Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

. "Các người ở chung ?" Ran hơi kinh ngạc nhìn Thanh Mai trúc mã của mình, từ trên xuống dưới đánh giá anh tôi một lần, xác nhận là thật là anh tôi, thậm chỉ muốn dungf tay Saguru để kiểm tra danh tính của hắn.

Tuy nhiên cô không có làm như thế, cô chỉ là nhớ mang máng mình là ba, bốn tháng trước mới nghe nói bọn họ giao du tin tức, nhanh như vậy liên tiến hành đến ở chung bước đi này sao?

Chưa kịp Kudo nói cái gì, Ran trước tiên cầm trong tôiy nhồi vào không bia dịch kéo bình túi xử lý xong, võ tôiy một cái, nỗi lòng còn không từ trong kinh ngạc khôi phục.

Hiện tại cả hai đã đi vào đại học, Kudo vẫn giúp cảnh sát giải quyết vụ án, chỉ là hành vi biết điều rất nhiều, tân lực giảm thiểu truyền thông, khắc phục hậu quả cũng hoàn mỹ. Mà hết thảy thay đổi này, có vẻ bắt đầu từ lúc cùng Furuya giao du.

Ran không khỏi cảm thán, tình yêu làm cho người tôi thay đổi rất nhiều.

Đây là Furuya-san nói ra, có điều trong nhà cũng chỉ có một minhf tôi, hắn coi như vào ở đến vậy sẽ không hiềm chen chúc." Kudo gãi gãi tóc, có chút thật không tiện lôi một hồi trên người ba lô móc treo, hết sức đề thấp thanh tuyến, hai tay tạo thành chữ thập, "Quan hệ của chúng tôi vẫn không có công khai, vì lẽ đó cần Ran ngươi bảo mật rồi."

Ran cười gật đầu đồng ý, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Này tôi biết, chỉ là hiếu kỳ các ngươi làm sao đột nhiên đi đến một bước này, cậu cùng -san cũng mới biết được một năm, hơn nữa..."

Cô đột nhiên cúi đầu, nhìn chung quanh một chút, khá có chút bận tâm: "Hắn người cảnh sát kia vẫn là công an thân phận sẽ có hay không có cái gì phải chú ý..."

Kudo cười vẫy vẫy tay, trên mặt tỏ tự tin: "Cậu không cần phải lo lắng."

Hai người đi qua những người đi đường và nói chuyện như những người bạn, cúi đầu lặng lẽ đi qua chiếc ô tô chạy qua, cuốn lên góc đường lạc điệp, bay lượn sau đó ngã xuống.

Anh ta muốn cưới cậu à? Ran ngạc nhiên che miệng lại, cố gắng kiềm chế không để phấn khích quá mức, "Có thật không, Shinichi? Furuya-san đã cầu hôn cậu à?"

Dù có chút không thoải mái, nhưng Kudo vẫn rộng lượng thừa nhận, anh ta đưa ngón tay thẳng lên để chứng nhận nhẹ nhàng. Vui mừng không thể che giấu được trên khuôn mặt.

"Tôi cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ rằng sẽ như vậy." Kudo cảm thấy mặt nóng lên, như là một phản ứng tự nhiên, anh ta lắc đầu một chút không đáng kể, sự thất vọng không thể che giấu trên khuôn mặt.

Cũng chính là vài ngày trước, vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của mình, Furuya đã sẵn sàng trước thời gian để về nhà và cầu hôn vào ngày sinh nhật đó.

Nhìn Ran trông hơi lạ lùng, Kudo cảm thấy một chút lo lắng và không chắc chắn, vượt quá giới hạn không thể chấp nhận, và quá khứ không thể được quên.

"Cậu muốn đi đâu vậy?" Ran chỉ chỉ ba lô, nhìn thấy cô không tiếp tục nói, cô cũng hiểu rằng không cần hỏi lại.

"Là Hattori gọi tôi đi Osaka xử lý một vụ án ngay lập tức." Kudo thu lại nụ cười, chuyển sang tư thế thám tử, vung tay với vé máy bay đi Osaka. Anh nhìn đồng hồ, nhận ra rằng không còn sớm, vội vàng quay lại và chào tạm biệt cô.

"Hẹn gặp lại, Ran." Kudo chạy xa, quay đầu lại nói, ánh mặt trời chiếu sáng trên khuôn mặt anh, lông mày của anh cũng chậm rãi mở ra, anh vung lên một nụ cười rạng rỡ, làm rung động lòng người.

Anh càng chạy càng xa, chạy theo dấu chân của anh, chạy vào một tương lai không thể đoán trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top