Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(ZeroHero) Tiếng sét ái tình (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này liệu có tồn tại tiếng sét ái tình không? Trước giờ, Morofushi Hiromitsu chưa từng tin điều đó. Cho đến hôm nay, ngay khi anh bước vào cổng Học viện cảnh sát, và nhìn thấy người ấy. Một thanh niên tóc vàng, với làn da nâu, vẻ mặt nghiêm nghị trong bộ đồng phục xanh lam. Từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng Hiromitsu nảy lên cảm giác khoảng trống trong người được lấp đầy, như tìm được mảnh ghép còn thiếu, tìm được nửa kia của đời mình. Đây hẳn là định mệnh đi? Có lẽ tiếng sét ái tình thực sự tồn tại.

"Này!" Chợt, có ai đó vỗ vai anh. "Cậu có thấy như tớ không?"

"Hả?" Hiromitsu bối rối. Người vỗ vai anh là Matsuda Jinpei, người bạn chí cốt kiêm bạn từ thuở nhỏ của anh. Cậu ta đang chỉ vào thanh niên tóc vàng kia.

"Cậu cũng thấy thằng đó trông ngứa mắt đúng không? Cái mặt nghiêm túc thấy ớn, tớ phải qua đập thằng đó một trận mới được." Matsuda bẻ khớp tay, cười vui sướng.

Nhận ra cậu không đọc được suy nghĩ của mình, Hiromitsu vừa thở phào nhẹ nhõm một nửa đã suýt sặc. Anh đành phải túm vai kéo cậu lại, mỉm cười dịu dàng.

"Không, Jinpei, ai lại gây sự trước bàn dân thiên hạ, giữa ban ngày ban mặt thế này? Lúc sau còn có cơ hội mà."

"Chịp, hừ... Tớ để tối vậy." Matsuda ngoài mặt bĩu môi, thu tay lại, nhưng trong lòng khẽ rùng mình. Trong lòng cậu, người bạn thuở nhỏ Hirodanna đúng là tên ác quỷ mang bộ mặt cười mà. Từ nhỏ đến lớn, rõ là hai đứa cùng phá làng phá xóm, nhưng chỉ có mình cậu bị mắng. Rõ là Hirodanna bày trò, nhưng cậu lại bị coi là đứa lôi kéo bé ngoan đi phá phách. Tuy vậy, cũng nhờ Hirodanna mà lần nào hai đứa cũng thoát tội. Hừ, lần này, thằng tóc vàng kia bị Hirodanma để mắt tới, hẳn là sẽ chịu khổ đây.

Hiromitsu thấy Matsuda không xắn tay áo đi cà khịa người ta nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ sau biến cố hồi nhỏ, Matsuda vẫn luôn bảo vệ anh thật chặt. Có lẽ trực giác tên này đã cảm nhận được anh chú ý người ta, nên dù không biết tại sao, nhưng cậu vẫn muốn đi gây sự.

...

"Sao vậy, Furuya-chan? Có chuyện gì à?" Thanh niên tóc dài chạm vai quay ra sau, nhưng không thấy gì đặc biệt. "Sao cậu cứ nhìn về phía đó thế?"

"Không có gì, Kenji. Về chuyện vừa nãy..." Furuya Rei quay lại nói chuyện với bạn thuở nhỏ, nhưng anh không thể quên được những gì mình vừa thấy. Anh vẫn luôn nhạy cảm với ánh mắt người khác, do có ngoại hình khác biệt với người Nhật Bản. Nên khi cảm nhận được hai ánh nhìn chằm chằm như muốn thiêu cháy mái tóc hoàng kim rực rỡ của mình, anh quay lại nhìn. Mắt anh va phải đôi mắt mèo xanh lam xinh đẹp ấy, và không thể thoát khỏi nó. Chỉ đến khi hai viên ngọc đó dời sang tên xù đáng ghét nào đó, anh mới hoàn hồn. Trái tim anh vẫn đập bình bịch trong lồng ngực. Hai người đó rời khỏi rồi, mà anh còn đứng ngẩn ngơ nhìn, quên cả người bạn thân bên cạnh.

Hagiwara Kenji nheo mắt nhìn bạn tốt đang đứng trước mặt, nhưng hồn đã bay theo người khác. Chậc, Furuya Rei mà cũng biết yêu rồi đấy. Anh phải tìm xem người ấy là ai mới được. Trời ơi cậu nhóc ngày nào còn giả vờ bị thương, kiếm cớ đi gặp bác sĩ Elena mà nay đã biết yêu rồi đấy. Cậu nhóc ngày nào đã trưởng thành rồi. Anh phải điều tra rồi về báo cáo với bác sĩ Elena mới được. Hagiwara chấm nước mắt cảm động trong lòng, nghĩ thầm.

Furuya Rei rùng mình, liếc nhìn ông bạn đang cười biến thái. Nếu các cô gái nhìn vẻ mặt này của cậu ta, không biết họ còn thích cậu nữa không nhỉ? Nghĩ đến những ngày tháng xách đống thư tình của Hagiwara hộ cậu ta, Furuya nghiến răng ken két.

********************
"Cạch!"

Furuya bối rối quay đầu lại. Cách cửa phòng ký túc xá đằng sau anh chợt bật mở, một đôi mắt mèo ló ra.

"Là anh à? Làm tôi giật cả mình." Furuya thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim anh đập nhanh hơn khi thấy đôi mắt xanh đó.

"Haha, chào cậu. Cậu không phải khách khí thế đâu, cứ xưng hô cậu - tớ là được. Tớ là Morofushi Hiromitsu, cậu cứ gọi tớ là Hiromitsu là được. Cậu là Furuya Rei nhỉ? Tớ có nghe cậu diễn thuyết trên đài." Hiromitsu bước ra, vươn tay phải chào hỏi.

Furuya nắm lấy bàn tay đó, gương mặt đỏ bừng được bóng tối hàng lang che giấu. C-cậu ấy lại biết tên mình. Tay cậu ấy thật mát. Bàn tay nam tính gầy xương xương nhưng không mềm mịn, mà có những góc cạnh và vết chai của người cầm bút.

"Ừ... chào cậu, Hiromitsu. Cậu gọi tớ là Rei cũng được." Furuya ngại ngùng.

Hiromitsu lướt qua khuôn mặt tím bầm của Furuya, trong óc hiện ra khuôn mặt của người nào đó. Anh thầm nghiến răng, nhưng vẫn nở nụ cười:

"Hình như cậu cần băng bó hả? Phòng tớ có hộp thuốc đó. Nếu cậu không ngại."

"Phiền cậu quá." Furuya ngại ngùng bước vào phòng Hiromitsu. Tuy các phòng ký túc xá giống nhau, nhưng anh vẫn cảm thấy mới lạ. Phòng cậu ấy có cảm giác ấm áp, dịu dàng y như cậu ấy vậy.

Hiromitsu lấy hòm thuốc ra khỏi tủ. Hai người ngồi xuống giường, Hiromitsu vừa băng bó, vừa kiếm chuyện.

"Tên cậu là Rei hả? Rei viết như nào nhỉ?"

"Rei trong từ Linh, tức là số không ấy."

"Số không? Vậy tớ gọi cậu là Zero được không?" Hiromitsu chợt đỏ mặt. Anh tự hỏi liệu mình có vồn vã quá không? Liệu Zero có nghĩ mình là người dễ dãi không? Hiromitsu cũng không muốn thế, nhưng không hiểu sao, biệt danh đó tự bật ra khỏi não anh, xoay chuyển nơi đầu lưỡi, rồi thoát ra khỏi miệng. Đó là một cái tên, có lẽ đã tồn tại nơi miền ký ức sâu thẳm, chờ đợi một ngày được thấy ánh sáng lần nữa.

"Đ-được..." Furuya đỏ mặt, cúi đầu hòng che giấu lòng mình. "Vậy tớ có thể gọi cậu là Hiro chứ?" Hiro... giống như hero vậy. Furuya cũng không hiểu sao mình lại nghĩ vậy nữa. Nếu Hiro mà biết mình nghĩ gì thì...

"Được thôi..." Hiromitsu nhỏ giọng. Mặt anh đã đỏ như trái cà chua.

Furuya đành nói sang chuyện khác:

"Cậu chuẩn bị sẵn hòm thuốc trong phòng hả? Thật chu đáo quá." Một ưu điểm nữa của Hiro. Trong mắt Furuya bây giờ, Hiromitsu tựa như thiên sứ phát sáng vậy.

"À, lúc nào tớ cũng mang theo hòm thuốc, vì bạn thân của tớ rất hay bị thương." Hiromitsu cúi xuống, dán băng urgo lên tay Furuya.

"Bạn thân ư?" Trong đầu Furuya chợt loé lên thằng đầu xù đứng cạnh Hiromitsu hồi sáng, chủ nhân của ánh mắt thứ hai nhìn chằm chằm vào anh, cũng là kẻ vừa đấm nhau với anh. "Matsuda Jinpei?"

"Ồ đúng rồi, là cậu ấy. Zero biết cậu ấy à?" Hiromitsu cất hòm thuốc, đi lấy nước. "Trông ngổ ngáo vậy thôi, chứ cậu ấy tốt bụng lắm. Cậu ấy quý ai là thích đi gây sự, thu hút chú ý, giao lưu hữu ái." Hiromitsu tỉnh bơ đổi trắng thay đen, bào chữa cho ông bạn thân. "Cậu uống tạm nhé, tớ có nước lọc thôi. Thế cậu gặp cậu ấy rồi à?"

"Cảm ơn cậu, có nước lọc là tốt lắm rồi." Furuya nhận cốc nước, lòng vừa lâng lâng cảm xúc vui vẻ vì được crush chăm sóc, vừa nghiến răng nghĩ đến tên đáng ghét. "Không có gì đâu haha... tớ vừa giao lưu "hữu ái" với cậu ta đây. Giờ không biết cậu ta ở xó nào rồi. Mà cũng muộn rồi, tớ về phòng nhé."

Hiromitsu giật thột, chợt nhớ tới người anh em chí cốt không biết đi đâu. Thường sau khi đánh nhau, Matsuda sẽ sang chỗ cậu nhờ băng bó hộ vì cậu ta chẳng bao giờ chuẩn bị những thứ này. Nãy anh mở cửa cũng vì nghe tiếng, tưởng là Matsuda đến. Nhưng do mải nói chuyện với Furuya mà anh quên mất tiêu cậu bạn trúc mã.

****************
"Này, Furuya-chan, tối qua thế nào?" Hagiwara quàng cổ Furuya từ phía sau, nháy mắt.

"C-cậu nói gì vậy?" Furuya đỏ bừng mặt, nghĩ tới chuyện tối qua.

"Haha, cậu đừng có chối. Tớ biết tỏng tối qua cậu về phòng muộn nhá. Cậu phải cảm ơn tớ đấy. Thế tiến triển thế nào? Đến bước nào rồi?" Hagiwara cười ranh mãnh, chạm hai ngón trỏ vào nhau. "Đến bước này chưa bạn?"

"Tớ chẳng biết cậu đang nói gì hết." Furuya đẩy ông bạn ra, rảo bước.

Hagiwara cười lớn, đuổi theo. Anh rút một tập quyển vở ra khỏi cặp, nhét vào tay Furuya.

"Cầm lấy này, tin tức tớ điều tra được về Hiromitsu-chan đó. Nghiên cứu dần đi nhé."

Nói rồi, Hagiwara chạy biến đi mất. Furuya dừng bước, cầm quyển vở trên tay không biết làm gì. Anh biết Hagiwara rất nhạy bén và giỏi điều tra tình báo vì hiểu biết rộng, quen biết nhiều, nhưng anh không ngờ cậu ta lại biết được crush của anh và còn điều tra được về người ta chỉ trong một ngày. Anh có nên xem thành quả của Hagiwara không nhỉ? Thế có phải là câm phạm riêng tư không? Lỡ Hiro biết thì sao nhỉ? Ngay lúc anh không kiềm nổi lòng hiếu kỳ, định mở ra dòm một tí, chợt đằng sau vang lên giọng nói tưởng như thân quen:

"Zero? Sao cậu lại đứng ở đây?"

Furuya quay lại, bối rối giấu quyển vở đi. Quả nhiên, đằng sau anh là Hiromitsu đang dịu dàng nhìn anh, và... tên đầu xù cau có Matsuda.

- to be continue -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top