Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[RenHeng] Người mẹ đã mất của đứa nhỏ nhà túc địch ấy vậy mà lại chính là tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Giới thiệu: Em Heng ôm bụng bầu chạy trốn. Siêu ngọt nha
*Tác giả: 梵椋
*Link fic gốc: https://tarjetsandivkmoe.lofter.com/post/1e955189_2b97e441d

=========

1.

Hai bên đường phố chật hẹp trải dài các cửa hàng nhỏ xinh, trước cửa nhà nào nhà nấy cũng thấy những khóm hoa hải đường xinh xắn rung rinh trong gió, trong không khí phảng phất hương trái cây ngọt thanh.

Đây là địa điểm khai phá tiếp theo của Đội tàu Astral, thị trấn kẹo trứ danh trên hành tinh Kloss-III. 

DanHeng nắm lấy tay DanXi thật chặt, gần như là bất lực vì đứa nhỏ hiếu động nhà mình.

“Ba ơi, người ta làm đèn hình cây nấm kìa.”

“Đằng kia còn có cây nở ra kẹo luôn!! Nhìn ngon quá đi…”

DanHeng véo nhẹ mũi con bé, đe dọa: “Không được, sâu sẽ ăn hết răng con đó, không biết sợ sao?”

DanXi bĩu môi kì kèo: “Chỉ một viên thôi mà ba…”

Trước nay DanHeng chưa từng buông lỏng quản lý vấn đề sức khỏe của con mình. 

“Cho phép con xuống tàu đã là giới hạn cuối cùng của ba rồi đó. Giờ ba sẽ đưa con về khách sạn, ở đó sẽ có chú Barney chăm sóc cho con, ngồi yên một chỗ cho ba, được chứ?”

DanXi biết ba nó lại chuẩn bị phải đi làm nhiệm vụ với cô March7th và chú Caelus nên đã ngoan ngoãn gật đầu, còn hứa là sẽ không làm trái lời ba.

Nhưng đương nhiên, nó vẫn sẽ ngầm bỏ cái cây nở ra kẹo kia vào diện được “đặc cách”.

Canh lúc DanHeng rời đi một lúc lâu, đứa nhóc tinh quái mới thò đầu ra khỏi cửa khách sạn, mùi kẹo không ngừng quẩn quanh nơi đầu mũi, hấp dẫn đến mức nó phải nhỏ nước miếng tong tỏng.

Hmmm…. Chạy ra ngoài một chút chắc không sao đâu ha? Con hứa chỉ đi một tí thôi là về liền.

Thực ra trong điện thoại của nhóc còn có thiết bị định vị nữa nên cũng không lo đi lạc.

Nghĩ là làm, nhân lúc ông chủ khách sạn Barney đang cặm cụi nâng lên đặt xuống mấy chai rượu xếp trên giá, DanXi tinh quái đã nhảy phóc ra ngoài, quỷ không biết, thần không hay.

Hương kẹo thơm lừng dẫn lối con bé đến trước một cửa hàng bán kẹo, kỳ diệu đến mức hai mắt nó lóe lên như đèn pha. 

DanXi dùng tiền mà ba để lại để mua một túi kẹo dẻo vị trái cây rồi lại ngồi phịch xuống ghế chờ cho khách trong tiệm.

Con bé vô tư lự nhìn quanh, cho đến khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ngồi ở bàn tròn phía đối diện.

Người đàn ông kỳ lạ đó chỉ ngồi một chỗ ôm kiếm, lưng tựa ra sau nhắm mắt dưỡng thần. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, phủ lên gương mặt anh tuấn của hắn, khiến những đường nét trở nên mềm mại hơn.

Chú ấy đẹp quá.

Đẹp như ba của nó vậy.

DanXi nín thở, cái tay lén lút thò vào túi quần lôi điện thoại ra. Chỉ là ngay lúc định đưa lên chụp trộm một tấm, nó mới chợt nhận ra điện thoại đã hết pin sập nguồn từ lúc nào. 

“Á??!”

Con bé đã cố đè thấp tiếng kêu của mình, nhưng người đàn ông đối diện đã nhận ra và trừng mắt lên.

Blade mới đến hành tinh này không lâu, anh nhận nhiệm vụ này cùng Kafka.

Cô nàng đang đi điều tra những nơi chịu tổn thất nặng nề bởi Stellaron, còn anh thì ở lại thị trấn này để thăm dò tin tức.

Vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi chưa được bao lâu, anh đã bị đánh thức bởi tiếng la thất thanh của một con tiểu quỷ nào đó.

Anh thấy một con bé mắt to tròn ngập nước, bày ra một bộ dáng sợ hãi nhưng trái lại lại không để rơi một giọt nước mắt nào, chỉ thấy hai mắt thất thần dán vào điện thoại lẩm bẩm: “Không xong rồi, không về nhà được nữa rồi, huhuhu…”

Blade nhíu mày, không nói cũng hiểu đứa nhóc phiền phức đó bị lạc mẹ, bèn chủ động hỏi: “Này quỷ con, nhà mi ở đâu?”

DanXi mếu máo đáp: “Con và ba con đang ở Khách sạn Chuột túi, nếu về mà không thấy con, chắc chắn ba con sẽ phát điên lên mất. Điện thoại con hết pin nên không dùng được định vị nữa, mà con lại không biết đường về.”

Blade đứng dậy nói chuyện với con bé: “Đứng dậy, ta đưa mi về.”

DanXi xúc động đứng bật dậy: "Được sao ạ?!! Con cảm ơn chú nhiều lắm!”

Chợt, nó lại nghĩ đến cái gì bèn quay sang nhìn Blade, đôi đồng tử đỏ pha vàng kim sáng rực lên: “Ban nãy… Ban nãy con chạy hơi gấp, bây giờ chân đau quá à.”

Blade: ….

Gương mặt Blade thoáng giật một cái, song vẫn kiên nhẫn quỳ xuống trước mặt DanXi, trầm giọng nói: “Nhảy lên.”

“Ehehe!!!”

DanXi hết sức “cơ hội” chồm lên, bám chắc lấy tấm lưng vững chắc của ông chú đẹp trai, hai mắt cong lên thành hình lưỡi liềm.

Con bé thích ông chú vô cùng, dù rằng chỉ mới quen nhau chưa đến một ngày và ông chú vẫn luôn bày ra vẻ mặt đáng sợ quá thể đáng, nhưng ở ông chú có một cảm giác rất quen thuộc, khiến nó không kìm được mà tiến lại gần.

Trên quãng đường từ cửa hàng kẹo về đến khách sạn Chuột Túi, DanXi vẫn luôn bô bô cái miệng hỏi thăm thông tin của Blade, từ tên tuổi, địa chỉ nhà, đến nghề nghiệp, sở thích,... không thiếu thứ gì.

Gương mặt Blade khá là khó coi, nhưng vẫn lựa ra những câu hỏi không quá riêng tư để đáp lại con bé. 

Không biết là bằng thế lực nào mà Blade đều không thể nói "không" trước bất cứ lời đề nghị nào của quỷ con lạ mặt này.

Khách sạn Chuột Túi hiện ra ngày một rõ trước mắt hai người, chỉ thấy trước cửa khách sạn là một bóng người đang nôn nóng giậm chân bình bịch.

Khi tiến lại gần hơn nữa, Blade mới nhìn thấy rõ diện mạo của người nọ. 

Sau 8 năm xa cách, DanHeng lại một lần nữa bước vào cuộc sống của hắn như vậy. 

Anh vẫn như trước, dưới mái tóc đen tuyền mềm mại là đôi mắt ngời sáng và sống mũi cao tuấn mỹ quen thuộc. 

Hiển nhiên, người nọ cũng đã nhìn thấy hắn, nhưng khi nhìn thấy sự ngạc nhiên không kịp che giấu trong đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy, hắn biết anh đã không lường trước được cuộc gặp gỡ bất ngờ này. 

Họ còn chưa kịp làm gì, nít quỷ trên lưng Blade đã tuột xuống khỏi lưng hắn và chạy về phía DanHeng, nhảy bổ vào lòng anh.

“Ba ơi!!!”

DanHeng vội vàng ôm chặt con vào trong lòng, lo lắng đảo mắt kiểm tra một lượt xem có thương tích gì không.

DanXi thấy vậy bèn cầm tay DanHeng lắc lắc, song lại giơ tay chỉ về phía Blade, nói: “Con không bị thương đâu mà, ban nãy điện thoại hết pin, không bật được định vị để về nhà, là chú ấy đã tốt bụng đưa con về đó ba!”

DanHeng ngẩng đầu lên, một lần nữa đối diện với ánh mắt của Blade. 

Anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại hắn ở đây, lồng ngực như bị nước biển bóp nghẹt, cảm giác khiếp đảm theo đó dậy lên.

Blade nhìn anh bằng một ánh mắt phức tạp, khóe môi mím chặt. 

DanHeng giần giật khóe môi, lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đầy ngượng ngùng.

“Lâu rồi không gặp.”

“Ừm.” Blade chợt dời ánh mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của đôi cha con thân thiết nọ, hắn khựng lại một lát, song lại lên tiếng: 

“Con cái trông chừng cho cẩn thận, để lạc nữa cho cậu tự tìm.”

DanHeng rũ mi, nói: “Tôi biết rồi.”

2.

Đêm ấy, DanXi nằm trên giường, được ba đọc cho nghe một câu chuyện cổ tích, sau đó chìm dần vào giấc ngủ. 

DanHeng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt phúng phính của nhóc con, song lại đứng dậy đi về phía bàn, khẽ khàng mở chiếc hộp gấm màu đen tuyền luôn giấu trong người ra. 

Bên trong hộp là một dải băng gạc nhuốm máu đỏ, những vết máu đã khô lại, điểm xuyết trên nền vải trắng như những đóa hoa.

DanXi đến trong cuộc đời anh thực ra cũng là một sự tình cờ. 

Tám năm trước, Đội tàu, Xianzhou và Hội Thợ Săn Stellaron đã liên thủ xóa bỏ mối họa diệt chủng ở Xianzhou, nhưng kéo theo đó cũng ghi nhận rất nhiều thương vong nặng nề. 

Blade là một trong số đó, cả cánh tay phải của hắn không chỗ nào không có máu thịt loang lổ.

DanHeng nghiến răng giúp hắn băng bó, nhưng dù có quấn thêm bao nhiêu lớp băng gạc cũng không thể ngăn máu tươi ồ ạt tuôn ra. 

Anh biết hắn rất đau, nhưng hắn chỉ một mực cắn răng không thốt ra một tiếng kêu nào, cùng lắm chỉ thấy đôi mày sắc bén cau lại, nói: “Không sao, chẳng mấy sẽ lành lại thôi.”

Ngữ khí nhẹ nhàng như thể đang nói trưa nay sẽ ăn gì.

DanHeng đột ngột ném phăng đống băng gạc xuống, cưỡi trên người Blade, nâng mặt hắn lên rồi cúi xuống day nghiến đôi môi hắn.

Anh cảm nhận được cơ thể của người đó căng chặt lại, sau khi hoàn hồn lại đảo khách thành chủ. 

Họ đã có một đêm cuồng nhiệt đến mất hết lý trí, để đến khi bị ánh nắng mặt trời đánh thức vào ngày hôm sau, DanHeng mới nhớ ra anh đã làm ra chuyện hoang đường đến mức nào.

Hổ thẹn và tức mình, DanHeng không dám quay mặt lại nhìn Blade thêm một lần nào nữa, bèn chân nam đá chân chiêu bỏ chạy một mạch.

Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, trước khi đi anh còn cầm theo một dải băng gạc nhuốm máu của hắn mới chạy vội đi. 

Mới đầu anh cũng chỉ định tránh mặt hắn đi một thời gian, vì nghĩ đến khả năng hai người còn phải gặp lại nhau thường xuyên, nên nếu cần thiết, anh sẽ giải thích cho hắn tất cả đều chỉ là hiểu lầm.

Thế nhưng chính anh lại không lường trước được mình đã mang thai.

Càng nghĩ càng hoảng, anh chợt nhớ ra mình đã dùng hình thái của Vidyadhara khi “mây mưa” với Blade, mà hình thái này sẽ cho phép một người Vidyadhara mang thai, dù là nam hay nữ.

DanHeng nghĩ, nếu anh thực sự mang trong mình máu mủ của Blade, vậy thì anh sẽ nhất quyết không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Không cần biết trong đêm hoang đường đó hắn đã mang một cảm xúc như thế nào với anh, nhưng cho dù hắn đã không đẩy anh ra trong suốt quá trình thì điều đó cũng không nói lên rằng hắn thực sự có tình cảm yêu mến gì với anh cho cam.

Anh cũng không muốn dùng đứa nhỏ này để ràng buộc hắn, cuộc đời hắn đã trải qua quá nhiều đắng cay rồi.

Anh nghĩ mình có thể chăm sóc đứa trẻ một mình. 

Kể từ đó, DanHeng đã dứt khoát cắt đứt liên lạc với Blade, một lần chia cách là 8 năm ròng.

Đội tàu và Hội Thợ Săn Stellaron cũng không còn giao lưu gặp gỡ nhau nữa, riêng Đội tàu đều rất chào đón sự xuất hiện của thành viên mới DanXi, nhưng về chuyện người cha còn lại của đứa nhỏ là ai thì họ cũng không tọc mạch. Vì DanHeng không muốn nói, nên họ cũng không bắt ép anh phải nói.

Tám năm ròng rã, bầu bạn bên DanHeng hàng đêm chỉ có dải băng gạc nhuốm máu trong chiếc hộp gấm đen kia.

3.

Sáng hôm sau, DanXi lại nhõng nhẽo đòi ba dẫn đi gặp ông chú Blade.

DanHeng khẽ ấn mi tâm, dịu giọng dỗ dành: “Ngoan nào, chú ấy có việc bận rồi, để ba đi chơi với con được không?”

“Không được! Hôm qua chú Bladie bảo hôm nay sẽ còn đến quán kẹo đó nữa mà, ba để con tự đi tìm cũng được!”

DanXi trước giờ vẫn luôn rất ỷ lại vào DanHeng, gọi dạ bảo vâng, gần như không bao giờ thể hiện sự chấp nhất phải có được thứ gì bằng được như thế này.

Không lẽ đây là… cảm ứng của tình máu mủ?

DanHeng cười khổ.

DanXi lại chui vào lòng DanHeng lăn lộn làm nũng: “Ba à, cầu xin ba đó, cho con đi chơi với chú Bladie nha, DanXi thích chú Bladie lắm.”

Thấy DanXi cứ được một câu là lại “thích lắm thích lắm”, thâm tâm DanHeng chợt lay động.

Đúng là chỉ có trẻ con mới có thể vô tư thốt lên hai từ “yêu thích” đó thôi.

Sau khi đấu tranh tâm lý một hồi, DanHeng cuối cùng vẫn đồng ý. 

Anh cũng không quên dặn dò DanXi: “Lát nữa ba chỉ dẫn con đến cửa thôi, sẽ không theo con đi vào. Khi nào con muốn về thì nhắn tin cho ba đến đón, biết chưa?”

DanXi gật đầu như bổ củi. 

“Còn nữa.” DanHeng khựng lại giây lát, lại nói: “Nếu chú hỏi con bao nhiêu tuổi, thì cứ nói là sáu tuổi.”

“Sáu tuổi ạ?” DanXi nghiêng đầu thắc mắc: “Nhưng năm nay DanXi đã bảy tuổi rồi mà ba, bảy tuổi lẻ tám tháng!”

Tổ tông của tôi ơi!

DanHeng vội vàng bịt chặt miệng con bé lại, lại dặn lần nữa: “Hiện giờ ba không giải thích cho con được, nhưng con cứ tạm thời làm như lời ba nói đi được không nào?”

“Rồi rồi, con biết rồi mà ba.”

DanHeng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu bé con. 

4.

DanXi đã được đưa đến quán kẹo như ý nguyện, và lại bắt gặp ông chú đẹp trai ngồi ở vị trí cũ.

“Chú Bladie!!” DanXi lon ton chạy ào tới.

Blade thấy DanXi qua bèn đẩy hộp kẹo trên bàn về phía nó.

“Waaa, chú cho con ạ?”

“Ừ.”

“Nhưng mà… Nếu ăn nhiều thế này sẽ bị sâu răng mất.” DanXi đau khổ xụ mặt: “Ba con không cho ăn nhiều.”

Lông mày Blade hơi giần giật, hắn không kìm được bèn buột miệng hỏi: “Mi mấy tuổi rồi?”

DanXi hồn nhiên chớp mắt: “Con sáu tuổi ạ.”

“Vậy… Mẹ của mi đâu?”

“Mẹ không còn trên đời nữa rồi.”

?

Blade còn chưa kịp hoàn hồn, nít quỷ đã lại tiếp tục bô bô cái miệng: “Ba chỉ nói mẹ đã đi đến một nơi rất xa, cả cô March7th và bác Welt cũng nói với con vậy.”

“Nhưng con đã lớn rồi, con hiểu đi đến một nơi rất xa tức là không còn trên đời nữa.”

“Con chưa từng nhìn thấy mẹ, nhưng con biết ba thương con nhiều lắm, như vậy là đủ rồi. Chỉ là… Có đôi khi con vẫn mong có mẹ, vì như vậy là lại có thêm một người nữa yêu thương con rồi.”

Khi nghe được những lời này, trong lòng Blade dậy lên trăm thứ cảm xúc ngổn ngang, hắn không biết nên đáp lại nít quỷ thế nào.

Hắn còn tưởng… Gia đình của DanHeng đang rất hạnh phúc bên nhau, có hai “vợ chồng” và một đứa con dễ thương như vậy, vừa nhìn vào đã biết là bảo bối đầu quả tim của cha mẹ nó. Ai mà ngờ mái ấm đó lại thiếu đi một phần.

“Mi có thể lôi ảnh của mẹ ra ngắm cho đỡ nhớ đó.”

DanXi lắc đầu: “Con không được giữ tấm nào. Con chỉ nghe ba kể mẹ là một người có tính cách khá trầm lặng, không thích nói chuyện, cũng không có tấm ảnh nào.”

Tính cách trầm lặng sao…

Ha, bảo sao lại đến được với nhau. 

DanXi lại tiếp lời: “Tuy con chưa từng thấy mặt mẹ nhưng nghe ba kể cũng biết là mẹ không thích cười, nhưng bà ấy xinh lắm, còn tết bím hai bên nữa!”

Blade cúi đầu nhìn chăm chăm lọ kẹo phát ra ánh sáng bảy màu dưới ánh nắng, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Ba mi chắc hẳn rất thương mẹ mi nhỉ?”

DanXi gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đó ạ, con biết ba luôn cầm bên mình một cái hộp nhung đen, trong đó là di vật của mẹ, mỗi khi rảnh ba lại lôi ra ngắm nghía mãi, trông ba rất là… cô độc và nhung nhớ.”

Blade không đáp lại nữa, các mặt góc cạnh của hộp kẹo phản chiếu lại vô vàn gương mặt của hắn, giống như vô vàn chấm đen mơ hồ trong vũ trụ, khao khát được ban cho một tia sáng. 

Ấy thế mà ánh sáng duy nhất mà hắn cố hết sức bình sinh để nắm giữ lại vô tình rời bỏ hắn mà đi. Ánh sáng ấy phiêu du khắp mọi ngóc ngách của vũ trụ, chỉ là luôn đủ xa để hắn không bao giờ có thể chạm tới.

5.

Thấm thoắt mấy tháng trôi qua, nhiệm vụ của Đội tàu ở hành tinh Kloss-III đã hoàn thành và họ đang chuẩn bị cho hành trình sắp tới.

DanXi kéo Blade đến Khách sạn Chuột Túi, còn bịa ra lí do không thể chối cãi là muốn nhờ Blade giúp đỡ thu thập hành lý.

Ở góc ngoặt cầu thang, khi DanHeng đang bước xuống cầu thang thì suýt chút nữa đâm vào hai người họ.

Anh ngơ ngẩn trong giây lát, song lại cố bày ra vẻ chào hỏi tự nhiên nhất. 

Blade gật đầu chào hỏi lại. 

“Ba ơi, hành lý nhà mình dọn xong hết chưa ạ?”

“Vẫn chưa, đồ của con nhiều quá đó.”

“Còn lại ba cứ để con với chú Bladie dọn nốt đi ạ, ba có việc bận thì cứ đi đi.”

“Ừ, ba và cô March phải ra ngoài một chuyến, con ngồi yên chờ trong khách sạn, không được chạy nhảy lung tung biết chưa.”

DanHeng dặn dò xong bèn đứng dậy, ánh mắt đối diện với Blade: “Phiền anh vậy nhé.”

Ngữ khí điềm tĩnh và khách sáo của anh vang vọng trong không gian cầu thang gấp khúc chật hẹp. Thế nhưng trái lại với sự bình thản bề ngoài của anh là trái tim thảng thốt khi nhìn thấy ánh mắt đỏ rực pha vàng kim của người nọ, anh luống cuống cúi đầu lướt qua vai hắn rồi bước nhanh xuống lầu.

Ánh mắt của Blade một mực dõi theo tấm lưng thon dài của chàng trai nọ, môi khẽ liếm.

.

Trong đêm tối mù mịt, cánh cửa của một căn phòng trong khách sạn đã bị ai đó mở toang ra từ bên ngoài.

Đáng nhẽ giờ này DanHeng đã thu dọn hành lý tươm tất và có mặt ở Đội tàu để chuẩn bị rời đi rồi, nhưng không rõ vì lí do gì mà lại hớt hải quay trở lại đây, bật đèn lên lục lọi mọi ngóc ngách trong phòng. 

Không thể nào, sao lại không thấy đâu nữa rồi, rõ ràng anh đã đặt nó vào trong vali.

DanHeng càng tìm càng hoảng loạn, cảm giác sợ hãi vì đánh mất đi thứ quan trọng khiến anh không thể giữ mình bình tĩnh. 

Đột nhiên, sau lưng anh vang lên một giọng nói trầm đục mà quen thuộc.

“Tìm cái này sao?”

DanHeng vội vàng quay phắt đầu lại, đối diện với Blade đang tựa mình vào cửa nhìn anh, trong tay là dải băng gạc nhuốm máu mà anh đã bí mật giấu đi suốt 8 năm trời. 

Trái tim DanHeng chợt lạnh ngắt. 

Blade hít một hơi thật sâu, chậm rãi tiến về phía anh. 

“DanXi không phải sáu tuổi, mà là bảy tuổi. Đúng hơn là bảy tuổi lẻ tám tháng, là…”

“Anh im đi!”

DanHeng lập tức cắt lời hắn, trong giọng nói còn mang theo sự run rẩy vì cố gắng kìm chế.

Blade mạnh mẽ đè sát anh lên tường, bàn tay rộng lớn biến thành kìm kẹp siết chặt cổ anh.

Hắn dán mắt nhìn DanHeng, thốt ra từng câu từng chữ dõng dạc: “Có cái gì mà không cho tôi nói? Đẻ ra con của tôi khiến em cảm thấy kinh tởm đến vậy sao?”

Khóe mắt DanHeng phút chốc ửng đỏ.

Blade thả lỏng tay ra, nhưng vẫn giam chặt người nọ trong lòng mình. 

Trong lúc giúp DanXi thu dọn hành lý, hắn đã vô tình nhìn thấy chiếc hộp nhung đen đó. 

Là chiếc hộp chứa di vật của mẹ DanXi.

Hắn biết mình phải đặt nó vào trong vali ngay, vì đây là bảo vật trân quý nhất của DanHeng. 

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn vẫn mở nó ra, thậm chí còn không buồn tìm một cái cớ để hợp pháp hóa hành vi xâm phạm quyền riêng tư của mình. 

“Em có biết tôi đã nghĩ gì ngay khi nhìn thấy dải băng đó không…” Blade dán môi lên vành tai DanHeng, vừa khiêu khích đụng chạm, vừa thấp giọng dụ dỗ. 

“Tôi đã thề rằng phải trói em trên giường, chịch chết em, khiến hai chân em nhộn nhạo bủn rủn không thể chạy trốn được nữa.”

Bàn tay đang đẩy Blade ra của DanHeng chợt khựng lại, sau đó đổi thành túm chặt lấy tay áo hắn, nói: 

“Lúc đó tôi chỉ sợ anh không chấp nhận được.”

Blade hung hăng cắn mạnh vào cần cổ trắng nõn của DanHeng. 

“Thứ tôi không chấp nhận được là em lại tự ý chạy đi mất như vậy.”

DanHeng thở dài: “Xin lỗi.”

Blade siết chặt cái ôm của mình. 

Đêm hoang đường của tám năm trước, DanHeng đã “chơi chán” rồi bỏ hắn đi, bỏ mặc hắn trong căn phòng trống trải, trong khi đâu đâu cũng là dấu vết ái ân nồng nhiệt giữa cả hai. 

Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu DanHeng đã làm vậy thì ắt là không muốn gặp lại hắn nữa. 

Hắn vậy mà lại tôn trọng anh, không bao giờ chủ động đi tìm anh nữa. 

Nào ngờ phải mất đến hơn 7 năm, hắn mới có được đáp án mà mình muốn. 

Một đáp án có thể khiến hắn kinh ngạc đến vỡ òa, thậm chí là vui sướng đến nhảy cẫng lên. 

Đáp án rằng hắn không còn phải chịu cảnh một mình trên đời nữa. 

Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, cảm nhận hơi ấm đã lâu mới tìm lại được. 

Đột nhiên, Blade chợt cất lên một câu không đầu không đuôi: “Nếu em không bỏ chạy lâu như vậy thì có khi đến giờ đứa thứ hai đã biết gọi cha rồi.”

DanHeng: ???

6.

Sau đó, DanHeng đã quyết định cho DanXi biết sự thật về người cha thứ hai của nó. 

Vì sợ con bé không chấp nhận được chuyện người mẹ xinh đẹp tết tóc hai bím của nó đột nhiên biến thành đàn ông nên anh đã phải sắp xếp ngôn từ rất lâu mới dám nói ra. 

Chẳng ngờ, khi nghe ba nó kể xong, nó chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng: “Ồ”

DanHeng: ??

DanXi ngước mặt lên, cười ra chiều đắc ý.

“Thực ra con biết từ lâu rồi.”

“Chứ không ba nghĩ tại sao cha con tìm ra được cái hộp nhung đen đó chứ?”

THE END

*Lời cuối:
Chắc đây là lí do con bé nhận ra "mẹ"? Tóc tết hai bím ☺️???

Có ngoại truyện nhưng phải bỏ tiền mua, mà tui không biết nạp tiền trên LOFTER kiểu gì hết á hiuhiu.
Ngoại truyện DanHeng sinh đôi, lần này bầu bí đã có chồng yêu chồng thương, chăm nom cưng chiều ẻm hết sức rồi UwU 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top