Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[RenHeng] Ánh sao sáng mãi (Chap 2/3) (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: Chú B một khi đã soft lên thì băng trên đỉnh Everest cũng phải tan chảy chứ nói gì em H 😭

========

[Bên phía Công ty đã có phản hồi gì mới chưa?]

Blade bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Hôm nay hắn và Dan Heng đã đăng ký thông tin ở Sở Thiên Bách để thuê một chiếc Thuyền Sao, sau đó họ đã cùng nhau lái thuyền hóng gió một vòng quanh Luofu nguyên một ngày. Họ khởi hành từ Sở Công Nghiệp, sau đó chèo kéo nhau đến tận Lân Uyên Cảnh, chung quy chỉ còn thiếu điều xông đến Sở Thiên Tượng nhờ Fu Xuan đại nhân xem cho một quẻ tình duyên nữa thôi.

Blade đã mua hai suất hoành thánh sốt cay ở đầu đường, và sau khi đem về quán trọ, chúng vẫn còn bốc hơi trắng xóa, trông vừa nóng hổi vừa hấp dẫn. Hắn mở nắp hộp thức ăn ra, tiện thể bóc sẵn lớp nilong để lấy đũa và thìa dùng một lần ra. Xong xuôi, hắn mới quay lại tìm Dan Heng, không khéo lại đúng lúc anh bước vào phòng tắm, chỉ chừa lại cho hắn một bóng lưng. Chiếc điện thoại bị anh ném bừa lên giường trong khi màn hình còn chưa tắt, và nó đang hiển thị cuộc trò chuyện dang dở giữa anh và Kafka.

Blade nhặt lấy điện thoại lên, nhìn thấy trạng thái "Đang nhập" của đầu bên kia hiện lên chập chờn vài lần rồi lại tắt ngúm, mãi sau mới thấy tin nhắn mới đến: [Tôi hiểu cảm giác của anh, dẫu sao thì trước khi Bladie mất trí nhớ, hai người các anh cũng chưa từng có một cuộc nói chuyện êm đẹp nào cho cam. Nhưng như tôi tham khảo được từ kịch bản của Elio thì việc cầu xin sự trợ giúp của Công ty Hành Tinh Hoà Bình lúc này cũng tương đương với công dã tràng mà thôi. Vì thậm chí đến người của Câu Lạc Bộ Thiên Tài còn không dám chắc đây chỉ là hệ luỵ đến từ Bùa Mê Ngôn Từ của tôi hay là trò đùa ác ý của Fuli Ký Ức nữa mà.]

Cùng lúc đó, trong nhóm chat "Astral một nhà thương nhau" cũng hiện lên một tin nhắn mới. Là March và những câu chuyện thú vị trong mắt cô kể từ khi đặt chân xuống Luofu tìm y sĩ khám bệnh. Cô nói mình rất nể phục trình độ y tế ở thế giới này, còn tha thiết năn nỉ Dan Heng gửi cho cô một cuốn sách về y học của Luofu trong Kho Lưu Trữ để cô xem. Bên cạnh đó, Welt cũng tỏ ra vô cùng lo lắng khi không ngừng dặn dò ngược xuôi, nào là bảo cô không được cử động nhiều, nào là chịu khó nghe lời bác sĩ, nào là uống thuốc phải đúng giờ, hoặc là chú ý kiêng kị ăn đồ cay nóng. Bên dưới, Pom Pom cũng hứa hẹn sẽ bù đắp cho cô bằng thật nhiều nước ép tươi ngon khi cô quay trở lại. Từng câu từng chữ của họ đều thể hiện sự quan tâm và bảo vệ hết mực với người bạn, và cũng là người nhà của mình.

Không cưỡng lại được sự tò mò, Blade đã thoát ra màn hình chính của hộp tin nhắn của Dan Heng rồi tìm kiếm cái tên của mình. Hắn lướt liền một mạch từ đầu đến cuối, nhưng đều không thấy thứ mình cần tìm, cho đến khi lướt ngược lại lên đầu toan tìm lại một lần nữa thì chợt nhận ra cái tên "Blade" được ghim lên đầu cuộc trò chuyện. Chẳng trách tại sao càng lướt xuống dưới càng không thấy gì. Hắn táy máy bấm vào cửa sổ trò chuyện, nhưng đáng ngạc nhiên là chỉ có một màn hình trống hoác bày ra trước mặt hắn.

Tiếng nước tí tách vang lên trong phòng tắm, khi thì rõ mồn một, khi thì bí ẩn mơ hồ, một lúc sau lại vang lên rả rích như mưa rào. Mò mẫm lướt điện thoại Dan Heng một hồi, Blade nhận ra anh rất hiếm khi chủ động liên hệ với ai, mà có thì cũng chỉ toàn nói về những kiến thức quá khó hiểu so với hắn, đều là về tình hình tổng quan ở một hành tinh nào đó mà anh sắp sửa đặt chân tới thám hiểm. Những cuộc nói chuyện như vậy thường rất học thuật và khô khan, chứ đừng nói đến việc có một chút cảm xúc khác thường nào. Nhưng Dan Heng sẽ không bao giờ chỉ xem mà không đáp lại. Trong quá trình trao đổi, anh vẫn luôn không để đối phương cảm thấy khó xử mà sẽ luôn đáp lại dù chỉ với một từ đơn giản nhất.

Ngón tay của Blade vẫn tiếp tục lướt ngược lướt xuôi trên màn hình. Từ sau khi hắn mất trí nhớ, Dan Heng đã chủ động liên hệ với rất nhiều "chuyên gia" để tham khảo ý kiến. Từ một người đàn ông tên Welt mang khí chất hiền từ như vị cha già, đến một gã thương nhân ngoại quốc bí ẩn mang vận mệnh Trù Phú, còn có tên tướng quân hay mơ màng ở Phủ Thần Sách, hay vị Long nữ chuyên khám chữa bệnh ở Luofu. Dan Heng thậm chí còn tìm đến cô Herta của Câu Lạc Bộ Thiên Tài nhờ giải đáp, lần này ngữ khí hỏi han của anh có thể hơi khác so với những người trước, nhưng chung quy tất cả đều chỉ xoay quanh một câu hỏi: "Tôi có một người bạn, vì gặp một sự cố bất ngờ nên mất đi một phần ký ức, mà thậm chí là tính cách cũng thay đổi 180 độ. Cho hỏi cần phải làm gì mới có thể giải quyết được vấn đề nan giải này?"

Dan Heng đã dành ra một thời gian dài ngâm mình trong Kho Lưu Trữ, nghiên cứu mọi thông tin liên quan đến Aeon Fuli, bên cạnh đó còn xin phép phía Trạm Không Gian của Herta cấp quyền sử dụng kho tư liệu của họ để điều tra, nhưng cuối cùng đều tay trắng ra về, mọi nỗ lực điều tra của anh đều quy về con số 0. Khi đã thực sự hết cách, anh lại liên hệ với Kafka thử xem có may mắn tìm ra được bước đột phá nào không. Chẳng qua bên phía Kafka cũng đang tắc tị, vì trong "kịch bản" mà cô được biết thì vận mệnh vẫn chưa phô bày ra hết diện mạo thật sự của mình. Cho dù có thần thông quảng đại đến đâu đi chăng nữa thì e là họ chỉ có thể chờ đợi vận mệnh sẽ đưa họ đi tới đâu rồi tuỳ cơ ứng biến mà thôi.

Thì ra Dan Heng vẫn luôn tìm cách giúp đỡ hắn sao? Vậy thì bảo hắn tin làm sao được chuyện cả hai đã từng bất hoà được chứ? Một người tốt đẹp như vậy, hắn chỉ cần đứng chung một bầu không khí đã cảm thấy trái tim tê ngứa đập rộn ràng. Trong đầu hắn từng giây từng phút đều chỉ nghĩ đến việc làm sao để nâng niu và ôm ấp Dan Heng, làm sao để hôn hít, đụng chạm và kì cọ lên người anh cho thoả nỗi thèm khát mãnh liệt trong lòng hắn. Hắn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm mỗi khi có anh ở bên, cũng sẽ hoảng sợ nếu không thấy anh trong tầm mắt. Mỗi khi thấy anh cười, hắn sẽ muốn tìm mọi cách để lưu giữ cho nụ cười xinh đẹp như hoa đó vĩnh viễn không tàn lụi. Khi thấy anh đau lòng, hắn chắc chắn sẽ không nỡ, để rồi cuối cùng là tha thiết đòi anh san sẻ cho hắn một nửa nỗi âu lo... Dường như tất cả những điều đó đều là chuyện hiển nhiên. Nếu đã vậy thì tại sao anh vẫn còn mang hận thù và khúc mắc trong lòng với hắn?

Blade tràn ngập nghi hoặc bấm vào cái tên được ghim trên đầu cuộc trò chuyện, đối mặt với màn hình trống không, hắn cảm thấy lòng mình như bị khoét rỗng. Hắn đã vô tình đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng mà không tìm lại được nữa, và cũng chẳng biết đi nơi nào mà tìm.

Tiếng nước chảy trong nhà tắm đột ngột dừng lại, cùng với đó là một âm thanh lộc cộc chói tai vang lên. Blade mau chóng bỏ điện thoại xuống, hoảng hốt mở cửa phòng tắm ra. Chỉ thấy Dan Heng ngã sõng soài trên đất, lưng tựa lên tường, gương mặt bị hơi nóng hun đỏ. Hắn vội vàng chạy qua, đẩy tấm kính cách ly hơi nước sang một bên, để không khí khô ráo tràn vào trong không gian của Dan Heng. Giữa làn khói mù mịt, Blade dứt khoát với lấy chiếc khăn tắm vắt trên giá xuống rồi quấn quanh người con trai trong lòng rồi một tay hắn đỡ lấy hai vai anh, một tay luồn xuống khuỷu chân bế thốc lên, mặc cho bản thân cũng bị nước nôi dính lên quần áo, vừa ẩm ướt vừa nặng trĩu.

Vòi hoa sen đã được tắt từ trước, có lẽ Dan Heng đã kịp tắt nó đi ngay khi cảm thấy đầu óc choáng váng. Trước khi ngất đi, anh chỉ kịp với lấy tay gạt đóng mở của vòi sen, nhưng vì quá trơn nên anh đã không nắm được, khiến người thì ngã lăn, mà bàn tay cũng bị hằn đỏ ửng lên. Blade đau lòng ôm anh ra khỏi phòng tắm, hắn bọc anh lại kín kẽ, tròn vo như một con nhộng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường. Xong xuôi, hắn mới đi mở cửa sổ ra cho không khí thông thoáng, một mặt lại sợ Dan Heng nằm trên giường ướt sẽ ngấm lạnh nên lại nâng người anh dậy, để anh nằm tựa lên người hắn rồi vòng tay bao bọc anh trong lòng.

Chiếc khăn tắm không được quấn chặt để Dan Heng có thể cử động thoải mái, nhưng nếu thực sự phải cử động, thì dù chỉ nhúc nhích một chút thôi, đầu vai trắng nõn bên dưới sẽ lộ ra. Cần cổ ngọc ngà của anh phập phồng di chuyển như trêu ngươi trước ánh nhìn của Blade. Hắn lần theo đó nhìn xuống dưới, lại thấy xương quai xanh mảnh mai ướt át, còn có đầu vai căng tròn láng mịn. Blade nặng nề nuốt nước bọt, hắn tự ý thức được mình không nên thừa cơ "cháy nhà hôi của", nhưng hắn không thể ngăn lại cơn cơ khát nóng bừng trong cơ thể. Cũng may hắn vừa mới mở cửa sổ ra, bằng không hắn cũng không dám nghĩ, vào một thời điểm như thế này, trong tình huống khó nói như thế này, hắn sẽ phải hít thở như thế nào, và phải kêu gọi lý trí quay trở về ra sao.

Ma xui quỷ khiến, hắn lại đưa tay lên vòng quanh cổ Dan Heng. Cũng như khi đắm chìm vào cái hôn đầy lưu luyến vào đêm trăng thanh lộng gió đó, Dan Heng cũng như thế này, nằm yên trong lòng hắn, mê man mặc hắn làm loạn. Chỉ khác là trong lòng hắn lúc này, song hành với khát vọng yêu thương và bảo vệ còn đi kèm với ham muốn giết chóc mãnh liệt. Bàn tay hắn đặt trên cổ Dan Heng từ từ siết lại, cho đến khi người trong lòng tím tái mặt mày vì khó thở, hắn mới mơ màng thả lỏng tay ra. Lúc này Dan Heng đã tỉnh lại, bàn tay mảnh khảnh của anh bắt lấy cổ tay hắn, dần dần mở mắt ra. Anh nhìn hắn bằng ánh mắt mờ sương, hàng mi cong dài ngập nước, trông như cánh bướm bị dính nước, nặng nề và đầy mệt mỏi.

Đồng tử của Blade co rút kịch liệt. Trái tim hắn như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo và trùng xuống từng chút một. Dan Heng chắc chắn đang rất giận hắn, chắc chắn là như vậy. Có khi không chỉ giận mà còn hận hắn nữa, sau đó sẽ tỏ ra xa cách hắn, vứt bỏ hắn rồi chạy đến một nơi mà hắn không bao giờ tìm lại được nữa. Cảm giác hoảng loạn xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể Blade, hắn không dám nghĩ đến những hậu quả khủng khiếp như vậy. Suy nghĩ bất chợt ấy cứ không ngừng quẩn quanh dày vò tâm trí hắn. Hắn cảm thấy đau như có hàng vạn mũi tên xuyên qua trái tim mình.

Đôi mắt xinh đẹp như ánh trăng của người trong lòng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, mãi một lúc sau chủ nhân của nó mới tìm lại được hơi thở. Dan Heng xoa thái dương đau nhức, lên tiếng hỏi: "Anh lại nhớ ra cái gì rồi à?"

Nhưng Blade lại chỉ run rẩy, nói: "Xin lỗi..."

Dan Heng ngược lại lại tỏ ra hết sức bình tĩnh khi chấp nhận cơn đau gần như là lấy mạng anh khi nãy, như thể... anh đã quá quen với nó rồi. Sau khi đưa ra được một kết luận hết sức ly kỳ như vậy, Blade lại nhìn Dan Heng chằm chằm, như muốn bắt lấy bất cứ một dao động cảm xúc nào khác ở anh, dù là thất vọng, suy sụp, hay tức giận. Thế nhưng tất cả những khả năng xấu nhất mà Blade có thể nghĩ đến đều không xảy ra, trong khi Dan Heng chỉ một mực nắm lấy cổ tay hắn, tay còn lại của anh lại đưa lên vỗ về lưng hắn, sau đó dịch chuyển lên đầu vai, nắm chặt lấy vai áo của hắn, dỗ dành: "Anh cứ nói đi, có phải anh đã nhớ ra chuyện gì rồi không? Đừng sợ..."

Ngay giây sau, Blade đã xông lên đè anh xuống giường, rồi mạnh mẽ bóc mở lớp khăn tắm mà hắn đã tự tay quấn lên cho anh. Cơ thể hắn run lên bần bật, không chịu lắng nghe sự sai khiến của lý trí, tất cả những điều muốn nói ra đều nghẹn lại trong cổ họng... Hắn chưa nhớ ra một thứ gì hết, chỉ là mơ hồ cảm nhận được mình trong quá khứ thường đối xử như vậy với Dan Heng. Mối quan hệ giữa họ luôn căng như dây đàn, có thể yếu ớt tới mức vừa chạm là đứt, nhưng Dan Heng vẫn luôn lấy nhu khắc cương, để đổi lấy sự hoà bình tạm thời sau những lần giao tranh quyết liệt giữa cả hai. Hai người họ như bị nhốt trên một cây cầu bắc ngang vực thẳm hun hút. Khi ấy, họ có thể là đối thủ của nhau, có thể chém giết nhau đến khi chỉ còn một người sống sót, giành lấy tấm vé thông hành thoát ra khỏi cầu, nhưng họ cũng có thể là người giang tay ra nắm lấy đối phương, cứu vớt y trước khi y thực sự bước vào cửa tử.

Yêu và hận đan xen, dệt nên một bức màn sương mờ mịt, che khuất quá khứ và cả viễn cảnh tương lai.

Môi Dan Heng bị người đàn ông gặm lấy, đầu lưỡi anh nếm được mùi máu tanh, nhưng không phải là của anh. Anh dùng hai tay ôm lấy mặt Blade, cố hết sức đáp lại nụ hôn đầy gấp gáp của hắn. Đầu lưỡi mềm mại của Dan Heng nhẹ nhàng liếm láp như trao đi sự an ủi dịu dàng đến người đàn ông to xác kia, một bên anh mơn trớn vành tai hắn, lúc thì vuốt ve, lúc thì cào nhẹ lên. Nhìn thấy lồng ngực trần truồng trắng nõn của Dan Heng bày ra trước mặt mình, Blade cúi đầu xuống, rải những nụ hôn mải miết lên những vết sẹo hoặc nông hoặc sâu chằng chịt trên cơ thể anh.

Dan Heng ôm lấy đầu của Blade, ngón tay vẫn không ngừng xoa nắn vành tai hắn: "Anh nhớ... Ưm... Nhớ ra chuyện gì rồi? Blade, nói cho tôi nghe có được không?"

Blade vẫn bày ra vẻ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cặm cụi cúi đầu hầu hạ khuôn ngực mảnh mai của Dan Heng, dùng đầu lưỡi nóng bỏng ướt át kì cọ khiêu khích hai khoả anh đào đậm màu trước ngực anh. Dan Heng ngửa đầu thở hổn hển, đầu óc anh trống rỗng, không còn thốt lên một lời nào nữa, chỉ có tiếng trái tim đang đập thình thịch là rõ ràng. Mỗi khi đầu lưỡi Blade dịch chuyển đến một nơi khác, quần áo của hắn sẽ cọ vào thân trần của Dan Heng khiến anh ngứa ngáy không thôi. Vậy nên khi Blade đang lăm le chuyển hướng xuống những vết sẹo dưới bụng Dan Heng, anh đã hằm hằm lên giọng biểu tình: "Anh cũng phải cởi quần áo ra!"

Blade ngoan ngoãn cởi quần áo ra, rồi lại nghiêng người tới, mái tóc dài của hắn buông xuống như dải lụa, khiến tầm mắt Dan Heng trong chốc lát đã tối sầm. Lúc này, anh chợt cảm nhận được có gì đó chạm lên môi mình, đó là một chiếc nhẫn màu xanh ngọc bích được tròng một sợi dây đỏ đeo lên cổ Blade.

Dan Heng còn nhớ chiếc nhẫn này. Năm ấy, Long Tôn trẻ tuổi không biết trời cao đất dày đã dẫn theo tình nhân của mình lên Thuyền Sao, trốn chạy khỏi Lân Uyên Cảnh dưới sự truy đuổi ráo riết của các Long Sư. Tuy rằng sau đó cả hai đã bị bắt, thậm chí còn bị Sở Thiên Bách phạt tiền vì tội sử dụng Thuyền Sao trái phép, nhưng suy cho cùng thì nào có ai dám làm mất mặt Long Tôn và Bách Dã đại nhân chứ, vậy nên cuối cùng họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này rồi thả hai ông trời con ấy về mà thôi. Sau đó, hai người họ lại tiếp tục lái Thuyền Sao về Sở Công Nghiệp. Trong căn phòng tắt đèn tối om, Ẩm Nguyệt Quân đã nắm lấy cà vạt của người yêu rồi nhón chân lên, trao cho hắn cái hôn ngấu nghiến. Sau một trận hôn hít quay cuồng trời đất, hai người họ lại bắt đầu cười phá lên. Long Tôn xốc cổ áo của người yêu, kéo hắn ra khỏi hõm cổ của mình, vừa thở hổn hển vừa nói, Ying Xing, ngươi có nguyện ý cùng ta ước định chung thân hay không? Khi ấy ánh mắt ngài ngời sáng, lung linh đẹp đẽ còn hơn cả ánh trăng rằm, và ngài thấy gã thợ rèn gật đầu không chút do dự, nói rằng, chúng ta hãy cùng làm một đôi nhẫn ngọc đính ước đi.

Chiếc nhẫn ước hẹn ngày ấy hiện giờ vẫn còn đeo trên cổ Blade, rủ xuống môi Dan Heng, nhưng còn chiếc thuộc về Long Tôn thì... Dan Heng nhắm nghiền mắt, không dám nhớ lại. Những ngày tháng bị vây khốn trong xiềng xích của lao tù không cho phép anh đeo chiếc nhẫn đó lên, cùng lắm cũng chỉ có thể nắm trong tay. Ấy thế mà đến cuối cùng, anh cũng không biết đã làm mất nó ở đâu rồi. Có thể đã bị rơi xuống đất, vô tình đá đi, cũng có thể đã nằm xuống trong bùn vữa ở một hành tinh nào đó mà anh từng đặt chân tới.

Khi thoát ra khỏi những miền ký ức xa xôi cũng là lúc ánh mắt anh lại một lần nữa chạm phải ánh mắt của Blade. Con ngươi đỏ ngầu của hắn tối dần, ấy vậy nhưng lại lộ ra vẻ bình tĩnh chưa từng thấy. Hai hàng nước mắt bỗng lăn dài bên khoé mắt Dan Heng, trượt xuống thái dương rồi thấm vào hai bên tóc mai. Anh nhắm mắt lại, môi mím chặt, âm thầm ngậm chiếc nhẫn ngọc trên môi kia vào miệng mình.

Blade ngẩng đầu lên vuốt ve sườn mặt của Dan Heng, dùng ngón tay khẽ lau đi giọt sương long lanh bên khoé mắt.

Đừng khóc. Hắn dịu dàng cất lời, là tôi có lỗi với em.

Dan Heng khi khóc cũng không phát ra bất cứ một tiếng động nào, mà trái lại, khi trái tim càng nặng nề, khi ruột gan càng xót xa, anh sẽ càng dùng sự im lặng để che giấu tất cả. Ví như bây giờ, anh chỉ lặng im ngậm chiếc nhẫn ngọc trong miệng, lẳng lặng nghiêng mặt đi đợi nước mắt rơi hết. Thái độ ngoan cường và yên lặng trên gương mặt mong manh đổ lệ của mỹ nhân khiến trái tim người ta đau xót. Blade chăm chú nhìn từ mái tóc đen nhánh mềm mại, đến nước da trắng nõn ngọc ngà, và cả phiếm đỏ bên khoé mắt như thấm đẫm sương mù của anh.

Đừng nói những lời này nữa. Dan Heng dùng đầu lưỡi đẩy chiếc nhẫn ngọc ra, và Blade đã nhanh chóng hiểu ý. Hắn đè lên người Dan Heng, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi anh. Giữa những tiếng mút mát chùn chụt, Dan Heng nửa ngâm nga nửa cất giọng nói, Đừng nói những lời này nữa. Quan hệ giữa hai ta đã sớm không thể giải thích một cách đơn giản nữa rồi, hơn nữa cũng không cần phải giải thích.

Trong chớp mắt, anh bị Blade nâng một chân lên, dưới eo được kê một chiếc gối mềm, sau đó phía dưới trống vắng của anh bắt đầu chào đón một ngón, hai ngón, rồi lại ba ngón tay của Blade. Anh xuýt xoa nắm lấy tay hắn, rồi dần dần cảm nhận được cảm giác căng trướng trong cơ thể bị thay thế bởi một cảm xúc khác. Dan Heng chậm rãi thả lỏng, ra hiệu cho Blade có thể nhét thêm một ngón tay nữa vào trong. Thế nhưng không may, hắn lại không bắt được tín hiệu đó của anh, sau khi rút ngón tay ra, hắn đã dùng cây gậy khủng của mình để thay thế, từng chút một đẩy vào bên trong, lấp đầy cảm giác trống vắng của Dan Heng. Anh trợn ngược mắt kêu đau, hít thở đầy nặng nhọc dưới thân thể to lớn của người yêu mình, cứ như thể con người bình thường vẫn luôn giỏi cam chịu trước mọi loại vết thương do chiến đấu nào kia không phải là anh.

Blade đau lòng, luôn miệng nói xin lỗi, trong khi thằng đệ của hắn cũng bị người trong lòng kẹp đến úa mồ hôi lạnh. Hắn toan rút ra, lại bị Dan Heng lưu luyến giữ lại. Mặt anh đỏ bừng, gắng gượng nói, cứ để đó, đi vào từ từ thôi, em chịu được. Không đành lòng khước từ lời thỉnh cầu của người trong lòng, Blade lại tiếp tục chậm rãi tiến vào trong, cảm nhận dương vật căng cứng bị động thịt nóng hổi nuốt vào từng chút một. Bỏ qua cơn đau như bị xé rách, cái miệng nhỏ ấy vẫn dịu dàng bao dung cho cự vật ngang ngược phách lối của hắn.

Dan Heng nhíu chặt mày, cố gắng nhẫn nhịn không toát ra mồ hôi lạnh. Bàn tay nắm lấy chăn của anh đã siết chặt đến trắng bệch. Cảm nhận món đồ chơi với kích thước đáng kiêu ngạo của Blade đang tung hoành ngang dọc trong cơ thể, Dan Heng chỉ còn cách niệm chú, khiến huyệt động phun ra thêm nước, bôi trơn thông đạo chật hẹp, nhằm làm giảm cơn đau.

Eo mỏi quá. Anh nhỏ giọng rầm rì, mau bế em dậy.

Blade nâng niu ôm người yêu dậy, để anh ngồi trên người hắn, sau đó lại cúi đầu hôn lên vị trí đáng ra phải mọc sừng trên trán anh. Chịu đựng từng cú thúc đảo điên thần trí, Dan Heng lại ngậm chiếc nhẫn ngọc trong miệng, hổn hển nói: "Em còn tưởng anh vứt đi rồi."

Blade nắm lấy eo anh, giúp anh di chuyển trên gậy thịt của hắn. Cây hung khí hùng dũng chọc mở lối đi chật hẹp, rồi đâm thẳng vào miệng trực tràng trong những cái mút mát đầy mềm mại và lưu luyến của tường thịt ấm áp. Sâu quá, mỗi một lần nhấp vào tiến ra của hắn đều kích thích đến mức Dan Heng phải bật ngửa người ra sau. Có đôi lần anh còn mơ hồ cảm nhận được trên mặt bụng phẳng lì bất chợt xuất hiện một dị vật tròn trịa nhô lên. Blade cầm tay anh lên rồi đặt một nụ hôn dịu dàng xuống lòng bàn tay nhỏ nhắn, đáp: "Vì tôi không nỡ."

Chỉ e là khi nhớ lại mọi chuyện rồi, anh sẽ hận không thể vứt nó đi ngay cho đỡ chướng mắt thôi. Còn chưa kịp thốt lên những lời sát phong cảnh đó, Dan Heng đã tiếp tục bị kéo vào một vòng kích thích mới. Blade nhanh chóng lật người anh lại, để gương mặt anh vùi vào nệm chăn êm ái, còn phía dưới hắn lại túm eo anh đưa đẩy, nắc từng cú thật sâu thật mạnh vào bên trong anh. Tốc độ ra quân của Blade có thể nói là không quá nhanh, nhưng chắc chắn không phải là chậm. Mỗi một lần tiến công, hắn đều nắm chắc điểm nhạy cảm của anh rồi cuối cùng là dồn toàn lực nhấp một cú thật dứt khoát vào đúng điểm ngứa ngáy đó. Dan Heng bị từng luồng khoái cảm tập kích đẩy dần đến bờ vực sụp đổ, nửa người trên của anh vùi trong chăn mềm, chỉ biết bất lực túm chặt những gì xung quanh. Anh cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ tiêu hồn, tiếng cầu xin yếu ớt vang lên đứt đoạn: "A.... Đừng mà, sâu quá.... Mạnh quá, ưm... Ra ngoài... Đừng mà... Em không muốn nữa!"

"Bladie... Ying, Ying Xing...! Xin anh đấy...!"

Blade chồm người lên, vòm ngực cứng rắn của hắn đè lên tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của cậu, tiện đà thọc cây gậy sắt vào nơi sâu nhất, trong khi đó, ngón tay của hắn cũng không an phận mà thọng vào khoang miệng ướt át ấm nóng của cậu, đè lên thịt lưỡi mềm mại đút ra đút vào. Giọng hắn trầm khàn nóng bỏng, vang lên bên tai Dan Heng rầm rì như tiếng sấm: "Em gọi tôi là gì cơ?"

Dan Heng đã bị thao đến sảng, sợi dây lý trí cuối cùng cũng đứt phựt, đến cuối cùng chỉ còn có thể phát ra những tiếng khóc lóc van xin vụn vỡ: "Ying Xing, Ying Xing! Ưm... Không muốn nữa, em không muốn nữa mà..."

Ấy vậy mà người đàn ông phía sau lại vô tình giáng từng cái tát chan chát xuống khắp mông và chân của mỹ nhân, để lại một hàng dấu tay đỏ bừng đáng sợ. Lực độ ra vào công phá huyệt động vẫn không hề chậm lại, nhưng tốc độ đã giảm thấy rõ, cho đến khi Blade thô bạo tung ra một cú đâm thật sâu, đồng thời Dan Heng cũng bị hắn túm tóc ngửa đầu ra sau, rồi xuất tinh sau một tiếng hét chói tai. Sau cao trào, lỗ thịt nóng hổi của anh mềm nhũn co giật.

Lúc này, Blade chỉ cảm thấy thái dương đau nhức, nhưng hắn đã cố gắng chống cự lại ý muốn tiếp tục hành xác Dan Heng để rút hung khí gây án ra rồi bắn tinh lên hõm mông anh. Dan Heng mệt muốn ngất đi, hai chân anh vừa tê vừa nhức, đã sớm không còn chổng mông lên được nữa, liền nằm phịch xuống giường. Blade rút khăn giấy ở đầu giường ra vệ sinh cơ thể giúp anh, lúc này mới nhận ra Dan Heng đã bắn tinh hết tầm 2, 3 lần trong suốt cả quá trình. Có thể là do anh tự tuốt, hoặc cũng có thể là do bị cọ với ga giường kích thích nên bắn ra. Dan Heng giơ cánh tay lên che mắt, yếu ớt gọi: "Blade..."

Bàn tay nắm chặt ướt nhẹp mồ hôi của Dan Heng được Blade dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó được bàn tay lớn hơn anh một vòng của hắn dịu dàng nắm lấy. Blade nằm xuống bên cạnh anh, ân cần hỏi anh muốn nói gì với hắn.

"Em đói quá..." Dan Heng mệt mỏi cụp mắt, ngón tay run run cố bắt lấy một lọn tóc xoã ra trên gối của Blade, khẽ giựt giựt: "Đầu đau nữa."

Blade chợt nhớ lại lịch sử tin nhắn của Dan Heng tối hôm trước, anh đã có một cuộc trao đổi dài với nhà cầm quyền tóc bạch kim của Belobog đến tận khuya. Lúc này, mọi sự thắc mắc đã có lời giải. Thì ra Dan Heng đã vất vả tìm kiếm tư liệu về căn bệnh của hắn đến tận tối muộn, ấy vậy mà đến hôm nay vẫn còn dành thời gian ra ngoài chơi với hắn suốt một ngày, chẳng trách lại mệt đến mức tụt huyết áp mà ngất trong phòng tắm... Cảm giác áy náy bất chợt trào dâng trong lòng Blade, hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai Dan Heng rồi cúi đầu âu yếm hôn lên chóp mũi anh: "Để tôi bế em dậy cho em ăn chút gì đó nhé, có hoành thánh sốt cay nhưng chắc đã nguội mất rồi."

Dan Heng tựa vào trong vòng tay ấm áp của người đàn ông, cảm giác mềm mại ấm nóng trên người hắn khiến anh lại mê man muốn ngủ. Cứ như thế, hai dục vọng lớn nhất của con người lại đang đấu tranh giành quyền kiểm soát trong đầu anh. Blade đỡ anh bước xuống giường rồi lấy áo khoác của mình mặc lên cho anh, sau đó Dan Heng đã ngồi vào bàn uống một ly nước ấm trước, sau khi lấy lại chút tỉnh táo, anh mới bắt đầu thưởng thức bữa khuya của mình.

Blade cũng ngồi ăn ở phía đối diện anh, nhưng đũa gắp thức ăn lại nâng lên đặt xuống mấy lần. Sau khi ăn được hai miếng, hắn đã không còn cảm giác muốn ăn nữa, mà thay vào đó là ngẩng đầu lên nhìn Dan Heng, thái dương co giật ngày càng nghiêm trọng.

====

*Thì ra Long Tôn cũng có một thời trẩu tre bỏ nhà theo zai, nhưng Ying Xing dịu dàng thế này thì có hiếu với trai cũng đáng thật 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top