Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TOAST

* Tên: TOAST

* Tác giả: 爱吃油炸的猫

* Link: https://aichiyouzhademao.lofter.com/post/1fbb4cee_1cc271abf

Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi đâu



Để đôi ta cùng nâng chén chúc mừng lần gặp mặt khó lòng có được này.



Bourbon thật ra cũng không định nói cho Gin tin tức Sherry xuất hiện ở vùng núi tỉnh Gunma.

Nếu không cần phải nhờ cậy kĩ năng cải trang cao siêu của Vermouth, anh thậm chí còn chẳng muốn để lộ ra một chút thông tin gì về cô.

Người phụ nữ nghe anh nói xong thì khanh khách cười duyên—— thật sự khiến cho màng nhĩ anh có phần khó chịu —— bởi trong lời nói của ả từ điện thoại truyền ra ngập tràn sự chế giễu thấy rõ.

"Bourbon, lúc anh nên thông minh thì lại hồ đồ. Tôi biết anh và Gin ngứa mắt nhau, nhưng anh đừng quên, chỉ bằng sự cố chấp điên cuồng kia của Gin đối với kẻ phản bội, đặc biệt là con bé kia, anh giấu được hắn sao?"

"Tên Gin kia tôi biết rõ, ý nghĩ muốn tự tay giết Sherry của hắn tuyệt đối không hề đơn giản như người ta thường nghĩ."

"Vậy sao?" Anh cũng cười, chỉ là nụ cười ấy không ánh lên đáy mắt. "Tôi muốn hỏi một câu, tin đồn về Gin và Sherry là thật sao?"

"Cùng lắm chỉ là trò mèo vờn chuột thôi, ai coi là thật chứ." Bên tai truyền đến tiếng cười nhạo cực kỳ khinh thường của người phụ nữ, "Tôi nói này Bourbon, không phải là anh tin đấy chứ."

"Ai mà biết được."

"Cho nên tôi nói này Bourbon, nếu để Gin được biết tung tích của Sherry thì anh cũng hiểu hậu quả."

"Nhưng nếu chúng ta đánh đòn phủ đầu, nói thẳng chuyện này cho hắn thì khác. Dù sao phía trên có mệnh lệnh của Người đó đè nặng, Gin có biết được thù cũng không thể ra tay đúng không." Anh nối tiếp vấn đề của Vermouth, thầm cười. Anh thấy khuôn mặt trong gương kia lộ ra nụ cười khinh bỉ, anh nghĩ, cái tên điên trong đầu chỉ có giết chóc với máu tươi kia, gã xứng sao?

"Đúng vậy đó." Vermouth tỏ ra tán đồng với lời nói của anh, "Đừng quên chính anh muốn đưa con bé kia sống sót trở về Tổ chức."

"Tôi biết rồi, vậy phiền cô thông báo cho Gin biết việc lần này tôi muốn tự mình ra tay."

Sau khi Vermouth nhận lời, Amuro ngắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn tấm ảnh đặt trên bàn. Ảnh chụp một người thiếu nữ tóc màu trà, biểu cảm lạnh lùng và khuôn mặt điềm tĩnh quả thật trông giống gương mặt trong trí nhớ kia đến mười phần.

Gin làm sao xứng giết chết cô.

Đôi tay nhuốm máu tươi kia đã sớm bốc mùi hôi thối, lấy đâu ra tư cách kết thúc sinh mệnh thân thiết cuối cùng còn lưu lại trên đời này của nữ bác sĩ ấy, người mà anh vẫn luôn giấu ở trong lòng.

Anh không cho phép.

Anh xoay người, đi về phía giá đựng chất đầy bình rượu, trong vô thức lấy ra chai rượu Sherry giấu ở sau cùng, rót đầy ra ly, nhấm nháp hương vị.


Ly rượu thứ nhất này.


Kính lần đầu gặp mặt của anh và cô ngày mai.




Amuro bình tĩnh báo cho cấp trên tin tức Sherry đã chết.

Người bên kia đầu điện thoại có phần không thể lí giải nối, "Không phải đã nói để anh bắt sống Sherry về sao?"

"Ngại quá, lần này tôi tính toán sai lầm." Anh không thể nói cho bất cứ ai rằng việc này dẫn đến kết quả ấy là do Vermouth giữa chừng gây khó dễ, "Sherry trong quá trình truy bắt muốn chạy trốn, ở trên đoạn đường đó không cẩn thận kích nổ bom, lúc ấy thật sự không còn cách nào cứu cô ta, tôi tình nguyện chấp nhận bất cứ cách xử lý nào cho nhiệm vụ thất bại lần này." Amuro lừa dối không chớp mắt, nói ra lí do thoái thác lần này vừa thong dong, vừa thành khẩn. Người ở đầu kia ở tự hỏi một hồi, cuối cùng mới mở miệng nói, "Nói sao thì nói, cuối cùng cũng giải quyết được mối họa lớn trong lòng này, tuy nhiệm vụ không được hoàn hảo nhưng vẫn có cố gắng. Tôi sẽ báo cáo việc này lên người đó."

"Vất vả rồi."

Sau khi Amuro nói xong, cả người anh dường như mất hết sức lực, nằm bệt trên sô pha.

Anh không thể nói được cảm xúc trong lòng mình giờ phút này.

Dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ chưa từng gặp mặt, chẳng rõ tính cách mà thôi.

Dù sao cũng chỉ là một người gọi là có quan hệ huyết thống với nữ bác sĩ mà thôi.

Dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ nghiên cứu, chế tạo thuốc độc, còn để người khác dùng thuốc giết người mà thôi.

Chỉ điều này mà nản lòng thì cũng chẳng phải là Furuya Rei anh.

Huống chi, anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm mà.

Ngày mai cũng sẽ một ngày mới.

Dường như sau khi cố nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, anh đột nhiên nhớ ra rượu Sherry lần trước có lẽ còn chưa uống hết. Anh đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vì thế giơ tay rót chậm rãi chất lỏng màu hổ phách vào ly rượu, ngọn đèn ánh trắng rơi lên bề mặt rượu Sherry, phản chiến vùng sáng lạ kì. Hương vị thanh đạm, có hơi ngọt dần dần xông vào khoang mũi anh, mùi hương trong đó làm say lòng người.


Ly rượu thứ hai này.


Kính gia đình Miyano đã mất đi giọt máu cuối cùng.




Sau khi nhìn thấy kết quả báo cáo, anh cảm giác tim mình như thể nhảy nhót sống động trở lại.

Đó là một bản kết quả so sánh DNA.

Kết quả kiểm tra đo lường thể hiện độ tương tự DNA đạt 99%.

Gần như đã có thể khẳng định là cùng một người.

Haibara Ai và Miyano Shiho.

Lần trước ở trang trại, anh đã lén đem về đồ vật cô bé tóc trà kia chạm qua mà anh tận mắt nhìn thấy, lại ngầm vào hệ thống của Tổ chức tra ra vân tay của Miyano Shiho. Sau đó, anh giao cả hai cho Kazami, để anh ta lập tức so sánh hai mẫu tiêu bản vân tay.

Thật ra anh đã chú ý tới kể từ lần đó cùng bọn nhỏ ra ngoài tìm móc trang trí điện thoại, tuy rằng chỉ có gần như một bên mặt nhưng cũng đã đủ để khơi dậy tầm mắt anh. Chỉ là để cậu nhóc kia không phát hiện, lúc đó anh cũng không biểu lộ gì. Vậy nên lúc gặp lại ở trang trại, anh đã để tâm nhiều hơn.

Quả nhiên đều nằm trong dự đoán của anh lúc trước.

Một phần kinh ngạc vì sự thật không thể tưởng tượng nổi này, một phần may mắn vì cô vẫn còn sống.

Bận rộn hết một ngày, anh lết thân thể mỏi mệt trở về nhà, đèn đường rọi xuống tỏa ra quầng sáng tù mù, kéo bóng người vốn cao lớn của anh dài thêm nữa.

Bóng đêm dịu dàng, trăng sáng nức lòng, gió đêm se lạnh, mọi nhà vẫn sôi động, đèn đuốc sáng trưng, dường như cũng chẳng liên quan gì tới anh.

Phòng ở một người, trống vắng và quạnh quẽ. Lúc đẩy cửa đi vào, lọt vào tầm mắt anh là bát đũa cùng thức ăn chưa kịp dọn dẹp trên bàn. Anh lại nhìn thấy nhóc Haro mềm mại như tuyết nằm im trong ổ, ngủ thật ngon, bỗng nhiên cảm thấy được sự thỏa mãn chưa từng có bao giờ.

Anh vẫn còn nhớ nhung.

Anh mở tủ lạnh ra, rót chỗ rượu Sherry còn thừa một phần ba vào trong ly.


Ly rượu thứ ba này.


Kính cô vẫn còn sống.




Anh hiền lành cười nói với cô bé tóc trà ngồi trong góc, chẳng bận tâm chút nào ánh mắt hung ác của người nào đó bên cạnh.

Còn có cả một ánh mắt kinh ngạc.

"Chúng ta lại gặp mặt nhỉ."

Lúc này là nửa tháng trước cuộc quyết chiến cuối cùng. Đúng hẹn nửa đêm, anh theo thói quen lặng lẽ lẻn vào biệt thự nhà Kudo. Trừ bỏ một ít gương mặt quen thuộc ra, ở đó còn có người mà anh vẫn luôn đặt trong lòng.

Đây hẳn là lần thứ hai bọn họ chính thức nói chuyện.

Anh có chút kinh ngạc, theo ấn tượng của anh, chắc chắn cô được hai kia người bảo hộ rất kĩ, sao có thể tham gia tham mưu kế hoạch tác chiến lần này.

Một câu của cô liền giải thích nghi ngờ của anh, "Tôi có thể cung cấp tình báo các anh yêu cầu."

......Hay thật, nằm vùng ngần ấy năm còn không biết nhiều bằng một cô bé. Anh nhân tiện liếc mắt khinh bỉ kẻ nào đó còn chưa xé rách mặt nạ.

Cũng như nhau cả thôi.

Cuối cùng, khi kết thúc thì đêm đã khuya, anh nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của cô khi nói chuyện, giống như ánh trăng sáng tỏ như khảm trên người cô,

"Tôi có thể tâm sự cùng em lần nữa không?" Amuro thận trọng hỏi ý kiến cô.

Cô gái nhỏ đang nhìn hai người nào đó giả bộ bí mật thảo luận nhưng thật ra vô cùng chú ý tình huống của mình bên này, liếc mắt sang một cái, khóe miệng hơi cong lên, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.

Cô nói: "Chờ mọi chuyện kết thúc đã."

Được thôi.

Anh cười tủm tỉm đáp lại, khiêu khích liếc mắt nhìn hai người đang bí mật thảo luận kia, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực mà, khụ khụ, không, phải là vô cùng rón rén khoác thêm bộ đồ đen rồi lẻn ra từ cửa sau biệt thự nhà Kudo trở về nhà.

Tuy rằng lần tham mưu này trở về vô cùng vật và, nhưng nó cũng chẳng chút nào ảnh hưởng đến tâm trạng cực tốt của anh.

Cũng đúng lúc, chỉ có thể chờ đến sau khi kết thúc thì anh mới có thể dùng thân phận thật sự trước cô, còn thêm cả những khả năng trong tương lai.

Haro ngoan ngoãn nằm bên chân anh, anh mở tủ lạnh ra, miệng nhấp ngụm Sherry cuối cùng còn sót lại, hương vị nồng đậm chưa từng thấy.


Ly rượu thứ tư này.


Kính anh cùng cô cuối cùng cũng đã không còn đứng ở hai phía đối lập.




Tất cả mọi kế hoạch đều thuận lợi như dự kiến.

Tiệc ăn mừng sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau.

Amuro vừa mới giải quyết xong công việc trong tay, sửa sang lại thật tốt báo cáo về toàn bộ tình hình mấy năm nay anh ở trong tổ chức rồi gửi cho cấp trên.

Anh đang nghĩ ngợi xem nên kiếm lúc nào đi tìm đứa nhóc kia, Edogawa Conan, không, hiện tại hẳn phải gọi cậu là Kudo Shinichi, thế mà cậu đã chủ động tìm tới cửa. Anh nhướng mày nhìn Kudo, ở trong ấn tượng của anh, cậu thiếu niên thông minh hơn người này sẽ không làm việc gì mà không có lí do.

Cậu mời anh tham gia tiệc mừng của họ.

"Có Akai Shuichi không?" Chẳng biết tại sao, bây giờ anh vừa nghĩ đến kẻ nọ đã thấy trong lòng dâng lên nỗi khó chịu không tên.

Mặc dù chuyện của Hiromitsu anh đã biết rõ sự tình.

Có lẽ là còn có nguyên nhân khác.

"Anh không đi đâu." Anh không có chút hứng thú, còn đang phải cân nhắc ngày nào mời cô đi ra ngoài chơi thì phù hợp —— anh thậm chí còn tìm kiếm trên điện thoại xem có nhà hàng nào phù hợp cho nam một nữ ăn cơm nói chuyện phiếm không.

"......" Cậu học sinh cấp ba đảo mắt một vòng, thận trọng nói, "Haibara cũng sẽ đi."

......Hay thật, đây là kiểu gì cũng bắt anh phải đến sao? Anh nhìn cảm xúc bối rối trên khuôn mặt cậu học sinh cấp ba, thấy hơi buồn cười. Anh nghĩ, có lẽ Kudo Shinichi có một sự nhạy bé lạ thường trên phương diện tình cảm.

Hẳn là cậu ta muốn giúp anh.

"Vậy thì được, tính suất của anh nữa." Cái chiêu đổi sắc mặt như chong chóng, đổi ý định trong nháy mắt từ trước tới nay cũng không phải độc quyền của ai —— anh đã dày công tôi luyện được kĩ năng này.

"Furuya-san......" Cậu học sinh cấp ba đã từ bỏ dáng vẻ học sinh tiểu học, có lẽ ngại gọi anh là "Anh Amuro", vì thế quay lại gọi tên thật của anh, "Em có một câu hỏi, có thể nói cho em làm sao lúc trước anh biết Haibara là Miyano được không?"

Thật ra, anh chỉ cần một cái liếc mắt nhìn khuôn mặt, thậm chí chỉ một sườn mặt anh của cô gái ấy, anh cũng tự tin mình có thể nhận ra. Không biết vì sao, anh chỉ có tự tin như vậy.

Anh cười vẻ mặt nghi ngờ của cậu học sinh cấp ba, trên khuôn mặt điển trai lộ ra nụ cười đùa cợt mà chỉ khi là người phục vụ của quán cà phê Poirot, Amuro Tooru, mới có.


Tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh.


"Cậu đoán xem?"




Nơi tiệc rượu phòng hoa, đám đông chẳng ngơi nghỉ.

Amuro không nghĩ tới một buổi tiệc mừng lại có thể có nhiều người đến như vậy.

......

Anh cũng lười quan tâm buổi tiệc rượu này đến cùng là ai chủ trì.

Dù sao cũng không phải tiêu tiền của anh.

Bởi vì lực chú ý của anh hoàn toàn không ở nơi này —— anh liếc mắt một cái đã thấy được mái tóc màu trà vô cùng bắt mắt ấy trong đám người.

Đã từng một mình rót một mình uống rượu, đến bây giờ lại muốn tìm một người cùng uống dưới ánh hoa đăng bên trong đám người kia.

Vì thế, trên mặt anh nở nụ cười treo khéo léo, tiến tới gần người mà anh vẫn luôn nhớ nhớ thương thương.

Anh nâng chiếc ly đựng đầy chất lỏng trong suốt, vô cùng nghiêm túc và đứng đắn, hơn nữa còn có sự tao nhã.


"Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời em uống một ly không?"




END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top