Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ phòng thi tứ cấp bước ra, ba người chuẩn bị buổi trưa đi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng một chút, ai dè nửa đường nhận được tin nhắn của giáo viên phụ đạo, nói rằng trưa nay sẽ có một buổi gặp mặt tuyên truyền giảng giải, mỗi người đều phải có mặt. Rốt cuộc vì không có thời gian nên không thể làm gì khác hơn là thông qua phương án ăn trưa ở căn-tin, ăn xong sẽ chạy tới phòng học lớn đã được chỉ định.



Vốn đang cho rằng lại là tuyên truyền thi nghiên cứu các loại lớp phụ đạo, Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành trực tiếp nằm xuống trên bàn chuẩn bị ngủ, bảo Dịch Dương Thiên Tỉ lúc kết thúc gọi bọn họ một chút. Thế nhưng mới vừa ngủ đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ đánh thức, Vương Nguyên dụi dụi con mắt, nhíu mày không có chút cao hứng, không tình nguyện tiếp nhận trong tay cậu ta truyền tới một tờ tuyên truyền, mặt trên liệt kê một số đại học nước ngoài và chi phí, Vương Nguyên đem tờ tuyên truyền lật về phía sau "Hạng mục giao lưu ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè?"



"Cậu hẳn là muốn đi"



Dịch Dương Thiên Tỉ ngón tay chỉ ở một trường đại học tại Mỹ, cái này trường đại học ở chỗ đó, cũng là gần nhà bên Mỹ của Vương Tuấn Khải.



Một tháng nghỉ hè, vốn là Vương Tuấn Khải phải trở về nước Mỹ, hạng mục này thời gian cũng là một tháng, nếu quả như thật sự được đi nước Mỹ, liền lại có thể gặp mặt hắn.



"Hạng mục này chính là đặc biệt nhằm vào sinh viên năm hai, đặc biệt sau đó có thể cùng với bạn học bàn bạc một chút, thời gian cũng không dài, có thể đi trước để cảm nhận, xem xuất ngoại có thích hợp với mình hay không, coi như là thích ứng một chút"



Nghe xong người giảng giải tuyên truyền nói câu cuối cùng, Vương Nguyên trước tiên gọi điện thoại cho mẹ, xác nhận mẹ ở nhà, liền cưỡi xe chạy vội về nhà.



"Gấp như vậy về nhà để làm chi?"



Vương Nguyên vừa vào cửa thiếu chút nữa bị vấp chân chỗ cái thùng bên thềm cửa, mà mẹ lại nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon cắn hạt dưa xem ti vi, chỉ hướng Vương Nguyên liếc liếc mắt sau đó lại tiếp tục xem ti vi.



"Con đã lớn như vậy rồi, có thể hay không bước đi cẩn thận một chút, cứ khua đụng hoài như vậy chả trách không có bé gái nào để ý đến"



"Mẹ, mẹ để thùng ở cửa làm cái gì vậy?"



"Phải dọn nhà nên mẹ vứt đi vài thứ"



"À. . . A? ! Dọn nhà?"



"Vẫn còn sớm, là chuyện sang năm"



"Trước mắt không nói cái này, mẹ, con chuẩn bị hè này tham gia chương trình của trường đại học nên xuất ngoại một chuyến"



"Là việc này a? Cứ đi, cần gì phải vất vả chạy về nhà nói cái này"



"A. . . Cứ như vậy? !"



"Vốn là muốn cho con thi nghiên cứu sinh ở nước ngoài, hiện tại đi ra ngoài thể nghiệm một chút, tốt vô cùng"



"Đi đâu mẹ cũng không quản?"



"Trừ Châu Phi ra a, bao nhiêu tiền, mẹ cho con"



"Đồng ý cũng quá thẳng thắn đi, làm con còn tưởng rằng phải nghiêm túc cùng mẹ nói chuyện"



"Có cái gì để phải gặp mặt nói chuyện? Thôi được rồi, chính con cũng muốn xuất ngoại thi nghiên cứu sinh a"



"A. . . Dạ. . ."



"Có hay không thích trường học, tự xem qua rồi chuẩn bị một chút, con lên đại học mẹ cũng không muốn quản con, chuyện của mình phải suy xét cẩn thận trước khi làm"



". . . Mẹ con quay về trường học, nhớ con thì gọi điện cho con nha"



"Ai thèm nhớ con a, ôi chao, coi chừng cái thùng. . . Đứa nhỏ này"



Vương Nguyên căn bản không nghe được mẹ nói, lại bị vấp cái thùng ở cửa, sau đó phi chạy ra khỏi nhà, một bên cưỡi xe quay về trường học một bên gọi điện thoại cho giáo viên phụ đạo, hỏi cụ thể phương thức ghi danh, tới đèn xanh đèn đỏ vừa mới cúp máy, liền chuẩn bị gọi cho Vương Tuấn Khải, suy nghĩ một chút vẫn là không nên, chờ danh sách xác định xuống tới sẽ cho hắn một bất ngờ.



Cùng báo danh còn có Lưu Chí Hoành, đừng cho rằng thành tích Lưu Chí Hoành không bằng khoa của Vương Nguyên, ở lớp chuyên nghiệp của cậu ấy còn là cầm cờ đi trước. Dịch Dương Thiên Tỉ nói đáp ứng Nam Nam nghỉ hè phải đi về coi như lần này đền thằng bé, dù sao thì xuất ngoại các thứ từ khi còn bé cũng không biết đã có bao nhiêu lần.



Xác định danh sách phải đến lúc nghỉ đông mới ra đến, Vương Nguyên cũng liền đem chuyện này đặt vào trong đầu, vừa lúc thứ sáu là lễ Giáng Sinh, dựa theo lệ cũ: Hai người yêu nhau, bốn người hẹn hò. Vừa lúc tứ cấp đã thi xong, vốn là chuẩn bị cùng đi xả hơi một chút, Lưu Chí Hoành nói ra phương án, quyết định đi khu trò chơi, còn có các loại hoạt động.



"Đều là chuẩn bị cho tình nhân, cậu không biết sao?"



Dịch Dương Thiên Tỉ một bên xoay bút viết báo cáo thực nghiệm, một bên tham gia thảo luận hoạt động vào lễ Giáng Sinh.



"Thì nói là tình nhân, họ còn kì thị sao? Chúng ta giả bộ làm một cặp cũng được"



"Cậu nghĩ  Vương Nguyên sẽ vui sao?"



Vương Nguyên ngượng ngùng nở nụ cười "Tớ hiện tại cũng không có vấn đề gì, dù sao một ngày nào đó cũng phải thừa nhận, kỳ thực bây giờ nói tớ này nọ đều không thành vấn đề, Trùng Khánh lại không lớn, tớ chỉ sợ truyền tới tai mẹ tớ thôi"



"Cậu đã nói như vậy, vậy thì đi! Gặp phải người quen dù sao cũng có tớ và Thiên Tỉ giúp cậu ngăn cản, chỉ cần cậu đừng trước mặt mọi người muah muah muah tà" Lưu Chí Hoành cố ý khoa trương làm ra động tác hôn, Vương Nguyên một bên cười một bên đẩy đầu cậu.



Về việc thẳng thắn nói với mẹ chuyện chính mình và Vương Tuấn Khải từ cao trung đã cùng một chỗ với nhau, kỳ thực Vương Nguyên cũng một mực phiền não, cha thì luôn luôn đi công tác, mẹ một mình nuôi cậu lớn, cho dù tính cách của mẹ rất cởi mở, lại không có sự khác biệt, Vương Nguyên cũng rõ ràng, bạn bè là bạn bè, phụ huynh vẫn sẽ luôn là phụ huynh, cảm giác bị người yêu ôm vào trong ngực cùng với cảm giác bị mẹ nắm lòng bàn tay tuyệt nhiên sẽ khác nhau. Mẹ trước đây cũng đã nói, nếu như Nguyên Nguyên có bạn gái, nhất định phải để cho mẹ có một giai đoạn giảm sốc, chính mình nuôi lớn một đứa trẻ trưởng thành, là người mình yêu thương nhất, trong lòng mình cũng là nơi con trai tránh gió che mưa mà dựa vào, loại cảm giác bị thay thế này thật sự rất mất mát, đều không phải người bình thường nào có thể chịu đựng được.



Huống chi cái người cướp đi con trai của mẹ, lại chính là Vương Tuấn Khải được mẹ đối đãi như con trai của mình.



Khi Vương Nguyên ngồi ở bồn hoa viên bên cạnh khu trò chơi, lại một lần nữa nhìn người yêu mình phát ngốc ở dưới ánh đèn mà rơi vào trầm tư, Vương Tuấn Khải đem khăn quàng cổ của mình vòng lên cổ cậu.



"Xin lỗi, anh tới trễ"



"A. . . Không có gì" Vương Nguyên lấy lại tinh thần mới chú ý tới hơi ấm trên cổ mình, ngẩng đầu đối với hắn cười nói cảm ơn.



"Cảm ơn cái gì, không được để bị cảm"



"Ân"



Bốn người vào khu trò chơi, ngoại trừ Dịch Dương Thiên Tỉ, đều là người Trùng Khánh, cho nên cũng đều không phải là lần đầu tiên tới đây. Đại khái là lấy lí do lễ Giáng Sinh, so với bình thường người lui tới không ít, một vài trò còn phải xếp hàng, bốn người vừa tiến đến quầy có nhiều người xếp hàng nhất: Tàu lượn.



Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải lại vừa vặn xếp đến hàng thứ nhất, Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành ở hàng thứ hai, trước khi lên xe Lưu Chí Hoành còn nói đây là trò trẻ con, nếu không vì Thiên Tỉ tới đây chơi thì mình cũng không có đi. Kết quả lúc mới đi lên đã kêu ầm cả lên, theo như Dịch Dương Thiên Tỉ nói, toàn bộ khu trò chơi đều là Lưu Chí Hoành kêu thảm thiết nhất.



Chỗ khu trò chơi này, Vương Nguyên kỳ thực cũng đã tới hai ba lần, tàu lượn đã ngồi một lần, lúc xuống đến nơi liền ói ra. Lần này nắm tay của Vương Tuấn Khải, chính là nhắm mắt lại không dám nhìn.



Lưu Chí Hoành la một hồi cũng mệt, bắt đầu gào thét vì sao Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ không phối hợp cùng cậu mà hét, Dịch Dương Thiên Tỉ hùa theo a a a ba tiếng.



Còn Vương Nguyên chỉ là gắt gao từ từ nhắm hai mắt, mím môi cậy mạnh không muốn hét ra. Vương Tuấn Khải cũng vậy, khi còn bé ở Mỹ có ngồi qua một lần, sau khi tới Trung Quốc, cũng không có bạn thân đặc biệt, cho nên khu trò chơi này cũng không có khả năng đi tới.



Lưu Chí Hoành sau lưng nghỉ một hồi lại bắt đầu la, Vương Tuấn Khải tóc trước bị gió thổi tung, hắn cũng nhắm mắt lại, bỗng nhiên hô một câu.



"Nhóc Vương Nguyên, anh yêu em"



Lưu Chí Hoành sau lưng cũng ho theo một câu.



"Đại ca đúng là nam tử hán!" Sau đó đánh xuống tay của Dịch Dương Thiên Tỉ ám chỉ hắn cũng nên la lên đáp lại đôi tình nhân nhỏ phía trước, vì vậy lại xuất hiện mấy tiếng a a a cho có lệ.



Vương Nguyên không có trợn mắt, cười rất ngọt.



"Không nghe được!"



"Nhóc Vương Nguyên, anh yêu em"



"Không nghe được!"



"Nhóc Vương Nguyên, anh yêu em"



"Không nghe được"



"Nhóc Vương Nguyên. . ." Thanh âm càng la càng lớn, tiếp theo mang theo nụ cười mà gào thét.



"Vương Tuấn Khải, em yêu anh"



Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt tàu lượn đã dừng lại, sau đó Vương Nguyên cúi đầu cười khúc khích, làm bộ tất cả đều chưa có phát sinh, cầm lấy gấu áo của hắn.



Lưu Chí Hoành trái lại ho khan nôn khan liên tục, Dịch Dương Thiên Tỉ một bên giúp cậu vỗ vỗ phía sau lưng, vừa nói cậu la lớn tiếng như vậy thật đáng đời.



Sau khi đi tàu lượn, Vương Nguyên lại suy nghĩ muốn đi vòng xoay ngựa gỗ, Vương Tuấn Khải nói cái đó quá trẻ con, cho nên không đi, Vương Nguyên cũng hiểu được đi một người sẽ rất mất mặt, Lưu Chí Hoành không thể làm gì khác hơn là thở dài cùng Vương Nguyên lên rồi. Vương Tuấn Khải ngay phía dưới giúp Vương Nguyên chụp ảnh, hướng tới trước mặt cậu thời điểm Vương Nguyên làm bộ tức giận bày ra bộ dạng chu mỏ, Lưu Chí Hoành nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ cũng lấy điện thoại ra, bày ra bộ mặt yaoming tự nhận là đẹp trai tuấn tú của mình, tay làm hình chữ V. Chờ đến lúc xuống khỏi vòng xoay ngựa gỗ mới phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ là đang nhắn tin với Nam Nam:



<Cho em xem ảnh một ca ca đặc biệt soái, lễ Giáng Sinh có vui không?>



Lưu Chí Hoành vỗ trán nói mình một đời anh danh lại bị hủy hoại ở trước mặt Nam Nam như vậy.



Bốn người chơi tiếp mấy trò nữa, cũng sắp đến thời gian khu trò chơi đóng cửa, mọi người cũng đều mệt mỏi, nói chơi một trò gì đó nhẹ nhẹ, Vương Nguyên nắm lấy góc áo Vương Tuấn Khải, lấy một ngón tay chỉ lên vòng quay trên bầu trời chậm rãi đang quay.



"Muốn ngồi vòng bánh xe sao?"

___

Bơ : Quá hường =)))) Hường cả 2 đôi huhu =))))) Thiên tỉ cuối cùng đã ra mắt A Hoành với em trai mình rồi, em trai là người Thiên Tỉ yêu quí nhất, lại chụp ảnh A Hoành gửi cho Nam Nam, là có ý gì đây? Muahahaha Còn cái đôi kia thì chả còn rì để nói =)))) Em yêu anh với cả anh yêu em trời ạ =)))))) Nói chung là hường quá rồi nói nhiều cũng vô ích mà =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top