Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11, Vết thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ầy, trông ghê thật đấy. "

Janei đứng trước gương cảm thán. Khi bỏ đi lớp áo trùng và chiếc áo đồng phục dính một lớp máu không ít, một vết thương khá lớn hiện ra, ngoài ra còn vài vết xước và những vết bầm tím.

Janei cầm miếng bông đã dính nước sát trùng lên, cứ chạm nhẹ vào vết thương và cứ thỉnh thoảng lại xuýt xoa vì quá đau xót. Trong đầu lại không ngừng xem có bao nhiêu phần trăm là nhưng vết thương này không để lại sẹo. Nhưng vết lớn trên tay lại khó để có thể không có sẹo. Đó không phải là vết thương do con Buckbeak gây ra mà là vết thương khi cô ngã về phía đất, những cành cây và một tảng đá đã là một vũ khí sắc bén, trông cũng khá sâu và trông khá đáng sợ. Để xử lí xong những vết thương trên người thì tất cả những vật dụng y tế cô đem đi đều hết sạch. Đến cô cũng không ngờ bản thân lại có thể đen đủi đến như vậy, bị ếm bùa câm, bị hai trái Bludger tấn công và bị con Buckbeak bổ cho một nhát. Thật đáng buồn mà.

Sau khi thu dọn xong tất cả các miếng bông gòn dính máu và nước sát trùng, cùng với việc vứt đi chiếc áo sơ mi dính máu đi cũng mất kha khá thời gian. Mà khi ra khỏi phòng lại thấy Daphne đang thu dọn hành lí vào từng chiếc vali.

" Ôi, Janei đấy à. Mình tưởng cậu đang học tiết số học. "

" Mình cúp tiết này rồi. " Janei chỉ có thể cười trừ, cô không thể để vết thương chưa được xử lí cứ như vậy mà đi học được.

" Mà sao cậu lại thu dọn đồ đạc vậy, Daphne ? "

" Chuyện này... Haizzz..." Daphne nghe vậy lại thở dài một tiếng thật dài, cô nàng ngồi xuống giường và không biết mở lơi ra sao.

" Astoria đấy, con bé không thể sống cùng bạn cùng phòng với nó. "

Janei bất ngờ, cô khá hay nghe Daphne nói về cô em gái mới vào trường này, hình như cô bé ấy bị bệnh từ nhỏ, sức khoẻ khá yếu và cũng rất đáng yêu.

Cô đi đến cạnh giường của Daphne, giúp cô nàng đem quả cầu nhỏ vào trong vali rồi nghe cô nàng nói.

" Bạn cùng phòng của con bé khá xấu tính, cũng chẳng hiểu vì gì mà con nhỏ ấy lại có ác cảm đối với Astoria đến vậy. Chỉ là mới sáng nay thôi, mình nghe được vài tin đồn về việc bạn cùng phòng với Astoria đối xử với nó ra sao, sau khi chứng thực được thì mình cũng chẳng đứng yên được nữa. Chuyện này mình đã thông báo với bố mẹ rồi, và hôm nay... cậu thấy đấy, mình không yên tâm để con bé ở cùng phòng với người bạn cũ, cũng chẳng thể để con bé ở một mình. "

Janei nghe vậy cũng chỉ có thể thương cảm và gật đầu tán thành. Nếu như Daphne rời đi cũng không có quá nhiều vấn đề, hơn nữa để Astoria ở một mình cũng không thể yên tâm được. Nhưng thế là cả hành lang này chỉ còn một mình cô ở. Nơi này cũng chỉ mới xây gần đây, cũng vì các học sinh nhà Slytherin ít hơn các nhà khác khá nhiều nên những phòng kí túc ở hành lang này lại chỉ có mình phòng này là có người, mà khi này Daphne lại rời đi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn khá có lợi, nếu như vậy thì cô lại chẳng mất công sức để che giấu nữa rồi.

" Cũng không nghĩ đến việc này lại xảy đến với con bé. Thôi thì, cậu cứ đi đến đó đi, mình cũng không yên tâm để nó một mình hay là ở với ai khác. Hai chị em cậu ở chung với nhau cũng tốt. Cơ mà, Daphne này, cậu đã báo chuyện này cho giáo sư Snape chưa ? "

Daphne dùng bùa chú thu dọn lại chút đồ còn lại, khi đóng được chiếc vali cuối cùng cũng khẽ gật đầu. " Mình báo rồi, giáo sư cũng đã xử lí được rồi. "

" Giờ cậu đi luôn à ? "

" Đúng vậy, Astoria đang chờ rồi. Khi nào rảnh mình sẽ qua đây chơi. "

" Được rồi, có vài bước chân thôi mà. " Janei bật cười, nhưng lại không có cảm giác thô lỗ, vẫn là nụ cười dịu dàng như trước. Đến khi Daphne rời đi nụ cười ấy tắt ngấm.

Janei khẽ nhấc cánh tay rồi nheo mắt lại, cuối cùng lại buông thõng xuống. Mặc dù hiện tại cô rất mong muốn để mình được nghỉ ngơi trên chiếc giường mềm mại và ngủ thiếp đi, nhưng nghĩ đến những vật dụng y tế lại không thể làm như vậy. Thầm nghĩ, chỗ giáo sư Pobby không biết có có không. Hay là giờ ngủ một giấc và đêm nay đi xem thử ? Nhưng mà nếu không có thì sao ? Cô cần những thứ này gấp mà...

Sau một hồi trăn trở, cuối cùng Janei mới quyết định đánh bại cơn mệt mỏi bằng một ly trà rồi lén rời đi.

Trong Hogwarts không thể độn thổ, đương nhiên rồi. Nhưng cô có thể trốn ra ngoài rồi độn thổ đi.

Sắc trời khi này cũng chẳng còn sớm, Janei lại thay một bộ đồng phục sạch sẽ đi ra ngoài. Bước ra sảnh chính cũng không có mấy người, đều là đang đọc sách, người thì chơi cờ.

Cơ mà để ra khỏi đây cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, khi mà giáo sư Filch cùng con mèo của ổng khi nào cũng rình bắt những học sinh phạm lỗi, và đương nhiên, trốn ra khỏi trường cũng là một lỗi không nhỏ. Tuy vậy, điều này đối với cô lại không quá khó khăn, khi cô còn có các giáo sư chống đỡ phía sau.

Nhưng mà quá trình thì lâu hơn cô nghĩ rất nhiều, đến mức mà hai giờ sau Janei mới quay trở lại. Mà khi ấy cũng gần lúc học sinh bị cấm ra khỏi ngoài kí túc xá.

Janei trở về với một thân hoàn hảo, nhưng không quá sạch sẽ. Đối với những người quan sát Janei hẳn đều nhìn ra, khi một cô gái luôn giữ mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ giờ đây lại có một mái tóc hơi rối và tấm áo chùng có vài vết bẩn.

Bước vào sảnh chính nhà Slytherin, đập vào mắt Janei chính là cảnh Draco đang cùng chơi cờ với Zabini, dường như trình độ cũng chênh nhau kha khá, cô có thể nhìn ra khi nhìn vào ván cờ.

Draco liếc mắt qua Janei một lượt xong lại khẽ nhíu mày, nhưng điều này diễn ra rất nhanh, đến cả Janei cũng không nhận ra.

Janei nhanh chóng quay trở về phòng, sau lại tháo một túi nhỏ trên người ra. Mặc dù chiếc túi trông khá nhỏ, nhưng khi đổ ra lại có thể xếp khắp giường, đây là một trong những món đồ mà trước kia cô " mượn " được từ phía giáo sư Snape với lí do muốn dùng nó để đi tìm nguyên liệu độc dược. Và đương nhiên ông ta sẽ đồng ý, khi có một con nhóc ngốc tự nguyện đi tìm mấy thứ mà phải vào hang sâu ngõ ngách mới tìm thấy được. Nhưng Janei lại ít khi đem túi này để đi tìm độc dược, trừ khi cô đi tìm vào những khu rừng, còn bên ngoài thì tìm những món đó lại khá khó và còn rất ít.

Những loại bông băng, thuốc sát trùng còn chưa được sắp xếp xong thì cửa phòng kí túc được mở ra, Janei cầm đũa phép vung tay rồi nhanh chóng quay lại. Draco khi này đang dùng một loại vải để quấn quanh tay và dùng thứ đó để làm giá đỡ. Janei nhìn như vậy khẽ cười nhạt một tiếng, bản thân cô hứng hết đòn của con Buckbeak rồi, cớ gì mà cậu ta còn có thể bị thương thêm được cơ chứ. Cô còn chưa quấn băng quanh người thì thôi, một phù thuỷ khoẻ mạnh như cậu ta có vẻ quá yếu ớt rồi.

Draco khi nãy đã nhìn thoáng mấy thứ chất đống trên giường của Janei, mấy thứ này khi nãy chỗ bà Pobby thấy rất nhiều, nhưng rõ ràng được dùng rất ít. Cậu ta còn nghe nói thứ này chỉ có muggle hay dùng, đến cái đống trên tay cậu ta cũng chỉ làm màu cho có thôi.

" Chuyện gì ? " Janei lạnh nhạt liếc nhìn Draco, tỏ ra cái vẻ không quan tâm rồi đi đến bàn trà cạnh giường.

" Chào hỏi một chút, " hàng xóm mới ". " Draco kéo khoé môi cười cợt, rõ ràng rất đắc ý.

Janei hơi nhấc mắt lên nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc kia của Draco cũng không có thêm biểu hiện gì đặc biệt. Có khi trong lòng cô có nổi sóng vì tò mò hay đang thầm chửi trên dưới cả người Draco một lượt vì ảnh hưởng đến vấn đề riêng tư mà cô mới có được chưa đầy hai tiếng trước. Ổn định tâm lí trong lòng, Janei mỉm cười đáp lại một tiếng " Ồ. "

Vốn dĩ kí túc xá nam và kí túc xá nữ được phân ra hai bên đối diện nhau, nhưng sau khi phòng cô bị thay đổi trở thành nhà kho thì kí túc xá cô ở chuyển sang khu mới xây này, và có vẻ nó còn chẳng phân ra nơi này là kí túc xá nam hay kí túc xá nữ.

Draco không có được phản ứng mong muốn cũng có phần hơi thất vọng nhưng vẫn đem dáng vẻ đầy tự nhiên xem xét cả căn phòng một lượt. Thậm chí còn có ý định đi vào dạo quanh một vòng.

Janei khẽ nhíu mày, đứng chặn trước mặt Draco khi cậu đang đứng trước giá sách của mình, vẫn là vẻ mặt dịu dàng như nước nhưng lời nói không quá phù hợp.

" Cậu có vẻ hơi tự nhiên quá rồi nhỉ ? Mời cậu đi ra khỏi đây. "

Draco giương gương mặt mà bản thân trước giờ luôn tự hào vì nó, vẫn tiếp tục tiến thêm hai bước rồi áp sát người cô vào kệ sách phía sau. Một tay chống vào giá sách, chênh lệch chiều cao rõ ràng khiến cậu hơi cúi đầu xuống, nhưng chưa được ba giây đã bị Janei lạnh nhạt đạp vào khuỷu chân khiến cậu ngã lăn xuống đất. Mà cô cũng phải nhói một lần ở sau lưng.

" Đừng tìm đến phiền phức. " Janei nói rồi quay người đi, nhanh chóng cất đi cuốn sách ở sau lưng vào một góc của kệ. Khi quay người lại đã thấy Draco đứng dậy và phủi người.

Draco liếc nhìn căn phòng một lượt nữa, sau lại nhìn đến bàn trà cạnh giường Janei, khoé môi nhếch lên một độ cong không có ý tốt. " Nơi này thật nhàm chán. " Sau đó liền quay người rời đi.

Janei nhìn cánh cửa đã đóng chặt mới thở dài một hơi, quay trở lại cảm xúc bình thường rồi dọn dẹp lại căn phòng. Vì căn phòng trước kia là của hai người cô và Daphne, nơi này còn rất nhiều đồ dùng cá nhân và sách vở cô nàng còn chưa đem đi hết.

Bản tính trước kia của Janei khá là tuỳ tiện, nhưng trong hai năm đi đủ nơi đã hình thành cho cô nàng một loại kỉ luật nhất định. Không phải là kiểu ám ảnh về sự sạch sẽ nhưng có những thứ cô luôn phải để ở một nơi nhất định. Ví như là trên bàn trà bắt buộc phải có một chiếc khăn tay nhỏ, mà đến Daphne cũng chẳng biết điều gì ẩn giấu sau chiếc khăn tay ấy. Cô không có thói quen đem những món đồ quan trọng ở bên mình, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ có kẻ muốn cướp lấy nó từ tay cô. Sau đó cô dần hình thành một thói quen cất giấu đồ đạc bằng cách đem nó giấu vào những đồ dùng hàng ngày và dùng phép thuật che giấu. Đôi khi cũng rất dễ nhận ra chúng, nhưng người khác lại không chắc rằng sẽ nghĩ được như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top