Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48 (Warning 18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải thời gian nghỉ hè năm thứ nhất quay trở về Mĩ, bị bạn bè kéo đi đến gay bar một lần. Hắn biết bên trong có bao nhiêu dơ bẩn, mê dược, ma túy, tình ái thối nát. Những thứ này vì dục vọng mà muốn giao hòa thể xác, thật sự làm hắn chán ghét và có ác cảm.



Cho nên lúc tìm tiệm thuốc có đi ngang qua quầy rượu kia, thấy một cặp đôi đồng tính quần áo xộc xệch đi ra, Vương Tuấn Khải có một loại cảm giác nói không được.



Chờ đến lúc trở lại khách sạn, vừa vặn đụng tới Vương Nguyên thở hổn hển, mặt phiếm hồng mơ hồ như uống say từ phòng tắm đi ra, Vương Tuấn Khải vừa mới đi mua thuốc cảm về tiến tới đưa tay thử xem nhiệt độ trên trán cậu.



Vương Nguyên thoáng cái liền tê liệt ngã lên trên người hắn.



"Vương Tuấn Khải. . . Em khó chịu quá. . ."





Dưới hạ thể chỉ vây quanh bằng khăn tắm, bộ phận kia của cậu rõ ràng đang lộ ra ngẩng đầu đứng thẳng.



Thân thể nóng hổi, hạ thể vô thức ma sát. Vương Tuấn Khải một chút liền đã hiểu.



"Vương Nguyên, vừa nãy trong quán bar em có uống gì không?"



Hiếm khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải nghiêm túc như thế này, lần trước làm cho hắn tức giận, giống như lúc bị hắn phát hiện mình đã ăn mì gói thật lâu.



"Có. . . Có một người lạ mời em uống rượu, thế nhưng. . . hắn không giống người xấu a" Biết mình hình như phạm sai lầm, Vương Nguyên cho dù giải thích cũng không tránh khỏi lo lắng.



"Em đều lớn như vậy, trước khi làm gì có thể suy nghĩ thật kỹ một chút có được không?"



". . ." Vương Nguyên biết mình giải thích thế nào đi nữa cũng không được, đơn giản cũng không kiếm cớ nữa ". . . Vậy tự em đi giải quyết một chút. . ."



"Đứng cũng không vững" Vương Tuấn Khải cau mày một phen đem Vương Nguyên trực tiếp ôm lên đưa cậu đến đặt trên giường.



Vương Tuấn Khải đi lấy cho Vương Nguyên một ly nước đặt ở đầu giường, còn có vừa xuống lầu mua sữa tươi vị dâu tây mà Vương Nguyên thích nhất. Vương Nguyên nằm ở trên giường khó chịu phát sinh thở dốc trầm thấp, một tay kẹp ở giữa hai chân, đoán chừng là không muốn để cho Vương Tuấn Khải nghe được, cho nên dùng tay kia che miệng. Đôi chân đều xoắn xuýt vào nhau, bởi vì dục vọng ở giữa thôi thúc làm cho tim cậu đập rất nhanh, không tự chủ làm cho hai chân quấn quít qua lại ma sát để hóa giải.



Vương Tuấn Khải mất hứng cũng không làm gì được đành mặc kệ, chỉ là không có tắt đèn, sau khi lên giường liền quỳ cúi xuống, không có màn dạo đầu, không có bất kỳ âu yếm, thậm chí không nói tiếng nào, mà bắt đầu đem khăn tắm cởi ra, lấy tay đặt lên phân thân của Vương Nguyên, thô lỗ chà xát lên xuống. Đại khái là bởi vì dược tính, chất lỏng sền sệt so với bình thường càng chẳng thể tiết chế mà chảy xuống, thế nhưng hai người đều không nói gì, căn phòng sáng sủa lại yên tĩnh chỉ có tiếng dịch bắn ra cùng với tiếng thở dốc không kìm nén được phát ra từ miệng Vương Nguyên, giống như hắn là cố ý dùng cảm giác xấu hổ này nghiêm phạt cậu không hiểu chuyện.



Sau khi bắn ra, Vương Nguyên một bên thở dốc một bên mở mắt, nước mắt đã tràn đầy viền mắt.



"Vương Tuấn Khải. . . Anh đừng giận, em biết em sai rồi"



"Còn đang khó chịu sao?"



"Lúc nãy em đi tắm cũng xối nước lạnh rất lâu, thế nhưng cảm giác này vẫn không giảm đi" Giọng nói ủy khuất như một đứa trẻ nóng lòng muốn giải thích, nghe như đang muốn khóc òa lên. Dù sao bị chuốc cũng là Vương Nguyên, sự thay đổi đột ngột này Vương Tuấn Khải lại chính là người sợ nhất.



"Vương Tuấn Khải. . ." Vương Nguyên không muốn khóc, nước mắt lại không ngừng được, chỉ hy vọng đại não trước khi bị dục vọng chiếm lĩnh có thể xác nhận hắn không vì mình phạm sai lầm mà tức giận.



Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, ánh mắt cuối cùng cũng nhu hòa trở lại.



"Anh không có giận, anh là sợ em không có anh bên cạnh sẽ bị tổn thương, em luôn luôn không biết phải bảo vệ mình, em nếu như bây giờ còn đứng ở quán bar, biết sẽ phát sinh cái gì không? Những người đó sẽ đem em đến khách sạn, mà căn bản cũng có thể ngay tại quán bar đó mà lột quần em ra. . ."



Giúp Vương Nguyên vén vài sợi tóc trên cái trán đầy mồ hôi, lời dặn dò còn chưa nói hết, Vương Nguyên đã nắm lấy cánh tay hắn, tuy rằng tay đã xụi xuống chỉ có thể nhẹ nhàng níu ở trên cánh tay mà thôi.



"Vương Tuấn Khải. . . Anh đừng nói nữa. . . Em sợ. . ."



"Hiện tại đã biết sợ? Vì sao ngay từ đầu lại muốn một mình uống rượu?"



"Vương Tuấn Khải. . . Em chỉ muốn cùng anh làm" Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.



Những lời này chính là phòng tuyến cuối cùng. Nếu như nói tiếp, đối với Vương Nguyên chính là muốn thỏa hiệp. Giả bộ đạo đức, cuối cùng vẫn bại lộ bởi ham muốn dục vọng của con người.



Giúp cậu lau đi nước mắt, cặp mắt mê người kia lại bị che mờ bởi hơi nước, trên da thịt trắng nõn như muốn tỏa sáng lại ửng lên màu hồng nhạt, yếu hầu rung động, năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng nắm ở cánh tay hắn, thân thể xích lõa bởi vì nóng nực mà vặn vẹo.



Tất cả đều toả ra ý nghĩ nóng bỏng mà muốn yêu thương.



Vương Tuấn Khải trong đầu chớp mắt nghĩ đến chính mình còn chưa có tắm, thế nhưng cũng cứ như vậy chớp mắt lại nghĩ thôi vậy. Bước tiếp theo chính là đem đèn lớn tắt đi chỉ để lại đèn đầu giường, sau đó lưu loát cởi áo thun trên người ra, một lần nữa áp trên người Vương Nguyên.



Từ môi bắt đầu, ôn nhu dùng lưỡi liếm đến môi dưới khô khốc của Vương Nguyên, lại chậm rãi tiến nhập khoang miệng, chậm rãi an ủi bất an của cậu, nhẹ nâng khuôn mặt của cậu như đang cầm một thứ đồ thủy tinh dễ vỡ.



Anh đối với em có trách cứ một vạn câu đi chăng nữa, toàn bộ cũng bởi vì sợ.



Sợ mất đi em.



Em có biết hay không chính mình rất trân quý, anh làm sao có thể để thân thể của em ở trong tay người khác. Thế giới này không phải ai cũng ôn nhu mà đối đãi với em, sỡ dĩ anh vì ích kỉ, muốn đem em vĩnh viễn nằm trong vòng tay của anh, muốn cho em không phải hứng chịu bất kỳ thương tổn nào.



Em bây giờ cứ vô thức lộ ra biểu tình mê người như vậy, anh làm sao có thể cho phép người khác nhìn thấy được.



Bị Vương Tuấn Khải xoa nắn, Vương Nguyên liền thay đổi rất kỳ lạ, so với thân thể cực nóng của mình, da thịt Vương Tuấn Khải lại muốn mát mẻ như thế này. Bởi vì dược tính, Vương Nguyên lập tức liền nổi lên phản ứng, khát vọng đã đến điểm cực hạn, nửa thân dưới bắt đầu ma sát bụng dưới của đối phương.



Vương Tuấn Khải hôn đến đùi trong của Vương Nguyên cũng biết cậu đang phải nín nhịn rất khó chịu, ngẩng đầu nhìn khóe môi đang thở dốc của Vương Nguyên. Sau đó đem đầu vùi sâu vào nơi khoảng cách giữa hai chân của Vương Nguyên, cố gắng đem toàn bộ của cậu ngậm vào trong miệng.



Vương Nguyên cho dù ý thức không rõ ràng cũng bị hành động kia hù dọa, đầu óc trống rỗng, vô thức đưa tay nắm lấy tóc của Vương Tuấn Khải đang ở giữa hai chân mình.



"Đừng. . . Buông ra"



Đôi tay mềm yếu vô lực của cậu làm sao có thể đẩy hắn ra.



Vương Tuấn Khải hết sức chăm chú dùng miệng âu yếm, dùng lưỡi liếm tận mật dịch đang chảy xuống, tỉ mỉ mút vào sau đó dùng lưỡi kích thích đầu mút, làm cho bụng dưới Vương Nguyên một trận đau buốt, hai chân cũng không nhịn được vừa run run vừa cọ vào sau lưng của Vương Tuấn Khải.



Cảm giác vừa ấm áp vừa ướt át, làm cho Vương Nguyên cả người đều tê dại. Hai tay của Vương Tuấn Khải không có chỗ để, đành cầm lấy drap giường. Nỗ lực cắn răng kiềm chế mình không làm rơi ra cái của đối phương trong miệng.



"Vương Tuấn Khải. . . Anh. . . Buông ra"



Rõ ràng chính mình gấp đến độ lại một lần nữa khóc lên, Vương Tuấn Khải căn bản thế nào lại không để ý tới.



Ở lần dùng lực mút vào một chút, Vương Nguyên dù không muốn cũng không có cách nào khác, vẫn là bắn ra.



Bởi vì cảm thấy thẹn mà lấy tay che đôi mắt đã khóc của mình. Vương Tuấn Khải cầm lấy sữa tươi dâu tây bên giường uống vào, ừng ực ừng ực tiếng nước khiến cho Vương Nguyên lại có liên tưởng không tốt, cho là hắn nuốt mất.

"Em có muốn nếm thử? Mùi vị của chính mình?"

"Không cần không cần không cần" Vương Nguyên đem chăn kéo lên, sợ hắn thực sự sẽ làm chuyện như vậy, đánh chết cũng không cần.

Vương Tuấn Khải mạnh mẽ đem chăn kéo xuống, sau đó dùng miệng ép cậu. Vương Nguyên muốn phản kháng lại căn bản là không có sức lực, mặc cho sữa tươi dâu tây từ bên mép chảy xuống, lúc Vương Nguyên bị ép uống vào, bỗng nhiên cảm giác không đúng lắm, lại dùng đầu lưỡi liếm miệng một cái.

"Anh gạt em. . ."

"Không gạt em, mùi vị của em chính là giống như thế này" Hắn cười, lại uống xong một ngụm, lần này Vương Nguyên rốt cục thấy rõ ràng, Vương Tuấn Khải là uống cái gì.

"Em cũng muốn uống. . ."

Vương Tuấn Khải đem sữa tươi đưa cho cậu, nhưng Vương Nguyên chưa kịp chìa tay nhận, đã nhìn thấy đôi mắt như cuốn hút cả thế giới của hắn cong lên một cái, Vương Tuấn Khải uống một hớp, sau đó cúi người tiếp tục an ủi thân dưới của Vương Nguyên.

"Vương Tuấn Khải, em cũng muốn. . ."

Vương Tuấn Khải lắc lắc cái hộp đưa cho Vương Nguyên xem, bên trong đã trống rỗng.



"Đều không phải cái này. . ." Lông mày nhẹ nhàng nhíu một cái làm bộ tức giận, ỷ lại vào sự cưng chiều của Vương Tuấn Khải, lại có thể đắc ý vênh váo.

Vương Tuấn Khải cười lộ ra răng nanh, đẹp trai lưu loát cởi dây lưng ra. Chợt nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn đèn bàn vẫn còn mở.

"Không cần tắt. . . Dù sao vừa nãy cũng thấy cái đáng sợ đó rồi" Vương Nguyên mắt hướng về phía trước liếc một cái, biểu tình rõ ràng vừa xấu xa lại có vẻ vô tội.

Vương Tuấn Khải khóe miệng hơi nhếch lên, đem chân của cậu giơ lên, dược tính gần như đã hết, thế nhưng thân dưới chân thực và khả ái của Vương Nguyên lại càng thêm mê người.

Vẫn theo trình tự, một bên hôn cậu một bên vì cậu mà bôi trơn mở rộng. Lần này chỉ mới hai ngón tay, Vương Nguyên đã nói có thể. Thiếu chút nữa liền đã quên mang bao, Vương Tuấn Khải đang chuẩn bị xuống giường lấy túi, Vương Nguyên không cho hắn đi.

"Anh có đúng hay không chê em bẩn?"

"Làm sao có thể"

"Không cho phép anh mang!"

Vương Tuấn Khải nằm xuống ghé vào lỗ tai cậu nói: Anh vẫn còn chưa tắm nha.

"Cũng không phải ai cũng sạch sẽ như anh, dù sao thì em cũng tắm rồi, hơn nữa em bệnh gì cũng không có! Đặc biệt khỏe mạnh!"

Cùng với nụ hôn nồng nhiệt thì lần giao hợp này so với lần đầu tiên dễ dàng hơn một chút, thật giống như thân thể Vương Nguyên vẫn đang đợi hắn, bao vây lấy toàn bộ Vương Tuấn Khải, mỗi một lần co rút lại làm cho chính mình không thể thoát ra được, lúc xâm nhập vào chỗ sâu nhất, nội bích ấm áp chăm chú bao lấy, giống như không cho phép hắn rời đi.

Giống như lần đầu tiên, Vương Nguyên ôm lấy lưng hắn, ghé vào lỗ tai gọi tên hắn.

"Vương Tuấn Khải. . . Vương Tuấn Khải. . ."

Mỗi một lần đều có thể chạm đến nơi thoải mái nhất của Vương Nguyên, mang theo giọng mũi thở gấp làm cho Vương Tuấn Khải nhịn không được cố sức kéo gần lại eo của cậu, càng thâm nhập vào sâu hơn bên trong.

Nhịp đập của hai người hòa làm một, chỗ sâu phần eo cảm giác như có dòng điện chạy qua, đau đớn nhưng hạnh phúc đan vào nhau, dục vọng đã lên đến giới hạn cùng nhau muốn phun trào ra ngoài.

Lúc này đây, chính là thời điểm cao trào.

Ở chỗ sâu trong cơ thể cảm giác ẩm ướt và ấm áp, người trước mắt mồ hôi ướt trán, lại ôn nhu hôn lên trán cậu.

Sau khi giúp cậu rửa sạch, hai người đều mệt ngủ thiếp đi, không lâu sau, nửa đêm Vương Nguyên tự nhiên lại một mình tỉnh lại, cậu chưa bao giờ biết, vốn dĩ Vương Tuấn Khải ngủ bên cạnh lại có lúc cũng thật giống một đứa trẻ, tựa đầu vào trong ngực Vương Nguyên, ôm thật chặt cậu, không cho cậu nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe được Vương Tuấn Khải nói mớ.

"Nhóc Vương Nguyên. . . Đừng rời xa anh. . ."

___

Bơ : Tới H mà cũng ngọt nữa là sao TT~TT Klq cơ mà hình như chỉ khi "hành sự" thì Vương Tuấn Khải mới ma lanh như thế này thôi thì phải =))) Bình thường cưng chiều Bảo bối không hết, đến lúc "làm việc" thì lại giở trò xấu xa  =))))))) Chậc! Chụy thích chú rồi đấy! Phát huy nhá! muahahha =)))))))))))

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top