Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

.

Mikage Reo x Isagi Yoichi (female)

Cơm sườn by Lê Vũ Nhật Tùng (Lam Hạ)

Vã quá tự đặt cơm húp =)))))

.
.
.

Isagi Yoichi là con gái duy nhất của công tước Isagi Issei, người nổi tiếng là vị quý tộc thanh liêm và trong sạch, còn Mikage Reo lại là con một của quốc vương, cũng là người kế vị tương lai. Cô tiểu thư nhỏ được cưng như trứng hứng như hoa, từ công tước cho tới hoàng tử đều bảo vệ nàng cẩn thận như đóa hồng trong lồng kính. Nàng càng lớn lên càng xinh đẹp, chưa cần kể đến tính cách dịu dàng, nàng đã làm cho bao chàng trai từ quý tộc cho tới thường dân đều ngây ngất, mang biết bao nhiêu là xe ngựa, quà dâng đến cho công tước mong chờ cơ hội rước được người đẹp.

Ấy thế mà, trái tim nàng lại chẳng trao cho ai ngoài vị hoàng tử cao quý lịch thiệp của vương quốc. Cặp đôi thanh mai trúc mã bọn họ chỉ cần nhìn là biết có tình ý, từ cách mà Reo đối xử vô cùng dịu dàng với nàng, từ những cử chỉ nhỏ nhặt mà nàng dành cho Reo. Nàng tiểu thư của dòng họ Isagi chẳng thiếu người theo đuổi, nhưng chỉ phải lòng một mình hoàng tử.

Chỉ tiếc thay, thân phận hai người lại có một sự cách biệt rõ rệt, từ khi còn nhỏ, Isagi Yoichi cũng đã được dạy rằng hoàng tử sau này sẽ cưới một cô công chúa xa lạ nào đó mà hắn đã được định ước, vậy nên em chỉ dám đứng một bên, có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến chuyện cưới người sẽ đứng đầu vương quốc tương lai.

Nhìn người đang nằm ngủ trên đùi mình, Isagi khẽ vuốt mái tóc dài của hoàng tử, thầm ước rằng phải chi mình là công chúa của nước nào đó thì tốt. Nàng thở dài, cầm lấy lá thư mà cha nàng gửi về.

"Con yêu, quốc vương nước láng giềng đang gây chiến ở biên giới nước ta. Hắn ra lệnh phải đưa con sang cưới hắn, nếu không hắn sẽ gây chiến với chúng ta..."

Yoichi im lặng đọc lá thư. Cô gái nhỏ không khóc, nhưng nàng lại cảm giác như trái tim mình đang vỡ vụn thành từng mảnh.

Mọi người đều đã quyết định, nàng cũng không dám phản kháng.

Nhưng Reo.

Em lo rằng hắn không chịu được cú sốc này. Isagi vốn không hề lo lắng cho số phận của mình, em chỉ lo rằng những người mình yêu thương sẽ đau lòng.

Nàng cất lá thư đi, vừa đúng lúc Reo tỉnh dậy.

"Ba ngày nữa nhà em có tiệc tối để thông báo chuyện quan trọng, Reo có định tham dự không?"

Mikage Reo khẽ gật đầu, hắn nhắm mắt lại lần nữa, tận hưởng mùi diên vĩ nhè nhẹ trên tay em.

Ba ngày sau, bữa tiệc linh đình được tổ chức. Công tước Issei còn mời thêm cả những vị thường dân trong thành đến cùng chung vui, vài người lần đầu được thấy tận mắt tiểu thư danh tiếng đã ngay lập tức xiêu lòng, nhưng nàng đều mỉm cười từ chối, mà ở một góc khác, Mikage Reo vì ghen mà tiện tay vơ lấy chai rượu trên bàn, uống tới mức mặt mũi đỏ bừng, gương mặt đẹp trai tỏ rõ vẻ khó chịu, đôi mắt tím hẹp lại nhìn chằm chằm cô thiếu nữ.

Công tước Issei xuất hiện vừa đúng lúc buổi tiệc đang vào thời điểm đông vui nhất, ông đứng từ trên cao mở lời chào mừng các vị khách.

"Cảm ơn vì mọi người đã tới đây ngày hôm nay. Tôi rất cảm kích khi được thông báo với mọi người rằng con gái tôi, Isagi Yoichi, sẽ kết hôn với vua nước láng giềng của chúng ta."

Ông nâng ly lên làm điệu bộ chúc mừng, dù trong ánh mắt lại hiện ra sự đau lòng. Cô con gái độc nhất mà ông yêu quý, dành tất cả tình thương của mình cho con bé, nay lại phải gả cho nơi đất khách quê người, nói không đau lòng thì chỉ là trò lừa dối trẻ con.

"Cái gì?"

Reo đập mạnh ly rượu thủy tinh xuống bàn, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ tuôn trào trong người hắn. Gã vua độc tài kia rõ ràng đã cậy quyền cậy thế, mang chiến tranh ra để đe dọa Yoichi của hắn phải cưới gã ta.

Thế mà phụ vương còn chẳng thông báo bất cứ tin tức nào cho hắn. Nếu không phải hắn trốn đến đây tham dự tiệc rượu của nhà Isagi, có khi hắn còn chẳng biết được Yoichi đã phải đi lấy chồng từ lúc nào.

Hoàng tử hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh, cho dù chân tay hắn vẫn còn run lên vì lửa giận. Reo chờ đợi tới khi Yoichi tiến về phía hắn, móng của hắn vì giận mà bấu cả vào lòng bàn tay.

"Em định giấu ta chuyện này trong bao lâu?"

"Reo, em không định giấu ngài. Mọi người đã quyết định rồi, em cũng không thể phản kháng vì lý do ích kỷ của mình được."

Em cúi đầu, vẫn giữ nguyên vẻ bình thản như đã luyện tập từ trước.

"Em không muốn cưới gã vua đó đúng không?"

Reo tuyệt vọng hỏi. Mắt hắn lúc này đỏ ngầu, nửa vì cơn say rượu choáng váng nơi đầu óc, nửa lại vì những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Yoichi thở dài: "Dù có trả lời không, chỉ mỗi mình em thì làm được gì chứ?"

"Tối nay qua phòng ta."

Hắn giữ chặt lấy em, nói nhỏ bên tai. Yoichi nghe vậy cũng chẳng mảy may nghi ngờ gì, do cả hai làm bạn đã lâu, vì thế chuyện qua phòng nhau đã trở nên rất bình thường vào mỗi tối.

Chỉ là em nào có biết, Mikage Reo đã có một kế hoạch khác.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Isagi Yoichi dùng thang dây trốn khỏi biệt thự gia tộc, một mình cưỡi chú ngựa yêu quý đến lâu đài. Lính canh vốn đã quen mặt tiểu thư nhỏ nên nhanh chóng mở cổng lớn, hộ tống đưa nàng đến chỗ hoàng tử rồi mới rời đi.

Yoichi gõ lên cánh cửa gỗ, giọng lo lắng: "Reo ơi? Em đến rồi này."

Cửa vừa mở ra, Reo đã nhanh chóng cầm tay kéo em vào, sau đó cũng không quên khóa cửa lại.

"Em có thể nói thật được rồi, ở đây chỉ có ta và em thôi. Em không cần phải lừa dối ta nữa."

"Reo, em đã nói rồi. Chỉ có em thì không thể phản kháng lại lệnh của cha ngài."

"Vậy thì một mình ta là được."

Nàng tiểu thư nói bằng giọng như sắp khóc: "Reo, đến bao giờ ngài mới chịu hiểu chúng ta sẽ không thể bên nhau? Em chỉ là con gái của một công tước, còn ngài lại là hoàng tử cao quý, em không thể làm thế được."

Yoichi còn chưa tới tuổi đôi mươi, nào có dám quá phận với người của hoàng tộc, còn là người sẽ kế vị vương quốc, chưa kể nếu từ chối hôn ước, cha em sẽ biết ăn nói sao với hoàng đế đây.

Chưa kịp nói thêm một câu nào, em đã bị Reo đè lên giường, đôi mắt xanh ngây ngô thoáng chốc ánh lên chút sợ hãi, mái tóc dài xõa bung ra. Dù biết đây là người mình yêu, nhưng cảm giác lạ lẫm khi đôi tay hắn chạm lên cơ thể ngọt ngào làm nàng tiểu thư mê muội.

"Yoichi, nếu em không muốn cưới tên vua xấu xí kia..."

Lớp vải lụa mềm mại bị vén lên, dây váy dài trượt dần khỏi bờ vai trắng nõn.

"Chỉ cần mang thai con của ta thôi."

Yoichi vô thức đỏ bừng mặt. Reo cúi xuống, khởi đầu bằng một nụ hôn nhẹ để trấn an đối phương, bàn tay không yên phận bắt đầu sờ lên hai bầu ngực căng tròn. Kích thích đột ngột làm Yoichi sợ hãi, đầu ngón chân co lại. Khuôn miệng nhỏ vừa mở ra định rên rỉ, hắn đã nhanh nhạy luồn lưỡi vào trong, làm cô tiểu thư nhỏ hít thở khó khăn. Hơi men từ rượu còn đọng lại trong khoang miệng khiến em dường như cũng say theo, thuận đà vươn tay ôm lấy cổ hắn.

Hai bên ngực bị hoàng tử nắm lấy xoa nắn, nhũ hoa nhô lên làm Isagi vừa nóng vừa sướng đến mức run rẩy toàn thân. Khoang miệng bị người em yêu chiếm đóng, không ngừng tìm lấy chiếc lưỡi rụt rè để quấn quýt, hôn đến mức em như dại đi trong dục vọng.

Em cong eo, mắt xanh mơ màng chìm trong sóng tình, tiếng rên nghẹn lại nơi cổ họng.

"R-Reo... hmph.."

Bầu vú mềm bị hắn bóp đỏ ửng, bên dưới cũng không tránh khỏi việc có phản ứng. Âm huyệt hưng phấn tiết nước ướt sũng quần lót, như có như không cạ lên nơi đũng quần ẩn chứa dương vật đang trong trạng thái cương cứng của Mikage Reo.

Hắn nuối tiếc rời khỏi nụ hôn nóng bỏng giữa hai người, khe khẽ vuốt lưng em. Váy lụa đã bị hắn cởi ra hết, trên người em giờ chỉ còn độc nhất chiếc váy lót bên trong.

"Khó chịu quá... Reo, bên dưới em chảy nước ướt hết rồi..."

Yoichi xấu hổ, đỏ mặt tía tai chỉ xuống phía dưới của mình. Reo bật cười, hắn hôn nhẹ lên trán em rồi điều chỉnh tư thế, để mặt hắn đối diện với âm huyệt còn đang rỉ đầy nước. Mái tóc của em xõa dài xuống hai bên vai, thân thể trắng mềm bị hoàng tử giữ chặt.

"Yoichi, mở chân rộng ra cho ta."

Em ngoan ngoãn vâng lời hắn, để cho hoàng tử có thể toàn quyền làm càn trên thân thể của mình. Reo thích thú nhìn âm huyệt hồng hồng non nớt, cô bé nhỏ chưa từng được ai đụng tới dường như cũng biết đang bị nhìn chằm chằm, lập tức co rút mạnh mẽ.

"Giúp em với, Reo..."

Hai chân em giạng rộng, để gã trai với mái tóc tím vùi đầu vào nơi tư mật ngọt ngào. Hắn vươn lưỡi, liếm nhẹ lên phần âm hộ bên ngoài, Yoichi ngay lập tức xả nước dâm phản ứng lại hành động của hắn. Mikage Reo chỉ vừa nếm thử một chút nước xong thì càng lúc càng nghiện, hắn đưa tay vỗ âm hộ nhỏ một cái.

"A-ah!! R-Reo, đa- ưm... hah... đau em!!"

Nước dâm phun ra ngoài ướt cả gương mặt đẹp trai của chàng hoàng tử độc nhất, em xấu hổ đến nỗi vội vội vàng vàng khép chân lại, quên mất rằng Mikage Reo vẫn đang bận việc. Hắn tỏ vẻ không hài lòng, lưỡi dài bỗng nhiên chọc thẳng vào vách tường, nộn thịt bên trong âm huyệt bị hắn liếm sạch sẽ. Yoichi nước mắt lưng tròng, cố đẩy đầu hắn ra khỏi hoa huyệt nhạy cảm, hai tay run run ngăn cản hoàng tử.

"Em muốn ta giúp thì phải mở chân ra chứ."

Reo cắn nhẹ lên đùi trong của người thương, xem như bản thân đang đánh dấu em từng chút một. Tiểu thư danh giá của nhà Isagi giờ đây nằm ngoan ngoãn trên giường, mở chân ra cho hoàng tử thưởng thức mình. Hơi thở ấm nóng vây quanh bướm nhỏ, và Reo chẳng hề tốn thêm chút thời gian nào để đưa lưỡi tiến vào bên trong tường thịt ẩm ướt kia.

Yoichi ngửa cổ ra rên rỉ, khoái cảm chạy dọc theo xương sống làm em rùng mình. Bướm nhỏ bị liếm tới mềm nhũn, cơ thể em cũng theo đó mà thả lỏng hết cỡ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Hai đầu vú dựng đứng nãy giờ không được yêu thương làm Yoichi cảm thấy khó chịu, em bắt chước động tác mà Reo đã làm, tự mình se nắn hai đầu vú tới sưng lên. Mật ngọt phía dưới rỉ ra ngày càng nhiều, hoàng tử liếm mãi vẫn không hết, tức giận dứt ra, vỗ một cái lên bướm nhỏ đe dọa không cho phun nước nữa.

Yoichi bị bàn tay to lớn úp lên âm hộ, lại còn vỗ cho nơi chuẩn bị giao hợp đỏ ửng lên thì không khỏi đau xót, nhưng ngọn lửa tình trong người vẫn không hề nguôi ngoai, thậm chí còn bùng lên mạnh mẽ hơn trước. Reo đã cởi quần ra từ lúc nào, và em thực sự bị kinh hãi trước kích thước của hắn.

"Reo, Reo... cái đó không vừa đâu..."

Em lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt sợ hãi tột cùng. Cây dương vật kia quá lớn, kiêu hãnh ngẩng lên giống hệt như chủ nhân của nó, đầu nấm to đã đứng ngay âm huyệt.

"Em sẽ không phải nhìn nó đâu, ta hứa."

Mikage Reo xoay người em lại, để tấm lưng nõn nà quay vào lồng ngực mình, rồi hắn đặt em lên đùi, hôn lên xương quai xanh mảnh mai một cái.

"Từ từ, thả lỏng ra nhé."

Dương vật từ từ tiến vào bên trong vách thịt, âm huyệt trinh nguyên nhanh chóng tìm cách thích nghi, mút mát quanh thân côn thịt, siết chặt đường đi. Isagi Yoichi lúc này đã không còn ý thức, cả cơ thể bị hắn điều khiển ngồi xuống hẳn, xem dương vật của hoàng tử như chỗ dựa để cọ cọ.

Reo vỗ mông em đến đỏ ửng, không chút nương tay mà nắn bóp hai quả đào căng tròn, trắng trợn đâm lút cán vào bên trong. Hai mắt em ngay lập tức trợn ngược, ý thức tan rã, bên dưới chảy nước không kiểm soát, đôi chân thon dài bị hắn kéo lên hông.

"Ư- ứm... hah... kh-không...to quá... dừng lại..."

Bướm nhỏ xinh xắn bị dương vật to nong rộng, Yoichi thút thít cầu cứu, mà người ở cùng với em lại đang bị dục vọng che mờ mắt, hoàn toàn chỉ muốn làm em to bụng. Đôi tay em với ra sau tìm lấy điểm tựa, nước mắt chảy dài trên má.

"Ngoan nào, thả lỏng phần dưới cho ta nhé?"

Reo kiên nhẫn đợi tới khi em đã quen với kích thước của hắn mới thúc vào tiếp, tiếng nước nhóp nhép vang lên nghe vô cùng xấu hổ. Từng cú thúc dương vật của hắn như kéo theo cả hồn em đi, cơn khoái cảm từ thể xác dẫn em đứng trước bờ vực sâu không đáy của ái tình.

Người thương của em vốn không phải người quá tốt đẹp, nhưng hắn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì em.

Mikage Reo hôn lên cổ em, gã hoàng tử đem những trải nghiệm mới đến với nàng tiểu thư nhỏ, mang theo cả tình yêu lẫn sự chiếm hữu vô hình để xích Yoichi đáng thương lại bên hắn.

"Yoichi..."

Hắn hạ giọng, thì thầm những lời ngọt ngào bên tai em, giống như đang khiêu vũ với em trong không gian ẩm ướt của riêng hai người.

Reo gia tăng nhịp thúc, gậy thịt không ngừng giã vào bướm nhỏ, từng bước phá nát lần đầu của em. Hoàng tử dù gì cũng chỉ là con người, cũng sẽ mang theo tội lỗi, mang theo dục vọng đen tối như bao người khác.

Hắn hôn lên bàn tay em đầy thành kính và dịu dàng, trái ngược với bên dưới đang hung hăng tấn công tiểu thư nhỏ. Yoichi rên la tới khản cả cổ, môi dưới bị cắn chặt chịu đựng thứ lửa tình điên rồ mà Reo mang lại cho em.

"Giỏi quá... hộc... em đang cắn chặt dương vật của ta này..."

Reo không có quá nhiều kỹ thuật, hoàn toàn là dùng sức đâm tới, làm loạn xạ khiến Yoichi không khỏi sợ hãi, hai bên đùi non đỏ ửng, âm vật nhô lên bị hắn sờ vào, day day.

Đau rát hoà với khoái cảm khiến em ngây dại, rồi bỗng chợt dương vật của Reo chạm đến điểm G của Yoichi. Em hét lên một tiếng lớn, hai chân căng cứng, âm huyệt theo bản năng siết chặt lấy Reo. Hắn nhíu mày, chỉnh hướng côn thịt, rồi chỉ nhắm vào điểm nhạy cảm mà thúc.

Nàng tiểu thư sợ hãi khóc lóc, vươn tay ra sau vô vọng bấu vào người Mikage Reo, mong hắn có thể dừng lại đôi chút để em còn có thể thở được. Nước dâm chảy ướt đẫm nơi giao hợp tới cả gốc dương vật, hai viên tinh hoàn bây giờ chỉ thiếu điều nhét cả vào bên trong.

"H-Hoàng tử... ư, á!!... Đừng... đừng bắn v-ưm... vào bên trong...."

Giọng nói của Yoichi bị ngắt quãng liên tục, Reo giữ chặt lấy eo thon, bắt em nhún lên xuống trên dương vật hắn, lợi dụng tư thế hiện tại đụ em không ngừng.

Cảm nhận được dương vật bên trong đang trở nên càng lúc càng to hơn, Yoichi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chảy dài trên hai má, cầu mong Reo đừng bắn vào bên trong mình.

"Đừng lo, ta sẽ bảo vệ em trước phụ vương của ta mà."

Reo hôn em, chặn đứng mọi lời cầu xin vốn đang chực chờ thoát ra khỏi miệng. Dương vật hắn nổi đầy gân, thúc thêm vài cái thật sâu, cuối cùng mới chịu giải phóng hoàn toàn tinh dịch vào trong. Chất lỏng ấm nóng bắn trọn vào trong tử cung, số lượng nhiều tới nỗi khi hắn rút ra, Yoichi vẫn có thể cảm nhận được có một dòng tinh dịch nhỏ không thể giữ nổi mà chảy ra ngoài. Em mệt mỏi ngả vào lòng hắn, tận hưởng việc được người mình yêu vuốt ve như mèo con.

Hắn nâng cằm em lên, đặt lên môi người thương của hắn một nụ hôn, ngấu nghiến đôi môi em như thể dã thú.

"Chưa xong đâu Yoichi. Chỉ làm một lần là không đủ để em mang thai đâu."

Reo không đợi Yoichi nói thêm, hắn đã kéo em vào một cuộc hoan ái khác, khiến tiểu thư nhỏ như con thuyền nhỏ lênh đênh trong cơn sóng tình dữ dội.

Em khóc lóc không ngừng dưới thân hắn, đôi mắt xanh ngấn lệ, miệng chỉ biết há ra rên rỉ khi Reo chẳng ngừng đưa đẩy bên trong em.

Từ đêm tối tới sáng sớm, hoàng tử không tha cho em một phút giây nào, cho tới khi nơi tử cung em toàn là tinh dịch của hắn, Mikage Reo mới chịu buông ra cho em đi ngủ.

"Hoàng tử, cha ngài cho gọi ngài tới ạ."

Nữ hầu gõ cửa phòng hắn, nói vọng vào trong.

"Ta biết rồi."

Mikage Reo thơm nhẹ lên trán người đang ngủ say trên giường hắn, rồi mặc lại đồ, luyến tiếc mùi diên vĩ thơm thơm trên người em, lồng vào tay em chiếc nhẫn bằng cỏ khô ngày nhỏ em đan cho hắn.

Cha hắn đã chờ đợi từ lâu. Vị vua tôn kính ngồi trên ngai vàng nhìn xuống cậu con trai duy nhất của ông.

"Reo, ta biết con quý tiểu thư nhà Isagi, nhưng vua nước láng giềng cũng nói ông ta muốn con bé làm hoàng h-..."

"Cha, Yoichi sẽ không đi đâu hết."

Mikage Reo kiên quyết ngước lên nhìn cha mình. Nhà vua ngạc nhiên, một thoáng hoài niệm lướt qua đầu ông, giống như ông nhìn thấy chính mình khi còn trẻ.

"Con... Yoichi đang ở trong phòng con."

Hẳn rồi, ông cũng không quá ngạc nhiên. Với tính cách được thừa hưởng từ ông, Reo hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như vậy.

"Con muốn cưới Yoichi. Không phải là gã vua kia hay bất kì kẻ nào khác, hoàng tử độc nhất của đất nước này, Mikage Reo, sẽ là chú rể của Isagi Yoichi."

Hắn tuyên bố một cách đầy kiêu ngạo trước cha mình.

"Con sẵn sàng chấp nhận chiến tranh, và con biết mình đủ khả năng để lãnh đạo quốc gia này. Vậy nên, xin cha hãy cho con cưới em ấy."

Nhìn thái độ cương quyết của con trai, ông Mikage chỉ biết thở dài: "Con đã phân tích đủ rồi đúng không?"

"Đúng, thưa cha."

Rồi chàng hoàng tử nở một nụ cười ranh mãnh.

"Và con nghĩ dòng máu hoàng tộc sẽ được nối dài sớm thôi."

"Con làm con bé có thai rồi?"

Ông Mikage ngạc nhiên nhìn con trai mình.

"Con chưa chắc chắn được, thưa bệ hạ, nhưng sẽ sớm thôi. Nếu người đã đồng ý, vậy thì con xin phép được đi lo việc tổ chức đám cưới."

Hắn vẫy tay với cha mình, trên môi vẫn treo nụ cười ngạo mạn của hoàng tộc Mikage.

"Giờ thì, thông báo hủy hôn ước giữa Yoichi và tên vua xấu xí kia thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top