Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Ngày hôm đó, quả là một buổi dạ tiệc bất ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Ngày hôm đó, quả là một buổi dạ tiệc bất ổn. 

Ngồi trên ban công nơi tầng cao lộng gió, trong miệng vẫn nhóp nhép miếng bánh ngọt của bữa xế, tôi đưa mắt nhìn xuống phía những người hầu tất bật rộn rịch phía dưới. 

Chỉ còn vài giờ nữa thôi, tối nay, một buổi dạ hội do đại phú hào Benzen Reagan tổ chức sẽ được diễn ra. Với sức ảnh hưởng và tiếng tăm của mình, chắc chắn sẽ có vô vàn những vị khách mời đến dự, trong đó không thể không kể đến những gia đình quý tộc, quan chức quanh vùng cùng vô số đối tác làm ăn hay bất cứ ai muốn lôi kéo quan hệ với thương hội Reagan. 

Ước chừng, khu biệt thự nhà Reagan đêm nay sẽ tiếp đón không dưới 1000 lượt khách, thậm chí còn nhiều hơn nữa vì tính đặc biệt của buổi tiệc. 

Tất nhiên, sẽ không có bất kì căn phòng nào đủ sức chứa hết thật nhiều người như vậy. Theo lẽ đó, bữa tiệc sẽ được tổ chức ở khu sân vườn rộng rãi thoáng mát. Cũng vì vậy, số lượng công việc cần phải hoàn thành cũng tăng thêm gấp bội. 

Tự nhiên, tôi thấy thương cảm những người dưới kia qua. Họ đã làm việc cường độ cao suốt ba ngày liên tiếp kể từ khi tôi tới đây rồi. Tôi cũng muốn xuống đó giúp họ lắm, nhưng thân là người thừa kế chính thức của thương hội Reagan, Benzen không cho phép tôi động tay động chân vào bất cứ công việc gì.

Thay vào đó, suốt ba ngày nay, tôi bị ép học những thứ lễ nghi, lối giao tiếp, cách ứng xử, vân vân và mây mây. Tất nhiên, tôi đã trực tiếp đánh ngất luôn những người 'giáo viên' Benzen phái đến sau khi nghe họ thao thao bất tuyệt được khoảng 1 phút 30 giây. 

Không đời nào bổn Ma vương ta học mấy cái đó đâu~ 

Lạch cạch.... 

Tiếng mở cửa!? Rồi, nhìn thân hình mũm mĩm tròn trĩnh kia tôi liền biết người bước vào là ai. 

" Benzen à, có chuyện gì không? "

" Đại nhân, khâu chuẩn bị của buổi dạ hội hầu như đã xong xuôi, chỉ còn lại phần kiểm tra cuối cùng thôi ạ. Vài giờ tới, chúng ta sẽ tiếp đón hàng trăm lượt khách từ khắp nơi, ngài cũng nên chăm chút thêm về ngoại hình cùng trang phục ạ. " 

" Thay đồ hả? Ta thấy trang phục hiện tại rất ổn mà. "

Quần short, áo cộc, dép tổ ong thêm cặp kính râm khiến ánh nhìn trở nên u ám... combo tôi đang mặc không phải đã quá hoàn hảo cho một buổi tối hiu hiu gió thổi sao? 

Mấy thứ lễ phục kia khó chịu lắm, cứ thế này có phải thoải mái hơn không?

Tuy nhiên, Benzen hình như không nghĩ thế. Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ quái, bĩu môi lại nói.

" Đại nhân, trang phục này.... thực sự không hợp để tham dự một buổi tiệc đâu ạ. "

" Có gì không hợp? Ta mặc nó rất thoải mái mà. "

" Khụ khụ, đại nhân, nếu ngài muốn thoải mái, tôi sẽ kêu người hầu tận lực chuẩn bị cho ngài một bộ trang phục thoải mái nhất có thể. Chứ cách ăn mặc hiện tại... thực sự không ổn chút nào đâu ạ. "

Vẻ mặt Benzen trông đến là bất lực, giọng điệu thảm thiết vô cùng. Haha, chưng ra vẻ mặt này, tôi cũng không muốn chọc anh ta nữa. Tôi khẽ vươn vai, uể oải đứng dậy khỏi chiếc ghế dài thoải mái. 

" Được rồi, thay thì thay. Giới thượng lưu mấy người thật là kỳ quái. " 

Ngài mới là kẻ kì quái thì có!! Trên vẻ mặt Benzen cùng mấy người hầu phía sau cứ như ghi thật to dòng chữ như vậy đấy. Đương nhiên, tôi chẳng quan tâm đâu, chỉ lẳng lặng theo người hầu về phòng thay đồ.

Những người hầu nơi đây, cũng không phải người bình thường, mà là những sát thủ được đào tạo, huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp. Mỗi người trong số họ đều có sức mạnh tương đương với những hiệp sĩ hoàng gia chứ chẳng chơi.... ít nhất tôi nghe Benzen nói thế.

Rất nhanh, tôi đã đến phòng thay đồ. Nhìn vào những tủ quần áo chật kín những bộ dạ phục hào nhoáng đắt tiền được người hầu mở ra, tôi cảm thấy có chút ớn. 

" Lấy bộ nào đơn giản,  thoải mái nhất ấy. "

" Vâng, chúng tôi sẽ lựa chọn bộ trang phục hợp nhất với thiếu chủ ạ. "

Này này, ta bảo lấy bộ đơn giản nhất chứ không phải hợp nhất nhé!! Bọn kia, các ngươi có nghe ta nói không đấy!? Thôi xong, nhìn thế kia là biết mấy mẹ này chẳng hề nghe tôi nói rồi. 

Rất nhanh, mấy cô người hầu năng nổ đã lấy ra hơn chục bộ đồ bày biện trước mặt tôi. Bộ nào bộ nấy đều đính đá dát vàng, cầu kì hoa mĩ. 

" Thiếu chủ thích bộ nào nhất ạ. "

" Mếu thích bộ nào hết! Ta đã bảo đơn giản thôi cơ mà, các người lại tự làm theo ý mình vậy hả? "
- Tôi bực bội quát thẳng vào mặt mấy cô hầu. 

" Nhưng thiếu chủ là người thừa kế của thương hội Reagan đấy ạ. Những bộ đồ thương thường không cách nào thể hiện ra được hết đẳng cấp của thiếu chủ hết. Hơn nữa, nếu thiếu chủ mặc những bộ đồ quá tầm thường, người ta sẽ coi thường thương hội Reagan mất. "

" Kệ mợ nó chứ, liên quan quái gì đến ta. "

Tôi vung tay đem đống đồ đắt tiền lòe loẹt kia ném ra chỗ khác. Không thể nhờ vả ai hết, tôi tự mình xục xạo những tủ đồ, lựa chọn bộ đồ đúng ý mình nhất. 

Sau khi lục lọi tung tóe hết cả lên, cuối cùng tôi cũng lựa được một bộ dạ phục tạm coi như vừa ý. Không lòe loẹt sắc màu, không đính vàng đính đá, chỉ đơn thuần một lớp vải đen mềm mại thoáng mát. Đơn giản, nhẹ nhàng, thoải mái, thứ đáng tiền nhất có lẽ là chất liệu vải đặc biệt tạo nên nó. 

" Quyết vậy đi, ta sẽ mặc bộ này. " 

" Không hổ là thiếu chủ, chỉ vừa lựa đã chọn được bộ đồ đắt giá nhất ở đây. " 

" Hể? Đắt nhất? " 

Tôi ngớ người khi mấy cô hầu vỗ tay bồm bộp. Rõ ràng tôi chọn bộ đơn giản nhất, từ khi nào biến thành đắt nhất rồi? Cần lắm một lời giải thích.

" Bộ đồ này được dệt nên từ tơ của loại tằm quỷ khổng lồ chỉ có ở vùng cao nguyên Lanmania. Trên khắp bộ đồ, lại có vô số ma pháp trận được các thợ thủ công lành nghề nhất tỉ mỉ thêu lên bằng những sợi hắc kim siêu mảnh. " - Một cô hầu nữ nhanh chóng giới thiệu.

" Đậu, đồ ngon thế sao không lấy ra ngay từ đầu. " 

" Vì tạo nên từ những nguyên liệu đặc biệt, nên thứ này giống như một loại chiến giáp hơn là một bộ đồ dạ hội ạ. Và thiết kế của nó cũng quá đơn giản, không thể nào phù hợp cho một buổi lễ trang trọng. "

" Phù hợp hay không là do ta quyết định, cứ chọn bộ này đi. "

Nhận thấy sự cương quyết của tôi, mấy cô hầu cũng không còn khuyên nhủ gì nữa, giúp tôi sửa soạn lại quần áo, chải chuốt lại ngoại hình đầu tóc. Sau đó, tôi đuổi hết mấy cô hầu phiền phức ra ngoài, ngồi một mình đọc mấy cuốn truyện ở thế giới này cho đỡ chán. 

Quãng thời gian này, quả thực có chút nhàm chán...., cũng tại mấy câu truyện ở thế giới này đều nhàm chán muốn chết. Bất kì câu chuyện nào cũng có một điểm chung khiến tôi chán ghét, đó là tung hô lục đại thần đến cực điểm, đặc biệt là con mẹ Bạch thần kia. Mấy tên tác giả toàn lũ cuồng tín hết rồi, chẳng đứa nào theo chủ nghĩa vô thần giống lão già khốn nạn nào đó hết!!

Càng đọc càng thấy bực, tôi đóng quyển sách lại không muốn đọc nữa. Cũng chẳng biết giết được bao nhiêu mấy tiếng tích tắc của đồng hồ, mặt trời cũng dần khuất bóng nhuộm đỏ một góc trời Tây, từ bên ngoài cũng truyền đến thanh âm nhộn nhịp báo hiệu cho một đêm tiệc chuẩn bị bắt đầu.

Bên ngoài, hàng hàng xe xếp dài vào cổng lớn. Trong sân, tầng tầng người đua nhau bộ hành vào dự tiệc. Trên bục, nhạc công đã bắt đầu du dương tiếng nhạc chào đón những lượt khách nô nức như trảy hội.

Đông người, ồn ào, thật phiền phức!!

" Hey, khách khứa đến đông phết rồi kìa. Bao giờ ta phải xuất hiện vậy? " - Tôi hỏi mấy cô hầu nữ đứng ngoài cửa. 

" Chính là bây giờ đó ạ. "

" Bây giờ luôn hả? "

Có chút bất ngờ á!! Nhưng dù sao ngồi một mình cũng chán, qua đó chơi bời một chút chắc ổn thôi. Nếu phiền quá, trốn vào nhà bếp mài dũa lại chút kĩ năng cũng không tệ--- tiện thể ăn vụng chút đồ luôn. 

Nghĩ thế, tôi ung dung bước ra ngoài. 

" Dẫn đường đi. "

Tôi tùy tiện ra lệnh cho mấy cô hầu nữ. Trên tay lại lấy ra một chiếc mặt nạ hắc kim, tạo hình góc cạnh trông có phần dữ tợn. Không phải Benzen, chiếc mặt nạ này đã được đích thân Grain chuẩn bị theo yêu cầu của tôi.

Đeo lên, nó như hút chặt lấy khuôn mặt, không cần dây buộc cố định cũng không hề rơi rớt. Nó che phủ toàn bộ diện mạo khuôn mặt, thay đổi giọng nói thành một âm thanh trung tính khó phân biệt, thậm chí khí tức cũng hoàn toàn biến hóa giống như một người khác.

" Thiếu chủ, ngài đeo mặt nạ? "

" Thích thế đấy, các ngươi ý kiến gì sao? "

" Dạ, không dám ạ. " 

Bị tôi trừng mắt một cái, những cô hầu nữ không nói gì thêm nữa. Tôi đeo mặt nạ, đại khái có hai lý do quan trọng nhất.

Lý do chính đáng: Bạch thần và Lam thần đều đã biết mặt tôi. Nếu không che đi, lỡ bị phát hiện thì toang. Đến lúc đó bị Lục đại thần vây công, tôi cũng chưa chắc đã một mình cân được sáu mạng. 

Lý do không chính đáng: Vì đơn giản tôi thích thế. Một kẻ thần bí giấu đi diện mạo sau lớp mặt nạ, gieo rắc nỗi kinh hoàng lên toàn thế giới, nghe thôi đã thấy rất ngầu roài.... Kekeke!!

Còn lý do nào nữa không nhể? Ừm... hình như hết rồi. Chỉ riêng hai lý do đó, đủ để tôi mang trên mình chiếc mặt nạ đến gặp Benzen.

Benzen à? Anh ta lúc này hãy còn đang đứng trên ban công nhìn xuống dòng người bên dưới, trên tay đung đưa ly rượu đã uống quá nửa. 

" A, con trai của ta đây rồi. "

Nhìn thấy tôi, anh ta bước đến với khuôn mặt tươi cười cùng một mùi men rượu nồng phả ra từ từng hơi thở. Anh ta xoa đầu, vỗ vai tôi như một đứa trẻ, hoàn toàn khác với thái độ kính cẩn trước đây.

Phải rồi, thân phận giả của tôi, là con trai của anh ta nhỉ? Ở chốn đông người, tôi phải hành xử đúng mực một chút. 

" C-Cha...!! "

Tôi miễn cưỡng hô một tiếng, nhưng miệng cứ cứng lại không thể nói được hẳn hoi. A~ Biết thế đã luyện tập một chút để nói chuyện cho tự nhiên rồi. Cảm giác cứ gượng gượng sao sao ý!! 

" Jin, con hài lòng về buổi tiệc ta chuẩn bị cho con chứ? "  - Chỉ tay xuống bên dưới, anh ta lộ vẻ tự hào. 

" Không!! "

"....."

Thẳng thừng, tôi khiến vẻ mặt tự hào của anh ta lập tức tan biến. Thay vào đó là một khí sắc căng thẳng, thậm chí có chút gì đó hoảng hốt.

" Chẳng lẽ có thứ gì khiến con không hài lòng? Cứ nói ra, ta sẽ lập tức sai người sửa lại ngay. "

" Quá đông người, quá ồn ào. "

Hự.... Benzen lảo đảo loạng choạng, cứ như vừa bị thứ gì đó giáng thật mạnh vào người. Ui cha, biểu cảm gương mặt này, động tác này, khả năng diễn xuất thật quá ghê gớm!! Nhưng mà diễn sâu như vậy có hơi lố quá không?

Tôi tự hỏi, nhưng rồi lại lắc đầu chẳng quan tâm nữa. Dù sao, người ta cũng đã có kinh nghiệm ẩn giấu thân phận mấy chục năm rồi, newbie như tôi nào dám ý kiến, cứ hùa theo là được.

" Jin à, buổi tiệc đương nhiên là phải đông đúc, nhộn nhịp chứ. Con tương lai sẽ thừa kế thương hội Reagan, phải dần dần làm quen với bầu không khí này mới được. "

" Vâng ạ. " 

" Cũng không còn sớm nữa, cha con ta cùng nhau xuống dưới gặp mặt khách khứa nào. " 

Tôi khẽ gật đầu, cùng Benzen bước xuống nơi yến tiệc tưng bừng. 

Từng bước, từng bước chân, tôi càng ngày càng nghe rõ hơn những âm thanh trò chuyện ồn ã xen lẫn bên trong tiếng nhạc du dương. Chẳng mấy chốc, một không gian hổ lốn đủ các loại người trộn lẫn với nhau dần dần mở ra. 

Từ đây bắt đầu, mới thực sự là đêm dài ác mộng a~

" A, nhìn kìa, đó là ngài Benzen. "

" Là hội trưởng thương hội Reagan danh tiếng. "

" Đi bên cạnh ngài ấy, chẳng lẽ nào chính là vị thiếu chủ trong truyền thuyết đó? "

Ngay khi tôi theo sau Benzen bước ra ngoài, lập tức trở thành một khối nam châm thu hút mọi ánh nhìn ầm ầm đổ dồn vào. Cả mảnh không gian vốn ồn ã hỗn tạp âm thanh, giờ đây bỗng chốc chỉ còn lại tiếng nhạc du dương cùng những lời xì xầm bàn tán nho nhỏ.

Chỉ xuất hiện thôi liền khiến đám đông đầy những người có chức có quyền phải trật tự lặng thinh, đây là sức ảnh hưởng của Benzen sao? Tôi có chút kinh ngạc nhìn về phía anh ta, thực sự vượt quá dự đoán luôn.

" E hèm... "

Benzen ho khan một tiếng, đưa tay lên ra hiệu cho ban nhạc dừng lại. Sau khi những nốt nhạc cuối cùng thôi nhảy múa, chất giọng trầm bổng của anh ta mới một lần nữa dõng dạc vang lên.

" Các vị, hoan nghênh đến đây dự đêm tiệc hôm nay. "

Âm thanh không lớn, nhưng văng vẳng truyền xa, theo cộng hưởng ma lực mà đi đến tai của tất cả mọi người. 

Một thủ thuật khá thú vị đấy!! Nó khiến tôi khá hứng thú đấy, sau này phải kêu anh ta dạy mới được. Nhưng việc đó để sau, giờ, tôi tiếp tục nghe Benzen diễn thuyết.

" Đêm tiệc hôm nay, được tổ chức chào mừng con trai độc nhất của ta, Jin Reagan. Tuy nhiên, thằng bé vẫn chưa quen thuộc với bầu không khí này, nên ta thay mặt nó cảm ơn tất cả mọi người đã đến chung vui ngày hôm nay. "

Benzen kéo tôi bước lên phía trước, trịnh trọng nói. 

Lúc này, già, trẻ, gái trai, tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía tôi. Đây là áp lực sân khấu sao? Vô số ánh nhìn tưởng chừng như vô hình vô lực lại nặng nề đến lạ, khiến tôi hít thở có chút khó khăn. Cũng may lúc này tôi còn đang đeo mặt nạ, nếu không họ sẽ thấy hết vẻ mặt bối rối của tôi mất. Quả nhiên đeo mặt nạ là lựa chọn đúng đắn. 

Sau lời ấy, Benzen ra hiệu cho nhạc công tiếp tục. Những thanh nhạc nhịp nhàng theo giai điệu, để cho buổi tiệc một lần nữa bắt đầu. 

" Ngài Benzen, đã lâu không gặp. "

" Hội trưởng Reagan, chúc mừng đã tìm được công tử. "

" Ngài.... "

Tôi hãy còn đang định kiếm thứ gì đó nhấm nháp, bỗng nhiên một đoàn người ầm ầm kéo tới, vây kín xung quanh tôi cùng Benzen. Sắc mặt ai cũng hớn ha hớn hở, đem tôi ghim chặt vào trong tầm mắt.

Sau khi chào hỏi Benzen, họ bắt đầu bu đông bu đỏ xung quanh tôi. 

" Vị này hẳn là thiếu chủ Jin Reagan. " 

" Thiếu chủ Jin, rất vui được gặp cậu. "

" Ngài Jin... "

" Thiếu chủ..... "

Tôi hoàn toàn choáng ngợp. Thập diện xung quanh hoàn toàn bị bao vây không lối thoát, liên tục những lời chào hỏi văng xối xả vào mặt. Nó như một cơn lũ quét, cuốn trôi tôi đi vào trong hố sâu của sự bối rối.... 

Đến nước này, tôi mới chợt phát hiện... Mình hoàn toàn không biết cách xử lý những tình huống thế này!! Nên nói gì đây? Nên nói gì đây? Tôi không biết nên nói gì cả.

Benzen... Tôi đành phải quay mặt về phía Benzen cầu cứu. Anh ta dường như cũng hiểu ý, bèn đem tôi kéo lại bên người, cũng hướng về phía những người xung quanh nói.

" Các vị, con trai ta vẫn chưa quen thuộc với không khí buổi tiệc. Nên dù các vị nóng lòng, cũng đừng như vậy, hãy cứ từng người, từng người một thôi. "

Cùng lúc ấy, một đạo truyền âm của Benzen bỗng xuất hiện trong đầu tôi.

Đại nhân, những người này chủ yếu đều là những thương nhân và quan chức nhỏ chẳng có gì quan trọng. Ngài không cần lên tiếng cũng được, cứ đứng đó gật đầu cho qua lượt là được. 

Ồ, chỉ là nhật vật nhỏ thôi chứ gì? Nghe vậy, tôi đỡ căng thẳng hẳn, khẽ thở phào. Mà có lời của Benzen, những người xung quanh cũng tem tém hẳn lại, từng người đến trước mặt tôi chào hỏi.

" Thiếu chủ, kẻ này là chủ thương hội..... "

" Jin thiếu chủ, tôi là chủ tịch..... "

" Ngài Jin... "

Từng người, từng người nối nhau thành những hàng dài dằng dặc. Tôi theo lời Benzen, không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu với mỗi người. Dần dần, tôi quen thuộc hơn với bầu không khí này, không còn rén như trước nữa. Ngoại trừ gật đầu đơn thuần, tôi đã dám bắt tay hay nói mấy câu đơn giản. 

Tuy nhiên, quãng thời gian dễ dàng cũng không kéo dài quá lâu. Từ đằng xa, một nhóm người trang trọng nổi bật dần dần bước tới. Họ đi tới đâu, đoàn người đều dẹp hết sang một bên nhường đường. 

Phải biết, những người đến dự tiệc này ít nhất cũng thuộc tầng lớp trung lưu, thượng tầng cũng không hề ít. Để cho quần chúng nhường đường, nhóm người này hẳn là tai to mặt lớn.

Đúng như tôi nghĩ, ngay trong đầu vang lên truyền âm của Benzen.

Đại nhân, những nhân vật lớn xuất hiện rồi. Mong ngài phối hợp một chút với tôi, không thể hành động theo cảm tính được. 

Ờ, vậy giờ ta phải làm gì?

Ngài trước tiên cứ đi đằng sau tôi là được. 

Ok ok

Sau khi bí mật trao đổi vài lời qua truyền âm, tôi theo bước chân của Benzen tiến về phía những người kia. 

" Hội trưởng Reagan, đã lâu không gặp. "

" Thì ra Bá tước Grimson, Bá tước Rohan, còn có hội trưởng Bacon, hội trưởng Pep, phó tướng Aucast và phu nhân Joanna. Các vị không quản đường xa đích thân tới dự, quả thật vinh hạnh. "

Benzen tươi cười đích thân tiếp đón chứ không hề sơ sài qua loa như những người trước kia. 

" Hội trưởng Reagan quá lời rồi. Nghe tin ngài tìm được quý tử thất lạc nhiều năm, ta còn hận không thể lập tức tới chúc mừng nữa là. " 

" Đúng vậy, buổi tiệc ra mắt của người thừa kế thương hội Reagan danh tiếng. Ta làm sao có thể bỏ lỡ được cơ chứ. "

" Đứa trẻ đeo mặt nạ đằng sau, hẳn là đứa con trai thất lạc của ngài đi. "

" Đúng vậy, thằng bé tên Jin Reagan. Jin, lại đây chào mọi người đi con trai. " 

Benzen đẩy tôi lên phía trước, cùng với một truyền âm.

Đại nhân, cứ tự nhiên thôi. 

Móa nó, bất ngờ thế!! Tôi thầm chửi rủa anh ta khi trước mặt mình lúc này là những tai to mặt lớn trong xã hội loài người..... mặc dù chúng yếu nhớt. 

Theo anh ta giới thiệu, từ trái sang phải là Bá tước Grimson, đóng giữ cửa khẩu giao thương quan trọng phía Nam. Tiếp theo là Bá tước Rohan, lãnh địa của ông ta sở hữu một lượng khoáng sản tài nguyên phong phú sâu bên trong những dãy núi trập trùng. Nói chung, cả hai ông bá tước này đều là những quý tộc vô cùng giàu có và quyền lực có quan hệ mật thiết với thương hội Reagan.

Bên cạnh là hội trưởng Pep gì đó, chủ sở hữu thương hội Duhath, đối tác quan trọng của thương hội Reagan không kém cạnh gì hai ông bá tước kia. Còn phó tướng Aucast, ông ta không sở hữu lãnh địa hay thương hội, nhưng lại là cầu nối giữa thương hội Reagan và lực lượng quân đội hùng mạnh của vương quốc Ora. 

Người còn lại, phu nhân Joanna, bà ta nắm trong tay chuỗi cửa hàng thời trang danh tiếng... ít nhất người ta thường nói như thế. Trên thực tế, bà ta là một trong những chóp bu đầy khét tiếng của thế giới ngầm vương quốc, luận về thực quyền còn lớn hơn nhiều những người bên cạnh.

Hắc bạch lưỡng đạo đều đủ cả, hơn nữa còn toàn nhân vật đỉnh của chóp, quả nhiên các mối quan hệ của Benzen không thể xem thường. Nếu tôi lỡ lời nào đó, có ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh ta không nhỉ?

Thôi kệ....

" Xin chào các vị, cháu là Jin Reagan. "

" Đứa trẻ dễ thương, lại rất lễ phép. " - Phu nhân Joanna niềm nở.

" Haha, vị tiểu thiếu gia này hãy còn đeo mặt nạ, làm sao phu nhân biết được có dễ thương hay không? " - Bá tước Grimson tươi cười thắc mắc.

" Ngài bá tước nói vậy không đúng rồi, một đứa trẻ có đáng yêu hay không cũng chưa hẳn phụ thuộc vào khuôn mặt. " - Phu nhân Joanna lập tức phản đối.

" Phu nhân nói có lý, nhưng tôi lại hiếu kỳ hơn với khuôn mặt được giấu sau chiếc mặt nạ của thiếu chủ Jin đấy. " - Bên cạnh, phó tướng Aucast nhìn tôi với một ánh mắt đầy hiếu kỳ.

" Đúng vậy, tôi cũng khá tò mò về khuôn mặt thật của thiếu chủ nhà Reagan. " - Bá tước Rohan cũng chung ý tưởng.

Tôi khẽ giật mình, không nghĩ họ lại quan tâm về diện mạo nhiều như vậy. Tôi vô thức đưa tay lên giữ chặt lấy chiếc mặt nạ vốn đã đeo chắc chắn.... tôi nhất định sẽ không cởi nó ra đâu!!

Tôi quay sang Benzen yêu cầu giúp đỡ. Nhưng chưa đợi tôi cầu cứu, anh ta đã chủ động kéo tôi về sát bên cạnh. 

" Các vị thứ lỗi, con trai tôi không quen lộ mặt với người lạ. Hơn nữa, tôi cũng không tiện để lộ diện mạo của con trai mình vào lúc này vì nhiều lý do, chắc hẳn các vị sẽ hiểu chuyện này. "

Thái độ Benzen mềm mại, nhưng giọng điệu lại cưỡng mãnh kiên quyết vô cùng, tạo nên một giới hạn vô hình chặn lại toàn bộ những ánh nhìn tò mò đang dán vào lớp mặt nạ của tôi. 

Nhưng cứ thẳng thừng như vậy, cũng ổn sao? Tôi lập tức truyền âm hỏi thăm.

Này, trực tiếp thế luôn hả? Không sợ làm phật ý người ta sao? 

Đại nhân yên tâm, tôi và họ hợp tác với nhau đã mấy chục năm, sẽ không chỉ vì mấy lời này ảnh hưởng đâu. Hơn nữa, họ nhất định hiểu rằng tôi che giấu diện mạo của ngài để tránh giảm thiểu nguy hiểm vì những vụ ám sát, sẽ không bất mãn gì cả đâu. 

Cái gì, còn có cả ám sát nữa luôn? 

Đó là đương nhiên ạ. Ngài cũng biết thương hội Regan vô cùng lớn mà, người thích rất nhiều, kẻ ghét cũng không thiếu. Để phát triển như ngày hôm nay, tôi cũng phải tranh đoạt lợi ích với rất nhiều người, gây thù chuốc oán với vô số thế lực không kể hết. Tất nhiên, với thực lực của ngài, cũng sẽ không cần quan tâm đến những kẻ  tầm thường này được. 

Không, ta có quan tâm đấy nhá..

Tôi bĩu môi trả lời. Đúng là thực lực chưa đạt đến cấp Thần thì còn lâu mới uy hiếp được đến tôi, nhưng ngày ngày bị đám ruồi nhặng bu xung quanh thì phiền phải biết. Chỉ dựa vào số lượng những kẻ lẻn vào khu biệt thự để rồi bị xử đẹp mấy ngày hôm nay, tôi đại khái đoán được độ 'hot' của vỏ bọc này rồi.

Cái vỏ bọc Jin Reagan này không phải là tốt nhất, mà là nguy hiểm nhất thì đúng hơn. Sao tôi cảm giác như mình bị hố một vố rồi ý nhỉ? 

Này Benzen, các ngươi sắp xếp cho ta vỏ bọc này, không phải muốn lợi dụng ta để thanh toán đối thủ đó chứ? 

Khụ khụ, làm sao có thể, đại nhân nghĩ nhiều rồi. 

Dù miệng chối cãi, nhưng cái giọng điệu và vẻ mặt của anh ta rõ ràng đã ngầm nhận tội. Tuy nhiên, tôi không để bụng chuyện này. Dù sao cũng đến đây với danh nghĩa Ma vương, phụ giúp ma tộc chút chuyện cũng là chuyện nên làm. 

Yên tâm đi, ta không tính toán chuyện nhỏ nhặt này với các ngươi. Nếu đám rác rưởi kia quá phiền phức, ta thay các ngươi dọn dẹp cũng được. 

Vậy phải đa tạ đại nhận rồi.

Benzen thở phào, lại hớn hở vui sướng truyền âm cảm tạ rối rít. Tôi cũng lười quan tâm, không để ý đến anh ta nữa, mà thay vào đó tập trung vào những vị khách trước mặt. 

Sau khi bị Benzen ngăn cản, họ cũng không để tâm đến chiếc mặt nạ của tôi nữa. Ngược lại, họ bắt đầu dò hỏi về sở thích, tính sách cũng như cuộc sống trước kia. Cái này thì đơn giản rồi, tôi cứ theo đống tư liệu cá nhân đã sớm thuộc lòng để trả lời. 

Tốn kha khá thời gian, họ mới chịu bỏ qua cho tôi để tiếp tục bàn bạc gì đó với Benzen. Sau bọn họ, cũng có thêm một vài nhóm người rất gì và này nọ khác nữa. Nào là thị trưởng, hội trưởng, đại pháp sư, chủ tịch này kia bla bla đủ mọi thể loại, thậm chí còn có sứ giả của hoàng gia đến gửi quà mừng. 

Cũng không biết bao lâu đã trôi qua, tôi bị giam cầm trong những cái bắt tay, những lời chào hỏi xen lẫn âm nhạc của buổi tiệc ồn ã phiền phức. May mắn thay, nhờ cái mặt nạ, tôi không phải cố nở những nụ cười máy móc, nhờ cả mấy món ăn khá ngon của buổi tiệc, nếu không tôi đã sớm phát điên vì phiền phức buồn bực rồi.

Có mùi gì đó lạ lạ!!

Trong khi đang nhấm nháp chút đồ ăn để cứu vướt bộ não đang ngập trong stess, bên trong hương thơm đầy kích thích của đủ loại món ăn, tôi vô hình cảm nhận được một mùi không mấy dễ chịu lọt vào bên trong khứu giác. 

Nếu tôi không nhầm, đây là thứ mùi rất quen thuộc nơi những lò mổ hoạt động.... Một mùi tanh nồng của máu và tử vong!!

" A.... ông chủ Kuman, ngài làm sao vậy? "

Từ một góc nào đó của buổi tiệc, tôi nghe thấy những tiếng la ó ồn ào náo loạn. Bản năng mách bảo tôi rằng.... đến giờ hóng hớt roài!!

" Xin đi nhờ một chút... xin đi nhờ một chút.... "

Tôi lách qua đám đông vẫn còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn về phía tiếng động thất thanh, tiến về phía trung tâm vụ việc. Tại đó, một người đàn ông trung niên đang nằm lăn quay ra đất, cơ thể liên tục co giật không ngừng, sắc mặt tái mét, nổi lên từng đường vẫn máu đỏ thẫm. 

Quỳ xuống bên cạnh anh ta có một người phụ nữ kinh hãi tột cùng, liên tiếp xua tay như cố gắng phủ nhận điều gì đó, miệng lắp bắp.

" Không phải, không phải tôi... tôi không biết gì cả, ông ấy chỉ đột nhiên ngã xuống và... "

" Bây giờ không phải lúc để tranh cãi, mau mau cạy miệng anh ta ra, đừng để anh ta tự cắn lưỡi mình. " 

Trong khi mọi người còn bối rối cùng hoảng sợ, một người trông có vẻ uy tín nhanh chóng lao tới đè người đàn công còn đang co giật xuống. Bàn tay mạnh mẽ nhanh chóng cố định đầu, cố gắng cạy miệng của người kia ra.

" Ai đó hãy gọi y tế mau lên... "

Sau khi một người tiên phong vào trước, những người còn lại cũng bắt đầu trợ giúp. Tuy nhiên, người kia không hiểu sao lại khỏe đến lạ thường, ba bốn người cùng nhau đè xuống, dùng hết sức lực cũng không cách nào có thể giữ yên thân thể, cũng không cách nào cạy được miệng ra.

Trong khi mọi người vẫn còn đang loay hoay cố gắng cấp cứu cho người nọ, một người khác lại thản nhiên ung dung tiến lại gần người phụ nữ hãy còn chưa hoàn hồn bên cạnh. Hửm, đó là hội trưởng Pep mà nhỉ?

" Vị phu nhân này... "

" Không phải tôi.... á, h-hội trưởng Pep, r-rất hân hạnh được gặp ngài. "

" Cũng tất hân hạnh được gặp phu nhân, không biết phu nhân có thể thuật lại những gì đã xảy ra cho ta nghe một lần không? "

" Không phải do tôi, tôi cũng không biết gì cả!!! " - Người phụ nữ tưởng bị hỏi tội, vội vã chối lia lịa. 

" Phu nhân yên tâm, ta không đổ lỗi cho phu nhân, chỉ muốn hỏi trước khi bị thế kia thì người đó có biểu hiện gì hay không? "

" Dạ... Ông chủ Kuman vài phút trước hoàn toàn bình thường, vẫn đang dùng bữa cùng tôi. Trong lúc đang cắt miếng thịt bò, ông chủ Kuman vô tình cắt dao vào ngón tay. Chỉ là một vết xước rất nhỏ thôi, ai ngờ ông ấy bỗng nhiên choáng váng, sau đó bắt đầu co giật. "

Chỉ xước da thôi mà lăn quay ra giãy đành đạch thế kia !! Chẳng lẽ dao có độc? Không thể nào đi, tên Benzen sao lại để chuyện này xảy ra được. Trong buổi tiệc quan trọng này lại diễn ra một sự kiện ám sát, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của thương hội Reagan. 

Không, hay nói đúng hơn, kẻ nào có thể ra tay trong buổi tiệc này cơ chứ, chẳng lẽ có nội gián? Nếu vậy thế lực của thương hội Reagan đã bị thẩm thấu? 

Trong khi tôi còn đang rối bời với những suy tính trong đầu, hội trưởng Pep đã tiến lại cầm con dao kim loại nguyên khối trên bàn lên ngó nghiêng nghiên cứu.

Con dao được làm từ bạc nguyên khối, lóe lên những tia ngân sắc dưới trong trẻo dưới ánh đèn. Không chỉ con dao, giờ tôi mới để ý, hầu như mọi dụng cụ khác trên bàn ăn đều được làm nguyên chất từ bạc.. thật sa sỉ!! 

" Trên lưỡi dao không hề có bất kì dấu hiệu nào của độc tố. "

Sau khi quan sát một hồi, hội trưởng Pep khẽ nheo mắt đánh giá. Hoàn toàn đúng, tuy ở xa, nhưng tôi đã dùng tinh thần lực kiểm tra qua một lượt con dao, ngoại trừ dầu mỡ còn bám lại thì không có chút dấu hiệu nào của độc dược hay bất kì tạp chất nào khác. 

Vấn đề lại không phải ở con dao? Cmn vụ án này bắt đầu hack não rồi đấy!! 

Mà khoan, có gì đó sai sai, bộ truyện này có phải truyện trinh thám đâu, tên tác giả viết nhầm tình tiết à?

" Cậy được miệng anh ta ra rồi, mau lấy cái gì đó chặn miệng anh ta lại. " 

Trong khi tôi còn đang bận vắt óc suy nghĩ về những tình tiết phiền phức do tên tác giả vẽ ra, đám người đằng đó đã xoay sở mở được hai hàm răng vốn luôn cắn chặt của anh ta ra. 

Nhưng... có gì đó không đúng lắm!!

Mặt tái nhợt, môi thâm sậm có thể là do trúng độc, nhưng sao hai cái răng nanh kia hình như dài quá mức quy định thì phải. Không chỉ răng, móng tay của anh ta dường như cũng đã mọc dài và nhọn hoắt lại, khác hoàn toàn với một phút trước. Sao càng nhìn càng giống cái bọn hút máu trong mấy bộ khoa học viễn tưởng kinh dị thế nhẩy?

" Phản ứng dữ dội với bạc, nước da nhợt nhạt, răng nanh mọc dài..... Mau, tránh xa anh ta ta NGAY!!! "

Hội trưởng Pep như phát hiện ra điều gì đó bất thường, sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng, vội vã hét lên thật lớn. 

Nhưng dường như đã không còn kịp nữa....

Cơ thể vốn đang co giật của người đàn ông bỗng nhiên căng cứng. Hai con mắt vẫn luôn nhắm nghiền bỗng mở ra, trợn tròn lên tràn ngập huyết sắc. 

Hrrrrr......

Người đàn ông rên lên một tiếng kinh dị, toàn thân bốc lên những làn sương đỏ thẫm. Dù bị ba, bốn người giữ chặt, nhưng anh ta thản nhiên vùng dậy. 

Sắc mặt nhợt nhạt, nhưng lại sở hữu sức mạnh phi thường hoàn trái ngược với thể trạng. Chỉ một cái vung tay, anh ta hất văng mấy người kia ra vô cùng nhẹ nhàng. Bàn tay lấy một người bên cạnh, móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên những lớp vải găm sâu vào da thịt.

" A... cứ....!! " 

Không để nạn nhân hoàn thành lời kêu cứu cuối cùng, gã ta há rộng cái mồm đỏ ngòm như bể máu, nhe ra hai chiếc răng nanh dài quá khổ, ngoạm một miếng thật mạnh vào cổ nạn nhân.

Phập...

Hai chiếc răng nanh lạnh lùng cắm sâu vào động mạch chủ, miệng điên cuồng hút lấy dòng tinh huyết nóng bỏng chảy ra như đang hút lấy suối nguồn sự sống. 

Grrr....

Nuốt xuống từng ngụm máu tanh nồng, gã ta gào rít lên từng thanh âm hưởng thụ đầy kinh dị. Trên người gã, những đường gân máu dần dần lặn đi, vết dao cắt vốn lở loét trên tay cũng không ngừng khép lại, toàn thân phát ra một cảm giác tử vong trực chờ. 

Quái vật, đó là những từ thích hợp nhất để diễn tả. Trong bộ dạng khát máu điên cuồng này, tôi không còn nhìn thấy bất kì chút 'người' nào bên trong nữa cả. Vài phút trước vẫn còn ăn uống nói chuyện bình thường, chỉ trong chốc lát liền đã hóa thành quái vật, thủ đoạn gì đây trời?

Grrruuu......

Một tiếng tru tréo rợn người vang lên. Con quái vật rút cạn huyết dịch trên người nạn nhân, chẳng chút nhân từ vứt cái xác khô lạnh lẽo đi chỗ khác, đôi mắt đỏ ngầu quét ngang mảnh không gian như tử thần tìm kiếm con mồi tiếp theo.

Thế rồi, ánh mắt đó sắc lại, như xác nhận được con mồi tiếp theo, gã lao đi mà không biết bản thân đã sớm không còn là kẻ săn mồi nữa. 

Sau lưng gã, từ phương xa lao vụt tới hai bóng mờ thướt tha. Không ai khác, đó là hai trong số những nữ hầu vẫn luôn chạy đôi chạy đáo phục vụ bữa tiệc. Nhưng vào lúc này, họ không còn bưng bê chén đĩa nữa, mà cầm trên tay loan đao cùng trường kiếm, nhắm thẳng vào gã quái vật với uy thế ngút trời.

Gã quái vật như cảm nhận được nguy hiểm, cố gắng tránh né, nhưng thật xin lỗi, người hầu của nhà Reagan không phải hạng xoàng xĩnh đâu. Một kiếm một đao đồng thời chém xuống, như thiên la địa võng không cách nào tránh né, trực tiếp đem tứ chi của gã chém đứt lìa, loại bỏ khả năng chuyển động cũng như phản kháng.

" Grraaa.... "

Gã quái vật gào thét lên đau đớn. Từ nơi vết thương bị cắt lìa, huyết dịch đỏ thẫm rỉ ra, lúc nhúc cựa quậy giống như một sinh mệnh thể hoàn toàn tách biệt. Huyết dịch ấy tìm đến những đoạn tay chân vừa bị chặt đứt, như một thứ keo dính thần kỳ, nối liền lại tứ cho trong nháy mắt.

Cmn, hack bất tử?

Một màn này khiến tôi khẽ rợn người. Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên thấy tốc độ hồi phục ảo như thế này đấy. Nó khiến tôi dâng lên một nỗi lo vô hình. Con quái cấp thấp hồi phục nhanh cũng có thể giải quyết, nhưng nếu cỡ như Lục đại thần cũng sở hữu khả năng hồi phục siêu cấp hack game kiểu này thì tôi đánh mỏi tay à?

Tuy nhiên, trong khi tôi còn đang bận suy tính vẩn vơ, hai cô nữ hầu dường như đã lường trước được chuyện này. Trước khi tứ chi được ghép nối hoàn toàn, một sợi dây kim tuyến được tung vào không trung.

Giống như một con rắn linh hoạt, sợi dây kim tuyết vun vút lao đi, quấn quanh, trói chặt lấy gã quái vật, khóa cứng mọi chuyển động. Gã quái vật cũng không phải dạng vừa, điên cuồng vùng vẫy, nhưng sợi kim tuyến mỏng manh lại bền chắc cực kì, chẳng hề bị tác động mảy may.

Cứ thế, gã quái vật đã bị bắt sống. 

" Thiếu chủ, ngài không sao chứ? "

Hai nữ hầu kia xử lý xong con quái, vội vã chạy tới chỗ tôi lo lắng hỏi han. 

" Ta không sao. Nhưng, đó là thứ gì? " - Tôi chỉ về phía gã quái vật thắc mắc.

" Sắc mặt nhợt nhạt, răng năng mọc dài, lấy máu làm thức ăn, coi bạc như chất độc... Dựa theo những đặc điểm đó, khả năng cao đây là một huyết tộc cấp thấp. "

Người trả lời, bất ngờ thay không phải hai cô nữ hầu, mà là hội trưởng Pep nọ. 

Huyết tộc!! Người thế giới này gọi Ma cà rồng như vậy sao? Hơn nữa, dựa theo ánh mắt đăm chiêu kia của hội trưởng Pep, ông ta dường như hiểu rất rõ về huyết tộc.

" Nhưng tại sao huyết tộc lại để một tên cấp thấp trà trộn vào trong buổi tiệc này? " 

Hội trưởng Pep thắc mắc. 

Tôi cũng có một câu hỏi tương tự như vậy trong đầu, nhưng chắc hẳn không chỉ một tên thôi đâu. 

Từ đâu đó trong buổi tiệc, tôi nghe thấy được những tiếng 'Grrr' kinh dị quen thuộc. Ba? Bốn? Không, rất nhiều những tiếng 'Grrr' truyền đến từ khắp xung quanh. 

Hội trưởng Pep dường như cũng đã nhận ra, sắc mặt khẽ khăn lại không khỏi lộ ra những nét kinh hãi. Chúng tôi, từ sớm đã bị bao vây bởi vô số huyết tộc rồi.

Xem ra, tên Benzen kia có thù oán không hề nhẹ với bè lũ Huyết tộc này, thế nên chúng đã tổ chức một cuộc tấn công quy mô lớn ngay tại buổi tiệc đêm nay... và mục tiêu, rất có thể là tôi. 

Định mệnh Benzen, cái vỏ bọc này rõ ràng là hố người chứ tiện lợi cái mợ gì!!!! 

-------------------------<< 6864 từ >>----------------------------

Zero: Kaka, sau bao lâu, cuối cùng bổn ma vương đã tái xuất giang hồ!!

Over: *đeo bình dưỡng khí*  Lặn tiếp thôi, mục tiêu lần này là rãnh Mariana

Zero: Ek từ từ, tên tác giả kia, lão mới ngoi lên thôi mà, cứ lặn như thế bao giờ mới đến phần 2 để ta gặp lại đứa em gái siêu cấp dễ thương kawaii vip pro max!?

Over: Sủi sủi sủi *bọt khí nổi lên*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top