Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12, Ông Kẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Janei nhìn vào bản thân trong gương, quanh người vẫn còn vài vết thương chưa lành hẳn, giờ đây còn bị con Buckbeak vồ một cái nên trông càng thê thảm hơn. Nếu chỉ dùng riêng dụng cụ y tế bình thường thì thời gian lành hẳn chắc cũng đến mấy tháng. Cuối cùng lại quyết định đi " chôm " vài món từ chỗ giáo sư Snape. Nhưng khi ấy đã chẳng thể ra khỏi kí túc xá nữa rồi, việc này cũng không đến mức đêm hôm lại đi tìm giáo sư Snape làm gì, để hôm sau cũng được. 

Nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng Janei không khỏi nhẹ nhõm. Dù việc sống trong thân phận khác này cô cũng đã quen rồi, nhưng đôi lúc cảm giác bí bức vẫn tồn tại khiến cô khó chịu như trái tim bị bóp nghẹn lại vậy. Dù gì thì cô luôn tự thừa nhận bản thân là con người yêu tự do, nhưng hẳn cô vẫn còn tình yêu cho sự sống, và cuộc đời của cô, nó còn chưa rõ sẽ ra sao.

Cả đêm lăn lộn trên giường mãi chẳng thể ngủ, Janei nhìn lên trần nhà cao với phần ánh sáng nhạt nhoà làm mờ đi tất cả không gian. Cô hơi vươn tay ra, một lá thư trên trần nhẹ rơi xuống rồi lơ lửng giữa không trung, ánh sáng xung quanh cũng được thắp lên chút ít, mà lá thư ấy cũng tự động mở ra. Nội dung bên trong không nhiều, một dãy số, một cái tên và một tấm ảnh. Janei ngẩn ngơ hồi lâu mãi chẳng hoàn hồn, đến khi phép thuật hết tác dụng rơi xuống giường cô mới giật mình tỉnh ngộ, đem lá thư đóng lại như ban đầu rồi lại cất vào vị trí cũ.

Đến khi này Janei đã xác định rằng bản thân chẳng thể ngủ được trong đêm nay, cuối cùng cũng lẻn ra ngoài. Giờ giới nghiêm còn hơn bốn tiếng nữa mới hết, Janei cứ vậy bước ra khỏi kí túc xá nhà Slytherin không chút trở ngại rồi tiếp tục rời khỏi Hogwarts bằng con đường đi đến quán Công Tước Mật ở làng Hogmades. Xong lại đi về phía rừng cấm. Cô lại chẳng sợ mấy tên Dementor đang ngày đêm quẩn quanh nơi này với bộ dáng xấu xí và ham muốn khiến người khác kinh tởm. Cho dù có gặp được lại chẳng sao, chúng không hề làm hại được cô, nếu có mà được, cô cũng chẳng thể chết.

Có lẽ vì phần tâm lí không ổn định nên khi đi Janei không hề đem theo đũa phép. Đến khi vào sâu trong Rừng Cấm, thứ xuất hiện trước mặt cô là một thân ảnh trắng xoá. Janei từng bước đi đến thân ảnh đó, nhẹ ôm vào lòng.

Bạch Kì Mã dường như cảm nhận được phần nào trong lòng cô, cuối cùng nó ngồi xuống cho cô dựa vào.

Đêm hôm ấy cứ thế mà qua đi, sáng sớm khi Janei tỉnh dậy đã là mười giờ, nhưng ánh sáng vẫn chẳng thể len vào những tán cây rậm rạp để chạm vào không gian này. Nhưng không gian lại chẳng vì thế mà trở nên đáng sợ, mà bởi vì bao bọc quanh cô là rất nhiều Bạch Kì Mã. Thân ảnh của chúng trắng như phát sáng, làm cho không gian bớt trầm lặng hơn.

Janei từ trong lòng con Bạch Kì Mã hôm trước mà tỉnh dậy. Trước khi rời đi còn nhẹ vuốt lên đỉnh đầu của nó một cái rất nhẹ nhàng, mà đến cô cũng không nhận ra, một vầng sáng rất yếu ớt đã xuất hiện.

Ngày hôm ấy còn có một tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám do thầy giáo Remus Lupin dạy. Vài buổi trước đó cô đã cúp học nên có thể coi đây là buổi học đầu tiên của cô trong tiết thầy giáo này. Người này thực sự mà nói thì cô có chút ấn tượng, vậy nên trong giờ học cô cứ không để ý mà liếc đến vị trí của người này. Mà cũng vì không để ý nên trong một phút hỗn loạn cô bị đẩy lên gần đầu một hàng dài.

Mọi người đang thực hành một loại bùa chú đối với Ông Kẹ, mà trước giờ cô chưa từng chứng kiến. Janei hơi cụp mắt lại, chỉ mong có chuyện gì dó gián đoạn buổi học này. Có lẽ sẽ có, nhưng khi đến lượt cô thì vẫn chưa.

Ông Kẹ từ hình hài một thứ gì đó rất nực cười bỗng nhiên biến mất. Học sinh cả lớp bỗng khó hiểu nhìn về phía cô, rồi cả giáo sư Lupin. Nhưng sau đó từ không trung xuất hiện một người, mái tóc trắng muốt ẩn sâu trong lớp áo choàng xanh cổ điển, đầu cúi thấp với ánh mắt màu xanh lam loé lên, gương mặt nhợt nhạt nhìn chằm chằm vào phía cô. Bỗng, thứ ấy biến đổi thành một sinh vật kì dị, mọi chuyện diễn ra rất nhanh, thậm chí có rất nhiều người không nhìn thấy được người đàn ông kia. Janei tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, biến sinh vật kì dị gớm ghiếc kia trở thành một thứ khôi hài bằng cách để nó được bao trùm bằng một bộ đồ màu hồng hợp phong cách.

Mặc dù mọi chuyện diễn ra rất nhanh, những học sinh kia cũng chẳng nhìn thấy gì vì đã bị chắn mất tầm nhìn. Nhưng giáo sư Lupin lại khác, ông nhìn thấy khá rõ. Vì vậy đến khi Janei hạ thấp đầu rời đi vẫn còn cảm thấy khó hiểu.

Buổi học sau đó vẫn diễn ra, nhưng không lâu sau đó lại vì sự cố của cậu Harry Potter mà tan. Sau buổi học này thì hôm nay cũng hết tiết. Janei theo thường lệ đi theo Hermione đến thư viện. Nhưng cô lại không thèm đọc gì cả, cứ ngồi một chỗ ngó quanh ngó dọc.

" Crookshanks không có ở đây đâu. Dạo này nó khá ham chơi. " Hermione nhìn dáng vẻ không chịu yên phận của cô cũng chẳng thể chịu được liền lên tiếng. Sau đó lại nói ra thắc mắc của lòng mình " Sao cậu luôn đi đến đây mà chẳng thấy mấy khi cậu đọc sách. "

Janei nghe rồi ngẫm nghĩ, có vẻ cô cũng nên giả bộ một chút, sau đó liền cầm một cuốn sách trên giá bên cạnh.

" Đó là cuốn dành cho học sinh năm tư. "

Janei nhìn cuốn sách rồi nhìn xung quanh một lượt. Hoá ra chỗ này là khu của những cuốn sách dành cho học sinh năm tư. Đến cả những quyển sách trên bàn của Hermione cũng là những quyển sách bổ trợ dành cho học sinh năm tư.

" Đọc tham khảo trước. " cô dùng một vẻ mặt cực kì chính trực đáp lời, hoàn toàn không có chút ngượng gì cả.

Hermione cũng phải bó tay, sau đó liền mặc kệ. Cô biết Janei cũng thích đọc sách, tuy vậy những cuốn sách của Janei đọc trước giờ đều trông rất kì lạ. Khi thì là tiếng nước ngoài, khi lại là những cuốn tiểu thuyết, lúc lại là kịch, rồi còn cả những cuốn với tiêu đề cực kì kì lạ, ví như " 1001 bản thể của linh hồn ", " Nghi thức của quỷ ", " Những cách để linh hồn tiêu tán "...

" Mà này, Janei. Nếu cậu thích mèo như vậy, sao không nuôi một con đi. "

Janei lập tức nhăn mặt, rồi nhanh chóng lắc đầu. Nuôi chúng khó lắm, trước cô từng nuôi một con mèo nhỏ nhưng lại không được lâu, sau đó liền phải đem cho một người bạn nuôi giùm. Thực chất là vì cô thường phải di chuyển nhiều, lại không tiện đem nó đi cùng, với lại cô sống có hơi tuỳ tiện, dễ quên giờ ăn nên cũng không cho nó ăn được. Sau thì liền đem cho.

" Có một con của cậu là ổn rồi. "

Hermione nghe vậy cũng không nói gì nhiều. Thực chất Janei ở đây cũng khá thuận tiện cho cô, những ngày cô bận cũng có thể để Janei nuôi hộ.

Trong tiềm thức của Hermione, cô đã quen Janei hơn hai năm, bắt đầu từ những ngày đầu ở Hogwarts. Và chính Janei đã phá vỡ định kiến đối với nhà Slytherin trong cô. Hermione luôn cảm thấy Janei là một con người kì lạ, đơn giản, nhưng lại đơn giản quá mức. Dường như chẳng có quá khứ, cũng chẳng bận tậm đến tương lai. Ban đầu xem xét cô thì sẽ chẳng có nhiều điều đặc biệt, nhưng cứ dạo gần đây, Janei luôn hành động không giống như trước. Hoặc có lẽ, Hermione tự nhủ với lòng, có lẽ bản thân cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

Cuối cùng cả ngày hôm đó cô cũng chẳng gặp được Crookshanks. Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ giới nghiêm, Janei liền nhanh chóng quay về phòng. Nhưng trước khi quay về được kí túc xá của nhà Slytherin, cô lại bị thu hút bởi một thứ khác.

Một bóng đen bên ngoài cửa sổ, là Dementor. Dạo này số lượng các Dementor bên ngoài tăng lên rất nhiều, cũng là vì có thông tin cho rằng Sirius Black đang ở gần đây, rất gần. Mà Janei luôn không hiểu vì một lí do nào đó mà luôn ngứa mắt với thứ này, chắc do chúng quá xấu xí, lại hơn nữa là chúng còn dùng những kí ức hạnh phúc của người khác làm đồ ăn. Nghĩ đến đã kinh tởm. Hoặc vì một lí do lớn hơn nữa, chúng sẽ làm ảnh hưởng đến người khác một cách rất nặng nề. Đương nhiên Janei chẳng có tấm lòng vị tha yêu thương người khác nhiều như thế, chỉ là khi nhìn một người đã bị chúng giày vò ra cái hình dạng ấy càng khiến cô cảm thấy ngứa mắt với chúng.

...

Khi quay về kí túc xá cũng đã đến giờ giới nghiêm, may mắn là chẳng bị ai bắt lại.

Sau khi về phòng Janei liền quay vào phòng tắm. Do vừa nãy cô vận động có hơi quá sức, vết thương trên lưng chưa lành đã bị nứt toác ra, trông khá kinh khủng. Cũng vì do đã làm nhiều thành ra quen, Janei nhanh chóng đem đống đồ nghề ra xử lí một chút liền ổn trở lại. Trong lòng lại thầm oán than, sao khi đó cô lại xông ra bảo vệ tên đó nhỉ. Dù sao thì hắn vẫn giả vờ rằng hắn bị thương rất nặng, còn tìm đến ông cha già của hắn để xử lí con Buckbeak. À mà chẳng biết Bác Hagird đã nghe phải chuyện kinh khủng gì, trong buổi xét xử của lão và Buckbeak. Hẳn rằng sẽ chẳng được tha thứ đâu, tên Draco vẫn ở đấy, và cha già của hắn cũng vậy. Họ sẽ chẳng tha thứ cho đâu, với cái biểu hiện của tên Draco với mọi người thì là điều đương nhiên.

Mà Draco, hẳn rồi. Hắn là một tên đáng ghét, đáng ghét đến mức nực cười. Cô từng nghe Hermione nói rằng cậu ta sỉ nhục cô ấy và những người bạn của cô ấy ra sao, dường như cái tính ấy đã ăn sâu vào cậu ta luôn rồi. Trong mắt Janei, Draco luôn như vậy, sẽ nhân cơ hội mà tìm cách sỉ nhục, xỉa xói cô. Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy gì cả, cô không để ý đến những điều đó, cậu ta thậm chí còn chả biết gì về cô cả. Càng vì điều ấy càng khiến Janei không để ý Draco, mà cũng vì vậy nên cậu ta trở nên nhàm chán với việc đó. Mà có lẽ điều đó cũng chỉ áp dụng với Janei, còn người khác thì có vẻ vẫn như vậy. Dù sao cô cũng không để ý quá nhiều đến Draco. Hơn thế nữa cô đã rời Hogwarts khá lâu để trở lại, vậy nên cô cũng không biết gì nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top