Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cầm nhầm gậy?"



Mắt của Vương Nguyên bị nước mưa xối vào làm cho mở không được, bất quá vẫn có thể thấy rõ trên tay mình rõ ràng có gậy, nào có nhầm a.



Nhìn lại, trên tay Vương Tuấn Khải đang đuổi sát mình cũng đang cầm gậy.





Vậy cây gậy trên tay mình. . .?



Lại quay đầu nhìn đội bên cạnh, tuy rằng bị che bởi hơi nước nên không thấy rõ ánh mắt đối phương đúng hay không đang nhìn mình một cách oán giận, nghe cũng không rõ có phải hay không người bạn kia đang kêu lên trả gậy cho ta. Thế nhưng trên tay. . . Hình như quả thực cũng có một cái a!



Vương Nguyên hiện tại rốt cục đã rõ ràng! Thời gian truyền gậy chật vật có điểm kỳ quái, hình như là lơ đãng nên hướng tới lòng bàn tay của người kia, theo lý thuyết thì Vương Tuấn Khải cũng không có dùng lực lớn như vậy a. Như vậy nguyên nhân tiếng xôn xao của khán giả cũng đã thông suốt, hóa ra đều là cười cậu a.



Buồn bực nhất chính là người trao gậy ở vị trí thứ ba của đội bên cạnh, quả thực, mưa rơi quá lớn, để đi tắt chạy ra khỏi quỹ đạo của mình, cũng không cẩn thận vung gậy đến người chạy thứ tư của đội này, thế nhưng trong nháy mắt, cây gậy đã bị đoạt đi rồi là chuyện gì xảy ra? !



Sở dĩ cục diện bây giờ là, có ba người đang đuổi theo sau Vương Nguyên: Vương Tuấn Khải, người chạy thứ ba và người chạy thứ tư của đội bên cạnh. Vương Nguyên chỉ cảm thấy chơi thật khá, trời mưa to, còn bị ba người đuổi theo, cậu tiếp nhận cây gậy Vương Tuấn Khải truyền đến, Vương Tuấn Khải còn tưởng rằng Vương Nguyên sẽ đem gậy đối phương đưa cho mình, ai dè cậu chỉ quay đầu lại quăng một câu sẽ cầm gậy của cả hai đội chạy.



Mưa lớn như vậy, bốn người lần lượt vượt tới đích, hai người đội đối phương lập tức hướng trọng tài lý luận, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cũng không có lưu ý kết quả như vậy, Vương Nguyên đem hai gây gậy vứt sang một bên, mệt nhọc cúi người xuống chống tay trên đầu gối thở dốc, Vương Tuấn Khải giục cậu mau tới dưới mái hiên của đài chủ tịch, Vương Nguyên lau mặt một cái, sau đó liền đem tay nỗ lực vỗ vai Vương Tuấn Khải.



"Vương Tuấn Khải! Chúng ta thi chạy đi"



"Hả? Em bị ngốc sao, mưa lớn như vậy, quay trở lại mau lên"



"Chạy tới chỗ đó đi, nếu anh bắt được em, em liền. . ." Vương Nguyên căn bản không nghe Vương Tuấn Khải nói, dùng tay chỉ đường chạy đối diện.



"Liền sẽ làm sao?"



Vương Nguyên cười cong mắt, khóe miệng cũng cong lên một độ cong thật đẹp mắt.



"Tới đây, thắng em sẽ nói cho anh biết"



Mưa thật to làm cho tâm tình thật tốt. Vương Nguyên vui vẻ đùa nghịch, như một đứa nhỏ mê nghịch nước. Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cười vui vẻ như vậy, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt cậu, trên đường chạy chỉ còn có hai người đang đuổi nhau trong mưa, Vương Nguyên quay đầu hướng hắn cười, nhìn thấy tóc và áo thun của Vương Tuấn Khải đều bị nước mưa xối lên, tóc mái rũ xuống che ở hai mắt.



Cảm giác được hắn đuổi theo, giống như là một loại cảm giác hưởng thụ gây nghiện.



Không thích người khác nhìn Vương Tuấn Khải, liếc mắt cũng không được, nam cũng không được, nữ càng không được. Giống như hai năm trước đem thư tình ném vào thùng rác, lòng ganh tị của Vương Nguyên đã muốn hướng toàn thế giới chứng minh:



Anh chỉ có thể đuổi theo em, duy nhất đuổi theo em.



Vương Tuấn Khải mới không cảm thấy đuổi bắt trong mưa có bao nhiêu lãng mạn, một lòng chỉ sợ Vương Nguyên bị cảm lạnh, quả nhiên là bước nhanh đuổi kịp cậu. Đây cũng là dự liệu trong lòng Vương Nguyên, cho nên cậu chỉ là đứng ở trong mưa ngây ngốc cười, sau đó gục trên vai Vương Tuấn Khải bắt đầu ho khan.



"Em xem, ho rồi, sẽ bị cảm lạnh đó, mau trở về đi"



"Không, mới nãy không tính, anh đừng có nhanh như vậy đuổi theo em"



"Bị cảm thì làm sao bây giờ?"



"Dù sao cũng có anh chăm sóc em mà"



"Chờ tạnh mưa anh cùng em chạy bộ, anh thắng rồi, vừa nãy em muốn nói cái gì?"



"Em nói là em thắng mới nói cho anh biết"



"Vậy cho em thắng"



Vương Tuấn Khải là một người không chịu thua, thế nhưng ở trước mặt Vương Nguyên, bất tri bất giác học được cách thoả hiệp vô số lần.



Vương Nguyên tuy rằng nghĩ cách này thật không có ý nghĩa, thế nhưng xem chừng tiếp tục tùy hứng như vậy sẽ làm Vương Tuấn Khải giận a. Đi tới bên người Vương Tuấn Khải, nhón chân ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng nói:



"Em liền, là người của anh, cho nên, anh cũng chỉ được là người của em"



Vương Tuấn Khải nghe được Vương Nguyên nói như vậy, cười lộ ra hai cái răng nanh.



"Liền cái này sao?"



"Đúng vậy, là cái này, không được sao?"



"Được được được, em là của anh mà, mau trở về thôi"



Rõ ràng trọng điểm là ở nửa câu sau, lại bị biến thành điều dư thừa.





Tâm tư nhạy cảm và tinh tế, tâm tình đơn giản và thuần khiết. Trời mưa to luôn luôn làm cho người ta trở nên muốn thẳng thắn, tí tách tí tách giống như tâm tình crua tiếng mưa rơi, tim đập thình thịch rung động liên tục.



Luôn luôn có anh ở bên cạnh, cho nên mới cảm thấy giảm bớt được cảm giác khủng hoảng, thế nhưng em là một đứa không làm được gì, tùy hứng ngốc nghếch, nghịch ngợm lại không làm gì tốt, thích ăn cũng không biết nấu, gậy cũng cầm nhầm. . . Thế nhưng anh nhất định, chỉ có một mình em có được không.



Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên chạy đến dưới mái hiên của đài chủ tịch, sau đó chính mình lại chạy vào trong mưa.



"Ê nha anh đi đâu?"



"Em ở đây đợi, anh đi lấy ô"



Trong thao đường người hầu như đã đi hết sạch, Lưu Chí Hoành cùng với Dịch Dương Thiên Tỉ đều đến tìm Vương Nguyên, Vương Nguyên hỏi một chút kết quả xử lý như thế nào, hình như định trao đồng giải nhất. Lưu Chí Hoành hỏi Vương Nguyên thi xong rồi mà còn chạy tiếp làm gì, Vương Nguyên nhất định không nói cho cậu, thời gian đó hai người đùa nghịch với nhau. Vương Tuấn Khải cũng cầm ô tới rồi, bốn người ba cái ô, Vương Nguyên tự nhiên cứ như vậy chui vào trong ô với Vương Tuấn Khải. Hắn lấy từ trong balô ra một cái áo khoác, bảo Vương Nguyên mặc lên người để khỏi bị cảm lạnh.



Hai ngày đại hội thể dục thể thao, động tâm chính là trong nháy mắt.



Quả nhiên, Vương Nguyên sau khi trở về bị cảm chừng mấy ngày, Vương Tuấn Khải ở bên cạnh lại càm ràm, thế nhưng một bên cậu cảm thấy hắn dong dài một bên lại cảm thất rất an tâm. Bởi vì hắn sẽ không đối với người khác như vậy, có đôi khi Vương Nguyên gối đầu suy nghĩ a, tưởng tượng Vương Tuấn Khải đối với người khác thao thao bất tuyệt dặn nhất định phải ăn cơm thật ngon, phải chú ý thân thể, phải thường xuyên về nhà thăm mẹ, sau đó sẽ ôm chặt gối lắc đầu phủ định huyễn tưởng, loại huyễn tưởng này quá kỳ quái, nhất định sẽ không xảy ra. Có đôi khi lại nghĩ đến Dịch Dương Thiên Tỉ nói ánh mắt của Vương Tuấn Khải là của anh trai dành cho em trai, đã cảm thấy nhất định là Thiên Tỉ nhìn nhầm rồi.



Kỳ thực đối với Thiên Tỉ, cách cậu ta lý giải về tình cảm anh em đối với người khác có chút bất đồng.



Trong phòng kí túc xá của Vương Nguyên có ba vấn đề lớn:  Vấn đề tình yêu của Vương Nguyên, vấn đề độc thân của Lưu Chí Hoành và vấn đề về  gia đình của Dịch Dương Thiên Tỉ.



Bất quá dù sao cũng là con trai, có một số việc sẽ không dễ dàng thổ lộ, một mặt kỳ thực đã lâu nên đã quên, một mặt nói loại sự tình này có vẻ khác người.



Rất nhanh đến cuối kỳ, ban văn thể mĩ của Vương Nguyên lại bắt đầu hoạt động: Thi nhảy. Kỳ thực Dịch Dương Thiên Tỉ vốn không muốn tham gia, dù sao cũng nhanh đến cuối kỳ. Thế nhưng người đứng đầu khoa sẽ đại diện để thi đấu vũ đạo toàn trường, cho nên trong khoa nói Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành phải dùng mọi biện pháp nhõng nhẽo cho đến cứng rắng để lôi kéo cậu ta tham gia. Cái con người ngạo kiều này sớm đã điền xong phiếu đăng kí, chỉ là thích hưởng thụ nhìn bộ dạng Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành ở trước mặt khen cậu ta nhảy thật quá là đẹp trai đi, cho nên mãi đến ngày cuối cùng trước khi hết hạng đăng kí mới chậm rãi đem giấy đăng kí đã điền xong giả vờ lơ đãng làm rơi xuống đất, Lưu Chí Hoành tự nhận là tay mắt lanh lẹ liền từ dưới đất cầm lấy, phát hiện giấy đều đã điền xong sau đó kinh bỉ quăng một câu: Cậu đúng là đồ ngạo kiều.



Đến ngày thi đấu, kỳ thực Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành đem đến cho Thiên Tỉ một điều bất ngờ, cho nên rút thăm cũng động tay động chân, làm Thiên Tỉ là người cuối cùng lên sân khấu.



Tài ăn nói của Vương Nguyên rất tốt, cho nên liền tranh tài làm người chủ trì. Lưu Chí Hoành kéo Thiên Tỉ ra phía sau sân khấu luyện tập, không cho cậu ta phát hiện ai là ban giám khảo.



Đợi đến lúc Thiên Tỉ lên sân khấu, vốn là muốn tùy tiện nhảy vài cái, khoa này học thì nhiều, mà biết khiêu vũ lại ít, người nhảy tốt càng không nhiều lắm, không nói Thiên Tỉ gần như đã nắm chắc giải nhất mà đến Lưu Chí Hoành cũng còn có thể.



Thế nhưng vừa lên đài, Thiên Tỉ choáng váng, giám khảo đang ngồi kia, chính là người đội trưởng đã hơn nửa năm không gặp, có lẽ là thật lâu không nhảy, cho nên có chút mập ra, nhưng vẫn còn mặc quần áo đồng phục của câu lạc bộ.



Từ đầu đến cuối Dịch Dương Thiên Tỉ đều đem động tác kỹ thuật nhất ra nhảy, có vài động tác thậm chí dùng sức quá mạnh, vừa nhìn liền thấy là cố ý thể hiện mình, không bất ngờ liền lấy được giải nhất, từ lúc đợi nhảy hết cho đến lúc trao giải, ánh mắt của Thiên Tỉ chưa từng rời khỏi đội trưởng. Chờ đến lúc Vương Nguyên tuyên bố cuộc thi kết thúc, Thiên Tỉ lập tức đi xuống phía dưới tìm đội trưởng.



"Đội trưởng. . ."



"Thiên Tỉ, biểu hiện không tệ. . ."



"Đội trưởng. . . Cuộc thi lúc khai giảng. . ."



"Đều là lỗi của cậu"



"A?. . ."



"Cậu là muốn anh nói như vậy sao?" Đội trưởng sờ sờ đầu Thiên Tỉ, giống như cha khích lệ con trai "Kỳ thực, mỗi một lần cậu biểu diễn, anh đều cảm thấy rất  hài lòng, bởi vì cậu rất chú tâm"



"Thế nhưng anh. . . Thực sự không nhảy nữa sao?" Thiên Tỉ ngại ngùng cho đến bây giờ vẫn không có giảm bớt.



"Ai nói anh không nhảy?"



"A?"



"Anh a, đang dạy con anh nhảy, nhóc con hiện tại ba tuổi rồi, ngày nào đó sẽ đưa đến cho cậu xem một chút, khi đó cậu đại khái cũng là đội trưởng câu lạc bộ của chúng ta rồi đi"



"Làm sao có thể, tài năng của em vĩnh viễn không thể nào vượt qua được anh"



"Cậu đã vượt lên trước anh, nhảy so với tên mập chết bầm này tốt hơn rồi đấy"



Nhìn trên mặt Thiên Tỉ đã lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn, nghĩ cách mời đội trưởng tới cũng là tốn không ít công phu, nhìn Thiên Tỉ và đội trưởng nói chuyện câu lạc bộ nhảy, hai người cũng không nhẫn tâm quấy rối, Lưu Chí Hoành cầm túi của Thiên Tỉ, bỗng nhiên ý thức được bên trong điện thoại di động đang vang lên.



"Thiên Tỉ, điện thoại kêu"



"Nga. . . Đội trưởng, em đi nhận điện thoại một chút"



Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy điện thoại di động, thấy trên màn hình hiển thị "Nhà"



Lại nói cái số này nửa năm mới gọi điện cho mình một lần, chỉ có trước khi nghỉ đông xác nhận mình một chút không trở về nhà, sau đó hỏi một chút thành tích học tập có đúng hay không được hạng nhất.



Do dự một chút, vẫn là nhận nghe điện thoại.



"Alô?"



"Nam Nam?"

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top