Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ken không nhớ mình đã tham dự bao nhiêu lễ cưới, nhưng lần này có lẽ là đắc nhất.

Cửa kính được lát từ sàn đến trần, đệm nhung trên băng ghế, hàng tá hoa rải rác khắp nơi...

Đó là chưa đề cập đến bộ váy lộng lẫy của cô dâu.

Ken không biết về phụ nữ nhiều lắm, nhưng cô ấy trông có vẻ rất xứng đôi với bạn anh Takemichi, vậy nên cậu ta cũng yêu cô thì còn gì tốt hơn.

Mái tóc màu san hô của cô được buộc ngược ra sau thành kiểu đuôi ngựa vô cùng bóng bẩy, đuôi tóc lay lắc khi cô chào đón các khách mời và vẫy tay một cách hào hứng.

Ken đoán chắc bạn của Takemichi, Sendo đã làm kiểu tóc này.

Chiếc váy có màu trắng với viền cổ cao và không có tay áo, vài thứ mà người bạn cũ của anh, Takashi đã thiết kế. Nó ôm vừa vóc dáng cô ấy và bay nhẹ lên từ những bước chân thiếu kiên nhẫn của Hina.

"Thôi nào, anh, đừng đứng giữa lối đi chứ! Họ đã chuẩn bị bắt đầu rồi!"

Ken rời khỏi suy nghĩ theo tiếng gọi của vợ.

Anh vội vã ngồi vào băng ghế và để vợ mình, Emma, đi xung quanh với một trong những phù rể, một người tên Takuya, như một phần chính của buổi lễ.

Ken hết lòng hiểu tại sao mà Tachibana chọn Emma trở thành một trong những phù dâu của cô ấy và anh ấy không thể giúp gì nhưng cảm thấy vô cùng tự hào khi xem cô bước đến lối đi trong bộ đồ của phù dâu.

Ken cảm giác rằng những điều này như đang tái hiện lại đám cưới giữa anh và cô ấy.

Một cặp đôi khác bước qua băng ghế, một người đàn ông anh không nhận ra và một người phụ nữ anh biết rõ.

Anh bắt gặp ánh mắt cô gái và nhanh chóng nhìn về hướng khác. Anh không nên tạo ra một vở "kịch tình" trong đám cưới bạn anh.

Và cặp đôi cuối cùng, tay trong tay, mỉm cười với nhau như thể trên quảng cáo của Colgate, và Takemichi xuất hiện, giọt lệ đã lăn dài trên khuôn mặt cậu.

Cậu mặc bộ com lê ba mảnh màu xanh sáng và trông như cậu thực sự nỗ lực để chải chuốc mái tóc mình, mặc dù nó không giúp nhiều lắm, nhưng trông như hầu hết những người ở đây đều có thể tha thứ.

Sau tất cả, nếu họ ngồi ở trong nhà thờ họ có lẽ họ sẽ thấy bộ dạng anh trở nên tệ đi.*

*ở đây kiểu như Ken xúc động quá, có lẽ sẽ khóc.

Anh bước dọc theo lối đi đến nơi vợ anh đang đứng, trông như cô ấy chuẩn bị nôn ra cầu vồng hay thứ gì đó, và họ đứng song song nhau.

Ken ngạc nhiên rằng Takemichi đã không gào lên.

Ken nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt và tựa lưng vào ghế khi họ trao nhau lời thề.

Bề ngoài anh ấy trông vui vẻ, nhưng trong tâm trí anh đang là một mớ suy nghĩ lộn xộn và một loại cảm giác vẫn chưa được giải quyết.

Nếu Yuzuha Shiba ở đây, người đàn ông đó hẳn cũng ở đây.

"Này, mọi người đang xếp hàng để tung bó hoa rồi, anh đi không?"

"Emma, chúng ta đã cưới nhau rồi."

"Đúng, nhưng khi bắt được bó hoa cảm giác giống như đã lấy đi cơ hội làm đám cưới của ai đó,"

"Emma..."

"Được rồi, được rồi, em sẽ đến quầy ăn nhẹ-"

"Và KHÔNG uống rượu! Ba tháng không có nghĩa là ba tuần!"

Emma cười toe toét và nhanh nhẹn rời đi khỏi chỗ Ken đang ngồi và anh thở dài thườn thượt, nốc cạn ly sâm banh thứ hai.

Anh không bao giờ thật sự thích rượu sâm banh, đặc biệt là từ khi Emma yêu cái loại vị cháy khét đó, nhưng anh phải thừa nhận rằng Tachibana chắc sẽ chọn thứ gì đó ngọt ngào.

Đào, có lẽ. Chắc là cherry.

Anh sẽ phải nhớ để mua một ít và anh có thể thưởng thức nó trong khi Emma không được uống rượu.

"Bàn này có còn thừa hai chỗ ngồi không?"

Ken dời tầm mắt từ chiếc khăn trải bàn đến đôi mắt của người đàn ông mà anh không bao giờ nghĩ anh sẽ gặp lại: Takashi Mitsuya.

Bên cạnh là vợ anh ấy, Yuzuha Shiba.

"Ờ-ừm, không đến đây. Ý tôi là, có chỗ. tôi ừm... có 1 chỗ."

Anh ấy vụng về chỉ vào 2 chiếc ghế trống và cặp đôi cười nhẹ, ngồi đối diện Ken.

Ken lục tìm chiếc điện thoại trong túi, hi vọng sẽ tránh bản thân khỏi bất cứ cuộc nói chuyện nào, nhưng anh nhận rằng Emma đã lấy nó để ngăn anh khỏi lảng tránh.

Ken nhìn thấy vài thứ tượng tự sự nham hiểm thoáng qua trên khuôn mặt của Yuzuha. Cô đi lại chỗ chồng.

"Anh biết không, em chưa có cơ hội nói chuyện với Hina lần nào. Anh ở đây, trò chuyện với anh Ryuugugi, và tìm em sau, được chứ?"

Không lâu lắm để cô ấy thu thập đồ của mình và rời bàn, đi ngang qua chỗ ngồi này đến ghế khác cô ấy đang ngồi, cầm lấy một ly vang đỏ, và quan sát họ như thể họ là bộ phim yêu thích của cô.

Chỉ có sự im lặng giữa Takashi và Ken khi cả hai nhâm nhi nhiều loại đồ uống khác nhau và nhìn về hướng đối diện.

Cứ như vậy, cho đến khi Takashi mở lời trước.

"Anh thế nào rồi?"

"...ổn. Còn cậu?"

"Thương hiệu của tôi đã được công bố trên tạp chí."

"Ồ! Đúng rồi, tôi đã thấy nó! Emma thực tế đã buộc tôi..."

Giọng của Ken nhỏ xuống rồi dừng hẳn, và anh nhìn về phía quầy ăn nhẹ, chỉ thấy rằng Yuzuha đang nói chuyện với Emma lúc này. Takashi cũng nhìn theo anh.

"Cô ấy có vẻ là một cô gái tốt,"

"Ai cơ?"

Ken trở về với cuộc trò chuyện và bất ngờ khi thấy Takashi nhích lại gần anh hơn.

"Tất nhiên là Emma. Tôi thấy anh trở lại cùng cô ấy?"

"Ồ...đúng rồi, chúng tôi kết hôn hồi tháng 7..."

"wow, đã tổ chức rồi?"

"wow, lông mày của anh đã trở lại bình thường chưa?"

Ken nhướn mày để nhấn mạnh câu hỏi và rồi cả hai cười phá lên. Sau khi bình tĩnh lại, Ken dựa lưng vào ghế và thở ra.

"Yuzuha cũng không đến nỗi tệ lắm đâu,"

"Ừa, nhưng cô ấy cũng... không đến nỗi tuyệt lắm. Anh biết đấy, tôi nghĩ là mình đã làng đủ thứ cho đám cưới của Takemichi. Tôi nói với cậu ta tôi sẽ về sớm cho một cuộc phỏng vấn và cậu ấy nói ổn thôi nên là... có muốn ăn tối với tôi không?"

Câu hỏi thu hút Ken và anh ngồi ngay ngắn lại.

"Ăn tối?"

"Đúng vậy, tôi mời, xem như anh chỉ đủ chi cho chiếc cà vạt."

Ken nhìn lại chiếc áo tốt nhất của anh, với một chấm dầu nhớt ngay phía trước, và chiếc nơ mềm lệch treo trên vai anh. Nó không tệ lắm... hi vọng là vậy.

"Được thôi. Chỉ chúng ta?"

"chỉ chúng ta. Yuzuha sẽ đưa Emma về nhà, cho dù cô ấy đã uống bao nhiêu rượu, nó vẫn tốt hơn là tự Emma lái xe về. Mà còn... sửa lại nếu tôi sai... Nhưng Emma?"

"Cô ấy làm sa- ồ, đúng rồi! Chúng tôi có một đứa nhỏ."

"Thật chứ? Thật tuyệt vời cho anh, Ken! Lấy đồ của anh, tôi đã đặt một phòng ở La Merde,"

"Cậu có nói tiếng Pháp không, Takashi?"

"không"

"tốt"

Ken cười toe toét và cầm lấy chiếc áo trước khi đi đến quầy ăn nhẹ. Anh vỗ vai Emma.

"Anh sẽ đi ăn tối với Takashi, em yêu. Hãy ngoan trong khi anh đi và đừng rời khỏi Yuzuha, được chứ?"

"được, được, tạm biệt anh yêu."

Emma hôn nhẹ lên má Ken, sự chú ý của cô vẫn dừng trên người Yuzuha và câu chuyện liên quan đến anh trai cô ấy và các băng đảng, và rồi Ken đi ra ngoài, theo Takashi đến chiếc SUV màu đen đang đỗ của anh ấy. Chỉ một quãng đường ngắn đến nhà hàng cổ kính cách đó vài dãy nhà, nơi mà họ được dẫn đến một phòng riêng bởi một quý cô tốt bụng trong bộ com lê. Quý cô đưa họ menu, rót nước, và rời đi. Trong phòng giờ chỉ còn Takashi và Ken.

"Cậu biết đó, tôi không nghĩ tôi sẽ gặp lại cậu-"

"Sáu năm. Nhưng này, ổn mà. Chúng ta có thể nói chuyện. Điều đó sẽ vui lắm."

"được, vui..."

Ken gãi đầu khi nhớ lại những kỷ niệm hồi thơ ấu với Takashi bắt đầu chậm rãi khắc sâu vào tâm trí anh. Ký ức anh nói với bản thân rằng anh sẽ bị đả đảo sau khi anh hẹn hò với Emma. Căn phòng bắt đầu trở nên nóng hơn và Ken phải hớp một ngụm trong ly như thể anh đang ở sa mạc.

"Vậy, anh đã có con rồi. Anh đã chuẩn bị chưa?"

"Ồ, ừm, ừ... chúng tôi sẽ đặt tên cho thằng bé sau tên của anh trai Emma."

"thằng bé? Vậy là anh đã biết giới tính rồi?

"Không, chúng tôi chỉ đoán thôi. Cô ấy nghĩ sẽ hoặc là đặt tên sau tên anh trai cổ hoặc nếu là bé gái thì cô ấy sẽ tìm một cái tên mới. Tôi cũng không chắc lắm, chúng tôi không hay nói về đứa bé."

"Ồ."

Người phục vụ trở lại và Takashi chọn một chai rượu nho cho cả hai, cùng với một giỏ bánh mì que và cá hồi xông khói là món đầu tiên. Ken có vẻ không đói, vì ở một mình với Takashi làm anh không thoải mái.

Một khi người phục vụ rời đi, họ bắt đầu nói chuyện về cuộc sống của bản thân, lan man rằng họ ước gì họ không phải làm chủ bản thân, rằng họ ước họ không phải làm việc nhà, rằng Ken muốn đi du lịch vòng quanh thế giới và rằng Takashi chỉ muốn ở lại khu nhà trong một tuần hơn trước khi cất cánh lần nữa. Vào lúc món ăn của họ được đưa đến, tinh thần Ken đã tốt hơn nhiều.

Họ cười nói như những người bạn cũ... Chà, họ là những người bạn cũ, nhưng tuy nhiên, họ chắc chắn cảm thấy thoải mái hơi vài phút trước. Gần đến nửa đêm, Ken và Takashi cuối cùng mới thốt ra những điều trong tâm trí họ.

"Cậu có còn nhớ hồi cấp 2 lúc -"

"Tôi nhớ hồi cấp 2 khi mà-"

"Xin lỗi, cậu nói trước đi."

"Không không, tôi ngắt lời trước, anh cứ nói."

"Được rồi, vậy... ừm, chà, cậu có nhớ hồi cấp 2 lúc tôi nói với cậu tôi sẽ không có bạn gái chứ?"

"Buồn cười, tôi cũng nói điều tương tự. Ừ, tôi nhớ. Tôi nghĩ tôi đồng ý với anh sau đó,"

"Chà,.. ý tôi là bởi tôi đã thích... chà, tôi thích cậu. Ý tôi là sau đó."

Ken đang nóng lên, sẵn sàng đổ ly rượu lên đầu mình và rời khỏi đây nếu mọi chuyện trở nên tệ đi, nhưng anh không trông chờ để nghe thấy tiếng sụt sịt từ người đang ông kia.

"Thật chứ? Điều đó thật... không ngờ tới ở anh, Ken..." Takashi đang cười, điều gì đó khiến Ken cảnh giác, và cậu ấy trông có vẻ như... kìm lại nước mắt?

"Ừm... cậu không cảm thấy kỳ lạ hay gì khác sao?"

"Tại sao tôi phải vậy chứ? Điều đó ổn thôi, Ken, chỉ là... tôi kiểu bất ngờ thôi. Anh thấy đấy, tôi đã chờ cả năm trời để lấy hết can đảm thú nhận nhưng rồi... tôi gặp được Yuzuha và những cảm xúc của tôi phai mờ đi. Cảm ơn vì đã nói với tôi."

"Ồ... cảm ơn, tôi đoán vậy. Cậu biết không, tôi không biết vì sao mình lại nói với cậu nữa. Nó chỉ kiểu... đột nhiên buột miệng thôi."

"Chà, nếu anh không nói, thì tôi cũng nói thôi. Ăn mừng cho chúng ta và kỹ năng nói chuyện tồi tệ của ta?"

Takashi nâng ly với nụ cười xấu xí trên khuôn mặt. Tâm trạng đã trở lại thoải mái và vui vẻ, và Ken cũng cười, cạn ly với Takashi.

"Chúng mừng cho chúng ta."

** 

Họ hoàn thành bữa ăn và sau khi thanh toán, cả hai trở về xe của Takashi. Họ ca hát theo chiếc radio khi Takashi đưa Ken về nhà và đến lúc tạm biệt, họ trao đổi phương thức liên lạc. Thứ tình cảm lãng mạn của họ có lẽ sẽ kết thúc, tôn trọng mối quan hệ của họ như những người bạn không thể chia lìa. Cuối cùng, con người không cần phải yêu nhau để trở thành tri kỷ. 

Kể cả nếu sau tất cả họ chia tay nhau và tình cảm của họ không bao giờ được thừa nhận, đến cuối cùng điều đó thậm chí còn không quan trọng.

_______________________________________

Ghi chú của tác giả:

Tôi đang bắt đầu một dự án gọi là '96 fic lấy cảm hứng từ âm nhạc', nới mà tôi sẽ chọn 96 bài hát từ playlist của tôi và tạo ra cốt truyện dựa trên nó. Tôi đã có 31 oneshot, 26 long fics và 40 short fics. Mỗi long fic sẽ có ít nhất 4 chap. Bài hát này dựa trên 'In the End' của Linkin Park.

Ngoài ra, nếu mọi người muốn yêu cầu bài hát đã có hoặc không có cốt truyện, tôi rất sẵn lòng nhận lời.

Cuối cùng, đọc những câu chuyện này với bất kỳ thứ tự nào đều không ảnh hưởng bởi vì nó không liên kết với nhau. Nó chỉ được đánh số để xem cái nào được đăng gần đây nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top