Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em

____________________________________________

Chương thứ mười sáu

.

Năm ba, ngày khai giảng đầu tiên.

Vương Nguyên vẫn còn buồn ngủ, đặc biệt là sáng nay, hôm nay phải dậy sớm mang đồ đạc đến nhà Vương Tuấn Khải, đương nhiên cũng là do cậu tối hôm qua không lo chuẩn bị cho tốt.

"Nhị Nguyên ?! Đi thôi."

Bài phát biểu trong buổi lễ động viên học tập đã kết thúc, Vương Nguyên vẫn mơ mơ màng màng mà đứng tại chỗ, Lưu Chí Hoành thúc lưng cậu một cái mới chịu đi.

Hết tiết một, Vương Nguyên định nằm ngủ một lúc, bạn học ngồi trước mặt bỗng nhiên quay đầu nhẹ giọng hỏi cậu.

"Vương Nguyên, cậu có đúng hay không với Vương Tuấn Khải cùng một chỗ ?"

Câu hỏi này liền làm cho cơn buồn ngủ của Vương Nguyên biến mất, phản ứng đầu tiên của cậu sau khi nghe câu này là quay qua nhìn Lưu Chí Hoành, thế nhưng Lưu Chí Hoành cũng chỉ lắc lắc đầu.

"Tại sao cậu lại hỏi như vậy a ?"

"Buổi tiệc tốt nghiệp năm ngoái hắn không phải đã nói rằng cái gì ở buổi lễ động viên học tập gọi tên hắn, không phải là cậu sao ?"

Vương Nguyên suy nghĩ một chút, trả lời thế nào đây, khi đó đúng là có vài người đoán được là mình.

"Đều không phải a, hắn nhớ nhầm, tớ cũng đặc biệt buồn bực, sau đó tớ còn qua hỏi lại hắn."

"Nhớ nhầm ? Chuyện tỏ tình mà cũng có thể nhầm người a ?" Bạn học ngồi trước không quá tin tưởng vào câu trả lời này, nhưng Vương Nguyên vẫn liều mạng giải thích.

"Việc này Lưu Chí hoành cũng biết, không tin thì cậu hỏi cậu ấy đi.'

Lưu Chí hoành cực kỳ phối hợp liền thêm vào vài câu

"À, nguyên lai chính là như vậy a. Vương Nguyên cậu nên giải thích thì tốt hơn, diễn đàn trường học đều lao xao hết lên rồi, mọi người trong buổi tiệc tối hôm đó đều biết việc này mà."

"Giải thích cái gì a, thật phiền !" Vương Nguyên tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng vẫn là khó tránh khỏi nổi lên gợn sóng. Cậu lấy điện thoại ra, mở lên diễn đàn trường mấy trăm năm rồi không mở, liền bắt gặp bài đăng mở đầu.

"Học sinh năm ba VTK công khai thổ lộ với học đệ !"

Một số bài trả lời bằng chữ viết tắt chữ cái đầu tên của họ như : Clgt ? VTK hay VN là bạn gái ? Lại có một số người gọi trực tiếp tên đầy đủ, lại có người nói sáng sớm liền thấy hai người dắt tay đi mướn phòng, phía dưới còn có một đống nhận xét phụ họa, thực sự là mất mặt quá.

Vương Nguyên nén giận, gửi tin nhắn cho Vương Tuấn Khải.

"Hôm nay tan học có chút việc, đừng tới đón em."

Thời điểm tan học, Lưu Chí Hoành cầm đến mấy cái thư tình đưa cho Vương Nguyên.

"Mới khai giảng liền có nhiều thư tình như vậy sao ?" Vương Nguyên cảm thấy kỳ lạ tại sao hôm nay Lưu Chí Hoành không có mấy biểu hiện lưu manh như mọi lần, trái lại có điểm nghiêm túc.

"Nhị Nguyên, tớ chỉ đem một phần mười đến cho cậu... Hơn nữa hình như đều không phải thư tình..."

Vương Nguyên mở ra một bức.

"Vương Nguyên, tớ thích bạn lâu như vậy... Bạn lại cư nhiên cùng một chỗ với một người con trai khác ?"

Lại lấy một bức nữa.

"Mình rất thích Vương Tuấn Khải, bạn có thật là bạn gái của anh ấy không ?"

"Là bạn trai !" Vương Nguyên lầm bầm một tiếng.

"Nhị Nguyên a, cậu cũng đừng để ý, bọn học sinh trung học đó mà, thường rất hay nông cạn thiếu suy nghĩ, không chừng bọn họ sẽ lâp tức quên đi chuyện này."

"Nói như cậu không phải học sinh trung học vậy, tớ đi về."

Vương Nguyên giọng nói không được vui, Lưu Chí Hoành cho rằng tâm tình cậu ấy hiện tại nhất định không thoải mái, cũng không có nói lại.

Buổi tối thời điểm ngồi ăn mỳ Ý Vương Tuấn Khải làm, Vương Nguyên hoàn toàn mang một bộ dáng tâm tư nặng nề, Vương Tuấn Khải như thường lệ sờ sờ đầu cậu hỏi làm sao vậy, thế nhưng Vương Nguyên căn bản là né người sang một bên, tránh khỏi bàn tay đối phương.

"Không có việc gì." Vương Nguyên miễn cưỡng bày ra bộ dáng tươi cười.

"Lại bị lão sư phạt đứng ?"

"Không có a, hôm nay em hơi mệt."

"Vậy làm xong bài tập đi ngủ sớm một chút."

"Ân."

Vương Nguyên viết xong bài đã hơn mười giờ, tắm xong liền qua phòng dành cho khách nằm, gọi điện thoại cho mẹ, lão mẹ cũng đã đến nơi, đang ở bệnh viện, cậu quan tâm hỏi han về tình hình của cha xong, một lát sau thì cúp điện thoại.

Vương Nguyên tắt đèn trên đầu giường, thế nhưng lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, nghĩ liền lấy điện thoại di động ở đầu giường mở diễn đàn kia ra, lập một tài khoản, nghĩ hay là bản thân mình viết một cái nhận xét.

"Mình và Vương Tuấn Khải chính là bạn tốt." Không được, như vậy không phải bại lộ thân phận của mình sao.

"Mình là bạn thân của bọn họ, bọn họ là bạn tốt." Không được, như vậy lại không có sức thuyết phục.

"Bạn phía trên nói lung tung coi chừng sập nhà đó." Nói như vậy hình như quá độc ác, không nên không nên, lỡ như thật sự sập nhà thì biết phải làm sao.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại hắt lên làm cho mắt Vương Nguyên có điểm đau nhức, bất quá cậu vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời nào cho phù hợp.

Bỗng nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, Vương Nguyên nhanh tay đem điện thoại giấu vào trong chăn.

"Anh đến làm gì, em đang ngủ a."

"Đứa ngốc, ngủ cũng không thể nghịch điện thoại được !"

"Làm sao anh biết a ?"

"Nhìn từ cửa sổ qua đều thấy hết rồi."

"Được rồi... em ngủ không được." Á, lại không cẩn thận nói thật ra rồi.

"Làm sao vậy, nhìn em cả ngày hôm nay đều không vui." Vương Tuấn Khải mở cửa đi vào, hắn mặc áo ba lỗ màu đen và quần lửng, ngồi bên giường Vương Nguyên.

Vương Nguyên đem giấu điện thoại ra phía sau, không cẩn thận ấn đúng một phím, ánh sáng từ màn hình xuyên thấu qua tấm chăn mùa hạ mỏng manh bị Vương Tuấn Khải phát hiện.

"Lẽ nào, là đang xem cái gì không thể cho ai biết ?"

"Không có a."

Vương Tuấn Khải đưa tay với vào trong chăn lấy điện thoại của cậu, Vương Nguyên che che giấu giấu không để cho hắn lấy.

"Ê ê anh đừng có sờ loạn a !" Vương Tuấn Khải tùy tiện cù khắp người cậu, Vương Nguyên đành phải buông tay, Vương Tuấn Khải liền cầm lấy điện thoại di động lên.

Vương Nguyên không thể làm gì khác ngoài bối rối nhìn Vương Tuấn Khải, đối phương đang đọc bài đăng trên trang chính.

"Em vì cái này mà cả ngày hôm nay đều không vui ?"

Xem thấy không thể gạt được hắn, Vương Nguyên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận.

"Đúng vậy, em không muốn chúng ta bị bọn họ nói như vậy, thật phiền !"

"Là lúc đó anh quá kích động, nói mà không lo lắng đến em."

"A ? Không phải là lỗi của anh a, kỳ thực em lúc đó... Rất cảm động..."

"Vậy tại sao lúc đó không trả lời anh ?"

"Trước tiên khoan nói chuyện đó, hiện tại cái này phải làm sao a ?"

"Em muốn như thế nào ?"

"Em ngày hôm nay đã nói với bạn học rằng... Lúc đó anh nhớ nhầm..."

"Được, chúng ta cứ như vậy giải quyết !"

"A ? Giải quyết như thế nào ? Lý do này không phải là rất ngốc sao ?"

"Em ngủ đi, giao cho anh, đừng suy nghĩ nhiều."

Vương Nguyên tay vô thức nắm chặt lấy góc chăn, ngơ ngác nhìn Vương Tuấn Khải đi ra ngoài.

"Anh chờ một chút."

"Hả ?"

"Đến đây đi."

"Làm sao vậy ?" Vương Tuấn Khải quay người bước đến bên Vương nguyên, cho rằng cậu có chuyện muốn nói.

"Chụt !" Vương Nguyên làm bộ lơ đãng dùng môi chạm một cái vào mặt hắn, sau đó lập tức chui đầu vào trong chăn nói.

"Em là bạn trai của anh chứ không phải bạn gái, ngủ ngon."

"Ngủ ngon, đứa ngốc." Vương Tuấn Khải kéo cái chăn xuống, hôn lên trán của người kia.

Ngày hôm sau lúc đi học, Vương Nguyên lại mở diễn đàn lên coi. Cái bài đăng kia đã được thay thế bằng bài đăng khác.

"VTK tỏ tình bị Trịnh Tử Kì từ chối, với lý do rất ngốc nghếch !"

Vương Nguyên mở bài đăng lên, tên người đăng bài là "Tam Trung Hổ Gia".

"VTK thật ngốc nghếch, đi bày tỏ mà cũng có thể nhớ nhầm, bị cự tuyệt cũng đáng đời !"

Phía dưới không biết chủ thớt nào đã viết cái này, cũng có rất nhiều người cũng đồng tình.

"Tiệc tốt nghiệp hôm đó là hắn nói Trịnh Tử Kì, thế nhưng lại nhớ nhầm sang người anh em Vương Nguyên, không phải là hôm lễ động viên học tập."

Phía dưới trả lời toàn là nói không tin.

"Làm sao có thể a, lý do này quá sức là ngốc rồi !"

"Chủ thớt gạt người quá !"

"Tôi yêu cầu phải trừng trị Trịnh Tử Kì đi !"

"@Trịnh_Tử_Kì_trường_nữ_sinh_bên_cạnh"

Đến nhận xét thứ 98 thì Trịnh tử Kì xuất hiện.

"Chính là như vậy... Không nghĩ tới VTK lại ngốc như vậy... Vì chuyện này mà làm cho người anh em Vương Nguyên bị hiểu lầm, nếu là ta ta cũng đánh hắn rồi... Ta rõ ràng là ở buổi lễ động viên có gọi tên hắn... Chuyện này có thật chỉ là các ngươi không biết thôi... Cứ như vậy mà đòi truy vấn ta..." Bài trả lời này được đăng kèm theo một tấm ảnh tự chụp bên dòng sông.

Vương Nguyên không biết nên khóc hay cười, ngày hôm qua chính mình đưa ra ý kiến ngốc nghếch như vậy mà vẫn có thật nhiều người giúp cậu nói dối, có lẽ bọn họ nói ra những lời như vậy nội tâm nhất định cũng rất thống khổ a... Bất quá mặc kệ như thế nào, cái tin chướng mắt kia cuối cùng cũng đã biến mất rồi.

Vương Nguyên liền gửi một tin nhắn cho Trịnh Tử Kì.

"Cảm ơn !"

"Tôi làm sao lại xui xẻo như vậy khi quen hai người... Bất quá không biết sau này cò phải làm tới mức nào nữa đây."

Vương Nguyên nhìn điện thoại di động thở phào nhẹ nhỏm, bạn học ngồi trước cũng cầm điện thoại di động thận trọng hỏi Vương Nguyên.

"Mới đọc bài đăng kia sao ?"

"Ừ."

"Vậy cậu sẽ không.,. Vì chuyện này mà đánh nhau với người đó một trận chứ ?"

"Không đâu ! Hiện tại hắn ra trường rồi, hơn nữa hắn còn vừa bị từ chối chắc là đang đau khổ, người huynh đệ như tớ đương nhiên phải thông cảm cho hắn chứ !" Vương Nguyên cất điện thoại di động, tin nhắn cũng đã báo gửi đi thành công.

"Tan học đừng quên đón em về nhà."

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top