Một lần rồi một lần như vậy qua đi, thời gian giống như đã thành công gột rửa con người anh mất một nửa. Trương Tô vẫn luôn nhắn nhủ anh rằng, đừng buông bỏ bản thân, đừng tự trách mình trong cô độc. Còn Tiểu Vũ lại luôn bảo với anh, cậu thiếu niên dương quan rạng rỡ Trương Triết Hạn ngày xưa đã bị tôi luyện thành một người đàn ông lạnh nhạt, xa cách của hiện tại mất rồi.

Trương Triết Hạn dụng tâm lắng nghe, cũng sâu sắc thấu hiểu sự thay đổi của bản thân mà hai người anh em nối khố của mình vẫn luôn nhắc nhở. Chỉ là sự nhiệt tình đối với nghiệp diễn của anh, giống hệt như sự tự tin vào bản thân cứ từng chút từng chút bị người ta mài mòn đi như thế.

Cố gắng có ích lợi gì chứ, khi mà nhắc đến Trương Triết Hạn người ta chỉ nhớ đến những scandal nhan nhản trên mặt báo?

Phấn đấu để làm gì cơ chứ, khi mà hơn ba mươi nhân vật anh đóng thậm chí còn không hot bằng một lần có tin anh qua đêm cùng bóng hồng nào đó?

Trương Triết Hạn chua xót nghĩ thầm, bây giờ ngay cả đến bạn diễn là nam cũng ngại không muốn tương tác với anh, nực cười và mỉa mai làm sao.

Tiếng gõ cửa bên ngoài phòng đột nhiên vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ, Trương Triết Hạn ngẩn ra rồi đưa mắt nhìn đồng hồ, giờ này mà ai còn đến tìm anh chứ?

Trương Triết Hạn nhanh chóng khoác lên người chiếc áo choàng lông màu be ấm rồi tiến đến mở cửa phòng.

"Xin hỏi cô tìm ai vậy?"

Cô gái đứng trước mặt có bộ dáng gầy gò thanh tú, mái tóc dài buông xõa ngang vai, đôi mắt to trong trẻo nhìn thẳng vào mắt anh rồi cúi thấp đầu bẽn lẽn.

"Trương lão sư, em đến tìm anh."

"Tìm tôi?"

Trương Triết Hạn kinh ngạc mở to mắt nhìn người kia.

"Nhưng tôi và cô có quen biết sao?"

"Không, không quen. À không phải, thật ra là em biết anh, nhưng mà anh không biết em."

Cô gái cúi đầu ngắc ngứ hồi lâu, thanh âm nhỏ nhẹ trong trẻo vang lên chậm rãi từng chút một.

"Em tên Diệp Tâm, cũng là diễn viên của Thiên Nhai Khách, chắc là anh chưa từng để ý đến em đâu. Em vào vai một nữ quỷ vô danh trong La phủ của Ôn Khách Hành. Cảnh quay của em thật sự là còn lâu mới tới, nhưng mà em ngày nào cũng đến trường quay vì anh cả.''

Trương Triết Hạn lặng im nhìn cô gái kia đang ngại ngùng tự bấu chặt lấy gấu áo mình, đôi hàng mi dài ấy cứ run rẩy từng hồi trước mắt anh, cũng chứng tỏ được chủ nhân của nó đang thật sự hồi hộp và lo lắng đến mức nào.

"Thật ra, em thích, em thích Trương lão sư từ rất lâu rồi. Lúc trước em cũng từng đóng cùng anh trong bộ phim Vân tịch truyện, nhưng khi ấy em vẫn còn là sinh viên, chỉ được đóng một vai quần chúng nhỏ thôi chứ không phải vai phụ được lên hình như bây giờ. Cảnh lúc đó là quay giữa đường phố tấp nập huyên náo, anh chỉ đi lướt qua người em trong một khoảnh khắc mà thôi. Dù bên cạnh anh khi ấy là nữ chính vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, nhưng mà em giống như bị trúng tiếng sét ái tình vậy, cứ một mực quay đầu lại nhìn anh. Về sau em biết anh đồng ý tiếp nhận bộ phim này nên mới tới đoàn làm phim thử vận may xin casting một vai phụ nhỏ nhất, không ngờ lại được. Trương lão sư, Trương Triết Hạn, em thật sự vì anh mới đến đây... Em quả thật thích anh nhiều lắm. Em chỉ muốn nói cho anh biết là em thích anh mà thôi."

Cung Tuấn vừa bước qua lối ngoặt dẫn vào hành lang liền chứng kiến một màn tỏ tình oanh oanh liệt liệt ngay trước cửa như thế.

Bạn diễn của anh đang dựa nửa người vào khung cửa phía sau, đôi mắt đa tình nhẹ nhàng câu lên, đem ánh nhìn dịu dàng đặt vào người trước mặt. Người kia nhu hoà trong chiếc váy liền thân màu xanh nhạt giản dị, mái tóc dài xoã tung buông xuống ngang vai, những đầu ngón tay thon dài trắng muốt vì hồi hộp mà cứ chốc lát lại khẽ đan chặt vào nhau.

"Trương lão sư, anh có thể cho em một cơ hội ở bên anh được không?"

Cung Tuấn nhìn thấy người con gái kia căng thẳng nhắm chặt hai mắt chờ đợi, lại nhìn thấy bạn diễn của mình nâng nhẹ khoé mắt nhìn người con gái kia rồi nhàn nhạt nở nụ cười

"Tình cảm em dành cho tôi thật sự làm tôi rất cảm động, nhưng hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp mà thôi, không có ý định yêu đương cùng với ai cả, thật xin lỗi."

Tầm mắt Trương Triết Hạn như có như không đảo một vòng qua vị trí vách tường mà Cung Tuấn đang đứng, rốt cuộc cũng thu lại nụ cười nhẹ tênh trên khuôn mặt.

"Đến rồi thì qua đây, sao lại nấp ở đó làm gì, Cung Tuấn?"

Cung Tuấn giật mình khi nghe người kia lớn tiếng gọi tên mình như thế. Cô gái nọ dường như cũng không ngờ đến việc có người thứ ba xuất hiện trong cuộc trò chuyện này, gương mặt thoáng chốc liền ửng hồng nhanh chóng.

"Xin lỗi, Diệp Tâm, bây giờ tôi có hẹn tập kịch bản với Cung lão sư, nếu em không phiền thì..."

Trương Triết Hạn liếc mắt khẽ nhìn đối phương rồi nhẹ giọng đề nghị.

"Không, không phiền. Em hiểu mà, Trương lão sư..."

Người con gái tên Diệp Tâm lùi một bước về sau, khi nhìn thấy dáng hình cao lớn của Cung Tuấn đang từng bước tiến về phía mình cô mới giật mình né tránh.

"Em hiểu rồi, Trương lão sư, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa. Hai anh cứ tập kịch bản đi, em sẽ không quấy rầy đâu. Em, em đi đây. Tạm biệt."

Cung Tuấn thấy đối phương vẫn giữ nguyên khuôn mặt hờ hững lạnh nhạt ấy nhìn theo bóng lưng người con gái kia cho đến khi khuất hẳn, sau đó mới xoay người bước chân quay trở lại phòng mình.

"Nếu thật sự là đến tìm tôi thì vào đi. Đừng cứ đứng ngẩn ngơ ở đó mãi thế."


.


.


.


.


Cung Tuấn lóng ngóng tay chân đứng mãi bên bộ sofa dành cho khách trong phòng Trương Triết Hạn. Cậu chẳng biết việc mình vào phòng của người kia giữa đêm muộn như thế này có hợp tình hợp lý hay không, dù gì cả hai cũng không được tính là đồng nghiệp thân thiết.

"Ngồi một chút đi. Còn nếu cậu không muốn thì đợi thêm lát nữa để chắc chắn cô gái kia đi đã rồi cậu ra ngoài cũng được. Xin lỗi vì đã lôi cậu vào chuyện này."

Cung Tuấn gật đầu ừm nhẹ một tiếng, lại nhìn thấy quyển kịch bản người kia vẫn đang lật dở trên bàn, cậu chần chừ trong giây lát, rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi ra điều mà mình đang lấn cấn trong lòng.

"Anh rất có kinh nghiệm trong việc từ chối người khác như vậy sao?"

Trương Triết Hạn bật cười một tiếng thật khẽ. Anh đặt trước mặt cậu một cốc nước dưa hấu màu đỏ đẹp mắt, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống phần ghế trống đối diện với người kia.

"Cũng không tính là nhiều, nhưng kinh nghiệm đối phó thì vẫn phải có. Không lẽ cậu muốn tôi phải cảm động đưa người vào phòng rồi nhẹ giọng dỗ dành an ủi? Để sáng mai tôi lại tiếp tục vinh dự được lên mặt báo nữa à?"

"Lên mặt báo?"

Cung Tuấn lúc đầu vẫn chưa hiểu lắm ẩn ý hoàn toàn trong câu nói của đối phương, tận đến khi nhìn thấy người kia nhếch nhẹ khoé môi rồi mỉm cười nhìn mình đầy chờ đợi, cậu mới tỏ tường được ý nghĩa đằng sau những lời nói ấy là gì.

"Vậy những lần trước cũng đều là anh bị gài bẫy hết sao?"

Cung Tuấn vô thức buột miệng ngay lập tức, giống như chỉ sợ người kia không biết mình đã chủ động tìm hiểu qua toàn bộ quá khứ và những tin tức về người đó trước khi hợp tác vậy. May mà Trương Triết Hạn đang ngồi trước mặt cậu đây cũng không phải kiểu người hay để bụng. Anh nâng nhẹ cốc nước ấm trong tay rồi mơn man miết nhẹ phần thành cốc. Đôi mắt đào hoa kia chẳng biết vì sao lại khe khẽ rũ xuống, giọng nói cũng đơn bạc đi mấy phần.

"Cũng không hẳn là bẫy, có lẽ là do bản thân tôi không tâm cơ được như người khác thôi. Chắc là vậy."

Cung Tuấn nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi người kia, trong lòng không hiểu sao lại dâng một loại cảm giác vừa bi ai lại vừa lạ lẫm. Cậu nghiêm túc suy xét, sau đó mới như à lên một tiếng.

"Nhưng mà Trương lão sư, anh làm sao chắc chắn được cô gái kia là do người cài cắm đến bên anh? Không chừng cô ấy thích anh thật lòng, chẳng phải nói đã từng gặp anh trong bộ phim Vân tịch truyện rồi sao?"

Trương Triết Hạn xoay người đứng dậy rồi bước đến ô cửa sổ phía sau lưng cả hai. Từ góc này của phòng anh nhìn ra, Hoành Điếm thu nhỏ lại giống như một thế giới hoàn toàn xa lạ, một nơi mãi mãi chẳng bị thời gian và lòng người chi phối, một nơi mà Trương Triết Hạn anh và vô số những con người ngoài kia vẫn đang miệt mài giữ vững tay chèo trước muôn vàn sóng dữ.

"Những hư tình giả ý đó nếu như là thật thì sao? Cô ấy thật sự thích tôi rồi sẽ sao nữa? Cung Tuấn, ngành này của chúng ta không có chân tâm, không phải cậu cứ dốc lòng dốc sức đem trái tim mình phô bày ra trước mặt người khác thì sẽ nhận được sự đền đáp quý trọng xứng đáng. Người thân quen đến đâu rồi cũng biến thành xa lạ, huống hồ gì là một người xa lạ chưa từng quen, làm sao có thể tồn tại chân tình?"

Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn dáng hình đơn bạc của người kia bị bóng tối bên ngoài bao bọc, chỉ còn lại một phần sống lưng vừa mảnh mai lại vừa kiên cường của người ấy dựng thẳng trong màn đêm, cũng đâm thẳng vào tường đồng vách sắt trong lòng cậu. Mái tóc dài của anh vẫn như cũ rũ xuống che khuất đi khuôn mặt thanh tao, cũng phần nào phủ lấp luôn đôi mắt đào hoa vốn dĩ vẫn vô cùng xinh đẹp ấy.

Hình ảnh tương phản ngược sáng trong bóng đêm, giống hệt như Chu Tử Thư đang lẳng lặng đem phần xương hồ điệp đẹp đẽ mềm mại nhất của cuộc đời mình phô bày ra trước mặt cậu như thế. Cung Tuấn vô thức muốn vươn tay chạm vào người kia theo bản năng, nhưng chút lý trí còn xót lại cuối cùng vẫn bắt buộc cậu phải tỉnh táo.

Anh ấy không phải Chu Tử Thư.

Trương Triết Hạn không phải.

Nhưng mặc cho cậu có tâm niệm điều đó hàng trăm nghìn lần trong đầu đi nữa thì khi thật sự đối mặt với người kia, tận sâu trong tiềm thức vẫn luôn một giọng nói theo bản năng mách bảo cậu một điều trái ngược rằng, hãy đến bên cạnh anh ấy, hãy dũng cảm đưa tay ra và chạm vào vị chiến lang vừa dũng mãnh lại vừa kiên cường kia, đừng để anh ấy một mình chới với giữa đêm đen, cũng đừng để anh ấy một mình bơi giữa dòng lũ dữ.

Cung Tuấn lặng lẽ bước đến bên cạnh anh rồi cùng anh ngẩn người nhìn ngắm bầu trời Hoành Điếm đang được thắp sáng bởi hàng trăm hàng nghìn vì sao muôn hình vạn trạng ngoài kia. Cậu cúi người quay đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, âm giọng trầm thấp từ tính bất ngờ phát ra kề cận bên tai đột nhiên lại khiến Trương Triết Hạn ngây ngẩn.

"Trương lão sư, thật lòng xin lỗi."

Những miễn cưỡng không vui giữa cả hai trong suốt thời gian vừa qua, tất cả những thăm dò, địch ý dường như đều bị đẩy lui sạch sẽ vào giây phút này. Trương Triết Hạn khẽ cười một tiếng, đột nhiên lại cảm thấy đối phương có lẽ cũng là một người bầu bạn không tồi.

"Cậu ăn tối chưa? Tôi bây giờ tự nhiên lại cảm thấy hơi đói bụng rồi."

Cung Tuấn cũng vô thức nhoẻn miệng bật cười một tiếng, khóe mắt cong cong híp lại như vầng trăng tròn.

"Anh muốn ăn gì, tôi làm cho anh ăn."



___________


Hết chương 5

24/05/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top