Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lạc

Reo để lạc mất Nagi rồi!

-------------------------------------
Reo và Nagi lại có một cuộc cãi vã. Chuyện chẳng có gì khi em tát nó, em rưng rưng nhìn nó rồi bỏ đi.

Reo nó nghĩ nó không sai đâu, rõ ràng là em khơi mào trước, em tát nó trước. Đau đấy, nên nó sẽ không xin lỗi em đâu. Nó sẽ chẳng nhượng bộ nữa.

Thế là Reo leo thẳng lên giường mà ngủ. Nagi thật khiến nó bực bội, nó chẳng chớp mắt nổi. Chỉ vì nó không cho em ra ngoài vào chiều hôm nay mà em thẳng tay tát nó như vậy đấy!

Chẳng tài nào chợp mắt được, Reo đành phải dùng tới thuốc ngủ. Biết không tốt đấy, nhưng nó chẳng muốn có hai quần thâm như con gấu trúc.

Đúng là thuốc có hiệu quả, mắt Reo nặng dần, nó chìm vào giấc ngủ. Reo ước rằng có thể sẽ mơ được một giấc mộng đẹp, hoặc chỉ ước rằng sáng hôm sau em và nó sẽ làm lành.
.
.
.
Reo giật mình tỉnh giấc nữa đêm, xem đồng hồ thì mới 2giờ sáng. Nhìn ra ngoài của sổ nó có thể thấy gió mạnh đang thổi bay những mảnh lá lớn, có vài cái đập vào cửa sổ kêu lộp bộp.

Nó quyết định lại lên giường ngủ tiếp, nhưng lần này nó không thể ngủ được và nó cũng chẳng muốn dùng đến liều thuốc ngủ nào nữa đâu.

Reo cứ nhìn trần nhà mãi cho đến khi trời sáng. Nó đã nghĩ rất nhiều, đặc biệt là về Nagi - báu vật của nó. Reo đã xuống nước quyết định sẽ đi xin lỗi em. Nó luôn như vậy, kiên quyết đến mấy thì người xin lỗi cũng là nó mà thôi.

Bước vào phòng tắm để chuẩn bị cho việc vệ sinh buổi sớm. Những quần thâm trên mắt nó cũng mờ dần đi, có lẽ nhờ vào giấc ngủ ngắn đêm qua.

Quản gia chuẩn bị xe và đưa nó đi học. Lần này nó không đi đón em. Nó chẳng hiểu tại sao bản thân lại không đi đón Nagi nữa. Cho dù giận nhau, cãi nhau như thế nào thì hôm sau Reo vẫn sẽ đón Nagi đi học cho dù hai đứa chẳng thèm nhìn mặt nhau.

Ở trường vẫn như trước, các cô gái vẫn bám lấy nó. Nó thấy khó chịu với mùi nước hoa rẻ tiền mà bọn con gái bốc ra. Không thể hiện ra mặt nhưng nó sắp nôn đến nơi rồi.

'Vẫn là mùi của Nagi là thơm nhất!'

Đầu nó thoáng nghĩ như vậy. Reo phải mau chóng tìm em thôi, giận thì giận chứ nó nhớ mùi em đến phát điên rồi.

Nhưng kì lạ thay, nó tìm không thấy em. Từ cầu thang, lớp học hay đến cả nhà kho và phòng tập thì nó cũng chẳng thấy con người lười biếng ấy đâu.

Nó chán nản mà bước vào lớp, chắc Nagi chỉ đi học muộn hay ngủ ở một xó nào đó mà nó không tìm được. Cũng phải thôi nó và em đang giận nhau mà.

Nó cố đợi, tiết 1 trôi qua nhanh chóng, nó vẫn chẳng thấy Nagi đâu. Reo bắt đầu lo lắng.

"Chẳng lẽ cậu ấy bệnh à?". Nó quyết định chạy đi hỏi giáo viên, làm vậy cho có thôi vì nó biết rằng Nagi sẽ chẳng gọi giáo viên để xin nghỉ đâu.

Hôm nay có tiết giáo viên chủ nhiệm, không khó gì để nó gặp được cô. Nhưng ngoài dự đoán thứ nó nhận lại được khi hỏi về Nagi là một cái lắc đầu còn hơn thế, giáo viên còn nói ra một câu khiến Reo choáng váng.

- Trò Reo! Trong lớp chúng ta không có học sinh nào tên Nagi cả!.

Giáo viên ấy khó hiểu nhìn Reo, không phải cậu thiếu gia này bệnh đến đầu óc không minh mẫn đấy chứ?

- Nagi Seishiro, tên cậu ấy là Nagi Seishiro. Cái cậu tóc trắng hồi trước hay được em cõng đấy!.

Reo cố gắng nói tiếp, nó nghĩ đây là một trò đùa ác ý từ giáo viên. Nó không vui đâu, trò đùa này chẳng vui chút nào.

Nhưng cho dù có hỏi bao nhiêu lần thì giáo viên ấy đều đáp lại như lúc đầu. Reo phát cáu hẳn lên với cô. Thở dài mấy tiếng, cô lấy ra danh bả của cả lớp học và rõ ràng trong đấy không có học sinh nào tên Nagi Seisshiro cả.

Reo không tin, nó chảy ra khỏi phòng giáo viên, may mắn thay nó bắt gặp được một bạn cùng lớp. Nó bắt lấy tay người bạn đó lại và vội vả hỏi.

- Cậu biết Nagi chứ? Nagi Seishiro ấy. Cái cậu tóc trắng hay ngủ trong lớp!.

Cậu bạn kia bị hỏi bất ngờ cũng giật mình nhưng rồi đáp lại. Câu trả lời là không biết kèm một cái lắc đầu.

Reo hoảng loạn mà chạy khắp nơi, gặp ai nó cũng hỏi rằng họ biết Nagi không và em ấy ở đâu. Nhưng lần lượt từng người đều trả lời không biết.

Đây có phải trò đùa của em ấy không? Reo vò đầu bứt tóc ngồi ở góc cầu thang. Nể Nagi thật, thế mà em ấy lại mua chuộc được giáo viên cùng mấy bạn học lừa nó một vố thế này.

Sau khi tan học nó mặc kệ quản gia đâng đứng đợi mà chạy bộ đến nhà Nagi. Thay vì có thể thấy ngôi nhà trắng mà Nagi thường ở thì bây giờ nơi đây là một bãi đất trống hiu quạnh. Reo đúng chôn chân tại chỗ, gió thổi mạnh cùng cát tạt vào mặt nó. Nó tự hỏi Nagi của nó đâu rồi, báu vật của nó đâu rồi?

Nó cuốc bộ về nhà, mặt thờ thẩn, tấm trí nó đang nghĩ về em. Em có cần phải trốn nó mà chuyển cả ngôi nhà đi không?

Nó lấy điện thoại ra định gọi xin lỗi em. Xin lỗi vì nó lỡ lớn tiếng, xin lỗi vì không nghe ý kiến của em. Nhưng nó lục tung cái danh bạ lên cũng chẳng thấy số của Nagi. Nó chắc chắn rằng mình đã lưu. Thằng nào khốn nạn mà xóa số em khỏi máy nó vậy?

Nó quyết định gọi cho Isagi, nó chẳng biết nữa có lẽ cậu sẽ giúp được nó. Chuông đỗ liên hồi rồi cũng có người bắt máy.

Giọng Isagi truyền từ đầu dây bên kia.

-Có gì vậy Reo? Thật hiếm khi cậu gọi cho tớ.
-Isagi...cậu còn nhớ Nagi chứ?. Reo dè dặt hỏi, nó sợ lỡ như nó nói sai chữ nào thì Isagi sẽ cho rằng Nagi không tồn tại.

Nhưng hỡi ôi sự thật phũ phàng.

-Nagi? Thật lạ tớ chưa từng nghe qua. Bạn mới của cậu à?.

-Nagi...Nagi Seishiro ấy! Cậu ấy khá thân với cậu khi còn ở Blue Lock mà?

Reo như tuyệt vọng rồi, Isagi như tạt một gáo nước lạnh vào tia hi vọng của nó. Chẳng ai còn nhớ đến sự tồn tại của em cả. Chẳng một ai?

Nó tắt điện thoại, cũng chẳng muốn về nhà. Nó nhớ em. Liệu em còn giận nó không?

Vô vàn câu hỏi đặt ra trong đầu Reo lúc này. Nó bắt đầu đi hỏi từng người quen biết Nagi, từ hàng xóm cho đến những người quen trong Blue Lock,....

Nhưng trả lại nó là những cái lắt đầu, họ còn không biết có tồn tại một chàng trai luôn đi cạnh Reo.

Nó lang thang mãi ngoài đường, tìm kiếm bóng hình em. Nó vô định bước đi, nơi nó mà em cùng đi qua, nơi chưa đầy kỉ niệm của hai đứa. Giờ chỉ còn một mình nó bước đi.

Trời dần tối đi, gió lại lạnh hơn, nó nghĩ cũng đến lúc về nhà rồi, cái nơi chứa nhiều kỉ niệm nhất của nó và em.

Nó vào nhà, tháo giày ra miệng vô thức gọi.

- Tớ về rồi Nagi!

Không ai đáp lại nó cả. Lặng lẽ lê cái thân mệt nhoài lên phòng. Thả mình xuống chiếc giường, cố tìm hơi ấm của em, nhưng đáp lại nó là sự lạnh lẽo của căn phòng.

Nó chợt nghĩ....Liệu Nagi Seishiro có từng tồn tại không? Hay đó chỉ là một con người do nó tưởng tượng ra. Sự thiếu thốn tình cảm hay cảm giác muốn có một người yêu thương đã khiến nó tạo ra Nagi?

Nhưng cảm giác hạnh phúc khi ở gần em, những cái hôn vụng vặt mỗi sáng quá chân thật đi.

Hay là chính bản thân nó đang thay đổi, chấp nhận đến việc quên đi em. Quên đi một người nó đã từng yêu.

Nó nhớ lại lúc em và nó cãi nhau. Nó không muốn em ra ngoài khi không có nó. Nó sợ, sợ ai đó sợ mang báu vật có nó đi. Sợ Nagi sẽ biến mất khỏi cuộc đời nó.

Nagi thì như một chú chim nhỏ, em không muốn bị giam lỏng như thế này được. Em muốn ra ngoài, dang rộng đôi cánh mà bay đi.

Cho dù Reo có giữ em cỡ nào thì một ngày kia em sẽ rời xa được Reo.

Reo và Nagi như hai đường chéo cắt nhau tại một điểm, gặp nhau một lần rồi lại lạc mất nhau. Ngắn ngủi nhưng đủ để cả hai khó quên được đối phương. Có lẽ thế? Có phải khó quên hay không? Hay chính bản thân hiện tại Reo cũng đang dần quên em.

Sự hiện diện của em thật mờ nhạt, đến người yêu em nhất cũng đang dần lãng quên.

Hai đứa lạc mất nhau rồi, lạc nhau trong cái kí ức kia.

Liệu em có từng tồn tại chưa?

Cơn buồn ngủ không đến với Reo, nó không tài nào chợp mắt được. Nó quyết định ra ngoài.

Trời khuya se lạnh nó chỉ khoát mỗi cái áo măng tô mỏng ra ngoài. Gió lạnh làm nó tỉnh ca người trong khi nó còn chẳng buồn ngủ.

Đứng gần bờ sông, nhìn xuống nó ngỡ ngàng khi thấy bóng em.

Mái tóc trắng xù, gương mặt lười biếng cùng đôi mắt xám với con ngươi vô hồn.

Em đang cố gọi cái gì đó, thảm thiết và tuyệt vọng. Nó có thể đến bên em không? Em đang gọi nó đúng chứ?

Reo cố vương tay ra về phía con người ở dưới hồ. Nó không ngại mà trèo qua cầu để nhảy xuống.

Nước hồ lạnh toát. Ngột ngạt quá, nó không thể thở được. Lồng ngực nó như bị thiêu cháy, chúng nó nhứt lên như đang cầu cứu hãy cho nó thêm oxi. Nhưng Reo mặc kệ, nó muốn tìm Nagi thôi. Nhưng nó không chịu nổi nữa. Nước tràn vào miệng và mũi nó, cay xè cả lên, ý thức nó mờ dần đến khi không nhận biết được gì nữa.
.
.
.
Trong cơn mê nó nghe ai đó gọi lấy tên nó, giọng nói biếng nhát nhưng lại nghe rất dịu dàng.

Nagi? Nagi! Là em phải không?

Nó giật mình tỉnh dậy, mở to mắt, tim đập thình thịch. Reo cảm nhận được ai đó đang ôm nó. Ngước lên muốn nhìn là ai.

Ra là em...Nagi, tình yêu của tôi.

Em liên tục dỗ dành, sẽ ổn thôi trong khi em chẳng biết Reo đã mơ thấy gì. Em chỉ biết Reo tỉnh rồi, lại ở bên em rồi.

Hai ngày sau việc đó, Reo giữ Nagi càng chặc bên mình. Nó còn rủ bọn Isagi và Chigiri để đi chơi cùng em.

Nghe hai tụi nó cũng đã có nửa kia cả rồi, chà nó cũng mong sau này nó có thể đeo cho em một chiếc nhẫn cưới rằng em và nó thuộc về nhau.

Nó liên tục đút cho em nhưng món ngon trong khi em đang tập trung vào ván game của mình.

- A nào Nagi!.

Nó đưa cái muỗng kem về phía em háo hức chờ mong em há miệng.

Bỗng Chigiri lên tiếng, khẽ liết nhìn Isagi.

-Reo à. Nagi....là ai vậy?

Nó đơ ra, rồi cũng bỗng tự hỏi.

' Nagi...là ai vậy?'

.
.
.
.

'Nó và em lạc mất nhau. Lạc mất nhau giữa những kí ức nhỏ bé!'

-------------------
30.3.2023
Bạc Hà
Truyện chỉ đăng tại Wattpad. Không mang đi khi không có sự cho phép của tác giả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top