Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua ba ngày liên tiếp, việc điều tra kẻ nào muốn mưu hại hoàng tự vẫn còn tiếp diễn, bất quá, Thái hậu mấy ngày nay tâm trạng không vui cũng là vì việc này. Nhưng mà, đối với Rein, lần này bị trúng độc nàng thu về không ít lợi ích, thứ nhất, nàng từ tòng ngũ phẩm Tần đã tấn thăng lên chính ngũ phẩm Quý tần, như thế liền ngang bằng với nghĩa tỷ Sophie đáng kính của nàng rồi, nghĩ thấy hắn cũng có chút keo kiệt nhưng mà thôi vậy, có thăng là được; việc thứ hai, không biết có phải vì có công cứu hoàng tự cùng Hiền phi hay không mà Thái hậu dường như yêu thích nàng thêm một chút rồi!

"Nương nương, nô tỳ chúc mừng nương nương." - Yukino một bên cung kính. Phân vị được thăng, tẩm cung của nàng có thêm một thái giám tổng quản và hai thái giám phụ việc, đều để cho Ayame sắp xếp làm việc bên ngoài. Vả lại, Thái hậu còn đưa đến thêm một vài cung nữ, Băng Hòa Cung đông đúc hơn hẳn, công việc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Được rồi, đều lui ra cả đi. Ayame, ngươi ở lại."

Sau lời này của Rein, tất cả đều đồng thanh thối lui ra ngoài chỉ còn lại Ayame, nàng ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ cung kính: "Nương nương có gì căn dặn."

Rein ra hiệu Ayame tiến lại gần thì thầm gì đó vào tai nàng ta, Ayame gật gù xem như hiểu ý, lập tức hành lễ rời đi thi hành.

_________________________________

Nguyệt Quốc, Ngự Thiên Đế năm thứ năm....

Nguyệt Hoàng muốn mở đại tiệc hoàng cung nghênh đón sứ thần Kim Hoàng Quốc sang du xuân, phần khác là vì chính sự hai nước. Lợi dụng mùa xuân để bàn chính sự, suy nghĩ cũng thật chu toàn. Vì thế giao thừa năm nay liền vui hơn rất nhiều. Hiroko Thục dung được bãi bỏ lệnh cấm túc sớm một tháng.

"Hiroko Thục dung, Nữ tắc chép cũng nhiều rồi, bản cung hi vọng ngươi sau này hành sự nên suy nghĩ một chút, tránh rước họa vào thân." Lione ngồi trên ghế quý phi, nhàn nhã nhấp từng ngụm trà nóng, y phục vẫn trên người cũng là y phục Phượng Y cục đưa tới mới hôm qua, khoác lên người nàng càng thêm cao quý, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

"Thần thiếp ghi nhớ. Đa tạ nương nương nhắc nhở." Hiroko nhún người một cái.

"Không còn việc gì, ngươi lui ra đi." Hiroko hành lễ thối lui, chưa kịp rời khỏi đại điện Hi Mộng Cung liền gặp ngay Rein, nàng ta vừa hành lễ với nàng đã nghe thấy chất giọng của Shima công công thông truyền Bệ hạ đến. Hẳn là giờ phút này, nàng ta có thể tức đến nôn ra máu, Rein đã tới cũng chẳng nói gì, hà cớ gì nàng rời đi Ngự giá của Bệ hạ lại đến đây? Hiroko cũng không thể không màng đến sĩ diện mà vừa rời đi lại trở vào, cục tức này miễn cưỡng nuốt ngược vào bên trong.

"Đã bãi bỏ lệnh cấm túc?" Shade an tọa trên ghế chủ vị, nhìn Lione ngồi phía bên trái. Tử sắc nhãn vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng mà Rein nàng nhìn không lần thì sâu trong đó ẩn chứa một tia chán ghét? Là khi nhắc đến Hiroko sao?

"Vâng Bệ hạ, nàng ta tội cũng không nặng, mùa xuân này cũng nên ân xá miễn tội cho nàng."

Hắn gật đầu, "Lione Hiền phi nàng cũng thật nhân từ."

"Bệ hạ, người hôm nay đến đây là vì...." Câu nói này bị Lione cố ý bỏ dở, Rein vẫn an phận ngồi im lặng, giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất, vốn dĩ muốn tìm Lione nói chuyện phiếm, nào có biết hắn cũng sẽ tới đây?

"Yến tiệc hoàng cung năm nay lại phiền nàng giúp trẫm sắp xếp một chút, mấy năm nay hoàng cung cũng không vui vẻ gì, lần này làm lớn một chút để mọi người vui đi."

Rein nhẩm nghĩ, cũng thật đúng nhỉ, chỉ mới là năm thứ năm hắn tại vị, hết ba năm đều là quốc tang, năm ngoái cũng chỉ vừa tuyển tú nữ, cuối năm còn xảy ra loại chuyện mưu hại hoàng tự, làm gì có cái gì vui vẻ. Nhưng nàng vui, nàng vui khi nhìn hắn phải lao lực, nàng vui khi hắn phải mất thứ mà mình yêu quý nhất, bởi vì nỗi đau nàng phải chịu còn gấp trăm ngàn lần nỗi đau của hắn!

"Thần thiếp tuân chỉ." Lione qua loa đáp một cái, thái độ này của nàng hắn cũng chẳng buồn để vào mắt, vì hắn biết, nàng vì hắn đến cả tuổi xuân cũng cam tâm tình nguyện đem giam lỏng, vì thế cứ cho qua được thì nên cho qua đi. Trái lại, là tiểu nha đầu kia, trước kia là Lam Y cô nương, sau này là tứ tiểu thư Hầu phủ, đến bây giờ là Cẩm Quý tần, nhất cử nhất động của nàng hắn đều thu vào mắt. Nàng lúc nghịch thiên thật đáng yêu nha!

"Cẩm Quý tần cùng trẫm đi dạo một chút đi. Hiền phi còn đang mang thai, chú ý nghỉ ngơi, hôm khác trẫm đến thăm nàng."

Rein nhíu mày, tên điên này? Nàng đến đâu phải để đợi hắn rủ đi dạo? Rảnh rỗi thì cút về phê tấu chương đi nha. Dạo dạo cái đầu hắn ấy! Thầm chửi hắn e là hoàng cung này chỉ có mình nàng là có cái lá gan đó.

"Bệ hạ, Hiền phi tỷ tỷ dưỡng thai phải ở trong tẩm cung buồn chán, thần thiếp đến là để cùng tỷ tỷ nói chuyện phiếm, Bệ hạ, hay là người gọi Mirlo Chiêu nghi nương nương một tiếng? Nàng sẽ cùng người đi dạo." Đôi mắt ngọc bích lộ rõ vẻ ngây thơ, làm như lời nàng vừa nói không phải chọc giận hắn vậy.

"Ái phi, nàng không thể kháng lệnh!"

Đôi bàn tay giấu trong tay áo bị nàng bấu chặt, nuốt cơn giận này vào trong. Được! Được! Bản cô nương không nói lại ngươi! Rein liền tươi cười quay sang Lione: "Tỷ tỷ, muội đi một lúc rồi sẽ quay lại ha."

"Được rồi. Bản cung không sao, muội đi với Bệ hạ đi, hầu hạ người tốt một chút." Lione dịu giọng, Rein thích nghe giọng nàng, ôn nhu hệt như mẫu hậu vậy, tiếc là giọng của mẫu hậu sau này cũng không thể nghe nữa rồi.

"Được. Tỷ tỷ, muội cáo lui." Nàng sải bước nhanh theo hắn, Lione cười nhạt trở vào trong tẩm điện, Hi Mộng Cung vừa náo nhiệt một chút thế nhưng giờ lại ảm đạm vô cùng.

....

"Ê này, không phải nói muốn đi Ngự Hoa viên sao? Ngươi đi hướng này Băng Hòa Cung." Rein đi song song với hắn, tay nàng bị hắn giữ chặt, cảm giác có chút lạ. Điều chỉnh giọng nói vừa đủ cho cả hai.

"Có lúc trẫm còn nghĩ, nàng có tỷ muội song sinh, có thể thay đổi nhanh như thế?" Hắn tặc lưỡi, vẻ mặt thêm vài phần phúc hắc. Khốn khiếp! Đi với nàng toàn là vẻ mặt như thế.

Rein cười hì hì, lồng ngực khẽ nhói, ừ, có đó, tỷ muội song sinh, tiểu muội muội của ta đã sớm bị ngươi đem đến Kim Hoàng Quốc làm cống phẩm rồi. Khoan đã, nhói sao? Chuyện gì vậy? Chỉ khi ở gần 'nơi đó' nàng mới có cảm giác này. Đây là hoàng cung, như vậy là loại chuyện gì? Lẽ nào có kẻ động tay động chân?

"Bệ hạ nghĩ ngợi nhiều, nếu ta có tỷ muội song sinh thì cũng không dại mà vào chốn hoàng cung thâm sâu này nha." Bị suy nghĩ chi phối, Rein liếc mắt đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa.

Thế nào đây? Hắn hình như động tình rồi.

"Nàng yên tâm. Nguyệt Quốc là của trẫm, hoàng cung là của trẫm, trẫm tuyệt đối không để nàng chịu bất cứ thương tổn gì." Hắn nghiêng người thì thầm vào tai nàng, hơi nóng phả vào tai khiếm hai má Rein có chút ửng hồng.

Nàng nghệch người ra vì câu nói vừa rồi của hắn, quả thật rất dẻo miệng, lòng nàng như vừa được rót qua một dòng nước ấm vậy.

"Ngươi bị điên à?" Giật phắt tay mình ra khỏi hắn, bỏ đi một mạch về phía trước.

"Cẩm Quý tần, nàng đừng giận mà!"

Còn đâu cốt khí của bậc đế vương? Chỉ vì một nữ tử hậu cung đến ánh nhìn của người khác thế nào cũng không cần? Đây là Ngự Thiên Đế lãnh nhược băng sương, cao cao tại thượng trước kia sao? Đây là nam nhân trước  kia một chút biểu tình cũng không biểu lộ sao? Thật sự đã không còn nhận ra hắn của trước kia nữa. Mà nàng trước kia cũng đã không còn.

Nhân sinh thay đổi....

Thế nhân cũng đổi thay....

Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt?

Là mộng đế vương hay ái tình hồng trần?

____________To Be Continue____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top