Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4 - Hành lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rein lại một lần nữa, ở gần Shade như vậy. Và cũng một lần nữa, cô lại nhìn thẳng vào cặp mắt huyền ảo tựa hòn ngọc tím. Nó vẫn vậy, vẫn đẹp, vẫn khiến đối phương bị cuốn vào, một cách không tự chủ. Shade lần này cũng từ từ cúi xuống, nhìn trực diện vào Rein. Cậu cao hơn Rein cả một cái đầu nên cô gái nhỏ kia như nằm trọn trong lồng ngực cậu. Một lần nữa hai cặp mắt chạm nhau. Một lần nữa Rein lại cảm nhận được sự ấm áp toả ra từ cậu. Hai gò má bắt đầu ửng đỏ. Cô ngượng ngùng cụp mắt xuống, cô sợ nếu nhìn vào mắt cậu lâu hơn nữa, cô sẽ bị đắm chìm vào nó mà không biết cách nào thoát ra. Con tim yếu ớt tiếp tục đập không ngừng. Giờ thì cô không chỉ thấy má mình đỏ lên mà toàn thân cũng bắt đầu nóng ran. Nhưng cô cũng cảm nhận được, không chỉ có trái tim cô đang run lên từng hồi, mà Shade cũng vậy.

Cái biểu cảm ngượng ngùng đáng yêu một cách khốn kiếp kia làm Shade không thể chịu nổi nữa. Cậu đang rất muốn, rất muốn vòng tay ra ôm trọn thân ảnh bé nhỏ ấy, vuốt ve lấy mái tóc dài óng ả thơm dìu dịu. Cảm giác như bây giờ Shade chỉ muốn giữ Rein là của riêng mình thôi, chỉ của riêng cậu. Trái tim vẫn cứ thổn thức mà đập thình thịch trong lồng ngực đang trực nhảy ra ngoài. Chưa bao giờ cậu có cảm giác như thế. Hay đây chính là bước khởi đầu của một thứ tình cảm gì đó, gọi là tình yêu ? Cậu không biết nữa, lần đầu tiên gặp Rein, trong cậu đã có một cái cảm giác gì đấy, không chỉ đơn thuần là muốn làm quen, làm bạn. Có nên gọi nó là tình yêu sét đánh không ? Cậu không biết, nếu đây là cảm xúc nhất thời, nhưng cái cảm xúc nhất thời này đang nói với cậu rằng đó là tình yêu.

Rein cứ cúi mặt xuống đất, cô không hiểu sao mình không hề có ý định kháng cự muốn đẩy Shade ra. Phải chăng là không muốn thoát ra ? Phải chăng như cô đang đắm chìm trong từng chút một cảm giác ấm áp này. Cô tự hỏi cảm giác này là gì. Cô không ngờ sẽ có một ngày cơ thể mình như bị mềm nhũn ra trước một người con trai thế này. Dù cô quen cậu chưa lâu, nhưng cậu đã mang đến cho cô cảm giác gì đó, thật, khó hiểu. Rein thờ ơ nhạt nhẽo đâu mất rồi ?

Shade không thể chịu được nữa, nếu cứ để như này cậu sợ sẽ vứt bỏ mọi thứ xung quanh, mọi ánh nhìn mà vô thức ôm chầm lấy cô như tâm trí mách bảo. Nhưng cậu không muốn làm Rein khó xử, và nơi đây không phải chỉ có mỗi hai đứa. Và nếu cậu làm vậy liệu cô có đẩy cậu ra một cách không thương tiếc rồi chẳng ngần ngại để lại một dấu ấn hình bàn tay trên má của cậu. Quan trọng hơn nữa cô sẽ ghét cậu thì sao ? Dám lắm chứ.

Shade lật đật rời Rein ra một chút, tay vẫn cầm quyển sách, cậu đem nó đặt ... lên nóc tủ. Sau đó vội vàng quay lưng đi mất.

Lúc này Rein mới hoảng hồn. Cô nhìn theo Shade đang dần dần đi khuất. Đưa tay đặt nhẹ lên tim, nó vẫn đập. Cô hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần. Đây là lần thứ hai trong ngày cô và Shade ở gần nhau đến thế. Cứ suy nghĩ mông lung một hồi, trong đầu xuất hiện hàng nhìn câu hỏi không có lời giải đáp. Lần đầu tiên cô có cảm giác thẹn thùng xấu hổ như thế. Trời ạ, cái gì cũng là lần đầu hết.

Chợt nghĩ về thực tại, thôi, chắc chuông cũng sắp reo rồi, mau rời thư viện mà vào lớp học. Nhưng vừa bước được vài bước, cô chợt khựng lại. Hình như vừa lãng quên điều gì đó ? Bấy giờ cô mới quay lại, mắt từ từ, từ từ ngước lên.

Một chút cảm giác ngọt ngào còn đọng lại phút chốc tan biến đâu hết. Giờ đây được thay thế bằng cơn giận dỗi vừa ập đến. Cái tên Shade ngốc ! Đồ đáng ghét ! Quyển sách ! Từ đầu chưa đủ cao hay sao vậy, mà cậu ta còn mang đặt nó lên tận nóc tủ. Thật sự cậu ta không để cho cô có cái ấn tượng tốt xíu nào, không nghiêm túc được giây phút nào hay sao.

" Rein, câu này làm sao ? "

Đang trong giờ học mà Shade cứ quay qua gọi Rein hoài. Nhưng lần này cô nhất quyết sẽ bỏ ngoài tai, nhất quyết xem như không nghe thấy gì, nhất quyết sẽ không nói chuyện với cậu nữa. Và tất nhiên thì cậu ta vẫn thế, vẫn mặt dày mà cứ gọi tên cô không ngớt. Câu này làm sao ? Làm sao là làm sao ? Chỉ muốn kiếm cớ mà nói chuyện với cô thôi chứ làm sao ? Trong giờ học mà không chịu lo nghe giảng. Rein đây nhất định không tiếp chuyện với cậu ta.

" Khó quá nè, làm sao đây. "

" Rein, chỉ tớ làm đi. "

Chắc cô điên lên mất ! Cậu ta cứ lải nhải vậy sao cô tập trung học bài được. Nãy giờ chẳng biết độc thoại bao nhiêu câu rồi ? Có vẻ là thích độc thoại quá nhỉ. Có làm phiền ít ra để giải lao rồi nói chứ.

" Rein .. " Shade bắt đầu giở giọng nũng nịu. Cô nghe mà sởn da gà rồi nè, ớn quá má. Tính điệu bộ với ai vậy.

Rein lúc này mới quay qua nhìn Shade một cái, mắt lườm lườm. Ý muốn bảo 'làm ơn im đi cho tôi nhờ'. Cậu thấy Rein chịu quay sang nhìn thì hớn hở ra mặt. Rốt cục cũng chịu thua cậu rồi.

" Làm sao nè Rein ? " Shade vẫn tiếp tục.

Rein cố nở một nụ cười, thật .. 'tươi'. Nhưng đôi mắt vẫn là hình viên đạn. Làm ơn làm phước buông tha cho nhau đi.

" Hai em làm gì vậy ? "

Là tiếng của cô giáo. Thôi thì quả này chết thật rồi. Cô trông xuống thấy hai đứa đang quay mặt lại nhau thầm thầm thì thì, cô không vui một chút nào.

Rein vội giật mình. Chết thật ! Bị cô giáo nhắc nhở rồi. Hình tượng học sinh chăm ngoan cẩn thận không cánh mà bay.

" D..dạ không có gì đâu cô. " Rein lên tiếng giải thích.

Cô giáo liếc nhìn hai đứa học sinh 'đáng nghi' kia, rồi bất đắc dĩ quay lên bục tiếp tục giảng bài.

Rein nhẹ thở phào. Suýt thì chết rồi. Cô đưa mắt lườm nguýt Shade. Cậu ta thì vẫn nhởn nhơ như thường. Chẳng lẽ lại đấm cho một cái để bõ ghét ?

" Rein. "

Cô vừa quay lại bàn mình tiếp tục nghe giảng thì cậu lại gọi. Ai làm ơn dắt cậu ta đi dùm với ? Cô tức nổ đom đóm mắt luôn rồi. Bị cô giáo nhắc nhở mà vẫn có thể tái phạm lại luôn hả ? Chắc bây giờ cô đổi sang gọi hắn là 'mặt dày' luôn quá.

" Làm-ơn. " Rốt cục Rein cũng phải thốt lên.

" Hai em ! " Đột nhiên cô giáo nghiêm giọng. Cô đang không ngờ Rein ưu tú của cô lại ngang nhiên nói chuyện trong giờ học, dù cô vừa nhắc nhở trước đó rồi. " Đứng phạt cho tôi. "

'Ầm'. Một câu nói như sét đánh ngang tai, Rein đờ cả người. Đứng-phạt ? Cô có nghe lầm không ?

" Thưa cô .. " Rein hoảng hốt.

" Đừng nói nhiều nữa, cô không muốn nghe giải thích. " Chưa để Rein kịp nói thì cô giáo đã ngắt lời. Trời ạ, phạm lỗi đâu lại phạm đúng giờ học của cô chứ, cô nổi tiếng nghiêm khắc nào giờ ..

...

Đứng ở hành lang vắng chỉ có tiếng nói của các thầy cô vang lên từ mỗi lớp học. Rein và Shade, hai người ai cũng cầm trên tay hai xô nước đầy. Rein muốn trầm cảm luôn quá, chưa bao giờ cô bị phạt thế này. Thể lực của cô lại kém, hai xô nước thì nặng, muốn gãy cánh tay. Đời học sinh bao năm nay cô chưa từng được giáo viên mời ra khỏi lớp đứng. Hai chân hai tay đều mỏi rã rời. Là vì ai chứ ? Đã bị nhắc nhở còn không nghe. Đứng phạt vậy vui lắm chắc. Lần này thì cô giận thật rồi.

Shade trong lòng đang hối lỗi vô cùng. Cậu cứ lâu lâu lại khẽ liếc sang nhìn Rein. Cô đứng đó, chẳng nói gì cả. Kiểu này bị ghét lắm rồi, làm sao sửa chữa lỗi lầm đây ? Shade vừa bứt rứt trong lòng, vừa lo không biết Rein có mỏi không, có mệt không. Nhưng nhìn đôi tay hơi run run kia là cậu đoán được cô đang cố chịu đựng thế nào rồi.

" Xin lỗi nhé. " Shade giọng buồn buồn.

Rein không nói gì cả. Lòng vừa giận, tay chân vừa mỏi vừa đau. Kệ cậu ta, dù có làm cách nào đi nữa cô cũng không hết giận đâu !

" Có nặng lắm không ? Tớ xách cho. "

Rein cười thầm. Xách cho á ? Mỗi đứa hai xô nước đầy, bảo xách cho là xách sao ? Một cái đội đầu còn một cái để trên vai à ?

Cô hơi liếc liếc sang nhìn cậu. Mặt thảm thương đến tội, làm cô suýt phì cười. Không biết có khi cậu ta nhìn trẻ con đến thế. Kệ đấy, đáng đời.

" Tớ biết lỗi rồi. "

" Lỗi gì ? "

" Làm cậu bị phạt oan. Cậu không có lỗi gì cả. "

" Bảo tôi không có lỗi sao không giải thích với cô giáo ? " Rein giả vờ hỏi. Thực sự thấy cái bộ dạng hối lỗi của Shade làm cô không giận nổi nữa. Giận cũng chẳng xong ! Cứ tỏ vẻ cho cậu ta chừa thôi chứ cô cũng chẳng có ý gì cả. Lâu lâu dằn mặt cậu ta. Haha ! Hả hê.

" Tại, tớ muốn nói chuyện với Rein mà. "

Shade nói. Câu nói thốt ra từ tận đáy lòng. Cậu không biết cô đã hết giận. Bây giờ bảo cậu làm gì cũng được, chỉ cần Rein hết giận thôi.

" Cứ im lặng như thế thật khó chịu, tớ chẳng thích chút nào. Thà cậu mắng chửi tớ còn hơn. "

Chỉ là vài câu nói, nhưng lại ấm áp lạ thường. Rein không thể tìm ra một miếng giả dối nào trong giọng nói của cậu. Tim lại đột nhiên đập thình thịch. Chẳng biết đây là lần thứ mấy trong ngày cô có cảm giác này. Nghĩ lại, thực sự cô không dám nói chuyện với cậu chứ không phải 'không muốn'. Vậy mà cậu nghĩ sau lần ở thư viện cô giận dỗi ghê lắm. Sao cậu giỏi làm trái tim đóng băng của cô bỗng từ từ tan chảy. Chưa bao giờ cô thấy cậu thật lòng như thế, khác hẳn với điệu bộ luôn trêu chọc đùa cợt cô. Má lại ửng hồng, cô ngại ngùng nhìn Shade. Tự nhiên cô muốn hỏi rằng, sao cậu đối với cô lại như thế ? Nên gọi nó là gì bây giờ ? Quan tâm ? Chân thành ? Coi cô là gì đó quan trọng ? Là cô đang tự suy diễn hay cậu thực sự có một thứ tình cảm gì đấy dành cho cô. Dù cô có lạnh nhạt, thờ ơ, cậu vẫn luôn bên cạnh. Để mà nói, hình như chưa ai từng như thế với cô cả. Cô đã tự ngẫm rằng, con người ai cũng như ai, đối với nhau chỉ toàn dối trá, đem lại cho nhau đau thương, tuyệt vọng. Nhưng chẳng lẽ cô đã lầm ? Chẳng lẽ cũng có những ngoại lệ, cũng có những người thực lòng yêu thương nhau.

Hành lanh lạnh lẽo bỗng được sưởi ấm bởi tình yêu.

Lần thứ ba trong ngày trái tim biết thổn thức.


____ THANKS FOR READING 💕 ____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top